KonoSuba: Yorimichi 2

chương 06: thưởng thức món ngon tại dị giới!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Phần 1:

“Đau quá!”

Sau khi dùng bữa điểm tâm chiều với chúng tôi, Chris hiện đang chơi với Chomusuke.

“…Bé dám cào chị sao? Đừng nghĩ chị sẽ tha cho bé chỉ vì bé dễ thương nhé.”

Chomusuke thường gần gũi với mọi người, nhưng vì lý do nào đó, con mèo này luôn tỏ thái độ thù địch với Aqua và Chris.

“Lại đây, Chomusuke, lại đây. Tao sẽ vuốt ve mày một lúc.”

“Meow.”

“Ah! C-Chờ đã!”

Khi tôi ra hiệu cho Chomusuke, con mèo ngay lập tức chạy đến rồi nhảy lên ngực tôi. Tôi đưa tay ra vuốt ve bộ lông mềm mại của nó trong khi nằm thoải mái chiếc sofa cạnh lò sưởi. Chà, những lúc thế này thực sự rất thư giãn.

Darkness thấy Chris tỏ vẻ chán nản liền gấp quyển sách cô ta đang đọc lại.

“…Đừng buồn Chris. Thậm chí cả tớ cũng không thể chạm vào Chomusuke. Chẳng biết tại sao, nhưng con mèo này đặc biệt gần gũi với mỗi Kazuma và Megumin…”

Oh, ra cô cũng đang ghen tị sao.

Mà đúng là Chomusuke vẫn ăn thức ăn do Darkness chuẩn bị, nhưng khi cô ta định chạm vào nó thì con mèo lập tức tránh đi.

Ít ra vẫn đỡ hơn Aqua và Chris, chỉ cần nhìn những vết xước nó để lại trên hai người này là đủ hiểu…

“Người ta hay nói động vật nhạy cảm với bản chất con người. Con mèo này hẳn đã cảm nhận được bản chất thánh thiện của tôi và không cưỡng nổi nó.”

“Bản chất con người của Kazuma…Vậy ra nó thích những kẻ lười biếng như nó sao?”

Cô không nên nói vậy với một Mạo Hiểm Giả xuất chúng đang trong kì nghỉ dài ngày của anh ta.

“Hừm, có thể con mèo này là hiện thân của ác quỷ, nên nó mới ghét Aqua và Darkness, những người mang trong mình phước lành của các vị thần.”

“Aqua cũng hay nói vậy. Nhưng nếu thế thì không có lý do khiến nó hung hăng với Chris, một đạo tặc cả. Điều này khiến tôi thấy kì lạ, lẽ nào cô cũng mang trong mình thứ năng lượng thần thánh nào đó sao Chris?”

Khi tôi tình cờ đề cập đến vấn đề này, Chris giật mình và cơ thể cô ấy khẽ run lên.

“C-Cậu đã nói điều này trước đó rồi mà. Động vật nhạy cảm với trái tim con người. Quả bóng lông này rõ ràng ghét trái tim thuần khiết của tôi.”

“Cậu đã yêu cầu một trận đấu tay đôi với Kazuma ngay lần đầu tiên gặp mặt, nhớ chứ Chris?”

Darkness cười khúc khích trước cuộc trò chuyện của chúng tôi.

“Ái chà, xem kìa Chris, công chúa đang cười cô đấy. Hẳn cô ấy có ý rằng “Cô đã yêu cầu một trấn đấu tay đôi rồi thua thảm bại sau đó’ đấy.”

“Nếu cậu thực sự có ý như thế, hãy chuẩn bị đi công chúa. Kẻ đạo tặc hèn mọn này sẽ xài Steal lên Người!”

“Hai người thôi gọi tôi là công chúa được không?! Bên cạnh đó, tớ không có cười vì những gì Kazuma mới nói!”. Đặt dấu trang xuống trang sách đang đọc dở, tiểu thư quý tộc quay mặt về phía chúng tôi.

“Tớ chỉ cảm thấy vui vì cậu có thể vui vẻ nói chuyện cùng Kazuma như thế. Cậu luôn cô đơn khi tớ không ở bên, ý tớ là cậu thậm chí còn không có một tổ đội. Vì vậy tớ cảm thấy nhẹ nhõm khi biết cậu không bị tự kỉ hay thiếu kĩ năng xã hội…”

“Cậu muốn gây sự sao? Kazuma, giúp tôi một tay, tôi sẽ trói cậu ấy lại bằng Bind.”

“Tốt thôi! Tôi chưa thử xài Steal lên Darkness bao giờ. Nhân đây, chúng ta đấu một trận đi, xem ai lấy được món đồ giá trị nhất từ Darkness!”

Darkness cảm nhận được nguy hiểm khi Chris đưa tay ra nên vội vàng chạy đi, nhưng vẫn chậm một bước.

“Bind!”

“N-Này, cậu làm thật sao Chris?!”

Darkness sau khi bị trói bắt đầu la hét.

“Đợi, đợi chút nào Chris! Nếu hai người tiếp tục lột quần áo tớ bằng Steal…!”

“Bọn tôi vẫn chưa làm gì cả mà. Oi, cô đang hứng lên đấy à…Chris, nhỏ là bạn thân của cô đúng không, làm gì đó với cô ta đi chứ.”

“Cậu có nói thế thì, cô ấy không hay như vậy…Có một số lúc tôi tự hỏi cô ấy có thực sự là một quý tộc không?...”

Darkness đang bị trói dường như nhớ ra chuyện gì đó, mặt cô ta bỗng trở nên nghiêm túc.

“Đúng rồi, tôi biết tôi không nên làm phiền hai người, nhưng tôi gọi Chris đến đây không phải để chơi. Có một yêu cầu từ quý tộc dành cho cô ấy.”

“Ồ, cô ta bắt đầu bộc lộ cái khí chất cao quý của mình ra mặt kìa. Vẽ lên mặt cô ta khi cô ta còn đang bị trói đi Chris.”

“Cậu không lừa tớ dễ thế đâu Darkness. Coi nào, mau nói ‘Tôi là một con biến thái vô dụng’ đi!”

“Ah, d-dừng lại ngay! Ngày mai tớ có một cuộc hẹn quan trọng!”

Mặc dù nói vậy, nhưng có vẻ cô ta không để tâm lắm khi Chris vẽ nguệch ngoạc lên mặt mình.

Sau đó, hóa ra Darkness không nói dối về cái yêu cầu đó thật.

Cô ấy nhờ Chris đi cùng để giúp đỡ trong một công việc quan trọng nào đó. Tôi ngỏ ý muốn đi theo nhưng Darkness nói chỉ Chris là đủ rồi. Mà, họ đã quen nhau từ lâu, có lẽ thi thoảng cô ấy muốn được ở bên bạn của mình.

“…”

“Nhân tiện, ban nãy cô nói rằng cô lo lắng về việc Chris không có bạn bè, nhưng không phải cô cũng thế sao? Tôi chưa bao giờ thấy bạn bè của cô đến chơi cả.”

“K-Không phải vậy, tôi có rất nhiều bạn bè quý tộc! Tôi chỉ không giới thiệu họ với hai người thôi!”

Con mắm này đột nhiên nói mấy lời khiến tôi bận tâm. Tại sao cô ta lại không giới thiệu họ với tôi? Chắc không phải do cô ta sợ tôi gây rắc rối hay thân phận không xứng đâu nhỉ…

Ồ tốt thôi, tôi sẽ tự tìm hiểu qua cơ thể cô!

“Này, cậu định làm gì với cái tay đó…!? C-Chris, giúp tớ với! Cả cậu cũng thế sao?!”

