◆ Hiiragi Haruka ◆
Gần đây thời gian gọi điện thoại của mình với Seiji-kun bị ngắn đi rồi. Vì mình cũng bận rộn nên nhiều khi đang nói chuyện cũng cảm thấy mệt mỏi, thành ra mình cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ cần nói chuyện vu vơ thôi. Cuộc trò chuyện không có gì nhiều nhưng anh ấy cứ chỉ đáp lại mấy câu kiểu ‘Ế’, ‘vậy sao’ rồi ‘ra thế’.
“Seiji-kun ơi, anh không thích nói chuyện vào buổi tối à?”
“Ế? Sao em lại hỏi vậy?”
Mình đang trên đường về nhà dưới bầu trời sẩm tối. Mùa thu đã khiến trời lạnh tới mức ta phải mặc áo da với khăn choàng. Hơi thở của mình cũng yếu dần khi đạp xe. Vì muốn cố không để Seiji-kun nhận ra hơi thở đang không đều của mình nên mình vẫn sẽ tiếp tục trò chuyện.
“Thì… số lần hai ta giữ im lặng khi gọi điện cũng tăng dần ý… Seiji-kun cũng có vẻ không mấy hứng thú khi trò chuyện nữa.”
“Tại chúng ta gặp nhau mỗi ngày rồi mà, nên dĩ nhiên anh sẽ chẳng biết nói gì cả.”
Đúng là vậy, nhưng… việc gọi điện hằng tối bị xem nhẹ dù chúng ta đã bắt đầu làm vậy từ lúc mới hẹn hò, thật buồn quá.
Một làn gió lạnh tới, tê tái quá…
Mà nghĩ lại thì, ngày trước anh ấy thích trò chuyện thế này lắm cơ…
“Ban ngày gặp nhau thì chúng ta là Hiiragi-sensei và Sanada-kun cơ mà, lúc đó em không trong tư cách là bạn gái anh… Gọi nhau như thế có…”
“À, khoan đợi anh chút -- Em làm cái gì thế hả? Sao tự dưng nhảy vào phòng anh?”
“Em gõ từ nãy tới giờ rồi đấy chứ! Nii-chan không thèm để ý thì có!”
Sana-chan, thiệt tình… đừng có chen vào khi hai tụi cô đang trò chuyện nghiêm túc chớ.
Cạch*
“Ah.” Cúp máy rồi. Chắc anh ấy phải nói chuyện gì đó với Sana-chan đây mà. Nhưng, chúng mình vẫn không kịp nói chuyện cho trọn vẹn.
“Có phải… tại quan hệ của chúng ta đang bế tắc không?”
Trở về nhà, mình bật ngay laptop lên, rồi tìm kiếm.
[Cách giải quyết quan hệ bế tắc Bạn trai]
Hồ, có nhiều kết quả chưa nè. Có vẻ không chỉ riêng mình mà nhiều cô gái khác cũng đang trong tình trạng tương tự. Thử cái này xem nào.
[Ít nói chuyện hơn! Các cuộc điện thoại nhạt đi và ngắn dần! Hướng dẫn để tránh trường hợp như vậy!]
Đây rồi!
Đầu tiên, không được phàn nàn về vấn đề hiện diện--
… Mới nãy, tôi đã đề cập rằng gặp mặt trực tiếp với nói chuyện qua điện thoại là hai việc khác nhau. Nếu bạn mà phàn nàn thì bạn trai của bạn sẽ còn không muốn tương tác với bạn nữa. Nó giống với việc bạn cứ bị mẹ kêu học bài dù bản chất bạn đang học rất chăm rồi.
-- Khi chúng ta còn đang hẹn hò hồi đầu thì mọi chuyện không như thế này... Không, tuyệt đối không được nói ra câu đó!
Uwwahh! Thế mà mình đã định nói như vậy. Nếu Sana-chan mà không xen vào giữa chừng thì mình chắc chắn đã nói ra rồi…
Ngoài mấy cái đó ra thì còn nhiều cách nữa mình có thể cân nhắc.
