KonoSuba: Yorimichi 2

chương 07: mang những người bạn tốt đến với kẻ cô đơn này!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Part 1

Mặt trời vẫn chưa lặn, nên hiện tại vẫn còn quá sớm bữa tối. Chính vì thế nên tôi vẫn đang uống ở guild với một vài gã mạo hiểm giả khác. Lúc này, Yunyun, với một vẻ mặt bối rối xuất hiện.

“Oh, không phải Myunmyun đây sao! Myunmyun! Myunmyun!”

“Buhahahaha, tên Kazuma đang nói cái quái gì vậy, wahahaha!”

“Gã này say lắm rồi! Tửu lượng của hắn còn thấp hơn tôi nhưng hắn uống kinh thật! Mà ai là Myunmyun cơ chứ! Hahaha!”

Mấy gã say xỉn xung quanh cười lớn; tôi cũng không nhớ nổi mình đã uống bao nhiêu hôm nay nữa.

Myunmyun siết chặt tay và nói lớn “K…! Kazuma, anh hãy dạy tôi kỹ năng giao tiếp của anh với!”

Cả hội mạo hiểm rơi vào im lặng.

“Hả..Myunmyun! Anh sẽ dạy em tất, dù có là giao tiếp hay cách tạo ra em bé, hãy để đó cho anh!”

“Bwahahaha! Gã này nói cái quái gì thế! Bwahahaha!”

“Thật ngớ ngẩn! Hahaha!”

Mặc dù bị lấy ra làm trò đùa nhưng không hiểu sao Myunmyun vẫn nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ.

Mọi chuyện bắt nguồn từ Megumin.

“Cái tính lưỡng lự của cậu thật là phiền phức! Đôi khi cậu dở hơi lắm đấy, sao cậu lại phải sợ một cô gái yếu đuối đến thế chứ!”

“C-C-Chúng ta làm sao mà biết được người trước mặt là người như thế nào! Hơn nữa, Megumin, cậu không nên đánh giá người khác qua sức mạnh của họ đâu!”

Trong lúc đang đi dạo quanh thành phố, tôi bắt gặp hai cô gái đang cãi cọ. Mặc dù họ nói rằng họ là kẻ thù của nhau nhưng thực sự thì họ giống đôi bạn thân hơn là đối thủ nhiều.

“Cứ đi đi! Tiến lên và nói là ‘Tôi muốn một cây kem ba lớp, vani, chuối và neroid’ !”

Họ đang đứng trước một cửa hàng kem. Có vẻ là Yunyun muốn mua cho Megimin một cây kem.

“Đ-Được rồi, tớ đi đây!... Umm, nhưng mà tớ chưa mua kem bao giờ cả, cậu có mẹo hay phương pháp nào không…”

“Cứ giơ tiền ra trước mặt người bán hàng và nói ‘Tôi muốn một chiếc kem ba lớp, vani, chuối và neroid’ là xong! Rồi cậu muốn lấy thêm cái gì cũng được!” Megumin đẩy con bé vào.

Yunyun lấy ví ra và bắt đầu cố gắng bình tĩnh nhưng đột nhiên lại quay sang Megumin “Đợi đã Megumin, ở kia có một thằng bé với bố mẹ của nó kìa, nhỡ nó nhìn thấy tớ mua rồi nó cũng đòi bố mẹ nó mua cho thì sao? Sắp tới bữa tối rồi, bà mẹ của cậu bé ấy chắc chắn sẽ gặp rắc rối nếu đứa nhóc không chịu ăn vì đã ăn kem trước đó mất…”

“Cậu ngừng nghĩ quá lên những thứ không liên quan đi!”

Nghe thấy cặp đôi nói thế, gia đình đang đứng đó vội vàng rời đi.

Cuối cùng thì Yunyun cũng lấy đủ can đảm và tiến tới cửa hàng.

“Lo quá đi mất! X-Xin lỗi, cho tôi mua một chiếc kem ba lớp, vani, chuối và neroid!”

“Chào mừng đến với cửa tiệm của chúng tôi! Thế còn cô bạn đang đứng kia thì sao ạ?” Nghe thấy nhân viên của hàng hỏi, Yunyun vội vàng nhìn lướt qua menu “X-X-X-X-X-X-X-X-Xin lỗi ạ! Tôi vẫn chưa quyết định được! Chắc tôi sẽ quay về nghĩ vài ngày rồi quay lại sau ạ…”

“Sao cậu lại về đây rồi! Chỉ cần hỏi nhân viên đưa ra một vài gợi ý là được mà!” Yunyun cố chuồn về nhà nhưng bị ngăn lại bởi Megumin.

Người nhân viên đứng quầy bật cười khúc khích khi thấy cặp đôi hài hước này.

“Tôi xin phép gợi ý cho quý khách món kem neroid huyền ảo của chúng tôi! Rắc thêm một chút thứ neroid màu hồng này lên trên thì hương vị của nó sẽ trở nên tuyệt hảo!”

“V-Vậy thì cho chúng tôi món đó ạ…”

“ Tớ chưa nghe về món kem đó lần nào cả, gọi nó có ổn không đấy?”

Yunyun trông có vẻ bối rối khi nhận được que kem kỳ lạ. Megumin cũng háo hức nhận lấy que kem của mình.

“Mời quý khách thanh toán.”

“V-Vâng, đây ạ… Umm chừng này có đủ không ạ?”

Yunyun trả tiền trong lúc Megumin chuẩn bị ăn cây kem trên tay em ấy….

“Steeeeeeeeeaaaaal!”

“Aaaaaaaaaaaaaaah!”

Sau khi tiếp cận con bé với kỹ năng ẩn thân của mình, tôi cướp lấy chiếc kem và cắn một miếng lớn.

