Bây giờ đang là giữa trưa, và giờ tôi mới bắt đầu thức dậy với cái cơ thể đau nhức của mình vì ngủ dưới sàn nhà. Tôi chợt giật mình khi nhìn thấy một cô gái chỉ mặc mỗi quần đùi và áo phông, để lộ ra làn da trần của mình, và nằm ở ngay trước mặt.
Nghĩ lại thì, tôi nhớ lại về những sự kiện đã xảy ra ngày hôm qua trước khi tôi đi ngủ. Cô ấy là Hayashi Megumi, là bạn cùng lớp của tôi hồi trung học, và chúng tôi đã gặp lại nhau khi tôi đang làm công việc bán thời gian của mình vào ban đêm ở thành phố này. Cô là một nạn nhân của một vụ bạo lực gia đình.
Vài giờ sau cuộc hội ngộ, bây giờ thì tôi mới nhận ra là mái tóc của cô ấy hồi trung học vốn có màu nâu nhạt, mà giờ đây thì chúng đã được nhuộm màu đen. Hay đúng hơn là nó đã được nhuộm lại nhỉ? Thôi thì, đó cũng chẳng phải là một chi tiết đặc biệt quan trọng.
"Cậu ấy đã thay đổi."
Tôi cảm thấy choáng ngợp trước sự tàn khốc của thời gian khi thấy Hayashi-san giờ đây đã trở nên khác biệt đến nhường nào. Cô gái đang ngủ trước mặt tôi ấy, mới chỉ đang là một học sinh trung học cách đây không lâu, mà giờ cổ đã có bạn trai sống chung và đang rơi vào cơn khủng hoảng vô cùng trầm trọng. Cô ấy giờ đang phải trải qua một cuộc sống mà chúng tôi không thể nào nếm trải được trong những ngày tháng học trung học vô lo vô âu. Tất nhiên là tôi chẳng cảm thấy ghen tị chút nào đâu. Đúng hơn thì tôi cảm thấy tiếc cho cô ấy…nhưng tại sao tôi lại cảm thấy mình như đang bị bỏ lại phía sau vậy? Ngoài cô ấy ra thì tôi cũng chẳng thân thiết với ai hồi trung học cả.
Cảm thấy hơi đói rồi, tôi quyết định dậy nấu bữa trưa. Tôi chắc chắn rằng cái mùi hương thơm ngon ngọt ngào này sẽ đánh thức Hayashi-san dậy. Mở chiếc tủ lạnh, và tôi quyết định sẽ làm món yakisoba [note55638]. Vì vậy tôi bắt đầu cắt các nguyên liệu thành phần rồi chiên mì cùng với các topping đi kèm.
“Ummm…”
“Cậu dậy rồi à, cơ thể của cậu có còn đau nữa không?”
Ah, cô nàng đã thực sự tỉnh dậy bởi cái mùi hương này.
“Ah, vâng.”
Hayashi-san gãi đầu. Chính xác thì ý của cô ấy là gì khi nói “Ah, vâng” vậy?
“Chào buổi sáng, Yamamoto. Toàn thân tớ đau nhức quá đi à.”
“Tớ đã bảo cậu lên giường ngủ rồi mà.”
“Cậu im đi. Một người đàn ông thì không nên lo lắng về những chuyện tầm thường như vậy.”
Vừa nãy cô ấy vừa than rằng toàn thân của mình bị đau cơ mà. Tôi đã cố ngăn mình để không thốt ra lời này…Cơ mà, lúc đó tôi hỏi rằng cơ thể của cô ấy có sao không, và cô nàng đã trả lời lại, tôi đoán là mình đã sai nhỉ?
“Yakisoba?”
Hayashi-san lò dò tiếp cận tôi từ phía sau và hỏi.
“Đúng rồi.”
“Cậu có thể nấu ăn sao?”
“Chỉ một chút thôi.”
Nếu như sống một mình trong vài tháng, bạn sẽ tự học được cách nấu ăn cho bản thân mình mà thôi. À, chỉ là phần nào thôi, thật đấy.
“Sắp được rồi, cậu chờ mình một chút nhé.”
“Thật không?”
“Thật.”
“…Cảm ơn cậu, anh ấy chẳng bao giờ nói điều này với mình cả.”
Cô ấy đang liếm những vết thương của mình… Đúng hơn thì, cô nàng đang liếm những vết thương đang lành lại. Nhìn qua cô nàng thì có vẻ như cô ấy đã vượt qua được chuyện này một chút rồi.
