Nguồn eng/Credit: Japtem
Nhờ có Dean hỗ trợ, tôi tiết kiệm thêm chút thời gian để xuống phố. Quả nhiên, mỗi lần xuống phố, tâm hồn tôi như được thanh lọc vậy.
“A! Dean! Chỗ cuối chúng ta đến trại trẻ mồ côi được không?”
“Theo như ý nguyện của Alice-sama.”
Nhân tiện, tôi xuống phố có rủ Dean đi cùng luôn. Bởi vì hôm nay xong việc sớm, tôi cũng đang nghĩ cách để chiêu đãi cậu ta (vì đã giúp tôi)…và ý tưởng đó tự dưng nảy ra trong đầu tôi.
Ban đầu Tanya kịch liệt phản đối. Cổ nói: “Không thể mang một người lai lịch bất minh đi cùng được”. Nhưng là nhờ có lời của mẹ với có ông ở đây nữa nên tôi vẫn thành công.
Mặc dù Dean không hay gần gũi trẻ con lắm nhưng cậu ta lại trông chúng khá giỏi. Vì thế nên, so với tôi thì cậu ta nổi tiếng hơn… Nghĩ cũng hơi bực, nhưng thấy lũ trẻ vui vẻ như vậy thì tôi cũng nhịn.
“Anh trai cùng chị gái sẽ lại đến chứ ạ?”
Một đứa trẻ đến chỗ bọn tôi, dùng đôi mắt long lanh ngước nhìn. A, dễ thương quá đi mất…!
“Tất nhiên rồi. Nhỉ, Dean?”
“Đúng vậy. Nên cho tới lúc đó thì em phải thật ngoan ngoãn mà đợi nhé.”
Hoàng hôn buông xuống, tôi vui vẻ rời khỏi trại trẻ mồ côi và trở về. Hôm nay tôi đã rất vui, nên ngày mai phải làm việc thật chăm chỉ thôi!
Mặc dù trong lúc mẹ ở đây thì tôi đã nghỉ được khá nhiều nhưng thực sự vẫn không có ngày nào nghỉ hẳn cả. Thế mà từ khi Dean tới, tôi hiện đã có ngày nghỉ, còn có thể xuống phố chơi nữa.
Đúng hơn là khi có Dean, công việc hoàn thành nhanh hơn tôi tưởng nhiều, và thế là dù tôi có nghỉ một ngày cũng chẳng sao cả. Hừm, quả nhiên ngày nghỉ là rất quan trọng mà.
“…Alice-sama…”
“Chúng ta về trụ sở rồi nên cũng không cần gọi tôi là Alice nữa đâu.”
Bị tôi vặn lại như vậy, Dean chỉ cười nhẹ.
“Thứ lỗi cho tôi, nhưng mà, tại sao tiểu thư lại phải cố gắng đến vậy?”
Đột ngột bị hỏi như vậy, tôi dừng bước.
“Chẳng phải cậu cũng vậy hay sao?”
“Tôi thì khác. Tôi làm việc để sống. Nhưng mà tiểu thư thì khác. Với thân phận là con gái của Thủ tướng-thiên kim tiểu thư nhà Công tước…thì dù không làm gì, cô vẫn có thể sống sung túc.”
Thì, cậu ta nói cũng đúng. Trong giới quý tộc, nữ giới đi làm là một chuyện rất hiếm thấy, vì vai trò của người vợ là bảo vệ và quản lí chuyện nhà cửa. Kể cả ở chỗ này cũng thế, trước đây là quản gia cùng mấy nhân viên khác được giao việc cai quản lãnh địa.
“Nhưng cha đã giao cho tôi vị trí này. Làm việc và hoàn thành trách nhiệm được giao, là nhiệm vụ của quý tộc phải không?”
“Xin thất lễ nhưng…ấn tượng của tôi về giới quý tộc đơn thuần chỉ là những người ăn không ngồi rồi, mãi sống trên thuế của nhân dân. Với lại, tiểu thư có thể làm như những gì mà Lãnh chúa (trước kia)* đã làm và đổ hết việc cho Sebastian-san.”
