Đúng là tiểu thư nhà giàu, Natsumi-chan vừa gọi người tới đón cái là có một chiếc xe sang đen tuyền tới đậu ngay trước cửa.
“Chúng ta đi xe của chị cũng được mà?”
“Haru-chan à, chị mà lái xe là mẹ lại giận đấy.”
“Thì chị cũng đâu nghe lời mẹ đâu.”
“Aah, Haru-chan ngày càng hư rồi.”
Hiiragi-chan dỗi, Natsumi-chan thì cười. Giờ nói vậy mới nhớ, Hiiragi-chan không thèm nghe lời bố mẹ gì cả.
Một người đàn ông chững tuổi trong bộ đồ vest bước ra, rồi mở cửa sau xe.
“Haruka-ojousama, đã lâu không gặp cô.”
“Yoshinaga-san. Bác vẫn khỏe nhỉ.”
Nở một nụ cười, Hiiragi-chan bước vào trong xe. Tuy còn nghiệp dư nhưng tôi có thể khẳng định nụ cười vừa rồi của Natsumi-chan lẫn Hiiragi-chan là giả tạo.
Mặt khác, người lái xe Yoshinaga-san liếc mặt tôi rồi lại gần.
“Ra cậu là Sanada Seiji.”
“Ha… vâng.”
“Tôi có nghe về cậu qua gia chủ. Tôi đã làm lái xe ở đây, đưa đón Haruka-ojousama khi cô ấy còn bé xiu xiu!”
Ông ấy dùng ngón trỏ với ngón cái để tôi hình dung.
...Hiiragi-chan bé tới mức nào được chứ? Bộ cổ là tí hon chắc?
“Tôi đã chứng kiến cô chủ lớn lên như thế nào. Nhóc con như cậu tự nhiên lại đi hẹn hò với Haruka-ojousama, tôi không thể chấp nhận được.”
Chưa kịp phản bác lại thì Hiiragi-chan đã kéo tôi lại về sau.
“Seiji-san là người yêu của cháu. Anh ấy đã được Natsumi-chan thừa nhận rồi. Đấy không phải là việc mà bác, Yoshinaga-san nên tham gia vào.”
“Nhưng.”
“Nhưng, nhưng nhị cái gì? Xúc phạm một người cháu đã thừa nhận, cũng giống như xúc phạm cháu vậy. Việc của bác là gì? Lườm nguýt bạn trai cháu sao? Bác thôi đi.”
Woo.. Hiiragi-chan ngầu quá. Có điều, giọng điệu cô ấy khác hẳn ngày thường.
Natsumi-chan trông có vẻ lo lắng, song vì không có gì xảy ra nên cô ấy thờ phào nhẹ nhõm.
Yoshinaga-san yên lặng nhìn chúng tôi ổn định chỗ ngồi, rồi đóng cửa lại.
“Giờ chúng ta sẽ khởi hành.”
Nói xong, tài xế nhấn ga.
Tuy vậy thì, phản ứng vừa rồi cũng ngạc nhiên đấy. Đến cả tài xế mà còn như vậy với bạn trai của cô ấy, chứng tỏ Hiiragi-chan được mọi người tôn trọng rất nhiều.
“Haru-chan không thích việc được người trong nhà bảo bọc thế đâu.”
Như không nghe thấy, Hiiragi-chan vẫn nắm chặt tay tôi, mắt nhìn đường phố. Thấy vậy, Yoshinaga nhăn mặt.
“Được nuông chiều quá nên Haruka-san nổi loạn chăng.”
“Không có đâu. Khi trưởng thành thì ai chẳng muốn tự lập chứ?”
Với một gia đình bình thường thì không có gì lạ khi một người dọn ra ở riêng sau khi tốt nghiệp đại học để đi làm. Nhưng với một gia đình có điều kiện như Hiiragi-chan, nơi không cần làm mà vẫn có ăn như thế thì cái viễn cảnh đó không phù hợp.
