Koushaku Reijou no Tashinami

chương 47: suy nghĩ của dorsen

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Credit: Japtem

Tên tôi là Dorsen Katabelia – con trai của Druna Katabelia, đội trưởng hiện tại của đội Hiệp sĩ. Vì thế nên từ nhỏ tôi đã được luyện võ. Ông bảo tôi rằng, sau này, tôi sẽ phải bảo vệ một thành viên trong hoàng tộc. Mỗi lần nghe vậy tôi đều cảm thấy rất tự hào nên cũng hăng hái luyện tập.

Vì lớn lên trong môi trường đó nên tôi thấy khá là phiền phức khi phải nhập học vào học viện. Thay vì học, tôi càng muốn ở nhà để tập luyện với những Hiệp sĩ đang tại chức hơn. Tuy nhiên, là con trai trưởng cùng người thừa kế tước hiệu, tôi không thể làm thế được.

Sau đó, vì tính cách lầm lì của mình nên tôi bị khó hoà nhập. Cũng không có thay đổi cụ thể nào, tôi đã nghĩ nếu cứ mãi thế này thì chuyện đi học thật vô nghĩa… Nhưng một ngày nọ, tôi tình cờ gặp được một nữ sinh. Tên cô ấy là Yuri Noir.

Cô ấy là Nam tước tiểu thư Noir. Tôi gặp cô ấy ở trại huấn luyện… Mặc dù chỗ đó rất ít được sử dụng nhưng chỉ cần nộp đơn là học sinh có thể tuỳ ý ra vào. Đó đã trở thành nơi để tôi tự luyện, gần như ngày nào cũng thế.

“Ấn tượng quá~”

Câu đầu tiên cô ấy nói với tôi là như vậy.

“…Gì cơ?”

“A, xin thứ lỗi. Tôi... ngày nào cũng ở đằng sau toà nhà này đó~ Nên là đồng thời… mỗi ngày tôi đều thấy cậu làm gì ở đây nên hơi tò mò…”

“…Đằng sau toà nhà này?”

Nếu tôi không nhầm thì đằng sau nơi này là một thảm hoa, nhưng vì cũng không ai đến cái chỗ khỉ ho cò gáy này nên chắc thảm hoa kia cũng chỉ toàn cỏ dại mà thôi.

“Vâng. Thảm hoa rất lớn mà, tôi cảm thấy để đó thì phí lắm. Vậy nên tôi đã quyết định trồng loài hoa yêu thích của mình ở đó~ A, tất nhiên là nhà trường đã cho phép tôi rồi.”

“Cô đâu cần phải thanh minh thế. Dù không phép thì tôi cũng chẳng có ý định báo cáo lên học viện.”

“A, không… Ý tôi không phải thế đâu~ Dù chuyện đó cũng hợp tình hợp lí đấy, nhưng mà… Một quý cô mà cứ mần đất mần cát thế này chẳng phải kỳ cục lắm sao? Vậy nên tôi mong cậu đừng nói chuyện này cho ai khác~”

“À… Thì cô cũng đâu có gây rắc rối cho người khác, đúng không? Nên tôi sẽ không nói gì đâu.”

“Nghe vậy là tôi mừng rồi~ Thế, mỗi ngày cậu ở đây làm gì vậy?”

“…Cô nhìn mà không biết à?”

“Dù tôi biết là cậu đang tập luyện… Nhưng không biết cậu tập luyện vì cái gì vậy? Thì Dorsen-sama cũng đang học võ rồi mà.”

Khoá học võ là một khoá học tự chọn, có rất nhiều người có liên hệ với Hiệp sĩ đều đang tham dự nó. Dù là vì tự vệ, vì muốn trở thành Hiệp sĩ hay vì là con trai thứ hai, thứ ba của một nhà quý tộc.

“Tôi không đặc biệt luyện tập vì những tiết học đó.”

“…Vậy sao~?”

“Đúng. Tôi luyện tập để dâng hiến thanh kiếm này, để bảo vệ cho hoàng gia.”

Cô gái có biểu hiện tò mò kia nghe xong liền nở nụ cười lớn.

“Tuyệt vời thật đấy~ Nhìn cậu nỗ lực tập luyện thế kia, dù cậu có chọn ai để bảo vệ thì người đó cũng sẽ cảm thấy rất an tâm.”

