Ngày tiếp theo, toàn bộ 7 thành viên của Câu lạc bộ Nghiên cứu Văn hóa tập trung lại tại phòng câu lạc bộ.
Taichi và Kiriyama tin rằng việc sử dụng sức mạnh mà họ có là không sai, miễn là họ làm điều tốt; Inaba và Aoki thì cho rằng việc sử dụng sức mạnh này là sai, dù trong bất cứ trường hợp nào. Hậu quả của sự bất đồng quan điểm này là không một ai có mặt trong phòng câu lạc bộ ngày hôm đó— Vậy nên, vì mỗi ‘phe’ một lớp, họ hoàn toàn tránh mặt nhau từ giờ ăn trưa ngày hôm qua. Nhờ có Nagase làm trung gian, họ tạm gác lại chuyện đó và tiếp tục hoạt động câu lạc bộ.
Và như thế Văn hội bị chia làm đôi, với Nagase hiện tại là phe thứ ba đứng trung gian—theo chủ ý của cô.
“…Có phải do tớ, hay không khí trong đây thực sự căng thẳng vậy?” Uwa Chihiro hỏi vậy.
“Ờ… Không có ý gì đâu, nhưng hôm qua họ bỗng nhiên hủy hoạt động câu lạc bộ…” Enjouji Shino ngẫm lại.
“À, phải rồi! Chúng ta quên mất việc giải thích mọi chuyện cho năm nhất, phải chứ?”
Trong khi Nagase đang bận giúp những thành viên năm nhất nắm bắt được cụ thể câu chuyện, bốn người còn lại quay về với việc riêng của họ một cách lúng túng. Và, khi Nagase đã xong—
“Vậy, năm nhất, các em đứng về phe nào?” Inaba hỏi lớn.
Điều đó khiến Taichi bị giật mình. Chúng ta LẠI nói về việc này tiếp sao?
Inaba đối thẳng mặt với Chihiro và Enjouji, nhưng cậu vẫn cảm thấy sự thù địch của cô nhằm vào hướng cậu ấy và Kiriyama.
“Ý…Ý chị là sao, khi nói phe nào…?” Enjouji hỏi một cách rụt rè trong khi liếc nhìn tất cả mọi người.
Trái ngược với sự lo lắng của cô ấy, Chihiro tỏ ra khá là bình tĩnh. “Có lý do nào khiến bọn em bắt buộc phải chọn không ạ?”
“Không. Bọn này đã kể hết cho các em rồi, nhưng đồng thời cũng không muốn các em dính vào vụ này. Chị chỉ muốn nghe ý kiến của các em, vậy thôi!”
Trong lúc đó, Kiriyama đang cố gắng để hành xử một cách thờ ơ.
“Được rồi, vậy…” Chihiro hít vào một hơi sâu. “Trong trường hợp đó, em nghĩ rằng việc đúng ở đây là không làm gì hết. Dù sao thì ‘Không gieo gió, không gặt bão’. À, ý em không phải là em tin vào ‘hòa bình bằng bất cứ giá nào’ hay cái gì đó giống thế… nhưng em đã chứng kiến chuyện gì có thể xảy ra nếu mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát.” Cậu ấy nhăn mặt.
Lúc này, Inaba nhếch mép. “Yeah, biết vậy, được rồi!”
“C…Thôi nào, Chihiro-kun! Chúng ta đang giúp đỡ người khác đấy!” Kiriyama lẩm bẩm một cách yếu ớt.
“Trật tự đi, Yui! Em ấy được quyền có ý kiến riêng mà!” Inaba cắt lời.
“Rồi, rồi, Inaban! Không cãi nhau nữa!” Nagase gắt lên—không quá nghiêm túc, không quá nhẹ nhàng—chen vào giữa hai người để hòa giải.
“Đúng lúc đấy!” Inaba gầm gừ, lắc dầu cùng với một nụ cười.
“Keheheh! Không điêu đâu, nhưng tớ khá giỏi khoản này đấy!”
Không may, Inaba hoàn toàn không có ý định thay đổi chủ đề. “Em thì sao, Shino?”
“Oh, phải rồi! Um…Em…Em…” Khi mọi người chuyển sự chú ý sang cô, Shino co người lại tại chỗ.
“Thư giãn đi. Em không nhất thiết phải nói đâu!”
Nhưng rồi, Enjouji dồn hết sự tự tin của mình vào lúc này và nói: “Em…Em nghĩ… nếu mọi người có thể làm được những điều tốt đẹp…vậy thì mọi người nên làm! Hoặc… ít nhất, sẽ rất tuyệt nếu mọi người làm… hoặc… gì đó…” Cô ấy ấp úng và khiến Inaba liếc một cái.
“Vậy em nghĩ việc sử dụng năng lực là hoàn toàn ổn nếu có mục đích tốt, phải chứ?” Taichi hỏi, coi như là nói giúp cô ấy.
“V-Vâng! Khó để giải thích một cách chính xác, nhưng… nếu ai đó đang gặp khó khăn, và ta không giúp họ, em nghĩ điều đó khá là tệ. Không quan trọng mọi người có năng lực gì, kể cả nó là siêu nhiên, mọi người nên dùng để giúp người đó!”
“Nhưng họ đâu có gặp khó khăn. Đó chỉ là ý muốn ích kỉ của họ thôi!” Inaba sửa lại
“Không, họ có thể không gặp khó khăn theo đúng nghĩa đen, nhưng vẫn giống thế cả thôi!” Taichi cũng bật lại.
Nhưng Inaba không quan tâm. “Thử nghĩ về điều đó đi, Shino. Liệu chúng ta phải ngồi không và chờ người khác đến và biến giấc mơ của chúng ta thành sự thật hay sao? Không! Ta phải tự khiến nó trở thành thật bằng chính đôi tay mình! Phải chứ?”
“Ph-Phải…”
“Có nhiều người nhận sự giúp đỡ từ bạn bè để biến giấc mơ mình thành sự thật mà,” Kiriyama chen ngang.
“Và thế cũng không sao cả, nếu người mang hoài bão chủ động đi nhờ. Nhưng nếu em cố giúp họ mà không có sự đồng tình, thế thì khác.”
“Ừm… nhưng… ý em là… thế thì… ừm…” Enjouji bối rối.
