Koushaku Reijou no Tashinami

chương 20: ông ngoại xuất hiện

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nguồn eng/Credit: Japtem

“…Kinh Đô thì vẫn thế~ Nhưng mà, ở lâu đài thì có hơi nhạy cảm chút.”

“…Nhạy cảm á?”

“Người phụ nữ đó dạo gần đây có hơi quá phận rồi còn làm mấy việc bất bình thường nữa chứ~…Nhưng hình như nữ nhi của tên Nam tước kia đang cố gắng lôi kéo thêm thế lực. Kể từ khi Sharia mất, Quốc Vương yếu lòng vô cùng… Cũng vì thế nên lúc đó, Eliya-sama với mẹ đều phản đối ngài kết hôn với ả kia.”

“Người phụ nữ đó” mà mẹ tôi nhắc tới ở đây chính là thiếp thân của Quốc Vương, Ellia-sama. Hình như từ ngày xưa mẹ tôi đã ghét Ellia-sama rồi. Ngược lại, bà lại có quan hệ rất tốt với Sharia-sama.

Với lại, Eliya-sama là mẫu thân của Quốc Vương hiện tại… Nói cách khác là Vương Thái Hậu. Bà ấy là người phụ nữ cao quý nhất trong thế giới này. Giờ đây bà ấy đã về hưu và đang sống trong cung điện thừa kế. Tuy thế nhưng điều đó không có nghĩa là uy lực của bà ấy đã giảm.

Nhân tiện, có vẻ như Eliya-sama từ xưa đến giờ đều rất yêu quý mẹ tôi. Eliya-sama không do dự gọi mẹ tôi là con gái ruột. Mặc dù bây giờ Eliya-sama đã nghỉ hưu, nhưng mẹ thỉnh thoảng vẫn đến thăm bà.

“…Tuy con đã nghe tin tiểu thư Nam tước đang cố gắng lôi kéo các thế lực về mình… Nhưng con nghĩ Ellia-sama chắc chắn sẽ phản đối Ed-sama và Yuri-sama đính hôn…”

Nếu suy xét đến tương lai, thay vì con gái của một Nam tước… Tôi nghĩ Ellia-sama sẽ cho Ed-sama đính hôn với một Gia tộc khác quyền lực hơn cơ.

“Về cái đứa con gái Nam tước đó… Tên nó là gì ấy nhỉ?”

“Tên cô ấy là Yuri Noir-sama ạ.”

“À, đúng rồi. Về Yuri-sama à…Tài năng của con bé đó thật đáng ngưỡng mộ. Tài năng tâng bốc người khác ấy. Vì thế nên chắc chắc rằng Ellia ngu ngốc sẽ thua thôi.”

“…Mẹ, người đã bao giờ gặp Yuri-sama chưa?”

“Rồi. Bây giờ mâm nào chả có mặt nó, nên ta chỉ tình cờ gặp thôi~ Kể từ khi Iris-chan đi, nó luôn dính lấy Nhị hoàng tử á.”

“Thế… Mẹ gặp cô ấy kiểu gì vậy?”

“Dù là lúc đó hay bây giờ thì ta cũng vẫn luôn là đồng minh của Iris-chan~…Mà, kể cả không về phe con, thì ta cũng không muốn liên minh với con bé đó. Ta không giỏi đối phó với những người mà ta không thể thấy được bản chất của họ.”

“Ý mẹ là cô ấy kiểu không thật lắm ấy hả?”

“Un…Ta không giải thích được~ Nhưng mà, miễn là không tiếp cận với cô ta thì Iris-chan sẽ ổn thôi.”

Có vẻ như mẹ sẽ không nói thêm gì nữa đâu…Điều này làm tôi có hơi lo lắng. Thực sự thì tôi không tiếp xúc với mẹ nhiều lắm, nên cũng không hiểu rõ bà ấy. Nhưng tôi lại khá hiểu tính khí của Ed-sama.

“V-Vậy…thưa mẹ. Đại hoàng tử là người như thế nào ạ?”

“Ôi trời, Iris-chan chưa gặp cậu ấy bao giờ à?”

“Vâng ạ…”

Tôi chẳng có tí kí ức nào hết. Nếu là đã từng gặp, với một thành viên hoàng gia như thế…thì tôi khó lòng mà quên được.

“Con nhắc mới nhớ, Alfred-sama rời cuộc chơi khá sớm… Rồi sau đó lại đột ngột đi du học.”

“Tại sao anh ấy lại tránh sự chú ý của mọi người từ sớm vậy ạ?”

Nếu là do anh ta tính đến chuyện đi du học, thì ảnh cũng không cần phải “xuống sân khấu” như vậy.

“Từ ngày Sharia mất, có rất nhiều chuyện đã xảy ra… Nhưng mà, đó cũng có phải là lỗi của cậu ấy đâu? Nói cho cùng, cậu ấy là một người rất tuyệt vời, hệt như cha con vậy.”

“Giống cha con á hả?”

“Ừm. A, không phải là họ trông giống nhau đâu. Kiểu khí chất giống ấy. Chừng nào cậu ta còn ở trong nước, con sẽ sớm gặp cậu ta thôi.”

“Thế à, chừng nào anh ta còn ở đây sao…Ee-ehh?”

Không phải ảnh đi du học rồi sao?! Mà quan trọng hơn, làm sao mẹ tôi biết tin này?

“Ôi trời, con không biết sao…? Nếu thế thì, bí mật đấy nhé.”

Không, không, không thể nào…Đây không phải vấn đề mà cứ giữ bí mật là được.