Vài phút sau, tôi bày ra hai phần yakisoba lên đĩa rồi mang ra phòng khách.
"Itadakimasu."
"Cảm ơn vì bữa ăn."
Chúng tôi chắp tay lại và bắt đầu ăn yakisoba. Ồ, vị của nó khá được đấy chứ. Cứ như là mình mua từ cửa hàng về vậy.
“Ngon quá."
“Cảm ơn cậu.”
Trong khi trả lời cô nàng, tôi lấy chiếc điện thoại của mình ra và bắt đầu gõ phím. Kể từ khi sống một mình cho tới giờ, không còn một ai mắng tôi vì sử dụng điện thoại trong giờ ăn cả. Vì thế nên, tôi vẫn làm như vậy như thường ngày.
“Cách cư xử của cậu thật tệ.”
Tuy nhiên thì, hôm nay có một vị khách đang ở trong căn phòng này. Cảm thấy hơi có lỗi với cô nàng, nên tôi đặt lại chiếc điện thoại xuống bàn.
“Cảm ơn vì bữa ăn.”
“Cảm ơn cậu vì bữa ăn. Chúng ngon lắm luôn.”
“Thực ra thì, tớ chỉ làm theo hướng dẫn ở mặt sau gói mỳ thôi.”
“Thôi nào, tớ đang khen cậu đấy, đừng có tự ti như vậy chứ.”
“…Xin lỗi.”
Hayashi-san trông vẫn như vậy kể từ hồi trung học nên tôi vẫn phải miễn cưỡng xin lỗi cô nàng bởi vì cô ấy trông thực sự rất đáng sợ mỗi khi tức giận. Có hai chiếc đĩa ăn đang để dở ở trên bàn, vì vậy nên tôi đứng dậy để rửa chúng.
“Không sao đâu, để tớ làm cho.”
“Tại sao? Cậu là khách mà.”
“…Tớ nợ cậu vì đã cậu cho mình một nơi để ở và cũng là để cảm ơn cậu vì đã nấu ăn cho mình.”
Hayashi-san cảm ơn tôi vì đã cho cô ấy ở lại căn hộ của mình để bình tĩnh lại. Dù có ở trong bất kỳ hoàn cảnh nào đi chăng nữa thì, cô nàng cũng cảm thấy mắc nợ với tôi vì điều này.
Cá nhân tôi nghĩ thì cô ấy đã phải trải qua quá nhiều chuyện rồi, và việc nghỉ ngơi và phục hồi ở chỗ tôi là điều cần thiết. Nhưng tôi sẽ để cô ấy làm vậy vì sẽ rất khó chịu nếu cổ cứ trả ơn một cách kì lạ như cái lúc mà chúng tôi chuẩn bị đi ngủ ngày hôm qua vậy.
Vì vậy nên tôi bắt đầu sử dụng điện thoại để cô nàng không phàn nàn thêm một lần nào nữa. Và tôi cũng muốn tìm kiếm một cái gì đó trên mạng.
***
“Tớ xong rồi.”
“Cảm ơn cậu nhiều.”
Hayashi-san ngồi xuống bàn đối diện tôi. Đối diện với cô ấy…tôi không dám nhìn thẳng vào mắt của cô nàng khi nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi chúng tôi đi ngủ. Cô ấy không nên dùng người khác làm gối của mình cho dù mình có cảm thấy sợ hãi đến đâu chứ. Và cô ấy cũng không nên làm mấy cái hành động kích thích như vậy. Đối với tôi thì ổn thôi nhưng mà lỡ như đó là một người khác, thì chuyện gì sẽ xảy ra? Tôi thực sự muốn la cổ.
Tất nhiên là tôi không có đủ can đảm để làm điều đó rồi.
“Cậu đã bình tĩnh lại hơn chưa?”
Tôi hỏi Hayashi-san.
“…Rồi, tớ nghĩ vậy.”
“Chúng ta cùng nói chuyện một chút nhé. Nhưng rốt cuộc thì, tất cả mọi thứ đều sẽ phải tùy thuộc vào cậu.”
“…Tớ đã nói thế này hôm qua rồi, nhưng quả thực cậu đã lột xác thành một con người mới hoàn toàn rồi nhỉ. Nó cứ giống như là cậu đã sống một cuộc đời thứ hai của mình rồi vậy.”
“Không, không phải là như thế đâu.”
“Cũng đúng nhỉ. Không đời nào mà một người có thể sống tới hai lần có thể tồn tại trên thế giới này được.”