“Cậu sao thế Inaba? Cậu đang cố, kiểu, trên cơ logic Shino-chan đến khi em nó thừa nhận cậu đúng à?” Kiriyama cáu.
“Tôi chỉ chỉ ra lỗ hổng trong lý lẽ mong manh của cậu thôi. Có vấn đề gì à?”
Taichi không thích thủ đoạn này chút nào.
“Cứ nghĩ đi. Các cậu sẽ không thể tiếp tục trừ phi có ai đó xung quanh để xác thực hành động của mình đúng không?”
“Đ-Đương nhiên là có thể rồi! Tự tớ có thể xác thực được bản thân mình! Bởi vì tớ đúng!”
“Đây cũng thế,” Taichi đồng tình. Dù sao thì, cậu cũng sẽ tình nguyện đưa ra lựa chọn này thôi. “Tớ nghĩ cậu mới là người cần được người khác xác thực ở đây, không phải bọn tớ.”
“Sao… Dám nói thế hả…?!” Ánh mắt của Inaba ngắt lửa, và chỉ trong một lúc, Taichi do dự.
“Các cậu! Đừng cãi nhau nữa! Chỉ nêu ý kiến xây dựng thôi! Các cậu muốn tớ phải giảng hòa bao nhiêu lần nữa? Tớ đang không khác gì làm trọng tài rồi!” Nagase thở dài.
Tôn trọng cô ấy, Taichi quyết định đình chiến… nhưng có gì đó cảm thấy lạ. Rồi cậu nhận ra.
Thường thì, vào những lúc như thế này, Aoki sẽ là người nhảy vào pha trò để xoa dịu bầu không khí… nhưng hôm nay cậu ấy im lặng.
Sau ngày hôm qua, không khí câu lạc bộ không còn như cũ nữa.
□■□■□
Sau lời tuyên bố của họ với Inaba và những người khác, Taichi và Kiriyama bắt đầu chủ động hành động dựa trên các ‘Giấc mơ’ nhiều hơn bao giờ hết—giải quyết vấn đề của người khác, giúp họ đạt được mục tiêu, và nhiều hơn nữa—đương nhiên là nếu họ đủ khả năng để giúp.
Nhưng kết quả là—hoặc có thể là do họ cứ tích cực ước có càng nhiều ‘Giấc mơ’ càng tốt—số lượng ‘Giấc mơ’ họ thấy mỗi ngày tăng lên từ có thể đếm trên đầu ngón tay đến hơn một chục. Không tính đến thời gian họ dành để ngủ, lúc mà họ không thể thấy được những ‘Giấc mơ’ đó, nó lên đến mỗi cái một giờ. (Số lượng này cũng đã bắt đầu tăng từ khi bắt đầu xuất hiện hiện tượng, nhưng khi họ hỏi Nagase, cô nói cô chỉ thấy khoảng sáu đến bảy mỗi ngày.)
Dù vậy, các ‘Giấc mơ’ đó cho họ thêm việc để làm, nên có thể nó cũng là điều tốt. Đương nhiên thì hoài bão quá xa vời thì không thể giúp gì được, nhưng họ vẫn tìm cách để giúp những thứ nhỏ nhặt hơn. Đa số chúng chỉ cần sự trợ giúp nhỏ từ họ, hoặc cần thêm chút cố gắng từ phía người trong ‘Giấc mơ’. Thế nên họ chỉ cần đưa ra vài lời động viên để hoàn thành công việc, và thế là xong.
Nhưng trong số nhưng ‘Giấc mơ’ nhỏ nhặt đó, việc họ phải làm nhiều nhất là đi ghép đôi. Họ đã thấy đủ loại ‘Giấc mơ’, từ ước mơ được tham gia Olympic đến ước rằng lớp toán sẽ hết sớm—nhưng đa phần thì, các ‘Giấc mơ’ đều liên quan đến tình cảm đôi lứa.
Dù sao thì họ cũng là lứa tuổi thiếu niên, họ rồi cũng sẽ có tình cảm với ai đó thôi. Và khi đến trường, họ sẽ gặp mặt người mình thích vài ba lần mỗi ngày… lúc đó họ sẽ bắt đầu nghĩ về người đó. Điều này nghĩa là hầu như toàn bộ học sinh sẽ nghĩ về người mình thích ít nhất một lần trong ngày—và tạo ra ‘Giấc mơ’ cho Taichi và mọi người.
Cụ thể đối với Taichi và Kiriyama, càng nhiều ‘Giấc mơ’ nghĩa là càng nhiều việc để làm. Khi nào họ tìm thấy một đôi đồng cảm, họ sẽ giục hai bên cùng hành động. (Và để tìm ra một đôi đồng cảm không hề khó; một khi họ đã biết được tình cảm giấu kín của một người, họ bắt đầu chú ý đến người mà nhận được tình cảm đó, rồi nhanh chóng giúp họ nhận ra được nếu nó có song phương hay không.)
Tuy nhiên, đối với người ngoài, điều này bắt đầu trông có vẻ—
“Này, chẳng phải ai cứ hễ nói với Yaegashi-kun và Yui-chan về crush của mình thì, kiểu, có 100% tỉ lệ thành công khi họ thổ lộ không?! Ai cũng bắt đầu hẹn hò rồi! Hay quá nhỉ?! Họ chả khác gì thần tình ái cả,” theo lời Nakayama Mariko.
Và một khi tin đồn đó lan đi, chưa được một tuần mà mọi người đã bắt đầu trực tiếp tiếp cận Taichi và Kiriyama—đa phần là Taichi, vì lí do nào đó.
Một ví dụ gần đây, có lúc một cô gái lớp khác đến gặp cậu và nói, “Yaegashi-kun, tớ rất thích Taira. Cậu ấy cùng lớp với cậu phải không? Tớ có cơ hội với cậu ấy không?”
“Cho tớ một vài thời gian để tớ tìm hiểu cho,” cậu nói với cô.
Từ đó, cậu dồn hết năng lượng của mình mong rằng mình sẽ có ‘Giấc mơ’ về crush của Taira. Cuối cùng thì, chỉ hai ngày sau—
[Có một chàng trai. Đó là Taira. Cậu đang đi bộ về nhà từ trường. Bên cạnh cậu là một cô gái. Đó là cô gái mà đã tìm đến Taichi. Họ cùng đi trên đường, tay nắm tay.]
