Credit: Japtem
Tn: Chap này là pov của Dida
“...A, thiệt tình. Tại sao chúng ta lại phải tham gia vào mấy cái thứ như này chứ?”
Tôi phàn nàn, Ryle đang ngồi kế bên tôi nghe xong, chẳng hiểu sao lại nhăn mày một cái.
“Biết sao giờ, Dida. Là Thầy nhờ mà.”
“Nhưng mà cái buổi tập huấn hôm nay cũng có liên quan gì đến chúng ta đâu?”
Buổi tập huấn hôm nay là tập trận giả giữa quân đội và hiệp sĩ. Đại diện mỗi bên sẽ ra tranh đấu để quyết định thắng thua. Mặc dù bọn tôi hoàn toàn không có liên quan gì đến cái sự kiện này nhưng Thầy Gazelle vẫn lôi chúng tôi vào.
Tối nay tiểu thư sẽ tham dự tiệc tối Nhà Nam tước Messi nên tôi muốn hộ tống cô ấy. Thì, là Nhà Nam tước Messi nên chúng tôi cũng chẳng cần lo lắng gì về an ninh cả. Với lại chúng tôi cũng đều là những hộ vệ được Thầy trực tiếp chỉ dạy, đặc biệt dành cho tiểu thư nên đúng là không có gì phải lo hết.
Trong tình huống tệ hơn thì Tanya cũng sẽ ở đó... Chắc chắn tôi không phải người duy nhất không biết Tanya đang làm gì mấy ngày nay. Tóm lại, nếu phải chọn giữa đi tiệc và đi đến một nơi toàn mấy thằng đực rựa mồ hôi mồ kê nhễ nhại thì tôi tình nguyện chọn vế trước.
“Dù không phải việc của chúng ta nhưng cũng là một cơ hội tốt để ta kiểm tra sức mạnh của Quân Đội và Hiệp sĩ. Cậu đừng lãng phí nó.”
“Thì chắc là cũng tốt~ Mà lần này ta cũng chẳng phải làm gì cả. Thế nên mới làm tôi thấy mệt đấy.”
Đáng lẽ ta có thể dùng cái trận giả này làm cái cớ để giải tỏa mà. Với lại, mối quan hệ giữa Hiệp sĩ và Quân đội cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam~ Quân đội thì xem Hiệp sĩ như “lũ không có kinh nghiệm thực chiến” còn Hiệp sĩ thì lại kiểu “Quân đội là một lũ đầu óc ngu si tứ chi phát triển” Nhưng thực ra tôi thấy cả hai bên đều như nhau mà~ Vì lí do đó nên thỉnh thoảng họ vẫn hay tổ chức trận giả để thi đấu với nhau.
Nhưng hình như là nhờ có Thầy – người được cả Hiệp sĩ lẫn Quân đội tôn kính – mà trận giả mới được tổ chức. Có lẽ Thầy cũng rất muốn tham dự bữa tiệc của Nam tước Messi, một cấp dưới cũ cũng như người bạn chí cốt của mình, nhưng vì cái không khí kì lạ giữa Hiệp sĩ và Quân đội nên Thầy đành phải miễn cưỡng tham gia vào lần tập trận giả này, ít nhất thì bề ngoài là như thế.
Nam tước Messi, với tước vị Nam tước, ngài giữ trọng trách quan trọng và lịch trình của ngài chỉ cho phép ngài tổ chức duy nhất bữa tiệc tối hôm nay trước khi rời kinh. Hừmm, dù tôi cũng đồng cảm với bất hạnh của Thầy lắm, nhưng ước gì thầy đừng lôi chúng tôi theo. Hơn nữa, chỉ được xem trận đấu thôi ư? Có vẻ sẽ khá buồn chán đây.
Trong khu tập luyện của cung điện hoàng gia, thành viên của cả Quân đội lẫn Hiệp sĩ đều đã tập trung đầy đủ. Thế mà Thầy vẫn chưa đến.
