KonoSuba: Yorimichi 2

chương 04: ban sự bảo hộ thần thánh cho chú hổ con này!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tôi đang thưởng thức bữa trưa của mình như thường lệ tại một góc của Guild.

“…Byakko (Bạch hổ)?”. Tôi nói ra cái tên đấy trong khi nhấp một ngụm cà phê.

“Anh nói một con gì cơ?”

“Anh nói một con Bạch Hổ, nó là một con hổ trắng.”

Cách người ta đặt tên cho những sinh vật trong thế giới này vô cùng độc đáo. Từ những cái tên kì lạ của Hồng Ma Nhân, đến con quái vật trông giống như một vị Shogun hay xuất hiện vào mùa đông là Winter Shogun, hoặc những con quái kì quặc như Running Hawkites.

Điều đó có nghĩa, bỏ qua những cái tên của làng Hồng Ma, khi một loại quái vật được đặt tên, nếu cái tên đó nghe có vẻ trang trọng, đó thường là những loài quái mạnh mẽ, ngược lại thì chỉ là lũ quái thường vẫn được săn đón bởi những Mạo Hiểm Giả tân binh. Trường hợp này cũng không ngoại lệ…

“Khi anh nói tên của nó là Bạch Hổ, nó gây cho em cảm giác như mấy con boss cuối vậy! Em ưa cái tên hổ trắng hơn, nó nghe có vẻ dễ xơi.”

“Dù tên nó có là gì đi nữa, anh không muốn phải chiến đấu với nó chút nào.”

Megumin đang đọc một tờ nhiệm vụ liên quan đến con “Byakko”.

Phần thưởng cho yêu cầu đánh bại nó lên đến 200 triệu Eris, số tiền đã nói lên mức độ khó của việc đối đầu với con quái vật này.

“Nếu một nhiệm vụ như thế này xuất hiện, hẳn sẽ có những nhiệm vụ khác với độ khó và tiền thưởng tương tự với những cái tên Genbu, Seiryu và Suzaku nhỉ. Bốn con linh thú này luôn đi cùng cùng nhau mà.”

“Kazuma hóa ra cũng hiểu biết đó. Con rùa mà cậu đang đề cập là hòn đảo kho báu phải không? Người ta vẫn nói về một con rùa khổng lồ mang trên vai vô vàn bảo thạch quý hiếm cứ 10 năm lại ngoi từ dưới lòng đất lên để sưởi nắng.”

Tôi chỉ nói vậy vì bộ tứ linh thú trên thường xuất hiện trong các trò chơi giả tưởng, nhưng dường như chúng thực sự tồn tại ở thế giới này.

“Thường thì con hổ trắng này sống ở dãy núi phía Tây thị trấn, nơi đặc biệt ít người qua lại. Tuy nhiên vì lý do nào đó, người ta bắt gặp nó đang loanh quanh gần Axel.”

Như thế thì sao, chúng ta biết làm gì với nó chứ.

Darkness nhẹ nhàng đặt tách trà xuống rồi tham gia câu chuyện với chúng tôi.

“Tôi không có thù oán gì với nó…Không có báo cáo nào cho thấy nó đã đả thương người dân thị trấn này. Vậy nên nếu chúng ta nhận nhiệm vụ này, tận mắt xác thực xem Byakko có nguy hiểm không rồi hẵng quyết vụ đánh bại nó nhé? Tôi nghe nói phần thưởng cao như vậy vì chưa có ai sở hữu nổi bộ lông tuyệt đẹp của con hổ khiến giới quý tộc thèm khát và sẵn sàng chi trả mạnh tay. Dù vậy thì bắt kịp tốc độ thần thành của nó là không thể.”

“Anh từ chối nhiệm vụ này. Đúng là anh đang gặp rắc rối với tiền bạc nhưng anh vẫn là một Mạo Hiểm Giả đầy lòng kiêu hãnh. Theo như Darkness thì con hổ này chưa làm hại bất kì ai cả. Anh không thấy có bất cứ lý do gì để ra tay với một sinh vật vô hại như vậy. Điều đó trái với lương tâm của anh, nên anh sẽ trở về biệt thự của mình và đi ngủ.”

“Chị cũng vậy. Nếu em không biết, bạch hổ là một thần thú. Điều đó có nghĩa nó là hầu cận của những vị thần. Là một nữ thần, chị sẽ không đời nào tổn thương nó. Chị sẽ quay trở về biệt thự với Kazuma rồi thưởng thức chai rượu của mình trên chiếc sofa ấm áp trước lò sưởi.”

“Kazuma! Thế lương tâm anh vứt ở chỗ nào khi anh tiêu diệt những tinh linh tuyết hả! Aqua nữa, tại sao chị lại chọn lúc này để hành động như một linh mục mẫu mực chứ! 200 triệu, là 200 triệu đó hai con người kia! Chúng ta có thể ngay lập tức thanh toán khoản nợ của mình!”

Megumin tiếp tục đẩy tờ giấy nhiệm vụ về phía tôi và Aqua.

Ngay cả khi em có nói thế…

“Hãy suy nghĩ cẩn thận chút đi Megumin. Chúng ta, cái nhóm luôn thất bại thảm thê trước mấy con ếch thảm hại! Giờ em lại muốn đánh nhau với một con quái cấp trùm sao?! Điều đó rõ ràng là bất khả thi!”

“Anh lo lắng thừa rồi Kazuma. Sau cùng, Byakko lớn hơn nhiều so với hổ thường. Ừ thì cái thứ tốc độ kinh hoàng khiến không ai chạm nổi vào một cọng lông của nó. Nhưng có vấn đề gì chứ? Với cơ thể đồ sộ như vậy, né tránh cũng vô dụng trước Explosion diện rộng của em thôi!”

Nghe Megumin nói vậy, Darkness cũng đặt tay lên cằm và bắt đầu suy nghĩ…

“…Megumin nói đúng. Tuy nó rất lớn và nhanh nhẹn, nhưng nó không phải loài quái có lớp giáp hay da dày. Nếu nó ăn trọn một cú Explosion thì đó là hồi kết.”

