Credit: Japtem
(Chap này vẫn là pov của Dorsen nhé)
“…Giờ thì hãy bắt đầu trận đấu thôi!”
Sau khi nghe thấy tín hiệu của trọng tài, tôi động thủ ngay lập tức, toàn lực vung kiếm tới người đàn ông tên Ryle kia. Khi liếc qua anh bạn đến từ quân đội – vốn dĩ là đối thủ của tôi – thì tôi thấy anh ta cũng đang chĩa mũi kiếm của mình vào người tên Dida. Trong phút chốc, cả hai chúng tôi đều nhất trí rằng mình không thể hợp tác được, tốt nhất là nên chuyển sang một đấu một.
Ryle đón nhận đòn kiếm trực diện của tôi. Keng một tiếng, âm thanh kiếm va chạm vang vọng cả đấu trường. Thời gian cứ trôi, dù tôi có dùng hết sức, anh ta cũng chẳng hề nhúc nhích một li. Tôi bắt đầu thấy khó chịu với cái khuôn mặt bình tĩnh cùng cái khí chất lãnh đạm ngàn năm không đổi của anh ta rồi đấy.
“…Kuh.”
Tuy nhiên, dù trong tình huống đó thì tôi vẫn cố gắng tìm một kẽ hở để phá vỡ, nhưng tiếc là lại chẳng có cơ hội nào cả. Dù tôi có liên hoàn ra chiêu thì cũng chẳng thể phản công lại anh ta… Cũng lâu rồi tôi mới lâm vào cái cảnh đơn phương tấn công như vậy. Cho tới hiện tại, tôi luôn luôn đả bại được những tên bằng tuổi mình.
Ngay cả khi sau khi gia nhập Đội Hiệp sĩ, tôi cũng thắng được họ… Thế mà bây giờ tôi lại phải cố gắng hết sức để có thể gắng gượng với cái tình hình hiện tại. Đối thủ của tôi thì vẫn rất điềm tĩnh, làm tôi không thể mường tượng tới chiến thắng. Thú thật, tôi rất ngạc nhiên khi thấy kĩ năng của hai chúng tôi lại cách biệt tới vậy.
Keng. Từ khoé mắt, tôi nhìn thấy một thanh kiếm bay lên giữa không trung… Trận đấu giữa Dida và gã đến từ quân đội chắc hẳn đã kết thúc rồi. Và người thắng là Dida.Cùng lúc đó, sức mạnh trong đường kiếm của Ryle mạnh lên. Quả nhiên, lúc trước anh ta không hề đánh hết sức. Cứ thế, tôi hoàn toàn bị lấn át bởi công kích của anh ta, và rồi thanh kiếm của tôi cũng chịu chung số phận với gã từ quân đội kia.
Thua mất rồi… Tôi đang định nói đầu hàng, nhưng chưa kịp ho he gì thì tôi liền thấy Ryle cầm kiếm chạy đến chỗ tôi, không hề có ý định dừng lại.
“Hả—…”
Bình thường khi đối thủ đã mất vũ khí rồi thì người kia phải dừng lại chứ! Nhưng tôi cũng không thể vặn lại cái gì, chỉ có thể cố hết sức mà tránh đòn tấn công của anh ta. Đòn đánh của anh ta vốn đã mạnh, nhưng thứ tốc độ này là sao vậy…
“Dừng tay! Trận đấu kết thúc rồi!”
Sau khi nghe tiếng trọng tài, Ryle dừng đòn tấn công lại. Tôi vô thức thở phào một hơi.
“…Hai người, tại sao lại không gia nhập Quân đội hay Hiệp sĩ?”
May mà tôi không phải đối diện với đòn cuối đó. Tôi hỏi họ một điều mà tôi thấy rất tò mò. Bởi vì phe nào cũng rất sẵn lòng chào đón họ mà, mà tôi lại chưa nghe tới tên họ bao giờ.
“Vì chúng tôi có chủ nhân để đi theo rồi.”
“Nhưng… sức mạnh của hai người…”
“Không có nhưng nhị gì cả. Tôi chưa bao giờ muốn phục vụ đất nước này, chỉ cần được bảo vệ công chúa là quá đủ rồi.”
“…Dida. Cậu không cần phải nói gì với tên này đâu… Là chẳng cần thiết ấy.”
Nghe thấy lời Dida, Ryle đưa tay lên xoa thái dương, thở dài.
“Nhưng Ryle này, cậu không thấy thế à? Vương quốc đã làm được gì cho chúng ta cơ chứ? Công chúa mới là người đã giúp đỡ chúng ta.”
“…Cậu nói đúng.”
“Và vì thế nên, dù là Quân đội hay Hiệp sĩ thì chúng tôi cũng không có ý định gia nhập.”
Nói xong, hai người đó cũng rời khỏi đấu trường. Đổi lại, Đại tướng Gazelle ở lại, đứng đối diện với cả Quân đội lẫn Hiệp sĩ.
“Hỡi các quý ông, tất cả đều đã làm việc chăm chỉ rồi! Bao nhiêu ân oán hãy tạm gác lại và cùng trò chuyện, uống rượu nào.”
Lời nói của Đại tướng Gazelle cũng hạ màn buổi tập trận giả.
Xung quanh lại dần trở nên nhộn nhịp. Vì muốn rửa sạch mồ hôi trên người nên tôi rảo bước tới vòi nước ở gần khu tập huấn.
“Cậu vất vả rồi.”
Có người khẽ vỗ lên vai tôi, tôi quay đầu ra nhìn thì thấy tiền bối (senpai). Vì tiền bối là người gần tuổi tôi nhất nên ảnh thường xuyên chăm sóc cho tôi.
“Trận đấu lúc nãy cậu tuyệt lắm đó.”