“Ơ tên này! Anh đang làm cái quái gì vậy!”

Tôi chỉ vào Megumin và nói “Em! Sao em dám đe dọa và ép buộc Yunyun như thế hả! Em muốn lợi dụng cô bé cô đơn Yunyun và dụ con bé bằng những lời ngon ngọt ‘Sao chúng ta không ăn kem và cậu bao nhỉ? Nếu như thế thì mọi người sẽ nghĩ chúng ta là bạn đấy’!”

“Bọn em chỉ thi đấu với điều kiện là bên thua phải bao người thắng kem và em là người thắng! Hơn nữa Yunyun sẽ không bao giờ để bị dụ dỗ bởi những lời như thế đâu!”

“Eh?!....U-Umm, chỉ cần ăn kem cùng nhau đã là bạn rồi à…. Thế thì mua kem không phải là vấn đề gì đâu nhỉ….” Yunyun lẩm bẩm trong lúc bị lắc bởi Megumin.

“Chính vì cậu luôn như thế này nên mới hay bị Funifura, Dodonko và đám bạn của họ lợi dụng đấy! Lợi dụng cậu và bắt cậu trả tiền là đặc quyền của riêng tớ, đối thủ của cậu, thôi!”

Cây kem trên tay của Yunyun rung lắc dữ rội “Đ-Được rồi! Megumin, dừng lại đi, kem sắp rơi rồi!”

“Geez, Kazuma, trả kem cho em…” Megumin giật cây kem lại từ tay tôi rồi đưa lên miệng...

“….T-Thật không thể tin được…. Kể cả các cậu có sống chung thì hôn gián tiếp cũng là không được đâu…”

Megumin đột nhiên ngừng lại vì lời nói của Yunyun, người đang nhìn con bé với ánh mắt ngưỡng mộ và gương mặt ửng đỏ.

“C-Chúng tớ sống chung dưới một mái nhà mà, cũng đã từng tắm chung và hơn nữa tớ còn từng thấy cái đó của Kazuma …”

“Này, đừng có nói thêm nữa! Nếu không thì anh sẽ bắt em làm mấy thứ đó hằng ngày đấy!”

Megumin khoe khoang mấy thứ không cần thiết với Yunyun và cắn một miếng kem rồi lùi lại…

“Kazuma ghê thật, anh giao tiếp đỉnh và có nhiều bạn quá…. Nếu là anh thì….!” Yunyun lẩm bẩm mấy lời kỳ lạ trong lúc cầm cây kem trên tay.

Part 2

Bằng một cách nào đó, tôi đã nhận lời dạy cho Yunyun cách giao tiếp trong lúc say khướt.

Ngày hôm sau.

“…Umm, chào buổi sáng?”

“C-C-Chào buổi sáng!”

Sau trận nhậu nhẹt đêm qua, tôi quay về nhà và bất tỉnh luôn nên sáng hôm nay dậy có hơi trễ “Này có phải em đứng đợi ở đây từ hôm qua không?” Tôi nhìn thấy Yunyun đứng đợi mình ở ngoài sân trong lúc đang đi lấy báo sáng và hít thở không khí trong lành.

“Em không có làm thế! Chỉ là em quên không hẹn thời gian cụ thể với anh hôm đấy thôi cho nên em nghĩ là nếu sáng nào em cũng đứng đợi cho đến khi anh có thời gian rảnh thì anh có thể dạy em luôn…”

“Đáng sợ! Có hơi háo hức quá! Đó chính là lý do em không có bạn đấy!”

Trong lúc tôi đang bất ngờ, Yunyun đứng dậy phản đối “E-Em cũng có bạn mà! Đừng có nói như thể em chẳng có người bạn nào!”

“…Thế kể ra vài cái tên xem nào.”

Đối mặt với câu hỏi của tôi, Yunyun cúi mặt xuống, giơ ngón tay ra đếm “Megumin…, đối thủ của mình… mấy người trong làng cũng tính nhỉ? Arue thường gửi mình mấy quyển truyện kỳ lạ và hỏi ý kiến của mình; Funifura và Dodonko cũng hay gửi mình mấy tấm thư thăm dò xem Megumin đã có bạn trai chưa …”

“Thôi đủ rồi, em không phải cố nữa đâu, là lỗi của anh nhé, anh xin lỗi.” Tôi phải lên tiếng để ngăn con bé tự dày vò bản thân.

“Đợi anh tý nhé, anh vừa mới dậy và còn đang mặc pajama nữa. Với cả còn quá sớm, mọi người còn chưa dậy thì làm sao anh dạy em được.”

“C-Cứ thoải mái đi anh, em là chuyên gia trong việc chờ đợi mà. Em sẽ quan sát tổ kiến này trong lúc đợi anh, nên đừng lo em sẽ thấy buồn chán.”

“Làm ơn hãy đợi ở trong!”

Sau khi thay đồ xong, tôi nghe thấy tiếng động lạ ở ngoài phòng khách.

“Vừa mới mở mắt mà đã bắt gặp đối thủ của mình lẻn vào nhà rồi, thật là không thể tin nổi! Cậu nhận ra rằng cậu không thể đường đường chính chính đánh bại mình nên phải dùng phương pháp đánh lén đúng không! Thật hèn hạ!”

“Này, không phải như vậy, tớ không hề có ý định đó…! Với cả cậu chưa bao giờ thắng mình khi chúng ta so về sự phát triển của cơ thể cả!”

Tôi vừa đánh răng vừa xem cuộc khẩu chiến giữa hai cô gái.

“Cậu…Mỗi lần sắp thua thì cậu lại lôi chủ đề này lên, thật là không công bằng! Chiêu này quá xưa rồi, làm một trận nghiêm túc đi. Đến đây, nhân danh lòng kiêu hãnh của Hồng Ma Tộc, chúng ta sẽ đặt cược tính mạng của mình vào trận chiến này…!”

