Cái cảm giác nhẹ nhõm này chỉ kéo dài trong chốc lát, trước khi khuôn mặt của tôi trở nên căng thẳng trở lại.
“Này, tớ có một đề xuất khác. Cậu có muốn nghe nó không?”
“Là gì vậy?”
“Đó là về sự ám ảnh của những kẻ bạo lực gia đình.
Chà, cái vấn đề mấu chốt ở đây đó là…từ trước cho đến nay, bạn trai của Hayashi-san đã để lộ lòng ham muốn chiếm hữu đến đáng sợ của mình đối với cô nàng. Nếu như một ngày người yêu của mình đột nhiên biến mất, thì anh ta sẽ nghĩ gì, điều này rõ mồn một như ban ngày rồi.
“Tớ nghĩ là bạn trai của cậu có thể sẽ nổi giận với cậu vì chuyện này và sẽ trả thù lại cậu đấy.”
Ngay từ đầu thì, thật khó để tin rằng chỉ cần nói “chia tay đi” thôi thì sẽ khiến anh ta đồng ý ngay được. Mà cũng thật khó để tượng tưởng rằng điều gì sẽ xảy ra tiếp theo đối với Hayashi-san ngay sau khi làm như vậy, anh ta chắc chắn sẽ lại sử dụng bạo lực với cô nàng. Tôi không muốn cô ấy phải dành cả phần đời còn lại chỉ để chạy trốn khỏi bạn trai của mình.
“…Tớ hiểu.”
“Vì vậy, tớ có một đề xuất như thế này, mục đích của tớ là khiến cho bạn trai của cậu phải nghĩ rằng cậu không muốn dính líu tới anh ta nữa.”
“Cái gì cơ? Chẳng lẽ ý của cậu là chúng mình phải giết anh ta hay là làm gì đó sao? Tớ cũng không phiền nếu như mình làm điều này đâu.”
Có lẽ là vì thù oán cá nhân của mình, mà cuối cùng Hayashi-san lại thốt ra điều gì đó hơi quá đáng rồi thì phải. Có vẻ như phiên bản thời trung học của cô nàng đã quay trở lại một chút rồi. Nhưng, tạm thời thì tôi quyết định sẽ bỏ qua chuyện đó một lúc.
“Có một nơi mà tớ muốn đến.”
“Là đâu vậy?”
“Bệnh viện và đồn cảnh sát.”
“Đồn… cảnh sát sao?”
Hayashi-san tròn xoe mắt nhìn tôi. Ủa chứ chẳng lẽ giết thì được, còn đồn cảnh sát thì lại không được hay sao? Tôi chẳng thể hiểu được cô nàng đang nghĩ cái gì trong đầu.
“Hãy đệ đơn khiếu nại hình sự lên bạn trai của cậu, Kể cả có là anh ta đi chăng nữa, thì một khi bị cảnh sát theo dõi và trở thành tội phạm, anh ta sẽ không thể lại gần cậu được.”
“Ch-chờ đã. Chúng ta có thực sự cần thiết phải làm đến mức vậy không?”
Hayashi-san có vẻ hơi rối bời bởi vì cô ấy đã cân nhắc về việc xử lý anh ta mà không cần phải nhờ đến cảnh sát viên.
“…Cậu bị đánh đập, bị cắt đứt liên lạc với bạn bè, và thậm chí còn bị cha mẹ ruồng bỏ. Anh ta khiến cậu cảm thấy bị tủi nhục, anh ta tước đi sự tự do vốn có của cậu… Sau tất cả thì ý của cậu là những điều này đều không phải là vấn đề của cảnh sát hay sao?”
Khi tôi kể lại cho cô ấy nghe từng điều một, khuôn mặt của Hayashi-san trở nên tối sầm lại một cách dễ hiểu. Có lẽ cô ấy đã đồng ý với điều này.
“… Tớ hiểu rồi. Đi thôi.”
“Dục tốc bất đạt [note55650], chúng ta hãy đến bệnh viện trước. Nếu như mình có được giấy chứng nhận y tế ở đó rồi thì khả năng đệ đơn của chúng mình sẽ được chấp nhận cao hơn.”
“Tớ hiểu.”
“Nhân tiện thì, nhà cậu ở đâu vậy? Tớ không muốn chạm mặt anh ta cho lắm.”
“Không sao đâu. Nhà tớ cách chỗ này khoảng ba trạm cơ.”
“Ba trạm cơ á?”
Nếu là ba trạm thì nó cách khá là xa so với của hàng tiện lợi mà tôi làm việc. Ủa vậy tại sao Hayashi-san lại dừng chân ở cửa hàng tiện lợi này vậy?
“Thành thật mà nói thì, tớ không muốn quay lại. Tớ không muốn quay lại ngôi nhà đó một chút nào đâu.”
Bị đánh đập và bị đuổi khỏi nhà, cơ thể thì tràn ngập vết bầm tím xung quanh… tinh thần của cô ấy có lẽ đã chạm đến giới hạn của mình rồi.
