Nguồn eng/Credit: Japtem
Tên tôi là Berne. Berne Tash Armelia. Tôi là người thừa kế của nhà Công tước vùng Armelia và là con trai của Thủ tướng-Louis Dan Armelia.
“Chào buổi sáng, Edward-sama, Yuri-sama.”
“A.”
“Chào buổi sáng, Berne.”
Tôi chào hai người đang đi trước mặt mình. Ed-sama sở hữu một mái tóc đỏ thẫm có phần hơi sáng*, giống với Ellia-sama, Hoàng Hậu thứ hai, và anh ta còn có đôi mắt màu đen nhám vô cùng đặc biệt. Vì đuôi mắt của anh ta hơi xếch lên, nên người ta thường hay nghĩ rằng ảnh rất khó tính.
*Bản eng là bright crimson nên mình cũng chẳng rõ nó là cái màu gì =))))))) Cíu =))))
Nhưng khi anh ta ở cùng Yuri-sama, cái đuôi mắt đó sẽ dịu xuống một tẹo, làm cho tổng thể khuôn mặt anh ta trở nên hiền hoà hơn. Hồi Ed-sama còn có hôn ước với chị gái tôi-Iris, tôi chưa bao giờ thấy anh ta mang biểu cảm như này. Chắc là do anh ta cảm thấy cô ấy thực sự rất quý giá, nên anh ta không thể nào mà không trưng ra cái biểu hiện yêu chiều như vậy được.
Còn về người đứng cạnh anh ta, Yuri-sama. Cô ấy sở hữu mái tóc nâu bồng bềnh được bện gọn gàng. Ấy là kiểu tóc rất hiếm thấy, đồng thời cũng rất ấn tượng. Đôi mắt to tròn, mang màu xanh lá. Ngoại hình đó kết hợp với nhiều biểu cảm phong phú, chung quy là cổ thực sự đáng yêu. Cô ấy là người luôn giữ thái độ lạc quan-hay ít nhất là tôi nghĩ vậy.
“Berne này. Cậu không có thức cả đêm để học đó chứ?”
“À, thì…”
“Ôi, Berne, cậu lại cố quá đó à~”
“Không, tôi không có cố quá hay gì đâu. Là do tự tôi muốn học thôi, tôi ổn mà.”
Thấy Yuri-sama lo lắng cho tôi, cảm giác như có một dòng nước ấm chảy qua tim tôi vậy. Dù sao thì tôi cũng chỉ giỏi mỗi một việc… đó là học…để nhận sự quan tâm từ Yuri-sama.
‘Berne-sama, ngài thật tuyệt quá~’ Nếu tôi nhớ không nhầm, thì đó là câu đầu tiên cô ấy nói với tôi. Lúc đó, tôi cũng không có hứng thú với cô ấy lắm, thậm chí còn đối xử lạnh nhạt với cổ nữa cơ. Với lại, tôi cũng chẳng biết tôi có gì mà tuyệt với chẳng vời.
Đối với tôi, việc đạt hạng nhất đơn thuần chỉ là ‘lẽ đương nhiên’ mà thôi, và tôi thậm chí còn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ mất vị trí này. Thế nhưng đối với cô ấy, hạng nhất là cực kì tuyệt vời bởi cổ học rất kém. Rồi sau đó, cô ấy đến hỏi bài tôi rất nhiều, rất nhiều lần.
Có lẽ là vì ở bên cô ấy rất thoải mái, nên trước khi tôi kịp nhận ra thì tôi đã luôn chấp nhận cô ấy. Lúc đó, thấy cô ấy làm theo hướng dẫn của tôi, từng bước một tiến bộ, tôi mơ hồ cảm thấy một tia ấm áp lan toả trong tim.
‘Berne-sama, nhìn này~ Nhờ có Berne-sama mà điểm em lên nhiều lắm luôn á~’ Ban đầu, thành tích của cô ấy chỉ tàng tàng, bây giờ lại tiến bộ như vậy nên cổ vui vẻ khoe bảng điểm cho tôi.
Lúc đó tôi thực sự vui mừng vì mình đã giúp ích cho cô ấy.
…Rồi dần dần, tôi đã yêu thích cái giọng nói lanh lảnh ấy, coi nó như một phương thuốc chữa lành tâm hồn mình.
…Tuy đã trải qua nhiều rồi, nhưng tôi chưa bao giờ có cảm giác như này. Nhưng kết cục lại không đẹp như mơ, cô ấy đã thuộc về Ed-sama mất rồi.
Dù vậy, chỉ cần em hạnh phúc, thì tôi cũng sẽ ổn thôi.