Sau khi được xác nhận qua ‘Giấc mơ’, Taichi nói với cô gái, “Ừ, tớ nghĩ cậu có cơ hội đấy.”
Rồi hai ngày nữa trôi qua—
“Cảm ơn cậu nhiều lắm, Yaegashi-kun! Tớ thử ngỏ lời, và cậu ấy đồng ý! Có vẻ như cậu ấy cũng có tình cảm với tớ!”
“Chúc mừng nhé. Tin tốt lắm.”
“Mà làm sao cậu biết là tớ có cơ hội vậy?”
“À, ừm, thì… Tớ có nghe qua lời của vài người bạn ấy mà.”
“Hmm… Cậu nghe như một thám tử ấy nhỉ… Dù sao thì cũng cảm ơn nhé! Không nhờ cậu thì tớ đã sợ phá vỡ tình bạn của mình rồi. Cậu đã cho tớ đủ sự can đảm để làm điều đó!”
Và thế là một cặp đôi nữa được sinh ra.
***
Tháng chín qua rồi tháng mười tới. Tan trường, một bạn nam cùng lớp Taichi đến gặp cậu xin lời khuyên.
“Và… cậu chắc cô ấy thích tớ chứ?”
“Ừ. Cứ tự tin lên và bộc lộ bản thân mình là được,” Taichi động viên cậu.
“… Được rồi. Cảm ơn cậu nhiều lắm, Yaegashi! Cậu nói thế làm tớ tin rằng chắc mình cũng có cơ hội với cô ấy. Cậu quả là một tông đồ tình ái đấy!”
“Chúc cậu may mắn nhé.” Taichi nhìn cậu ấy đi. Cậu ấy chỉ đưa ra xác nhận dựa trên thông tin (từ ‘Giấc mơ’) của Kiriyama là cô gái đó cũng thích cậu ta lại.
Cậu vừa từ bàn đứng lên—
“Có vẻ như cậu đang thành công quá nhỉ, Yaegashi-kun.”
Một giọng nói thổi luồng không khí lạnh lẽo qua căn phòng. Rồi nhóm người cuối cùng bước ra khỏi lớp học, và chỉ còn Taichi một mình với một người khác: Fujishima Maiko.
Cô thu hút sự chú ý của cậu như một cái nam châm, và trong khi cậu nhìn cô ấy, mọi thứ khác dường như tan biến đi… Tại sao mình tự nhiên cảm thấy khó chịu nhỉ?
“Cậu đã giúp được nhiều người lắm đấy—đặc biệt là giúp vấn đề tình cảm. Quả là ấn tượng.”
“Đợi chút… Cậu đã ở đó à?”
“…Cậu đang nói rằng là tớ không đáng chú ý đến thế sao?”
“À thì, dạo này cậu cũng không nổi bật lắm…”
“Nnngh… Tớ đang cố lắm đấy, được không?!” Cô đẩy kính lên để xoa đôi mắt đẫm nước của mình.
“Ơ… Thôi nào, đừng khóc chứ! Tớ chỉ đùa thôi mà. Tin tớ đi, trên đời này không có ai như cậu đâu.” Tớ đã tưởng cậu sẽ vặn lại tớ một câu cơ—
[Có một cô gái. Đó là Fujishima. Cô đứng chống tay lên hông, cười mãn nguyện. Trước mặt cô, có ai đó đang ở trên sàn—mặt in xuống đất. Đó là Yaegashi Taichi. Cậu nói, “Cậu đã đánh bại tớ một cách công bằng, hỡi Fujishima vĩ đại! Quả nhiên cậu mới là Tông đồ Tình ái thật sự!” rồi Fujishima phản hổi, “Đương nhiên rồi! Chức danh đó chỉ thuộc về ta và mỗi mình ta thôi!” Cô cười hớn hở.]
…Không biết nên nói gì hơn về cái đó nữa, nhưng, ờ… Tớ mừng là cậu đã vượt qua được tâm trạng phiền muộn của mình.
“À đừng lo về cái danh hiệu Tông đồ của cậu. Tớ chắc họ sẽ lại quay về cậu thôi.”
“Hả…?! Cậu sắc sảo đấy. Không thể tin được cậu lại nhận ra được cái gì đã làm phiền tớ trong cuộc trò chuyện vừa nãy…”
Tại sao lúc nãy cậu lại cảm thấy lo sợ? Fujishima từ lâu cũng đã trở nên không gì đáng lo cả. Rốt cuộc là cậu đã lo âu vô cớ—
“…Đùa thôi. Đây có phải là điều mà cậu đã mong tớ nói phải không, tên ngốc kia?”
Trong nháy mắt, giọng cô ấy thay đổi hoàn toàn; giờ cô đang lườm cậu từ sau cặp kính. Cậu đông cứng lại, không nói được gì—nhưng Fujishima sẽ không đợi cậu hoàn hồn.
“Nói tớ nghe, Yaegashi-kun. Cậu có đọc suy nghĩ không?” Ánh mắt cô đào sâu vào cậu. Lần này, cô ấy không đùa.
“C… Cậu học từ đâu thế…?”
“Phải chăng đây là một tiến triển mới? Cậu vừa có được một năng lực gì sao?”
Fujishima Maiko đã khiến cậu câm như hến.
Tâm trí cậu ấy đang réo lên lời cảnh báo của :
—Oh, và… cố gắng đừng để ai biết về sức mạnh của các cậu nhá… tôi ghét việc chuyện này trở nên rắc rối.
“Rắc rối” ở đây nghĩa là gì? Và chính xác thì chuyện này ở đây ám chỉ điều gì? Hắn bắt buộc phải làm gì? Liệu Fujishima có bị ảnh hưởng? Liệu bản thân Taichi có bị trừng phạt cho việc làm lộ việc này ra ngoài?
Phần nào đó trong cậu thuyết phục rằng mọi thứ sẽ ổn thôi, nhưng với , không có gì đảm bảo cả. Dù sao thì, đây cũng là lần “cuối”… nghĩa là chuyện như này sẽ không còn quay lại nữa. Và sau khi xong việc, hắn sẽ không còn động lực để đảm bảo an toàn cho họ.
