Koushaku Reijou no Tashinami

chương 31: những chuyện vẩn vơ: những ý đồ khác nhau.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nguồn eng/Credit: Japtem

“Alfred này, dạo này cháu ra ngoài với Ludy hơi nhiều đấy nhỉ?”

Tôi gọi đứa cháu trai của mình, Alfred. Tên tôi là Eliya von Tasmeria-Vương Thái Hậu của Vương quốc Tasmeria. Và người đứng trước mặt tôi lúc này là Alfred, cháu trai tôi, đồng thời cũng là Đại hoàng tử của vương quốc này. Người đứng cạnh nó là Ludy. Cậu ta là bạn từ nhỏ kiêm phụ tá của Alfred.

“Vâng, thưa thái hậu. Dạo này cháu có hơi bận ạ.”

Mặc dù nó vẫn đang mỉm cười…Nhưng thực sự, đứa cháu này, tôi vẫn không thể nhìn thấu được nó. Nụ cười của nó quá là tự nhiên. Nếu tôi không sống trong cái thế giới mà lừa lọc và dối trá trở thành các chuẩn mực trong vòng tròn xã hội thì có lẽ tôi cũng chẳng nhận ra điều ấy đâu.

“Ta cũng biết đấy. Bởi vì gần đây Ellia và Ed đang làm nhiều việc xấu quá nên chắc là cháu cũng phải theo ngài Thủ tướng, đúng không?”

Dù là không may, nhưng sự thực thì đất nước chúng tôi vẫn đang phải chịu khoản nợ từ chiến tranh 30 năm trước. Nhưng khoản nợ đó hiện vẫn đang được trả dần dần, nên nếu xử lý khéo léo thì sẽ không có vấn đề gì cả.

Vậy mà Ellia và Ed đã xuất sắc phá huỷ điều đó luôn. Gần đây là mở điểm phát chẩn thức ăn, số lượng váy mới của Ellia-thậm chí tôi còn chẳng biết liệu có đủ sự kiện cho cô ta mặc hết đống váy đó không nữa-rồi sau đó còn có váy cho hôn thê mới của Ed để mặc trong lễ đính hôn…

Sau đó, sau bữa tiệc đính hôn, Ed còn đi tới khu nghỉ dưỡng với hôn thê của nó…Con bé tên là Yuri hay gì gì đó… nói là: “Đây quả là một địa điểm tuyệt vời. Và nó sẽ còn tuyệt hơn nếu có thêm nhiều người đến đây.” Rồi sau đó Ed từ bé xé ra to, quyết định phát triển khu nghỉ dưỡng đó.

Cuối cùng, hình như mấy người đó cũng kịch liệt phản đối quan điểm của Thủ tướng, hành động cực kì vô lí và không thèm nghe ý kiến của ai hết. Kết quả là cũng chả ai nghe mấy cái lời phản đối về vụ chi trả phí áo quần cho Yuri nữa.

…Nhưng mà ngay từ đầu vụ đó đã kì quặc lắm rồi. Tại vì Ellia đã chiều hư Edward, nên cậu ta lớn lên mới hỗn xược (láo toét J) như vậy, làm cho mọi chuyện thêm phiền phức.

Quốc khố được chia làm hai phần, một dành cho quốc gia, một phần của hoàng tộc.

Phần của hoàng tộc được dùng cho những vấn đề cá nhân chúng tôi.

Còn về phần dành cho quốc gia, thì đúng như cái tên của nó, nó được dùng để quản lí, điều hành Vương quốc. Thí dụ như, quần áo của tôi là phần quỹ của hoàng tộc chi trả. Còn về những buổi lễ chính thức thì phần dành cho quốc gia kia được sử dụng, bởi đây cũng là một điều cần thiết trong việc điều hành đất nước.

Lương của hầu gái riêng của tôi thì được trả bằng ngân quỹ của hoàng tộc. Nhưng lương của nữ quan-những người ở cạnh tôi khi tôi là Vương Thái Hậu thì lại dùng quỹ quốc gia để trả.

Thực ra tôi cũng không rõ lắm về vụ hầu gái riêng và nữ quan khác nhau chỗ nào…Ví dụ, nếu tôi muốn gửi một lá thư riêng thì bọn hầu gái sẽ đi gửi.

Nhưng nếu tôi gửi thư với tư cách là Vương Thái Hậu thì lại cần đến nữ quan. Vì còn tuỳ trường hợp nữa, thỉnh thoảng họ sẽ phải đọc qua bức thư và so sánh chúng với mấy cái cũ(?) để xem nội dung có khớp hay không.

