Nguồn eng/Credit: Japtem
Giờ thì, cuối cùng cũng đến, ngày tôi và ông ngoại hứa với nhau.
Hôm nay, tôi chuẩn bị để ăn sáng thật nhanh, sau đó ngay lập tức thu vén. Vì hôm nay tôi sẽ đi dạo quanh thị trấn, nên là, ăn mặc như bình thường thì không thích hợp lắm, do đó tôi quyết định theo phong cách giản dị chút… Mà dù nói vậy, gần đây quần áo của tôi chủ yếu nghiêng về kiểu thuận tiện thoải mái, nên tôi cũng không cảm thấy mình thay đổi quá nhiều.
Khi tôi đến cổng để chờ ông, và thế quái nào, Tanya lại cải trang đứng ở đó.
“Tanya…Ta đã bảo là không cần mà, em ăn mặc như này là sao?”
“Em cũng sẽ đi với tiểu thư.”
“Nhưng mà, Tanya. Ta đi dạo thôi, không muốn mang nhiều người theo.”
“Hai hay ba người thì cũng có khác gì đâu ạ.”
Không, kể cả thế, thì cũng…
“Tiểu thư. Người phải hiểu rõ giá trị của bản thân hơn. Sức mạnh của Gazelle-sama rất đáng tin cậy. Tuy nhiên, nếu có trường hợp khẩn cấp xảy ra… ông ấy sẽ gặp khó khăn khi vừa phải chiến đấu, lại vừa phải bảo vệ tiểu thư. Thế nên, ít nhất, xin tiểu thư hãy cho em đi cùng.”
“Nhưng mà…”
“Có sao đâu, Iris nhở.”
“Ông ngoại…”
“Tanya cũng là lo lắng cho cháu mà. Người làm chủ cũng nên suy xét đến cảm giác của cấp dưới chứ.”
…Đúng vậy, vào một trường hợp hiếm hoi nào đó, có chuyện gì xảy ra với tôi trong tình huống khẩn cấp thì sẽ phiền phức lắm. Đặc biệt là vào thời điểm cả lãnh địa lẫn tập đoàn đang phát triển từng chút một như thế này. Tôi không thể ích kỉ được.
“Hiểu rồi. Vậy, ông ngoại. Tanya. Đi thôi. Với cả, hai người, xuống phố nhớ gọi ta/cháu là Alice đấy nhé.”
Chúng tôi rời nhà bằng cửa sau, chậm rãi bước đi trên đường. Un, thời tiết vừa dễ chịu vừa mát mẻ. Khí trời mùa xuân của lãnh địa chúng tôi không quá nóng mà cũng chẳng quá lạnh, nó chỉ rất dễ chịu mà thôi.
Chúng tôi càng đến gần trung tâm thị trấn thì càng đông người hơn. Có những toà nhà màu nâu nhạt xếp ngay ngắn thành hàng, khác với ở Nhật Bản. Hào hứng đi trên đường chính, tôi ngó đông ngó tây vào các cửa hàng. Nhắc mới nhớ, thì ra đây gọi là ngắm đồ á hả… (window shopping: tức là đi ngắm đồ thoi chứ không mua.)
“Waa, cái này đẹp thế. Cô ơi. Hoa này là hoa gì vậy ạ?”
Có một thứ bất chợt thu hút sự chú ý của tôi, và tôi dừng lại ở trước cửa hàng đó. Đó là một bông hoa màu tím xinh đẹp.
“Đó là hoa Ajuga (hoa Gân cốt thảo, hay hoa Bi Ga, đây là một loại cây thảo dược). Bây giờ đang là mùa hoa này nở. Loài này khá dễ trồng đó.”
“Heh~ …Bao nhiêu ạ?”
“Hoa 1000 bell. Còn hạt giống thì 500 bell một túi.”
“Vậy cô cho cháu một túi hạt giống nhé.”
“Được rồi. Cảm ơn quý khách rất nhiều.”
Trả tiền xong, tôi nhận được một cái túi nhỏ. Đúng như mình nghĩ, mua sắm cho bản thân thực sự rất vui.
“Về cái kia, cháu định làm gì với nó vậy?”
“Cháu định trồng rồi đặt nó bên cửa sổ phòng làm việc. Ông có nghĩ căn phòng hơi u ám không?”
“Hahaha… Quả nhiên, phụ nữ quan tâm tới tiểu tiết như vậy mới tốt.”