Yoshinaga hỏi thử vài câu xem cuộc sống thường nhật của Hiiragi-chan đang thế nào, để rồi cô nàng trả lời điềm đạm rồi cười gượng.
Xe chạy được tầm 1 tiếng thì chúng tôi cũng đã tới nơi. Nơi này giống như một biệt thự được đúc kết từ một phần của ngọn núi vậy, to lớn vô độ. Để tới được cổng chính thì cũng phải lái một đoạn từ cửa trước.
“Thế nào Trộm kun?”
“Em không dám nói rằng cái biệt thự này giống với em mường tượng.”
Tôi nhìn Hiiragi-chan, và cô ấy có vẻ không ổn lắm. Giờ nghĩ lại thì, từ khi bước vào trong xe thì cô ấy không mở lời mấy.
“Em có sao không Haruka-san?”
“Vụ bị mọi người ép về… lần trước…”
Ám ảnh thế sao!?
Chúng tôi được thả xuống ở lối vào, một hầu gái cúi chào chúng tôi.
“Haruka-ojousama, Natsumi-ojousama, chào mừng 2 cô về nhà.” rồi mở cánh cửa lớn.
Dĩ nhiên là cô hầu gái đó cũng soi tôi.
Cô hầu gái đưa tay ra đỡ lấy cái túi nhỏ từ Natsumi-chan.
“Natsumi-chan, mọi người ở đây biết em sẽ tới à?”
“Tôi chỉ bảo là có bạn tới chơi thôi.”
Nếu chị mà bảo là có bạn tới, mà lại là con trai, thì thể nào cũng có hiểu lầm đấy.
“Phòng Haru-chan chẳng có gì đâu, qua phòng tôi trước đi.”
Bước trên tấm thảm như trong khách sạn hạng sang, Natsumi-chan dẫn chúng tôi tới phòng ở lầu hai. Căn phòng lớn hơn của Hiiragi-chan, và dĩ nhiên hơn cả phòng tôi nữa. Cửa sổ chất đầy thú nhồi bông, đúng là phòng của con gái.
“Ojou-sama, tôi pha trà cho cô nhé?”
“Không cần đâu.”
Cô ấy mời cô hầu gái ra ngoài, còn lại 3 người chúng tôi.
Tôi ngồi xuống chiếc ghế sofa, kế bên Hiiragi-chan đang ủ rũ.
“Mẹ sẽ về sớm thôi, nên tôi sẽ giới thiệu cậu cho mẹ. Có vẻ mẹ muốn tôi giới thiệu cậu mà không cần phải bảo.”
“Mẹ chị là người như thế nào vậy?”
“Bà là một người khá là nghiêm khắc về khoản phép tắc, nhưng ngoài chuyện đó ra thì bình thường. Với Trộm-kun thì chắc cậu sẽ thấy bà giống một quý bà thượng lưu quyền lực.”
Tôi cũng đoán được phần nào từ vụ xem mắt rồi, nhưng tôi chưa nói chuyện trực tiếp với bà ấy nên có hơi lo. Tôi đang trong bộ dạng khá thô nữa, có sao không ta?
Chúng tôi quyết định trước vài điều sẽ nói khi bàn bạc về kế hoạch để đối mặt với mẹ Hiiragi. Trước tiên tôi sẽ được giới thiệu là bạn của Natsumi-chan, rồi chào hỏi lịch sự. Việc tôi là bạn cô ấy thì cũng chẳng phải là nói dối. Sau đó tùy cơ ứng biến mà tiết lộ sự thật.
Dựa vào những gì Natsumi-chan nói, thì bố Hiiragi đã kể cho bà ấy về tôi. Tôi đã có mặt ở buổi xem mắt hôm đó nên nhiều khả năng họ đã đề cập tới tôi.
“Haru-chan, chị tính sẽ làm gì? Chị sẽ gặp mẹ chứ?”
“Chị…”
Hiiragi-chan đã kín tiếng nãy giờ. Cô ấy không còn tí sức sống nào.