Về trang phục, trong khi hầu gái giúp tôi mặc chúng thì nữ quan sẽ kiểm tra xem chúng có phù hợp với sự kiện này hay không.

Dù câu chuyện có hơi lạc đề một chút, nhưng thỉnh thoảng chúng tôi cũng cần phải bàn bạc về việc nên trả bằng phần ngân quỹ dành cho hoàng tộc hay phần dành cho đất nước.

Thế nhưng trường hợp của Yuri thì…Yuri vẫn chỉ là hôn thê chứ chưa phải là người của hoàng gia. Vậy nên, thông thường thì đáng lẽ cô ta sẽ không được hưởng phần quốc khố nào hết.

“Vâng ạ, họ đã tiêu khá nhiều tiền đấy. Với lại ngay cả trong cung điện, họ cũng đang nhúng tay vào nhiều chuyện nữa-Nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu-Nhà Hầu tước và phe phái của họ. Vì lý do đó nên cháu buộc phải ở ẩn để tìm kiếm nhân tài. Và kết quả thì người cũng thấy rồi đấy ạ.”

“Sau khi Sharia mất, vị Vua vốn đáng tin cậy của chúng ta...trở nên nhu nhược và bệnh tật liệt giường. Hiện tại, vì chúng ta đang kiểm soát không cho tin tức lọt ra ngoài nên dân chúng vẫn chưa biết, nhưng họ sẽ sớm phát giác ra thôi.”

“Vâng. Nhờ thế nên nhà Hầu tước lại càng được đà.”

“…Alfred.”Nhìn Alfred vẫn chỉ cười nhẹ, tôi khẽ gọi tên nó để cảnh cáo.

“…Vâng, cháu hiểu mà. Hiện tại cháu vẫn chưa có ý định chết đâu. Tuy nhiên, cháu sẽ không thể xuất đầu lộ diện trong một thời gian đấy.”

“Cháu hiểu là tốt rồi.”

“Chừng nào còn chưa chuẩn bị xong, cháu vẫn sẽ án binh bất động chờ thời cơ tới.”

“Có nghĩa là cháu phải tìm được một người thật giỏi giang thì khâu chuẩn bị đó mới hoàn tất phải không?”

“…Cháu thực sự không thể giấu người mà.”

Dù nó không trả lời câu hỏi của tôi, nhưng nói thế là tôi cũng hài lòng rồi. Nếu là Alfred, tôi chắc chắn nó sẽ làm được.

“À, vì dạo này cháu ra ngoài với Ludy hơi nhiều, nên Retishia hơi buồn chán đó. Cháu nên nói chuyện với con bé một chút đi.”

Retishia là em gái ruột của Alfred. Dù nhỏ tuổi hơn Ed nhưng con bé lại thông minh hơn cậu ta rất nhiều. Và cũng như tôi, con bé đánh cược vào Alfred.

“…Thế sao, vậy cháu sẽ đến trò chuyện cùng con bé.”

Alfred lại trưng cái nụ cười khó đoán ấy ra…Cái kiểu cười này có nghĩa là nó chẳng định tiết lộ gì cho tôi hết.

Tôi bàn bạc với Alfred về mấy chuyện nữa. Xong việc, thằng bé rời đi cùng với Ludy.

“Fufu…”

Ngồi một mình trong phòng, tôi nhớ lại cuộc hội thoại khi nãy cùng Alfred. Nghĩ tới tôi lại thấy vui vẻ vô cùng, khoé môi bất giác nhếch lên.

Mặc dù Alfred không hề đả động gì…nhưng tôi cũng biết khá rõ về điểm đến của nó rồi. Cho dù chúng có đi từ đông sang tây đi nữa…thì cuối cùng, chúng vẫn đến cùng một nơi, chính là lãnh địa của Công tước Armelia.

Có lẽ sự kì vọng của tôi sẽ sớm được hồi đáp…Không, bởi vì tôi thực sự cho rằng nó chắc chắn sẽ trở thành hiện thực nên giờ tôi mới cảm thấy hạnh phúc như thế này.

Cái tôi muốn là để cho con gái ngài Công tước kết hôn với ai đó ở trong hoàng tộc… Thực ra, tôi muốn thế là bởi vì tôi thực sự rất yêu quý Melly.