Đi bộ một lúc, chúng tôi đều thấy hơi đói, nên bọn tôi đi xa đường chính chút, vào một nhà hàng. Khi bước vào, bởi vì lượng khách gần như full của nó nên tôi nghĩ chỗ này khá nổi tiếng.
“Chào mừng ạ. Xin mọi người cứ tự nhiên ngồi vào những chỗ còn trống.”
Chúng tôi ngồi lên ghế gỗ và nhìn vào menu dán trên tường. Có rất nhiều món ăn.
“Vậy, ta chọn một phần thịt nướng.”
“Umm, cho tôi một phần hầm với bánh mì nhé”
“Tôi lấy tương tự.”
Khi nữ bồi bàn rời đi, tôi lại ngó quanh nhà hàng lần nữa. Mọi người ra vào liên tục, không khí vô cùng sôi động, vui tươi.
“Vâng, cảm ơn vì đã đợi~ Đây là suất thịt nướng quý khách đã gọi. Cô gái trẻ này, tôi chưa thấy mặt cô bao giờ cả.”
Đây không phải là cô bồi bàn lúc nãy.
“Chúng tôi đến từ Kinh Đô. Chúng tôi bận di chuyển (từ đó đến đây), nên đến giờ bọn tôi vẫn chưa có thời gian đi thăm thị trấn.”
“Thế á~ Mọi người đến từ Kinh Đô sao.”
“Thị trấn này như thế nào vậy?”
“Hmm? Ừm, nơi này là một vùng đất không kém cạnh gì với Kinh Đô đâu~ Đặc biệt là gần đây, nhờ cuộc cải cách, cuộc sống của chúng tôi đang dần trở nên tốt hơn rất nhiều đó.”
“Tôi rất mừng (khi nghe vậy).”
Tôi cực kì vui khi nghe về ấn tượng của ông chú này. Bởi vì như thế có nghĩa là những nỗ lực của tôi không hề vô ích. Thỉnh thoảng, tôi thấy rất sợ khi nghĩ về điều đó…tự hỏi rằng liệu sự lựa chọn của tôi có đúng đắn hay không. Tất nhiên, câu trả lời tôi muốn ở đây thì làm gì có đúng hay sai. Tôi chỉ muốn được nghe câu nói “Quyết định của cô là hoàn toàn chính xác” mà thôi.
Tôi bỏ những suy nghĩ đó sang một bên và dành toàn bộ tâm trí để thưởng thức bữa ăn ngon lành này. Quả nhiên, thỉnh thoảng nên làm như thế này mới tốt~…Ngày nào cũng lặp đi lặp lại thì cực lắm. Giờ tôi cũng đã thấu hiểu phần nào cảm giác của ông ngoại rồi.
Ăn xong, chúng tôi rời đi, tiếp tục dạo phố. Không biết đã đến giờ về chưa nhỉ? Đang nghĩ như vậy, đột nhiên tôi thấy một đứa trẻ đang ngồi xổm, đứa bên cạnh thì không ngừng ngó nghiêng xung quanh.
“Sao vậy? Em thấy không khoẻ à?”
Mặc dù quần áo chúng trông khá sạch sẽ, nhưng đều đã bạc màu cả rồi. Với lại nhìn chúng rất gầy gò.
“…Em lạc mất rồi.”
Đứa con gái ngó nghiêng lúc nãy nói, nước mắt chực trào.
“Ôi trời, tội nghiệp các em quá. Các em bị lạc cha mẹ à?”
“Không ạ. Bọn em sống cùng cô giáo và những người khác.”
Vì tôi không biết bọn chúng sống ở đâu, nên laị càng khó giúp…Bối rối quá.
“Tiểu th-…Alice-sama. Lẽ nào những đứa trẻ này sống ở tổ chức từ thiện sao ạ?”
Lúc nãy…Tanya, cô suýt gọi tôi là “tiểu thư” đúng không?... Mà thôi kệ, bây giờ lũ trẻ quan trọng hơn.
“‘Tổ chức từ thiện’ là gì vậy?”
“Đó là một cơ sở toạ lạc dưới khu thương mại, chăm sóc cho những đứa trẻ không có cha mẹ ạ.”
“Ôi trời, quả là một nơi tuyệt vời. Vậy giờ mau chóng đưa bọn trẻ về đó thôi.”