“Haru-chan, chị biết là không cần phải ép mình gặp mẹ phải không?”
Hm? Lúc tôi quay lại với dòng thời gian chuẩn, Hiiragi-chan có nói rằng hai người họ đang có cãi cọ.
Không lẽ… là tiếp diễn từ vụ này sao?
“Em đang cãi nhau với mẹ vụ gì à?”
“Ừm…”
“Lần trước khi em về lại, mọi chuyện khá là bất thường.”
“Em cũng thế… e cứ tưởng khi trưởng thành, hiểu chuyện đời hơn, thì em sẽ có một cuộc nói chuyện nghiêm túc với mẹ, nhưng mẹ lại ép em đi xem mắt…”
Em đang định nói gì đó nữa thì có tiếng gõ cửa. Natsumi-chan mời họ vào, thì cô hầu gái xuất hiện.
“Phu nhân đã về. Các vị có muốn làm gì không ạ?”
...Nghĩ tới việc đã tới lúc, tôi thấy lo. Nhưng còn Hiiragi-chan thì phản ứng mạnh hơn tôi. Tôi không có ấn tượng rằng bà ấy là một người đáng sợ, nhưng chắc có liên quan tới vụ ám ảnh từ hôm xem mắt, hoặc chắc tại họ đang cãi cọ từ trước.
“Cảm ơn chị. Hãy cho mẹ tôi biết rằng bà cứ đợi bọn tôi ở phòng chờ.”
“Hiểu rồi ạ.”
Cô hầu gái lùi bước rồi đóng cửa.
Natsumi-chan sẽ giới thiệu tôi là bạn của chị ấy, và nếu Hiiragi-chan mà có mặt ở đó, thì sẽ có nhiều chuyện phức tạp đấy. Natsumi-chan đã quyết định như thế.
Tạm để mặc Hiiragi-chan trong phòng, hai chúng tôi bỏ ra ngoài.
“Hai người họ có xung đột lớn tới vậy sao?”
“Với Haru-chan thì không tới mức đó. Chỉ là, bà ấy lúc nào cũng cực lực phản đối mọi thứ chị ấy làm. Bí mật lấy chứng nhận sư phạm, dạy học ở trường, rồi ở riêng… tôi chỉ biết nhiêu đó.”
Vậy kết quả là Hiiragi-chan đã đạt được điều cô ấy mơ ước. Giờ cô ấy đã có mục đích để đi làm thì việc bà ấy phản đối cũng không quá khó hiểu. Dù thế thì giận nhau lâu thế này có vẻ không ổn.
Tôi mà cứ để mặc vậy thì Hiiragi-chan sẽ phải mang gánh nặng trong mình trong tương lai, và kết cuộc là sẽ kết hôn mà không có sự ưng thuận từ cha mẹ. Thế thì khác nào bỏ trốn mà làm loạn đâu.
Bước tới phòng chờ, tôi ngồi xuống ghế sofa cạnh Natsumi-chan. Thật sang trọng. Sofa rất em, các bức tường được trang trí bởi đủ loại tranh vẽ vô giá.
Hầu gái mở cửa, và mẹ Hiiragi-chan bước vào.
Tôi đứng dậy rồi cúi đầu chào.
“Cảm ơn bác đã cho phép cháu tới đây ạ. Tên cháu là Sanada Seiji ạ.”
Phép tắc của tôi đang được bật hết công suất. Mấy thứ này là bất khả thi với nam sinh cao trung đây.
“Cảm ơn cháu, cháu thật lễ phép. Cháu là người bạn mà Natsumi-chan đã nhắc tới có phải không?”
“Vâng ạ, chúng cháu quen nhau rất tình cờ, và thế nên hôm nay cháu được mời tới chơi ạ.”
“Phải đó ạ.”
Bà ấy là một người trông rất thân thiện, khuôn mặt toát ra cùng khí với của Natsumi-chan, hòa cùng cảm giác đầm ấm của Hiiragi-chan.