Ngôn từ, cùng nụ cười đó khắc sâu vào tâm trí tôi… Từ đó trở đi, cô ấy liên tục đến thăm tôi những lúc tôi luyện tập. Hầu hết mọi lần là chúng tôi sẽ nói chuyện một chút trước khi cổ rời đi. Mặc dù ban đầu tôi không có cảm giác gì cả nhưng dần dà, tôi bắt đầu mong cô ấy tới thăm tôi.

Những việc tôi cho là lẽ tự nhiên, cô ấy lại liên tục khen nó tuyệt vời này nọ. Những lời nói đó trở thành lời khích lệ, khiến tôi có động lực luyện tập hơn. Mặc dù tôi chưa bao giờ do dự rằng thanh kiếm này sẽ thuộc về hoàng tộc, nhưng tôi cũng không ghét cái ý tưởng rằng tôi sẽ trao nó cho cô ấy.

Đến lúc nhận ra đây là tình yêu thì cô ấy đã thuộc về Nhị Hoàng tử, Edward-sama mất rồi. Ban đầu tôi rất chán nản, nhưng khi thấy cảm giác muốn bảo vệ cô ấy cùng với đức tin mà tôi đã nuôi dưỡng từ hồi còn nhỏ đến giờ lại không hề mâu thuẫn với nhau, cảm xúc của tôi cũng dần lắng xuống. Từ đây về sau, tôi sẽ mãi mãi bảo vệ cô ấy. Đúng vậy, tôi thề với chính mình.

Vì thế nên, khi Edward-sama cùng Tiểu thư Yuri đương đầu với Công tước Tiểu thư Iris – người đã luôn đàn áp tiểu thư Yuri thì tôi chọn phe Nhị Hoàng tử. Lúc thấy Tiểu thư Iris bị trục xuất, tôi cho rằng mình đã bảo vệ được cô ấy rồi… Đúng vậy, tôi đã giữ cái suy nghĩ trong một thời gian dài.

***

“Mày, mày đã làm cái gì vậy?”

Tôi còn đang nghĩ tại sao tự dưng Cha lại gọi mình tới, thì câu đầu tiên ông nói với tôi lại là như vậy. Tôi không hiểu ý ông, đầu nghiêng sang một bên, mắt nhìn ông đầy bối rối. Rồi ông thở một hơi đầy tức giận.

“Ý ta là vụ việc với Công tước tiểu thư Armelia!”

“…Con không hiểu, tại sao cha phải lớn tiếng với con về vụ đó.”

“...Mày muốn biết lí do thật đấy à?”

“Vâng ạ.”

“Dù mày có thể động tay động chân với con gái Công tước, nhưng là một Hiệp sĩ tương lai, mày lại dám ra tay với phụ nữ, rồi sau đó vẫn ngang ngạnh thế này sao? Tao tưởng mày tự hào về mấy cái bài học Hiệp sĩ lắm mà.”

“Nhưng chính Công tước tiểu thư Armelia là người bắt nạt Nam tước tiểu thư Yuri mà.”

“Thế mày nhìn thấy cái cảnh đó bao giờ chưa?”

“C-Chưa ạ… Nhưng cũng không thể gạt bỏ nó như một tin đồn vô căn cứ được…”

“Mày có hợp tác với con bé đi bắt nạt à? Hay mày là nhân chứng?”

“K-Không ạ…”

“Mày như này là sỉ nhục tao! Không có bằng chứng xác thực mà dám ra tay với cả phụ nữ. Hơn nữa con bé còn từng là hôn thê của Nhị Hoàng tử nữa. Chính mày đã làm dơ bẩn phẩm giá của một Hiệp sĩ! Mặc dù mày là người nhà này, nhưng mày đã làm ô nhục Quy tắc Hiệp sĩ rồi!”

“Nhưng con…!”

“Tao không muốn nghe mày biện minh! Ở nhà dùng thời gian mà làm lạnh cái đầu mày đi!”

Tôi chẳng kịp nói gì thì quản gia đã ra dẫn tôi đến phòng để giam lỏng. Sau chuyện đó, tôi bị quản thúc tại nhà và buộc phải nghỉ học. Tôi cũng không được phép luyện tập, cả ngày chỉ biết ngây người ngồi trong phòng.

Tôi vẫn không hiểu tại sao mình phải chịu đựng đối xử kiểu này. Tôi chỉ muốn bảo vệ cô ấy thôi mà. Tuy nhiên, những lời cha nói “mày đã làm ô nhục Quy tắc Hiệp sĩ rồi!” cứ văng vẳng trong đầu tôi.