Ông ngoại bế đứa bé gái ngồi trên mặt đất lên, còn đứa tôi vừa nói chuyện thì được Tanya dắt đi.
Ban đầu, khi đi qua những dãy nhà thẳng tắp, tôi nghĩ nơi này cũng rất tốt. Nhưng càng đi, xung quanh lại càng trở nên bụi bặm hơn.
Tôi còn đang nghĩ xem có đúng chỗ hay không, mà mắt lũ trẻ đã sáng lên. Vừa thấy một toà nhà trông có vẻ giống nhà thờ, chúng đã chạy ngay tới đó.
Đứng trước toà nhà, một người phụ nữ đang lo lắng đảo mắt xung quanh để tìm lũ trẻ. Khi thấy chúng chạy đến, cô ấy mở to mắt ngạc nhiên…giống như là xúc động sắp khóc vậy.
“Thực sự…! Cô rất lo lắng cho các con đấy…Hai con đã đi đâu vậy chứ…!”
“Chúng con xin lỗi, Mina-sensei. Bọn con đi thám hiểm, rồi lạc mất tiêu luôn.”
“Ôi…Dù sao cô cũng rất mừng vì các con có thể an toàn trở về...”
Người phụ nữ mà lũ trẻ gọi là “Mina-sensei” ôm chặt lấy chúng… Thật may vì lúc đó tôi đã gọi chúng nó.
“…Ơ, những người này là…?”
Khi người phụ nữ để ý tới chúng tôi, cô ấy nhìn chúng tôi với vẻ đầy thắc mắc. Trong lúc tôi còn đang nghĩ xem nên trả lời thế nào thì lũ trẻ đã lên tiếng rồi.
“Họ là những người đưa bọn con về đây á~”
“Thế sao…! Tôi thật lòng rất xin lỗi vì đã gây phiền phức cho các vị.”
“Không, không sao đâu cô.”
“Tôi cũng không có gì để cảm tạ các vị cả, hay mọi người vào dùng chút trà…”
Mặc dù chúng tôi từ chối lời mời trà, nhưng lũ trẻ đã rủ bọn tôi chơi cùng thì đành mạn phép vậy.
Trừ việc nội thất bên trong cũng cổ kính y như bên ngoài, và nơi này cần phải tu sửa lại mấy chỗ, thì tính ra chỗ này cũng rất sạch sẽ.
“Thực sự, cảm ơn các vị rất nhiều.”
“Không đâu…Đúng ra là tôi rất xin lỗi. Dù bây giờ có hơi muộn, nhưng tên tôi là Alice.”
“Tôi là Mina…Alice-san, xin hỏi cô tìm thấy lũ trẻ ở đâu vậy?”
“Ở bên đường chính. Địa điểm chính xác là khu hàng xóm của Tập đoàn Azura.”
“Ahh, quả nhiên…”
“Cô nói ‘quả nhiên’ là sao ạ?”
“Cũng không hẳn, nhưng nói ra thế này thật ngại quá, tôi không biết lũ trẻ nghe tin ở đâu, nhưng chúng biết về thứ “chocolate” mà Tập đoàn Azura đang làm. Bọn chúng cứ nói là muốn thử thứ đó ít nhất một lần trong đời.”
“Ôi trời…Vậy nên chúng mới đến đó…”
“Chúng rất hào hứng mà. Nên tôi chỉ mới rời mắt một chút thôi mà chúng đã đi mất rồi.”
“Nhân tiện, tại sao Mina-san lại chăm sóc tất cả trẻ con ở đây thế?”
“…Thực ra thì, tôi cũng lớn lên ở đây. Cha mẹ nuôi của tôi là Sơ của đạo Darryl quản lý nhà thờ này. Bà ấy đã nhận nuôi tôi, một đứa trẻ mồ côi, và nuôi nấng tôi ở đây. Sau khi Sơ mất, tôi quyết định ở lại đây kế nghiệp bà ấy.”
“…Ra vậy. Nhưng mạn phép cho tôi hỏi, về chuyện tiền nong thì sao ạ? Umm…vì có nhiều người như thế, nên sẽ cần một khoản tiền khá lớn…”
“Trước đây, chúng tôi dùng những khoản đóng góp cho nhà thờ để cầm cự. Nhưng mà, sau khi Sơ mất, khoản đóng góp giảm đi rất nhiều…”
Ừ…Thì, tại tình hình hiện giờ cũng không hẳn là có liên quan tới đạo Darryl. Không phải là người ta không muốn tài trợ cho nhà thờ, mà đúng hơn là không muốn tài trợ cho những đứa trẻ này. Với lại, Mina-san cũng không thể ra ngoài kiếm việc được…
Chính xác hơn, vấn đề này tôi mới là người nên giải quyết. Khi quay về, tôi sẽ ngay lập tức bàn với Sebastian.
