Mở mắt tỉnh dậy, tôi có cảm giác tôi đã xuyên không về với thực tại. Tôi định sẽ dọn phòng nên nhìn quanh. Quả nhiên tôi đã đúng. Chiếc điện thoại thông minh của tôi đang nằm trên cái bàn đầu giường, còn tôi thì đang nằm một mình trên chiếc giường cỡ lớn.
Lần trước, con người hiện tại của tôi đã viết lại ghi chú để tôi lúc này có thể nắm bắt được tình hình, nhưng lần này thì lại không. Lục lọi một hồi tôi cũng tìm lại được cặp đi làm của tôi, tôi liền kiểm tra trong xấp căn cước.
“Seiji-kun ơi!? Anh mà không dậy là trễ giờ đó.”
Tôi nghe được tiếng Hiiragi-chan từ bên ngoài.
Hiiragi-chan có vẻ như đã quen với việc này… sống chung với em ấy thật tuyệt.
Thẻ căn cước của tôi lại ghi tên một công ty mà tôi không biết? Không lẽ tôi đã không vào làm ở công ty HRG? Hay là tôi không vào được?
Dù sao thì… quan trọng hơn là con người trước khi xuyên không của tôi lại có chức danh của nhân viên một công ty lớn. Một nơi khá là tối tăm, lương cũng bèo, nhưng có chức danh hẳn hoi cũng được. Giờ nghĩ lại thì, đúng là kỳ tích khi tôi được nhận vào HRG làm.
Sao cũng được… tôi rời khỏi phòng ngủ trong bộ pyjama rồi tới phòng ăn, rồi chào Hiiragi-chan đang chuẩn bị bữa sáng.
“Chào em Haruka-san.”
“Chào anh.”
Cô nàng hôn má tôi. Thức dậy, cùng ăn sáng, chào hỏi nhau với nụ hôn… sống chung với nhau tuyệt thế này sao? Có điều, có vẻ chúng tôi vẫn chưa đính hôn vì Hiiragi không có đeo chiếc nhẫn nào ở ngón áp út cả.
Lần này thì Natsumi-chan không có ở đây.
Ngồi xuống bàn, tôi bắt đầu thưởng thức bữa ăn truyền thống. Itadakimatsu, chụm tay vào, tôi bắt đầu ăn rồi hỏi Hiiragi-chan.
“Sau khi được vào nhà em… nếu đã chính thức, thì anh sẽ ra mắt mọi người.”
“À… ừm… chỉ là, đợi thêm xíu nữa đi nha. Nhà em giờ đang loạn lắm, sao ta không làm chuyện đó sau khi đã giải quyết mọi việc?”
Không nói gì thêm, Hiiragi-chan nói với tôi rằng đã trễ và giục tôi mau đi làm.
Quả nhiên, công ty HRG có vẻ đang đi xuống.
“Bố em thế nào rồi?”
“Ừm, em không nghĩ là ba đang ổn đâu. Natsumi cũng đang rất cố gắng, nhưng có vẻ khá tệ.”
Là con gái của chủ tịch công ty thì chẳng làm lụng gì cũng không sợ, nhưng quả nhiên chị ấy cũng chịu khó đó.
Theo tình hình hiện tại thì có vẻ công ty vẫn chưa phá sản.
Giữa chừng, Hiiragi-chan đặt đôi đũa xuống.
“Sao vậy?”
“Lẽ ra chúng ta không nên nói về việc này vào sáng sớm... Nhưng hiện tại em với mẹ đang cãi nhau.”
Chắc là về tương lai của 2 đứa…
“Chúng ta vẫn chưa thuyết phục được bố mẹ để chấp nhận cả hai, nhưng cũng đã bày tỏ quyết tâm cho bố mẹ cả hai bên rồi… nên giờ không cần phải ra mắt nữa.”
“Ý em là sao?”
“Ý em là có nói chuyện cũng chẳng đi đến đâu nếu cuối cùng không được chấp nhận.”
“Thế còn đám cưới?”
“Em không cần. Em chỉ ao ước được ở bên Seiji-kun mà thôi.”
Hiiragi-chan nở nụ cười của tiên nữ. Nghe thấy điều đó khiến tôi rất vui, nhưng có thực sự ổn không? Ở cái tuổi 27 thì chắc cô ấy cũng đã dự một hai cái đám cưới rồi. Sự hiện diện của cô dâu trong bộ áo cưới lộng lẫy, chắc chắn Hiiragi-chan cũng phải đã từng ao ước tới. Tôi nghe nói đám cưới sinh ra để dành cho cô dâu mà.