Tôi chỉ muốn được ở bên em.
…Tôi đã nghĩ vậy đấy.
Trong khoảng thời gian đó, cứ thế, tôi dần tin là mình thực sự tài giỏi. Tôi chưa bao giờ out khỏi top 1, và chỉ cần nghe qua một lần tôi liền có thể ghi nhớ. Thế nên tôi mới tự coi mình là giỏi. (Giỏi thế mà lại quên mặt chị gái :v Chịu.)
Thế mà, vào một ngày nọ, ý nghĩ ấy của tôi vỡ vụn. Và người đã phá vỡ nó chính là chị gái tôi, Iris.
Hồi chị ta còn ở học viện, chị ta hoàn toàn không phải là một học viên xuất sắc. Nhưng gần đây khi tôi quay trở lại lãnh địa…tôi đã chứng kiến chị gái mình quản lí cả một tập đoàn, đồng thời cai quản lãnh địa trên tư cách là một người thụ uỷ của Lãnh chúa.
Tôi thấy chị đau đầu với đống tài liệu chất cao như núi, bàn bạc về những vấn đề mà tôi không thể hiểu nổi, cho ý kiến, rồi lại lần nữa vật lộn với đống văn bản kia…Rồi sau khi khiển trách tôi, chị lại quay trở về với công việc…Bận bịu tới nỗi tôi chỉ nhìn thôi cũng thấy mệt rồi.
Nhìn vào chị, thực sự thì…tôi đã bị sốc. Tôi tự cho bản thân mình là tài giỏi…Nhưng điều đó có ý nghĩa gì cơ chứ? Kinh nghiệm mới chính là cội nguồn của tri thức.
So với chị ấy…Tôi chỉ là một đứa trẻ đầu óc máy móc. Không…không chỉ là so với chị ấy, mà có lẽ là còn với nhiều người hơn. Nhưng những điều tôi đã chứng kiến, không chỉ có thế.
Vì vậy, tôi đã đến chỗ cha và xin ông chỉ dạy cho mình. Tôi không thể cứ mãi như thế được. Và hơn cả, chính là tôi cảm thấy thật hổ thẹn.
Cha tôi giám sát rất nghiêm ngặt, làm tôi phải đối mặt với rất nhiều khó khăn. Thế nên tôi mới phải thức nguyên đêm để xử lí nó đấy.
Tôi nhìn về phía cổng học viện thì thấy Dorsen đang đứng đó. Vẫn là cái dáng vạm vỡ như thường ngày của anh ta.
“…Chào buổi sáng.”
“Ồ, Dorsen, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng, Dorsen. Trông anh mệt mỏi quá…Anh có sao không?”
“Vâng, chuyện là hôm qua tôi phải trải qua một bài luyện tập khá khắc nghiệt. Nhưng tôi không sao đâu ạ.”
Mặc dù thường ngày anh ta cũng ít nói và vô cảm như vậy, nhưng nếu nhìn kĩ thì trông anh ta cũng mệt mỏi thật. Cơ mà nói thế thôi chứ trông anh ta cũng chẳng khác bình thường mấy.
“Vậy sao…Nhưng cũng đừng làm việc quá sức nhé?”
“Cảm ơn tiểu thư.”
Hình như tôi nhớ không nhầm thì gần đây Dorsen tự dưng lại tham gia vào cuộc huấn luyện Hiệp Sĩ. Cha của Dorsen, Druna-sama nói đó là một cơ hội để anh ta “rèn luyện tính khí của mình” và ép anh ta tham gia.
…Chắc là do mẹ tôi vắng mặt trong bữa tiệc trà nhà Dorsen tổ chức-Katabelias đây mà…và trong buổi lễ chính thức thì họ đã bị thay thế…Có lẽ đấy là lý do mà Druna-sama lôi Dorsen đến đó. Tóm lại, là mẹ tôi trả thù nhà họ đấy. (Ai bảo ấn chị tôi xuống nền đất : D)
…Vụ này tôi tìm đến cha mới biết. Sau đó tôi liền nghĩ đến lời của chị gái mình lúc đó: “Làm gì cũng đều phải nghĩ đến hậu quả”
Chúng tôi đến lớp, mọi người đều quay ra nhìn rồi đến chào chúng tôi…Thì, bây giờ cổ thành hôn thê chính thức của Ed-sama rồi…Họ chào cô ấy cũng là chuyện bình thường thôi.
Tôi vừa ngồi xuống ghế thì chuông reo, cửa lại mở ra.
“…Chào buổi sáng~”
“Ô, chào buổi sáng, Van.”
