Chương 3: Phước lành cho thế giới khắc nghiệt này!
Phần 1:
Một ngày nọ.
Aqua đang ôm một chiếc hộp trong khi vẫn nằm dài trên ghế sofa: “Kazuma, nhìn nè, nhìn nè!”
“Hàng xóm của chúng ta đã chia sẻ những củ khoai tây này. Anh ta nói rằng một đám khoai tây lớn đã tấn công anh ta và như để trả đũa, anh ta đã bắt toàn bộ chúng lại. Hóa ra anh ta là một mạo hiểm giả kì cựu! Bắt được nhiều như thế quả thực rất tuyệt!”
Vừa nói những điều kì quặc, Aqua vừa vui vẻ đưa cho tôi xem số khoai tây cô ta đang giữ.
À phải rồi, đây là thế giới khác…
“Tôi ghét đám rau củ ở thế giới này!”
“Kén ăn như vậy là không tốt đâu. Cậu đâu còn là một đứa trẻ nữa Kazuma.”
Trên thế giới này, chẳng loại rau củ nào muốn mình bị ăn cả.
Aqua có vẻ đang trong tâm trạng tốt, nhỏ đung đưa 2 chân của mình trong khi ăn một củ khoai tây nướng bơ.
Mà cứ để nhỏ yên ở đó, thường những lúc như này Aqua sẽ ít gây rắc rối nhất. Dạo gần đây tôi đã học thêm một số kĩ năng nấu nướng, nên tôi sẽ nấu bữa tối nay.
Nhưng trước đó thì tôi phải kiểm chứng một số thứ đã.
“Aqua, mấy củ khoai tây này thực sự chết rồi chứ? Nó sẽ không cắn tôi đâu nhỉ?”
“Cậu nghĩ khoai tây là gì vậy? Rau củ không thể cắn…phải không?”
Tôi cảm thấy có chút nhục nhã khi bị con ngốc này nhìn chằm chằm vào như một đứa kì lạ. Nhưng nếu chúng đã chết thật thì không có vấn đề gì.
Phải cảnh giác với khả năng bị thức ăn tấn công bất ngờ khi đang nấu nướng là điều vô lý ở Nhật Bản.
Vẫn để nguyên vỏ một củ khoai, tôi chĩa mũi dao vào đống mầm của nó. Nhưng khi tôi định loại bỏ chúng
“ÁI!? Nó đau, nó đau! Nó thực sự rất đau, chuyện quái gì đang xảy ra với tay tôi rồi Aqua!”
“Đợi đã, cậu đang làm gì vậy?! Chạm vào khoai tây bằng tay không rất nguy hiểm!”
Ngay khoảnh khắc tôi chạm vào đống mầm màu xanh của củ khoai, một cơn đau buốt da thịt truyền đến tay tôi.
“Này, vậy là nó chưa chết sao!”
“Không phải là nó chưa chết. Cậu không biết có chất độc trong mầm của nó sao?”
“Tôi biết điều đó! Đó là lý do tại sao tôi đang cố gắng cắt bỏ chúng!”
Đây chính xác là những gì diễn ra tại thế giới này. Bạn thậm chí có thể bị thương chỉ bởi vì chạm vào một củ khoai tây!
“Trời ạ Kazuma. Cậu vẫn luôn là một đứa ngốc và thiếu thường thức ở thế giới này. Đây, đưa tay ra, tôi sẽ chữa lành vết thương cho cậu.”
“Tôi tự tin rằng tôi là đứa ít ngu ngốc nhất trong cái tổ đội này!”
Vừa phản đối, tôi vừa đưa bàn tay sưng tấy cho Aqua.
“Sacred Highness Heal! Purification! Cure Poison!... Vậy là xong rồi đó, đi rửa tay sạch sẽ đi.”
“Này, tại sao cô lại dùng nhiều phép như vậy? Nếu tôi không buông tay ra kịp thời, chuyện gì sẽ xảy ra thế?”
Thật hiếm khi Aqua sử dụng nhiều phép trị thương như vậy. Lẽ nào củ khoai đó có chất độc chết người trong mầm của nó sao?
“…Tôi sẽ nấu ăn cho, cậu ra vườn chơi đi Kazuma. Megumin cũng đang ở đó, vì vậy cậu có thể chơi với em ấy.”
“Đợi đã, nếu không buông tay ra là tôi chết thật sao?! Tôi gần như bị giết bởi một củ khoai tây?! Nếu đó là bữa tối, không đời nào tôi ăn chúng!”
Để lại công việc dọn dẹp cho Aqua, tôi bước ra ngoài vườn; Megumin đang cắt đám cỏ đã mọc dài bằng lưỡi hái.
“Bây giờ chính là lúc để quyết định xem ai mạnh hơn….Tiến lên đi Darkness!”
Với ánh mắt rực ánh đỏ, Megumin nói mấy câu ảo tưởng với Darkness.
Thở dài, tôi đến gần họ.
“Này Darkness, đừng để em ấy phô ra bộ dạng ngu ngốc của mình như thế chứ. Chúng ta không thể làm gì với cái tên kì lạ của em ấy, nhưng ít nhất về phần tính cách…”
“Đợi đã Kazuma! Đừng có đến gần đây một cách bất cẩn như vậy!”
“Huh?” Khoảnh khắc tôi nghe thấy những lời cảnh báo, chỗ đứng dưới chân tôi bỗng phát ra tiếng nổ.
“Gyaaaaa!! Mắt của tôi, đôi mắt ngọc ngà của tôi!!”
Những hạt giống rơi vãi cùng với cỏ dại đập thẳng vào mắt tôi.
“Tự nhiên xuất hiện ở đây, anh muốn làm gì cơ chứ! Đừng có làm phiền bọn em săn lũ cỏ!”
Megumin nói trong khi tôi vẫn đang lăn lộn dưới đất với hai tay che mắt.
Mắt tôi sưng đỏ lên, tôi vùng dậy phản bác.