“Những gì cậu vừa nói chỉ chứng tỏ lời cậu vẫn bận tâm với những trận thua trước đó thôi! Với lại, hôm nay tớ tới không phải là để đấu với cậu!”

Trong lúc Megumin đứng hình vì lời vừa rồi, Yunyun nhìn thấy tôi và nói “Kazuma, xin hãy giúp đỡ em hôm nay nhé!”

Megumin sốc toàn tập và đứng chôn chân tại chỗ trong lúc tôi trả lời con bé “Em bảo là em muốn học kỹ năng giao tiếp đúng không? Nhưng anh phải báo trước là anh không có nổi tiếng hay gì đâu.”

“…Cá…i?”

Trước khi rời biệt thự, tôi phải làm rõ hiểu lầm này của con bé mới được. Đúng là tôi đã uống với mấy gã ở guild và sẵn sàng đi vào mấy cửa hàng lạ hoắc, tôi vẫn là một gã hikikomori, mặc dù không phải là loại tự cô lập hay sợ giao tiếp nhưng so với một người bình thường, khả năng giao tiếp với người lạ của tôi không có gì đáng nói cả.

“Nếu xung quanh không có người quen, mà chỉ có mình anh thì anh cũng sẽ không biết phải nói chuyện gì với người lạ đâu. Đó chính là lý do mà anh luôn mang theo bạn mỗi khi muốn nói chuyện gì đó với người lạ.”

“Em muốn nói chuyện được với người ta ngay cả khi có một mình, nếu mà chỉ có mỗi mình em nói thì em sẽ cảm thấy như mình trở nên rắc rối trong mắt những người khác vậy. Để không vô tình ngắt lời họ, em luôn để ý kỹ cử động miệng của họ!”

Vậy ra đó là lý do cho việc con bé luôn nhìn chằm chằm vào người đối diện khi nói chuyện. Hơi dị nhỉ.

“Khi em mới gặp người nào đó, họ luôn nói chuyện lịch sự quá mức, em không thể kết bạn với họ vì họ luôn gọi em là “Quý cô” hoặc là “Ngài”.”

Tôi đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn “Yunyun, em có gây thù chuốc oán với ai không đấy? Kỹ năng nhận diện kẻ thù của anh đang cảm thấy gì đó.”

“Kẻ thù ư? Em nhớ mặt hết mấy người em từng gặp đấy, nhưng dường như không có ai có thù hằn gì với em cả. Sao mà em lại có kẻ thù trong khi em còn chẳng có người nào đủ quen để làm kẻ thù chứ…”

Con bé thực sự cần phải được dạy lại cách kết bạn, nếu không thì con bé nhất định sẽ làm mấy thứ trái pháp luật chỉ để thu hút sự chú ý của người khác mất.

“Hay là anh nhỉ? Nhưng anh không nhớ mình có gây thù với ai cả… Anh chỉ nhớ là đã uống với mấy gã lạ mặt ở Hội mạo hiểm thôi.”

“Chắc chắn là anh rồi….” Yunyun nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ, nhưng mà kể cả thế thì sao ở trong thành phố yên bình này lại có người làm cho kỹ năng nhận diện kẻ thù kích hoạt được cơ chứ…?”

“Hãy cùng tiếp cận hắn với anh, anh sẽ dùng ẩn thân. Em hãy dùng phép thuật của mình đi, chúng ta sẽ bắt hắn.”

“Dùng phép bên trong thành phố bị cấm… Nhưng, có người đang trông cậy vào mình mà, cảm giác được tin tưởng thật không thể cưỡng lại được. Mặc dù mình đang làm điều xấu nhưng mình lại chẳng hề lưỡng lự.”

Yep, chắc chắn phải giáo dục lại cô bé càng sớm càng tốt thôi. Nếu không thì trong tương lai Yunyun sẽ bị đám người xấu lợi dụng mất...

Lúc này, kẻ thù của chúng tôi cuối cùng cũng xuất hiện…

“Lightning!”

“Ah!?”

… Ăn một đòn trực tiếp từ Yunyun, con nhóc mắt đỏ gục xuống và run rẩy…

“Đau quá đấy, hai người kia! May mà người trúng đòn là một đại pháp sư hùng mạnh đấy, nếu là người thường thì Yunyun đã bị tống vào tù rồi!” Sau khi ngồi dậy được, Megumin bắt đầu mắng té tát chúng tôi.

“Megumin, em đi theo bọn anh làm cái gì vậy? Có phải vì cái vé giảm giá của em? Nếu em chưa biết thì Aqua mới là người xài nó mà không được em cho phép, đi mà tìm cô ta, anh không liên quan gì cả.”

“Không, không phải cái lý do tầm thường đó… Mà đợi đã, anh vừa nói gì vậy!?” Megumin quay ra lắc tôi, con bé hay sưu tầm mấy cái vé giảm giá của các cửa hàng để tiết kiệm.

“Xin lỗi mà, anh hứa sẽ cho em cái giẻ rửa bát mà Aqua thắng được.”

“Em không cần mấy thứ đã qua sử dụng! Nếu mà anh muốn đưa thì đưa cái khác đi!... À, không, mình đang không tranh cãi vì chuyện này!”

Nhân tiện thì cái mà tôi thắng được là giải đặc biệt cơ. Đó là một vé miễn phí cho một cửa hàng mà tôi thường hay lui tới, các bạn biết đó là cửa hàng gì đấy, nhưng vì cửa hàng đó không phù hợp với Megumin nên tốt nhất là tôi dùng nó cho mình.

“Sáng nay em thấy cô gái đối thủ ngây thơ, dễ dụ của mình đi với một kẻ đáng ngờ nên em mới đi theo.”.”

