Sau vụ hôm đó, Hiiragi-chan trở nên ám ảnh với những bài kiểm tra tâm lý.
Tất cả chúng đều liên quan đến tình yêu, và đặc biệt là là những bài kiểm tra về tình cảm thật sự của người yêu mình, như là muốn biết rõ về suy nghĩ thật sự của tôi.
“Seiji-kun, em đang ở một đồng cỏ lớn, đang gấp máy bay giấy với bạn bè.”
“ Được rồi.”
Sana cũng thích những bài kiểm tra tâm lý như thế và những loại như bói toán nữa, có thể các cô gái đều thích chúng.
“Khi chúng được phóng đi, thì bao nhiêu chiếc máy bay được phóng đi nào?”
Well, nếu là với bạn bè, thì tôi chỉ nghĩ tới có một mình Fujimoto… Cái tôi thì chắc bay xa hơn thằng đó rồi.
“Một cái.”
“Eh!? Chỉ một thôi sao!?
C-Cái gì thế? Biểu hiện gì đây?
“H-heh, cô hiểu rồi. Hmmm, chỉ có một thôi à…. Mufufu, cô hiểu rồi, cô hiểu rồi ♪”
Nếu tôi có thứ gì đó khiến tôi cảm thấy không thỏa mãn là, chắc chắn là cái này. Như nó ấy, hành xử như trẻ con, cười nham hiểm, và tận hưởng tất cả một mình.
“Cô biết được gì qua câu trả lời đó?”
“Đó là một bí mật.”
Tại sao chứ?
“Ummmm, với cái tiếp theo…”
Bị Hiragi-chan trả lời một chiều như thế, chỉ để mình cô ấy thích thú. Cái bài kiểm tra tâm lý này kéo dài hơn 2 tuần, đủ để tôi cảm thấy chán nó.
Chính lúc đó, vào một ngày cuối tuần. Đang nghĩ làm sao để trả thù, tôi đã mua một cuốn sách kiểm tra tâm lý riêng, và đi tới chỗ của Hiiragi-chan.
“Haruka-san, trước giờ có mình em hỏi anh, mà em vẫn được hỏi. Nó vẻ không công bằng đúng không?”
“Đâu có không công bằng chỗ nào đâu. Anh là người nói là em thích làm gì thì làm mà, khi em mua cuốn sách đó.
“Vì vậy, giờ tới lượt anh là người hỏi.”
“Oh? Cuối cùng thì, Seiji-kun cũng thích nó sao”
Tôi phải công nhận những cuốn sách tâm lý như thế dễ cho ra những kết quả tốt thật, nhưng tôi chắc chắn muốn biết Hiiragi-chan nghĩ gì.
Em ấy tới chỗ tôi ngay tôi ngồi vào ghế sofa, và đan xen cánh tay em ấy với tôi.
“Vậy thì, bắt đầu nào?”
“Tới đi.”
Tôi lật qua những trang giấy. Ah. Cái này thú vị đấy…
Tôi đọc ra câu hỏi bằng cách mà Hiiragi-chan không thấy được.
“Người yêu của em đang ở trước mặt em. Người ấy đang ở trạng thái chỉ đang mặc quần lót.
“Fufu ♡ Seiji-kun, anh sẽ bị cảm lạnh đấy biết không?
“Đừng lo lắng cho anh trong tưởng tượng của em đi….Vậy thì, kiểu quần lót đầu tiên mà em muốn người đó mặc là gì?”
Đó là một trong những loại câu hỏi đa lựa chọn, vì vậy bốn lựa chọn được cung cấp.
“Mumu… Seiji-kun… Anh có một cơ thể rắn chắc đấy…”
“Không cần phải thêm mấy cái đó đâu. Chỉ cần chọn một cái dựa vào cảm giác của em thôi.”
Với cái này mình có thể biết được---- cấp độ S&M của em ấy! em ấy bình thường, hay là một S, hoặc là M…”
“Ummmm, Quần đùi!”
