Việc hôm nay tôi đã giải quyết gần hết, còn lại chỉ cần sắp xếp và xác nhận lại vài văn bản là xong. Vì hôm nay tôi không muốn ăn tối cùng em trai mình, nên tôi bảo Tanya mang lên một bữa ăn nhẹ. Tanya và mẹ không hề nhắc đến cậu ta trước mặt tôi, có lẽ họ đều biết ý.
Sắc trời bên ngoài đã tối hẳn, căn phòng lờ mờ ánh đèn… Chẳng lẽ tôi phải đeo kính rồi sao. Vì công việc của tôi phải đọc báo cáo nhiều, nên nếu mắt tôi mà kém đi thì tệ lắm.
Cốc, cốc. Thanh âm vang vọng trong căn phòng. Tôi mời người bên ngoài vào, là Berne.
“Cậu cần gì sao?”
“…Chị vẫn còn công việc à?”
“Như cậu thấy đấy.”
“…Chị lúc nào cũng làm việc như này sao?”
“Kể từ khi mẹ và ông ngoại đến đây thì đã giảm một chút rồi đấy. Truớc kia, chị phải làm cả ngày.”
…Đã lâu lắm rồi tôi mới có thể nói chuyện như này với em trai tôi. Gần hai năm chúng tôi không gặp nhau, và kể cả quãng thời gian cùng ở học viện, chúng tôi đều có tuỳ tùng nên cả hai đều không có nhiều cơ hội để trò chuyện cùng nhau.
“…Vậy sao…”
“Chị hỏi cậu một câu được không?”
“Dạ?”
“Tại sao lúc đó cậu lại giúp Nhị Hoàng Tử?”
“…Sao chị lại hỏi thế…? Là tại chị làm thế với Yuri…”
“Ý cậu là…cách chị chỉ trích, lan truyền tin đồn thất thiệt về cô ấy à. Thế còn cậu, cậu có dám chịu trách nhiệm về hậu quả từ hành vi của mình không?”
“…”
“Nếu cậu thực sự muốn thừa kế cha và trở thành Thủ tướng, cậu luôn phải nghĩ đến hậu quả sau đó. Hậu quả từ hành vi của cậu, và ảnh hưởng của nó.
…Về hành động của cậu ở Kinh Đô chị không biết nhiều. Và chị cũng chẳng muốn biết. Tuy nhiên, điều chị biết là danh tiếng của cậu cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam.
Hiện tại, chị còn không muốn để cậu làm Lãnh Chúa chứ đừng nói tới cái chức Thủ Tướng.”
“Sứ mệnh của thần dân đó là phục mệnh cho hoàng gia.”
“Nhiệm vụ của Thủ Tướng chính là quản lí Vương quốc theo ý nguyện của Đức Vua. Tuy nhiên, phản đối lại Đức Vua khi người mắc sai lầm cũng là một trong những nghĩa vụ mà Thủ tướng phải gánh vác…Với lại, cậu bảo sứ mệnh của mình là phục mệnh cho hoàng gia đúng không? Thế còn cảm nghĩ của những người khác thì sao? Cậu có nghĩ đến họ không?”
Ông ngoại là người đã chỉ tôi về nghĩa vụ của một người Thủ tướng. “Louis-dono đã hoàn thành xuất sắc sứ mệnh cua mình…Nhưng còn thằng Berne thì…” -ông nói thế đấy.
“…Dùng cảm xúc điều khiển mọi thứ và hành động vì cảm xúc là hai việc hoàn toàn khác nhau. Chị đã làm việc đó, bởi chị đã bị ghen tuông che mờ lý trí, để rồi sự thành ra như này. Mất dần đồng minh, sau đó là bị đuổi học. Lúc đó, cậu đối lập với chị, lăng mạ chị, nhưng giờ nhìn cậu xem, không phải cậu cũng đang rơi vào trường hợp tương tự đó sao?”
Chấm dứt truyền thống làm Thủ tướng lâu đời của gia đình tôi thì tiếc lắm. Tôi vẫn cần nhiều quyền lực hơn. Nghĩ thế, tôi tự nhủ, chắc mình có thể sửa cái thái độ lồi lõm của cậu em trai này…
“Chị chỉ nói thế thôi. Cậu còn gì muốn hỏi không?”
“…Không…”
“Thế à. Nếu vậy thì cậu vui long rời đi giùm chị. Chị vẫn còn công việc nên không thể tiếp cậu nữa.”
Sau khi Berne rời đi, tôi liền thở dài một tiếng. Chẳng biết sao mà tôi mệt quá… Chừng nào cô ta còn ở đó, Ed-sama sẽ mãi mãi chìm trong bóng tối thôi. Vì thế, giữ anh ta tránh xa tùy tùng của mình là chuyện hệ trọng hơn bao giờ hết.
Cốc, cốc. Lại có người gõ cửa. Lần này là ai nhỉ?
“…Tôi xin phép.”
“Ơ, Sebastian. Có chuyện gì sao?”