“Ý của tớ không phải là như thế. Cậu không thể cứ nói rằng là… nếu một ai đó được sống thêm một cuộc đời của họ, thì họ sẽ trở thành một bậc thầy trong việc đối nhân xử thế với thế giới được, hay là họ có thể sống được một cuộc sống tốt đẹp hơn cuộc sống trước.”
“Điều đó chẳng phải là sự thật hiển nhiên sao?... Hay là không phải?”
“Không có chuyện đó đâu.”
Tôi khẳng định chắc nịch.
“Kể cả khi cậu trải qua một cuộc đời tới hai lần, tớ có thể đảm bảo rằng cuộc sống mà cậu sẽ phải đối mặt sẽ chẳng khác gì so với lần đầu tiên đâu. Tất nhiên, dù cho cậu có thay đổi trải nghiệm sống của bản thân mình ở cuộc đời đầu và khi cậu đối mặt lại với tình huống tương tự ở cuộc đời thứ hai, thì sự lựa chọn của cậu cũng sẽ không hề thay đổi nếu như suy nghĩ của cậu không thay đổi. Vậy tại sao ai cũng nghĩ rằng cuộc đời của mình sẽ trở nên tốt hơn nếu như được sống lần thứ hai vậy? Đó là bởi vì họ nghĩ rằng họ có thể thay đổi được tư duy của mình đấy.”
Tôi tự hỏi rằng không biết liệu Hayashi-san có chịu lắng nghe lời giải thích nhiệt thành như này của tôi hay không…
“Điều quan trọng nhất bây giờ là phải có được những kinh nghiệm quý báu để có thể thay đổi được suy nghĩ của bản thân. Và để làm được điều này thì không còn gì khác ngoài việc đối mặt và chiến đấu với nó mà không được bỏ chạy. Nếu cậu có thể làm được điều này, kể cả khi không có một cuộc đời thứ hai, thì cuộc sống của cậu chắc chắn rằng sẽ trở nên tốt đẹp hơn đó.”
“Hả.”
“Thật là một câu trả lời chẳng rõ ràng chút nào… Thôi thì, không sao. Dẫu sao thì, điều mà tớ muốn nói ở đây ý là cậu nên đối mặt với tình cảnh hiện tại của mình.”
“Tình cảnh hiện tại…?”
“Đúng rồi, hãy đối mặt với nó và đừng bỏ chạy, hãy nhìn nhận một cách khách quan về hoàn cảnh của chính mình và sau đó tìm ra giải pháp mà cậu mong muốn. Nếu cậu cứ đấu tranh với nó một cách triệt để, cậu sẽ không bao giờ phải hối hận đâu.”
“Tớ không chắc nữa.”
Hayashi-san nhìn xuống và có vẻ hơi bất an.
“Ngay cả khi tớ có nhìn nhận hoàn cảnh của mình một cách khách quan đi chăng nữa thì những suy nghĩ chủ quan khác vẫn xen vào. Khi cố gắng tìm ra câu trả lời cho mình, tớ vẫn bị nỗi sợ hãi ấy chi phối… Không hối hận là điều không thể.”
“Không phải là không thể.”
“Vậy…”
“Không sao đâu.”
“…Vậy tại sao?”
“Ý tớ là, đó là lý do vì sao mà tớ đang ở đây, phải chứ?”
Tôi nói, với một nụ cười và những câu từ không hề bình thường một chút nào. Thật là, tôi không thể nghĩ ra cách nào khác để nói điều này một cách khách quan hơn, nên nó trở nên thật đơn giản. Nhưng đây chính là điều mà tôi muốn.
Đó cũng chẳng phải là một vấn đề quá phức tạp.
Nếu như bạn lo lắng một mình, hãy dựa vào người khác. Đó là quyền lợi của con người đã được lưu truyền từ thời xa xưa, họ biết suy nghĩ, biết chia sẻ, và biết tin tưởng lẫn nhau.
“…Tớ chưa bao giờ nghĩ rằng cậu lại đáng tin cậy đến như vậy.”
“Tớ không có thực sự đáng tin cậy đâu. Rốt cục thì tớ cũng chỉ cố gắng giúp đỡ cậu chỉ vì lợi ích của bản thân mình.”
“Như vậy nghĩa là sao chứ?”
Tôi không có ý đùa cợt gì cả, nhưng Hayashi-san lại đang cười sao. Đó là nụ cười rạng rỡ nhất của cô nàng kể từ khi chúng tôi gặp lại nhau ngày hôm qua ở Tokyo.