“Ai lại ngờ được đám cỏ lại nổ tung như vậy! Chỉ là thứ cỏ dại hèn mọn mà dám đùa giỡn với anh! Anh sẽ tạt chúng bằng thuốc diệt cỏ!”
Megumin vội vàng tránh xa khỏi chỗ tôi đứng, trong khi, vì lý do nào đó, Darkness vui vẻ tiến lại gần…
Mặt đất dưới chân tôi bắt đầu sủi bọt và nổ tung dữ dội.
“….!!.........!!”
“Xông thẳng vào kẻ địch như thế, cậu quả là gan dạ đấy Kazuma. Nhưng đó là nhiệm vụ của tôi, một thập tự quân. Tôi muốn cậu ngưng việc chiếm lấy niềm vui của người khác…”
Darkness thất vọng nói.
Lăn đến nơi an toàn sau pha né vừa rồi, tôi bật lại cô ta:
“Đừng có gộp tôi với con bạo dâm như cô…Ai lại tự nguyện lao vào lũ cỏ như thế chứ!? Tôi đã thua lũ Kobold và suýt chết bởi cá nóc, nên tôi muốn ít ra mình cũng phải thắng trong trận chiến với lũ cỏ dại thấp kém này…” rồi tôi bắt đầu loạng choạng đứng dậy
“”Cỏ dại thấp kém? Anh đang nói một điều rất ngu ngốc đấy Kazuma. Chúng sẽ xuất hiện ở bất cứ nơi nào được bón phân, khao khát sống mạnh mẽ khiến anh chẳng thể nhổ bật rễ chúng kể cả khi đã chém lìa phần thân, thậm chí nó còn có sức sống đáng ngạc nhiên đến nỗi có thể mọc trên các bức tường của lâu đài quỷ vương…”
Megumin nói với tôi. Những sinh vật sống trong thế giới này quả thực rất mạnh mẽ. Từ rau củ đến động vật đều dồn toàn bộ sức lực của chúng để tồn tại…
“…Tôi đã bị lũ cỏ ở sân sau bắt nạt.” Đó là điều bạn không bao giờ nghe thấy ở Nhật Bản…
Khi chúng tôi trở lại biệt thự, Aqua đang ăn khoai tây phết bơ trong khi uống rượu.
Nữ thần nhậu nhẹt, pháp sư lập dị, thập tự quân khổ dâm và tôi, kẻ đã bị lũ cỏ đánh bại ngày hôm nay. Tôi được gửi đến thế giới này với nhiệm vụ đánh bại Quỷ Vương, nhưng nhìn những thành viên của tổ đội tôi xem, sứ mệnh đó còn xa vời quá.
Xét cho cùng, mặc dù tự nhận là mạo hiểm giả, nhưng chúng tôi không mấy khi rời khỏi thị trấn. Tôi cảm thấy chúng tôi ưa sự lười biếng hơn là ra ngoài phiêu lưu, nhưng trận thua lần này khiến tôi phải lo nghĩ. Chúng tôi không thể cứ tiếp tục như thế này, chúng tôi phải trở lại làm những mạo hiểm giả và quét sạch lũ quái vật đang đe dọa sự bình yên của thế giới này. Không phải tôi cảm thấy chán nản khi thua lũ cỏ dại, cũng không phải vì tôi muốn đánh bại một con quái vật nào đấy để lấy lại danh dự.
Tôi chỉ nhớ lại rằng tôi đã hạnh phúc đến nhường nào khi mới đến thế giới này.
“Này mấy cô. Điều này hơi đột ngột, nhưng….chúng ta có nên thực hiện một nhiệm vụ vào ngày mai không?”
**********
“Nào, Kazuma, nhanh lên và chuẩn bị đi! Hôm nay là một ngày hoàn hảo cho những cuộc phiêu lưu!”
“Đúng đó, trời nắng đẹp và chúng ta đã không thực hiện một nhiệm vụ nào trong một thời gian dài! Chúng tôi đã sẵn sàng. Mọi người đang đợi cậu và Aqua đấy!”
Mặt trời còn chưa ló rạng mà hai con người này đã trở nên phấn khích ở lối vào phòng khách.
“Chúng ta đừng làm nhiệm vụ nữa được không?”
Tôi gãi ngực trong khi vẫn đang mặc bộ đồ ngủ trên người.
“CÁI GÌ CHỨ?!”
Cả hai người đồng thanh nói, họ ngạc nhiên đến thế sao.
Tôi cảm thấy tồi tệ vì họ đã trang bị đầy đủ, nhưng sau giấc ngủ đêm qua, tôi chẳng quan tâm đến thất bại của mình nữa. Ừ thì, tôi đã thua mấy cây cỏ dại. Tôi không hiểu tại sao tôi phải khó chịu hay tức giận vì điều đó. Ra ngoài thám hiểm mệt mỏi và đầy rủi ro nữa, tôi chẳng còn tí động lực nào.
“Anh đã đề xuất điều này với bọn em vào hôm qua và bây giờ muốn bùng kèo khi chúng ta chuẩn bị rời đi sao?! Anh nghĩ em sẽ tha thứ cho anh vì đã dội cho ngọn lửa tinh thần thám hiểm đang bốc cháy ngùn ngụt của em một xô nước lạnh như thế sao!”
Megumin, với đôi mắt đỏ rực đang trút giận lên tôi.
“Đúng rồi! Can thiệp vào công việc của tôi với tư cách là người bảo vệ sân sau và bây giờ là điều này, đừng có đùa với tôi!! Nhiệm vụ của tôi là tấm khiên thịt của tổ đội chứ không phải là tảng thịt nằm ườn ở nhà cả ngày!”
“Darkness, yên lặng một chút đi!”
Ngay khi cảm xúc của hai con người này trào dâng đến đỉnh điểm mà đích phóng của nó không ai khác là tôi, một giọng nói uể oải vang lên.
“Huahh, chào buổi sáng…Huh? Sao hai người lại ăn mặc như vậy?”
Aqua đang ngáp từ từ bước xuống cầu thang.