“Anh sẽ cho em thấy thế nào mới là đáng ngờ.”

Trong lúc tôi và Megumin bắt đầu làm mấy hành động khiêu khích nhau, Yunyun cố cản chúng tôi lại “Đợi đã Megumin, tớ là người nhờ anh ấy mà! Tớ nhất định sẽ thay đổi! Kazuma sẽ dạy tớ cách giao tiếp, tớ nhất định có thể kết thêm thật nhiều bạn mới!”

“Đó không phải thứ mà cậu có thể học trong một sớm một chiều đâu. Cậu phải kiên nhẫn trải qua từng bước một chứ. Trước khi làm quen với con người, cậu có thể thử với lũ goblin trước mà.” Megumin trả lời Yunyun một cách mệt mỏi.

Đây chắc chắn chẳng phải một cách hay...

“Tớ cũng thử rồi. Tớ còn học ngôn ngữ của chúng và làm quen rồi. Nhưng chúng lại nói là ‘Mắt đỏ, nguy hiểm quá.’ Và chạy mất…”

Vãi thế, con bé làm cái gì vậy chứ. Mà ngay cả goblin cũng biết danh tiếng của Hồng ma tộc cơ à.

“Tớ còn thử thêm với cả kobold rồi, thậm chí là mấy con orge hiểu được tiếng người nữa.

Khi gặp bọn kobold, chúng chỉ giật miếng thịt tớ đưa rồi chạy mất thôi. Còn bọn orge thì chúng lại thách đấu với tớ. Khi tớ thắng thì chúng nhất loạt quỳ xuống, xin được làm thuộc hạ của tớ…”

Cô nhóc này thật đáng thương...

Megumin lắc đầu ngao ngán “Cậu vẫn thất bại sau chừng ấy nỗ lực sao…Haizz, không còn cách nào khác, hãy để tớ giúp cậu một tay!”

Megumin nói với biểu cảm trìu mến…

Mặc dù con bé luôn nói coi Yunyun là đối thủ nhưng thực sự không thể bỏ mặc bạn mình nhỉ.

“Không cần đâu! Bên cạnh đó, tuy mạnh miệng như thế nhưng cậu cũng làm gì có bạn…” Yunyun bắt đầu rơm rớm nước mắt trước những lời vừa đấm vừa xoa của Megumin.

“Nó không phức tạp đến thế đâu. Nếu muốn, tớ có thể có hàng trăm người bạn bình thường. Tham dự những bữa tiệc, đi sinh nhật bạn bè, những sự kiện khác nữa, đó cũng là chuyện tớ làm được. Tin đối thủ của cậu đi.”

“Tớ nghĩ kĩ rồi, tớ vẫn sẽ theo học anh Kazuma.”

“Cậu mới nói gì thế bạn tôi ơi! Cậu tin tưởng tên này hơn cả bạn thân của mình sao ! Kazuma, ngưng cái điệu cười tởm lợm của anh lại ngay!”

Part 3

Sau khi tới một nơi đông người, tôi quay sang nhìn Yunyun.

Nói thật thì con bé rất xinh đẹp, cả mạnh mẽ nữa.

“…Umm, sao anh nhìn chằm chằm em với ánh mắt đó thế?”

Thật là lạ, sao không ai dám tiếp cận con bé, thế…

“Anh chỉ đang tò mò là sao không ai thử tán tỉnh em nhỉ.” Phải rồi, kể cả là không kết bạn bình thường được đi chăng nữa, thì với vẻ ngoài của con bé thì việc có bạn trai cũng là dễ hiểu mà.

“Tán tỉnh à? Em không nhớ là có ai đã từng…”

“Kazuma, Kazuma, nếu anh chưa biết thì chỉ cần có ai nói chuyện với mình thì cậu ta cũng sẽ hạnh phúc hết, kể cả có là một gã ất ơ nào đi chăng nữa!”

Thực tế mà nói, cô nhóc ngây thơ, dễ dụ này rất đáng tin cậy, tuy nhiên cái nguồn gốc Hồng ma tộc làm cho con bé rất khó được mọi người tiếp cận, ngay cả đám goblin cũng phải e sợ, đó là lý do cho sự cô độc của Yunyun...

“Tình bạn là thứ được hình thành một cách tự nhiên. Anh nghĩ em chỉ cần gặp gỡ thêm nhiều người thì ắt sẽ có bạn bè thôi.”

“Vậy ra tình bạn là thứ không thể cưỡng cầu sao… Quả là lời vàng ý ngọc, em nhất định sẽ khắc ghi điều này vào tim cho đến cuối đời.”

Con bé có thật sự ổn không đây….?

Một mạo hiểm giả nữ mà chúng tôi hay gặp ở guild bỗng nhiên xuất hiện.

“Steal!” Tôi không do dự niệm phép và giật được cái áo ngực của cô ta.

“……????????!!!!!!!!! Tại sao vậy? Sao anh lại cướp áo lót của tôi?! Tôi đã làm gì anh hả?”

“K-Không…! Đợi đã, có lý do cho việc này mà! Tôi định lấy cái khăn tay hoặc mấy cái khác cơ….!” Tôi vội xin lỗi nữ chiến binh đó và trả lại đồ cho cô ấy.

Megumin nhìn như hiểu ra gì đó và nói “Em hiểu rồi, mặc dù là một cách không hay ho gì nhưng đúng là nó giúp anh bắt chuyện được với người lạ thật.”

“Ý anh là em phải làm mấy chuyện như thế này á?”