Phải viết lại mới được
Được lắm! Giờ thực hành nào!
◆Sanada Seiji◆
Tối qua đang gọi điện thoại mà Sana lại xộc vào phòng nên phải cúp máy gấp. Sau đó tôi phải lập tức gửi tin nhắn lại thì nhận được [Không sao, em không phiền đâu]. Với những gì tôi nghe được qua cuộc trò chuyện, tôi quyết định nghỉ làm một hôm ở công ty HRG rồi đi mua bánh mang tới chỗ Hiiragi-chan để tạ lỗi.
Vừa lúc tôi bấm chuông thì Hiiragi-chan đã ló đầu ra.
“Mời vào”
Hửm? Mọi chuyện vẫn bình thường. Cô ấy có nhắn là không phiền gì đâu qua tin nhắn lúc đó, nhưng có lẽ đó chỉ là phép lịch sự thôi.
“Ưm, anh có mang ít bánh tới nè, ta cùng ăn nhé?”
“Ế, thật sao? Cảm ơn anh!”
Hiiragi-chan tươi rói như đứa trẻ.
Tuy nhiên, khi tôi định bước vào thì được đề nghị đợi ở cửa.
“Mà khoan, nay ta ra ngoài đi! Từ giờ, hẹn hò ở nhà là bị cấm nhé!”
“Ế? Tại sao?”
“Không vì gì cả đâu. Chốc nữa ta sẽ ăn bánh, nhé? Để em cất nó vào tủ lạnh cho.”
Hiiragi-chan quay lưng đi với chiếc bánh trong hộp.
Cô nàng đang toan tính cái gì đây? Nếu vậy thì thể nào tôi cũng sẽ nhận ra được, vì cô nàng không giỏi che giấu gì cả.
Lần này Hiiragi-chan xuất hiện với bộ trang phục đẹp hơn bình thường. Cô ấy để tóc xõa xuống kèm theo cặp kính mắt.
“Nè, kính mũ cho Seiji-kun nữa đó.”
Tôi đội chiếc mũ lên, rồi Hiiragi-chan đeo kính cho tôi.
“Trông hợp với anh đó.”
“Em nói là ra ngoài, thế ta đi đâu đây?”
“Em tin là anh sẽ thích cho xem.”
Một nơi mà tôi sẽ thích ư? Hiiragi-chan kéo tay tôi đi trong khi tôi còn đang ngơ ngác.
Tôi tính đem câu chuyện tối qua ra bàn, nhưng khó đề cập tới quá… Chắc Hiiragi-chan cũng đang nghĩ tới chuyện đó, vì cả hai giờ đang trầm ngâm trong chiếc xế hộp.
Rồi chúng tôi cũng tới nơi. Đỗ xe xong, trước mặt tôi là cửa hàng game.
“Anh sẽ thích… à, game à?”
“Phải! Dạo này tự dưng em thấy có hứng!”
Ra vậy.
“Seiji-kun, anh thỉnh thoảng cũng nói về game phải không? Nên em nghĩ mình cũng nên thử một chút xem sao.”
“Nếu vậy thì cứ để anh! Nhưng mà Haruka-san nè, chưa nói tới game, thiết bị để chơi em còn chưa có mà?”
“Em sẽ mua cả hai, nên không sao đâu.”
Đi nào, Hiiragi-chan nắm tay tôi bước vào tiệm game.
“Lần trước tới nhà, em đã lén coi anh với Sana chơi game đúng không?”
“A, anh nhận ra rồi à?”
“Em để lộ hết hộ khí rồi mà.”
“Hộ khí?”
Có vẻ cô nàng cũng không để ý thật. Cái âm khí của cô nàng đủ để khiến hoa lá xung quanh khô héo.
Trong tiệm game có nhiều học sinh cấp 2, 3, nhưng nhìn lướt qua thì tôi không thấy người quen đâu. Chúng tôi đang cải trang sẵn rồi, nên chắc không sợ bị phát hiện đâu, nhưng tôi vẫn hơi lo.