“Aqua! Tại sao cô vẫn mặc đồ ngủ cơ chứ! Không phải chúng ta đã thống nhất sẽ đi đến Guild nhận nhiệm vụ ngày hôm nay sao!”
Bất chấp sự thúc giục của Megumin, nhỏ tỏ ra bối rối.
“Kazuma đã nói thế thật. Nhưng tôi cũng nghĩ hẳn chuyện đấy chẳng còn quan trọng với cậu ta vào ngày hôm sau đâu.”
“Quả nhiên là cô, Aqua. Không ai hiểu tôi hơn cô.”
“Hai cái người này!”
Megumin bực tức thì thầm điều gì đó với Darkness trong khi cả hai nhìn chằm chằm vào Aqua.
“Aqua này, trên bảng nhiệm vụ của Guild đang có những yêu cầu độ khó cao, cô biết chứ.”
“Vì thế? Hai người có thể đang hiểu lầm gì đấy, kể cả tên NEET này không lười như mọi khi, tôi cũng không đời nào ra ngoài làm nhiệm vụ vào một ngày đẹp trời như hôm nay đâu. Hãy để vụ này sau đó nhé, được không? Trời đang nắng đẹp, nên chúng ta đi dã ngoại thôi.”
“Oh, vậy thì đến cái hồ gần thị trấn nhé. Tôi sẽ mang theo rượu và một ít thịt. Sau khi để Megumin bắn Explosion vào cái hồ đó, chúng ta có thể thỏa thích bắt cá và tổ chức tiệc nướng.”
Aqua nghe tôi nói với khuôn mặt rạng rỡ, rồi vui vẻ đi chuẩn bị.
Tuy nhiên, Darkness đã tóm lấy nhỏ trước khi nhỏ kịp rời đi.
“Hãy nghe tôi nói đã Aqua. Có một nhiệm vụ đặc biệt… Dường như có một con ma mạnh mẽ trong khu rừng gần thị trấn mà ngay cả các linh mục cấp cao cũng không xử lý được.”
Cuối cùng, chúng tôi đi đến Guild Mạo hiểm giả. Vừa mới đến nơi, một Aqua thiếu kiên nhẫn đã đi thẳng đến quầy lễ tân.
“Trời ạ, các linh mục ở đây lười đến nỗi họ thua cả một con ma sao?! Rốt cuộc thì bởi hầu hết họ đều là linh mục giáo phái Eris mà!”
“Không, cứ để con ma yên đi. Tổ chức tiệc nướng ngoài trời sẽ vui hơn nhiều đấy Aqua.”
“Anh không biết khi nào nên bỏ cuộc sao Kazuma? Miễn là Aqua có động lực, đó là ba chọi một. Với đa số ủng hộ như thế, anh không còn lựa chọn nào ngoài tham gia nhiệm vụ chinh phạt ma đâu.”
Megumin đang nắm lấy tay áo của tôi để tôi không thể trốn thoát.
“Thành thật mà nói, ma không thể tấn công vật lý, vì vậy đây là một nhiệm vụ nhàm chán đối với tôi…Nhưng là một thập tự quân phục vụ nữ thần Eris, tôi muốn giúp đỡ các linh hồn lạc lối được siêu thoát. Kazuma, thi thoảng làm một việc tốt đâu có thiệt cho cậu đâu, phải chứ?”
Darkness dịu dàng nói với tôi như thể cô ta đang nói với một đứa trẻ cứng đấu vậy.
“Tôi đã không đuổi một con thập tự quân biến thái và lạc lối như cô ra khỏi tổ đội của mình. Tôi cho đấy là một việc tốt rồi.”
“T-Tên khốn!”
Aqua đã tìm thấy yêu cầu nhiệm vụ trong khi tôi đang tranh cãi với Darkness.
“Một con ma mạnh mẽ đã xuất hiện trong khu rừng gần Axel… Phần thưởng của nhiệm vụ là 300 nghìn Eris! Có vẻ như con ma đang chơi khăm những người vào rừng thu thập thực vật hoang dã làm thức ăn!”
“….Là như vậy. Tôi nghe nói hồn ma thường xuất hiện ở những nơi liên quan đến cái chết của họ. Có thể hồn ma này hối tiếc vào lúc chết vì chưa hoàn thành điều gì đó. Sau cùng, có lẽ người đó đã bị đám cây dại tấn công trước khi thành hồn ma.”
Nó không chỉ là sự hối tiếc vì việc mình chưa hoàn thành khi chết. Nếu tôi chết vì bị lũ cây dại tấn công, tôi cũng sẽ trở thành một oan hồn.
“Đi nào Kazuma! Tôi là một nữ thần, nên tôi cần làm những việc mà một nữ thần. Nếu không, tôi sẽ quên mất nghề nghiệp chính của mình.”
“Nghề nghiệp chính của cô cũng giống như của tôi, đó là thất nghiệp, phải không….N-Này, dừng lại đi! Tôi chỉ đang nói sự thật nên đừng có bóp cổ tôi!”
Phần 2:
Bên trong khu rừng trải dài gần Axel.
Để người dân thành phố có thể yên tâm hái dược liệu và cây dại ăn được, Hội Mạo Hiểm thường tổ chức tiêu diệt lũ quái vật xung quanh đây định kì. Nên miễn là chúng ta cẩn thận, sẽ không có bất kì cuộc tấn công bất ngờ nào.
Bởi vì độ khó không đủ đến biến thành một nhiệm vụ, rất khó có thể tìm thấy yêu cầu hái lượm trên bảng nhiệm vụ của Guild.
Trong một khu rừng nơi mà hiếm khi quái vật xuất hiện, vậy mà chúng tôi…
“Waaaaaaa! Tại sao luôn chỉ có mình tôi bị truy đuổi?! Tôi đã luôn đối xử tốt với mọi người! Tôi là một Archpriest và là một nữ thần!”
Một đám đông quái vật trông như hươu đang đuổi theo Aqua.