Sau khi vờn Darkness

kiệt sức, chúng tôi đành thả cô ấy ra. Chris lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ: “…Đã hoàng hôn rồi, họ vẫn hay về muộn thế sao?”

Họ mà cô ấy nhắc tới là Aqua và Megumin, hai người này đã ra ngoài thực hiện công việc hằng ngày của Megumin từ sáng sớm. Không hiểu sao Aqua hôm nay lại muốn nhận nhiệm vụ cõng em ấy về nhà thay cho tôi.

“Aqua sẽ gây rắc rối để rồi bị lũ quái đuổi chạy khắp nơi, sau đó Megumin sẽ gải phóng phép thuật của mình cứu cô ta. Hai người họ sẽ trở về nhà trong bộ dạng bầy nhầy sau khi bị lũ cóc nuốt rồi được giải cứu bởi những Mạo Hiểm Giả gần đấy…Cũng sắp đến lúc rồi…Tôi nghĩ vậy.”

“Cậu đào đâu ra cái kịch bản kì dị đó vậy? Họ là những Mạo Hiểm Giả cấp cao đấy. Không đời nào họ lại bị mấy con cóc nuốt dễ dàng như thế. Cậu nên tin tưởng đồng đội của mình hơn, Kazuma. Darkness, nói gì với cậu ta đi.”

Chris nói vậy với vẻ mệt mỏi.

“…Tôi sẽ chuẩn bị nước tắm. Kazuma, cậu trải báo từ lối vào đến phòng tắm hộ tôi nhé. Nếu nhớt cóc rớt xuống sàn sẽ rất khó lau sạch.”

“Darkness?!”. Chris la lên kinh ngạc.

Cùng lúc đó, cửa vào mở ra, cùng với đó là tiếng bước chân nhem nhép, ai đó đã về.

“Chúng tôi đã về~”

“Waa, waaaaa…Nó thật nhớp nháp và bốc mùi…”

Aqua khóc lóc cõng Megumin trên lưng, rồi run rẩy đặt em ấy xuống sàn phòng khách.

“C-Chờ đã hai người! Đừng có bước vào đây! Tôi vẫn chưa kịp rải báo…”

Nghe Darkness nói thế, Megumin lại gần đối mặt cô ấy, cười nham hiểm.

“Huh? Darkness, hôm nay chị ăn mặc như một cô công chúa vậy. Chị kiếm đâu ra bộ váy này thế? Nếu Chris ở đây, vậy là hai người định ra ngoài sao? Thật là một cô gái hư hỏng, huh.”

“Đây là bộ váy yêu thích của chị! Ba chị đã gửi chúng từ nhà đến đây…C-Cái biểu cảm đó là sao thế Megumin? Tại sao em lại áp sát chị vậy?!”

Darkness giật lùi lại với khuôn mặt đông cứng khi Megumin bất ngờ tấn công cô ấy.

“Tên của tôi là Megumin! Tôi sẽ không nhân từ với người phụ nữ đang đứng trước mặt tôi lúc này, kể cả khi cô ấy là một quý tộc! Fuhahahaha, chúng ta không phải là đồng đội sao? Sẽ thật tệ nếu bọn em nhớp nhúa thế này mà chị lại không!”

“Ah?! Dừng lại Meg-…! Ah~, bộ váy mỏng của tôi đã bị bao phủ bởi chất nhờn từ Megumin, thật là khiếm nhã trước mặt Kazuma và Chris mà…! Tôi không còn mặt mũi nào đối diện với tổ tiên nhà Dustiness nữa…!”

“Cô nên xin lỗi tổ tiên của mình đi.”

Bị sốc trước cảnh tượng đó, Chris bắt đầu lẩm bẩm.

“…Này Kazuma, kể từ khi gia nhập nhóm của cậu, Darkness ngày càng bị biến chất. Cậu nên có một phần trách nhiệm trong chuyện này…”

“Nói cho cô biết, cô ta bị vậy hoàn toàn không liên quan đến tôi. Ngay từ đầu, tính cách của cô nàng này đã không thể cứu vãn rồi.”

Phần 2

Ngày hôm sau.

Lúc tôi thức dậy, trời bên ngoài đã gần tối.

Khi tôi bước xuống cầu thang với chiếc bụng đói của mình thì bắt gặp Megumin và Aqua đang nhìn tôi với vẻ giận dữ.

À phải rồi, đáng lẽ Darkness sẽ nấu bữa tối, nhưng vì hôm nay cô ấy có việc bận nên chúng tôi đã quyết định sẽ ra ngoài ăn. Họ tức giận như vậy hẳn vì phải đợi tôi quá lâu…

Trên con đường tấp nập của thị trấn Axel.

“Này Kazuma, chỗ chúng ta sắp đến là một nhà hàng đắt tiền đấy, tôi không nghĩ mặc quần áo thể thao là phù hợp đâu.”

“Quần áo thể thao là trang phục thường ngày của những người thất nghiệp. Cô có thể nói nó là bộ trang phục tốt nhất tôi có thể có.”

“Cuối cùng cậu cũng chịu thừa nhận mình là một tên NEET sao.”

Tôi liếc qua hai người họ.

Megumin đang mặc chiếc váy một mảnh màu đen của em ấy, trông em ấy khá đẹp trong bộ dạng này.

Còn Aqua…

“Cô không có quyền phán xét cách ăn mặc của tôi. Nhìn cô mà xem, cô vẫn đang mặc bộ quần áo nực cười của mình đấy thôi.”

“Đây là trang phục thường ngày của một nữ thần. Nó tốt gấp tỉ lần cái giẻ rách cậu đang mặc trên người đó.”

Cô muốn gây sự à?

Chúng tôi dừng chân trước khu nhà giàu nằm tại trung tâm thị trấn, nơi chúng tôi chưa từng đặt chân đến trước đây. Những người đi bộ quanh đây đều mặc quần áo và trang sức đắt tiền.

“Kazuma, Kazuma! Tôi muốn ăn ở nhà hàng đằng kia! Mau đến đặt chỗ thôi!”

Aqua chỉ tay vào một nhà hàng sang trọng với những bức tường bằng kính bên kia đường.

Tôi cùng nhỏ đều dán mắt vào tấm kính và trầm trồ.

“Nhìn kìa Kazuma! Từ khách hàng cho đến mấy tay phục vụ, ai ai cũng đều mặc những bộ quần áo sành điệu cùng mớ trang sức lộng lẫy! Điều đó khiến bầu không khí xung quanh nhà hàng như thể cấm lũ nghèo bước vào vậy!”

“Geez, nhìn mấy tên trong đó bước đi với quá nửa mặt hất lên trời xem, họ còn chẳng thèm để ý đến chúng ta. Cứ như thể lũ người đấy không thể nhìn thấy những kẻ thấp kém hơn mình vậy!”

Dù chúng tôi đã áp mặt vào kính quan sát một lúc lâu, những vị khách trong đấy tỏ ra không quan tâm chút nào.

Megumin cũng lại gần chúng tôi.

“Họ có vẻ đều là quý tộc. Dù không đẹp bằng Darkness, nhưng những người có mái tóc vàng và mắt xanh ở khắp mọi nơi.”

“Vậy ra đây là nhà hàng chuyên phục vụ quý tộc sao? Vào thôi mấy gái, nếu chúng ta không đủ tiền, cứ nói ra cái tên của Darkness là được. Cô ấy là một quý tộc nổi tiếng, không đời nào lũ phục vụ không biết về cô ấy cả!”

“Đúng vậy, đó là cách bạn bè hoạt động. Khi chúng ta gặp khó khăn, không nên ngại ngùng mà nhờ tới Darkness. Sau cùng, hỗ trợ lẫn nhau là chân lý sống của những Mạo Hiểm Giả!”

