“Ế!???? Mẹ đồng ý ư!?”
Natsumi-chan vô cùng bất ngờ, hét lớn.
“Natsumi. Mẹ đã bảo con là đừng có hét toáng lên như vậy rồi cơ mà?”
“À vâng… n-nhưng mà, mẹ, có thật là được không ạ?”
“Cậu ta là bạn con cơ mà. Mẹ tin tưởng cậu ta thì có gì là lạ chứ?”
“Đúng là vậy, nhưng…”
Trong 2-3 lần xuyên không trước thì Natsumi-chan ở tương lai là người đã thuyết phục bố Hiiragi cho phép 2 đứa sống chung. Lúc đó mẹ Hiiragi-chan vẫn phản đối chúng tôi. Bà ấy lấy lý do một là giáo viên hẹn hò với học sinh là cấm kỵ hoặc tôi chưa đạt tiêu chuẩn của bà ấy.
Tôi quay về quá khứ để thay đổi điều đó, nên không có gì lạ khi suy nghĩ của bà ấy cũng đã thay đổi.
“Tuyệt quá!”
Natsumi-chan lẩm bẩm.
Nói vậy thì tốt rồi nhưng… có gì đó hơi lạ. Mẹ Hiiragi-chan, người nói rằng hét lớn là mất lịch sự, lại cho phép việc giáo viên hẹn hò với học sinh sao? Sao bà ấy lại có thể yên tâm giao phó con gái mình cho người mình mới gặp được có vỏn vẹn 5 phút nhỉ?
“Thật là được ạ?”
“Sanada-san này, nếu cậu cảm thấy không cần điều đó từ ta thì cậu việc gì phải đón nhận nó đâu, nhỉ?”
“Không ạ. Chỉ là… từ giờ cháu… muốn được ở bên cô ấy… mãi mãi ạ. Cô ấy là một cô gái tuyệt vời mà.”
May là nhân vật chính đang không có mặt ở đây. Không thì chắc tôi xấu hổ phát chết.
“Wahh… cậu yêu chị ấy dữ vậy…”
Tới cả Natsumi-chan còn thấy xấu hổ. Đừng có bình luận thêm nữa, xấu hổ quá rồi.
“Được yêu quí cũng là một phần của con gái đó. Haruka đã gặp được một cậu trai tuyệt vời đấy.”
Nụ cười của bà ấy giống với nụ cười mà tôi biết rất rõ. Giống y đúc nụ cười giả của Hiiragi-chan.
Tôi không biết bà ấy đang toan tính điều gì, nhưng phải vào việc chính luôn.
“Cháu có nghe nói bác đang có chiến tranh lạnh với Hiiragi-chan… bác có ý định làm hòa với cô ấy không ạ?”
“Không cần thiết đâu.”
Tôi bị từ chối thẳng thừng. Bà ấy có vẻ không hề muốn bàn tới nó luôn.
Chắc đây chính là cái cảm giác khó tả lúc nãy.
“Ta không có nhớ mình đã nuôi dạy một đứa con gái không biết nghe lời bố mẹ nó. Con bé muốn đi đâu thì đi.”
“...Đâu cần phải-”
Bà ấy nói như lúc nãy không phải vì người đó là tôi. Có là ai cũng được, đơn giản vì bà ấy không hề đếm xỉa gì tới Hiiragi-chan.
“Trộm kun… đừng có xen vào quá sâu nữa…”
Natsumi kéo áo tôi nhắc nhở, nhưng tôi vẫn không biết gì về suy nghĩ trong đầu bà ấy.
“Con bé lẽ ra sẽ tốt nghiệp đại học rồi vào làm tại công ty HRG, để học hỏi về xã hội, về các mối quan hệ- thật lạ là nó lại chọn đi con đường riêng.”
“Không lạ gì cả. Những gì cô ấy đang làm là toàn toàn bình thường ạ.”