Lúc đó, Mẹ lại đột nhiên cho gọi tôi.

***

“Cũng lâu rồi nhỉ, Dorsen.”

Mẹ nói tôi mới để ý, đã lâu lắm rồi tôi không gặp bà. Sau khi phải rời học viện và bị quản thúc, tôi chưa từng ra khỏi phòng mình.

“…Lâu rồi ạ.”

Một tách trà và một loại bánh màu nâu tôi chưa từng thấy bao giờ được đặt trước mặt tôi.

“Thứ đó gọi là chocolate. Dạo gần đây nó khá nổi tiếng ở Kinh Đô đấy…Con ăn thử xem.”

Tôi cầm một miếng lên, ăn thử theo lời mẹ… Ngon thật đấy. Vừa ngọt vừa đắng, đúng là một loại hương vị phức tạp.

“Đây là sản phẩm của một tập đoàn thuộc lãnh địa Công tước Armelia.”

“…Công tước Armelia…”

“Nghe đồn Iris-sama, Công tước tiểu thư chính là chủ tịch tập đoàn đó.”

Lúc nhắc đến tên của Công tước tiểu thư Iris, nhìn mẹ tôi có chút buồn bã.

“Này, Dorsen. Liệu con có thể ưỡn ngực mà nói rằng mình đã ‘làm điều đúng đắn’ không?”

“Làm điều đúng đắn…?”

“Đúng vậy. Thực ra, hành động của con đã gây ảnh hưởng lớn đến cả chính trị lẫn mỗi quan hệ của Nhà chúng ta. Cân nhắc tất cả những thứ ấy xong, liệu con còn nói thế được chứ?”

Tôi không hiểu ý của mẹ là gì. Tôi nghĩ… Mình làm đúng mà. Sau khi bị quản thúc, tôi thực sự đã nghiêm túc suy nghĩ về những lời cha nói, ô nhục Quy tắc của Hiệp sĩ ấy.

Sau cùng, tôi đi đến một kết luận đó là… Cha giận tôi và muốn tôi xem xét đến vị trí của Gia tộc Katabelia trong giới quý tộc. Nếu là thế thì tôi chẳng có lí gì mà phải xấu hổ vì hành động của mình. Bởi vì tôi đã bảo vệ được cô ấy, và chuyện này chẳng liên quan gì đến Gia tộc của tôi hết.

“Còn đối với ta, Dorsen. Xin lỗi con vì đã bất lịch sự, nhưng trong chuyện này, ra rất đồng cảm với Công tước tiểu thư Iris.”

“Sao mẹ lại thế?”

“Nhìn vào toàn cục, thì Nam tước tiểu thư kia, Yuri Noir, lại dòm ngó tới một người đàn ông đã có hôn ước…Chẳng lẽ hôn thê của anh ta phải trơ mắt đứng nhìn người khác cướp hôn phu mình đi sao? Là một người phụ nữ, ta cho rằng những gì Công tước tiểu thư làm là cũng hợp tình hợp lí. Vì có một người phụ nữ khác đang tiếp cận người đàn ông mà con bé đính hôn cùng và yêu thương hết mực mà. Những cảm xúc như ghen tuông, đau buồn bắt đầu trào ra, và con bé trút lên Tiểu thư Yuri thì có gì sai?”

“Chuyện đó…”

“Người con bé yêu đang bị cướp đi. Và tại vì chính tất cả các con chỉ trích, gây khó dễ con bé công khai nên con bé cũng đã bị đào thải khỏi xã hội này.”

Bỗng dưng tôi lại nhớ đến lời nói cuối cùng của cô ta trước khi cô ta rời học viện.

“Không biết các người còn định tước đoạt của tôi bao nhiêu thứ nữa. Hôn phu của tôi, địa vị của tôi…”

Cô vừa nói vừa khóc.

“Đối với ta, ta nghĩ những chiếc bánh này chính là đại diện cho giải pháp của con bé. Giải pháp để không phải kết hôn với ai cả, chuẩn bị tinh thần sống đơn độc tới cuối đời. Không chỉ bị huỷ hôn, con bé còn bị trục xuất nữa. Vậy nên chắc chắn con bé khó có thể đính hôn tiếp. Này, Dorsen, con ra tay với một người phụ nữ, làm khổ cuộc đời cô ấy tới tận mức đó, và khi cô ấy gục xuống rồi con vẫn tiếp tục xuống tay… Như thế, con tự nhận mình là một Hiệp sĩ sao?”

