Thế là, em trai tôi đã ở lại đây vài ngày trước khi quay về Kinh Đô. Cậu ta cũng đã từ bỏ việc thuyết phục mẹ tôi rồi.
…Mà, mặc dù (bữa tiệc đó) không có sự xuất hiện của mẹ tôi và Vương Thái Hậu, có vẻ như mọi thứ vẫn diễn ra suôn sẻ… Nhưng cũng vì hai người đó không tham dự nên tôi cũng không biết mình có nên gọi là suôn sẻ hay không.
Và vì vậy nên cô tiểu thư nhà Nam Tước đó đã chính thức trở thành hôn thê của Ed-sama.
Đại Hoàng Tử vẫn không hề xuất hiện, như thường lệ.
Năm nay là năm Nhị Hoàng Tử tốt nghiệp.
So với người Đại Hoàng Tử không thấy tăm hơi đâu kia, thì tin tức về tên Nhị Hoàng Tử loè loẹt đó lại rất thường xuyên lan về đây.
Hơn nữa, phe cánh của Nhị Hoàng Tử lại toàn những tên quý tộc nhìn đời bằng nửa con mắt nữa… Nói tóm lại, ngoài cái dòng máu cao quý chảy trong người ra, thì chúng chẳng làm được gì cho đời ngoại trừ thi nhau tham dự mấy cái buổi tiệc trà, buổi khiêu vũ thừa thãi.
Nhân tiện, các Gia tộc bên phe của Nhị Hoàng Tử hầu hết đều đang gặp khó khăn về tài chính. Đây là kết quả của việc vung tay quá trán mà lại còn không chịu làm ăn. Tôi biết được thông tin này nhờ Tập đoàn Azura.
Nói thẳng ra thì mấy Gia tộc đó cũng tã lắm rồi, giờ chỉ còn lại cái nòi giống cao quý mà thôi.
Ngược lại, phe cánh của Đại Hoàng Tử thì lại toàn những quý tộc chú trọng làm ăn và những quý tộc mới vừa nhận được tước hiệu nhờ những thành tích ấn tượng.
Điều này chứng tỏ rằng chủ nào tớ nấy, mấy người bên phe Nhị Hoàng Tử cũng y như hắn vậy, hào nhoáng và thích phô trương thanh thế.
Tôi chỉ lo là Cha lại phải phiền não rồi. Nhắc đến Cha mới nhớ, sau bữa tiệc đính hôn đó, mẹ ở lại một thời gian rồi mới quay về Kinh Đô. Còn ông ngoại thì ngược lại, ông vẫn ở đây.
Tôi thì vẫn thế, mỗi ngày đều bận rộn.“Tôi nói rồi, Dean. Sao cậu không trở thành người của tôi nhỉ?”
Câu này tôi đã hỏi đến lần thứ N rồi, nhưng Dean thậm chí còn chẳng chớp mắt lấy một cái, cậu ta chỉ cười rồi trả lời:
“Mặc dù tôi rất cảm kích lời đề nghị của tiểu thư nhưng…”
Tương tự, câu trả lời này cậu ta cũng phải lặp lại đến lần thứ N rồi, tất nhiên là-từ chối. Ahh, bực quá đi mất.
Nghe vậy thì thực sự rất giống như tôi đang tỏ tình với cậu ta… Không, thực ra là giống mấy bà thím đang đi tán trai tơ thì đúng hơn.
Hơn nữa, Dean còn sở hữu một đôi mắt màu xanh ngọc lục bảo tuyệt đẹp cùng với mái tóc vàng bồng bềnh, quan trọng là mặt cũng đẹp cơ. Có vẻ như cơ thể cậu ta cũng cứng cáp lắm, làm cho cậu ta càng quyến rũ hơn. Với nhan sắc như vậy, nhìn thế nào cũng thấy rằng cậu ta đang bị tán tỉnh… Mà thực ra nói thế cũng đúng.
“Haaaa… Tôi hiểu rồi. Nhưng mà tôi không từ bỏ đâu. Tạm thời thì rất mong được hợp tác với cậu trong một tuần tới.”
“Tất nhiên rồi.”
Ý tôi nói một tuần là sao á hả? Là thời gian cậu ta làm trợ lí để giúp tôi về việc chính trị trong lãnh địa đó.
…Tất cả bắt đầu vào trước khi mẹ tôi trở lại Kinh Đô. Tôi đã sử dụng dịch vụ thuê nhân viên tạm thời của Hội Thương Nhân-dịch vụ mà họ gửi những người tài năng đến để giúp việc với hợp đồng ngắn hạn.