Ngay khi tôi và Aqua mở cửa bước vào, một nhân viên phục vụ đã vội đi thẳng đến chỗ chúng tôi.

“Thưa quý khách…Umm…Nhà hàng chúng tôi có quy định riêng về trang phục…”

“Tôi là Satou Kazuma, Mạo Hiểm Giả lừng danh của thị trấn Axel. Đây là trang phục thường ngày của tôi.”

“Còn tôi là Aqua, một đại linh mục. Đấy không phải là một chức nghiệp thường đâu nhé, thế nên trang phục của tôi cũng rất đặc biệt.”

“…Thưa quý khách, không nói đến việc các ngài không thể vào nếu không được ai giới thiệu, hôm nay nhà hàng chúng tôi đã được đặt hết bởi một người có địa vị cao…”

Tôi khá ngạc nhiên khi có một nhà hàng từ chối những vị khách lần đầu đến, nhưng ra là do một nhân vật có quyền thế à. Một người có địa vị cao, chắc chắn là một quý tộc lớn.

Đáng tiếc thay, nếu chúng tôi chỉ là những Mạo Hiểm Giả thông thường, chúng tôi đã cúp đuôi chạy từ lúc nào. Nhưng….

“Vậy còn cô gái này thì sao, địa vị của cô ta cao lắm đấy. Cô ta chính là nữ thần của giáo phái Axis!”

“Không sai, ta chính là Nữ thần nước, Aqua-sama. Ta ra lệnh cho ngươi mang ra đây thứ rượu ngon nhất!”

“Chúng tôi sẽ tặng ngài một phiếu ăn hàng ngày miễn phí, nên làm ơn hãy đi đi được không.”

Cái tên của giáo phái Axis thực sự rất hữu dụng.

Tôi đang vui vẻ nhận lấy tờ vé thì một cô gái nào đó bỗng đẩy tay tôi ra.

“Cậu đang làm cái gì ở đây vậy Kazuma?! Thành thật xin lỗi, hai người này là người quen của tôi…N-Này, ba cái người kia, đừng hòng chạy!”

Darkness, thậm chí còn trông giống một cô công chúa hơn trước, đã bắt kịp chúng tôi trước khi chúng tôi kịp trốn thoát.

“Tại sao cậu lại xuất hiện ở nhà hàng này? Dân thường không thể đến đây!”

Darkness nói với vẻ bối rối khi bị những quý tộc khác nhìn chằm chằm.

“Còn phải hỏi sao, bây giờ tôi đang có rất nhiều tiền. Nên tôi nghĩ đến lúc mình cần sống xa hoa một chút, Lalatina.”

“Em nói trước là em không hề dính dáng gì đến hai người này nhé. Là tự họ muốn vào nhà hàng rồi quậy một phen.”

“Đừng có gọi thẳng tên tôi ra như thế! Cả em nữa , Megumin, nội việc không ngăn cản họ đã là có tội rồi! Ba người nghe tôi nói, tối nay có một bữa tiệc dành cho các quý tộc. Tôi sẽ mang cho mọi người một số quà lưu niệm sau, vì thế…”

Có lẽ bộ dạng cáu kỉnh của Lalatina là điều hiếm thấy với các quý tộc. Họ nhìn sang chúng tôi với vẻ thích thú. Và một người trong số đó bỗng tiến về phía chúng tôi.

“Có vẻ như chúng ta đã có những vị khách đột xuất…Nhưng nếu họ là người quen của quý cô Dustiness, họ hoàn toàn đủ tư cách để tham gia bữa tiệc. Cô có thể cho họ vào.”

Cô gái tóc vàng mắt xanh mặc váy đỏ cười khúc khích nói.

Chà, vậy chúng tôi cứ thế mà vào thôi.

“K-Không, ba người này chỉ là những Mạo Hiểm Giả tôi tình cờ quen biết. Này, Kazuma, những người trong nhà hàng này đều là những quý tộc có địa vị cao, anh có thể sẽ không ăn được vì áp lực, thế nên…”

Lalatina thì thầm với tôi, cô đang cố thuyết phục tôi quay về sao. Tiếc thay, thói đời càng cấm lại càng ham, Lalatina.

“Chúng tôi đường đường là những Mạo Hiểm Giả kì cựu. Một chút lo lắng không thể cản tôi thưởng thức bữa tiệc này. Thư giãn đi Lalatina, ngay cả tôi cũng biết không nên mạo phạm đến các quý tộc, tôi sẽ cư xử lịch sự hết sức có thể.”

“Kazuma nói đúng đấy, Lalatina. Mặc dù mấy chai rượu ở đây trông có vẻ đắt tiền, nhưng tôi sẽ không uống đến mức say quá đâu. Tôi sẽ trụ cho đến khi lấy được chai rượu lưu niệm đắt nhất ở đây!”

“Em cũng không làm khó chị đâu, Lalatina. Em sẽ không mang quá nhiều thức ăn về nhà.”

“Đã bảo đừng gọi thẳng tên tôi như thế! Tôi sẽ đưa ba người tiền để đi ăn tối nay, vì vậy làm ơn về nhà đi!”

Darkness giải thích rằng đây là một bữa tiệc nhằm thưởng thức những món ăn chất lượng cao. Đó là lý do nó được tổ chức bên trong một nhà hàng, tất cả người ở đây đều không quan tâm đến những kẻ lập dị như chúng tôi mà chỉ tập trung vào đĩa thức ăn trên tay mình. Đôi khi tôi cảm tưởng họ cũng liếc về phía chúng tôi, nhưng khi bắt gặp ánh mắt bọn tôi, họ lập tức quay đi.

“Thế, sao cô lại tham dự bữa tiệc này? Cô là một quý tộc vô dụng, người không thích tụ tập…”

“Cậu gọi ai là quý tộc vô dụng!...Nhưng lần này khác, có một lý do khiến tôi phải tham gia…”

Hóa ra cô ta là cô con gái duy nhất của nhà Dustinesss. Cha cô ấy đang tìm người thừa kế gia tộc mình, và ông ấy lo lắng khi cô con gái của mình không tìm nổi một vị hôn phu.

“Tôi hiểu rồi, chúng tôi sẽ cố ăn trong im lặng mà không làm phiền đến công cuộc tán trai của cô. Chúc may mắn.”

“Cậu chẳng hiểu cái gì cả! Ugh, dù gì các người cũng sẽ không chịu về, nên tôi sẽ nói cho ba người biết sự thật…”

Sau khi nói câu đó, Darkness cẩn trọng nhìn xung quanh để chắc chắn không ai nghe lén mình.

“Bữa tiệc này vốn được tổ chức thường xuyên từ rất lâu về trước. Nhưng dạo gần đây, trong lớp quý tộc bắt đầu xuất hiện những tin đồn không hay về nó. Đó là, liệu thức ăn được phục vụ có sử dụng nguyên liệu bất hợp pháp không, đại loại như vậy…”

Trên Trái Đất, nguyên liệu bất hợp pháp có thể lấy từ những động vật có nguy cơ tuyệt chủng.

“…Tôi hiểu rồi. Thế nên gia tộc Dustiness muốn độc quyền sản xuất chúng sao?”

“Cô là đồ ăn gian Darkness! Tôi cũng muốn ăn chúng! Chúng ta là bạn mà, phải không?!”

“Em sẽ nếm thử rồi cho chị nghe ý kiến của em.”

Nghe chúng tôi nói vậy, Darkness trở nên giận dữ.

