Khi tôi hỏi lần thứ hai về việc có muốn nói chuyện với Hiiragi-chan không, bà ấy liền gật đầu.
“Thỉnh cầu từ con rể tương lai thì sao ta khước từ được chứ.”
Bà ấy cười rồi rời căn phòng. Cái kiểu thích đùa kiểu đó đã di truyền cho Natsumi-chan, hợp lý đấy.
Lý do Hiiragi-chan trong tương lai muốn đi tới hôn nhau cùng tôi mà không muốn đợi sự đồng thuận từ gia đình là do có hiềm khích với mẹ Hiiragi. Nếu giờ bà ấy đã có thiện cảm với tôi rồi thì sẽ không sợ có rào cản nào nữa. Hai người họ làm lành với nhau có thể không cần thiết, nhưng tôi vẫn muốn họ khôi phục mối quan hệ với nhau.
Natsumi-chan ngồi thõng xuống ghế sofa.
“Haaa… tôi cứ lo sẽ có chuyện, may là kết thúc êm đẹp.”
Cô ấy lấy chiếc điện thoại trong túi ra rồi bấm nút.
“Aah… làm chị lo quá đó…”
Từ trước điện thoại, giọng Hiiragi-chan vang lên.
“Ơ, gì đấy?”
“Em thấy lạ vì thấy Natsumi-chan gọi, cho tới khi em bắt máy thì…”
“Cuộc hội thoại lúc nãy, Haru-chan nghe cả rồi.”
Cô ấy cười rồi khua chiếc điện thoại. Thời lượng cuộc gọi đã kéo dài hơn 20 phút.
“Seiji-kun?”
“Ừ, anh đây.”
“Cảm ơn anh… Ah, mẹ đang gọi em rồi. Nói chuyện sau nha!”
Có vẻ cuộc hàn huyên khó xử giữa hai mẹ con chuẩn bị bắt đầu rồi.
Natsumi-chan liền cất điện thoại vào túi.
“Với gia đình Hiiragi thì, trước giờ việc sinh con trai có vẻ khó khăn. Cả bố tôi cũng phải ở rể mà.”
“À… ra đó là lý do việc này không cần đợi sự chấp thuận từ ông ấy sao.”
Nếu là ở rể thì không có vấn đề gì. Đây không phải là thứ nên bàn mà thiếu ông ấy, nhưng nếu quyền lực trong nhà nằm hết trong tay người mẹ thì tôi có thể hiểu được.
“Nói cách khác, nhà tôi theo truyền thống mẫu hệ. Cả bà ông tôi cũng là ở rể mà, và cái truyền thống này đã kéo dài khá lâu rồi. Haru-chan vì không chịu làm theo yêu cầu của họ nên coi như bị từ mặt luôn. Như tôi thì sớm muộn cũng sẽ phải đi xem mắt rồi tìm người ở rể mà thôi.”
“Nhà giàu cũng có nỗi khổ riêng nhỉ…”
Tôi nói câu thể như đó là vấn đề của người khác ấy.
“Thế… cậu đã hiểu ý tôi muốn nói chưa?”
“Hả? Là Haruka-san sẽ bị phạt roi à?”
“Không phải… Trộm-kun, cậu vừa bảo vệ được tự do cho tôi rồi. Cái quyền được tự do tỏ tình với người khác, cũng như quyền tự do kết hôn.”
“Em đâu có làm gì vĩ đại cỡ đó…”
“Tôi đã bảo rồi mà nhở? Tình yêu là thứ con gái sẽ sẵn sàng đánh đổi mạng sống để có được. Dĩ nhiên là nó vĩ đại rồi.”
Cô ấy cười
“Những lúc thế này, tôi không biết nên cảm ơn cậu thế nào nữa…”
“Không cần đâu mà. Em chỉ cần mẹ con Haruka-san làm lành thôi.”
“Giờ tôi đã hiểu rõ vì sao Haru-chan lại yêu cậu tới vậy rồi.”
Liếc nhìn tôi, Natsumi-chan khua chân như đứa trẻ.
“Không biết Haruka-san thế nào rồi.”
“Cậu muốn biết không?”
Tôi gật đầu, rồi chúng tôi rời căn phòng.
Natsumi-chan tin họ sẽ tới phòng mẹ Hiiragi để nói chuyện, nhưng khi tới phòng thì chúng tôi thấy mấy cô hầu gái đang xúm lại nghe lén.
“Mọi người mà không làm việc thì thể nào cũng bị la đó.”
Suỵt, hết thảy 4-5 cô hầu gái đều ra hiệu.
“Haruka-ojousama với bà chủ đang không trong tình trạng có thể hàn gắn, vậy mà?”
Mấy cô hầu đang cảm thấy khó hiểu, liền chừa chỗ cho chúng tôi cùng nghe lén.
“Bạn trai của con… Sanada Seiji-san ấy… khá là cuốn hút đó. Mẹ vừa tiếp chuyện với cậu ta.”
“Con biết mà. Bạn trai tự hào của con đó.”
“Cẩn thận từ ngữ… ha, thôi quên đi. Nói con cũng có chịu nghe đâu mà.”