“Đó là bởi cô cứ thích làm những việc không cần thiết! Chúng ta có thể an toàn tránh khỏi lũ quái vật bằng kĩ năng của tôi! Thế quái nào cô lại ném đá vào chúng hả?!”
“Đó là một con hươu đó Kazuma! Thịt của nó ngon đến nỗi những nhà mạo hiểm sẵn sàng bỏ lại nhiệm vụ của mình phía sau để ăn nó! Tôi muốn mọi người trong hội ăn thử thịt hươu và được mọi người khen ngợi!”
Có phải con nữ thần này mắc một căn bệnh sẽ khiến cô ta chết nếu không gây rắc rối cho tôi?
Chĩa cây trượng phép của mình về phía lũ hươu, Megumin nói
“Kazuma? Em có nên cho lũ hươu đấy bốc hơi bằng Explosion không?”
“Chờ một chút đã Megumin, thứ ma pháp của em là quá mức cần thiết với một tình huống như thế này rồi. Này, Darkness!”
“Để đó cho tôi! Tôi chỉ cần bị chà đạp một cách điên cuồng bởi lũ hươu đó thay cho Aqua, phải không?!”
“Mục đích thì đúng nhưng cái cách cô diễn tả nó sai lắm luôn!”
Sau khi leo lên một cái cây gần đấy, tôi giương cung và rút ra một mũi tên.
Darkness lao tới lũ hươu với vẻ mặt hạnh phúc đồng thời kích hoạt kĩ năng của mình.
“DECOY!”
Ngay lập tức, lũ hươu chuyển mục tiêu từ Aqua sang Darkness.
“K-Kazuma! Lũ hươu đang nhìn tôi với ánh mắt thèm thuồng!”
“Rồi, rồi! Cho tôi một ít thời gian, tôi sẽ nhắm bắn chúng từ trên này!”
“Không cần vội vàng đâu, cậu có thể từ từ đánh bại chúng! Ý tôi là, hãy bắt đầu hành động khi mọi chuyện gần như đã quá muộn!”
“Cô, cô quả thực…”
Cô ta quả thực đã hết cách chữa.
“Nhận lấy này! Snipe!”
Con hươu bị mũi tên của tôi găm thẳng vào trán ngã xuống tạo ra một tiếng động lớn. Tôi đã thua lũ cỏ dại ngày hôm qua nhưng đây mới là sức mạnh thực sự của tôi. Nếu tôi đã chuẩn bị chu đáo, khó có ai có thể cản lại tôi, sau cùng, tôi đã nhiều lần chiến đấu với các Quỷ Tướng và những con quái vật cấp cao…
“Kazuma, lũ hươu đang chuẩn bị phản công! Bám chặt vào cái cây đó nếu cậu không muốn chết thêm một lần nữa!”
“H-Hả?!...C-Chờ chút đã?! Chúng đang làm gì vậy?! Chính xác là chúng muốn làm gì chứ?!”
Mấy con hươu chĩa đống gạc trên đầu của chúng về phía cái cây tôi đang bám và dồn hết sức lao vào gốc của nó.
Cách đây một thời gian, khi tôi bắn một con quái vật tên là Lizard Runner từ trên cây, tôi cũng có trải nghiệm tương tự và chết vì bị ngã.
Khi tôi tuyệt vọng bám lấy cái cây sắp đổ.
“Darkness! Cứu tôi!”
“Tại sao cậu luôn can thiệp vào công việc của tôi! Tôi sắp bị bao vây và tấn công bởi mấy con hươu đó!”
Chết tiệt, thật là một con bạo dâm vô dụng mà!
Ah, tay tôi đang đổ mồ hôi, tôi sẽ ngã nếu chúng cứ tiếp tục húc vào gốc cây như thế
Mặc dù Aqua có thể hồi sinh tôi sau đó, nhưng tôi cực kì ghét cái nỗi đau khi chết!
Nghĩ lại thì, những cái chết của tôi đều xàm xí cả, lúc thì bị kobold hội đồng, khi thì ngã gãy cổ…
Bỗng nhiên
“□△△! □□X? □△□△!”
( Dựa theo bản eng thì bản gốc tác giả viết chỗ này bằng các kí tự Hy Lạp ngẫu nhiên, nhưng vì nó khó phiên âm nên trans bên eng thay bằng mấy kí tự này. )
Một giọng nói kì lạ xuất hiện trong đầu tôi.
Ngay lập tức, thứ âm thanh gì đó vang vọng ra xung quanh khiến lũ hươu hung hãn bỏ chạy tán loạn.
Trước mặt tôi là một cô gái tóc xanh xinh đẹp hiện ra từ hư không.
“□△OO?”. Cô ấy đột nhiên thò nửa thân trên trong suốt ra khỏi thân cây và bắt đầu nói bằng thứ ngôn ngữ bí ẩn với nụ cười hồn nhiên.
Cô ấy có phải là con ma mà nhiệm vụ nhắc đến?
“Cô, đã cứu tôi phải không?”
Khoảnh khắc lũ nai nghe thấy giọng nói của cô gái này, chúng lập tức bỏ chạy. Điều đó có nghĩa hồn ma này không phải bất cứ thế lực hắc ám nào.
“△△X△! □O? O□O□?”.
Tôi vẫn không hiểu cô ấy nói gì, nhưng một linh hồn xinh đẹp như vậy chắc chắn không phải ác linh.
“Có vẻ cô đã cứu tôi một mạng rồi. Tên tôi là Satou Kazuma, hãy để tôi cảm ơn cô.”. Khi tôi nói điều đó và đưa tay ra, cô ấy trông như đang xấu hổ vậy…
“□□△O”
“Tên thất bại, đừng cố chạm vào ta một cách thân thiện như vậy- cô ấy nói như vậy đó”. Tôi đứng hình sau khi Aqua dịch những gì cô gái kia nói.
“…Này, thử nói lại một lần nữa xem.”
“Tên thất bại, đừng cố chạm vào ta một cách thân thiện như vậy.”