Bằng một cách nào đó, tôi vẫn được nữ chiến binh ấy tha cho, trong lúc nhìn cô ấy rời đi, tôi giải thích cho hai cô gái “Không, vừa rồi là một thất bại nhỏ thôi. Kế hoạch của anh là dùng steal rồi gọi cô ấy bảo là ‘Có phải cô làm rơi cái này không?’ cơ.”

“Em đã biết là chuyện Yunyun không thể kết bạn là không tốt, nhưng mà để cho Kazuma dạy cho cô ấy cách làm quen với người lạ đúng là một ý tưởng còn tồi hơn. Cho nên, tớ, thiên tài số một của Hồng ma tộc, sẽ hướng dẫn cho cậu cách kết bạn.”

“Tớ cũng là thiên tài của Hồng ma tộc mà…”

Megumin đưa mắt xung quanh, quan sát một vài người nào đó, rồi đột nhiên chạy tới chỗ một cô gái lạ mặt đang không chú ý và cố ý để cô ấy đâm vào mình.

“X-Xin lỗi nhé! T-Tôi không để ý đường…”

Cô gái cúi đầu xin lỗi.

“Trời ơi, mắt cô để đâu thế hả! May là tôi là một mạo hiểm giả cấp cao đấy, nếu là người bình thường thì cú vừa rồi sẽ làm họ phát nổ đấy.”

“Ehhh?! Chúng ta chỉ va chạm nhẹ thôi mà…”

Megumin dí sát mặt vào cô gái đang khiếp đảm “Nếu cô cảm thấy tội lỗi thì hãy sang cửa hàng kia uống tý trà với tôi đi! Không phải bao tôi đâu nhưng chỉ cần cô gợi ý cho tôi mấy món ngon ở đấy là được!”

“U-Umm… nếu chỉ có thế thì tôi sẽ làm…”

“Đợi đã, sao em làm mượt thế, gian lận, nhất định là gian lận.”

“Sao cậu có vẻ kinh nghiệm thế?! Cậu luôn làm cách này hả?! Vậy là vụ cậu có nhiều bạn là nói thật sao…”

Megumin vừa thành công được mời đi uống trà với cô gái lạ mặt vừa gặp, Yunyun và tôi ngay lập tức trầm trồ.

Thật đấy à, con bé giao tiếp giỏi thật đấy….

Megumin trưng ra vẻ mặt hãnh diện “Điều này có nghĩ là em thắng rồi đúng chứ?”

“Mặc dù không hiểu sao chúng ta lại đang thi làm quen với mấy cô gái nhưng anh sẽ không chịu thua đâu. Ngay cả không thể kiếm được một buổi hẹn hò, nhưng nếu mà muốn thi tìm bạn nhậu thì anh chính là chuyên gia số một. Anh sẽ cho em thấy khi anh nghiêm túc sẽ như thế nào.”

“…Umm, không cần cái đó đâu anh, làm ơn chỉ em cách giao tiếp bình thường là được…”

Nói thẳng ra thì, Yunyun có một gương mặt dễ thương tới mức mà chỉ cần con bé bắt chuyện thì phần lớn bọn con trai sẽ rơi vào lưới tình ngay lập tức. Nhưng nếu chọn nhầm đối tượng thì con bé chắc chắn sẽ bị lợi dụng và tương lai sẽ bị hủy hoại mất.

Công cuộc tìm kiếm một người đàn ông mà Yunyun có thể dễ dàng tán đổ và vô hại với con người mất tới 30 phút mới xong, nhưng chúng tôi cuối cùng cũng tìm được người phù hợp với điều kiện đó.

“Hai người, nhìn kìa. Em nghĩ gì về họ?”

“Em nghĩ là chúng ta nên gọi cho cảnh sát ngay và luôn.” Megumin đáp ngay sau khi nhìn thấy ba gã đàn ông mà tôi chỉ.

“U-Umm, họ trông như mấy người rất quan tâm tới với trẻ con vậy…”

“Yunyun, điểm tốt của cậu là sự cảm thông với người khác, nhưng những lúc như thế này thì cậu phải mạnh mẽ nói lên sự thật đi!? Đám đó trông như bọn tội phạm ấy!”

Mấy gã đàn ông trước mặt chúng tôi đang trìu mến nhìn mấy đứa trẻ chơi đùa trong công viên.

“Megumin, bình tĩnh đi. Họ là người tốt thôi. Thấy hạnh phúc khi quan sát lũ trẻ là điều bình thường.”

“Em chỉ thấy đó là một đám người xấu thôi… À phải rồi, Kazuma, anh có hứng thú với các cô bé nhỏ tuổi hơn mà.”

Con bé này, nó nói cái quái gì vậy!?

“Nghe kỹ này Megumin. Mặc dù màu mắt của Yunyun làm cho con bé trông rất đáng sợ, nhưng con bé rất xinh đấy. Mấy gã đó không quan tâm mấy thứ linh tinh đâu, miễn là đẹp thì họ sẽ làm bạn với con bé thôi.”

“Em không rõ là mình đang được khen hay không nữa…”

Tôi hiểu đám người kia chứ, họ rất thích chơi với trẻ con, và đó là tất cả. Rất nhiều otaku ở Nhật có một trái tim nhận hậu như thế, nhưng vì hành tung của họ hơi đáng ngờ nên lại bị cả xã hội khinh bỉ.

Mấy thành viên khác của Hồng ma tộc chắc hẳn đã luôn coi thường Yunyun, nên con bé trở nên tự ti và luôn đánh giá thấp bản thân mình. Nói cách khác, Yunyun và mấy gã kia đều có chung hoàn cảnh, đều là những người hiểu được nỗi đau của việc bị cô lập, chắc chắc con bé sẽ trở thành bạn tốt với họ…!

“Yunyun, tin anh đi. Họ chắc chắn sẽ chịu làm quen với em thôi, nếu em tỏ ra tự tin thì chắc chắn sẽ thành công. Hơn nữa, nếu em tìm được sở thích chung với họ thì chắc chắn sẽ thân nhau nhanh thôi.”