*Thật sự đoạn này mình không hiểu lắm =))) mình muốn check qua bản jap nhưng mà chưa đủ trình nên thôi =)))) Bạn nào có thể thì check qua bản eng hộ mình, mình cảm ơn. Bản eng là “In addition, the young mistress could do what the fief Lord has done and leave it all to Sebastian-san.”
“Tôi cũng đã từng nghĩ tới phương án đó rồi. Nhưng tôi lại nghĩ, vì cha đã tin tưởng giao cho tôi vị trí này…nên mặc dù còn thiếu kinh nghiệm, tôi vẫn sẽ cố gắng hết mình. Với lại đây cũng là một cơ hội để tôi thử sức nữa. Nhưng mà hiện giờ…”
Tôi từ từ nhìn xuống tay mình…Đôi bàn tay nhỏ nhắn, gầy guộc nhưng lại nắm giữ rất nhiều sinh mạng, tương lai của người dân nơi đây. Thế nhưng đôi bàn tay ấy lại chẳng xứng đáng để bảo vệ họ. Nghĩ thế, tôi tự giễu bản thân mình.
“Ngày tôi gặp lũ trẻ ở trại mồ côi, tôi đã nghĩ rằng, dù là tôi cũng có thể…Không, vì là tôi nên mới có thể. Chỉ cần tôi thật cố gắng thì có thể làm nụ cười nở trên môi mọi người, dù chỉ là một chút…Ai cũng được hạnh phúc, như thế chẳng phải rất tốt sao?”
“…Tiểu thư nói đúng.”
Giây phút cậu ta nở nụ cười rạng rỡ đó, trái tim tôi bỗng hẫng một nhịp.
…Nguy hiểm, thực sự nguy hiểm quá.
Nụ cười của Dean có sức công phá lớn lắm, tôi phải thật cẩn thận mới được. Tôi hơi ngại, nên nhanh chóng cảm ơn mọi người rồi quay về phòng. A…thực sự mà…tôi đâu phải người dễ ngại như thế.
…Và rồi, hai ngày sau, vào ngày cuối trong hạn làm việc của Dean, lần đầu tiên kể từ khi tôi đến thế giới này, tôi ngã bệnh.
Nhưng từ trước đến giờ tôi vẫn luôn chăm sóc cho sức khoẻ mình mà, tại sao vậy chứ?
Tôi sốt cao đến mờ cả mắt, cũng không nghĩ được gì nữa, liền chìm vào giấc ngủ.
Khoảnh khắc tôi mở mắt ra, trong phòng đã hoàn toàn tối đen…Tôi đã ngủ hẳn một ngày đấy à?
“…Haaa…”
Trong công việc, tự chăm sóc sức khoẻ của bản thân là điều quan trọng nhất. Thế mà tôi lại ngã bệnh rồi ngủ cả ngày thế này…Tôi thực sự vẫn còn đoảng lắm.
“…Tanya.”
Dù giọng tôi hơi khàn nhưng có vẻ như cổ họng thì không sao…Cơ mà tôi khát nước quá. Đổ mồ hôi nhiều làm quần áo dính chặt vào da, nhớp nháp, khó chịu.
Nghe tiếng tôi gọi, Tanya đang chờ trong phòng lập tức tiến đến bên giường. Trông cô ấy hơi tức giận, lại còn có chút gì như sắp khóc nữa chứ.
“…Mang cho ta cốc nước. Sau đó chuẩn bị khăn ướt cho ta. Ta muốn lau qua người chút.”
“Vâng ạ.”
Có lẽ cô ấy cũng đã chuẩn bị từ trước rồi. Tanya đưa cho tôi một cốc nước, tôi liền uống hết, dòng nước mát chảy thẳng xuống cổ họng.
Sau đó, Tanya đưa cho tôi một chiếc khăn ướt để tôi lau người.