“Có chuyện gì với suy nghĩ của mấy người vậy! Tôi trà trộn vào bữa tiệc này là để chấm dứt việc sử dụng những nguyên liệu bất hợp pháp! Những quý tộc dám vi phạm pháp luật phải bị trừng trị xác đáng!”

Đúng lúc đó, cánh cửa vào lại mở ra lần nữa, một thanh niên đẹp trai với thân hình mảnh khảnh bước vào nhà hàng. Anh ta nhìn xung quanh rồi đi thẳng đến chỗ chúng tôi…

“Xin lỗi tôi tới trễ…Mọi người đã đến đủ cả rồi sao? Làm tôi tưởng chỉ có mình tôi và Darkness.”

Chàng trai với mái tóc bạc đang khoác trên mình bộ tuxedo đen tỏ vẻ ái ngại. Hm, nghe giọng cậu ta rất quen, lại có chút giống con gái. Lẽ nào…

“Darkness, tớ đến muộn cũng bởi có chút vấn đề với bộ quần áo mà cậu đặt cho tớ đấy. Tại sao nó lại trông nam tính như thế này chứ?”

Chris khó chịu thì thầm với Darkness.

Phần 3:

Theo sau Chris và Darkness, chúng tôi tiến đến phòng chờ.

“Bắt tớ mặc bộ quần áo kì quặc vậy, đã đến lúc cậu nói cho tớ ý định của cậu rồi đấy.”

Chris nói với vẻ miễn cưỡng trong khi cắn một miếng đùi gà mà cô ấy đã thó từ hội trường lúc nào không hay.

Darkness vội giải thích: “Chuyện là có tin đồn về các hoạt động bất hợp pháp ở bữa tiệc này. Nên tớ gọi cậu…”

“Vậy tớ cần làm gì?”

Không cần nghe hết câu chuyện, Chris đã ngay lập tức đồng ý. Họ thực sự rất tin tưởng nhau…

“Mỗi khi tớ thạm dự một bữa tiệc, mấy tên đàn ông từ các gia đình quý tộc khác luôn tìm cách tiếp cận rồi làm phiền tớ. Như thế thì tớ không thể điều tra được. Đó là lý do, tớ muốn cậu giả làm bạn tra- Ah,ah, đau quá Chris!”

“Có vẻ cậu vẫn chưa nhận đủ sự trừng phạt từ tớ và Kazuma vào hôm qua nhỉ! Trông tớ giống một thằng đàn ông khi mặc bộ quần áo này sao?!”

Chris giận dữ véo mà Darkness. Dù cô ấy có bất mãn, nhưng giờ đây cô ấy thực sự giống mấy chàng trai đẹp mã đang độ tuổi dậy thì.

Đợi đã nào.

“Này Darkness! Nếu cô chỉ cần người nào đó giả làm bạn trai mình, tôi không phải lựa chọn tốt nhất sao!”

“Cậu-Cậu sao?! Hãy nghĩ lại về hành vi thường ngày của cậu trước khi tính đến chuyện giả làm bạn trai tôi. Một tên luôn nhìn chằm chằm vào những phụ nữ xinh đẹp với ánh mắt dâm dê của anh ta…Những cô gái ở đây đều là quý tộc, nếu họ bắt gặp ánh nhìn đê tiện của cậu, kể cả tôi cũng không đảm bảo cậu còn sống đến ngày hôm sau đâu!”

Tôi có thể làm gì chứ? Những người phụ nữ sống quanh thị trấn này thực sự rất xinh đẹp.

“Chà, nếu vậy thì tôi cũng sẽ giúp một tay. Dù gì chúng ta cũng là đồng đội!”

“Phải đó, chúng ta không thể bỏ mặc Darkness khi chị ấy gặp khó khăn. Đã đến lúc bộ óc của thiên tài số một Hồng Ma Tộc tỏa sáng!”

Trái lại với Aqua và Megumin đang hừng hực khí thế, Darkness lại tỏ ra mệt mỏi.

“Có vẻ tôi có cầu xin mấy người cũng nhất quyết không chịu quay về. Nếu vậy, kế hoạch là thế này. Chris sẽ giả làm bạn trai tôi, cậu ấy sẽ cản trở mấy tên quý tộc khác tiếp cận tôi. Trong khi tôi kiểm tra xem thức ăn trong sảnh có sử dụng thành phần bất hợp pháp không, mấy người sẽ…Uhm, nếu ba người có thể đánh lạc hướng sự chú ý của họ…”

Darkness nói với vẻ nghi ngờ, Megumin và Aqua gật đầu đồng ý.

“Fuksuksuksu! Đã đến lúc cho những mánh khóe tiệc tùng của tôi! Cô có thể tin tôi, Darkness!”

“Không, không, không. Chị hiểu nhầm ý của Darkness rồi Aqua. Chị ấy muốn chúng ta đập lũ quý tộc vởn vơ xung quanh ra bã!”

“Cứ im lặng mà ăn đi là đủ rồi!”

Lúc sau, chúng tôi quay trở lại hội trường để thưởng thức những món ăn mà các quý tộc giới thiệu.

“Nyamnyam, nhon nhôm nhày nhũng nhon nhấy!”

“Oh, chỉ là thịt cá thôi mà sao ngon thế này!”

Aqua và tôi gắp hết đĩa thức ăn này đến đĩa thức ăn khác rồi bỏ vào mồm trước sự ngỡ ngàng của lũ quý tộc.

“Những con tôm anh vừa mới ăn được chế biến bởi gia đình chúng tôi! Người thường sẽ khó cảm nhận được vị ngon của nó nhưng thật ngạc nhiên khi anh khen nó ngon!”

Ở bàn đối diện, cô gái mới nói điều đó tỏ ra hài lòng và nhìn tôi đầy mê hoặc.

Nuốt nước bọt, tôi luống cuống cảm ơn cô ấy. Aqua cũng vui vẻ xen vào.

“Này cô gái, tôi có lời khen cho món tôm hùm và cá của cô đấy. Bụng tôm rất mềm và mọng nước sốt, thịt cá chắc, kết hợp với nước tương chua ngọt quả là tuyệt vời. Mặc dù tôi không biết nhiều về những nguyên liệu cô đã dùng, nhưng hẳn là rất đắt đúng không? Mấy con tôm tôi vẫn hay mua từ bà bán hải sản ngoài chợ không đời nào sánh nổi thứ mỹ vị này.”

Có lẽ cảm thấy hạnh phúc khi món ăn của mình được Aqua khen ngợi, cô gái háo hức nói không ngừng về nó.

“Vâng, tất nhiên rồi! Loài tôm này không những sở hữu lớp vỏ cứng cáp mà còn rất hung dữ. Người săn được chúng chỉ có những Mạo Hiểm Giả cấp cao với nhiều năm minh nghiệm! Còn về con cá cô mới ăn, nó là một con quái vật sở hữu sức mạnh ma thuật hai thuộc tính bóng tối và ánh sáng, là một đối đối thủ vô cùng khó nhằn! Để có thể có được hai nguyên liệu này, tôi đã phải bỏ ra hàng trăm triệu Eris cho những yêu cầu săn bắt chúng!”

Aqua gật đầu rồi gắp một lượng lớn thịt cá bỏ vào miệng.

Bất chấp mấy hành động thô lỗ của chúng tôi khi ăn nãy giờ, các quý tộc, ngạc nhiên thay, không hề tỏ ra khó chịu mà dường như rất thỏa mãn. Vẻ mặt của họ trông giống như mấy người bà đang cho cháu mình ăn vậy…Có lẽ họ thích nhìn chúng tôi vui vẻ thưởng thức những món ăn họ làm ra.