Tôi hiểu sức công phá của Explosion. Nhưng liệu việc Darkness kìm hãm nó rồi Megumin kết liễu nó bằng ma pháp nổ của mình sẽ thành công?

Kẻ địch có tiền thưởng 200 triệu Eris, quá đủ để trả đống nợ còn lại…

“…Hai người nói không sai…Nhưng tôi vẫn thấy…Hm, 200 triệu…200 triệu cơ à…”

“Trời ạ, các người thật sự là một lũ ngốc mà! Đừng mơ tới việc tôi tham gia cùng mấy người. Chiến đấu với một thần thú? Đầu các người úng nước hết rồi sao! Megumin, Darkness, đừng có trở thành nô lệ đồng tiền giống tên Kazuma chứ. Tên này bị như vậy vì đã lún quá sâu vào vòng xoáy nợ nần thôi, hãy để tôi dẫn lối cho hai người!”

Nguyên nhân chính của đống nợ dám không xấu hổ mà nói như vậy với bọn tôi…

Phần 2:

“-Uu….uuu…Tôi không muốn... Tôi không muốn mà~”

“Tôi cũng không nếu tôi có thể lựa chọn. Nhưng tôi có thể làm gì chứ? Tôi muốn mau chóng trả xong món nợ do con ngốc nào đó gây ra cho tôi!”

Kéo theo Aqua vẫn đang mè nheo, chúng tôi băng qua con đường dẫn đến ngọn núi phía Tây Axel.

Khốn nạn không cơ chứ, leo đường núi đã mệt rồi mà con nhỏ nữ thần này cứ chống cự.

Cuối cùng, để Aqua không quấy rầy tôi nữa, Megumin đã làm một thỏa thuận với cô ta rằng nếu Explosion không đả thương nổi con hổ, chúng tôi sẽ rút lui ngay.

Người ta nói rằng đã thấy Byakko ở quanh đây, nên chúng tôi không cần tiến sâu hơn nữa mà chỉ cần chờ phục kích nó.

“Aqua, bình tĩnh nào. Tôi sẽ bảo vệ cô. Vả lại, một khi tình hình trở nên nghiêm trọng, chỉ cần băng qua con đường kia là chúng ta sẽ an toàn.”

Thấy Aqua vẫn chưa nguôi ngoai, Darkness lại tiếp tục dỗ dành nhỏ. Cảm thấy có thể tin tưởng được Megumin và Darkness, cô ta cũng chịu ngoan ngoãn đi theo chúng tôi nhưng vẫn không quên cảnh giác xung quanh.

Byakko…Tuy các báo cáo về việc nhìn thấy nó ngày càng nhiều, nhưng dù gì nó cũng là một thần thú. Với một con quái hiếm như vậy, khả năng chúng tôi bắt gặp nó không cao. Vậy nên chúng tôi sẽ đợi ở đây một lúc, nếu nó không xuất hiện, tôi sẽ được trở về ngôi nhà ấm áp của mình.

Ngay lúc ấy, một bóng hình bỗng nhiên xuất hiện cắt ngang dòng suy nghĩ ngây thơ của tôi…

“…Đ-Đó là…”

Con báo mang trên mình bộ lông màu đen tuyền cùng những chiếc răng nanh to lớn và sắc nhọn, loài quái vật được biết đến với cái tên Rokkie Killer ( Sát thủ tân binh).

Nhận thấy sự hiện diện của chúng tôi, nó trở nên dè chừng nhưng cũng không tỏ ra sợ hãi.

“K-Kazuma, một con Sát thủ tân binh bất ngờ xuất hiện kìa! Ở khoảng cách gần thế này, em không thể nào xài Explosion của mình được!”

“Đừng cuống Megumin, em và Aqua hãy mau trốn sau lưng chị!”

“Aqua, niệm phép hỗ trợ của cô lên Darkness đi! Megumin, cứ chuẩn bị phép Explosion của em để đề phòng! Nếu nó xuất hiện ở đây, vậy thì khả năng cao những con quái khác cũng thế!”

“Kazuma, cậu trông thật ngầu lúc ra mệnh lệnh. Nhưng tại sao cậu cũng trốn ra sau lưng Darkness chứ! Mau lên phía trước mà nghênh chiến với nó đi, cậu mà để Darkness chiến đấu một mình thì mấy đòn của cô ấy sẽ hụt hết rôiF chúng ta sẽ bị con báo nhai đầu!”

Chết tiệt, kẻ địch đột nhiên xuất hiện làm chúng tôi lâm vào trạng thái hoảng loạn và vội vàng vào tư thế chiến đấu. Nhưng dù cho chúng tôi bị động như thế….

Con sát thủ tân binh vẫn không hề nhúc nhích.

“…Nó không tấn công sao…”

“T-Tại sao chứ? Bởi vì nó sợ chúng ta sao? Xét cho cùng, tổ đội chúng ta đã đánh bại kha khá tướng quỷ. Bản năng của loài thú hoang có lẽ là lý do khiến nó phải e sợ chúng ta.”

“Tôi cũng mong vậy, nhưng nhìn ánh mắt nó kìa Kazuma, không có bất kì sự sợ hãi nào trong đôi mắt ấy. Trông như nó đang đánh giá chúng ta vậy…”

Trong lúc chúng tôi còn đang phân vân không biết nên hành động kiểu gì trước tình huống kì lạ này, con Sát thủ tân binh bỗng hú lên một hồi dài. (Cũng hơi lạ khi bên eng viết là howl- hú, thường thì mấy con báo sẽ gầm, nhưng đây là dị giới mà, anh Kazuma còn bị coi là thiếu thường thức huống hồ trans…)

Chúng tôi ngay lập tức cảnh giác xung quanh. Tức thì, vô vàn tiếng hú đáp lại từ nhiều nơi trên ngọn núi vọng đến. Oi! Điều này thật sự rất tệ!