“Em hiểu rồi, giống anh đúng chứ. Nếu em nhớ không nhầm thì lần đầu gặp nhau, anh đã không thể nhìn thẳng vào Darkness và luôn có những hành vi đáng ngờ. Nhưng đó chắc là do hai người có chung sở thích thôi nhỉ.”

K-Không hẳn là vậy, mà...Tốt nhất tôi nên tập trung vào chuyện chính bây giờ.

“Mặc dù không còn làm hikikomori với cả otaku nữa nhưng anh hiểu họ lắm. Họ luôn nói mình không cần đến phụ nữ nhưng nếu mà có một cô gái nào đó lại gần bắt chuyện, họ chắc chắn sẽ cảm thấy rất vui. Nhớ kĩ điều này Yunyun, họ nhạy cảm lắm đấy, nên hãy nói chuyện với họ như nói chuyện với mấy cậu bé nhé. Và đừng quên nở một nụ cười thật dịu dàng… Được rồi, tiến lên đi, Yunyun!”

“Vâng! Nhìn kĩ thì họ có đôi mắt rất đẹp, chắc chắn là người tốt thôi…” Yunyun hạ quyết tâm và tiếp cận mấy gã trước mặt chúng tôi.

Từ bụi cây đằng sau, Yunyun gọi họ “Xi-Xin thứ lỗi…”

“……?! C-C-C-C-Cái gì thế! Có chuyện gì sao cô gái? Chúng tôi chỉ đang ngắm chim thôi.”

“Mình đang tìm số tiền mình làm rơi ở quanh đây thôi.”

“Chúng tôi không hề nhìn mấy đứa trẻ đâu nhé! Cô có bằng chứng không!?” Gã đàn ông bắt đầu hoảng loạn vì bị gọi.

Yunyun vội vàng lắc đầu “K-K-Không! Em không đến để cảnh cáo gì cả!”

Lúc này, gã đàn ông đang hoảng loạn mới hoàn hồn và rơi vào im lặng.

Với gương mặt đỏ ửng, Yunyun đột nhiên nhớ lại những gì tôi nói và bắt đầu mỉm cười dịu dàng “ U-Umm… Nếu các anh có thời gian rảnh thì cứ làm những gì các anh muốn”

“Rảnh á?! Chúng tôi đang nhận trách nghiệm bảo vệ những đứa trẻ đang chơi đùa trong công viên đấy.” Gã đàn ông đột nhiên tỏ vẻ xấu hổ, làm tôi cảm thấy bản thân thật sự đã quá ngây thơ.

“K-Không…! Em chỉ nghĩ là thật tốt nếu mình có thể làm bạn với các anh…”

“Bạn gì cơ?! Hahaha, đừng nghĩ là chúng tôi có vẻ không được nổi tiếng thì cô có thể nói chuyện với chúng tôi bằng cái giọng trịch thượng đó nhá! Chúng tôi không dễ bị sai bảo như thế đâu!”

Tôi đã sai hoàn toàn rồi, xin lỗi Yunyun nhé.

“Anh lầm rồi! Umm, thực ra có người đang dạy em cách kết bạn, anh ấy nói là không có kẻ xấu nào lại đi thích trẻ con cả, nên tôi tự hỏi rằng liệu anh có muốn nói chuyện chút với em không…”

“…Cô định đe dọa chúng tôi à? Chúng tôi không dư dả gì đâu! Để cho đám trẻ không bị thương khi chơi đùa, chúng tôi phải bỏ tiền túi ra để tu sửa lại trang thiết bị ở công viên này đấy.”

Yunyun cười khúc khích với vẻ ngạc nhiên “ Các anh có vẻ thực sự là người tốt đấy. Công việc quan sát những đứa trẻ này thật là cao cả, em có thể làm cùng được không?”

“Không đời nào, cô to quá. Cả bốn chúng ta thì làm sao mà nấp được trong cái bụi kia chứ. Hơn nữa, con gái mà trên 15 tuổi đều không còn trong trắng nữa rồi, tôi không muốn lại gần họ.”

Tôi đã phạm một sai lầm lớn rồi, đám người này là những kẻ tồi tệ nhất.

Mắt Yunyun ánh đỏ lên, lộ rõ vẻ phấn khích khi nghe gã đàn ông nói “Em mới 14 tuổi thôi nhé!”

“Bốc phét! Sao của một con bé 14 tuổi lại to thế kia?!”

“Nói điêu không chớp mắt, quả là đám phụ nữ trưởng thành! Đi sửa bộ ngực kia đi rồi nói chuyện tiếp với tôi!”

“Ngay cả cô có 14 tuổi thật đi chăng nữa, 2 con số là không thể chấp nhận được rồi!”

Megumin với tôi nhìn nhau đồng thanh hét lớn:

“CẢNH SÁTTTTTTTTTT!!!!!”

Part 4

Kế hoạch của tôi kết thúc trong thất bại, nên Megumin bắt đầu lên giọng “Kazuma,đây là bài học dành cho anh đấy, kiêu binh tất bại. Anh đã quá tự tin trong vụ này rồi.”

“Thiên tài tự nhận của Hồng ma tộc không có quyền nói câu đó đâu.”

Với Megumin đang vui vẻ đi phía trước, chúng tôi quay về cổng chính của Axel.

“Chúng ta là mạo hiểm giả mà. Tốt nhất là nên làm bạn với những mạo hiểm giả khác . Hơn nữa, nếu cậu tìm được những người cùng chung chí hướng, cậu còn có thể lập party với họ và đi làm nhiệm vụ đấy.”