“Chàng trai trẻ, cậu cũng ăn thử món này đi. Đây là thịt của loài rồng sống ở vùng biển gió bão quanh năm phía Bắc, chúng tôi đã nấu chín chúng một cách chuyên nghiệp. Mặc dù thịt rồng rất dai và bình thường không tài nào ăn nổi, nhưng sau khi được ninh trong lò luyện kim một thời gian dài, chúng trở nên mềm đến mức cậu có thể dễ dàng cắt nó ra với cái thìa của mình!”

“Không, hãy thử món Vua Cá Hồi Áp Chảo béo ngậy này trước! Nó được làm từ những nguyên liệu thượng hạng nhất từ thịt cá cho đến rau củ làm sốt!”

“Thử cả món của tôi nữa! Đây là Neroid Biển tươi, vị của chúng rất giòn. Thêm nữa, nó được phục vụ cùng với nước sốt thiên đường chết người. Mặc dù khá nguy hiểm với những Mạo Hiểm Giả level thấp, nhưng dư vị nó đọng lại trên đầu lưỡi rất đáng để liều một phen!”

Không đời nào tôi ăn cái món thứ ba …

Khi các quý tộc tranh nhau giới thiệu món ăn cho ba chúng tôi, Darkness và Chris dường như bị bỏ rơi vậy.

“…Darkness nè, không phải cậu nói lũ đàn ông sẽ bám lấy cậu mỗi khi cậu đi dự tiệc sao?...”

“U-Um, những bữa tiệc khác luôn vậy, nhưng…”

Chà chà, cô ta mang theo Chris để diễn cái vai kì đà cản mũi, nhưng chẳng thằng nào thèm ngó ngàng đến cô ta lúc này, nên cô ta thấy có chút thất vọng sao.

Nhân tiện, mấy tên quý tộc đang liên tục tới gạ gẫm Megumin thay vì Darkness…

“Tên của em là Megumin đúng không? Em cứ ăn thoải mái đi, đừng ngại.”

“Cơ thể em trông thon gọn thật đấy, không biết toàn bộ thức ăn đã đi đâu. Em còn đói chứ? Bên trong vẫn còn rất nhiều.”

“Thấy cô ấy ăn thích thú ăn thức ăn của tôi, tôi rất hạnh phúc. Cô con gái nhà Dustiness quả đúng như mong đợi, mang đến một thực khách sành sỏi thế này.”

“Phải, tôi vẫn nghĩ tiểu thư Dustiness không hứng thú với mấy bữa tiệc kiểu này, nhưng tôi đã nhầm. Hóa ra còn một cách thưởng thức các món ngon khác ngoài việc chậm rãi ăn chúng.”

Megumin đang ngấu nghiến đống thức ăn trên bàn như thể ngày mai em ý sẽ không còn được ăn nữa vậy. Chỉ đơn giản là tống hết vào bụng, em ấy còn chẳng bộc lộ bất kì cảm xúc nào trên khuôn mặt mình…

Bỗng, một tên quý tộc trở nên hốt hoảng khi thấy Megumin đột nhiên lấy một cái túi ra rồi trút đĩa thức ăn của hắn vào trong đó.

“C-Có chuyện gì vậy? Em không thích món ăn do tôi chuẩn bị sao?”

Megumin nuốt miếng thịt em ấy đang nhai dở rồi trả lời hắn ta.

“Không phải, vì món này rất ngon nên tôi muốn mang một ít về cho bố mẹ và em gái tôi ăn thử nữa…Ah, Darkness, chị làm gì thế!”

“Tôi xin lỗi, em ấy đã cư xử không phải phép! Megumin, hãy kiềm chế bản thân lại, em chỉ được ăn thôi, đừng có mang bất kì thứ gì ở đây về!”

Darkness đỏ mặt cố gắng ngăn cản Megumin đổ nốt đống thức ăn còn lại vào túi của mình. Nhưng tên quý tộc chuẩn bị món ăn đó lại tỏ ra vui vẻ.

“Không-không sao cả mà, nếu em ấy thích nó nhiều đến vậy, tôi rất vui. Nhưng món đó không để được lâu, tôi khuyên em không nên mang nó về nhà…”

“Tôi sẽ yêu cầu đối thủ tự xưng của tôi đóng băng nó trên đường về. Bên cạnh đó, chị không còn việc gì để làm sao Darkness? Nếu không thì chị cũng đừng làm phiền em chứ.”

Sát thương chí mạng…

Sau câu nói của Megumin, Darkness trở nên thất thần một chốc, rồi cô ta nhanh chóng trở lại khuôn mặt rạng rỡ. Đúng là con gái của một quý tộc, cô ta không cho phép mình nản chí chỉ vì một đứa luôn gây rắc rối coi cô ta là đồ phiền nhiễu…

“Phải ha! Tôi cũng sẽ thưởng thức các món ăn cùng bạn trai của mình, Chris!”

Nói vậy, Darkness quay về phía Chris…

“Ohhhhhhh, ngài Chris thật sự là một siêu trộm sao?! Nhìn vết sẹo trên má ngài xem, nó thật hoang dã mà! Thật tuyệt vời! Đã lâu rồi em không thấy phấn khích như này, hãy kể thêm cho em về những phi vụ vĩ đại của ngài!”

“Um…Ngài vẫn chưa phải hôn phu chính thức của Quý cô Dustiness phải không?...Ah, t-tôi không có ý gì khác đâu. Tôi chỉ là con gái của một gia tộc thấp kém, vì vậy tôi không xứng…”

“Trời ạ, nếu cậu ngượng thì để tớ nhé! T-Tôi là con gái thứ ba của một gia tộc không mấy nổi tiếng! Vì anh trai tôi sẽ là người kế vị, nên tôi không cần thiết phải kết hôn với những quý tộc địa vị cao! Nếu ngài không ngại…!”

Tại sao Chris lại nổi tiếng với đám con gái thế chứ? Đúng là cô ấy đẹp phi giới tính, nhưng tôi có chút ghen tị…

Chris trở nên bối rối rồi nhìn chúng tôi ra vẻ cầu cứu. Nhưng đây là thời điểm tốt nhất để điều tra. Chúng tôi đã thành công đánh lạc hướng hoàn toàn lũ quý tộc.

“Thức ăn và rượu ngon đều có, thứ chúng ta còn thiếu là những tiết mục giải trí! Đó là lý do tôi, nữ thần tiệc tùng ở đây! Xem nè, xem nè! Khi mà tôi kéo chiếc khăn tay ra…!”

Aqua say xỉn và bắt đầu biểu diễn mấy trò ảo thuật của cô ấy.

Họ đều là quý tộc, những người có con mắt cảm nhận nghệ thuật cao hơn nhiều người thường, nên tôi không mong đợi nhiều ở mấy trò biểu diễn đường phố của nhỏ.

Trong khi Aqua cố thu hút lũ quý tộc, tôi lại gần Darkness.

“Mọi chuyện thế nào rồi?”

“Kazuma…Tôi không ghét bị bơ đẹp như thế này, nhưng chẳng ai thèm đếm xỉa đến tôi, việc này…”

Darkness trưng ra bộ mặt chán nản khi thấy Aqua trở thành trung tâm sự chú ý.

“Cô đã yêu cầu chúng tôi làm vậy, không phải sao?! Tôi đến để hỏi xem cô có tìm thấy bất kì nguyên liệu bất hợp pháp nào không chứ không phải cảm nhận của cô...”

“Đ-Đúng rồi ha, do kiểu đối xử này khá mới mẻ, nên tôi quên mất…! Tôi không tìm thấy chúng trong các món ăn ở đây, sẽ tốt hơn nếu chúng ta kiểm tra cả nhà bếp nữa. Nhưng…”

Nó hẳn không dễ dàng.