“Nào giờ thì chúng ta cùng suy nghĩ với nhau một chút nhé. Về những gì mà cậu nên làm từ bây giờ. Trước hết thì, tớ biết là điều này có thể sẽ gây tổn thương cho cậu, nhưng cậu có thể kể cho tớ nghe về mối quan hệ mà cậu đã phải trải qua từ trước cho đến nay được không?”
Sau đó, Hayashi-san dành vài phút của mình để kể cho tôi nghe những chuyện đã xảy ra với cô nàng kể từ khi cô ấy chuyển đến sống ở nơi này. Thành thật mà nói thì, không có nhiều điều thú vị về nó.
Cuộc gặp gỡ với bạn trai.
Bị cha mẹ ruồng bỏ.
Sống thử. Rồi bạo lực. Bạo lực… và tiếp tục vẫn là bạo lực.
Đó là một câu chuyện vô cùng rùng rợn và bi thảm mà tôi chẳng hề cảm thấy thấy thú vị một chút nào khi nghe Hayashi-san kể lại.
“Nhưng không phải lúc nào anh ấy cũng tức giận. Anh ấy cũng có xin lỗi tớ. “Anh xin lỗi vì đã đánh em bất ngờ như vậy. Chắc là đau lắm phải không, anh sẽ không làm vậy nữa đâu. Xin em hãy tha thứ cho anh nhé.” Anh ấy luôn cầu xin mình như vậy.”
“Những người có hành vi bạo lực gia đình thường có một chu kỳ nhất định trong hành vi của họ: đầu tiên là giai đoạn của bạo lực; rồi tiếp theo sau đó là khoảng thời gian mà họ hối hận và cảm thấy ghê tởm chính mình trước những hành động của bản thân; và cuối cùng là khoảng thời gian trở nên vô cùng nhạy cảm trước những điều vô cùng nhỏ nhặt.”
“…Ah.”
Dường như Hayashi-san có thể hiểu được.
“Cậu am hiểu thật.”
“Tớ vừa mới tìm kiếm được từ trên internet thôi.”
“Cậu đã làm điều này vào lúc nào vậy?”
“Trong lúc cậu đang rửa bát.”
“À tớ hiểu rồi.”
Hayashi-san trông có vẻ ấn tượng và bị thuyết phục.
“Cậu đã nói với ai khác về chuyện này chưa?”
“Cậu là người đầu tiên.”
Điều này cũng không có gì là đáng ngạc nhiên vào tình hình hiện tại, nhưng tôi vẫn cảm thấy có một chút kì lạ khi nghĩ lại về những ngày mà cô nàng hồi còn học cao trung. Cha mẹ của Hayashi-san có lẽ không phải là dạng người có thể đưa ra được lời khuyên có ích cho con của mình, nhưng không giống như tôi, cô ấy có rất nhiều bạn bè thân thiết. Cô ấy không thể liên lạc cho họ và nhờ họ giúp đỡ hay sao?
“Nhân tiện thì, chuyện gì đã xảy ra với chiếc điện thoại của cậu vậy?”
Khi chúng tôi gặp nhau ở cửa hàng tiện lợi và đưa cô ấy tới đây, Hayashi-san chỉ mang có đúng một bộ quần áo với chiếc ví của mình. Điều gì đã xảy ra với chiếc điện thoại của cô ấy vậy, một vật dụng vô cùng thiết yếu đối với cuộc sống của mọi người ngày nay? Tôi tự hỏi.
“Tớ không có.”
“Cậu không có sao?”
“...Tớ nghĩ là không có nó tớ vẫn sẽ ổn.”
“…Có phải là anh ta đã đập nó đi rồi phải không?”
Hayashi im lặng gật đầu.
“Tất cả thông tin liên lạc của bạn bè của tớ đều đã biến mất cả rồi. Anh ấy cũng không cho tớ mua một chiếc điện thoại mới, vậy nên tớ hoàn toàn chẳng thể làm được gì cả.”
“…Tớ hiểu.”
Vấn đề này có vẻ còn nghiêm trọng hơn cả tôi tưởng tượng, và bóng tối bắt đầu che phủ lên toàn bộ khuôn mặt của tôi, mặc dù cho tôi đã cố gắng giữ mọi thứ nhẹ nhàng nhất có thể rồi. Thành thật mà nói thì, tính chiếm hữu của anh ta thật đáng sợ. Chỉ cần nghe đến nó thôi mà tôi đã sởn hết cả da gà rồi.