“Vậy mà… trông tớ kì cục lắm đúng không? Rõ ràng là cậu đã thẳng thắn nói với tớ nhiều điều đúng đắn đến như vậy mà tớ vẫn cứng đầu và cố chấp.”
“…Điều quan trọng nhất không phải là nội dung mà là kết quả mình đạt được. Nếu như nó dẫn đến kết quả mà mình mong muốn thì việc chúng ta đi theo con đường nào cũng không phải là điều quan trọng, phải không?”
“…Phải.”
“Được rồi, mình đi thôi.”
Và thế là hai người chúng tôi cùng nhau rời khỏi ngôi nhà.
Tôi chủ yếu sử dụng tàu để đi lại, thật may mắn thay là chúng tôi không gặp phải bạn trai của Hayashi-san.
Hayashi-san đã rời khỏi nhà bạn trai mình được khoảng nửa ngày rồi. Tôi chưa có nói với cô ấy về chuyện này nhưng chắc có lẽ là anh ta đang điên cuồng tìm kiếm cổ ngay lúc này.
Lỡ như bị phát hiện giữa đường thì… tôi không biết rằng anh ta sẽ làm gì với cô ấy nữa.
Với sự cẩn trọng của mình, chúng tôi đi đến bệnh viện và lấy được cái chứng nhận sức khỏe từ bác sĩ một cách an toàn và suôn sẻ. Hayashi-san không chỉ có những vết bầm tím trên khắp cơ thể của mình, mà cái cổ tay nhợt nhạt của cô ấy thậm chí còn bị gãy xương nữa cơ.
Hayashi-san đang cười. Tôi nghĩ là cô ấy cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nở một nụ cười. Tôi không cảm thấy tức giận gì, chắc có lẽ là vì mối quan hệ giữa tôi và Hayashi-san không thân thiết đến thế… Nhưng tôi tự hỏi rằng tại sao cô ấy phải trải qua tất cả những chuyện này.
Chúng tôi cùng nhau tiến về đồn cảnh sát.
Kể cả khi đến nơi rồi, chúng tôi cũng không hề gặp được mặt tên bạn trai tàn bạo của cô nàng trên đường đi, còn Hayashi-san thì đang đi khắp đồn một mình để nộp đơn trình báo của mình.
“Chắc cậu cảm thấy mệt rồi. Mọi chuyện diễn ra như thế nào?”
Cô nàng không có chiếc điện thoại nào ở trên người, vì vậy nên tôi ngồi đợi Hayashi-san ở trên chiếc ghế nhỏ tại tầng một của đồn.
Cô ấy quay lại sau ba mươi phút, với chiếc tay được cuốn băng từ bệnh viện.
“Họ đã chấp nhận đơn của mình. Giờ thì tớ cảm thấy yên tâm thật rồi.”
“Cậu làm tốt lắm. Tớ thực sự rất vui.”
“Ừmm… Thật sự thì, chuyện này, cảm ơn cậu vì tất cả.”
Hayashi-san cúi đầu thật sâu.
“Không sao đâu. Như tớ đã nói rồi, tớ không làm điều này vì lợi ích của cậu. Tất cả chỉ là vì lợi ích của bản thân mình mà thôi. Nên cậu đừng có lo lắng về điều đó nhé.”
“…Ừm. Cảm ơn cậu.”
“Cảnh sát có nói gì thêm với cậu không?”
“…Ừ, thì…”
“Họ đã nói gì?”
“…Có một chuyện mà tớ muốn hỏi ý kiến của cậu.”
“Tham khảo ý kiến sao?”
“Ừm… Đầu tiên thì, tớ đã kể với cảnh sát tất cả mọi chuyện về hoàn cảnh của mình. Rằng bạn trai của mình đã bạo hành mình ra sao. Rồi rằng anh ta đã cắt đứt mọi liên lạc của mình với bạn bè như thế nào. Và rằng tớ đang sống chung với anh ấy.”
Hayashi-san dường như đang có ẩn ý gì đó khi nhắc đến việc sống chung của mình vậy. Bây giờ thì tôi mới nhận ra là cô ấy không thể nào về nhà của mình được, chừng nào mà tên bạn trai đó của cô ấy vẫn còn ở đó. Mất bao lâu kể từ khi tiếp nhận khiếu nại này thì họ mới bắt đầu liên lạc với anh ta vậy? Chết tiệt, đáng lẽ tôi phải nghĩ đến điều này rồi mới phải.
“Vậy là, tớ không còn nơi nào để ở lại, phải không?”
“Đúng là như vậy.”
“Cảnh sát đã đề xuất cho tớ hai gợi ý.”
“Hai sao?”
“Một là nói chuyện cảnh sát hoặc là với trung tâm hỗ trợ tư vấn bạo lực vợ chồng. Nếu tớ hỏi ý kiến ở những nơi này, họ sẽ bảo vệ tớ.”
“Vậy cái còn lại là gì?”
“Dựa vào bạn bè hoặc gia đình.”
“Bạn bè sao?”
“…Này, Yamamoto.”
“Sao thế?”
“Tớ có việc này muốn nhờ cậu.”
“…Không, không, đó không phải là một ý hay đâu.”