Người đến sát giờ đó là Van Lutasha-con trai Giáo hoàng đạo Darryl. Mục tiêu của Giáo hoàng và cả đạo Darryl đều là phụ giúp, hỗ trợ cho các thế hệ quý tộc. Vì thế nên, dù Van không phải quý tộc, cậu ta vẫn có thể học trong một ngôi trường dành cho quý tộc như bình thường.
“Van, vẫn lề mề như ngày nào nhỉ~ Cậu đến vừa kịp lúc đấy~”
“Tôi còn thấy tôi đến tầm này là sớm đấy. Hơn nữa, hôm nay tóc của Yuri-sama đẹp qúa.”
“Cảm ơn cậu nhiều~ Cơ mà, mặc dù Van đang khen tôi, nhưng tôi lại chẳng có cảm giác được khen chút nào cả.”
Van sở hữu mái tóc bạch kim*, dài đến vai. Tóc cậu ta luôn bóng mượt, thậm chí còn ít nữ giới nào có mái tóc đẹp như cậu ta ấy. Với đôi mắt dài và hẹp, khuôn mặt cậu ta mang vẻ đẹp phi giới tính.
*Thực ra nhiều lúc mình vẫn hoang mang không biết blonde hair là bạch kim hay vàng, nhưng xem trong minh hoạ thì thấy tóc anh này bạch kim nên tui để vậy.
“Không phải như vậy đâu. Tóc tiểu thư đẹp thật mà.”
“C-Cảm ơn cậu rất nhiều~ Chắc chắn đây là nhờ sản phẩm làm đẹp của Tập đoàn Azura rồi.”
“À, cái tập đoàn đó à.”
“Ừm~ Mà nhắc mới nhớ, cuối cùng tôi cũng trở thành thành viên ở đó rồi.”
“Chỉ là một tập đoàn cỏn con mà dám để hôn thê của ta phải chờ…”
Ed-sama tặc lưỡi, cay đắng nói.
“Ed-sama, ngài không được nói như thế~ Người khác phải đợi, nên em cũng phải đợi thôi.”
“Yuri thật dịu dàng quá.”
Thế mà chỉ cần vài câu từ Yuri-sama, biểu cảm của anh ta đã thay đổi.
…Cơ mà chuyện Yuri-sama có quyền thành viên…tôi nói không bất ngờ là nói dối. Chuyện như vậy mà cũng xảy ra được. Thực ra hai người này không được duyệt quyền thành viên còn làm tôi thấy có lí hơn đấy.
Người chị gái “đó”, để ngăn chặn tranh chấp giữa hoàng tộc và tập đoàn, có lẽ chị ta đã đặt lợi ích của tập đoàn lên trên cảm xúc cá nhân của mình…Chắc chắn, đối với những người nhân viên yêu quý chị, họ cũng đau lòng và ấm ức lắm.
“Tập đoàn đó nổi tiếng thật đó~ tôi vẫn còn đang chờ kìa.”
“Phải đó~ chắc chắn chủ tịch phải là một người tuyệt vời lắm. Em thực sự rất kính trọng người đó, cũng muốn gặp người ta một lần~”
“Yuri muốn gặp thì hãy mời người đó đến Cung điện Hoàng Gia đi. Được mời như vậy là vinh dự của người kia.”
“Em thích ý tưởng đó á~”
…Chắc chắn chị ấy chả đến đâu. Ngay từ ban đầu, người ở lãnh địa Armelia vốn đã chẳng ưa gì Nhị Hoàng tử rồi. Bởi lúc tôi đến đó, không tính Mẹ, lúc tôi bị tách ra khỏi chị, nhân viên ở đấy nhìn tôi như cái gai trong mắt họ vậy. Mà kể cả chủ tịch có không phải chị tôi mà là Sei hay Sebastian đi nữa, thì tôi dám chắc họ cũng chẳng thèm đến.
“…Nhắc đến Cung điện Hoàng Gia mới nhớ, chuyện hôm trước ngài bàn bạc như nào rồi ạ?~”
“À, về điểm phát chẩn thức ăn ở nhà thờ. Tất nhiên là ta đã được tán thành. Này, Van.”
“Vâng. Nhà thờ Darryl luôn sẵn lòng giúp đỡ.”
“Thật tốt nhỉ~ Chắc chắn mọi người cũng sẽ rất vui.”
“Ừ. Tất nhiên rồi. Vì Yuri là người làm thế mà, mọi người nên cảm kích mới đúng.”
…Yuri-sama là một cô gái tốt. Cô ấy xin Ed-sama cho mở một điểm phát chẩn thức ăn cho người dân, và Ed-sama cũng đã hành động rất nhanh chóng.