“N-Này, tôi không biết là Rokkie Killer đi săn theo đàn đấy?! Sao cái thế giới này cứ phải khó khăn với tôi thế! Một con thôi cũng đã khiến nhóm ta phải chật vật rồi, đằng này…! Agh! Chết tiệt!”

“Rút lui thôi! Hôm nay chúng ta tạm tha cho con bạch hổ vậy!”

“Đó chính xác là những gì chị đã nói! Chị đã nói chúng ta không nên đến đây! Và em vẫn nghĩ mình thắng nổi nó sao khi nói ‘chúng ta tạm tha cho con bạch hổ’?!”

“…”

“Ngưng cái điệu cười biến thái của cô ngay, Darkness!”

Vẫn không rời mắt khỏi lũ quái, tôi bắt đầu thận trọng lùi lại phía sau…!

“Nghe này các cô, tôi nghe được từ những Mạo hiểm giả trong guild rằng mấy con quái vật đó có thói quen đuổi theo ai quay lưng lại với chúng. Nhưng ở khoảng cách này, dù cho không quay lưng lại, chúng ta vẫn sẽ bị nó vồ lấy trong nháy mắt. Thế nên tất cả phải bỏ chạy cùng lúc, nó sẽ phân vân không biết nên đuổi theo ai.”

“Tôi hiểu rồi, hãy đếm đến năm rồi cùng chạy nhé? Nhớ là đến năm đấy!”

“Tôi biết rồi, cô có thể tin ở tôi.”

Nghe chúng tôi bàn luận, Darkness đang để mắt đến con Rokkie Killer gật đầu.

“Được rồi, tôi bắt đầu đếm đây. Một…Hai…-

“Ba!-“

Ngay khi cô ấy đếm đến ba, chúng tôi lập tức quay đầu bỏ chạy.

“Bốn…A?! C-Chờ tôi với…!”

Darkness vội chạy theo chúng tôi với bộ giáp nặng nề của cô ấy sau khi bị chúng tôi bỏ lại. Hai cái người phía sau tôi bắt đầu nói.

“Sống chung với Kazuma đã lâu, em biết mọi chuyện sẽ thành ra thế này mà! Không phải vì em muốn bỏ lại Darkness đâu, mà là em ghét cảm giác bị lừa thôi!”

“Kazuma là đồ dối trá! Nhân tiện, tôi cũng giống như Megumin! Mấy trò bẩn thỉu của cậu không đời nào qua mắt được nữ thần như tôi đâu!”

Hai con mắm này đang đổ hết tội lỗi lên đầu tôi?! Kể cả khi hai cô còn xuất phát trước cả tôi sao?!

“Đ-Đợi một chút..hộc hộc…Áo giáp của tôi nặng quá…! N-Này, Sát thủ tân binh không hề đuổi theo chúng ta!”

“Hả…?”

Chúng tôi dừng chạy và quay đầu lại theo lời của Darkness. Thật vậy, nó vẫn đứng im đó không nhúc nhích.

Phần 3:

Bốn người chúng tôi hội nhóm ngay sau đó, bàn tán về hành động kì lạ của con Rokkie Killer.

“Gì vậy, gì vậy? Nó đang đói sao? Tôi vẫn còn giữ một ít mực khô trong túi đó, nếu chúng ta cho nó ăn, nó sẽ vui vẻ về nhà chứ?”

“Cô bị ngốc sao Aqua? Nếu nó thực sự đói, nó sẽ đớp cả cô lẫn cái túi mực khô của cô. Nhưng mấy tiếng hú từ trên núi là sao vậy? Tôi chưa bao giờ nghe nói đến việc Sát thủ tân binh đi săn theo đàn…”

Khi tôi nói vậy, những cái cây trước mặt chúng tôi bỗng đổ rạp xuống như thể có thứ gì đó cực lớn đang đi về phía này.

“Đẹp quá…”

Darkness trầm trồ trước sự xuất hiện của con quái vật tôi ngại đối đầu nhất…

Đó chắc chắn là một con Byakko, một con hổ khổng lồ với bộ lông trắng như tuyết. Cả người nó được bao bọc bởi hào quang thần thánh, tuy yếu ớt, nhưng không nghi ngờ gì nó là một thần thú huyền thoại…

“Me-Me-Me-Me-Me-Megumin! Con quái mà em muốn đánh bại đang ở ngay kia kìa!”

“H-H-Hãy chuẩn bị mà lãnh trọn Exlosion của ta đây!”

“Sao em lại cuống thế chứ Megumin?! Mau nhanh lên đi, đó chắc chắn là ánh mắt của một con dã thú! Tiêu diệt nó trước khi nó ăn thịt chúng ta!”

“Oi, không phải mới nãy cô còn nói nó là một linh thú sao! Nó là kẻ hầu cận của các vị thần phải không?! Cô cũng là một nữ thần, vậy nên ra mà thu phục nó đi!”

Chúng tôi lại một lần nữa rơi vào trạng thái hoảng loạn.

Megumin nhanh chóng niệm phép; nhưng Darkness chợt hạ kiếm xuống rồi mỉm cười với con Byakko.

“Bình tĩnh nào Kazuma, tôi không cảm thấy bất kì sự thù địch nào từ con thú này. Nó sẽ không tấn công chúng ta đâu. Nó trông rất thông minh. Con Rokkie Killer không đuổi theo chúng ta hẳn cũng do nó ra lệnh.”

Nghe cô ta nói vậy, tôi cũng nhìn lại con Bạch Hổ một lần nữa.

Bộ lông trắng như tuyết điểm xuyến những vệt vằn đặc trưng của loài hổ, đôi mắt xanh như ngọc bích tỏa ra sự minh mẫn lạ kì.

Toàn thân con Bạch Hổ toát lên khí chất thanh cao và thánh thiện.

Darkness bắt đầu buông thanh đại kiếm của cô ta xuống rồi dang rộng hai tay mình ra. Cô ta nhẹ nhàng nói.

“Ta cảm thấy thật hổ thẹn khi đã nhận nhiệm vụ bắt một sinh vật đẹp đẽ như ngươi…Thấy chưa, ta đã bỏ vũ khí của mình xuống, ta không hề có ác ý nào c-Ugh?!”

