Koushaku Reijou no Tashinami

chương 30: biết ơn sâu sắc với ông ngoại

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nguồn eng/Credit: Japtem

“…Hmm, chắc giờ nó cũng tốt nghiệp rồi nhỉ…”

“…Iris-sama, có vấn đề gì sao ạ?”

Tôi lỡ miệng nói ra câu đó làm Tanya phản ứng lại.

“Ừm…Ta chỉ đang nghĩ xem liệu Berne đã tốt nghiệp hay chưa.”

Thế là đã hai năm kể từ khi tôi rời khỏi học viện rồi. Cứ nghĩ đến chuyện mấy người kia cuối cùng cũng tốt nghiệp, tôi lại lặng người.

Theo như cốt truyện trong game, một năm sau khi tốt nghiệp học viện, nữ chính sẽ về với một nam chính nào đó và mở ra happy ending.

Cũng khá giống với route của Ed-sama…đó là lúc tôi bị vạch trần tội ác và đuổi học, rồi sau đó họ sống hạnh phúc mãi mãi về sau. Tất nhiên nếu nữ chính không về được với ai thì sẽ dẫn tới normal end, nhưng cái harem hiện tại thì…trong game không hề có.

Nhắc mới nhớ, mỗi route của Nhị hoàng tử là khác thôi, bởi vì trước khi họ tốt nghiệp đã hết route rồi. Thế nên chuyện gì xảy ra sau đó tôi cũng không biết. Điều duy nhất tôi biết đó là cái lúc tôi bị đuổi học, nhớ lại kí ức kiếp trước thì đã là ending của game rồi.

Nhân tiện, dù giờ nói chuyện này cũng hơi muộn, nhưng thực ra Berne và tôi sinh ra vào cùng một năm học. Tôi sinh ra vào tầm giữa mùng 1 tháng 1 đến mùng 1 tháng 4, còn cậu ta thì sinh ra sau đó*. Tóm lại là chúng tôi học cùng khối, và Berne sẽ tốt nghiệp cùng với Ed-sama.

*Hiểu nôm na ở đây là Iris sinh đầu năm, Berne sinh cuối năm.

“…Tiểu thư, người nhớ học viện sao?”

“Em hỏi ta nhớ hay không, thì đúng là ta có nhớ…Nhưng cũng chỉ đến thế thôi. Bởi vì những ngày đó đã dần phai nhạt trong tâm trí ta rồi, ta cũng không nhớ rõ lắm.”

“Vậy ạ…”

“Không biết việc họ tốt nghiệp là may mắn hay xui xẻo nữa…Cơ mà có lẽ sẽ tốt hơn cho Nhà chúng ta khi Berne tách ra khỏi bọn họ.”

“Tiểu thư chẳng việc gì phải lo cho cái người đó cả.”

Tanya à, hiện tại, Berne vẫn là người thừa kế của Gia tộc ta đó…nhưng hình như cô ấy đã hoàn toàn ném cái sự thật đấy ra đằng sau đầu rồi.

“Chừng nào Vương quốc này còn tồn tại, ta cũng muốn lãnh địa có chút mạng lưới thông tin riêng. Mặc dù vẫn còn lâu lắm cha mới nghỉ hưu…nhưng ta vẫn muốn Berne chuẩn bị tinh thần để kế vị trong tương lai.”

“…Tiểu thư nói thế có nghĩa là đất nước này sẽ sớm lụi tàn sao?”

“Cái đấy thì ta cũng không thể đoán trước được. Vì Nhị hoàng tử đã tốt nghiệp, cuộc chiến thực sự sẽ bắt đầu, nên có khả năng thế…”

Không như cái happy ending được vẽ nên trong game, cái hạnh phúc mãi mãi về sau của họ…có thể sẽ bị chấm dứt. Sau tất cả, một khi trận chiến giữa Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử nổi lên, có lẽ đất nước này sẽ lâm vào cùng cực.

“Mà tiểu thư nhắc mới nhớ, em nghe nói là có thư của Ông chủ, ông ấy viết gì vậy ạ?”

“Hử?...Hình như ông ấy nói ổng rất biết ơn. Có vẻ như Berne đã tự mình đến chỗ ông. Nhưng thực ra ta có làm cái gì đâu, nếu cha muốn cảm ơn thì cha nên cảm ơn mẹ ấy.”

Thực lòng thì tôi cũng chẳng mấy quan tâm đến Berne. Nói thế nào nhỉ, kiểu như nếu cậu ta hữu dụng thì tôi mới dùng cậu ta…Đại loại thế.

“Nhưng mà, tiểu thư, thứ lỗi cho em vì phải nói thẳng…Nhưng lúc tiểu thư đọc xong, sắc mặt cũng không tốt lắm…”

“À, ừ…Trong thư cũng có vài thông tin của Ed-sama nữa.”

Lúc đọc tôi đã rất ngạc nhiên đấy. Về phần tôi ngạc nhiên chuyện gì thì, có vẻ như Berne đã kể cho cha nghe về cuộc trò chuyện giữa cậu ta với Ed-sama tại học viện. Và bất ngờ hơn nữa đó là nội dung của cuộc trò chuyện đó.