“Vậy tại sao anh ta lại không xuất đầu lộ diện…”

“Đã lâu lắm rồi~!! Melly, Iris!!”Lúc tôi còn đang bận hỏi mẹ, cửa bỗng dưng mở toang ra và ông ngoại tôi xuất hiện ở đó…Hở? Hả?

“Ông ngoại, sao ông lại ở đây…”

“Ta nghe nói Melly đã về. Nên đây chính là một cơ hội hoàn hảo để sang thăm hai đứa.”

Gazelle Daz Anderson. Phụ thân của mẹ tôi, hiện tại giữ chức Tướng quân của Vương quốc, và cũng chính là ông ngoại tôi.

Gia tộc Anderson là một gia đình Hầu tước, tuy nhiên, ông bảo do giới quý tộc nặng nề quá nên mới đi nhập ngũ. Và ông đã xuất sắc gây dựng nên tên tuổi mình. Vào chiến tranh ba mươi năm, trong một chiến dịch chiến đấu chống lại nước láng giềng Towair, ông đã được phong chức Tướng quân và đại thắng. Kể cả cho đến bây giờ, ông vẫn được những Hiệp sĩ và quân đội kính trọng. (Khiếp, em Iris COCC quá rồi :v)

Để phân biệt giữa Tước Hiệp sĩ và Hộ Vệ Hoàng Gia thì, Tước Hiệp sĩ là những kị binh hạng nặng, trong khi Hộ Vệ Hoàng Gia chỉ có trách nhiệm bảo vệ lâu đài. Những người trong đội quân đó đều là những người được giới quý tộc tiến cử.

Và trong số những hộ vệ của hoàng gia, có một đơn vị khác mang bổn phận bảo vệ hoàng tộc, được gọi là Cận Vệ. Bởi nhiệm vụ của Cận Vệ chính là để trở thành khiên và giáo cho Quốc vương trong trường hợp có chuyện xấu xảy ra, nên chỉ có những Hiệp sĩ mạnh mẽ nhất mới được chọn.

Ryle với Dida được tuyển vào làm Cận Vệ là do họ được chính ông tôi rèn luyện. Họ được đề cử, có lẽ là cha tôi đề cử, hoặc cũng có thể là ông tôi… Nhưng nói chung cả hai đều từ chối cả.

Quân đội là một nhóm người sẵn sàng xả thân ra chiến trường khi có chiến tranh. Chỉ cần muốn tòng quân thì đều sẽ không bị tra hỏi về gia cảnh. Vào thời bình, thay vì ở trong đồn trú, công việc của họ còn bao gồm duy trì trật tự trong Kinh Đô, cũng như khắp Vương quốc.

Giải thích đến đây, mọi người chắc cũng hiểu được rằng ông tôi-người con trai duy nhất của Hầu tước-đáng lẽ ra phải gia nhập vào hàng ngũ Hộ Vệ Hoàng Gia. Thế mà, ông lại đi tòng quân.

Thì, nếu chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài, mái tóc bạc buông lỏng, râu ria lộn xộn, cũng với vóc người vạm vỡ, ai cũng nghĩ ông là một Chiến binh chứ chẳng phải Hầu tước gì đâu.

Nhân tiện, Melly là tên thân mật của mẹ tôi. Tên đầy đủ của bà ấy là Mellice Reese Armelia.

“Iris, con đã phải chịu khổ rồi…Ông xin lỗi vì đã không xuất hiện sớm hơn.”

“Không phải đâu ạ! Ông ngoại bận rộn lắm mà. Cháu không để bụng đâu.”

“Hahaha, ta đã để con trai thừa kế mình rồi mà, và kể cả chiến tranh có nổ ra lúc này thì Vương quốc cũng không sụp ngay được đâu. Nên ta rảnh lắm.”

…Nhưng nếu cháu không nhầm, ông à, nghe nói ngày nào ông cũng tìm người để rèn luyện…

“Cơ mà, Iris đúng là càng ngày càng giống Melly đó…”

Ông ngoại mỉm cười, nhìn tôi nói.

“T-Thật thế sao ạ…”

Tôi giống mẹ ư, thật không thể tưởng tượng nổi…Có lẽ ông nói thế để bày tỏ yêu thương với cháu gái thôi.

Mái tóc bạch kim của tôi là thứ duy nhất giống với mẹ. Nếu so về đôi mắt, của tôi có màu xanh đậm u ám trong khi mắt mẹ thì là một màu xanh nhạt mềm mại tựa như màu xanh ngọc của biển, làm tôi nhớ đến bầu trời trong trẻo của mùa xuân.

“Cháu không cần phải vội vàng chuyện kết hôn đâu. Cháu muốn làm gì thì cứ tiếp tục làm thế. Nếu ở đây không còn chỗ cho cháu dung thân, cứ về với ông.”

…Đúng vậy. Như thế cũng tốt. Ngày em trai tôi thừa kế lại danh hiệu Công tước, tôi sẽ mất đi chỗ đứng ở đây. Khi thời điểm đó đến, có lẽ tôi sẽ về nơi của ông… Bởi vì có ở đâu thì tôi cũng có thể điều hành Tập đoàn Azura.

“Trời ơi, cha à. Cha đừng nói như vậy. Ngày Iris-chan mất đi địa vị sẽ không đến đâu. Nếu có chuyện xảy ra, xin cha hãy mang luôn thằng con trai ngốc nghếch của con đi đi.” (Phũ dị :v)

Truyện Chữ Hay