“Hmmmmm. Haaaaaah. Anh hiểu rồiiiiiiiiiiii.”
Hiiragi-chan là một M. Tôi có thể bằng cách nào đó chấp nhận được kết quả này. Lần trước, ở tương tai, cô ấy trở nên một người khá là M. Cô ấy là loại người mà rất muốn được chọc…Hmmm? Tôi nghĩ về nó, nó khiến tôi là một S sao?
“Gì, gì , cái gì thế!? Anh biết được điều gì qua nó!?”
Hiiragi-chan kéo tay tôi như một đứa trẻ.
“Đó là một bí mật.”
“Eeeeeh!”
Fufufu. Nó rất khó chịu đúng không? Đây là sự; trả thù của anh.
Vì tôi đã thỏa mãn rồi, tôi cuồi cùng cũng nói cho cô ấy sự thật.
“E-Em là một khổ dâm sao…?
“Em đang nghĩ về gì thế?
“Thay vì chỉ làm cho đúng, đó là tất cả những gì em có thể nghĩ!”
Đúng hơn là, nó đúng bao nhiêu phần thế?
“Seiji-kun, anh đang nghẹo em đúng không? Em sẽ thành như vậy đó.”
“Một câu khá là ảo diệu từ em đấy!”
“Khi em nghĩ anh yêu em đến nỗi đủ để ghẹo em, khiến em cảm thấy yêu đời lạ kỳ….”
Suy nghĩ của một người khổ dâm là một thứ mà tôi không thể hiểu nỗi.
‘Thỉnh thoảng, anh cũng nhéo má em đúng không? Em cũng thích nó…”
“Ha-haaah..”
Đúng là sự thật rằng tôi thỉnh thoảng làm thế, nhưng em ấy thích nó sao?
“Việc đánh em chắc là không cần phải nghĩ đến nó nhỉ đúng không?”
“Không vấn đề.”
“Đó là một phạm trù hơi bự đấy”
Đó có phải là một cảm giác Đức mẹ đồng trinh đến từ Hiiragi-chan, do sự thật rằng cô ấy là khổ dâm cô nương sao?
“Em có thích sự đau đớn không?
Một khi bạn đào sâu đến thế, chắc là không thể nào mà đúng không?
“….Đúng vậy.”
Đừng trả lời nhanh như thế trong khi đang xấu hổ. Tôi không bất ngờ chút nào khi em ấy là một khổ dâm, nhưng hỏi chi tiết về nó thì khá là bất ngờ đấy.
“Ah, nhưng nếu nó làm bởi ai đó ngoài Seiji-kun ra thì em sẽ rất ghét nó đấy, em sẽ rất giận, và trả lại gấp 10 lần.”
“Em sẽ cho phép nếu đó là người em thích sao?”
“Đúng vậy.”
Tôi nhéo má của Hiiragi-chan và kéo chúng lên.
“Đauuuuuu”
“Sướng không?”
Một khi tôi thả má em ấy ra, em ấy xoa đôi má với đôi tay trong khi đang gật đầu một cách xấu hổ.
“….Đúng vậy. Có thấy sướng…”
Cuối cùng thì, nó cũng trở nên, “nó cảm thấy rất sướng.” Hiiragi-chan chuẩn bị vào một thế giới kì lạ… bởi vì tôi.
Qua câu hỏi tiếp theo nào. Nếu chúng tôi tiếp tục với chủ đề này nữa, nó có thể thay đổi nhiều thứ mất. Tôi mở ngẫu nhiên một trang trong cuốn sách.
“Vậy thì, với câu hỏi tiếp theo. Cho anh biết ba thứ mà em thích về người khác giới.”
“Hmmm? Em không biết nữa?