Con Byakko dùng chân trước đánh bay Darkness như đá hòn sỏi bên vệ đường.

“Nó muốn đánh nhau đấy! Megumin, phép thuật của em sẵn sàng chưa?!”

“E-E-Em đã luôn sẵn sàng rồi! Nó chỉ là một con hổ quá cỡ, một con hổ lớn hơn bình thường...!”

“Vậy thì phóng nó ngay đi! Aqua, cô mau chạy ra chỗ Darkness xem cô ta có sao khôn-Oi, cô đang chạy trốn một mình đấy hả?!”

Nguồn mana xung quanh Megumin dao động dữ dội. Có lẽ vì cảm nhận được nguy hiểm, con Rokkie Killer đã nhanh chóng chạy đi như ai đó vậy. Trái ngược lại, con Byakko vẫn thản nhiên ngồi đó liếm bộ móng của mình.

“Sau đòn đánh này, danh hiệu Holy Beast Slayer (Sát thần thú) sẽ là của ta! Đón lấy cơn thịnh nộ từ ma pháp mạnh nhất nhân loại đi! EXPLOSION!!!”

Megumin giải phóng thứ ma pháp bộc phá chết người của mình vào thẳng con Bạch Hổ.

Sóng xung kích từ vụ nổ lan ra xung quanh như điên dại, cào xé từng mảnh đất và cây cỏ nó đi qua. Aqua đang chạy bị nó đẩy bắn đi một quãng xa, trong khi tôi may mắn kịp nằm úp xuống đất.

Khi làn khói dày đặc được tạo ra bởi vụ nổ dần tan đi, chỗ con Byakko đứng ban nãy chỉ còn lại một miệng hố núi lửa khổng lồ. Cả con Bạch Hổ lẫn Sát thủ tân binh đã biến mất không còn dấu vết.

Vừa đỡ Megumin đứng dậy, tôi vừa kích hoạt kĩ năng Detect Enemy của mình để xác thực xem con Bạch Hổ đã chết thật chưa…

“…Nó còn sống không Kazuma?”. Darkness cũng đã đứng dậy được sau khi lãnh trọn cú vả của con hổ và một phần Explosion của Megumin. Tôi còn chưa kịp trả lời thì ai đó lại lẩm bẩm những điều tuyệt đối không nên nói vào thời điểm như thế này.

“Hm hum, suy cho cùng nó cũng chỉ là một con thú thường thôi. Vậy là chúng ta dễ dàng bỏ túi 200 triệu Eris. Đáng lẽ ta nên nhận nhiệm vụ này sớm hơn. Nào, Kazuma, về nhà thôi, tôi sẽ đặc cách cho cậu được hưởng chút rượu xịn tôi cất giữ bấy lâu nay! Dù gì chúng ta vẫn còn rất nhiều tiền sau khi trả xong đống nợ, tôi có thể mua một chai rượu khác!”

Aqua, như mọi khi, nhỏ lại bật flag.

Thật sự dễ vậy sao, tôi lấy tờ yêu cầu ra đọc lại…

“Oi, trong này nói ta chỉ có thể nhận thưởng nếu lấy được bộ lông của nó… Lẽ ra ta không nên làm cho nó bốc hơi bằng Explosio- Cái?!”

Tôi bỗng cảm thấy có sự hiện diện đằng sau lưng mình.

Không ổn rồi, không ổn rồi. Tôi đã xem quá nhiều bộ phim để biết kết cục của việc này sẽ như thế nào. Nếu từ từ quay đầu lại thì cái kết giống mấy bộ phim kinh dị là không tránh khỏi, vậy nên tốt nhất tôi nên quay lại ngay nhỉ? Hay cứ thế này mà chạy thôi?

Mải suy nghĩ, cơ thể tôi đã tự động quay về phía sau…

“Tôi không biết ngài có hiểu những gì tôi sắp nói không. Nhưng ngay từ đầu tôi đã cố từ chối nhiệm vụ này. Rốt cuộc, tôi là một người yêu mèo- K-Không, tôi không có ý so sánh ngài với lũ mèo.”

Tôi vội cúi rạp người xuống và đưa hai tay lên ra hiệu đầu hàng

trước sự xuất hiện bất ngờ của con Byakko. Nó đã ở phía sau tôi bao lâu rồi chứ?! Đúng là một con quái vật mà!

“T-Tôi cũng đã nói với mọi người rằng cậu là một thần thú! Nếu tổn hại đến cậu nhất định sẽ phải chịu thiên phạt! Ấy vậy mà lũ người này vẫn kéo tôi đến đây bởi lòng tham vô đáy của họ! Tôi đã cố gắng ngăn cản họ nhưng không được…!”

Trong khi tôi và Aqua hớt hải cầu xin sự nhân từ từ con Bạch Hổ, Megumin im lặng nằm sõng soài trên mặt đất giả chết.

Bỗng, con Byakko tiến lại gần Aqua.

“N-Này, tại sao cậu lại tiến về phía tôi?! Tôi chưa hề làm cậu bị thương nhé! Nếu cậu muốn bữa chiều, thì tên Kazuma bên đó ngon lành hơn tôi nhiều! Với tư cách là một nữ thần, chúng ta có thể làm bạn với nhau được không…Ehh?”

Byakko nhả thứ gì đó nó vẫn ngậm trong miệng nãy giờ vào tay Aqua, sau đó ngay lập tức phóng đi, bỏ cô ta lại với khuôn mặt khó hiểu.

Thấy nó đã hoàn toàn biến mất sau dãy núi, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Darkness lại gần Aqua rồi nhìn vào thứ trông như quả bóng lông trắng trong tay nhỏ.

“Một con Byakko con…?”

*********************

Trở lại thị trấn Axel.

