Tối ngày hôm đó, sau khi tôi đồng ý để cho Hayashi-san ở lại căn hộ của mình, chúng tôi đã đi ăn tối cùng nhau.
Đã được một vài giờ trôi qua kể từ khi cô ấy đến sống ở nhà của mình. Mặc dù sáng nay tôi không hề có bất kỳ sự lo lắng nào trước khi đi ngủ, nhưng bây giờ thì, bầu không khí giữa hai người chúng tôi đang trở nên vô cùng khó xử.
Tôi và Hayashi-san là bạn cùng lớp hồi trung học. Tuy nhiên, chúng tôi lại không có nói chuyện với nhau nhiều trong khoảng thời gian này. Và cô ấy còn đặc biệt không thích những người thảnh thơi dạng kiểu như tôi vậy, và tôi cũng không có nhiều bạn bè khác giới để có thể trò chuyện cùng. Ngoài ra thì, tôi nghĩ hồi đó cô nàng cũng chẳng có thiện cảm gì với mình đâu.
Đó là lý do tại sao bầu không khí lại trở nên ngượng ngùng đến như vậy.
“Này.”
Hayashi-san phá tan sự im lặng.
“Có chuyện gì sao?”
“Tớ tự hỏi rằng không biết bây giờ anh ta đang làm gì nhỉ?”
Có lẽ là Hayashi-san đang đề cập tới người đàn ông mà cô ấy từng chung sống cùng. Mặc dù là một nạn nhân của bạo lực gia đình, nhưng tôi không hiểu tại sao cô nàng vẫn còn quan tâm tới anh ta đến như vậy.
“Cậu vẫn còn tình cảm với anh ta à?”
“Không, không phải như vậy đâu.”
“Không phải sao.”
Tôi ngay lập tức trả lời Hayashi-san.
Trả lời ngay như vậy…có vẻ như tôi hơi quá đáng rồi thì phải. Nhưng xét đến hành động của cô nàng cho đến giờ thì thật ra điều này cũng hoàn toàn chẳng có gì quá bất thường cả. Thật tốt khi cô ấy đã có thể rũ bỏ được mối quan hệ này.
“…Tớ chỉ cảm thấy hơi sợ một chút thôi.”
Hayashi-san trả lời tôi với giọng điệu vô cùng thẳng thắn. Mặc dù giọng nói của cô nàng trông có vẻ rất bình tĩnh, nhưng trong lời nói của cổ lại bộc lộ rõ sự bất an của mình.
Cô ấy đang sợ hãi. Có lẽ là vì cô nàng đã từng phải trải qua nỗi đau về mặt thể xác cũng như về mặt tinh thần, nên Hayashi-san rất sợ mình sẽ phải chịu đựng điều tương tự này thêm một lần nữa. Đó là một quá trình tự nhiên mà cô ấy đang bị gặp phải.
“Tớ không ngờ rằng là tớ sẽ được nghe những lời này từ cậu đấy.”
Tôi thốt ra những câu từ như thể đang chọc ghẹo Hayashi-san vậy. Dù sao thì chúng tôi cũng đã báo cáo cho chính quyền rồi, và cô nàng sẽ trốn lại ở nhà tôi một thời gian để tên bạn trai của cô ấy không thể tìm thấy cổ. Càng lo lắng thì chỉ càng tổ làm thêm lãng phí thời gian mà thôi. Vì vậy, thay vì sợ hãi, thì chúng ta nên nói về những chủ đề khác tươi sáng hơn chẳng hạn. Ý định của tôi là như thế đấy. Nhưng nghe thì lại có vẻ chẳng giống như vậy. Chính vì cái tính cách méo mó của mình mà khiến mọi thứ lại trở thành như thế này đây.
Thiệt tình, Hayashi-san này, cậu đã chọn nhầm người để dựa vào rồi đấy. Tôi nghĩ như vậy từ tận sâu trong đáy lóng. Tôi thì là một kẻ “bạo lực”[note55662], còn Hayashi-san thì…có lẽ vận đào hoa của cô nàng thực sự khá là tệ.
“….Cảm ơn cậu.”
Tôi mở to mắt ngạc nhiên. Tôi tưởng là cô ấy sẽ nổi giận chứ.
“Sao cậu lại làm ra cái bộ mặt như kiểu con chim bồ câu bị bắn bởi cây Peashooter vậy?” [note55661]
“…Là bởi vì.”
“Đương nhiên là tớ cảm thấy biết ơn với cậu rồi.”
Hayashi-san nhìn tôi với vẻ ngượng ngùng.
“Nếu lúc đó cậu không đưa tớ về chỗ ở của cậu thì tớ vẫn sẽ phải chịu sự hành hạ của anh ta. Tớ thậm chí còn không thể đến gặp cảnh sát được, hay là có cơ hội để có thể đưa tội ác của anh ta ra trước pháp luật nữa. Ngay cả bây giờ thì, cậu vẫn đang cố gắng làm dịu đi nỗi sợ hãi của mình bằng giọng điệu nhẹ nhàng ấy phải không?”
“Cậu nghe tớ nói như vậy mà lại hiểu theo cách đó á?”
“Vậy tớ nói sai sao?”
“…À không, cậu đúng rồi.”
Đừng có bắt tớ phải nói điều đấy chứ. Xấu hổ chết mất thôi.
…Hồi còn học cao trung, Hayashi-san và tôi không có nói chuyện với nhau nhiều. Tôi không có lý do gì để tiếp cận cô nàng cả, và cũng bởi vì cô ấy thường đáp lại một cách lạnh lùng hoặc là bằng những lời lẽ vô cùng gay gắt nên tôi nghĩ rằng Hayashi-san không có thích tôi và cố tình tránh tiếp xúc với cô ấy hết mức có thể.