“Nó nghe đau đấy! Uh, cái quái?! Cô gái này thật sự nói thế sao? Cô đang nói dối tôi đúng không? Đợi đã, cô hiểu được ngôn ngữ của ma sao?”
Trong khi đợi tôi tụt xuống, Aqua bắt đầu giải thích.
“Cô gái này không phải là một hồn ma mà là một tinh linh rừng, hay còn gọi là Dryad.”
Nghiêm túc chứ? À đúng rồi, nếu tôi không nhầm thì Aqua có thể hiểu được ngôn ngữ của tinh linh. Vậy ra cô gái kia đã nói những điều đó sao…
“Ừm thì, tôi chỉ muốn cô biết rằng tôi rất biết ơn vì đã được cô cứu. Tôi có lẽ đã bị lũ quái vật hươu đấy giết nếu cô không kịp can thiệp.”
“□? OX □△”
“Đùa chứ? Chúng không phải quái vật, chỉ là hươu thường thôi- cô ấy nói vậy.”
“V-Vậy ra chúng không phải quái vật mà chỉ là động vật hoang dã thường thôi? Tôi cảm thấy sự tự tin của tôi đang hạ thấp đến mức thê thảm…”
Không chỉ lũ cỏ dại ngày hôm qua, hôm nay tôi lại thất bại trước những sinh vật sống còn chẳng tính là quái vật.
Lờ đi sự chán nản của tôi, Megumin bỗng đến đứng trước mặt tinh tinh rừng.
“Chẳng lẽ cô gái này chính là con ma cần được diệt trừ sao?”
“□X△△。△? △O”
“Cô bé nhỏ nhắn kia, cẩn thận cách em nói về ta. Một con ma? Em thật quá đỗi ngu ngốc…Đợi đã, Megumin, đau quá! Chị không có nói những điều đó mà là cô ta!”
Megumin đang đấm liên tục vào ngực Aqua trong khi tinh linh rừng nghiêng đầu nhìn họ khó hiểu.
“Vậy thì, cô đang làm gì ở một nơi như thế này? Chúng tôi nghe nói rằng có một con ma đang làm phiền những người hái lượm thực vật dại quanh đây, và đã nhận nhiệm vụ để tiêu diệt nó.”
“△□△! □□△△△‼”
“Chuyện đó không liên quan gì đến tôi! Nhưng thực vật cũng cần được tồn tại!”
Aqua đáp lại với sự tức giận đột ngột của tinh linh rừng.
“Cô ấy đang nói về cái gì vậy? Tôi nghe nói tinh linh rừng có bản tính hiền lành và trái tim nhân hậu. Là con gái của một gia đình quý tộc, tôi muốn giúp đỡ cô ấy với toàn bộ khả năng của mình.”
“Vì lý do nào đó cô ấy nói rằng, cây dại cũng là sinh vật sống nên đừng vui vẻ săn bắt chúng, thay vì đó chúng ta phải rải phân bón khi vào khu rừng, bởi ngay cả cây cỏ cũng có quyền được sống! Cô ấy đã trở nên tức giận khi nói những điều như thế.”
….Đó là sự thật, thực vật ở thế giới này không hề muốn bị ăn, nhưng…
“Nhưng làm sao chúng tôi có thể sống bằng mỗi hoa quả thường?”. Kể cả tôi nói vậy, một số hoa quả cũng không muốn chúng bị ăn như mấy trái táo chẳng hạn…
“Chúng ta cũng không thể yêu cầu mọi người ngừng canh tác…” (Chắc ở đây ý chỉ mấy người nông dân trồng thực vật trên cánh đồng để thu hoạch, mấy loại như khoai tây và cà rốt có sức chiến đấu cao như Vanir với Aqua từng rao bán chẳng hạn.)
Darkness nói không sai.
“□? △□XX”
“Đừng quyết định ngay từ ban đầu là mình không thể, các ngươi đã thử quang hợp chưa? Hoặc tự chôn mình xuống đất. Khu vực xung quanh đây rất nhiều chất dinh dưỡng, các ngươi có thể sống tốt ngay cả khi mới bắt đầu- cô ấy nói vậy.”
“Điều đó chắc chắn là không thể đối với chúng tôi!”
Nhiệm vụ này thật rắc rối mà.
Nếu cô ấy chỉ là một hồn ma quậy phá bình thường thì tốt biết bao. Đằng này cô ấy đã cứu tôi, lại còn là một tinh linh rừng nữa. Nhưng mà nếu chấp nhận yêu cầu của cô ấy và ngăn cản những người thu thập thực vật hoang dã, đồng thời cung cấp phân bón cho lũ thực vật thì thật quá quắt.
‘Dù sao đi nữa, tại sao một tinh linh rừng lại đột nhiên xuất hiện ở đây chứ?”
“Phải rồi. Xét cho cùng, việc thu thập thực vật hoang dã đã được thực hiện từ rất lâu trước đây.”
Đối mặt với Megumin và Darkness đang tỏ ra bối rối, tinh linh rừng mỉm cười.
“OO△□X△...”
“Ta nghe được một tin đồn từ các tinh linh gió. Họ nói rằng thực vật xung quanh thị trấn này nhận được nguồn nước giàu ma thuật bằng cách nào đó. Nên ta đã ngay lập tức đến đây…”
“…”
“Aqua, lại đây một chút.”
Tôi kéo Aqua ra xa khỏi tinh linh rừng đang hồi tưởng với vẻ mặt thỏa mãn.
“Cô ấy đến đây là vì cô. Nguồn nước giàu ma thuật đó là do cô tạo ra đấy!”
Aqua nhắm mắt lại một lúc ra chiều suy nghĩ rồi mỉm cười dịu dàng.
“…Kazuma nè, tôi chưa bao giờ cảm thấy tốt như thế này kể từ khi là một nữ thần. Rốt cuộc, cô ấy đã nghe tin đồn về phước lành của tôi và không ngại đường sá xa xôi đến đây để nhận nó…Hãy coi như nhiệm vụ kia đã thất bại. Chúng ta nên đi đến cái hồ mà cậu nói ngay bây giờ.”