“Cái đó…”

Tôi không phản bác được. Tôi chưa bao giờ nghĩ theo hướng đó. Tôi chưa bao giờ màng đến sự đau khổ của cô ta hay gì… Vì tôi cho rằng, cô ta bị vậy là lẽ đương nhiên thôi.

“Con hài lòng chưa, bảo vệ được người mình thích ấy? Con mài dũa thanh kiếm của mình chỉ vì mục đích đó thôi sao? Một người phụ nữ chân yếu tay mềm ở trước mặt con, mà con nỡ xuống tay với cô ấy, không biết là con đã thoả mãn chưa nhỉ.”

Từng câu từng chữ của Mẹ găm sâu vào trái tim tôi. Càng nghĩ… Tôi lại càng thấy bà nói đúng. Nhưng việc cũng đã rồi, tôi đâu thể quay ngược thời gian.

“Mẹ không phải là một Hiệp sĩ, mẹ không hiểu lời thề hay quy tắc gì. Nhưng dù thế, mẹ biết rõ, những gì con làm với Tiểu thư Iris chỉ là bạo lực mà thôi.”

Khi bị cha khiển trách, trong tôi nhen nhóm một ngọn lửa nổi loạn. Nhưng giờ đây, trong trái tim tôi chỉ có bối rối và hối hận.

“Con hãy xem lại hành động của mình đi.”

***

Sau khi nói chuyện với mẹ, bởi vì cứ tiếp tục vắng mặt ở học viện thì cũng không thích hợp lắm nên tôi đi học lại. Mặc dù tôi vẫn học như bình thường, nhưng ngay sau đó tôi sẽ liền đi tới sân tập. Tôi muốn thông thoáng đầu óc. Dù là lời của mẹ, hay lời của tiểu thư Iris thì tôi cũng muốn gạt bỏ nó ra khỏi đầu để nó đừng giày vò tôi nữa. Tôi tách khỏi Edward-sama và Yuri-sama, rồi cuối cùng cũng tốt nghiệp học viện.

Sau khi tốt nghiệp, tôi vào đội Hiệp sĩ để làm một Hiệp sĩ thực tập như đã định. Thế là những ngày sau đó của tôi chỉ có bị đàn anh hành rồi học hỏi từ họ thôi.

Một ngày nọ, tôi nhận được lời mời từ phía quân đội, mời tham gia một buổi tập trận giả. Sao lại là tôi nhỉ? Dù tôi vẫn còn nghi hoặc, không biết tại sao lại được mời nhưng tôi vẫn muốn tham gia.

Và người xuất hiện ở đó chính là Đại tướng Gazelle. Dù ông xuất thân từ quân đội, nhưng ông vẫn được các Hiệp sĩ kính nể. Và hai người đứng cạnh ông chính là học trò của ông. Khi ông nhắc đến họ, cả hai bên quân đội và Hiệp sĩ đều trở nên náo nhiệt. Thực lòng thì, được Đại tướng Gazelle kèm riêng cho chính là một chuyện bất khả thi. Bởi vì ông ấy quá nổi tiếng chứ sao.

Khi mọi người đang chăm chú quan sát ba người đó thì trận đấu đã bắt đầu rồi. Xem trận nào cũng thấy thú vị. Hiện tại tỉ số là 2 đều… Mà kế tiếp lại đến lượt tôi ra sân nên tôi có chút căng thẳng. Trước mặt tôi đây là người của quân đội. Vào khoảnh khắc tôi đang căng thẳng như dây đàn sắp đứt, cùng với tín hiệu trận đấu sắp nổ ra rồi mà không ngờ, cuối cùng mọi chuyện lại thành ra bọn tôi đấu với hai học trò của Đại tướng Gazelle. Tôi lại còn phải đánh cặp với gã từ quân đội nữa chứ.

…Thú vị thật đấy. Đấu với hai người được Đại tướng Gazelle – người tôi luôn ngưỡng mộ - trực tiếp dạy dỗ… Không biết với sức mình thì tôi có thể tiến xa tới đâu.

***

Dịch chương này tứk ói ĩa :')

Truyện Chữ Hay