“Được rồi, lẻn vào trong đó với tôi.”

Nếu một quý tộc lớn như Darkness không ở đây, khó tránh khỏi sẽ có người nghi ngờ, nhưng tôi đã nghĩ ra cách.

Kéo theo Darkness, tôi cất tiếng gọi một cô gái trông giống như người tổ chức bữa tiệc.

“Xin lỗi, cô ấy cần đi vệ sinh gấp. Cô chỉ cho tôi nhà vệ sinh ở đâu nhé?”

“Cậu-Cậu! Tôi sẽ bắt cậu trả giá sau!”

Cô ngại vì mấy vấn đề sinh lý bình thường sao? Thật là một tiểu thư quý tộc rắc rối.

Sử dụng kĩ năng Ẩn thân của mình, chúng tôi cẩn trọng bước vào nhà bếp.

Các đầu bếp vẫn đang bận rộn làm món tráng miệng, nên họ không để ý đến cánh cửa mới mở ra rồi đóng vào trong khoảnh khắc.

“…Đây chắc chắn là nhà bếp rồi. Họ đang làm món gì thế?”

Tôi hỏi bâng quơ vì im lặng nãy giờ khiến tôi không thoải mái.

“Họ đang làm một món ăn nhẹ xuất thân từ đất nước xa xôi nào đó. Ngay cả trong giới quý tộc cũng ít người biết về nó.”

Darkness thì thầm với tôi. Oi, cô trả lời tôi như vậy có nghĩa cô cũng không biết sao…

Người đầu bếp vừa thi triển ma pháp vừa rắc một thứ bột trắng kì lạ lên thứ giống như kẹo đường được đặt trên đĩa. Trông như anh ta đang làm thí nghiệm ma thuật chứ không phải nấu ăn.

“Thể loại đồ ăn gì vậy? Ê, thứ bột anh ta đang rắc quen lắm, tôi đã thấy ở cửa hàng của Wiz một lần! Đó là loại bột sẽ phát nổ khi chịu va chạm mạnh mà!”

“Đúng là loại bột đấy. Có thể cậu không tin, nhưng món kẹo đó sẽ nổ tung trong miệng cậu khi cậu nhai nó. Tôi đã thử nó một lần, khá là kích thích…”

Ngay cả thức ăn ở thế giới này cũng thật kì quái.

“Đợi đã, có phải nó bắt nguồn từ một loại kẹo do người có mái tóc đen giống tôi mô tả không? Khi còn ở Nhật Bản, tôi cũng từng nghe đến kẹo nổ.”

“Ồ, cậu biết tên nó sao? Chính là nó đấy, nhưng những người có chỉ số phòng thủ thấp như cậu nên cẩn thận khi ăn chúng, vì có thể nó sẽ làm cậu bị thương. Nhưng đây lại là món ăn ưa thích của những quý tộc cấp cao.”

Nó chắc chắn không phải thứ kẹo tôi đang nhắc đến, thứ này nguy hiểm hơn nhiều.

Đi sâu hơn vào bên trong, chúng tôi bỗng bắt gặp một lồng chim...

Không đời nào sinh vật ở trong đấy là một nguyên liệu!

Phần 4:

Sáng hôm sau, tại biệt thự của chúng tôi.

“Vậy là trong khi các đầu bếp không để ý, cậu đã mang cái lồng này về?”

Chris gỡ tấm vải tôi dùng để che thứ bên trong ra…

“Đây là Tiên sao!? Lần đầu tiên em nhìn thấy chúng đấy!”

Aqua và Megumin với đôi mắt sáng lấp lánh đang nhìn vào sinh vật bên trong chiếc lồng chim.

Nàng Tiên nhỏ phát ra âm thanh gì đấy như muốn nói, tiếc thay, chúng tôi không nghe ra.

Thế đấy, thứ nguyên liệu kì bí trong nhà bếp của quý tộc hóa ra là một nàng Tiên. Có thể nó bị bắt giữ vì là một nguyên liệu gây nghiện bất hợp pháp, hoặc cũng có thể vì nó là một sinh vật quý hiếm. Nhưng dù thế nào, đám quý tộc đó thật tàn nhẫn.

Darkness đang khoanh tay không biết làm gì với nàng Tiên chúng tôi mới giải cứu.

“Hm…Tôi muốn hỏi cái này, ăn Tiên có trái phép không?”

Tôi chỉ muốn chắc chắn thôi, nhưng mọi người ở đây ai cũng ngạc nhiên trước câu hỏi của tôi thì phải.

“Có phải tên NEET nhà cậu đã đánh mất trái tim mình rồi không?! Cậu muốn ăn một cô gái dễ thương như thế này sao?!”

“K-Không phải vậy…! Ý tôi là, nó ở trong bếp, đúng chứ!? Đó là điều dễ hiểu khi tôi có suy nghĩ như thế! Thêm nữa-”

Tôi vội vàng giải thích thì Darkness ngắt lời tôi.

“Vẫn chưa có luật nào cấm việc này…Dù sao thì, làm gì có ai lại ăn thịt Tiên chứ. Đó là lý do người ta không có quy định nào cả…Nhưng về cái này thì sao, sẽ là vấn đề lớn khi họ phát hiện ra chúng ta đã ăn trộm nó…”

“Darkness không làm gì xấu, nên cậu không có gì phải sợ đâu.”

Chris dịu dàng nói thế với Darkness. Có lẽ vì cảm thấy xấu hổ khi được bảo vệ bởi người bạn thân nhất của mình, Darkness đứng dậy và bắt đầu chuẩn bị ra ngoài.

“Kể cả thế, trộm cắp vẫn là trộm cắp! Tớ sẽ nói chuyện với người tổ chức ở đấy, hỏi họ xem có muốn bán nó không…”

Thấy thế, Chris cũng đứng dậy với vẻ mặt giận dữ.

“Tớ đã nói rồi, cậu không làm điều gì xấu, nên không cần thiết phải làm như vậy! Bên cạnh đó, dù là quý tộc lớn, nhưng gia đình cậu đâu có nhiều tiền. Điều gì sẽ xảy ra nếu cô ta yêu cầu một khoản lớn?!”

“G-Gia đình tớ không có nghèo đến thế! Hơn nữa, là một thập tự quân phụng sự nữ thần Eris, trộm cắp chính là trọng tội! Tớ sẽ đến nhà thờ sau đó để sám hối trước Eris-sama…”

Darkness nhắm mắt lại tưởng như cô ta đang đứng trước thánh đường ngay lúc này, còn Chris đánh liên tục vào người cô ta.

“Nữ thần Eris nhất định sẽ không xét trường hợp của cậu vào trọng tội! Cậu đúng là đồ cứng đầu mà!”

“Truyền thuyết nói rằng Eris là một nữ thần nghiêm khắc, trộm cắp là trộm cắp, không đời nào tớ được ngài ấy tha thứ!”

“Nếu thế thì tôi, senpai của con nhỏ nữ thần cứng nhắc ấy sẽ tha thứ cho cô!”

Không chịu nổi việc hai người này tiếp tục cãi nhau, Aqua can thiệp với nụ cười tự mãn thường thấy của nhỏ.

“Này Aqua, cô lại tự gọi mình là một nữ thần à!? Nếu cô cứ tiếp tục nói mấy điều tương tự, cô sẽ bị thiên phạt đấy!”

“Cái quái gì cơ!”

“Nếu Darkness muốn đi sám hối, em sẽ đi cùng chị ấy. Em sẽ sử dụng phép thuật của mình yểm trợ sau lưng chị, nó sẽ giúp nhiều cho việc sám hối.”