“…Không hẳn đâu ạ. Để xem mình là ngang tầm với họ, bản thân em còn cách xa lắm.”
“Chuyện bình thường mà. Nếu phải nói, thì chỉ có những người đạt tới trình độ của Đại tướng Gazelle hoặc Đội trưởng Hiệp sĩ Malcolm mới đọ được kiếm với họ thôi.”
Đội trưởng Malcolm là tinh anh trong tinh anh của Binh đoàn Hiệp sĩ. Đúng là học trò của Đại tướng Gazelle, có thể đấu ngang cơ với một người như vậy.
“Thật à, vậy tại sao hai người đó không tình nguyện ở lại Kinh Đô vậy? Dù là Quân đội hay Hiệp sĩ thì chắc chắn cũng đều chào đón họ mà.”
“Chẳng phải họ vừa nói rồi đó sao.”
“Nhưng…”
“Lúc cậu hỏi hai người đó, anh sợ mất mật luôn. Hai người đó ấy, cậu mà còn dám hỏi tiếp là họ rút kiếm ra xiên luôn không chừng.”
“Làm sao mà thế được…”
Tôi tưởng tiền bối chỉ đùa thôi, ai ngờ nhìn biểu cảm của ảnh nghiêm túc quá.
“Đúng như cậu nói đấy, cả Quân đội lẫn Hiệp sĩ đều từng cố chiêu mộ bọn họ rồi. Nhưng họ đều kiên quyết từ chối mọi lời đề nghị. Mà mấy gã chiêu mộ dai dẳng quá nên dẫn tới đánh nhau luôn. Có vẻ như mấy gã đó nói mấy lời xúc phạm, rồi lăng mạ tới cả thầy của họ nữa. Kết cục thì hai người họ chiến thắng.”
Tôi nghe mà điếng người. Quả thật, theo như Bộ Quy tắc Hiệp sĩ, khi thầy mình bị xúc phạm thì họ có quyền rút kiếm. Nhưng tôi chưa từng chứng kiến cảnh tượng ấy bao giờ. Những tên chó điên, cụm từ đó bỗng dưng xẹt qua đầu tôi. Bảo vệ chủ nhân của mình bằng mọi giá, hoang dại chĩa lưỡi gươm về phía kẻ thù. Thuần hoá được loại chó điên như vậy, chủ nhân của họ rốt cuộc là ai vậy…
“…Trận đấu ấy trở thành kinh điển luôn đó. Hoàn toàn khác so với cách họ chơi đùa như hôm nay. Đại tướng Gazelle mà không can, chắc hẳn là đã mất mấy mạng người rồi.”
“Kinh khủng đến mức đó ư…”
“Ừ. Họ không chỉ có nền tảng vững chắc của Hiệp sĩ mà còn có khả năng tuỳ cơ ứng biến như Quân đội. Tốc độ của người tên Dida rất nhanh, đến mức mà đối thủ khó có thể bắt kịp, còn đường kiếm của Ryle thì mạnh vô cùng, làm người ta không thể đấu ngang cơ anh ta được. Có muốn anh cũng không quên nổi trận đấu đó. Mà nhắc mới nhớ, em đó, còn may chán. May mà trọng tài dừng trận đấu lại trước khi Ryle hạ đòn cuối.”
“Sao anh lại nói thế?”
“Bởi vì chủ nhân của họ chính là Công tước tiểu thư Armelia, Tiểu thư Iris. Cậu đen lắm. Có lẽ Đại tướng Gazelle biết rằng dù kết quả của trận giả có như thế nào thì nó cũng sẽ làm biến động thế cân bằng giữa Quân đội với Hiệp sĩ, nên ngài gọi hai người bọn họ đến để giữ kết quả hoà. Trường hợp tệ nhất chắc là cả phe Hiệp sĩ lẫn phe Quân đội đều đối đầu với hai người đó? Nhưng… không ngờ lại thành ra hai thắng hai thua, rồi tình cờ trận cuối lại là của cậu. Và như dự định, bọn họ vào cuộc. Nghĩ đến đây, anh thực sự lo lắng rằng họ sẽ động tay động chân với cậu vì những chuyện xảy ra ở học viện ấy.”
“Chuyện đó…”
Chủ nhân của bọn họ chính là con gái của ngài Công tước, Tiểu thư Iris… Nghe xong sự thật ấy, tôi choáng đến độ giống như bị cái gì đó đập thẳng vào đầu vậy. Tôi chưa bao giờ cho rằng cô ta… cô ta lại chính là người tìm thấy họ, và còn được bọn họ kính trọng…
“Thế nên anh mới bảo việc cậu nguyên vẹn trở về đúng là kỳ tích, cùng câu ‘làm tốt lắm’”
Tất nhiên là tôi cũng thấy thế. May mà hôm nay chỉ là “tập trận giả”. Nhưng kể cả vậy, may nhất chính là Ryle làm đối thủ của tôi. Nếu không thì, tôi có cảm giác rằng mình không còn đứng đây được nữa đâu… Bỗng dưng tôi rùng mình một cái.
“…Tiền bối.”
“Gì?”
“Tiền bối thấy thế nào về Công tước tiểu thư Iris?”
“Đừng có hỏi. Anh đã tiếp xúc với cô ấy lần nào đâu, mặt còn chưa gặp nữa.”
Từng câu từng chữ đâm sâu vào trái tim tôi. Trước khi xảy ra vụ đó, mặc dù thỉnh thoảng tôi có thấy cô ấy, nhưng tôi cũng chưa bao giờ nói chuyện với cổ.
“Nhưng mà… Nếu chỉ nhìn vào hành vi của hai người kia, người ngoài sẽ nghĩ rằng cổ là một người rất rộng lượng.”
“…Chắc thế ạ…”