Giờ thì, cũng đến lúc phải đi rồi nhỉ.
Lòng đã quyết, tôi đi tới thư phòng của Cha. Trước khi vào phòng, tôi lịch sự gõ cửa.
“Con xin phép, thưa Cha.”
Cha quay ra nhìn chằm chặp vào tôi từ đằng sau chồng văn bản cao vút. Dù sau khi bị đuổi học tôi cũng đã nói chuyện với ông, nhưng giờ đây tôi lại có cảm giác là lâu lắm rồi vậy.
“...Con định về thái ấp à?”
“Vâng ạ. Ngày mai con sẽ đi.”
“Vậy sao...”
Cạch một tiếng, Cha đặt cây bút mình đang cầm xuống bàn. Sau đó ông bảo tôi ngồi vào ghế, ngay trước bàn làm việc của ông.
“Con xin phép.”
Tôi cũng ngồi xuống.
“Có một việc mà ta cần phải cảnh cáo con.”
Nghe tông giọng nghiêm nghị của Cha, tôi vô thức ngồi thẳng người. Chẳng hiểu sao, cuộc trò chuyện lần này còn làm tôi thấy bất an hơn lần trước nữa...
“Là gì vậy ạ?”
“Phải cẩn thận với Hoàng hậu Ellia cùng nhà mẹ đẻ của bà ta... Gia tộc Hầu tước Maelia.”
“Về chuyện đó... Bọn họ là thủ lĩnh của phe phái Nhị hoàng tử nên con vốn dĩ cũng đã đề phòng rồi, cả hiện tại lẫn tương lai...”
“Ý ta không phải thế. Vào bữa tiệc kỉ niệm ngày Quốc khánh, con đã cho người ta thấy rằng mình có hậu thuẫn từ Vương Thái Hậu rồi.”
“Nói cách khác, ý Cha là vì thế nên con đã trở thành vật cản đối với Hoàng hậu Ellia và Hầu tước Maelia sao?”
Vốn dĩ hôn ước giữa tôi và Nhị hoàng tử đã bị hủy bỏ, và vì thế nên bọn họ biết rõ tôi không thể nào về phe họ được. Không xét đến cảm giác của tôi đối với họ, chỉ riêng sự tồn tại của tôi đã khiến hình ảnh của phe đó xấu đi rồi. Nghĩ theo cách đó, thì tôi đã nghiễm nhiên trở thành cái gai trong mắt Hoàng hậu Ellia.
“Không... Không phải ‘con’, mà là ‘Nhà Công tước Armelia’.”
“Chuyện đó...”
“Ngay từ ban đầu, đối với Nhà Hầu tước Maelia, Nhà Công tước Armelia đã làm họ chướng mắt lâu rồi. Không chỉ có ứng cử viên cho vị trí Hoàng hậu mà còn có Thủ tướng là ta; hơn nữa, Melly còn được Vương Thái Hậu yêu quý và có ảnh hưởng lớn đối với tầng lớp thượng lưu. Tất cả những yếu tố đó hợp lại khiến gia đình ta có uy thế hơn bao giờ hết. Dù vậy nhưng ta luôn tuyên bố rằng mình thuộc phái trung lập, còn Melly thì vẫn luôn cố gắng né tránh cuộc chiến vương quyền. Thế nên dù có chướng mắt, Nhà Hầu tước Maelia cũng chưa bao giờ mạo hiểm tấn công Gia tộc ta. Cơ mà...”
“Con, Công tước tiểu thư Armelia, người đã bị Nhị Hoàng tử ruồng bỏ, nay lại vượt trội như vậy...”
“Chính xác. Không chỉ cải tiến lãnh địa vượt xa tưởng tượng của ta, con còn thành lập một tập đoàn cùng với khối lợi nhuận khổng lồ. Chỉ trong một thời gian ngắn mà con đã làm được những thứ như vậy. Và cũng chính vì thế, Gia tộc Hầu tước Maelia không thế ngó lơ Nhà ta được nữa.”
“...C-Con chân thành xin lỗi ạ...!”
...Tệ thật. Tôi phát triển mọi thứ quá nhanh, và cũng vì tất cả đều suôn sẻ theo kế hoạch nên tôi chỉ coi như gặp may rồi vứt hết những hệ quả ra khỏi đầu. Nếu suy nghĩ một chút thì sẽ thấy, tình huống này xảy đến cũng là lẽ đương nhiên. Tôi chỉ sống thôi mà đã đem bao nhiêu phiền phức đến với Nhà Công tước. Và lí do duy nhất mà tôi được tự do làm những thứ kia là vì Cha đã rộng lượng. Ấy thế mà tôi lại chỉ toàn rước họa về gia đình mình...!
“...Không, cũng là do ta không nhìn thấy năng lực của con. Con không cần phải xin lỗi đâu.”
“Nhưng mà...”
“May là hiện giờ vẫn chưa có gì xảy ra. Vậy nên, Iris, con phải thật thận trọng trong việc quản lí lãnh địa.”
“Vâng ạ...!”
Sau khi nghe câu trả lời của tôi, Cha liền rung chuông. Lát sau, một hầu gái bước vào trong phòng.
“Mang đồ uống lên đây.”
“Vâng ạ.”