Cuộc sống của họ đã nằm gọn trong tay .
“Yaegashi-kun? Cậu có nghe không đấy?”
Cậu ấy đang ở trong một tình huống ngàn cân treo sợi tóc—nhưng điều đó vẫn ổn. Cậu ấy không ngại những việc đó nếu như Fujishima được an toàn.
“…Ừ, tớ vẫn nghe đây. Xin lỗi, tớ chỉ vừa… ngạc nhiên bởi những thứ không tưởng mà cậu mới nói thôi.”
“Đừng khẳng định nó không phải sự thật chứ!”
“Nó thực sự không phải mà.”
“Hmmm… Có vẻ khá là khó để cậy được miệng của cậu đấy!” Cô ấy ngâm nga, khoanh tay lại và suy nghĩ. Rõ ràng, cô ấy vẫn chưa có bằng chứng.
“Tại sao cậu lại nghĩ như thế?”
“Chỉ là cậu quá sắc sảo, Yaegashi-kun. Bình thường thì cậu rất hay quên! Nhưng trên hết, điều đó trở nên quá rõ ràng qua cách mà cậu khuyên mọi người.”
“Có chuyện gì với cách mà tớ khuyên mọi người à?”
Cậu ấy ấn tượng về việc cậu và Kiriyama đã bảo toàn về hành động bí mật của cả hai cho đến giờ, nhưng… cậu ấy có gây ra một sai lầm chí mạng nào không?
“Những lời khuyên mà cậu đưa ra hết sức quá đáng, đấy là một chuyện, nhưng hơn cả thế… sự thật là cậu là người đầu tiện đưa ra lời khuyên.”
“Bộ tớ đưa ra lời khuyên thì sao à?”
“Cậu không phải dạng người có thể dẫn dắt người khác. Tớ ít nhất là biết được điều này.”
“Hả?”
“Cậu không thể đưa lời khuyên cho người khác dù cậu đã từng thử. Còn khướt đi.”
“Khoan đã. ‘Còn khướt’? Thôi đi!” Câu nói trước đó khiến Taichi nghĩ cậu bị gọi là thằng đần, và nó làm cậu khó chịu.
“Oh, xin lỗi. Có vẻ cậu hiểu lầm rồi. Để tớ nhắc lại: cậu thiếu chính kiến [note49057]. Cậu giống như
nhân vật chính trong trò chơi nhập vai cổ điển vậy.”
Nhân vật chính. Gần đây Inaba cũng nói cậu như vậy. Có lẽ không đơn thuần là trùng hợp.
“Cậu có một năng lực siêu phàm. Cậu có đủ can đảm để đưa ra những quyết định quan trọng. Với những đặc điểm đó, cậu có thể cứu người… như một anh hùng vậy.”
“Thì—”
“Cậu quá bị động.”
…Bị động?
“Cậu không hành động theo ý nghĩ của bản thân. Mà cậu chỉ giải quyết những vấn đề trước mắt mà thôi.” Cô giải thích bằng giọng lạnh lùng, và Taichi cố lờ đi việc đang từ từ bị ‘dồn vào chân tường’. “Tóm lại thì, cậu có thể xử lý được mọi chuyện ‘trời ơi đất hỡi’ mà cậu gặp phải, nhưng cậu không thể khiến mọi thứ xảy ra theo ý cậu. Cậu như nhân vật chính trong ‘visual novel’ vậy; cậu chỉ có thể chọn từ những gì được hiện ra trên màn hình mà thôi. Khá giống cậu nhỉ!”
Cậu từ chối đồng ý, nhưng mà cậu cũng không tìm ra cách tốt nhất để phản biện lại, vì thế nên cậu nói một câu ‘vô thưởng vô phạt’: “…Cậu thấy tự hào về câu nói vừa rồi chứ?”
“Nếu cậu không có chính kiến, Yaegashi-kun, cậu đừng hi vọng sẽ bảo vệ được mọi người khỏi những nguy hiểm sau này, hay hiểu được cảm giác của người khác.”
“Xin lỗi? Đừng làm như kiểu—"
Cậu có quyền lên mặt vậy. Nhưng Taichi ngừng ngay trước khi cậu nói hết câu. Fujishima vẫn đứng ‘sừng sững’ ở đó, ra dấu im lặng, và cậu cảm thấy như thể cô gánh vác được cả thể giới vậy. Chắc chắc cô ấy mạnh hơn cậu. Nhưng điểm nào ở cô khiến Taichi nghĩ như vậy? Đó không phải do đặc điểm ngoại hình của cô… Do sự quyết tâm? Do ý chí? Hay do chính kiến?
Nhưng mà, “chính kiến” LÀ gì nhỉ?
“Để tớ nói rõ này, tớ không chỉ trích cậu. Chúng ta vẫn còn trẻ con – chúng ta cần thời gian để trưởng thành. Nói mới nhớ, chúng ta còn phải nộp bản khảo sát hướng nghiệp nữa, thế cho nên cậu nên tìm ra chính kiến của mình đi nhé.”
“Ồ, cậu đang không có ý chỉ trích tớ à? Thế mà tớ cứ tưởng đấy! Vậy tại sao cậu lại nói với tớ như thế?” cậu cáu.
“Được rồi, tớ sẽ đi vào thẳng chủ đề,” Fujishima đáp. “Cách mà cậu đang giúp mọi người gần đây á? Yaegashi Taichi không tài nào có thể làm được. Cũng có thể kể đến việc cậu đã trưởng thành rồi, nhưng kể cả vậy, thế là quá nhanh, và quá sớm. Không chỉ có thế, lịch sử của cậu là hoàn hảo—quá hoàn hảo. Nó khiến tớ nghĩ hình như cậu đã có được một năng lực nào đó.”
“Được rồi, tớ hiểu điều đầu tiên cậu nói… nhưng sao cậu lại kết luận được tớ lại có một năng lực được?” Cậu lại hỏi.
Cô cau mày. “Tin tớ đi, tớ biết nó nghe điên rồ đấy, nhưng… nó quá lạ thường. Cả câu lạc bộ của cậu đều hành xử rất lạ kể từ khi… ngay tầm này năm ngoái…” Cô đưa ánh mắt đầy lòng thử thách về phía cậu.