Rất giống với mẹ của hai con, chắc cũng loanh quanh 40 nồi bánh chưng, và từ trên xuống dưới đều vô cùng sang trọng.
Mẹ Hiiragi trong bộ đồ truyền thống Nhật Bản, ngồi đối diện chúng tôi. Tôi cũng ngồi xuống vì đã được cho phép.
“Cháu không phải là bạn cùng trường với con bé đâu nhỉ?”
“Vâng ạ, cháu quen chị ấy từ bên ngoài.”
“Bạn trai à?”
Bà ấy hỏi đùa, Natsumi-chan liền lắc đầu.
“K-không phải! Sanada-kun chỉ là bạn xã giao với con thôi. Chúng con chỉ hay cùng ăn uống thôi.”
“Hồ, vậy sao?”
Họ chuyển hướng sang tôi, và tôi xác nhận.
“Vâng ạ, cháu có cơ hội được gặp mặt Natsumi-chan vài lần ngoài trường học, nên giờ như thế này đây ạ.”
Natsumi-chan gật đầu, má ửng đỏ.
“Natsumi-chan đã làm gì cẩu thả với cháu chưa?”
“Mẹ!”
“Không có ạ. Chị ấy trách nhiệm lắm.”
Và rồi bà ấy hỏi về Natsumi-chan ngoài khuôn viên trường ra sao.
Đúng thật, nếu bỏ khoản giàu có đi thì đúng như Natsumi-chan nói, chỉ là một bà mẹ bình thường. Hơi thất vọng đó.
Nếu thế thì, chắc Hiiragi-chan có thể làm hòa được với bà ấy.
“Natsumi-chan sống trách nhiệm ấy ạ, bác không ngờ đó.”
“Tại Onee-sama ngây ngô quá nên con phải vậy thôi chứ.”
Tuy nãy giờ bà ấy luôn điềm tĩnh, đề cập tới Hiiragi-chan cái là bà ấy liền lạnh đi hẳn.
Natsumi-chan quay qua nhìn tôi.
“Mẹ, Sanada-san ấy… mẹ hiểu lầm rồi, không phải bạn trai con đâu. Cậu ta đã có bạn gái rồi.”
“Ố? Tiếc quá nhỉ Natsumi-chan.”
“C-con đã bảo là đấy không phải là lý do con mời cậu ta tới chơi hôm nay mà… Ahhh, hai chúng con chỉ là bạn thôi… ưm…”
Mẹ Hiiragi bắt đầu cười lớn khi thấy Natsumi-chan luống cuống. Dù bà ấy biết Hiiragi-chan đã có bạn trai, bà ấy không hề nhớ tên.
Natsumi-chan giao lại mọi việc cho tôi…
“Người con gái cháu đang hẹn hò… là chị của Natsumi-chan, Haruka-san ạ.”
“Ồ, ra đó là cháu sao.”
Bà ấy chỉ hơi bất ngờ, không phản ứng mạnh như bố Hiiragi. Nhìn kỹ vào mắt bà ấy thì, sự hứng thú khi nói về vụ bạn trai của Natsumi-chan không còn nữa.
“...tùy tuổi có hơi lệch, nhưng chúng cháu đang bí mật hẹn hò. C-chúng cháu cũng tính sẽ kết hôn ạ.”
“Ế!!!!??? Thật á!!!!???”
Natsumi-chan quay qua hoảng hốt.
“H-hai người đã tiến triển tới mức đó rồi sao…”
“Natsumi, không được la lên thế. Xấu hổ lắm đấy. Cẩn thận ngôn từ của con nữa.”
Vâng… Natsumi-chan đáp rồi ngồi xuống.
Tôi nhìn mẹ Hiiragi một cách sợ hãi, rồi bà ấy gật đầu vài lần.
“Sanada-san, bác tin là bác đã thấy được quyết tâm của cháu, nên hãy cứ làm theo ý thích đi.”
Ế!?
Ế!!!??
Chúng tôi được chấp nhận rồi sao!?