“Này, tôi còn trẻ thế này đã phải bế theo một đứa trẻ sẽ khiến người ta hiểu lầm mất…”

Tuy không ngừng phàn nàn, Aqua vẫn kiên trì niệm phép Heal lên con hổ con. Nó đang rất yếu, tôi khó có thể nghe thấy hơi thở của nó nếu không tập trung.

“Sướng nhé Megumin, nó mà tắt thở bây giờ là em có thể xài cái danh xưng ‘Holy Beast Slayer’ của em rồi.”

“Đ-Đợi chút đã, đó là lỗi của em sao?! Làm sao em biết được nó ở trong phạm vi của Explosion chứ!”

“Tôi đã quen với việc Megumin luôn làm những thứ không cần thiết rồi. Nhưng lần này đúng là lỗi không phải của em ấy, một phần… Con hổ này đang thiếu tinh hoa thần thánh, thứ nuôi dưỡng những thần thú. Dường như con Byakko mẹ đã cạn kiệt thần lực lúc sinh con, nên không thể cung cấp tinh hoa cho bé này cho đến khi qua giai đoạn sơ sinh được. A! Tôi biết rồi, con Byakko quanh quẩn ở đây hẳn là vì cảm nhận được sức mạnh thần thánh cực mạnh của tôi. Nó muốn tôi nuôi hộ nó bé này!”

Aqua lại nói những điều kì lạ.

“Tôi phát mệt với mấy cái logic ở thế giới này rồi nên tôi sẽ không tranh luận với cô nữa. Nhưng có ổn không đấy, cô thực sự có tinh hoa thần thánh sao? Cả Kazuma từng ngủ trong chuồng ngựa và Kazuma đang cật lực làm việc để trả nợ đều nói với tôi đó là điều phi lý!”

“Nếu cậu còn nói mấy câu thô lỗ như thế, tôi sẽ cho cậu ăn thiên phạt đấy! Hãy nhìn nó ngủ ngon lành ra sao khi nhận được tinh hoa từ tôi đi.”

“…Ê, hình như nó đang đái dầm kìa…Này! Đừng có ném nó đi chỉ vì nó làm bẩn quần áo của cô một xíu chứ!”

“Tôi hiểu rồi, một đại linh mục như Aqua sẽ có rất nhiều tinh hoa thần thánh. Vậy, chúng ta làm gì với nó bây giờ?”

“Tôi sẽ giữ nó.”

Không phải ban nãy cô định ném nó đi sao.

“Con Byakko mẹ đã giao nó lại cho tôi. Cũng là một tồn tại thần thánh, tôi sẽ thay mẹ nó chăm sóc nó. Tôi thích nuôi mấy con rồng hơn, nhưng một con thần thú cũng không tệ. Tôi sẽ huấn luyện nó trở thành con át chủ bài trong cuộc chiến cuối cùng với Quỷ Vương!”

“Cô còn chẳng thể tự chăm sóc bản thân mình và giờ cô muốn nuôi một con thú cưng sao!?”

Phần 4

Chị gái tiếp tân của Guild cứ nhìn chằm chằm vào quả bóng lông Aqua đang ôm nãy giờ.

“Umm…Anh có thể nhận được một khoản lớn nhưng…Kazuma-san thực sự muốn bán nó sao?”

Sau khi trở về Axel, chúng tôi đi thẳng đến Hội Mạo Hiểm Giả.

“Ác quỷ! Kazuma đúng là ác quỷ! Cậu muốn bán cô bé dễ thương này sao?! Trái tim của cậu còn lạnh lẽo hơn cả Winter Shogun!”

Phải, tôi đang hỏi xem liệu lông của một con hổ con sẽ bán được giá bao nhiêu.

“Một Mạo Hiểm Giả không nên nói mấy lời ngây thơ như thế, nó là một con quái vật, cô biết đấy! Dù nó có dễ thương đến đâu thì vẫn là một con quái vật! Trách nhiệm của một Mạo Hiểm Giả là săn quái vật kiếm tiền chứ không phải nuôi chúng!”

Nghe tôi nói vậy, Aqua bỗng nổi cơn thịnh nộ.

“Từ lúc nào mà cậu bị ám ảnh với tiền thế hả?! Cậu còn cố giết con Byakko mặc dù trước đó đã nói rằng làm hại đến những sinh vật vô tội là trái với đức tin của mình! Tất cả đều thay đổi khi cậu biết đến số tiền thưởng nhận được từ việc giết nó! Cậu đúng là một tên khốn mà Kazuma!”

“Im đêi, cô nghĩ tại sao tôi bị ám ảnh bởi đồng tiền đến như thế!”

Lờ đi Aqua tiếp tục càu nhàu, tôi giật lấy con hổ từ tay cô ta rồi đặt lên bàn tiếp tân.

“Đủ rồi, cứ đưa tiền thưởng cho tôi đi. Con này đáng bao nhiêu Eris?”

“A-Anh vẫn định bán nó sao? Với một con non như thế này, chúng tôi có thể mua với giá 10 triệu Eris, nhưng…”

Cô gái này có vẻ cũng đã say mê nó rồi. Luna nhìn nó cuộn tròn trên bàn với nụ cười hiếm thấy trên môi cô nàng.

Dù gì thì, đúng như mong đợi từ Byakko, một con non cũng đã có giá lên đến 10 triệu! Tuy không thể dùng để trả hết món nợ bấy lâu nay, nhưng chúng tôi có thể sống thoải mái qua mùa đông này, hơn nữa…!

“Nyaa~Nyaa~”

Có lẽ đã được phục hồi ít nhiều bởi tinh hoa thần thánh từ Aqua, con hổ con vươn chân ngáp rồi mở mắt ra nhìn chằm chằm về phía tôi. Thấy vậy, Aqua cũng hướng ánh mắt của nhỏ vào tôi, ngày một gần…

“Oa…Mềm mại quá!”

Luna vui vẻ nói trong khi đưa tay ra vuốt ve con Byakko.

“Chúng ta đã nuôi một con mèo ở nhà, em không có vấn đề gì khi nuôi thêm một con nữa. Nhận nuôi nó nhé, Kazuma?”