Hiiragi-chan, người đang ở chế độ làm nũng, dãn chân em ấy ra và xoa bên trong tôi. Sau đó em ấy để đầu mình nghỉ trên vai tôi và hoàn toàn kẹp chặt vào tôi.
“Cái đầu tiên em nghĩ tới, theo trực giác của em.”
“Ummm, cái đầu tiên, có thể là về cơ thể. Một cơ thể gầy mà nam tính. Tiếp theo là…… một người dễ nói chuyện. và với cái cuối cùng là…”
Sau khi suy nghĩ một lát, cô ấy nói to lên rõ rang.
“Seiji-kun.”
“Hah? Loại, okay? Kiểu mà em thích á.”
“Ổn mà, ổn mà. Ngay cả khi anh nói là kiểu em thích thì, em không thể nghĩ gì thêm ngoài ba cái đó.”
Well, với nó, có vẻ ba cái đó là những kiểu mà cô ấy thích. Và, quan trọng hơn là kiểu thứ ba.
…. Tôi sao!? Đó đâu phải là một kiểu mà là...!?
‘A-Anh hiểu rồi…”
“Có gì sao? Seiji-kun, mặt anh đỏ lên rồi kìa. Anh tìm ra gì sao?
“Cho anh một ví dụ cụ thể hơn để hiểu được kiểu người mà em thích đi…”
Sau khi tôi giải thích, Hiiragi-chan nhìn tôi với một ánh nhìn châm chọc và một cái liếc xéo trong khi cười.
“Anh xấu hổ chỉ vì nó sao? Anh hẳn là rất vui về điều đó đúng không?”
Chết tiệt…. Mình không thể cãi lại!
Sau cùng thì, tôi bí mật làm thế hôm qua, và lựa chọn thứ ba cũng là bản thân Hiiragi-chan.
“Có vẻ giống với hai ta nhỉ.”
“Eh? Tại sao lại thế?”
“…Với anh nữa, khi anh làm hôm qua, lựa chọn thứ ba cũng là em đấy, Haruka-san.”
Ánh nhìn châm chọc của Hiiragi-chan nhanh chóng biết mất, ngay khi khuôn mặt em ấy nổ tung với một màu đỏ.
“E-Em hiểu rồi…”
“Sau cùng thì chúng ta có một tình yêu mãnh liệt cho nhau mà. Đúng không, Haruka-san?”
“Kfuu…Đừng nhắc nó nữa mà…. Em sẽ tan chảy mất…”
Nhẹ nhàng nới lỏng cánh tay đang kẹp chặt của cô ấy, sau đó Hiiragi-chan cầm tay tôi theo kiểu người yêu.
“Dù sao thì,đó là những gì anh nghĩ, Haruka-ojousama… Thật là đáng xấu hổ.”
“Làm-ơn- dừng lại đi mà. Đừng nói nữa mà!”
Em ấy bắt đầu đánh tôi.
Đúng vậy, Hiiragi-chan đúng là rất thích bị chọc.
“Nếu anh không dừng cái miệng châm chọc lại thì…..”
Trong khi đang xấu hổ, em ấy nhắm mắt lại và chu môi em ấy ra. Tôi né một cách nhẹ nhàng.
Hiiragi-chan tiếp tục hun mặt sau của cái ghế sofa.
“T-tại sao anh lại né nó!? Cảm xúc muốn hun của em đang ở trạng thái cực hạn rồi!”
C-con người này, vui tính thật…
“Anh không chạy thoát được đâu.”
Nhẹ nhàng sử dụng hai đôi tay giữ lại khuôn mặt tôi, chúng tôi trao nhau một nụ hôn dài.
Tôi đã hỏi nhiều thứ khác, nhưng không có nhiều cái cho ra kết quả bất ngờ. Nó chỉ cho ra kết quả rằng Hiiragi-chan yêu tôi rất nhiều. Tôi rất sợ về cấp độ theo dõi của em ấy, nên tôi không kiểm tra em ấy với cái suy nghĩ đó.