Tuy nhiên thì, có lẽ cô ấy không có nghĩ xấu về tôi như tôi tưởng.
Hồi đó các bạn cùng lớp của chúng tôi gọi cô ấy là “Nữ hoàng”.
Cô có một khuôn mặt xinh đẹp, với một vóc dáng chuẩn khiến ai nấy cũng đều phải cảm thấy ghen tị. Những lời nói cứng rắn, kiên định và rõ ràng của cô nàng đều làm cho mọi người xung quanh cảm thấy run sợ, cứ như thể là Hayashi-san là một nữ hoàng thực thụ vậy. Mặc dù tôi chưa bao giờ công khai gọi cô ấy như vậy, nhưng việc tôi vẫn nhớ rằng cô nàng được gọi với cái biệt danh “Nữ hoàng” ấy là một điều hoàn toàn hợp lý mà thôi.
Nhưng nhìn cô ấy trông có vẻ hiểu biết hơn so với vẻ bề ngoài của mình nhỉ.
Không, mình vẫn chưa biết được điều đó.
Thật là kiêu ngạo khi tự cho rằng bản thân mình biết hết tất cả mọi thứ về Hayashi-san chỉ sau một ngày ở bên cạnh nhau và từ sự thấu hiểu của cô nàng ở trong hoàn cảnh này.
“Bạn trai của cậu bây giờ có lẽ đang điên cuồng tìm kiếm cậu đấy.”
“…Vậy à.”
“Cậu nên ở lại đây một lúc. …Điện thoại thì nên mua một cái mới rồi, nhưng mà cậu hãy cố gắng chịu đựng thêm một thời gian nữa nhé.”
“Tại sao?
“Bởi vì tớ không rõ là liệu anh ta có biết được nơi ẩn náu này của cậu hay không.”
Tôi không biết Hayashi-san và bạn trai của cô ấy bắt đầu hẹn hò như thế nào, nhưng nhìn cô nàng thời cao trung thì không khó để tưởng tượng được ra mối quan hệ của cô ấy nó rộng tới cỡ nào, thậm chí nó còn lớn đến mức mà tôi còn chẳng thể nào hiểu được cơ. Tôi không biết là anh ta sẽ làm cách nào để có thể tìm ra được nơi cô ấy ở.
“…Cậu nói đúng. Tớ hiểu rồi.”
“Tớ xin lỗi vì đã bắt cậu phải sống trong hoàn cảnh bất tiện như thế này. …Tớ có một công việc bán thời gian bên cạnh nên tớ không thể lúc nào cũng có mặt ở nhà được. Lỡ như có chuyện gì xảy ra với cậu trong lúc tớ đi vắng, thì tớ sẽ không thể giúp được gì mất.”
“….Hể…hehe.”
“Ủa có gì mà buồn cười vậy?”
“Tớ chỉ thắc mắc là tại sao cậu lại xin lỗi tớ trong tình huống này thôi.”
Đúng là như vậy đấy.
Mặc dù tôi là người bị Hayashi-san kéo vào tình huống này, nhưng tôi vẫn cảm thấy mình cần phải đáp ứng đầy đủ mọi nhu cầu của cô nàng. Kể cả khi bây giờ cô ấy có cười nhạo tôi đi chăng nữa, thì tôi vẫn cảm thấy có lỗi với cổ, nên điều này chắc chắn không thể nào là sai được.
“Giờ tớ mới nhận ra rằng đây mới thực sự là một mối quan hệ yêu đương đó.”
“Sao cơ?”
“Có thể thành thật xin lỗi người khác ngay cả khi bản thân mình chẳng hề có lỗi. Suy nghĩ, thấu hiểu và hành động vì lợi ích của họ. Tên ấy không hề có cả hai thứ này.”
Một Hayashi-san sẵn lòng giúp đỡ bạn trai ngay cả khi anh ta có hành hạ mình. Tôi tưởng rằng hành động này xuất phát từ tấm lòng chân thành của cô ấy, nhưng có vẻ thì lại không phải là như thế. Lý do mà cô ấy làm vậy chắc có lẽ là vì đó chính là mối quan hệ lý tưởng của Hayashi-san.
Còn bây giờ thì, mặc dù là tôi không làm gì sai cả, nhưng tôi vẫn sẽ xin lỗi cô nàng, và tôi cũng quan tâm đến cảm xúc của cô ấy nữa. Tôi muốn động viên và dành một chút thời gian của mình cho cô nàng. Có vẻ như Hayashi-san thực sự vui mừng vì điều này.
…Dù vậy.“Chúng ta không phải là cái mối quan hệ hẹn hò lãng mạn đó đâu đấy, cậu biết chưa?”
“À phải rồi nhỉ.”
Hayashi-san cười, “Ahahahaha.”
Kể từ khi chúng tôi gặp nhau cho đến giờ, tôi chưa bao giờ thấy cô ấy cười nhiều đến như vậy. Ngược lại thì, tôi cũng đã thấy đủ mọi khuôn mặt từ những lúc cô ấy cúi gằm mặt lại, từ những lúc cô ấy trở nên buồn bã, những lúc Hayashi-san như vậy làm tôi cảm thấy phát chán rồi...
Dẫu sao thì... dù cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, chỉ cần thấy cô ấy mỉm cười, là tôi cảm thấy mãn nguyện rồi.