Nghe những lời đó, mắt Yunyun sáng lên, gật đầu “Tớ hiểu rồi. Chúng ta sẽ lén tấn công mấy mạo hiểm giả đang đánh ếch khổng lồ từ xa, khiến họ mất tập trung và bị chúng nuốt. Sau đó, tớ sẽ ra tay và họ sẽ phải mắc nợ tớ!”

“Tại sao một cô gái ngây thơ như cậu lại có thể nghĩ ra cái cách bẩn thỉu như vậy chứ?! Có phải do cậu đang dần bị ảnh hưởng bởi tên này không?! Cậu chỉ cần giúp họ một cách bình thường thôi, thế là tự nhiên cậu đã có bạn rồi! Chúng ta nên chọn mấy tên tân binh đang gặp vấn đề với bọn cóc, họ thường không có đồng đội để dựa vào nên chúng ta có thể dễ dàng làm bạn với họ sau này.”

“Hm, theo anh nghĩ, tùy tình hình mà kế hoạch này còn có thể gây tác dụng ngược đấy. Mà em mới nói gì đấy Megumin, bị ảnh hưởng bởi tên này là sao. Thằng này hoàn toàn và chắc chắn là một thanh niên ngay thẳng, không đời nào anh làm mấy trò đó, có thì anh chỉ cần họ báo đáp bằng tiền là đủ, bạn bè là không cần thiết.”

“Đúng là đồng đội tốt của em, em cũng nghĩ y như Kazuma vậy.”

Một đại pháp sư dùng phép để trợ giúp những mạo hiểm giả đang gặp rắc rối, chà, tựa như một câu chuyện cổ tích vậy, nhưng...

“Nghe rõ rồi chứ, Yunyun? Sau khi giúp đỡ các mạo hiểm giả, cậu thường rời đi chẳng nói chẳng rằng. Lúc đó, cậu phải tiến đến đòi tiền công từ họ chứ, ấy vậy mà...”

“D-Dù sao thì, bởi vì tớ luôn nghĩ mình đang làm điều thừa thãi khi cố gắng giúp ai đó...Sau cùng, họ có lẽ tự xử lý được mà không cần đến tớ...

Phải rồi, con bé luôn để tâm quá mức tới những thứ nhỏ nhặt và không dám lại gần người khác vì mấy lý do như sợ làm phiền họ, đây là nguyên nhân tại sao con bé không kết bạn được.

Tuy nhiên, Megumin lại hoàn toàn trái ngược với con bé, chắc hẳn đây là lý do tại sao hai đứa thân thiết đến thế.

“Nghe này Yunyun, tự tin lên chứ! Nếu họ là người bình thường thì ngay cả khi đó không phải là tình huống khẩn cấp thực sự, thì chỉ cần được một pháp sư xinh đẹp ra tay giúp đỡ đã là may mắn rồi!”

“Nhất định, lần này tớ sẽ không chạy đi nữa, tớ sẽ đón nhận sự biết ơn của họ!”

Megumin và tôi chỉ biết nhìn nhau ngao ngán trong lúc Yunyun gật gù…

“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAH!”

Yunyun đang nhanh chóng giúp đỡ hai mạo hiểm giả khỏi bị ăn, con bé trông có vẻ thành thạo vụ này “Các bạn có sao không? Có ai bị thương gì không?”

Tôi không nghĩ là mình từng thấy họ trước đây, người mới à?

“Ư-Ừ, bọn tôi ổn. Chúng tôi chỉ hơi bất ngờ vì kích thước của chúng thôi, đây là lần đầu nhận nhiệm vụ ở thành phố này mà…”

“Hehe, cô có vẻ mạnh đấy! Thực ra chúng tôi là những người mạnh nhất ở làng của mình, nếu chúng tôi nghiêm túc hơn, lũ cóc ấy chẳng là cái thá gì cả!” Có vẻ vì muốn gây ấn tượng với cô gái mình mới gặp nên họ đang ra vẻ mình vốn luôn chiếm thế thượng phong.

“Nghe chẳng thuyết phục gì cả. Hơn nữa, sao không mau cảm ơn đi. Yunyun mới là người đánh bại được bọn cóc cơ mà, hai người cũng nên đưa bọn tôi ít tiền vì đã cứu cái mạng quèn của hai người đi.” Megumin đưa tay ra đòi tiền.

Có lẽ thấy đám người kia chỉ giỏi ba hoa bốc phét nên Megumin không muốn để Yunyun kết bạn với họ.

“Cái gì vậy?! Cô đang nói cái gì thế, chúng tôi bảo là chúng tôi không sao mà, phải chứ? Mấy con cóc này thì có gì đâu.”

“Chúng tôi mới là những người đã làm con cóc yếu đi, cô chỉ kết liễu nó từ xa thôi, trả lại tiền và điểm kinh nghiệm cho chúng tôi đi!”

Đúng là có đủ kiểu người ngoài xã hội, có lẽ việc Yunyun thường rời đi mà không nói lời nào cũng không hẳn là không tốt. Tôi có thể thấy là Megumin chuẩn bị đá đít đám tân binh này rồi.

“Thế hả? Chúng ta hẳn đã làm chuyện thừa rồi.”

“Cá…i?” Những lời của Megumin làm cho họ có vẻ bất ngờ, cả Yunyun nữa.

“Không chỉ phần thịt đâu, chúng tôi sẽ lấy cả phần thưởng nữa! Các cô chỉ được lấy điểm kinh nghiệm thôi!”

“Ừ, cứ tự nhiên đi… Yunyun, đi thôi.”

“Đ-Được rồi… Megumin, sao hôm nay cậu lại im lặng bỏ qua thế? Ah..?!” như nhận ra điều gì đó, Yunyun kêu lên.