Dean là người mà tôi đã thuê. Dù nói thế này hơi thất lễ, nhưng vì không thể kiểm soát được hết tất cả các nhân viên, nên ban đầu tôi cũng thực sự không biết cậu ta là ai cả.
Tuy nhiên, danh tiếng và năng lực làm việc của cậu ta đã truyền đến tai tôi.
Vì thế nên…đích thân tôi đã giao việc cho cậu ta, và kết quả là cậu ta liền hoàn thành một cách xuất sắc. Sau đó tôi lại tiếp tục gia tăng độ khó của công việc lên một chút…cứ lặp lại nhiều lần như vậy, cuối cùng thì cậu ta trở thành trợ lí của tôi.
Mặc dù mẹ tôi chưa bao giờ gặp Dean, nhưng bà ấy lại nói, ‘Nếu là cậu ta thì ta có cảm giác là không cần phải lo lắng gì đâu’. Tôi hoàn toàn tin tưởng vào mắt nhìn người của mẹ nên đã chọn cậu ta làm trợ lí. Tất nhiên là cậu ta cũng có năng lực thật.
…Tôi thực sự thấy rất hài lòng. Mỗi khi mà tôi có dự định với mục đích gì đó, cậu ta liền lập tức hiểu ngay. Vậy nên tôi không cần phải giải thích gì cả, tiết kiệm được khối thời gian để làm việc khác. Để đặt lên bàn cân thì, một mình cậu ta làm tương đương với mười người làm.
Giờ thì trở lại chủ đề lúc nãy. Mấy lời trông-như-tán-tỉnh kia của tôi thực chất là tôi đang cố gắng chiêu mộ hiền tài… Mặc dù tôi rất muốn cậu ta hằng ngày đều quản lí mấy việc trong lãnh địa…nhưng cậu ta chỉ chấp nhận hợp đồng ngắn hạn mà thôi.
Dường như cậu ta phải về nhà giúp đỡ gia đình hay gì đó. Thế nên cậu ta chỉ ở đây làm việc có đúng một tuần, sau đó lại đi hai hoặc ba tuần.
Cậu ta như thế nên lúc xa cậu ta tôi thấy tiếc lắm, và vậy là cứ mỗi lần cậu ta đến tôi đều ra sức mời chào.
Đôi lúc tôi cũng mơ mơ hồ hồ, thầm nghĩ có lẽ mình nên thận trọng hơn. Nhưng vì bộ máy chính quyền ở đây cũng không có quá nhiều thông tin mật, nên chắc là cũng chẳng sao… Hơn nữa, lời của Mẹ rất có trọng lượng đối với tôi.
“Vâng, đây là báo cáo các khoản thu và phí tổn của trường học và đơn xin cấp ngân sách cho năm tới ạ.”
“…A, mẫu đơn có vẻ dần vào khuôn khổ rồi nhỉ”
“Tôi đã điều chỉnh một chút.”
“Cảm ơn cậu. Khu vực nào cũng có trường tiểu học rồi nhỉ… Tôi đang nghĩ đến việc mở trường trung học nhằm đào tạo các ngành nghề.”
“Với ngân sách còn lại thì hơi khó ạ.”
“Mà, cũng đúng. Quả nhiên ta cần phải cải biên để ổn định tổng thu nhập thuế…”
“Cơ mà, Thuế doanh thu là có chút hơi sớm đó ạ. Nền tảng của thuế chính là Công bằng, Ngay thẳng và Bình đẳng. Chúng ta hiện tại chỉ vừa mới thành lập trường tiểu học, số người biết chữ sẽ chậm rãi tăng lên. Dân chúng sẽ dần bắt đầu hiểu được. Mấy cửa hàng lớn là một chuyện, nhưng những chỗ buôn bán nhỏ thì vẫn còn khó khăn lắm.”
“…Đúng nhỉ…”
“Dù thế nhưng tôi vẫn nghĩ đây là một ý tưởng rất mới mẻ. Sau khi tỉ lệ người biết chữ tăng thêm một chút, ta nên mang số học đến cho họ, lan truyền nó từng chút một.”
“Ừm…Tôi có nên đi theo hướng đó không nhỉ?”
Bới tung đống giấy lên tôi mới tìm được bản nháp của thuế thu nhập.
“Bãi bỏ thuế khoán (thuế thu theo đầu người) và thay bằng thuế thu nhập…Việc này tôi vẫn không chắc lắm. Như lúc nãy tôi đã trình bày, nền tảng của thuế đó là Công bằng, Ngay thẳng và Bình đẳng. Hơn nữa, mọi người đều đã trả thuế khoán rồi, tất cả bọn họ đều cảm thấy nó rất hợp lí.”