Khoảnh khắc tôi nhìn thấy người thiếu nữ xinh xắn tựa búp bê cùng khuôn mặt đẹp như tạc tượng ấy, tôi thực sự muốn cô ấy trở thành con gái của mình, bằng bất cứ giá nào. Nhưng mà lúc đó Melly đã đính hôn với người thừa kế nhà Công tước-Louis mất rồi. Bởi vì Melly đã phải lòng Louis từ tấm bé, nên tôi chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay mà từ bỏ. Tôi mà cứ ép buộc, Melly sẽ ghét bỏ và xa lánh tôi mất.

Tuy nhiên tôi cũng không hoàn toàn bỏ cuộc. Chỉ cần Melly sinh ra một đứa con gái, tôi sẽ dùng mọi cách để cho nó đính hôn với cháu tôi.

Sau đó, tôi nghe tin từ Louis rằng đứa con gái mà tôi chờ đợi bao lâu nay ấy đã ra đời. Tôi còn vui hơn nữa khi nghe rằng cô bé ấy được đặt tên là Iris. Tên tôi…chữ “E” của Eliya (Ai-ri-ya) và “Ris” từ Mellice (Me-ru-risu) được ghép vào với nhau. Vì tôi chưa được thấy mặt cô bé ấy nên tôi đã băn khoăn liệu có phải là sinh non hay không. Nhưng khi Melly đưa bé Iris đến gặp tôi, tôi đã hoàn toàn yêu quý cô bé đó. Khuôn mặt kia cứ như một phiên bản nhí của Melly vậy. Mặc dù đôi mắt bé là của Louis, một màu xanh trầm lặng, nhưng chúng cũng mang sức hút của riêng mình.

Chắc chắn tôi phải biến cô bé ấy thành cháu dâu tôi…Nếu có thể, thay vì con trai của Ellia, Alfred sẽ là lựa chọn sáng suốt hơn. Nhưng sau khi Sharia mất, xung quanh Alfred và Retishia rất hỗn loạn, nên cuối cùng cô bé ấy lại được đính hôn với Edward.

Đính hôn với hoàng tộc? Vì tôi chẳng đặc biệt ám chỉ ai, nên vài chuyện phức tạp đã xảy ra. Tôi cứ nghĩ mình không cần phải nhúng tay vào đâu vì Melly không thích Ellia, nên cô ấy chắc chắn sẽ không tán thành cuộc hôn nhân này. Nhưng điều tôi không ngờ là Iris lại thích Ed.

Bởi vì cả hai người họ đều thương con gái mình, nên họ đồng ý.

…Thì, kiểu gì cô bé cũng thành cháu dâu tôi mà, nên tôi cũng bất đắc dĩ đồng ý. Nhưng rồi tôi lại không nghĩ tới việc hôn ước đó lại đột ngột bị huỷ bỏ như vậy.

Khi nghe tin, tôi cứ nghĩ mục đích của mình lại thất bại mất rồi… Nhưng nếu ngồi cẩn thận suy xét lại, thì đây chính là cơ hội vàng trời ban cho tôi.

Lần này, tôi chắc chắn sẽ để Alfred kết hôn với Iris…và đưa đứa trẻ đáng yêu ấy trở thành cháu gái của mình. Các cụ có câu, quá tam ba bận…Nên lần này tôi nhất định không thể thất bại. Bằng bất cứ giá nào, tôi sẽ khiến hai đứa chúng nó cưới nhau, và cô bé ấy sẽ trở thành cháu của tôi.

…Và vì thế, tôi phải hành động thôi…Vấn đề đầu tiên là “Cô bé ấy đã bị trục xuất khỏi xã hội này”, nên tôi phải đưa Iris trở lại.

Theo như suy đoán của tôi, có lẽ Iris sẽ không hài lòng nếu tôi cứ thế mà bảo nó quay về.

Kể từ khi bị đuổi học, chưa một lần nào Iris quay về. Mà nếu nó thực sự có quay về thì cũng chỉ làm trò cười cho thiên hạ mà thôi, tại vụ huỷ hôn đó mà.

Tuy nhiên, hiện tại, cô bé ấy lại đang làm việc cực kì tốt dưới vai trò là người quản lý lãnh địa và người đứng đầu của cả một tập đoàn nổi tiếng. Nói đúng ra, bỏ lỡ cô gái đó chính là một sai lầm lớn nhất trong cuộc đời Ed.

Hiện tại, tôi cần phải cho Iris một cơ hội để xuất hiện tại đây.

Giờ thì, bắt đầu hành động thôi nhỉ.

***

T/n: Thế là hết quyển 1 rồi đó mọi ngừi :D. Kết thúc một quyển và bắt đầu một năm mới

Truyện Chữ Hay