“Em đang coi nó là một con mèo khác sao…Ugh…”

Nhỏ Aqua vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào tôi. Mấy người đang gây áp lực lên tôi đấy à.

Mạnh mẽ lên nào Kazuma, mày có thể là một thằng yêu mèo, nhưng nó là một con hổ. Hơn hết, 10 triệu, 10 triệu! Chẳng phải chọn cái nào đã quá rõ ràng rồi sao!

“Đừng khiến Kazuma phải khó xử nữa Aqua, Megumin. Mọi người đều rõ cậu ta làm vậy là vì món nợ của chúng ta mà. Vả lại, một Mạo Hiểm Giả thì không nên có lòng nhân từ với quái vật, nuôi chúng thì càng không được phép. Hãy để cho Kazuma tự mình quyết định đi.”

Darkness nói những lời dịu dàng như vậy trong khi vẫn không rời mắt khỏi con hổ con.

( Mặc dù khiếm khuyết 1 số khía cạnh nhưng nếu mọi người để ý kĩ thì Darkness luôn tạo đường lui cho Kazuma nhà ta, lại còn hết mực tin tưởng quyết định của anh nữa chứ. Good girl ra phết chứ đùa:)) )

Nyaa~Nyaa~Nyaa~

Chết tiệt, cái sự dễ thương này. Darkness có vẻ cũng đầu hàng nó rồi. Agh gezz, tôi thì khác gì các cô cơ chứ. Con hổ kia, dù cho mày có kêu nyaa nyaa thêm bao nhiêu lần đi nữa…!

****************

Trên đường trở về biệt thự của chúng tôi.

“Cô đã mua rơm để làm nệm cho nó chưa Aqua? Ta cần một cái hộp rỗng nữa. À cả chăn nữa…”

“Tôi sẽ lấy một ít rơm từ chỗ Chomusuke. Còn hộp rỗng, có lẽ nhà hàng xóm có đấy, bác ấy bán rau củ mà.”

Cuối cùng tôi đã bị vẻ dễ thương của con hổ đánh bại và quyết định sẽ nuôi nó. Chà, tuy bây giờ nó vẫn còn rất nhỏ và yếu ớt, nhưng nó là một thần thú, tương lai nó sẽ rất mạnh mẽ. Mặc dù không biết chúng tôi có thể nuôi nó lớn với số nợ của mình không, nhưng nhìn theo hướng tích cực thì…

“Tôi đã về rồi đây!”

Sau khi mở cửa chính, Aqua lao thẳng đến chiếc sofa êm ái trước lò sưởi. Con hổ con cũng lẽo đẽo theo sau cô ta.

Darkness cất trang bị xong liền vào bếp pha chút trà, trong khi đó tôi đặt Megumin xuống cạnh Aqua.

“Nè, con hổ này cứ nhìn chằm chằm về hướng đó nãy giờ. Có gì ở đó sao?”

Nằm bẹp dí trên chiếc ghế sofa, Megumin uể oải nói.

Bởi vì bên ngoài trời đã tối, việc Megumin đột ngột nói như vậy trước ánh lửa lập lòe của lò sưởi khiến tôi có chút sợ hãi. Làm ơn đi, thằng này phải đi ngủ sớm vào tối nay, nếu không đến đoạn hay thì đã…

“Nó đang nhìn vào hồn ma sống trong căn biệt này. Chị đã nói điều này trước đây, nhớ chứ? Có hồn ma của một cô con gái quý tộc ở đây. Em ý đang lơ lửng trên trần nhà và nhảy mấy điệu kì dị, điều này hẳn đã thu hút sự chú ý của con hổ.”

“Tôi cũng tò mò về hồn ma ấy lâu rồi. Nếu em ấy thực sự đang ở đây, cô có thể cho tôi nói chuyện với em ấy không? Có một số chuyện tôi không muốn em ấy nhìn thấy vào ban đêm…”

Khi tôi định thảo luận thêm với Aqua về vấn đề này, Darkness trở lại phòng khách với chiếc bình đựng thứ dung dịch gì đó màu trắng trên tay.

“Cô đã quyết định tên của bé hổ này chưa, Aqua? Ah, tôi có mang ra một ít sữa ấm đây…”

Con hổ này sống dựa vào việc hấp thụ tinh hoa thần thánh, nên tôi không chắc nó có cần uống sữa không. Nhưng nhìn biểu cảm vui vẻ của Darkness mà xem, cô ấy nói rằng một Mạo Hiểm Giả không nên nuôi quái vật, nhưng cô ta có vẻ cưng con hổ này hơn bất kì ai trong số chúng tôi.

Phần 5:

Vào buổi sáng hôm sau.

Tôi đã có một đêm ngon giấc và hoàn toàn thỏa mãn, giờ là lúc nên xuống nhà. Vừa mới bước ra sân sau, tôi đã nghe thấy tiếng của Aqua.

“Tôi quyết định rồi, tên của chú hổ con này sẽ là Siegward. Wolfgang Siegward, hay có thể gọi là Sieg!” Aqua hớn hở nói ra cái tên đó trong khi giơ con hổ lên cao.

Tại sao cô phải đặt cho nó cái tên ngầu như vậy.

“Đợi chút nào, em cũng đã nghĩ ra tên cho nó.”

“Đừng hòng, Megumin! Em sẽ lại đặt cho nó mấy cái tên kì lạ như MeguMegu hay MinMin!”

“Này! Chị đang chế giễu tên của em đúng không!?”

Mới sáng ra hai con người này đã trở nên ồn ào.

Dưới gốc cây gần đó, Darkness đang thay cát vệ sinh cho con hổ. Cô ấy nhìn Aqua và Megumin đang vui đùa với nó liền nở một nụ cười.

“Trông nó đã khỏe hơn trông thấy. Điều này thật đáng mừng.”

“Tôi cũng thấy vậy. Cứ theo tiến độ này, chưa đến một tuần nó sẽ không cần chúng ta phải chăm sóc nữa.”