“Chắc hẳn cậu không muốn cản trở việc mình kết bạn nên cậu mới kiềm chế bản thân lại…” Yunyun bắt đầu lẩm bẩm.

“Ngay cả khi đã thân với con bé lâu rồi nhưng em có vẻ vẫn chưa hiểu được bản chất của con bé nhỉ.”

Megumin chắc chắn đã coi đó là một lời khiêu chiến và nhận lời rồi. Con bé là một trong những kẻ nguy hiểm nhất ở Axel mà, không thể có chuyện con bé rời đi trong im lặng sau vụ đó cả.

Yunyun gọi Megumin “Này, Megumin,… Có phải cậu không muốn đánh nhau với họ vì…”

Thay vì trả lời câu hỏi của Yunyun, Megumin lại bắt đầu niệm chú. Ánh mắt con bé nhắm vào hai gã mạo hiểm giả đang vui mừng trước xác của mấy con cóc…

“Không, không thể nào!”

“Explosion!”

May mắn là con bé thi triển phép của mình ra xa, nên hai người đó chỉ bị sóng xung kích của vụ nổ hất đi thôi.

Yunyun vội vã tiến tới chỗ họ trong lúc hai người đó còn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

“H-Hai cậu ổn không? Xin thứ lỗi cho bạn tôi, cô ấy hơi lập dị chút!”

Hai gã tân binh run rẩy đứng dậy với sự giúp đỡ của Yunyun “Các người – các người làm cái quái gì thế! Tôi sẽ báo cáo vụ này cho Hội mạo hiểm, không thể để vụ này chìm được…!” “Huh? Cứ thử xem, bên Guild cũng sẽ bơ mấy người thôi. Với lại, còn thái độ thêm nữa thì...”

Họ định đôi co với Megumin nhưng sau khi nhìn thấy cái hố được tạo ra bởi vụ nổ, cả hai liền câm nín.

Bỗng xung quanh chúng tôi, một vài con cóc bắt đầu tỉnh giấc do âm thanh của vụ nổ và đang chui lên khỏi mặt đất.

Lúc này, Megumin, người đang nằm dài do hết mana trên đất, nói “Các người tự tin với sức mạnh của mình lắm cơ mà! Đám quái đó là do tôi gọi dậy đấy! Hai người có thể xử lý nó dễ dàng thôi, cần gì Yunyun nhỉ?”

“Cậu! Sao lúc nào cậu cũng phải gây chuyện thế!”

“AAAAAAAAAAAAAH! MEGUMIN!”

Các mạo hiểm giả có mặt gần đó lại phải hợp sức đối đầu với vô số

cóc bị gọi dậy bởi vụ nổ.

Sau khi bị nhân viên hội quở trách thậm tệ, chúng tôi cuối cùng cũng lết được về tới nhà.

“Chúng tôi về rồi đây~”

“Chào mừng trở về!” Aqua chào đón chúng tôi và thở dài khi thấy Megumin bị bao phủ bởi chất nhờn.

“Mùi ghê quá! Megumin, Yunyun, hai người nhớp nháp thế! Nhà tắm đang trống đấy! Quần áo bỏ vào giỏ riêng nhé, ngay cả với sức mạnh của nữ thần nước thì mấy vết chất nhờn đó khó đi lắm đấy. Tôi sẽ giặt mấy bộ đồ đó sau khi ngâm.” Aqua vừa lót báo vừa nhìn Yunyun vác theo Megumin trên lưng với ánh mắt mệt mỏi.

“Xin lỗi… Nhưng chị không muốn hỏi xem đã xảy ra chuyện gì à?” Yunyun hỏi Darkness, người đang làm bữa tối, một cách hiếu kỳ.

“Megumin chắc chắn đã gây chuyện, và rồi bọn em bị lũ ếch tấn công đúng chứ? Mà, nếu có gì khác mọi khi thì Kazuma đã than phiền với bọn chị trước tiên rồi. Cho chị xin lỗi vì em ấy đã làm liên lụy đến em nhé.”

“Ồ, chị có vẻ muốn được bao phủ bởi chất nhờn nhỉ? Đừng nghĩ chỉ vì đang làm bữa tối mà chị được an toàn nhé.”

Tuy nhiên, Darkness lại lộ ra vẻ mặt mong đợi trước lời đe dọa của Megumin.

Yunyun

bối rối cúi đầu “Xi-Xin lỗi… Đây không phải là tại Megumin đâu… Umm, em không cần tắm luôn ở đây đâu, em có thể ra nhà tắm công cộng cũng được…”

“10 phần trăm là do Yunyun và phần còn lại là của Megumin đúng chứ? Thay cho lời xin lỗi của bọn chị vì sự phiền phức của Megumin, em cứ tắm thoải mái ở đây đi, đừng lo gì cả. Bọn chị ở với con bé này lâu rồi, bọn chị hiểu nó mà.” Aqua nhẹ nhàng vỗ về Yunyun đang cảm thấy có lỗi.

“Oh, Aqua hôm nay không phải nấu bữa tối sao? Vậy thì mau qua tắm với bọn em đi!”

Megumin nhảy khỏi lưng Yunyun rồi bám vào Aqua, không thể tránh nổi một Megumin đang hăng máu, cô ta cuối cùng cũng bị đống nhầy bao phủ và đang rơm rớm nước mắt. Darkness mỉm cười “Yunyun, dùng bữa với bọn chị sau khi tắm xong nhé. À, sao tối nay em không ở lại nhỉ? Đúng rồi, chúng ta sẽ tổ chức tiệc ngủ với nhau! Chắc chắn rất vui đấy!”

Nghe những lời đó, đôi mắt Yunyun chuyển sắc đỏ và khuôn mặt cô bé trở nên vô cùng rạng rỡ.

Truyện Chữ Hay