“Cô luôn gây rắc rối ở mọi nơi cô đến! Chúng ta nên làm gì với con tinh linh đó?! Từ bây giờ chúng ta sẽ không được ăn thực vật hoang dã nữa sao?! Nào, chịu trách nhiệm và đuổi nó đi đi!”
“Tôi có thể làm gì chứ! Tôi là nữ thần của Nước! Rõ ràng nguồn nước mà tôi tạo ra sẽ chứa đầy ma lực, thơm ngon, tinh khiết, thánh thiện và rực rỡ! Hơn nữa nếu chúng ta đuổi cô gái kia đi bằng vũ lực, chẳng phải đó sẽ là quá khứ của kẻ phản diện như trong mấy tiểu thuyết sao?!”
“Ồ, vậy đừng bận tâm đến việc đuổi cô ta đi nữa! Sau cùng, khi mà Hội Mạo Hiểm điều tra ra được là cô đã gọi cô ấy đến đây, họ sẽ bắt cô phải bồi thường cho những thiệt hại mà cô ấy đã gây ra! Lúc đấy đừng có mà tìm đến thằng này khóc lóc!”
Mặc kệ cuộc cãi vã nổ ra giữa tôi và Aqua, tinh linh rừng lại gần Darkness và nói với cô ta điều gì đó.
“Này Aqua, cô có thể dịch những gì cô gái này nói cho tôi nghe được không? Tôi muốn giúp cô ấy nhiều nhất có thể.”
Vì vậy, tôi đành ngưng việc truy cứu trách nhiệm của nhỏ nữ thần này và để cô ta phiên dịch hộ Darkness
“Cô ấy nói, thay cho lời xin lỗi vì những người bạn của cô ấy đã bị săn đuổi suốt thời gian qua, cô ấy muốn phân bón tươi.”
“Phân bón sao? Nếu chỉ có vậy thì đợi tôi một chút, tôi sẽ quay về thị trấn rồi trở lại nhanh thôi…”
Nghe Darkness nói vậy, tinh linh rừng nghiêng đầu: “△□□? △△△△”
“Cô định đi đâu? Ta nói ta muốn phân bón tươi- Cô ấy nói vậy.”
“…? Vâng? Đó là lý do tại sao tôi định quay về thị trấn để lấy một ít.”
Trước vẻ mặt khó hiểu của Darkness, cô gái chỉ về phía bụi cây và nói: “△△X, OO△□”
“”…Không phải tôi nói điều này đâu đấy nhé, ok? Làm chuyện đó trong bụi rậm đằng kia, không vấn đề gì, nhanh lên…”
“Y-Ý cô ấy là sao?! Nhanh lên?! Cô ấy muốn một cô gái trong trắng như tôi làm điều gì chứ?!”
Tinh rừng bắt đầu khó chịu khi Darkness vẫn đứng yên trong khi đỏ bừng mặt:“△□△! △X△O!”
“Cô đã nói sẽ làm bất kì điều gì trong khả năng để giúp ta mà! Cô đã nói điều đó với tư cách con gái của một quý tộc, đồ dối trá! Cô ấy đang giận dữ kìa Darkness!”
“K-K-Kể cả khi cô nói thế…! Một quý tộc làm chuyện đó ngoài trời, điều đó…!”
“Điều đó thì làm sao cơ chứ?! Giải thích cho tôi coi.”
“A-Anh, Kazuma!”
Nữ thần rừng lại chỉ tay vào Darkness, người trông như đang muốn khóc.
“X△X、□......”
“Giải thích rề rà mất thời gian! Ngừng ngay! Cô muốn một nữ thần như tôi thốt ra những từ ngữ tục tĩu như thế sao?!”
Aqua tức giận đá đá vào cái cây tinh linh rừng đang ở trên.
Cô gái đó đã nói gì vậy?
“Giết nó thôi Kazuma, không có vấn đề gì khi một tinh linh cây vô lễ như thế này bị diệt trừ.”
“Tôi cũng bắt đầu cảm thấy như vậy, nhưng…”
Bởi vì cô ấy không phải là một quái vật, giết cô ấy làm tôi thấy khó khăn hơn cả những gì tôi đã làm với cô gái tĩnh lặng.
Nữ tinh linh thất vọng hạ vai xuống và chỉ vào tôi sau đó.
“O□、△□□”
“Tôi chỉ dịch nốt lần này thôi nhé! Và hãy nhớ tôi không nói điều này đâu đó Kazuma! Tên thất bại đằng kia, hãy thay cô con gái quý tộc dối trá đưa phân bón cho ta! Nhanh lên, tên thất bại!- Cô ấy nói vậy.”
“Có cần thiết phải nói tên thất bại nhiều thế không?! Đủ rồi nhé, đúng là cô đã cứu tôi nhưng tôi không phải thằng nhóc mà dễ dàng làm theo mấy điều phi lý mà cô nói! Hôm qua tôi đã thua lũ cỏ dại, cỏ dại là thực vật, cô cũng tính là một loại thực vật! Vậy nên tôi sẽ trả đủ món nợ cùng sự nhục nhã ngày hôm qua ngay tại đây!”.
Con tinh linh cây này khiến tôi phát điên mất, tôi đã mất quá nhiều thời gian cho mấy cuộc trò chuyện vô nghĩa ngày hôm nay rồi.
“Megumin, Explosion của em hiệu quả với lũ tinh linh chứ? Hãy tiêu diệt cô ta nhanh chóng rồi đi về nào!”
“Em đã đợi anh nói câu này lâu rồi! Sát ma nhân, danh hiệu này không tệ chút nào!”
Ngay lúc đó, một thứ âm thanh chói tai vang lên từ trong rừng. Đó là một tiếng hét tương tự như tiếng chúng tôi đã nghe trước đó…
“Có phải lũ hươu quay trở lại không? Có rất nhiều tiếng la hét, mọi chuyện sẽ ổn chứ?”