Tuy nhiên…Để có thể phân phát thức ăn thường xuyên, thì có lẽ họ đã tính tổng số vốn cần thiết rồi.
Việc này là tất yếu thôi. Hoàng tộc thì vẫn sống sung túc như trước…Hoặc đúng hơn, họ còn tiêu tốn hơn trước nữa. Đây là bởi vì Ellia-sama tiêu rất nhiều tiền, còn Ed-sama thì phung phí vào vụ quà cáp cho Yuri-sama. Tuy nhiên, doanh thu thuế thì vẫn thế.
‘Nếu muốn sống vì nhân dân thì trước tiên con phải xem lại bản thân mình đã…Thí dụ, trong vụ đính hôn kia, thay vì ngồi vui vẻ với mấy món quà của Ed-sama, cô ấy có thể tặng chúng cho người dân. Thế nhưng mà đứa trẻ đó lại cứ suốt ngày đòi quà như vậy, thật xấu tính.’ -Cha tôi căm phẫn nói.
Đòi quà, một hai lần thì không sao, nhưng đòi nhiều đến mức vắt kiệt ngân khố thì là có sao đấy.
Mặc dù cha cùng những bộ trưởng khác đã phản đối việc này ngay từ đầu, nhưng vài người vẫn cứ cố chấp thực hiện, và bây giờ thì các khoản phí đang bắt đầu chồng chất lên nhau.
Thêm nữa, điểm phát chẩn thức ăn sẽ ở trong Kinh Đô…Thực tế thì ở Kinh Đô cũng không có nhiều người cần giúp đỡ tới vậy. Cha tôi oán trách, nói họ chỉ muốn lấy danh tiếng mà thôi.
Nếu chi phí lao động bị cắt giảm thì cũng có nghĩa là thu nhập của người dân sẽ giảm theo. Cuối cùng dẫn đến hiện tượng những người ở tầng lớp trung lưu cũng có thể trở nên nghèo túng.
Trước giờ tôi vẫn luôn nghĩ Yuri-sama là một người thật tốt bụng…Nhưng có lẽ là do tôi quá mù quáng. (Do cậu mù, trúng ngải)
“…Hiện tại, cung cấp thức ăn thường xuyên sẽ tốn một khoản lớn trong Quốc khố. Lần này, sao ngài không cân nhắc lại chút nhỉ?”
“Berne, sao cậu lại nói như vậy? Ưu tiên hàng đầu không phải là giúp đỡ dân chúng sao? Cả nhà đều vui, là chuyện tốt mà…”
“Đúng là chuyện tốt, nhưng cái gì nhiều quá thì cũng không tốt đâu. Yuri-sama, tiểu thư làm ơn đừng nói quá nhiều điều bất hợp lí với Ed-sama…”
“Ed-sama là Hoàng tử cơ mà, Hoàng tử của Vương quốc này mà. Đã là Hoàng tử thì ngài ấy muốn làm gì chẳng được? Nếu Vương quốc không có đủ vốn, thì ta thu thêm thuế là được mà~ À, và còn nữa, giải thể quân đội thì sao nhỉ? Ừm, quả là một ý kiến hay~ Vương quốc đã quá hoà bình rồi, chúng ta không cần quân đội đâu~ Phải không, Ed-sama?”
Vẫn là nụ cười thanh thuần ấy, như thể cô ấy vừa nghĩ ra một sáng kiến rất tài ba. Tuy nhiên, tôi nghe xong chỉ có thể mở to mắt vì ngạc nhiên.
Cô ấy giống như một đứa trẻ vậy. Một đứa trẻ ngây thơ…nhưng trong lòng lại chất chứa biết bao nhiêu độc ác. Chỉ cần động não một chút, xét về mặt quốc phòng, quan điểm về trật tự và hoà bình, đó là thứ mà không ai có thể nói được. Trên cả, đó là số phận của những người bị mất việc…Rồi tương lai đất nước sẽ là một đường thẳng hàng với cái điểm phát chẩn đồ ăn đó.*
*Ý nói tương lai đất nước không đi lên được, chỉ ngang hàng với một cái điểm phát thức ăn J))))
“A, Yuri thông minh thật…Berne, cậu ngoan cố quá đó. Nghe như một tên lão bộc nào đó vậy.”
“…Xin lỗi, tôi thất lễ rồi.”
Ed-sama liếc tôi một cái, rồi tôi cũng không nói gì nữa…A, cha tôi sẽ lại nổi điên lên mất. Không, đúng hơn là ông ấy đã nổi điên mất rồi. Và vì tôi không thể ngăn chặn điều này, có lẽ ông ấy cũng sẽ tức giận với tôi.