…Cứ nghĩ đến đống công việc chồng chất lên vào ngày mai tôi lại rùng cả mình. Có lẽ trưa nay Dean đã về nhà rồi. A…Đáng lẽ hôm nay tôi không nên nghỉ.
Mà dù có hối tiếc đi nữa thì mọi sự cũng đã rồi. Đã thế thì hôm nay tôi nghỉ cho chót.
Nghĩ thế, tôi lại một lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, mặc dù cơ thể vẫn còn rất nặng nề, tôi cũng cố lết đến phòng làm việc. Ôi, không biết việc nhiều đến đâu rồi…Thế nhưng khi mở cửa bước vào, tôi vẫn thấy số lượng văn bản y như mọi ngày…Không, thậm chí còn ít hơn bình thường nữa.
“Hả…?”
Tôi còn đang không hiểu đầu tai cua nheo ra sao thì đúng lúc đó có người gõ cửa.
Rồi Dean bước vào.
“Dean! Sao cậu lại ở đây? Không phải sáng hôm qua cậu đi rồi sao?”
“Tiểu thư thì sao, cô đỡ hơn chưa?”
“À, rồi. Tôi đã được nghỉ cả ngày hôm qua rồi mà. Hơn nữa, lượng công việc này…”
“Tôi đã hoàn thành tất cả những việc mình có thể trong quyền hạn của mình rồi. Giờ chỉ còn lại những văn kiện cần sự đồng thuận của tiểu thư mà thôi.”
“Vậy sao…Cảm ơn cậu. Cơ mà, cậu như vậy ổn chứ Dean? Kiểu, cậu phải hoãn lại 1 ngày mà?”
“Tiểu thư không khoẻ, tôi cũng không thể cứ thế mà đi được. Ngày mai tôi sẽ rời đi.”
“…Xin lỗi đã làm liên luỵ tới cậu.”
“Không sao đâu. Tôi tự quyết định ở lại mà. Giờ thì xin tiểu thư hãy xem qua chỗ này.”
Sau khi để tài liệu lên bàn, Dean ra khỏi phòng. Sau đó tôi đọc qua mấy tờ văn bản mà cậu ta đem đến…Cũng không có vấn đề gì đặc biệt. Nhưng chính vì không có gì nên tôi mới phiền não đó.
“…Haa…”
Tôi bất giác thở dài.
…Cứ thế này thì không ổn, không ổn chút nào.
Tôi sẽ trở nên dựa dẫm vào cậu ta mất.
Không tính công việc hay gì…mà kể cả bây giờ cũng vậy. Bởi vì có cậu ta ở bên, tôi mới cảm thấy thật an lòng. Tôi tin tưởng cậu ta, và đồng thời, tôi cũng muốn cậu ta ở lại.
Dù thế nào thì cũng không ổn…Tôi không thích cái cảm giác này chút nào. Chẳng phải qua chuyện của Ed-sama tôi đã thấy rồi sao. Con người rồi cũng sẽ phản bội nhau thôi. Vì thế nên tôi càng phải tự đứng lên bằng đôi chân của mình.
Nhưng cuộc sống mà. Tôi nhận sự giúp đỡ, trông cậy vào người ta. Nếu là người đó thì tôi có thể giao việc cho họ, rồi sau đó bắt đầu tin tưởng họ…Tuy nhiên, với mỗi người tôi đều có một giới hạn nhất định. Chỉ cần không vượt quá mức đó, thì họ có phản bội tôi tôi cũng thấy không sao cả.
…Thế mà người này lại đang cố gắng phá bỏ giới hạn đó. Cậu ta đang dần dần đi vào trái tim tôi, tự tiện khiến tôi tin tưởng cậu ta. Vậy nên…tôi thực sự rất sợ.
Tôi lắc đầu thật mạnh, trong thâm tâm cố gắng chối bỏ suy nghĩ đó…Đừng nghĩ gì nữa. Chỉ cần không nghĩ về nó nữa…thì nó sẽ tự biến mất thôi. (Không đâu chị hai, nó sẽ càng ngày càng to á =))))))