Khi những cảm giác tồi tệ bắt đầu xuất hiện trong tôi, Aqua cố gắng hỏi nữ tinh linh trong khi bịt một phần tai lại để không bị tiếng hét quấy rầy.
“Cô có thể đuổi chúng đi như cô đã làm trước đây, đúng chứ? Sẽ ổn thôi, phải không?!”
Cảm thấy sự lo lắng của Aqua, nữ tinh linh dịu dàng trả lời.
“△□X。△□△□□......。OX! △△△!”.
Ngay khi nhận được câu trả lời, Aqua đột nhiên bỏ chạy.
“Đợi đã! Đừng có chạy trốn một mình chứ! Tình hình tệ đến thế sao?! Cô ấy đã nói gì chứ?!”
“Cô ấy nói rằng có một con hươu đầu đàn sống quanh đây và nó là chủ nhân của khu rừng này! Âm thanh như tiếng hét ban nãy chính xác là tiếng mà nó tạo ra! Bây giờ chính là lúc để xác định xem ai mạnh hơn…Hãy tiến lên- cô ấy đã nói thế.”
“Nếu cô ấy muốn phân bón đến thế, tôi sẽ làm thay cho Darkness!”
“Kazuma, giờ không phải lúc cho mấy trò ngu ngốc của anh! Nó sẽ đến đây sớm thôi!”
Megumin bắt đầu lắc tôi trong khi tôi đang kéo khóa quần của mình xuống.
“Piiiiiiiiiii!”. Tiếng hét tựa tiếng sáo kéo theo đó là những chấn động rung chuyển cả khu rừng. Khi sự yên tĩnh quay trở lại khu rừng, trước mặt bọn tôi là một đàn hươu với một con hươu khổng lồ đứng giữa.
Darkness đối mặt lũ hươu với vẻ mặt hạnh phúc thường thấy ở cô nàng vào những tình huống như thế này…
“K-Kazuma! Tôi không thể đếm được có bao nhiêu con hươu nữa! Được rồi, tôi sẽ chiến tất! Fuhahahaha! Lên đêi!”
Tôi thực sự rất ghét những tình huống như thế này.
Phần 3
“Waaaaaaaa! Kazuma! Kazuma!”
“Mau lại đây! Trèo lên cái cây này nhanh!”
“K-Kazuma, chị Darkness đang tỏ ra cực đáng tin lúc này…”
Megumin và tôi đang kéo Aqua lên cái cây mà chúng tôi đã nhanh chân trèo lên. Trong khi đó, Darkness vẫn ở dưới mặt đất và liên tục nhận những đòn tấn công dữ dội của lũ hươu.
Bên dưới cô ta, những cái rễ cây đang phóng lên hàng loạt từ mặt đất, trói chặt từng con hươu không để chúng chuyển động. Nữ tinh linh đã sử dụng sức mạnh của mình để hỗ trợ Darkness. Nhưng bằng một cách thần kì nào đó… lưỡi kiếm của cô ta không đánh trúng bất cứ con hươu nào cả. Ngoại trừ khả năng phòng thủ cao đến mức khó tin, cô nàng thật sự rất vô dụng trong khoản tấn công…
“Tôi sẽ giảm số lượng của chúng bằng kĩ năng bắn tỉa của mình! Aqua, niệm phép hỗ trợ lên Darkness, cố gắng tăng cái độ khéo léo thảm thương của cô ta lên...để cô ta ít nhất đánh trúng vài con hươu…
Megumin-“
“Explosion đúng không! Cứ để đó cho em! Em sẽ biến khu rừng này thành tro bụi!”
“△□△△△!”
“Ngăn cô bé kia giải phóng thứ phép thuật nguy hiểm của mình ngay! Cô ấy nói thế. Này, nếu chúng ta không nhanh lên, Darkness sẽ…!”.
Lớp áo giáp của Darkness bắt đầu vỡ vụn sau các đợt tấn công. Nhưng kể cả lớp áo không bị vỡ, những sinh vật ở thế giới này rất thông minh, và lũ hươu này cũng không ngoại lệ, chúng đang bắt đầu tấn công vào các khớp nối trên bộ giáp của Darkness.
“C-Chờ đã! Này, dừng lại! Kazuma, giúp tôi chút với, kể cả lớp giáp ngoài bị phá hỏng hoàn toàn, bản thân tôi cũng chịu không mấy thiệt hại. Nhưng nếu chúng cứ xé cả lớp áo trong như thế này, tôi sẽ lâm vào một tình huống nghiêm trọng mất!”
“Ừm, tôi hiểu rồi, vậy là tôi chỉ cần đợi đến phút cuối thôi đúng không? Tôi rất mong chờ đấy, sau cùng, nếu tôi vẫn bị chết, ít ra điều này sẽ an ủi tôi.”
“Anh hiểu cái gì cơ chứ! Điều này khác hoàn toàn những gì tôi muốn! Làm ơn giúp tôi với!”
Biểu cảm không muốn bị lột trần hiện rõ trên khuôn mặt bối rối của Darkness. Tôi nên làm gì đây, tôi thực sự muốn xem, nhưng…!
“Aqua, niệm phép hỗ trợ lên người tôi nữa. Cái phép mà giúp tôi bắt chước giọng nói một cách hoàn hảo ấy.”
“Tôi hiểu rồi, được thôi! Cậu muốn bắt chước giọng của Darkness phải không! Nếu là tôi, tôi cũng muốn nhập vai vào một cô gái bị dồn vào chân tường. Nên tôi cũng sẽ tham gia.”
“Điều đó nghe vui đấy, nhưng để lần khác nhé. Tôi sẽ cho cô thấy dự định của tôi!”
Mà, trước tiên cứ hạ bớt vài con hươu đã, Snipe, Snipe, Snipe…
“Versatile Entertainer!”
( Đa tài đa nghệ )
Kích hoạt buff của Aqua, tôi bắt đầu bắt chước giọng con đầu đàn.
“Piiiiiiiiii!”