“Haruka-san, em muốn chơi loại game gì?”
“Trước mắt thì ở đây có những game gì đã ạ?”
Chúng ta phải bắt đầu từ đầu sao!? À… ờ thì đây là một cô nàng sống trong nhung lụa mà, nên làm gì có cơ hội được chạm vào mấy thứ như vậy.
Tôi dẫn cô nàng đi qua từng giá game để giải thích về từng thể loại.
“Hmm. Seiji-kun chọn cái nào em cũng chơi.”
Nghĩ một hồi, tôi chọn 2 game rồi yêu cầu cô nàng chọn 1 cái. Rồi…
“Vậy em chọn cả 2!”
“Người lớn quá vậy!”
“Fufufu, dĩ nhiên.”
Cười chễm chệ, Hiiragi-chan xếp hàng tính tiền, rồi mua cả máy chơi game lẫn đĩa game.
Tôi đợi ở bên ngoài, rồi cô nàng bước ra với túi đồ.
“Về nhà chơi thôi nào!”
“Trò này hai người có thể cùng chơi được, nên anh có thể chỉ em cách chơi được rồi.”
“Hai người có thể cùng chơi ư!? Vậy cùng chơi nào ♪ ”
Hiiragi-chan đắc thắng bước vào buồng lái đầy phấn khích.
Nhưng mà sao cô ấy tự dưng có hứng với game chứ? Tôi đã nhắc tới game vài lần, nhưng chọn lúc này…
Trong đầu tôi còn đang thắc mắc thì chúng tôi đã về đến nơi, cả hai bước vào nhà.
Hiiragi-chan còn đang bận pha trà bánh thì tôi bắt đầu thiết lập chỗ máy chơi game. Tôi tình cờ thấy một tờ giấy kẹp dưới cái laptop.
“?”
Tôi thử lấy nó ra đọc, và nhận ra nét chữ của Hiiragi-chan.
[Cách giải quyết quan hệ bế tắc với Bạn trai]
Tôi liền trả tờ giấy lại chỗ cũ vờ như không thấy gì cả.
Cái cảm giác khó tả hôm nay của tôi, giờ đã có câu trả lời. Thôi thì coi như chưa biết gì cả đi. Tôi cũng muốn được gần gũi Hiiragi-chan mà. Tôi muốn được tận hưởng từng ngày với cô ấy. Tôi sẽ phải tự kiểm điểm lại sự lạnh lùng của tôi mỗi khi chúng tôi gọi điện vào buổi tối.
“Seiji-kun, anh muốn ăn phần bánh nào?”
“Haruka-san, em cứ chọn cho mình trước đi.”
“Vậy sao!? Thế thì em xin phép nhé…”
Thưởng thức trà bánh xong, chúng tôi bắt đầu chơi game. Hiiragi-chan mới chơi lần đầu luôn miệng “hây, hô, ha!”, chân tay vung loạn xạ với cái điều khiển.
Thấy một tân thủ chơi, tôi cười lớn.
“Lần đầu em thử mà, đành chịu thôi chứ?”
Cô nàng lại phồng mang trợn mỏ lên, rồi bắt đầu chiếm chỗ ngồi của tôi và đắm chìm sâu hơn vào trò chơi.
“Haruka-san, cảm ơn em.”
“Ế? Anh nói vậy là sao? Tệ rồi, thua mất!”
“Em chơi dở thật đó.”
“Thôi nào!”
Bạch bạch, Hiiragi-chan đập vào đùi tôi.
“Sao anh không giúp em đi?”
“Rồi rồi, nếu em mà không thắng được là anh hôn em đó nha.”
“Thế nếu em thắng?”
“Thì anh sẽ hôn em.”
Và cuối cùng cả hai chơi phè phỡn.
Và chúng tôi cứ thế thêm 2 tiếng nữa, nhưng Hiiragi-chan không chơi khá hơn tí nào, cô nàng chẳng thể thắng nổi trận nào nếu thiếu tôi.