Taichi câm như hến. Cậu không biết phải trả lời như thế nào.
“Nếu xét riêng, thì chúng là những chuyện lạ nhỏ thôi, và tớ đã có ý định cho qua hết rồi. Nhưng rồi chúng cứ chất đống… lớn đến mức tớ tin rằng đã có gì đó không đúng. Và một khi tớ đã bắt đầu để ý, thì tớ ngày càng nhận ra rằng đã có gì đó nghiêm trọng xảy ra.”
Gì đó nghiêm trọng đã xảy ra. Thậm chí là đến sáu lần. Nhưng nó chỉ ảnh hưởng đến các thành viên của Văn hội, và Taichi đã nghĩ rằng là mọi người đều giữ kín điều này… nhưng dù có thích hay không, hội quán ấm cúng của họ vẫn phải tiếp xúc với thế giới bên ngoài… Dù họ có không tự ý tiết lộ với bên ngoài, đó chỉ là vấn đề thời gian trước khi họ bị phát hiện…
“Và nếu giả thuyết của tớ là đúng, Yaegashi-kun, cậu đang là trung tâm của mọi thứ.”
Được rồi, có thể cô ấy không trúng đích một trăm phần trăm, nhưng thế vẫn đủ để khiến cậu toát mồ hôi.
“Các cậu đang làm gì trong cái câu lạc bộ đó thế?”
Cô tiến một bước lên. Cậu lùi lại một bước. Cậu toan lùi bước thứ hai thì gặp phải cái bàn của mình. Cậu không còn đường thoát.
“Các cậu đang giở trò gì vậy?”
Cô nghiêng người với đến khi môi mình gần chạm vào môi cậu. Đằng sau nét mặt điềm đạm của cô, Taichi có thể cảm thấy rằng cô sẽ không ngừng theo đuổi vấn đề này. Và đó cũng là lúc cậu biết mình đã mắc phải sai lầm lớn.
Cậu ấy biết cô ấy sở hữu một trực giác nhạy bén—thứ mà khiến cô ấy sở hữu được tiềm năng to lớn mà chưa được khai thác hết. Nhưng trong suốt năm vừa qua, cô ấy chỉ tiêu hao năng lượng vào việc “yêu” hay những việc linh tinh khác, vậy nên cậu cho rằng đó là tất cả những gì cô ấy quan tâm.
Cậu ấy không hề quan sát một cách kĩ càng mọi người trong cuộc sống của cậu, những người đã chứng kiến những việc tệ nhất của các hiện tượng siêu nhiên… và với sự bất cẩn của cậu, đây là những gì mà cậu tự chuốc lấy.
“…Tất nhiên, tớ không trông mong vào việc cậu sẽ trả lời.” Cô ấy lùi lại một bước. “Nhưng cuộc chiến chỉ mới bắt đầu thôi, Yaegashi-kun. Tớ biết về chuyện này nhiều hơn là cậu nghĩ đấy. Và tớ sẽ lật tẩy được bí mật của cậu, tớ hứa với cậu diều đó!”
Sự quan tâm của cô ấy giờ hướng thẳng và cậu—vào Văn hội và bí mật của nó. Và sâu hơn nữa, sâu thẳm trong lòng, cậu có thể cảm thấy mức độ nghiêm trọng do những sai lầm của chính cậu.
“Tại thời điểm này, cậu có thể gọi tớ là Thám tử lừng danh Fujishima Maiko!”
Vì lý do nào đó mà cô ấy tạo dáng một cách vừa tệ vừa ngầu.
□■□■□
Họ đã phải đối mặt với Inaba, và giờ thì Fujishima cũng tuyên chiến với họ, nhưng dù thế—không, có lẽ chính vì thế—Taichi đều đặn sử dụng ‘Thấu thị mộng tưởng’ hằng ngày. Dù sao thì, nếu cậu ấy dừng lại bây giờ, điều đó sẽ chứng minh rằng họ đúng. Chứng minh rằng cậu ấy hoàn toàn không có chính kiến.
Nếu cậu ấy thực sự tin vào việc hành động như này, vậy cậu cần phải nhìn thấu nó.
Ngày hôm sau, cậu ấy kể cho Kiriyama chuyện gì đã xảy ra cùng với Fujishima. Tất nhiên, cô ấy cũng nhận thấy một báo động mới. May mắn là, vì một lý do nào đó, Fujishima chỉ nghi ngờ Taichi, không phải Kiriyama; do đó, họ quyết định rằng cậu ấy sẽ đại diện cho toàn bộ hành động của họ.
Thực sự mà nói, cậu ấy biết họ nên cảnh báo cho những người khác rằng Fusshijima đang bắt đầu tìm hiểu loanh quanh, nhưng vì vài lý do cậu ấy lại không thể làm điều đó. Sau cùng thì, bản thân cậu và Kiriyama là những người thường xuyên sử dụng năng lực này, vậy theo một nghĩa nào đó, đây là vấn đề của họ và nó cần được giải quyết. Không còn là một bộ năm thống nhất nữa.
Một ngày nữa trôi qua. Rồi hai, ba… Chậm rãi nhưng chắc chắn, những tin đòn về Taichi là những lời khuyên hoàn hảo của cậu ấy vẫn tiếp tục được lan truyền. Trong khoảng thời gian này, việc trở nên rõ ràng đến mức Inaba và Fujishima đang chuẩn bị kế hoạch để tấn công họ, vì mợi thứ từ trước đến giờ cậu ấy luôn được những bình luận kiểu “Cậu biết đấy, Inaba-san bảo tớ đừng có hỏi cậu…” hay “Fujishima-san đã hỏi xem cúng ta đã nói những chuyện gì. Có chuyện gì vậy nhỉ?”
Cho dù vậy, không ai trong số họ chịu nói chuyện thẳng mặt với Taichi cả. Và rồi lại mấy ngày nữa đã trôi qua.
***
Khi Taichi đến phòng câu lạc bộ, Nagase ngay lập tức tiến lại gần cậu. “Taichi, gần đây cậu có nói chuyện với Inaban không?”
“…Chắc chắn là có chứ. Cậu cũng thấy mà.”