Thậm chí chẳng cần phải hỏi lại, tôi cũng hiểu được ý định của Hayashi-san. Có lẽ Hayashi-san muốn tôi giúp cô ấy để che giấu bản thân mình. Rốt cuộc thì, cha mẹ cô ấy đã ruồng bỏ cô nàng, còn bạn bè của cô nàng thì cũng chẳng thể nào liên lạc được. Trên thực tế thì, người duy nhất mà cô ấy có thể dựa vào chỉ còn lại mình tôi mà thôi.
“…Đợi đã, đừng có lườm tớ như thế chứ. Đáng sợ lắm.”
Hayashi-san trừng mắt nhìn tôi. Khả năng phòng thủ của tôi đã chạm ngưỡng máu tử báo động rồi. Đây không phải là lúc để đùa đâu Hayashi-san.
“Cậu cũng không thích nó phải không?”
“Gì cơ?”
“…Bị đối xử tệ bạc bởi chính người yêu của mình. Tớ cá chắc là cậu sẽ không còn tin tưởng vào đàn ông nữa đâu.”
“Không sao hết.”
“Không, đừng, cậu không nên làm thế đâu.”
“…Hơn nữa, bây giờ tớ chỉ muốn ở bên cạnh cậu mà thôi.”
Một lần nữa, trái tim tôi lại lỡ nhịp.
“Cậu là người duy nhất mà tớ có thể dựa vào. Không phải là cảnh sát, không phải là gia đình, cũng không phải là bạn bè của mình… Đó là cậu cơ.”
“…Đó là lý do tại sao…”
“Cho dù cậu có ích kỷ như nào thì tớ cũng không bận tâm đâu.”
Bị cô nàng chặn lời, tôi không biết phải đáp trả lại Hayashi-san như thế nào nữa. Nhìn tôi thế này thôi chứ thực ra là tôi rất là kém trong khoản ứng biến như thế này.
“…Dù có ích kỷ hay là không thì sự thật là cậu đã bảo vệ tớ. Ngày hôm đó, khi cậu bảo mình đến chỗ ở của cậu ở của hàng tiện lợi… Trong lòng tớ thực sự cảm thấy rất vui và hạnh phúc. Tớ nghĩ rằng tớ đã được giải thoát khỏi địa ngục rồi, là nhờ có cậu đấy, Yamamoto.”
Vậy tại sao cậu không lại không lắng nghe tớ ngay từ đầu. Tại sao cậu lại giận dỗi tớ như thế chứ?
Trái tim của phụ nữ thật sự khó hiểu.
“Nhưng mà…”
“Tớ sẽ làm bất cứ điều gì để được ở lại đây! …Bất cứ điều gì mà, được chứ?” [note55651]
Làm bất cứ điều gì sao. Thật là một lời đề nghị hấp dẫn.
“Cậu không cần phải làm bất cứ điều gì cả. Chỉ cần cậu an toàn, là tớ cảm thấy vui lòng rồi.”
“Vậy không phải là cậu đang chắc chắn rằng cậu sẽ bảo vệ tớ sao?”
“Tất nhiên rồi.”
Không, không phải như thế…
Tôi lỡ đồng ý với Hayashi-san mất rồi.
…Tôi nên làm gì bây giờ đây? Nếu mọi chuyện cứ tiếp tục diễn ra như thế này thì, Hayashi-san sẽ đến sống ở nhà tôi mất. Tôi mời Hayashi-san về nhà của mình là để giúp đỡ cho cô nàng, nhưng chỉ là tạm thời mà thôi. Hơn nữa thì, tôi cũng chẳng muốn gì hơn ngoài “tạm thời” cả nên tôi đã để cho cô ấy ở lại căn phòng này một khoảng thời gian. Dù sao thì, cuối cùng việc bảo vệ Hayashi-san ở nhà của mình sẽ chỉ là giải pháp ngắn hạn cho đến khi bạn trai của cô ấy bị bắt hoặc là cho đến khi cha mẹ của Hayashi-san chấp nhận cô nàng.
Tại sao ban đầu tôi lại không muốn mời Hayashi-san về nhà của mình? Là bởi vì cô ấy không còn lòng tin vào đàn ông nữa? Nhưng dù cho đã nói vậy rồi, Hayashi-san vẫn một mực nói rằng cô ấy không sao hết.
A, rối quá đi mất. Tôi thậm chí còn chẳng biết mình đang nói cái gì nữa! Chết tiệt…
…Mình bắt đầu cảm thấy mất bình tĩnh rồi.
“Tớ hiểu rồi. Tớ hiểu rồi…”
“Thật chứ?”
“Được rồi, nhưng chỉ là tạm thời thôi nhé. Chỉ trong một thời gian ngắn thôi… Tớ sẽ để cho cậu ở lại căn hộ của mình.”
“Cảm ơn cậu, Yamamoto!”
Vài giờ sau cuộc hội ngộ của chúng tôi.
Hayashi-san nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ.
…Còn tôi thì thở dài thay vì mỉm cười đáp lại.
Và thế là, sau cái tình tiết đầy li kì ấy, một người ở nhờ kỳ lạ đã đến sống ở nhà tôi.