Nguồn eng/Credit: Japtem
“Về vấn đề này, ta không mang Berne đi được. Louis-dono sẽ gặp rắc rối mất.”
“Vậy…tức là chồng con cũng không hoàn toàn phản đối việc đó?”
“Hmm…Thì, chắc thế…”
Tôi cảm thấy não mình sắp chia ra làm đôi khi cố gắng bắt kịp cuộc trò chuyện của hai người. Thằng bé đó, dường như vẫn mù quáng như ngày nào.
“Về thằng bé, ở kia nó có làm nhiều chuyện vô lý lắm không?”
“Chiến công của nó cũng oanh liệt lắm. Làm vì Edward-sama chứ sao. Không…đúng hơn là vì đứa con gái nhà Nam tước đó…”
…Ahh, nghĩ tới chuyện về sau lại càng thấy sợ, tôi không muốn nghe nữa đâu. Nói đúng ra thì cậu ta dường như cũng chẳng muốn quay về Nhà Công tước nữa.
“Dẹp chuyện đó đi, Iris. Ông ở đây một thời gian được chứ?”
“Tất nhiên là được rồi ông. A, nếu thế thì…cháu muốn phiền ông mấy việc…”
“Việc gì?”
“Có hai việc… Đầu tiên là, lãnh địa mới thành lập đội cảnh vệ tuần tra. Cháu muốn nhờ ông huấn luyện lính mới. Tất nhiên là chỉ trong khoảng thời gian ông ở đây thôi.”
“Được, được mà. Vừa đúng lúc ta đang định đánh với bọn Ryle Dida.”
“Eh? Hai người họ biết ông đến đây sao?”
“Lúc trước ta có nói cho bọn chúng… Nhưng vì hai đứa nó cũng quen rồi mà, biết cũng phải thôi.”
…Ông ngoại, ông vẫn bình chân như vại ấy nhỉ. Nếu thế thì tôi cũng không cần phải báo cho họ biết nữa. Nhất là khi thời gian (ông tôi ở lại) còn chưa biết là bao lâu.
“Thế, còn một việc nữa là gì?”
“Umm…cái đó…”
“Gì, gì, nói cho ông biết đi.”
“…Ông hộ tống cháu xuống thị trấn được không ạ?”
Ông ngạc nhiên mở to mắt, chẳng lẽ yêu cầu của tôi bất ngờ đến thế à.
“Ông không ngại đâu…Nhưng để làm gì cơ chứ?”
“Umm…Cháu muốn đi dạo quanh thị trấn chút. Không phải đi thị sát…Mà cháu chỉ muốn xem tình hình dưới đó thế nào, người dân sống ra sao thôi. Cháu muốn tận mắt chứng kiến và tự cảm nhận. Vì thế nên cháu không muốn mang theo nhiều người…Nhưng nếu là ông ngoại thì sẽ ổn thôi, đúng không ạ?”
Vào lần vi hành lúc trước, tôi đã được chứng kiến rất nhiều thứ. Tôi muốn đi dạo quanh thị trấn, không phải để khảo sát hay gì, mà chỉ đi bộ như một người bình thường thôi. Không ngồi trên xe ngựa, xung quanh không phải là hộ vệ, mà trực tiếp thực hiện. Nói cách khác, giống như ngày xưa vậy. Nghĩ thế, ông ngoại tôi đến lại càng tiện hơn.
Thứ nhất, đi cùng với một người mạnh như ông, an toàn sẽ được bảo đảm hoàn toàn và Ryle với Dida cũng sẽ không phản đối.
Thứ hai, đi với ông ngoại mình giúp tôi có một lớp nguỵ trang. Dù nói thế này hơi bất lịch sự tí, nhưng trông ông chả giống quý tộc gì cả.
Thứ ba, vì trong nhà còn rất nhiều việc, tôi không muốn vì sự ích kỉ của bản thân mà làm phiền đến người khác. Thêm nữa, Ryle với Dida đã được giao rất nhiều việc rồi, tôi cũng muốn họ đặt chúng làm ưu tiên…Mặc dù những lính mới cũng có thể làm hộ tống, nhưng năng lực của họ không đáng tin cậy lắm. Nghĩ về những lý do này, tôi lại càng thấy tiện hơn vì ông đã đến.
“Ta cũng không ngại đâu nhỉ? Vậy ngày mai chúng ta đi nhé?”
“Thật sao ạ!? Cảm ơn ông trước nhé.”
Wahh~ Không biết mình nên làm gì đây nhỉ…Mua đồ, và cả ngắm hàng nữa. Tôi rất mong đợi ngày mai đấy.