Cho dù giữa hai người họ đang xảy ra xung đột, Taichi vẫn đủ chín chắn để vẫn tham gia các hoạt động của câu lạc bộ. Cậu sẽ không coi cô như quái vật chỉ vì việc này.
“Cậu hiểu ý tớ nói mà! Hai cậu có dành thời gian cùng nhau như một cặp không?”
“Ờ thì…” Nói tóm lại là: không. Cậu đã ngừng nói chuyện với cô ấy khi ở bên ngoài câu lạc bộ—chẳng qua là do cậu ấy quá ngại mà thôi.
“Tớ biết mà! Nhìn này, hôm nay có nhiều người xin nghỉ do nhiều lý do khác nhau, vì vậy hôm nay chỉ có ba người chúng ta mà thôi.”
“Vì thế nên tớ nghĩ—”
Cửa phòng đột ngột mở ra và Inaba bước vào. “Này.”
“—hai cậu nên hẹn hò cùng nhau một hôm! Đó là mệnh lệnh từ chủ tịch câu lạc bộ của cậu!”
“Hmm? Chuyện gì vậy? Hả… Iori?!”
“Ouch! Đừng đẩy tớ, Nagase! Whoa!”
Và rồi Nagase ép buộc cả hai người ra khỏi phòng.
“Cái quái…? Cô ấy định làm gì vậy?” Inaba hét lên, cố ngăn Iori lại.
“Uhhh… Có vẻ như hôm nay hầu hết mọi người đều nghỉ, thế nên Nagase muốn chúng ta hẹn hò cùng nhau.” Taichi giải thích đẩy đủ lời của Nagase.
“Wh… Khoan đã nào! Có thể tôi với Taichi đang hẹn hò, nhưng mà chúng tôi vẫn đang gây chiến. Và mặc dù chưa cắt đứt liên lạc, nhưng tôi từ chối làm thân với kẻ thù của mình!”
“Thôi nào, đừng nói thế chứ.”
Rõ ràng Inaba đang nắm tay Taichi, và có vẻ… ngượng ngùng, nói thể nào nhỉ… Không, cậu ấy đã hiểu nhầm ý của Inaba. Cô ấy cố ý nói chuyện thô lỗ để khiến mọi người nghĩ cô ấy xa cách hơn mọi khi.
“Dù sao thì, cậu vẫn là bạn gái tớ. Giờ mình đi lấy cốc cà phê nào.”
Không chờ lời phản hồi của cô, cậu cứ thế đi… sau một hồi tạm ngừng, cô đành phải đi theo cậu.
“… Đừng có mà nói từ đấy ra… Thế là ăn gian đấy…” cô lầm bầm sau lưng cậu.
Thấy không? Mình hiểu được cảm xúc của người khác bình thường mà, Taichi nghĩ.
—Ý tớ không phải là thế. Cậu nhớ lại câu nói của Fujishima.
***
Ở quán cà phê mọi khi, Taichi đặt trà và một miếng bánh, trong khi Inaba đặt cà phê và bánh sô cô la. Họ tán gẫu về hầu như mọi vấn đề thường ngày, như việc xảy ra trong lớp, hay ai đã đá thắng trận bóng hôm trước, hoặc phim gì sắp chiếu rạp. Và đến lúc họ ăn xong, họ đã hết chuyện để nói. Thường thì Taichi không ngại sự im lặng, nhưng hôm nay thì khác.
Họ uống nốt cốc nước của mình dường như để câu thêm thời gian; Inaba là người uống hết trước. Cô đặt tách cà phê của mình xuống với một hơi thở dài.
“Cậu vẫn làm cái trò đó à?”
Cô tránh mắt Taichi.
“Phải.”
“Và không có ý định dùng lại?”
“…Thì, người ta giờ đang trực tiếp tiếp cận tớ, nên tớ không hẳn nói không được.”
Trong một lúc ngắn, cô nhăn mặt.
“Cái hiện tượng này không chơi công bằng nhỉ? Giá như có một kẻ thù rõ ràng nào đó để đánh bại, thì có phải dễ hơn không?”
Họ đang hoàn toàn điềm tĩnh bàn chuyện. Không khí giữa họ vẫn ôn hòa. Nhưng Taichi vẫn thấy bất ổn trong lòng.
“…Thật lòng mà nói thì, tôi muốn dùng hết sức lực mình để dừng cậu lại. Vận dụng cả vũ lực, nếu cần.”
“Nhưng cậu không thể?” cậu hỏi.
“Tôi có thể dừng cậu lại nếu tôi muốn. Tôi luôn có thể cứ việc nhốt cậu ở đâu đó. Hoặc tôi có thể làm gì đó để hủy hoại uy tín của cậu đến mức không ai muốn nghe những gì cậu nói nữa,” cô thản nhiên giải thích—khiến những gì cô nói càng đáng sợ bởi vì chúng là hoàn toàn nghiêm túc. “Nhưng hiển nhiên là, tôi không thể đi xa thế được. Nếu mà bước qua ngưỡng đó thì sẽ không thể quay lại được. Và thế nghĩa là thắng.” Rõ ràng là cô ấy đã sẵn sàng làm mọi thứ… miễn là họ có thể phục hổi lại được. Nhưng sau một hồi suy nghĩ, cô lắc đầu. “Không… Đó không phải là một ngưỡng mà cá nhân tôi có thể bước qua. Không cần biết tôi không đồng ý với cách hoạt động của cậu đến mức nào, tôi không thể hạ mình đến mức của cậu được.” Cô uống thêm một ngụm cà phê trước khi nhận ra cốc đã cạn nước rồi. Cô bực mình đặt xuống và đẩy nó đi. “Cậu cảm thấy thế nào, khi biết tôi hoàn toàn chống lại cậu?”
“Ý cậu là gì?”
“Oh, thôi nào. Chắc chắn là cậu phải cảm thấy chút ít gì đó về chuyện này chứ. Điều đó không khiến cậu cảm thấy gì sao?”
“Thì, ý tớ là… điều này hiển nhiên là thế, nhưng… tớ không thích việc phải đới đầu với cậu. Ý là… đây là việc mà tớ bắt buộc mà tớ phải làm,” cậu ấy tuyên bố một cách một cách chắc chắn.
“… Vậy à…?” Đôi mắt cô ấy đã hé ra một chút, như thể cô ấy đã tin điều đó dù chỉ một tí.