“Tôi đi qua vẫn thấy đèn sáng. Tiểu thư, xin cô hãy đi ngủ sớm đi.”
“Một chút nữa thôi. Ta xem qua báo cáo về Khu Cao trung chút. Về kết quả của phòng nông nghiệp mà Sebastian nói hôm nay…Mọi người tuyệt thật nhỉ. Ai cũng đang cố gắng học hỏi để đem lại hiệu quả…chỉ nhìn thế này thôi cũng khiến ta thật hạnh phúc.”
“Quả nhiên, để cho bọn họ tụ lại một chỗ, bàn bạc với nhau và tạo điều kiện cho việc làm thí nghiệm mang vai trò rất lớn. Tôi cũng trông đợi vào những phát triển mới của họ trong tương lai đấy ạ.”
“Đúng vậy, đều là những thứ mà ta không biết và cũng không nghĩ tới… Nhìn vào đây ta chỉ biết kinh ngạc mà thôi.”
“…Cũng có thứ mà tiểu thư không biết cơ à.”
“Ôi trời, Sebastian. Bình thường mà. Trừ bên kế toán ra, nhắc đến nông nghiệp với y dược là ta chẳng biết gì đâu. Thế nên Khu Cao Trung mới ra đời đó; để giao những vấn đề đó cho những người chuyên nghiệp.”
Nếu chỉ có mỗi mình tôi thì không đủ. Vì vậy, tốt nhất là để đó cho chuyên gia xử lí.
“…Đó là…”
“Báo cáo của bộ Tài Chính. Ta đọc rồi. Ta cần phải cắt giảm thêm một chút, nếu không thì không thể tiếp tục đàm phán được nữa.”
Xét theo khuynh hướng như vậy thì phải nghĩ xem, muốn lâu dài thì sẽ có ảnh hưởng như thế nào. Vừa thấy là não tôi đã xoắn hết cả lên rồi…Vì thế nên muốn não được yên ổn thì tôi phải tìm một người nào đó thật giỏi, hoặc ai đó mà tôi bàn bạc cùng được-kiểu Cố vấn chẳng hạn.
“Đúng vậy ạ.”
“…Nhân tiện, Sebastian, Berne thế nào rồi?”
“Cậu ấy đã hoàn thành xuất sắc công việc của mình ạ.”
“Thế à…”
“…Tôi nói nhỏ tiểu thư này…Lúc ở Bộ Tài chính ấy, cậu ta có hỏi về tiểu thư là ‘Chị tôi luôn làm việc nhiều như thế sao?’ ‘Sao chị ấy lại phải gánh nhiều việc thế?’”
“…Hỏi nghe bất lịch sự nhỉ.”
“Thế nên mới bất ngờ đó ạ. Ở học viện, tôi nghe nói Berne-sama là một học sinh xuất sắc. Tuy nhiên ở đây thì thiên phú của cậu ta lại không hữu dụng cho lắm. Thêm nữa, khi cậu ấy nhìn thấy những văn bản của tiểu thư, cậu ấy đã hoàn toàn bị sốc đó.”
“Ông thực sự rất hiểu Berne nhỉ.”
“Tôi đã quan sát cậu ấy từ nhỏ tới giờ mà. Cảm xúc của Berne-sama luôn hiện rõ trên mặt luôn ấy.”
.
Ừ thì, cũng đúng. Sebastian đã phục vụ cho Nhà Công tước từ khi chúng tôi còn chưa sinh ra cơ, và cũng chính ông ấy đã nhìn chúng tôi trưởng thành. Nói ông ấy giống như một người cha của bọn tôi cũng không sai.
“…Với lại tôi nghĩ tiểu thư cũng đã nhận ra rồi. Chắc hẳn tiểu thư phải cảm nhận được ánh mắt của Berne khi cậu ấy nhìn tiểu thư chứ.”
“Phải, đúng vậy.”
Nhờ phước của cậu ta mà bình thường tôi đã mệt nay còn mệt hơn.
“Cậu ta đã quan sát tiểu thư rất lâu đó ạ. Lúc chúng tôi ra khỏi phòng, do sốc quá mà cậu ta cứ loạng choạng mãi.”
“Ồ. Vậy cậu ta đã khôn ra thêm tí nào chưa?”
Nhận được cú sốc lớn như vậy, tôi hi vọng cậu ta sẽ quyết chí nghe lời cha. Thực sự hi vọng đấy.
“Tôi tin là rồi ạ.”
…Liệu đây có phải là mục đích của mẹ không nhỉ? Bởi cái thằng đó là loại người đơn giản, tự trọng cao ngút trời. Mà tôi cũng lo rằng khi trở lại Kinh Đô, cậu ta sẽ về lại cái vườn hoa đó và tiếp tục làm tay sai cho Nhị Hoàng Tử… Khoá học vẫn chưa kết thúc, nên kiểu gì cậu ta cũng phải quay lại thôi.
“…Cảm ơn ông đã trò chuyện cùng ta. Có vẻ như chuyện này vẫn còn chút hi vọng. Giờ thì, theo lời Sebastian, ta nên chợp mắt một chút.”