“Đấy là đe dọa chứ không phải sám hối! Chỉ cần em ở yên trong nhà là đã giúp chị lắm rồi, Megumin!”

Bốn người họ lại bắt đầu ồn ào như mọi khi. Chán nản, tôi quay ra nhìn nàng tiên trong cái lồng chim. Cô ấy không sợ hãi mà nhìn tôi với vẻ tò mò.

Tôi nên mở lồng cho cô ấy ra ngoài nhỉ, ở bên trong đấy hẳn khó chịu lắm. Tuy nhiên-

“…?!XXXX!”

Nàng tiên bắt đầu nói thứ ngôn ngữ gì đó, nhỏ đến mức tôi không tài nào nghe ra. Dường như cô ấy cũng biết tôi không hiểu, nên cô ấy cố gắng diễn đạt cho tôi qua các cử chỉ.

Hm, cô ấy ôm lấy thân mình như đang lo sợ điều gì đó, rồi liên tục chỉ tay về phía Chomusuke, con mèo đang rình phía sau ghế sofa.

…Hiểu rồi, không riêng gì cô, tôi cũng thấy thế giới bên ngoài thật khắc nghiệt mà. Thu mình bên trong chiếc lồng vững chãi là an toàn nhất.

( Trans: HikiNEET có khác, suốt ngày trốn chui trốn lủi trong phòng, anh tôi hiểu bé tiên quá :)) )

“Xin lỗi. Quý cô Dustiness có ở nhà không?”

Từ cửa chính vọng đến tiếng gõ và tiếng gọi của cô gái tổ chức bữa tiệc ngày hôm qua.

Không thể trốn đi đâu khác, chúng tôi đành để cô ấy vào nhà…

“…Ăn một nàng tiên? Ngay cả chúng tôi cũng không bao giờ làm chuyện đó! Cô ấy là một trong những đầu bếp!”

Cô gái tổ chức bữa tiệc đang trút giận lên chúng tôi sau khi biết chúng tôi đã bắt cóc đầu bếp của cô ấy ngày hôm qua. Nghe những lời ấy, Darkness suy sụp. Chris và tôi phải cố gắng an ủi cô ta.

“Xin hãy tha thứ cho Darkness. Cô ấy nghĩ mình là công chúa nên giải cứu một nàng tiên là nghĩa vụ của cô ấy. Tôi sẽ mắng cô ấy một trận, vì vậy đừng kiện cô ấy lên tòa…”

“D-Darkness chỉ muốn cứu nàng tiên khi thấy cô ấy bị nhốt trong lồng, thế thôi! Mặc dù luôn tỏ ra nghiêm túc, nhưng thực ra Darkness là một cô gái tốt và có cái tên rất dễ thương! Cô ấy thậm chí còn thích búp bê và mặc những bộ váy đẹp nữa!”

Mặc dù tôi và Chris đang cố giúp Darkness, nhưng không hiểu sao khuôn mặt của cô ta ngày càng đỏ và nước mắt thì cứ tuôn ra không ngớt…

“…L-Là vậy sao? Mah, suy cho cùng, cũng không có thiệt hại nào. Những quý tộc đã rất tận hưởng bữa tiệc, cảm ơn vì sự giúp đỡ của mọi người ngày hôm qua! Fufufu, tiểu thư Dustiness lại có thể dễ thương như vậy sao, fufufufu…!

Cô gái quý tộc mới trước đó còn vô cùng giận dữ giờ lại nhìn xuống Darkness cười với vẻ mỉa mai. Chà, có thể nói lỗi một phần ở tôi và Chris.

Darkness siết chặt nắm đấm, vai cô ấy khẽ run.

“Cô đã biết điểm yếu của tôi rồi. Chuyện gì sẽ xảy ra với tôi ở các bữa tiệc tiếp theo…”

Cô ta đang thở hổn hển với đôi mắt đẫm lệ. Cô ta biết tận hưởng nhỉ… Dừng lại đi, đừng để cô ta biết thêm cô là một con khổ dâm nữa. Danh tiếng gia tộc cô sẽ xuống đáy đấy…

Sau khi cười mệt rồi, cô gái quý tộc tiến lại gần cái lồng chim rồi mở nó ra. Nàng Tiên trong đó ngay lập tức bay về phía Darkness đang quỳ rồi thì thầm vào tai cô ấy điều gì đó.

“Ah…”

Tôi không biết cô ấy đã nói gì, nhưng dựa theo phản ứng của Darkness, khả năng cao là một lời cảm ơn.

Tiếp đó, nàng Tiên đáp xuống vai Chris và lại thì thầm lần nữa.

“Eh?! Không, đó là, ừm, yên tâm đi, đó là một bí mật!”

Chris bỗng trở nên hoang mang.

“Xảy ra chuyện gì sao Chris? Nàng Tiên đó đã nói gì với cậu vậy?”

“Tiên rất nhạy cảm với trái tim con người. Xem Chris lúng túng như vậy, chắc chắn cô ấy mới nghĩ gì đó tồi tệ.”

“Không, cô ấy chỉ hỏi tôi đến đây có ổn không thôi!”

Darkness chau mày khó hiểu.

“Cậu nhởn nhơ khắp mọi nơi, tại sao cô ấy lại lo lắng vì cậu ở đây chứ?…Ah, sao cậu lại đánh tớ!”

“Tớ vẫn luôn chăm chỉ làm việc mỗi ngày đấy! Vì lợi ích của thế giới, vì lợi ích của mọi người, ngay cả khi mọi người đang ngủ! Tớ vẫn luôn cố gắng!”

Chris nổi giận khi nghe Darkness nói.

"..."

“…Chà, vì đầu bếp của chúng tôi đã được tìm thấy an toàn, vậy thì chúng tôi sẽ trở về bây giờ. Tôi đã nhận được ân huệ từ quý cô Dustiness, thế là quá đủ với tôi rồi.”

Ngay lúc cô gái quý tộc ra hiệu cho nàng tiên cùng trở về, Aqua bỗng nghiêng đầu hỏi.

“Nè nè, đợi đã, nàng tiên ấy rất nhỏ, làm sao cô ấy có thể nấu ăn được thế?”

“…Đó là một bí mật của nhà hàng chúng tôi. V-Vậy thì tiểu thư Dustiness, mong chúng ta sẽ-“

Cô ấy đang né tránh câu hỏi của Aqua thì phải, nhưng còn chưa kịp bước ra khỏi cửa, Megumin đã chặn cô ấy lại.

“Ồ đúng rồi, nếu tôi không nhầm thì cô bảo nàng Tiên kia là một đầu bếp. Nhưng đến chảo rán cô ấy còn không cầm nổi, tôi tò mò không biết cô ấy nấu ăn kiểu gì, bằng phép thuật chăng?”

Nàng Tiên dừng lại trước vai Darkness rồi lại thì thầm…

“Cô nói tắm sao?! Cô ấy được yêu cầu đi tắm, sau đó nước cô ấy sử dụng sẽ được…”

“Đừng nói nữa! Cách cô nói khiến chúng tôi giống như lũ biến thái vậy! Những chiếc vảy trên đôi cánh của Tiên được mua bán với giá cao như một loại nguyên liệu chất lượng!”

“Vậy là vụ án về thành phần nấu ăn bất hợp pháp đã khép lại. Giờ chúng ta nên bàn đến Tiên quyền. Các người không có gì cho cô Tiên đấy mặc sao? Trông cô ấy lúc nào cũng khỏa thân như thế này à?”

Nghe câu hỏi của tôi, cô gái quý tộc toàn thân cứng đờ… Này, có gì đó không ổn với kiểu phản ứng của cô ta.