“Sao chúng ta không theo đúng trình tự nhỉ? Bỏ bước như vậy không giống em chút nào.”
Cô ấy đang tiêu cực một cách thất thường.
“Thật sao?”
Chắc tại cãi nhau với mẹ nên mới thế.
Mục tiêu cuối cùng của chúng tôi là kết hôn và chung sống với nhau, và tôi muốn đó là một đám cưới được tất cả mọi người liên quan tới tôi và Hiiragi-chan chúc phúc.
Đám cưới là nơi để khoe mẽ… và tôi cũng muốn thấy em trong bộ đồ của cô dâu.
Fuwwah… lại là nó… lại xuyên không rồi…
Mở mắt ra, tôi thấy trần nhà quen thuộc. Nhấc điện thoại lên, tôi kiểm tra ngày giờ và nhận ra tôi đã quay trở lại thời điểm cũ. Có điều, thời gian có trôi qua thêm 1 tiếng.
Trước khi lòng kiên định trong tôi nguội lạnh, tôi liền gọi Hiiragi-chan.
Hồi chuông reo một nấc, Hiiragi-chan liền trả lời với giọng ngái ngủ.
“...ch-chào anh…”
“Haruka-san, chào em…”
“...Chào anh…”
Chắc tại tôi gọi nên đã đánh thức cô nàng.
“Anh sẽ khiến mọi người phải chấp nhận đám cưới của chúng ta.”
“...đậu… trong tủ lạnh đó…”
Vẫn còn ngái ngủ hả…
“Xin lỗi, anh sẽ kết hôn với một người.”
“Ế!? Sao!? Ai cơ!?”
Giờ thì tỉnh rồi đây.
“Trong tương lai.”
“À ra thế… làm em cứ tưởng.”
“Như đã nói, anh sẽ khiến cha mẹ hai bên chấp nhận chúng ta.”
“Bọn con sẽ kết hôn, nên xin bố mẹ trao Haruka-san cho con, kiểu vậy ý hả?”
“Không, thế có hơi… việc chúng ta hẹn hò đã bị bố em phát hiện rồi, nên anh tính sẽ cho mẹ em biết, để bác ấy biết anh là ai.”
Giống với lúc Natsumi-chan. Nếu là một người không quen biết, thì thái độ của chúng ta với họ sẽ cứng hơn hẳn. Tuy nhiên, chỉ cần biết tôi hơn thì có lẽ bà ấy sẽ nhẹ nhàng hơn.
“Nên anh muốn em cho Natsumi-chan biết nữa…”
“Natsumi-chan? Dậy đi nè, Seiji-kun gọi.”
“Uuu… không chịu đâu. Em muốn ngủ.”
“Em ấy đang nằm cạnh em hả?”
“Em ấy tới chơi nên ngủ lại mà.”
“Vậy anh sẽ tới nhà em.”
“Ấy khoan, em chưa chuẩn bị gì cả, nên cứ-”
Píp píp. Tôi cúp máy, rồi thay đồ, và phóng xe đạp tới.
“Trộm-kun này… cậu đang nghĩ cái gì mà lại đường đột tới nhà người khác thế hả? Tuy hai người có thân thiết tới mức nào thì cũng phải biết ý chớ?”
Natsumi-chan đầy năng lượng của mọi khi giờ đang ngái ngủ.
“Seiji-kun? Anh chưa ăn sáng hử? Vậy ta cùng ăn nhé?”
Trái lại, Hiiragi-chan đã thay đồ xong xuôi.
“Haru-chan… may là chị đã mau chóng chuẩn bị, nhỉ?”
“Im đi…”
Hiiragi-chan bước vào phòng ăn, còn tôi với Natsumi-chan ngồi xuống bàn ăn. Rồi tôi nói cho Natsumi-chan nghe suy nghĩ của tôi.
“Vậy nghĩa là, cậu sẽ tới chơi hả?”
“Trông cậy vào chị đó.”
“Haru-chan cũng về chứ?”
“Ừm… nếu Seiji-kun đi…”
Hiiragi-chan trả lời miễn cưỡng, nhưng sau khi dùng bữa, 3 người chúng tôi tiến tới nhà Hiiragi.