“…Ừm…”
“Tôi rất xin lỗi khi nói về những chuyện tiêu cực đó. Mọi người cứ tự nhiên nghỉ ngơi ở đây nhé. Tôi sẽ đi chuẩn bị bữa tối.”
Không không không! Chúng tôi không thể quấy rầy thêm nữa được! Tôi còn chưa kịp từ chối, Mina-san đã đi mất rồi.
…Có lẽ làcdóo tôi đã bất cẩn vì mải chơi với lũ trẻ quá.
Nhìn sang, ông ngoại tôi đang chơi với bọn trẻ, và có vẻ như chúng cũng rất thích ông. …Ông à, ông không định huấn luyện bọn nó đấy chứ?
Rồi tôi lại thấy Tanya đang dạy một bé gái cách tết tóc. Ừm, Tanya thực sự trông trẻ rất giỏi.
…Nhân tiện, trong lúc tôi đang gặp rắc rối, lũ trẻ lại sán vào tôi ngày một nhiều hơn. Cả trai lẫn gái…tôi lại không biết làm gì cả. Dù tôi rất thích trẻ con vì chúng đáng yêu, nhưng tôi cũng chẳng chơi với chúng nhiều lắm nên không hiểu chúng.
Vậy là, tôi bắt đầu kể chuyện cổ tích cho chúng nghe. Đó là một sự tích mà ai ở Nhật Bản cũng biết. Bởi vì lũ trẻ ngày càng thích thú, dần dần, tôi kể cũng hăng hơn. Mặc dù tôi chưa từng làm thế này bao giờ, nhưng tôi vẫn cố hết sức để diễn tả (cho chúng hiểu).
…Ơ? Không biết từ lúc nào, gần như tất cả lũ trẻ đã tụ tập ở đây. Ban đầu chỉ có ba đứa, nhưng bây giờ có tới tận tám đứa. Hai đứa còn lại thì đang ở với Tanya và ông. Cơ mà, ông ơi, cái kiếm gỗ đó ông lấy đâu ra vậy…?
Tôi dẹp chuyện đó sang một bên và tiếp tục kể chuyện cho lũ trẻ… Dù sao đứa cầm kiếm gỗ đó trông cũng hoan hỉ lắm. Có lẽ trong tương lai sẽ giúp ích cho nó, nên cứ kệ đi và xem như tôi chưa thấy gì nhé.
Mà nhắc mới nhớ, thế giới này không có sách ảnh nhỉ? Nếu không có thì lại để Tập đoàn Azura làm thôi. Chúng rất tốt cho việc giáo dục trẻ, hơn nữa cũng đem lại một chút lợi nhuận nữa.
Đang nghĩ thế, đột nhiên tôi nghe thấy một giọng nói đầy giận dữ dội vào từ bên ngoài.
“Tao biết mày ở trong đó! Mau ra đây!!”
…C-Cái gì dị?
Bằng một giọng nói trầm khàn, người đàn ông ở bên ngoài lặp đi lặp lại những câu từ đó. Theo bản năng, lũ trẻ sợ hãi thu mình lại. Như giọt nước tràn ly, loảng xoảng một tiếng, người đàn ông ném hòn đá vào.
“…Các em! Các em ổn chứ?”
Mina-san nghe thấy tiếng động, hốt hoảng chạy sang chỗ chúng tôi.
“Chính xác là chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”
Tanya hỏi. Mặc dù mặt cô ấy vẫn vô cảm như cũ, nhưng tôi có cảm giác cô ấy cũng hơi giận.
“…Thực ra, nói thế này hơi xấu hổ, nhưng chúng tôi đã bị thu hồi chỗ ở…”
“Tại sao lại thế?”