Cậu ấy có nói điều gì sai à? Chắc chắn là không.
“…Tôi hiểu. Vậy đó là những gì cậu cảm nhận thấy.” Cô ấy thở dài một cách đầy giận dữ. “ Được rồi, tôi sẽ chỉ hỏi điều này nữa thôi!” Cô ấy tiếp tục với một giọng điệu có phần hơi run, và cậu ấy sẽ có nhận thấy cô ấy đang nói về một thứ gì đó quan trọng. “Cậu đang sống vì ai?”
Đó… không
phải là câu hỏi mà cậu ấy đang mong chờ. “Người mà tớ… sống vì…?”
Cậu ấy không thể nói. Chỉ là cậu thực sự không ngờ đến, chỉ vậy thôi. Đó là lý do cậu ấy không thể trả lời ngay lập tức. Cậu ấy đang tìm kiếm phía sâu trong lòng. Nhưng không có gì xuất hiện cả.
“Thì, chắc chắn là… tớ sống vì tất cả mọi người rồi!” Phải, đó chắc chắn là câu trả lời. Bản thân cậu cũng cảm thấy như vậy.
“Thôi, chết tiệt!” Inaba gầm gừ, lời nói của cô khiến cậu cảm thấy nổi da gà. Cậu ấy có thể cảm thấy cơn giận của cô—yên tĩnh, nhưng luôn hiện hữu—hướng thẳng tới cậu. “Bộ cái tinh thần anh hùng đó lại bùng nổ thêm lần nữa à?”
“Không! Tớ đâu chỉ hy sinh mỗi bản thân mình. Tớ biết đó là ích kỷ. Nhưng lần này tớ đã tìm hiểu cảm nhận của mọi người—”
“Dừng lại. Chỉ… đừng nói nữa,” Inaba cắt ngang. Cô ấy úp mặt vào tay. “Gần đây tôi cuối cùng cũng hiểu cậu là ai… ý tôi là như một người bình thường.” Giọng cô ấy yếu đi, giống như là cô ấy đang sợ… sợ điều gì? Cậu ấy không hề biết.
Điều cậu ấy biết là bản thân cậu cũng đang sợ. Sợ vì cảm giác cô ấy có thể nhìn thấu cậu.
Cậu ấy cảm thấy được sự lo lắng của cô trong không khí, và cậu ấy chỉ muốn làm dịu nó… nhưng ngay lúc này, cậu lại có một vấn đề khác… Mình cảm thấy thật bối rối…
“Để tôi nói nốt điều này.”
Inaba hạ tay xuống bàn, và khi cô nhìn thẳng vào mắt của cậu, cậu cảm thấy dường như có một vực sâu vô hình giữa hai người.
“Hãy giả sử mọi người trên Trái Đất này tồn tại vì người khác. Người A sẽ vì Người B, người mà cũng sẽ như vậy với một Người C nào đó, và cứ như thế mãi. Sau cùng thì, những mối quan hệ đó sẽ tạo thành một vòng tròn lớn. Và không ai có thế đạt được mục tiêu của bản thân, vì tất cả mọi người đều tin rằng họ tồn tại vì người khác.”
Chắc chắn việc giúp đỡ—hay sống vì người khác—là một hành động cao cả. Vậy nhưng Inaba lại hoàn toàn phản đối.
“Cậu biết thế giới đó sẽ đi về đâu không? Diệt vong. Con người tuyệt chủng.”
Taichi… Cậu không bao giờ chấp nhận những suy nghĩ như vậy… vậy nhưng cậu cũng hiểu sự logic trong—
[Có một cô gái với mái tóc ngang cằm, đeo khuyên tai. Đó là Setouchi Kaoru. Có một tủ sách lớn ở trước mặt của cô. Cô ngẩng đầu và nhìn chăm chú vào một quyển sách cụ thể… nhưng không thể với tới được. Rồi, thình lình, một cái ghế đẩu dùng để đứng lên xuất hiện trước mặt cô ấy. Cảm thấy yên tâm, cô đứng lên cái ghế.]
“—Taichi, cậu đang định đi đâu thế?”
“Hả…? Oh… uhh…” Cậu nhận ra cậu đã đột ngột đứng dậy. Cậu luống cuống ngồi xuống ghế.
Cậu biết một hiệu sách có những tủ sách cực kỳ cao như trong ‘Giấc mơ’ vừa rồi. Và nó nằm ngay cạnh quán café này. Có phải lúc này Setouchi đang ở đó không? Có lẽ khoảng cách gần đã khiến Taichi nhìn thầy ‘Giấc mơ’ của cô.
“Taichi!”
Trở lại hiện thực, cậu hướng ánh nhìn về phía Inaba.
“Chết tiệt, cậu có đang nghe tôi nói không vậy? Cậu vừa mất tập trung một lát… Khoan đã, cậu vừa gặp ‘Giấc mơ’ à?”
Tim cậu vừa lỡ nhịp.
“…Vậy là cậu sẽ đi giúp đỡ họ, phải không. Hah… Đúng là thảm hại.” Inaba quắc mắt khinh thường cậu.
Đã bao lâu rồi, cậu mới bị Inaba đối xử như vậy? Chắc chắn là trước khi hai người bắt đầu hẹn hò.
“Này, Taichi?”
Inaba cầm lấy tờ hoá đơn và bắt đầu sửa soạn để về.
“Cậu có nghĩ hai người với hai cách suy nghĩ hoàn toàn khác nhau có thể theo đuổi một mối quan hệ tình cảm không?”
Inaba nhìn chằm chằm vào cậu, hay đúng hơn là tay của cậu.
“Cậu đã từng nghĩ về… tương lai của chúng mình chưa?”
Cô ấy nói thật điềm tĩnh. Một sự im lặng bao trùm hai người, và Taichi không thể không cảm thấy đó như là sự im lặng trước cơn bão.
Đây là mối tình thật sự đầu tiên của cậu, vì thế nên câu chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác khi chia tay cả… thế nhưng cậu có cảm giác chẳng lành về câu nói vừa rồi.
Inaba đứng bật dậy, và cậu cũng thế.
“Taichi… tôi thật sự rất yêu cậu.” Một câu nói thật bình thản và vô cảm. Đối với cô, cô chỉ đang nói một sự thật mà thôi.