Không trì hoãn giây nào, người hầu gái ngay lập tức rót trà vào tách và đặt trước mặt tôi. Để bình ổn lại trái tim đập liên hồi nãy giờ này, tôi rất vui lòng uống một hớp trà.
“Mặc dù nói thế này hơi thừa, nhưng...”
Cha nói cùng với biểu hiện lo lắng.
“...Cảnh giác với Nhà Hầu tước Maelia là chuyện đương nhiên, nhưng đề phòng Hoàng hậu Ellia là chuyện cấp bách hơn.”
“Cái đó... có gì khác so với những điều Cha vừa nói sao...?”
“...Có vẻ như Hoàng hậu Ellia đã phản bội hoàng tộc...”
Cha nói rất bình tĩnh, dường như ông đang cẩn thận lựa chọn từ ngữ. Tại sao ông ấy phải làm thế nhỉ...?
“...Về cái chết của Hoàng hậu đầu tiên, có tin đồn cho rằng là do Hoàng hậu Ellia làm.”
“Cha à... Một vấn đề hệ trọng như vậy, tại sao không ai điều tra vậy?”
“...Vì không có chứng cứ gì cả. Hay ý con là ta phải thẩm vấn Hầu tước tiểu thư, người kế nhiệm vị trí Hoàng hậu?”
“...Con xin lỗi, con lỡ lời rồi.”
Nghĩ mới nhớ, thế giới này làm gì có pháp y đâu, điều tra tội phạm là một việc rất khó. Hơn nữa, sẽ thật ngu ngốc nếu ta gây áp lực lên một người có sức ảnh hưởng lớn như thế.
Có khả năng là Phe phái Đại hoàng tử đã cố ý phát tán tin đồn, nhưng cũng chỉ là khả năng mà thôi. Dù không biết thế nào, nhưng tin đồn có thể hủy hoại hình ảnh một người, đồng thời cũng ngăn cản những người khác đào sâu thêm vào vấn đề này.
“Tóm lại là những tin đồn như thế này vẫn đang được lan truyền. Bởi thế nên con càng phải hành động thận trọng, chú ý bản thân mình hơn.”
“Vâng ạ.”
Tôi giật mình một cái, sống lưng lạnh toát. Dù tôi chẳng muốn đấu đá gì với họ... Nhưng dường như bên kia đã coi tôi là kẻ thù rồi,
“...Nhớ cảnh báo cả Tanya, Ryle với Dida nữa đấy. Phải tự chăm sóc bản thân nữa.”
“Con sẽ ghi nhớ lời của Cha.”
Tôi đã bỏ xa cái kết cục gốc của mình rồi. Bản thân tôi vẫn chưa muốn phải rời sân khấu đâu. Thêm nữa... Nếu tôi chết ở đây, thì lại tệ với người dân ở lãnh địa quá. Cải cách vẫn còn chưa xong, tôi muốn được nhìn thấy kết quả của nó.
“...Với cả hình như con đang điều tra đứa con gái nhà Nam tước, Yuri Noir ấy à?”
“Ôi trời... Tai mắt của Cha cũng nhiều phết nhỉ.”
“Tất nhiên rồi. Thế con đã biết được đến đâu rồi?”
“Con vừa tìm ra rằng mẹ của tiểu thư Yuri từng là người hầu trong cung điện hoàng gia.”
“Ra thế, đến đó rồi à...
Tình cờ là, chính Gia tộc Reuben là người xác minh thân thế cho cô ta.”
“...Gia tộc Reuben?”
Vì chưa nghe đến cái tên đó bao giờ, tôi nghiêng đầu khó hiểu.
“Hiện tại ta chỉ có thể cho con biết đến vậy thôi.”
Cha đã quyết nên tôi chỉ đành từ bỏ việc đào thêm thông tin từ ông.
“Nếu là con, thì với những thông tin đó, con hoàn toàn có thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra trong Vương quốc. Nhưng cũng đừng lún sâu quá. Bởi vì nếu con làm thế, con sẽ chỉ càng rước họa vào thân mà thôi.”
“...Nếu vậy thì tại sao Cha...”
“Nếu như người của con đang lần mò khắp chốn trong Kinh Đô thì ta nghĩ con nên dừng họ lại đi, trước khi có chuyện xảy ra. Có cái danh của Gia tộc mình, con có thể tìm bất cứ thông tin nào mình muốn ở trong sách mà, nhỉ?”
“...Cảm ơn Cha đã nhắc nhở.”
“Đủ rồi, không cần phải đào sâu thêm nữa”... Ý ông ấy là vậy à? Cũng bởi lời cảnh báo lúc nãy mà giờ đây tôi không thể tự do đi lại được nữa. Quả nhiên là Cha, mình không thể bắt bẻ được câu nào hết.
“Cảm ơn Cha đã dành thời gian quý báu trò chuyện cùng con. Giờ con xin phép ạ.”
“Ừm. Đi cẩn thận nhé.”
Dường như tôi có cảm giác ông ấy đang nói rằng “Cẩn thận trên chuyến hành trình của mình đấy” Đúng vậy, du hành bên ngoài rất nguy hiểm. Chắc lúc đi về phải nghe theo hướng dẫn của Tanya, Ryle với Dida thôi.