Thì kiểu, là Berne đấy! Berne mà lại ngồi đàm đạo về vấn đề Quốc khố sao…Nhưng khi cậu ta nói đến đoạn ‘Sao chúng ta không giải thể quân đội đi nhỉ’ thì chuyện này không ổn rồi đấy.

Ông ngoại tôi nghe chuyện đó từ bố tôi xong liền nổi đoá lên: “Ngân sách cung cấp cho quân đội không phải là thứ thừa thãi. Muốn giảm thiểu ngân quỹ thì đi mà giảm số lượng Hiệp Sĩ ấy!”

Ông nói thế đấy. Mà cũng đúng, tình hình hiện tại trong Vương quốc không ổn định chút nào hết. Nếu nói đến chiến tranh với nước Towair thì ông ngoại là người đứng ngay tiền tuyến…

Dù hiện giờ Vương quốc cũng không có chiến tranh với các nước khác, nhưng Vương quốc Towair cũng không chính thức ra lệnh ngừng bắn*, và vì thế nên chúng ta không thể thả lỏng được. Ông ngoại tôi cũng vì lý do đó mà lo lắng và trở lại Kinh Đô.

*Ngừng bắn ở đây có nghĩa là chấm dứt chiến tranh.

“…Phiền phức thật.”

Nghe Tanya lỡ miệng nói vậy, tôi bình tĩnh hẳn. Bởi vì cô ấy thường lạnh lùng lắm mà, giờ nghe cổ nói vậy làm tôi hơi rén.

“Tanya, không phải ta bận tâm về Ed-sama hay nghĩ về anh ta đâu. Chỉ là trong lúc đó ta bị bất ngờ về nội dung của bức thư thôi.”

“Tiểu thư lo lắng về vấn đề này em mới thấy hết sức vô lý đấy.”

“Cảm ơn em đã lo lắng cho ta, Tanya.”

Tôi thực sự cảm kích sự lo lắng của cô ấy đấy.

“…Giờ thì làm việc tiếp thôi.”

Thời gian thưởng trà đã kết thúc, nên tôi quay trở lại phòng làm việc. Ông ngoại đi rồi, căn biệt thự lại trở nên rộng rãi lạ thường…Sự hiện diện của ông ngoại đúng thật là quan trọng mà.

“Ơ…Ryle, Dida. Chuyện gì vậy?”

Tôi đang bước đi trên hành lang thì gặp họ đứng ngay trước cửa phòng làm việc.

“Tôi đến báo cáo ạ.”

“Tôi chán nên đi cùng cậu ta thôi.”

“…Tôi đã bảo với cậu là…cẩn thận lời nói trước mặt tiểu thư.”

Dida trả lời theo cái phong cách bất cần đời như thường ngày xong liền bị Ryle lườm một cái. Nghĩ mới thấy, bọn họ đã có cái kiểu này bao nhiêu lâu rồi nhỉ? Tôi vừa nghĩ vừa ngồi xuống ghế.

“Không sao đâu, Ryle. Bên cạnh đó, tình hình cảnh vệ như thế nào rồi?”

“Khá ổn ạ. Bọn họ đã có thể theo kịp kiếm pháp của bọn tôi.”

“Ô…Quả là tin vui đấy.”

Tanya bỗng dưng khen ngợi. Ừm, họ có thể theo kịp kiếm thuật của Ryle và Dida có nghĩa là kĩ năng của bọn họ đã tiến bộ rất nhiều rồi. Lúc trước có lần tôi đi xem buổi huấn luyện bí mật, tôi chỉ toàn thấy họ múa kiếm loạn xạ lên trước mặt Ryle với Dida thôi à.

…Cơ mà đúng hơn, Ryle, Dida, hai người mạnh tới mức nào vậy chứ. Trước khi ông ngoại rời đi, tôi nhớ ông có nói là: “Ta thua hai đứa nó rồi! Chắc hẳn do ta tuổi già sức yếu rồi!”

…Bởi vì trước giờ chưa có ai đánh bại được ông, nên ông cũng có hơi bực bội. Thế nên trước khi ông quay về, hằng ngày ông hay tập trận giả với bọn Ryle Dida. Và theo con mắt tinh tường của tôi thấy thì, mắt ông sáng lấp lánh lên như đứa trẻ con được kẹo vậy.

“Đúng là rất tuyệt vời. Hai người hãy tiếp tục cố gắng nhé.”

…Ông à, cảm ơn ông nhiều lắm luôn-Tôi thầm nhủ trong lòng. Dù tôi vẫn chưa hiểu lắm lý do tại sao ông lại muốn củng cố kĩ năng cho cảnh vệ của bọn tôi…Mà thôi, nhỡ có chuyện gì xảy ra với đất nước này thì bọn họ cũng cần có đủ sức mạnh để bảo vệ người dân nơi đây.

Truyện Chữ Hay