“Gia đình Hiiragi không phải là một gia đình bình thường.”
Chết tiệt, bà ấy lại có thể nói câu đó một cách đầy thanh lịch…
“Lẽ ra con bé có thể tạo dựng được mối quan hệ với gia đình Sanjou, nhưng không, con bé không chịu từ bỏ công việc hiện tại, không thèm vào làm ở HRG, cũng không chịu kết hôn với chàng rể mà bọn ta đã chọn - không cái nào cả. Sự ích kỷ của con bé ngày càng lớn hơn, trong khi ta cứ nghĩ nó sẽ phải phai nhạt khi con bé trưởng thành. Gia đình Hiiragi không cần một đứa con gái không chịu làm theo lời dặn.”
“Không cần ư?” đừng có coi Hiiragi-chan như đồ vật.
Tôi suýt nữa là nổi xung lên, nhưng nếu thế thì sẽ không giải quyết được vấn đề.
“Cháu không nghĩ rằng Haruka-san thấy hối hận về những quyết định của mình. Tuy nhiên, về những điều mà bác vừa đề cập tới, bản thân cô ấy cũng cảm thấy có trách nhiệm. Cháu tin cô ấy muốn được ngồi xuống và nói chuyện rõ ràng với các bác ạ.”
“Haruka có nói vậy sao? Lần trước khi về nhà, ta không thấy điều đó.”
“À không, cô ấy… không nói ra trực tiếp ạ.”
Bà ấy hất cằm lên như thế muốn nói nhìn thẳng vào mắt ta.
“Lúc bọn ta đề cập tới việc xem mắt, con bé đột nhiên nói bỏ về. Như thế là bất lịch sự với người khác, nên bọn ta chỉ có thể ngăn không con con bé bỏ đi. Bọn ta không thấy sự ‘muốn nói chuyện’ nào trong con bé cả.”
“Vậy thì tại sao cô ấy lại chọn về nhà ạ? Không phải vì cô ấy nghĩ rằng mối quan hệ mẹ con bây giờ đang bất ổn sao?”
Tôi có thể cảm nhận huyết thanh trong tôi đang trương phềnh. Giọng tôi to rõ hơn hẳn. Tuy nhiên tôi không thể dừng được.
“Chắc cô ấy cũng cảm thấy tội lỗi vì đã nổi loạn chống lại bố mẹ mình, nhưng hôm nay cô ấy đã quay về đây! Rõ ràng cô ấy muốn nói chuyện rõ ràng với cơ hội này! Nếu luôn bị khước từ thì ai cũng sẽ cảm thấy nản chí, tuy nhiên, nếu bác cứ tỏ thái độ như vậy thì chắc chắn Hiiragi-chan sẽ chùn bước ạ!”
Tôi đang định đứng phắt dậy thì Natsumi cản tôi.
“Tr-trộm kun.. Bình tĩnh nào… hít sâu, hít sâu nào. À, hay là uống thêm trà-”
“Em không cần ạ. Cảm ơn chị.”
“Ờ… ừ…”
Hà… hà… tôi có thể cảm nhận được hơi thở của bản thân. Tôi không kịp nhận ra rằng tôi đang nổi cáu.
Tuy bị bất ngờ, mẹ Hiiragi vẫn nhìn tôi, rồi nhấp một hụng trà.
“Con bé đã 24 tuổi rồi. Con gái mà đã bị người khác động chạm là một thứ chẳng ai muốn có cả. Giờ giải pháp duy nhất để con bé có thể có ích cho nhà Hiiragi là làm vợ mà thôi.”
“Đừng có coi cô ấy như đồ vật! Cô ấy là con gái bác cơ mà!? Nhờ bác nuôi dạy nên việc quan hệ trước hôn nhân đã bị cấm đấy… B-bọn cháu chưa làm gì cả nhé.”
“Đoạn cuối cậu tự nhiên hạ giọng đấy.”