“Bình đẳng quá cũng là vấn đề đó. Thế cũng đồng nghĩa với việc bắt một đứa trẻ không có khả năng làm việc trả thuế vậy. Thậm chí nó cũng có thể coi là gánh nặng lớn cho người làm trụ cột trong gia đình.”
Đúng vậy, tôi cũng đã nghĩ rằng thuế khoán rất hợp lí.
Nó vô cùng đơn giản, dễ hiểu, lại bình đẳng nữa. Nhưng cũng bởi vì quá bình đẳng nên không thể đem đến công bằng. Với lại, nếu áp đặt thuế khoán lên một người không có khả năng chi trả chúng thì họ sẽ bị quá tải mất.
“…Tất nhiên đó cũng là một khía cạnh của vấn đề.”
“Kế hoạch hiện tại là chúng ta sẽ áp dụng mức thuế theo
thu nhập của từng người… Nhưng vì tính thuế thu nhập của nông dân rất là khó, nên ta định để bên văn phòng công vụ tính dựa trên mùa “Kiến Thu Hoạch”* và thu thuế từ đó.
*Kiến Thu Hoạch: Bản eng là Deemed Harvest, có nghĩa là thời gian này được người dân coi là mùa thu hoạch nhưng thực tế thì không phải. Trong bản jap thì từ Deemed được dịch từ từ 見なし có Hán Việt là “Kiến” nên mình dịch vậy.
“Vì thế nên tiểu thư đã ra chỉ thị cho bộ Công Vụ đi sàng lọc ở chỗ biên giới của nơi này sao?”
“Đúng vậy…Cơ mà tất nhiên cũng không chỉ vì mỗi mục đích này đâu.”
“Tôi hiểu rồi. Nhờ vậy ta sẽ dễ dàng phân tích được vụ mùa mỗi năm dựa trên thời tiết.”
“Ừm, chính xác~”
“Liệu bên công vụ có đủ nhân lực để tính toán không ạ?”
“Ta đã ra chỉ thị cho bộ Tài Chính, để họ đưa học sinh của khoá Tài chính luân phiên nhau can dự, ta cũng dự tính sau khi họ tốt nghiệp khoá đó thì tuyển họ vào. Tri thức của con người sẽ dần phát triển, dù sớm hay muộn, nên tốt nhất là để họ có thêm hiểu biết về thuế.”
“…Có lẽ sẽ mất hơi nhiều thời gian đó ạ.”
“Thì, bản thân ta cũng không vội vàng gì. Thế nên ta mới nói sớm hay muộn đó. Thêm nữa, chúng ta không nên chỉ áp dụng hệ thống thuế cho từng cá nhân, nên suy xét tới cả những công ty, tập đoàn nữa.
Hiện giờ, việc tính toán cho thuế từ thu nhập của tập đoàn đang rối tung rối mù hết cả lên vì cái thu nhập của chủ tịch tập đoàn đó. Chúng ta bị mắc ở đây là do chủ tịch công ty với tập đoàn thì làm gì có ai trả lương cho, họ phải tự trả lương cho mình thôi.
Đầu tiên hãy để thuế của công ty và thuế từ thu nhập cá nhân của chủ tịch riêng ra với nhau, rồi sau đó để công ty đó làm một mẫu đơn để nhận thuế suất riêng của họ.”
“…Vậy cô sẽ làm gì nếu những tập đoàn, công ty này chống đối lại?”
“Cậu không nghĩ làm thế này sẽ giúp họ giảm bớt thuế à? Hiện tại, mỗi lần ra vào thành phố họ đều phải trả thuế nhập cảnh và thuế xuất cảnh. Với cái này, tương lai khi họ đến hay đi khỏi những nơi khác hoặc nước khác, họ chỉ cần trả một số nhỏ hơn thôi…Và nếu vậy logistics* cũng tăng nữa.”
*Logicstics: là một trong những ngành “dịch vụ hậu cần”, được hiểu đơn giản là quá trình chuẩn bị hàng hóa, sắp xếp, đóng gói, kẻ kí mã hiệu và bảo quản hàng hóa, vận chuyển hàng hóa ra cảng và làm thủ tục thông quan xuất khẩu hoặc nhập khẩu cho hàng. Mình không có từ Việt nào cả nên để là logicstics ;;;
“Đúng thế, có lẽ việc này cũng phần nào xoa dịu dân chúng. Bởi vì hiện tại mỗi công ty đều có người nhập học ở khoá kế toán để học về hệ thống sổ kép, sẽ giúp ích rất nhiều khi họ làm kế toán…Cứ thế này thì cũng giảm được đôi chút gánh nặng của họ.”
“Chính vậy đó. Về việc lúc nãy chúng ta bàn, hãy bàn lại với người ở bên bộ Tài Chính nhé.”