“Sơ mất rồi và đạo Darryl cũng đã từ bỏ nơi này, nên người thừa kế sẽ không được gì cả. Có vẻ như quý ông đó đã mua lại nơi này. Nhưng mà, rời khỏi đây, chúng tôi cũng chẳng còn nơi nào để đi cả…”
Vì lẽ đó nên mới bất hoà. Ừm… Mặc dù tôi không đứng về phía người kia, nhưng ông ta thực sự có giấy phép hợp pháp. Với lại nơi này cũng tương đối gần đường chính, chỗ khá đẹp…
Dần dần, giọng nói giận dữ bên ngoài lại càng lớn hơn, tôi quyết định đi ra ngoài.
Lúc đi ra, Tanya bảo tôi “Xin hãy ngăn (ông ta) lại,” nhưng tôi không chắc mình có thể. Nếu Tanya ra thì tất cả sẽ trở thành công cốc hết bởi cổ kích động quá, còn để ông tôi ra thì ông sẽ cầm dao đe doạ người ta mất.
“Hả? Cô là đứa nào…”
Hai người đàn ông mặt mày dữ tợn nhìn tôi đầy nghi hoặc.
“Tôi chỉ là người qua đường đến đây cầu nguyện mà thôi… Có vẻ như đã lâu lắm rồi nơi này không có ai quản lý. Tuy nhiên, đây vẫn là nhà thờ của đạo Darryl. Ngài dám ném đá vào một nơi như vậy, quả thực ấn tượng đấy.”
“Ha? Nơi này đã được chủ nhân bọn ta mua đứt rồi.”
“Nếu vậy thì chỗ này không còn thuộc về đạo Darryl nữa.”
“Đúng vậy. Nhưng có vẻ như vẫn còn vài lũ chuột nhắt sống ở đây, nên bọn ta đến để đuổi chúng đi.”
“Thế à… Nhưng mà, dám ném đá vào nhà thờ thánh linh thiêng, với tư cách là một tín đồ, đó là một hành động hung ác mà tôi không thể tha thứ. Thế nên để chứng minh lời nói của anh là thật, làm ơn hãy trình ra giấy tờ đất hợp pháp từ chính phủ. Rồi sau đó anh có thể thực hiện những phương pháp thích hợp. Sử dụng bạo lực lên những con người yếu đuối thực sự là một việc làm vô nhân đạo.”
“Câm mồm!”
“Nếu anh còn muốn tiếp tục gây chuyện, tôi sẽ gọi cảnh vệ đấy.”
“…Ngay từ đầu, lũ trẻ đó không chịu chuyển ra là đã sai rồi.”
Một người đàn ông khác bước ra từ sau hai người kia. Đây chắc hẳn là ông chủ, vì nom họ rất phục tùng gã. Hơn nữa ông ta đến đây mà áo quần thanh lịch… Chắc chắn là chủ nhân của mấy gã kia, điều đó tôi biết rõ.
“Tôi cũng đồng ý như vậy. Nhưng sử dụng bạo lực vẫn là không thích đáng. Nếu ngài thực sự có giấy tờ chứng minh, xin hãy báo cho cơ quan chính phủ.”
“Hmph. Nếu đám người trong đó còn trả tiền thuê bất hợp pháp thì ta sẽ không cho qua chuyện này đâu. Hơn nữa, sao ta phải phiền phức đến cả chính phủ khi mà lũ người đó chỉ cần chuyển đi là xong chứ.”
Ông ta nói vậy tôi rất đồng ý. Nhưng mà, một người lạ tự dưng lại bắt họ chuyển đi thì chuyện thành ra như vậy cũng đúng. Tệ hơn là, tiền thuê là cái gì.
“…Hay ý cô là cô muốn thay thế cho tiền thuê của họ?”
“…Hả?”
Ê, không, lão nói cái quái gì thế? Ông ta không hỏi liệu “tôi sẽ trả thay cho họ” mà lại hỏi là “tôi sẽ trở thành tiền thuê?” Tóm lại là ông ta muốn họ bán tôi sao?
“Tôi xin kiếu nhé…Hay đúng hơn, ông trao đổi kiểu thế là ý gì?”
“Cô bán chắc được giá lắm đấy. Không, bán cô ngay thì phí lắm…”
“Thế nên tôi mới bảo tôi từ chối.”
“Ha. Cô sẽ bảo vệ lũ trẻ đó mà phải không, như thế này không tốt sao? Phí thuê nhà của đám người đó sẽ được xóa sạch và cô cũng sẽ được mặc đẹp ăn ngon. Còn lợi nhuận là tôi lấy. Được rồi, các ngươi, bắt cô ta lại.”