“Tớ hiểu rồi… Xin lỗi vì đã bắt cậu phải kể lại những chuyện này.”
“…Cậu đang thật lòng xin lỗi tớ sao.”
“…Dường như là tớ vẫn có một trái tim nhỉ.”
“Tớ biết mà.”
Hayashi-san nở một nụ cười cay đắng. Cho dù có quen với tình huống này khi phải kể lại câu chuyện của mình hay chỉ là ngay lúc này cô nàng đang cảm thấy rất bình tĩnh đi chăng nữa, thì việc cô ấy dường như không bị quá đè nặng bởi cuộc trò chuyện vừa rồi quả thực là một sự nhẹ nhõm.
“Ừm, giờ thì chúng ta nên thảo luận về những gì mà cậu nên làm trong tương lai thôi. Quan điểm của mình thì không hề thay đổi so với những gì mà tớ đã nói trước đó…Cậu không nên quay về. Cậu nên tránh xa khỏi anh ta càng sớm càng tốt.”
Tôi đã nói vô cùng rõ ràng. Ừ thì, nó cũng chẳng khác gì mấy so với lời khuyên mà tôi đã từng nói với cổ là bao. Chỉ là, vào lúc đó thì tôi chỉ càng chọc tức cô ấy thêm mà thôi. Tôi tự hỏi rằng không biết lần này thì sẽ như thế nào.
Mỗi nhất cử nhất động của cô nàng, giờ chỉ ngày càng khiến tôi trở nên lo lắng hơn. Liệu cô ấy có đồng ý với những gì mình nói không?
Tôi đã nghĩ về điều này trước đó rồi, rằng nếu có chuyện gì xảy ra với Hayashi-san thì ít nhất là tôi cũng đã cảnh báo cô nàng rồi. Tôi chỉ hy vọng rằng chỉ cần như vậy là đủ để có thể miễn trách nhiệm cho bản thân. Cơ mà rốt cuộc thì bạn bè của cô ấy cũng không biết rằng tôi đã gặp mặt cô nàng. Nên, chắc tôi nghĩ là họ cũng sẽ không đổ tội cho tôi đâu nhỉ.
Nhưng liệu ai có thể đổ lỗi cho tôi ngay lúc này?
Không còn nghi ngờ gì nữa, người đó chính là tôi. Để tránh việc bị dằn vặt bởi chính cái cảm giác tội lỗi mà mình gây ra nếu cô ấy lỡ xảy ra chuyện gì, là một người quen biết, tôi quyết định sẽ nói cho cô ấy biết suy nghĩ của mình.
Cho đến một thời gian trước, tôi nghĩ rằng vẫn sẽ ổn thôi nếu như cô ấy không đồng ý với câu hỏi của mình.
Tuy nhiên thì, sau khi biết được hoàn cảnh của cô nàng… mọi thứ giờ đã thay đổi. Tôi không thể chấp nhận được việc cô ấy đang ở trong một mối quan hệ vô cùng nghiêm trọng đến như vậy. Nếu làm như thế thì có lẽ cảm giác tội lỗi này sẽ đè bẹp tôi mất thôi.
Bất kể một lời nào mà tôi thốt ra ngay lúc này hay là dù cho cô ấy có thể ghét tôi đến cỡ nào đi chăng nữa, thì tôi cũng phải khiến Hayashi-san cắt đứt quan hệ với người yêu của cổ.
…Và Hayashi-san…
“...Đôi lúc anh ấy trở nên bạo lực. Nhưng đôi khi anh ấy cũng có một mặt dịu dàng và cũng có những khoảnh khắc đáng yêu nữa. Anh ấy… là loại người như thế đấy.”
“…Hayashi-san.”
“…Nhưng.”
Hayashi-san nở một nụ cười nhẹ.
“Tớ nghĩ rằng cậu đã đúng. Rốt cuộc thì anh ta cũng chỉ lợi dụng tớ chỉ vì những ham muốn ích kỷ của bản thân mà thôi. Anh ta trói buộc tớ lại chỉ để thỏa mãn tính chiếm hữu của mình và làm như thể anh ta là một vị vua vậy…Những lời nói của cậu đã giúp tớ ngộ ra.”
“…Vậy.”
“Tớ nghĩ tớ sẽ chia tay với anh ta. Tớ không muốn dính líu tới anh ta nữa. Không bao giờ.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.