Natsumi-chan huých sườn tôi.
“Cậu đang được khen đó.”
“Đừng có trêu em nữa.”
La Natsumi-chan xong, tôi tiếp tục nghe.
“Mẹ… con rất xin lỗi vì đã cãi lại nhiều điều mẹ muốn… con khi trước không dám nói… nhưng con không hề hối hận về quyết định của con… và con cũng không có ý định thay đổi suy nghĩ đó.”
“Giờ ngẫm lại thì… mọi thứ mẹ đã làm trước giờ, đều là chèn ép con thôi Haruka. Tuy mồm thì nói tất cả là vì gia đình Hiiragi, nhưng… có lẽ đâu đó trong tim, mẹ cảm thấy ghen tị với việc con được tự do thỏa thích làm điều mình muốn.”
Tôi nghe được tiếng sụt sịt. Không biết là của ai nhưng chắc là của Hiiragi-chan.
“Đó, đừng có mau nước mắt thế. Từ bé con đã mít ướt như vậy rồi…”
Giọng của bà mẹ bắt đầu rưng rưng, rồi sau đó là một hồi tĩnh lặng.
“Hay là, lần tới chúng ta dùng trà cùng nhau nhé? Mẹ muốn nghe về công việc của con, và cả về Seiji-san nữa.”
“Vâng…”
“Nơi này luôn chào đón con trở về mà.”
Nghe thấy vậy, Natsumi-chan với các cô hầu òa khóc.
“Haru-chan… tốt quá rồi.”
“Sao mọi người lại khóc vậy?”
“Yên coi…”
Có tiếng bước chân. Chúng tôi lùi hết ra sau.
Thấy Hiiragi-chan bước ra, nước mắt giàn dụa, tôi đuổi theo.
“Haruka-san…”
“Seiji-kun.”
Tôi ôm chầm lấy Hiiragi-chan giữa thanh thiên bạch nhật.
“Nhờ Seiji-kun mà em đã làm hòa được với mẹ rồi.”
“Không đâu, là do sự dũng cảm của chính em đó. Hôm nay, thậm chí là lần trước về nhà nữa. Nếu em mà không làm vậy thì anh cũng không thể đoán được rằng em có muốn làm hòa với mẹ hay không đâu.”
“Thường thì anh cũng đâu thể biết được.”
“Anh chỉ cảm giác rằng em cũng thấy thế thôi.”
Hiiragi-chan lại vỡ òa.
“Cảm ơn… cảm ơn anh…”
Đừng có nhìn anh với đôi mắt đẫm nước mắt thế.
Rồi cô nàng nhắm mắt lại, chờ một nụ hôn.
“Ừm… xin lỗi vì đã chen ngang vào giây phút lãng mạn này, nhưng mọi người đang nhìn đó.”
Nghe giọng Natsumi-chan, chúng tôi liên buông nhau ra. Sau cái cột nhà, nhiều cô hầu gái tròn mắt nhìn chúng tôi.
“E hèm… về thôi nào.”
“Ư-ừm.”
“Đây là lý do mấy cặp đôi ngốc nghếch luôn…”
Natsumi-chan vừa lắc đầu vừa cười mỉm.
Bước tới cửa ra, chiếc xe liền xuất hiện với Yoshinaga. Bước ra khỏi buồng lái, ông ấy cúi đầu chào.
“Sanada-sama. Tôi thật lòng xin lỗi vì sự vô phép lúc trước. Tôi được báo rằng cậu đã được bà chủ chấp nhận. Chúc mừng cậu. Yoshinaga này vô cùng ngưỡng mộ cậu.”
“Bác không cần phải lịch sự vậy đâu ạ.”
“Từ giờ trở đi, cậu có thể ra lệnh cho tôi tùy ý.”
Thế này chỉ tổ khó xử hơn cho tôi.
Sau khi cả bọn đã yên vị ở ghế sau, mẹ Hiiragi bước tới.
“Haruka, Seiji-san?”
“Sao thế mẹ?”
Tôi cảm thấy khó hiểu, nếu là gì thì lúc nãy có lẽ bà ấy đã nói rồi mới phải.
“Hai người đang là giáo viên với học sinh nên hãy cẩn thận hành động của mình. Ta không muốn có tội phạm trong gia đình Hiiragi đâu.”
“Bọn con không có làm mấy chuyện kỳ cục như vậy đâu.”
Tôi tiếp lời.
“Không sao đâu ạ. Cháu đảm bảo sẽ kiềm chế Hiiragi-chan.”
“Anh nói vậy khác nào bảo em không biết kiềm chế hả.”
“Haru à, nghĩ kiểu gì cũng thấy chị luôn hành động theo cảm tính mà.”
“Cả Natsumi…”
Thấy Hiiragi-chan phồng má, bà mẹ cười lớn.
“Miễn là có Seiji-san ở bên thì ta thấy yên tâm rồi. Nhưng mà tuyệt đối không được sơ suất, không được để người khác phát hiện ra đâu đó.”
Tôi nhìn Hiiragi-chan, cả hai gật đầu đồng thanh
“Vâng ạ!”
Rồi chiếc xe rồ ga.