Aqua đã nói rằng tinh hoa thần thánh chỉ cần thiết cho con hổ con khi nó còn sơ sinh, sau đó, dù có vứt nó cho ai nuôi thì nó cũng sẽ sống tốt.

Một tuần nhanh chóng trôi qua, Sieg không những bình phục hoàn toàn mà còn trở nên quậy phá.

“Ngày này cuối cùng cũng đến. Nghe cho kĩ đây Sieg, mục đích ban đầu của tao không phải là nuôi mày như một con thú cưng. Đó là lý do bắt đầu từ ngày hôm nay, tao sẽ huấn luyện mày theo chế độ đặc biệt. Sau cùng, mày sẽ trở thành con át chủ bài chống lại quân đội của Quỷ Vương!”

Ngồi bắt chéo chân trên chiếc ghế đặt tại trung tâm khu vườn, Aqua đưa tay chỉ thẳng vào Sieg với vẻ nghiêm khắc. Nhìn cái dáng ngồi của ta bỗng khiến tôi ngứa ngáy khi nhớ lại lần đầu gặp nhỏ.

“Nya!”

“Không phải ‘Nya’! Trả lời ‘Có!’ ấy!”

“Nya!Nya!”

Sieg có vẻ đói khi nó bắt đầu lại gần Aqua rồi dụi dụi vào chân cô ta.

“Đừng hòng, mày phải sinh hoạt theo thời gian trong quân ngũ. Giờ vẫn chưa phải lúc ăn…Này! Đừng có gặm cái Hogoroma của tao! Mặc dù là một thánh tích nhưng nó rất dễ r- Waaa! Đứng lại ngay, trả Hogoroma của ta đây!”

Cứ thế, một chủ một hổ chơi đuổi bắt quanh sân cho đến khi mệt nhoài.

Lại một buổi sáng nữa trôi qua.

Sieg và Chomusuke đang nô đùa trước lò sưởi thì Aqua chen vào khó chịu.

“Sieg, nhóc tuyệt đối đừng lại gần con mèo đó. Tao luôn cảm thấy một thứ aura hắc ám bao quanh con mèo này. Hơn hết, nó chẳng bao giờ ưa ta cả.”

Cô ta thực sự trông giống mấy bà mẹ nghiêm cấm con mình chơi với mấy đứa cá biệt vậy.

“Có thể không sợ hãi mà lại gần thân quyến của em, Sieg cũng không tệ đấy.”

“Ah, hai đứa nó đáng yêu quá….Megumin, Aqua, tôi có thể nựng chúng một lúc không?”

Ba người họ trông rất tận hưởng khoảnh khắc này. Ấy vậy mà mấy giây sau, tôi bắt đầu nghe thấy một vài thứ không đúng lắm…

“Sieg! Sử dụng God Blow mà tao dạy mày hôm trước để hành con mèo kia ra bã đi! Hãy cho nó thấy đâu là sự khác biệt giữa một tồn tại thiêng liêng và quả bóng lông độc ác đó!”

Cái con nhỏ này. Dạy bạo lực cho trẻ nhỏ là không tốt. May mắn thay, bọn chúng có vẻ chẳng để tâm đến Aqua mà cuộn tròn lại ngủ trên thảm phòng khách. Trông thấy vậy, Darkness cố kìm nén ham muốn nựng chúng của mình để hai con thú được ngủ yên. Ngược lại, Aqua xốc Sieg lên không chút thương xót.

“Tại sao mày lại không chịu nghe theo lời tao chứ?! Tao sẽ không chiều hư mày hôm nay đâu! Coi nào, dậy và tập luyện ngay cho tao! Cho dù mày có khóc lóc hay van xin-…Waaaaaaa!”

“Có vẻ nó coi cô là bồn vệ sinh di động rồi. Cứ ở gần cô là nó lại không kiểm soát được…”

“Tại sao chứ?! Xin mày đấy Sieg, làm ơn nhớ chỗ đi vệ sinh hộ tao với!”

Aqua để lại việc trông con hổ cho tôi rồi chạy vội vào nhà tắm.

Tối hôm đó.

“Sieg! Chiếc khăn đó là báu vật đối với tao đó! Tao sẽ mang cho mày một cái chăn nên trả nó cho tao ngay!”

“Cô đúng là thứ phụ huynh vô dụng. Xem đứa trẻ cô chăm bẵm trở nên ngày một hư kìa.”

“Do chúng tôi vẫn chưa hiểu nhau thôi. Đêm nay tôi sẽ ngủ cùng nó. Tôi muốn nó ấn tượng về tôi như một người mẹ!”

Nói vậy, Aqua giành một chỗ trước lò sưởi rồi ôm lấy chiếc hộp Sieg đang ngủ.

“Mày còn buồn đi vệ sinh không Sieg? Lần này tao sẽ chỉ mày đi đúng cách…”

Ừ thì, chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tôi, nên tôi mặc Aqua ở dưới và bước lên phòng ngủ của mình trên tầng hai.

Nhiều ngày nữa trôi qua, vào một buổi chiều đẹp trời. Aqua và tôi cùng Sieg đang phơi nắng bên ngoài vườn.

“Sieg, thời tiết hôm nay rất đẹp. Nên tao hiểu tại sao mày lại cảm thấy buồn ngủ. Nhưng đã đến lúc mày phải nghe lời tao, hôm nay là một ngày tuyệt vời để luyện tập.”

“Cô không biết khi nào nên bỏ cuộc sao? Tôi không quan tâm đến cái kế hoạch át chủ bài gì đấy của cô. Là một người yêu mèo, tôi chỉ muốn mãi như thế này.”

Tôi đang vuốt ve bộ lông mềm mại của Sieg bên cạnh cô ta.

“Tôi thì không hề! Nó ngủ bất cứ chỗ nào có thể cậu biết không Kazuma? Hơn nữa, nó chẳng nghe lời tôi chút nào. Tôi nghĩ mọi việc phải dễ dàng hơn khi nó là một thần thú. Nhưng nhìn thực tế mà xem, hôm nào nó cũng làm ướt giường của mình!”