Còn chúng tôi, những người hoàn toàn không có quan hệ gì với trận đấu này thì lại đến rồi nên bọn họ đều nhìn chúng tôi bằng ánh mắt vô cùng nghi ngờ... A, muốn về nhà quá.
“Ô, mấy đứa đến rồi à.”
Thầy từ đằng sau gọi chúng tôi. Khoảnh khắc thầy bước chân vào, ai cũng đều quay ra nhìn. Quả nhiên là ông ấy mà.
“Đại tướng Gazelle, xin thứ lỗi, bọn họ là...”
“Bọn nó là học trò của ta. Trùng hợp là chúng nó cũng đang ở Kinh Đô nên ta bảo chúng nó đến.”
“Học trò của Đại tướng Gazelle ư...”
Nhờ lời Thầy mà ánh mắt bọn họ nhìn chúng tôi khác hẳn so với lúc nãy. Khiêu khích à... Không, mấy cái liếc đó, chắc là đang đánh giá bọn tôi? Thầy nổi tiếng thật đấy. Có vẻ như rất nhiều người muốn được Thầy huấn luyện, nhưng làm gì có cơ hội để được Thầy dạy riêng. Chắc vì thế nên bọn họ mới nhìn chúng tôi như vậy.
“Vậy giờ thì bắt đầu thôi, Đội trưởng đội Hiệp Sĩ.”
“Vâng. Tôi nợ ngài lần này, Đại tướng Gazelle.”
Đội trưởng Đội Hiệp Sĩ... Nếu tôi không nhớ nhầm thì là Druna Katabelia nhỉ? Hmm, con trai của gã này học cùng trường với tiểu thư nè.
Sau đó thì những trận 1 đấu 1 bắt đầu. Vì đấu thủ xuất hiện ở đây đều là những cá nhân được chọn lọc kĩ càng nên các trận đấu cũng khá đáng xem. Hai bên Hiệp sĩ và Quân đội thực ra khá ngang tài ngang sức. Tuy nhiên, một vài những Hiệp sĩ ưu tú cũng rất bất ngờ khi thấy người bên Quân đội có thể theo kịp họ.
Sau 4 trận thì trận tiếp theo chính là trận cuối cùng. Bên Hiệp sĩ, cậu con trai của Đội trưởng được cử làm đại diện. Đối thủ bên Quân đội cũng bước ra.
“Đợi một chút đã!”
Lúc trận đấu sắp bắt đầu thì đột nhiên Thầy lên tiếng, cắt ngang bầu không khí.
“Trận cuối này chúng ta làm 2 đấu 2 được không?”
“2 đấu 2...?”
Nghe xong yêu cầu của thầy, ai nấy đều vô cùng khó hiểu.
“Đúng vậy! Hai đấu thủ kia, liệu có thể chung đội với nhau để đánh với học trò của ta không?”
Mọi thứ cua gấp quá nên tôi bất giác “Hả” một tiếng đầy ngạc nhiên. Trong khi Ryle ngồi kế tôi lúc này, không biết là đã lường trước hay cũng sốc, nhưng cậu ta vẫn vô cảm như bình thường.
“Đấu với học trò của Đại tướng Gazelle à... Thú vị đấy.”
Không ngờ là người đến từ Quân đội kia lại hưởng ứng ngay. Ê gượm đã, trận giả này vốn là để giải quyết xích mích giữa hai phe Hiệp sĩ và Quân đội cơ mà? Hiện tại thì hai bên đều đang hòa nhau với tỉ số 2 thắng 2 thua. Khán giả cũng thi nhau hò hét để hưởng ứng sự thay đổi này.
Đội trưởng Đội Hiệp sĩ và con trai ông ta cũng đồng ý... Aaa, thế là không chuồn được rồi.
“...Đi thôi, Dida.”
“Rồi.”
Ryle trầm mặc đứng dậy, bước tới sân đấu. Tôi cũng chỉ có thể bất lực mà đi theo cậu ta.