Darkness loạng choạng đứng dậy: “…Vẻ ngoài của những tiên nữ rất giống con người…Và...họ được đối xử như những đứa trẻ, khỏa thân không phải vấn đề. Nói cách khác, thay vì một công nhân, nó giống như một đứa bé được yêu cầu đi tắm rồi người ta sử dụng nước tắm của chúng sau đó…”

“Ah, cô ta chạy rồi kìa! Dự cảm của một Hồng Ma Nhân đã đúng, đám quý tộc mấy người rặt một lũ quái dị! Bắt cô ta lại Chris! Em sẽ nổ tung cô ta cùng cái nhà hàng đấy với Explosion! ”

“Cô ta đúng là một con siêu biến thái! Chị sẽ trói cô ta lại! Nhưng mà ta xài cách khác ngoài Explosion của em để trừng phạt họ được không…”

Megumin và Chris nhanh chóng đuổi theo cô gái quý tộc đang chạy trốn.

“C-Chờ tôi với…Ka-Kazu…!Ah!”. Aqua vội ngăn Darkness vẫn chưa hồi phục hoàn toàn lại. Chấn thương tâm lý xem ra còn gây thiệt hại lên cơ thể cô ta nhiều hơn những đòn tấn công thường.

“Nè nè, Chris thường không hay tức giận như vậy. Hai người thuộc hai thái cực hoàn toàn đối lập mà lại hợp nhau đến kì lạ.”

“Phải rồi, làm thế nào hai người gặp nhau được vậy? Cuộc gặp gỡ giữa một quý tộc cấp cao và một đạo tặc dường như rất khó xảy ra…”

Trước câu hỏi của chúng tôi, Darkness từ bỏ cuộc rượt đuổi rồi ngồi lại trên tấm thảm.

“Nói về nó, tôi và Chris đã làm bạn với nhau một thời gian dài. Nhưng nghĩ lại, cuộc gặp gỡ giữa chúng tôi quả là một phép màu…”

Cô ấy bắt đầu cười khúc khích.

“Mọi chuyện bắt đầu khi tôi mới bước chân vào con đường Mạo Hiểm Giả. Tôi đã cố gắng tìm kiếm một tổ đội phù hợp với mình trên bảng thông báo của Guild. Nhưng do tôi chẳng thể đánh trúng bất kì thứ gì, không tổ đội nào muốn tuyển tôi làm thành viên của họ cả. Thất vọng và bế tắc, tôi đến nhà thờ Eris mỗi ngày để cầu nguyện mình sẽ tìm thấy những người đồng đội trong mơ…

Rồi đến một đêm đông lạnh giá, trên con hẻm thị trấn Axel, ai đó bất ngờ lấy trộm ví tiền của tôi bằng Steal. Đó là Chris.”

Đôi mắt Darkness lạc vào khoảng không đầy vẻ hoài niệm…

“Tôi hiểu rồi, Chris đang gặp khó khăn về tài chính nên đã cướp lấy chiếc ví của Darkness. Thi thoảng tôi cũng muốn học được Steal để làm thế với ví của Kazuma.”

“Tôi không nghĩ thế, có thể Chris lấy trộm chiếc ví đấy như một lời khiêu chiến dành cho Darkness. Giống như lúc cô ấy dạy tôi mấy kĩ năng của đạo tặc. Oi, cô mới nói gì đấy Aqua.”

Lờ đi tôi đang véo má con nhỏ nữ thần tội phạm, Darkness tiếp tục câu chuyện của mình.

“Khi ấy, Chris nở một nụ cười ranh mãnh: ‘Này, tín đồ của giáo phái Eris. Cô có muốn một trấn đấu với tôi không? Chúng ta sẽ lấy chiếc ví này làm phần thư…-‘. Chris chưa kịp dứt lời thì tôi đã mau chóng gọi mọi người xung quanh xúm vào phụ tôi bắt giữ cô ấy.”

“Này…”x2

Trông phản ứng của chúng tôi, Darkness cười gượng.

“Cô ấy đột nhiên trộm ví của tôi, nên tôi làm thế cũng bình thường mà, phải không? Sau đó Chris đã luống cuống nói điều gì như: ‘Cô hiểu lầm rồi! Tôi đang cố mời cô tham gia tổ đội…!’. Tôi chỉ nghe được loáng thoáng những gì cô ấy định nói khi Chris bị đưa đến đồn cảnh sát. Những ngày tiếp theo, cô ấy đã thử làm vài điều tương tự, nhưng kết cục đều là bị tạm giam…”

Cô ấy chỉ muốn gần cô hơn thôi…

“Một ngày nọ, Chris cuối cùng cũng chịu đứng lại nói chuyện đàng hoàng với tôi thay vì làm mấy trò không cần thiết: ‘Nói nè, tôi được nữ thần Eris nhờ đến để giúp cô! Tại sao cứ mỗi lần tôi cố nói điều đó với cô lại bị cô giao cho mấy viên cảnh sát vậy! Tôi sẽ giới thiệu lại. Tôi là Chris, một đạo tặc, Darkness, lập nhóm với tôi đi!’…

Điều này hoàn toàn vượt xa mong đợi của tôi…”

“Tôi hiểu rồi. Chris đã dần mở rộng trái tim của Darkness, và hai người trở nên thân thiết như ngày hôm nay!”

“Chris hẳn đã trải qua một quãng thời gian khó khăn…”

Là người giám hộ của cô nàng này, thật sự rất rắc rối.

Nhưng có điều khiến tôi tò mò.

“…Tại sao Chris lại muốn làm bạn với một con biến thái như cô chứ?”

Dòng suy nghĩ của tôi bị ngắt quãng bởi tiếng mở cửa lớn.

“Darkness! Quý tộc kia đã kịp chạy vào dinh thự của gia tộc cô ta! Khi tôi định chạy vào theo, mấy tên lính gác cổng đã chặn tôi và Megumin lại! Bọn chúng nói ‘ Lũ dân thường các ngươi làm gì có quyền tiến vào nơi này!’ rồi cười nhạo chúng tôi!”

Darkness nghe vậy liền đứng dậy, đôi mắt cô ấy ánh lên sự thích thú.

“Tớ sẽ đột phá đường vào trong cho cậu. Sau đó, Chris, cậu sẽ…”

“Trói chúng lại bằng phép Bind! Điều này làm tớ nhớ lại hồi chúng ta đi thám hiểm với nhau…Lúc đó, trước khi Bind hết hiệu lực, chúng ta đã cố đánh bại lũ quái bằng tất cả sức lực của mình…”

Tôi có thể thấy nụ cười thỏa mãn Darkness đang có trên môi cô ấy.

“Mọi người hãy giao việc này lại cho tôi và Chris! Bóc lột Tiên là hành động không thể dung thứ! Hãy kết thúc chuyện này thôi! Bắt lấy chúng nào!”

“Ừm, đi thôi!”

Chris cũng đáp lại Darkness với nụ cười ranh mãnh thường thấy ở cô nàng.

Nhân tiện, tại sao Megumin vẫn chưa về nhỉ. Nếu lũ lính gác dám cười nhạo em ấy như Chris nói thì…

Ngay khi Darkness và Chris định xuất phát, một tiếng nổ rung chuyển cả thị trấn kèm theo đó là tiếng la hét vọng đến từ khu vực của lũ quý tộc.

Quả bom đã nổ. Và chúng ta hãy mau chóng kéo cánh màn nhung lại trước cảnh cuối đáng xót thương này…

(Trans: Câu kết này mình mượn từ quyển Những cuộc phiêu lưu của Tom Sawyer, thấy hay phết)

Truyện Chữ Hay