Câu nói đó làm cậu mất tập trung và đơ ra.
“Nhưng… cậu có thật sự yêu tôi không?”
Trong một khoảnh khắc, cậu đã do dự.
Và bản thân khoảnh khắc đó, đã là một câu trả lời rồi. Một câu trả lời sai.
Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt cô trở nên vô hồn và tuyệt vọng.
“K-Không phải như cậu nghĩ đâu, Inaba! Đừng kết luận vội vàng như thế, tớ thật sự—whoa!”
Không thèm nhìn Taichi lấy một lần, cô đưa tay ra đằng trước—nhanh đến mức nó trở thành một cú đấm. Taichi đưa tay ra đỡ lấy, và cô bỏ một ít tiền vào lòng bàn tay của cậu.
Rồi cô ấy cúi đầu xuống đến khi trán chạm vào ngực cậu. Tóc cô phảng phất hương thơm cuối mùa hè.
Cô vẫn ở đây, vẫn cúi đầu vào ngực cậu. Cô giống như ảo ảnh sa mạc vậy—một cái chớp mắt và cô sẽ biến mất. Nhưng cô đã đẩy cậu ra khi cậu định vươn tay để chạm vào cô. Cậu bắt đầu hoảng. Cậu biết cậu cần nói ngay bây giờ, nhưng cậu không thể nghĩ ra điều cần nói gì.
“…Cậu biết đấy. Tớ sẽ trả tiền. Sau cùng thì tớ là người muốn đến đây.” Cuối cùng thì cậu cũng đã mở lời, kèm theo một nụ cười không tự nhiên.
Nhưng Inaba chỉ đơn giản lắc đầu. “Không, cảm ơn. Tôi không nhận hối lộ từ kẻ thù.”
Inaba đã vạch ra ranh giới giữa hai người. Khoảnh khắc hoà hoãn giữa hai người với tư cách là bạn trai và bạn gái đã kết thúc, thay vào đó họ lại ở hai phía đối địch thêm lần nữa.
“Tôi yêu cậu, Taichi ạ. Vì thế tôi sẽ đánh bại cậu với mọi thứ mà tôi có… kể cả nếu chúng ta phải chia tay đi chăng nữa.”
□■□■□
Tại nhà ga, Taichi chào tạm biệt Inaba và trở về nhà một mình.
Sau những gì mà cô ấy nói với cậu, đầu óc cậu trở nên trống rỗng, cậu ấy gần như không thể đi thẳng được. Cảm giác như thể một ngọn gió thổi qua cũng có thể thổi ngã cậu cấu ngay bây giờ. Vã trong suốt chuyến đi về nhà, tâm trí cậu trở nên choáng váng.
Sau đấy, khi cậu tiến ra khỏi cửa quay và bước ra đường… trước mặt cậu là .
Lúc đầu, cậu ấy tưởng đó chỉ là ảo giác. Sinh vật siêu nhiên này không thể phù hợp với cuộc sống xã hội như vậy được. Và như thế là—cơ thể của Gotou Ryuuzen, được điều khiển bời kẻ khác chắc chắn không phải là Gotou Ryuuzen. Trong khoáng chốc, Taichi đã đã tự hỏi rằng việc chiếm cơ thể của Gotou liệu có gây ảnh hưởng đến cuộc sống đến sức khoẻ của ông ấy không. Đây cũng không phải là lần đầu tiên câu hỏi này xuất hiện trong đầu cậu.
“Cảm giác như dạo này tôi gặp ông hơi nhiều đấy,”
“Cậu nghĩ vậy à…?” Con rối hình người vô hồn đáp lại. “Thì… Tôi nghĩ là cậu đúng…”
Ban đầu Taichi lo lắng về việc nói chuyện ngay giữa phố như này, nhưng sau khi nhìn xung quanh, cậu ấy nhận ra cả đường và lề đường về cơ bản là không có ai. chắc hẳn đã chọn nơi này để trò chuyện.
“Có lý do gì để ông xuất hiện trước mặt tôi không?”
“Thì… Ý tôi là… hơi khó để giải thích, nhưng… tôi nghĩ tôi đang trên đà tìm được… một phát hiện quan trọng…”
“Vậy á?”
Trong một khoảng nào đấy, cậu ấy đã nghĩ hắn sẽ nói cho cậu một việc gì đó quan trọng, nhưng ngay lập tức cậu bỏ qua ý tưởng này. Đây là mà cậu phải đối mặt; hắn ta chỉ nói chuyện một cách khó hiểu. Chắc chắn hắn sẽ nói “Ôi trời…Có vẻ tôi nói nhiều qua rồi…” và đổi chủ đề—
“Thì… Nếu chuyện xấu đi… Thực ra, không hẳn, nếu mọi chuyện diễn ra tốt đẹp… nếu tôi tiếp tục quan sát cậu… cảm giác như tôi có thể… tìm được thứ mà tôi đã tìm bấy lâu nay… hoặc chí ít là một chút manh mối…”
ngay lập tức trả lời câu hỏi của cậu. Chuyện trước đây chưa từng xảy ra.
“Tại sao lại là tôi?”
“Tôi không biết… Chỉ là tôi có cảm giác… Oh, nhưng… có lẽ… nếu tôi miêu tả nó… cảm giác như tôi và cậu… có vẻ giống nhau…?”
“…Hả? Chúng ta không giống nhau. Sao ông có thể nghĩ thế được?” Cậu không thích cái ý nghĩ mình có thể giống với một thực thể siêu nhiên chút nào.
“À… Có vẻ như tôi đã nói sai… Thì, cũng đâu đó tương tự thế… À mà tại sao tôi lại ở đây nhỉ? À phải rồi… tôi đến để động viên cậu… Cậu làm được mà.”
Động viên? Tại sao? đang hành xử không giống nó chút nào. Nó có thể thu về được gì từ việc này?
“Giờ thì… tôi nên tránh ở đây lâu hơn cần thiết… Tôi không muốn ai bắt được chúng ta đâu nên… Tôi phải đi đây.”
“Bắt được? Ông đang nói gì th—Này!” Nhưng nó lờ cậu đi và rời đi.
Như mọi khi, tự đưa ra mọi quyết định.