Tuy đang căng như dây đàn thế nhưng Natsumi-chan lại…
“Ưm, cháu chỉ muốn nói rõ rằng chúng cháu muốn có một mối quan hệ trong sáng thôi ạ…”
“Nói nhỏ quá đấy. Cứ như lúc nãy cậu là một người khác ấy.”
Y-yên coi.
Tôi mà cứ để yên thì tương lai thể nào cũng có chiến tranh lạnh. Mẹ Hiiragi không hiểu tí gì về Hiiragi-chan cả.
Tôi lấy lại được bình tĩnh.
“Bác tuy là mẹ nhưng lại không quan tâm tới con gái mình. Với cô ấy thì điều đó thật không phải. Nên xin bác hãy hiểu và nói chuyện rõ ràng với cô ấy.”
Như hiểu ra điều gì, bà ấy lên tiếng.
“Tuy ta không thể kiểm soát con bé, nhưng có vẻ nếu là cậu thì Haruka sẽ lắng nghe nhỉ.”
Có lẽ, nhưng ý bà là gì với cái nụ cười đó?
Natsumi-chan liền đập bàn.
“-Nếu mẹ mà định làm vậy thì con không thể chấp nhận được. Chị ấy với mẹ có chiến tranh lạnh cũng được. Không làm hòa cũng được. Miễn là Haru-chan được hạnh phúc. Nhưng nếu mẹ mà xen vào thì dù có là mẹ thì con cũng không thể tha thứ được.”
“Chỉ đùa thôi mà. Cẩn thận lời nói của chị kìa, cả ánh mắt của chị nữa. Thôi đi.”
“Rồi.”
Mẹ Hiiragi liền quay qua tôi, nhẹ giọng…
“Cậu biết cách kiềm chế Natsumi nhỉ.”
“Tất cả là vì hạnh phúc của Haruka-san thôi ạ. Với lại đó không phải là kiểm soát, mà là bạn bè bảo nhau.”
“Xin lỗi vì khiến cậu cảm thấy bực. Chỉ là, ta chỉ muốn nói cậu có vẻ được nhiều người nghĩ tốt.”
Dù sao thì tôi cũng đã khá mạo hiểm vừa rồi.
“Về việc của Haruka, nếu Sanada-san nghiêm túc thì dĩ nhiên ta không có gì phản đối cả. Đây là ta ra quyết định sau khi suy nghĩ nghiêm túc chứ không chóng vánh như vừa nãy.”
“Cảm ơn bác ạ.”
Tôi vừa cúi đầu cái là bà ấy liền giờ ngón tay.
“Ta có 1 điều kiện. Cậu rất kiên định, có ngoại hình, lễ phép và có sức hút - ta thích cậu rồi đấy… Nên sẽ có ngày cậu sẽ làm rể nhà Hiiragi, hoặc là cậu sẽ phải nhận làm con nuôi trong nhà. Đó là điều kiện để hẹn hò cũng như kết hôn với Haruka.”
“Wah… thế hơi vô lý…”
Natsumi-chan há hốc mồm, nhìn mẹ Hiiragi rồi quay sang tôi.
“À, nếu chỉ có thế thôi thì không có vấn đề gì cả ạ.”
“Quyết định nhanh thế!”
Thì cưới Hiiragi cũng chẳng có ý nghĩa gì tới gia đình Sanada cả.
Có thể vị thế của tôi sẽ bị xếp bậc dưới, nhưng đó sẽ là cái giá quá rẻ để cưới được Hiiragi-chan.
“Nếu cậu chọn Natsumi thì cũng được đó, biết chứ?”
“Mẹ!”
Natsumi-chan đỏ mặt đập bàn phàn nàn. Giọng nhỏ hơn hẳn so với ban nãy.
Và cứ thế, không biết là tốt hay không nhưng mẹ Hiiragi đã quý tôi hơn.