Đúng lúc đó thì có tiếng gõ cửa.
“…Em xin phép, Iris-sama, đến giờ họp buổi chiều rồi ạ…”
Sei bẽn lẽn đi vào.
“Ôi trời, đã đến giờ rồi à…?”
“Iris-chan, con không cần lo lắng cho bọn ta đâu. Bọn ta tự mình đến đây mà.”
“Đúng vậy. Đến giờ chơi với bọn Dida Ryle rồi.”
“Vậy thì, hai người, giờ con phải đi rồi nên xin phép ạ. Có vấn đề gì thì nhớ gọi con nhé ạ.”
Trên đường trở lại phòng làm việc, Sei báo cáo cho tôi tiến trình từ buổi họp sáng nay…Ah, nghĩ mới nhớ, chúng tôi chưa lập kế hoạch bán lá trà thảo mộc nữa.
“Nhân tiện, Sei. Về báo cáo của tiểu thư Nam tước, Yuri…”
“À, cô gái đó. Cô ấy muốn trở thành thành viên. Nhưng em không duyệt ạ.”
“Trời, thế mà Ed-sama không khiếu nại à?”
“Em bảo là, ‘nếu cô ấy trở thành hoàng tộc thông qua hôn nhân thì chuyện sẽ khác, nhưng cho tới lúc đó thì cô ấy không thể trở thành thành viên.’ ‘Thêm nữa, tập đoàn chúng tôi còn có rất nhiều quý tộc khác với tước bậc cao hơn đang chờ để trở thành hội viên.’ Em đưa ra lý do như vậy nên cổ phải phục. Dù Nhị hoàng tử còn nhiều điều muốn nói lắm, nhưng cuối cùng cô ấy lại khuyên Nhị hoàng tử đừng làm gì.”
“Thế à…Mà xử lý ổn thoả như vậy là tốt rồi.”
“…Cơ mà, đám người đó bị sao vậy chứ? Họ phải biết rõ rằng Tập đoàn Azura là của tiểu thư, thế mà còn làm như bản thân quan trọng lắm, đúng là giỏi thật á.”
“…Chắc bọn họ không biết, hay nói đúng hơn, ngay từ đầu mấy người đó đã chẳng quan tâm gì đến ta rồi.”
Un, ít nhất, tôi cảm giác như vậy. Đối với những người đó, có lẽ tôi bây giờ chỉ còn là…một mảnh ký ức, một con người ở trong quá khứ. Trừ những người chúng cho là quan trọng, còn lại chúng chẳng thèm để ai vào mắt đâu… A, nghĩ mới thấy, từ “Tâm bão” thực sự phù hợp (với bọn chúng) đấy.
“…”
Tôi bất giác thở dài.
“Sei. Nếu cậu làm thế này vì ta thì không cần đâu, cứ xét duyệt hội viên như bình thường đi. Đến lúc Ed-sama can thiệp vaò rồi làm mấy chuyện vớ vẩn thì phiền lắm.”
“Hiện tại, dựa trên số đơn xin làm hội viên còn tồn đọng thì em duyệt công tâm mà. Còn khi thời điểm (cô ta đủ điều kiện) đến, thì em sẽ xem xét thật cẩn thận.
Tn: những từ/cụm từ trong ngoặc được xen vào giữa câu vốn dĩ không có trong bản gốc, mình thêm vào để các bạn dễ hiểu hơn thôi :v
“Thế thì được.”
Sau đó, tôi tiếp tục bàn bạc sắp xếp công việc với Sei, thoáng cái đã xế chiều.
…Sau cái này là phải gặp Sebastian.
Tôi nhàn nhã đi dạo một mình, suy nghĩ về chuyện đó. Khu nhà của Gia đình Công tước thực sự rất rộng. Hiện tại, không tính đến dinh thự chính, còn có một vài khu vườn nữa và khu nhà phụ. Tiện đây, thực ra Tập đoàn Azura đang mượn dinh thự phụ của nhà tôi để làm trụ sở.
Khi tôi bước vào phòng làm việc, Tanya lập tức bưng trà lên.
“Mà này, Tanya. Em điều chỉnh lịch trình ngày mai cho ta được không?”
“Tiểu thư có kế hoạch khác ạ?”
“Ừ. Ông ngoại sẽ đưa ta đi dạo phố chút.”
“Là Gazelle-sama ạ? Nếu vậy thì được ạ. Em sẽ ngay lập tức điều chỉnh lịch trình cho phù hợp thời gian.”
“Cảm ơn em.”
Thế này là quyết rồi. Tôi mong ngày mai lắm á~