Nghe vậy, cả đàn hươu đã dừng tấn công Darkness rồi quay về phía tôi.
“Đó là những gì tôi định làm. Tôi sẽ đánh lạc hướng lũ hươu để chúng không tấn công Darkness nữa. Megumin, tốt nhất em nên mau chóng hoàn thành câu phép của mình trong lúc anh đang câu giờ.”
“Này, Kazuma, cậu có hiểu tiếng hươu không đấy? Tại sao chúng lại nhìn chúng ta chằm chằm như thế?”
Aqua nắm lấy vai tôi và lắc chúng. Đúng là tôi không biết tiếng hươu, nhưng may mắn của tôi cao mà…
Nhìn kĩ thì, mấy con hươu đang đạp chân lấy đà như thể chúng sắp lao đến chỗ tôi với một tốc độ điên cuồng…
Cái gì thế này, không đùa chứ, tôi đã phát âm sai chỗ nào sao?! Có lẽ nó nên như thế này
“Piiiii! Pyaaaaa!!”
“Này, cậu thôi ngay đi! Tôi cảm thấy chúng còn trở nên tức giận hơn vậy! Nên cậu tốt nhất là im đi Kazuma!”
“Xin lỗi, đó là lỗi của tôi! Tôi đã quá tự tin vào may mắn của mình khi nghĩ rằng chỉ cần nói bừa là đủ! Suy cho cùng, đây là lý do con người ta luôn phải trau dồi kiến thức sao?!”
“Tại sao một tên NEET như cậu lại giác ngộ về sự học ngay lúc này cơ chứ! Thay vì đó, cậu nên nghĩ cách để chúng ngừng lao đến đây đi!”
Đúng như Aqua nói, lũ hươu đang lao đến chỗ chúng tôi với tốc độ bàn thờ. Điều này thật tệ mà!
“Chết tiệt! Chúng ta sẽ ngã mất! Aqua, Megumin, chuẩn bị nhảy đi!”
Tôi túm lấy cổ áo cả hai và chuẩn bị nhảy xuống. Nhưng đúng lúc đó, Megumin cũng đã hoàn thành câu phép của mình. Cơ thể em ấy phát sáng với những tia lửa điện bao bọc xung quanh-
“EXPLOSION!!”
“Vào những lúc như thế này, em đúng là số zaaaaaach mà!!”
Khu vực xung quanh bị nhấn chìm trong một vụ nổ ma thuật lớn!
**************
Tại Guild, chúng tôi đang nhận phần thưởng cho nhiệm vụ hồi sáng từ nhân viên tiếp tân.
“Con ma làm phiền những người thu thập thực vật hoang dã đã bị tiêu diệt. Mặc dù có chút kì lạ, nhưng dù sao bên Hội Mạo Hiểm cũng không thấy nó xuất hiện bên trong khu rừng cạnh Axel nữa. Satou-san, cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ! Đây là phần thưởng của nhóm cậu!”
Explosion do Megumin giải phóng đã thôi bay lũ hươu và nhổ bật gốc những cái cây xung quanh đó. Tinh linh rừng rõ ràng rất tức giận và muốn bước vào hiệp 2 với đối thủ là chúng tôi, nhưng….
“Này, Kazuma. Chúng ta nhận thưởng thế này có xứng đáng không?...”
Aqua bắt đầu phàn nàn khi nhận được tiền.
Thay vì tiêu diệt nữ tinh linh đó, mà thực tế là chúng tôi không thể, tôi đã cố xoa dịu cô ấy bằng một số thỏa thuận có lợi cho đôi bên. May mắn là cô ấy cũng vui vẻ chấp nhận.
“Tinh linh đó ở đây là vì Aqua đúng không? Thỉnh thoảng cho cô ấy uống nước của chị không được sao? Đổi lại, cô ấy sẽ cho chúng ta những cây dại đã qua tuổi thọ tự nhiên có thể ăn được.”
“Điều đó có nghĩa chị phải làm việc chăm chỉ để cung cấp nước cho tinh linh đấy, sau đó thu thập các loại cây dại ăn được. Tôi cảm thấy mình như đứa chạy việc cho mấy nhà sưu tầm thực vật vậy!”
Mặc dù tinh linh rừng đã nói thực vật hoang dã đã qua tuổi thọ tự nhiên có thể ăn được, tôi có cảm giác như chúng ta ăn xác của chúng vậy… Dù gì thì đấy là lẽ thường của thế giới này. Nơi rau có thể bay, lũ hươu mạnh một cách khó tin và mèo con biết phun lửa…
“Fuaahhh…Nhiệm vụ lần này đã thật nhỉ…Những con thú bốc mùi xé toạc áo giáp của tôi…Tinh linh rừng tra tấn tinh thần tôi bằng những lời mỉa mai…Và cuối cùng bị Explosion dội thẳng vào người…”
Trái ngược với vẻ bất mãn của Aqua, Darkness dường như đang thấy vô cùng thỏa mãn.
“Em cũng thấy đã khi lâu rồi mới xài Explosion lên một nhóm quái đông như thế chứ không phải là đào hầm qua núi hay làm choáng lũ cá cho ngư dân.”
Megumin liếc xéo tôi trong khi nói những lời đó. Ừ thì, để sống qua ngày, tôi cũng vất vả lắm đấy thôi…
Bắp cải bay, cóc khổng lồ, quỷ vương rồi cả rồng. Quá nhiều gánh nặng đang đè lên vai một Mạo Hiểm Giả yếu ớt tại thị trấn tân thủ này.
“Kazuma, Kazuma.”
Megumin hớn hở nói khi đang trên lưng Darkness.
“Ngày mai chúng ta sẽ lại đi thám hiểm chứ?”
Tôi thường tự nhận mình là một otaku khi còn ở Nhật Bản, nhưng…mọi chuyện đã khác khi tôi được gửi đến thế giới tuyệt vời này.
Kể cả như thế…
Tôi vẫn sẽ không đời nào từ bỏ cuộc sống nằm dài trong nhà!