Nếu tôi không nhầm…

“À đúng rồi, người ta vẫn hay nói những đứa trẻ cô đơn thường hay đái dầm. Cô có nghĩ nó đang nhớ mẹ nó không?”

“…Kể cả tôi mới là người chăm sóc nó đến tận bây giờ sao? Mày đúng là đồ hổ con vô ơn!”

“Đừng có để nó nghe mấy câu nói thô lỗ của cô. Dù sao, một khi nó không còn tè dầm vào ban đêm nữa, chính là lúc nó coi cô là mẹ nó. Cho đến lúc đó, ta không thể làm gì cả.”

“Chờ một chút nào, điều đó có nghĩa nó sẽ tiếp tục tè vào thánh tích của tôi sao? Không có vui chút nào! Seig, mày nên tôn trọng báu vật của một nữ thần, nếu không tao nhất định sẽ ban thiên phạt cho mày đấy!”

“Thể loại nữ thần nào lại dùng thiên phạt với một con hổ con chứ…”

Cuối cùng, vài ngày sau, tại ngọn núi phía tây Axel.

“Cô đã nghĩ kĩ chưa, Aqua?”

Chúng tôi đang đi bộ đến nơi đầu tiên chúng tôi gặp con Byakko mẹ.

“Tôi đã nói với cậu nhiều lần rồi, cậu nhớ chứ? Tôi không muốn nuôi một con hổ ngu ngốc còn chẳng biết toilet ở đâu. Nó thậm chí rất bướng bỉnh và cứng đầu nữa chứ, đáng ra tôi nên nuôi rồng ngay từ đầu. Mày nghe rồi đấy Sieg. Mặc dù chúng ta sắp phải chia tay, nhưng tao không thấy buồn chút nào. Không chút nào nhé!”

Cô ta có thể thở ra mấy câu như thế trong khi vẫn giữ chặt con hổ trong tay mình sao. Mà, chủ nào tớ nấy, tôi thấy nó cũng chẳng khác Aqua là bao. Tôi cũng ước mình đã nuôi một con rồng ngay từ đầu thay cho ai đó…

“Nhưng Aqua này, kể cả khi chúng ta quay lại nơi đó, không có gì chắc chắn mẹ nó vẫn ở đấy cả. Nếu trường hợp đó xảy ra, cô định làm gì sau đó?”

“Nếu thế thì ta nên tiếp tục nuôi nó. Em không ngại đâu, sau cùng, nó rất thân thiết với thân quyến của em.”

Megumin và Darkness dường như đã trở nên gắn bó với con hổ này. Hai người họ không phản đối quyết định của Aqua, nhưng cũng cố gắng thuyết phục cô ta đổi ý.

Mặc dù vậy…

“Tôi chắc chắn là nó đang ở đó. Bản năng của một nữ thần đã nói với tôi như vậy, nên nó sẽ không sai đâu.”

Trước lời nói của Aqua, Megumin và Darkness đành im lặng.

“Thấy chưa? Tôi đã nói rồi mà.”

Quả đúng như Aqua nói, con Byakko đã có mặt tại điểm hẹn từ lúc nào. Nó nằm im, mắt nhắm nghiền vẻ thư thái. Có vẻ nó bằng cách nào đó cũng biết rằng Aqua sẽ mang con nó đến. Nên khi chúng tôi đến nơi, nó từ từ mở mắt ra rồi đứng dậy, sau đó lại gần Sieg đang ngủ ngon lành trong tay Aqua.

Tôi ra hiệu cho Darkness và Megumin lùi lại phía sau lúc Aqua đặt Sieg xuống đất.

“Đấy, mau về mới mẹ của mày đi.”

Sieg không di chuyển mà chỉ nhìn chằm chằm vào Aqua.

“…Gì vậy? Mày tổn thương bởi những lời nói ban nãy của ta sao? Đúng là tao có nói nuôi một con rồng tốt hơn hổ nhiều, nhưng đó chỉ là một lời nói đùa. Nếu mày vẫn muốn trả ơn tao, hãy lớn lên thật nhanh và khỏe mạnh, rồi cùng tao đánh bại Quỷ Vương nhé.”

Nghe Aqua nói vậy, Sieg cắn cắn chiếc Hogoromo của cô ta như muốn níu kéo nhỏ.

Đến lúc này, Aqua đã không kìm được nữa, cô ta ôm chầm lấy Sieg.

Chứng kiến khung cảnh xúc động này, chúng tôi cúi gằm mặt xuống để không làm lộ ra những giọt nước mắt đã bắt đầu rơi xuống…

Một lúc sau, Byakko mẹ chầm chậm lại gần Aqua và Seig. Cô ta có vẻ cũng nhận ra nên nhẹ nhàng bỏ Sieg ra.

“Đã đến lúc chia tay rồi, Sieg. Thôi nào, đừng bám lấy cái khăn quàng của tao nữa. Tao không thể đưa cái này cho mày được. Đau! Móng của mày sắc quá đấy, Sieg!”

Nhìn thấy Sieg không chịu buông Aqua ra, Byakko bỗng dừng lại một lúc như thể đang suy nghĩ rồi đó. Ngay sau đó…

Nó cắn lấy cổ áo sau gáy Aqua, nhấc bổng cô ta cùng Sieg lên rồi phóng như bay về phía ngọn núi…

“Waaaaa, Kazuma, Kazumaaaaaa!”

“Đ-Đồ ngốc! Đừng để nó mang cả cô theo chứ!”

“Aqua! Mau tìm cách thoát ra đi!”

“Oi! Mày định đưa Aqua đi đâu vậy?!”

Byakko thật sự có tốc độ nhanh đến không tưởng; lẽ dĩ nhiên, chúng tôi không đời nào có thể bắt kịp nó…

Về nhà thôi.

Ba ngày sau, Aqua cuối cùng cũng quay về, đầu tóc cô ta rối tung của lên với cơ số lông hổ dính trên đấy.

“Rõ ràng là tôi nên nuôi một con rồng…”

Tôi cũng vậy.

Truyện Chữ Hay