Ba ngày sau thành công đối với Ishikawa và Nakayama, Taichi và Kiriyama tiếp tục biến những giấc mơ thành hiện thực. Đôi khi họ giúp vài người bạn sửa chữa lại sai lầm, đôi khi họ đóng vai trò là Ông Tơ Bà Nguyệt giúp những tình yêu qua lại nhưng không chạm tới nhau, và có một thời điểm nào đó, họ còn dạy người khác về những vết nhơ trong quá khứ (không hoàn toàn là đột ngột nhắc đến, họ tự dẫn dắt câu chuyện theo hướng đó).
Khi chuyện trở thành những vấn đề để giữa những cá nhân, họ không trực tiếp đi thẳng vào vấn đề - họ chỉ tạo ra cơ hội cho những người trong cuộc tự giải quyết vấn đề. Hơn nữa, nếu họ nhận thấy được việc ‘crush’ chỉ đến từ một phía, thì họ sẽ không can thiệp vào.
Họ càng thích nghi với những ‘Thấu thị mộng tưởng’, họ càng nhìn thấy chúng nhiều hơn. Suốt ba ngày vừa rồi, Taichi và Kiriyama đã thành công xử lý được ba vụ xung đột cá nhân và bốn vụ linh tinh khác.
Họ không thể để người khác mạo hiểm vì chuyện này được - ít nhất là những người khác trong Văn hội - vậy nên họ nỗ lực tìm kiếm những người khó khăn. Càng nhiều càng tốt. Tất nhiên là họ sử dụng sức mạnh siêu nhiên của mình để biết nhiều hơn về vấn đề cần giải quyết, nhưng giải pháp của họ khá là bình thường. Chắc chắn là người khác không thể nhìn ra.
Trong những ngày ngắn ngủi đó, Taichi đang cực kì tự hào vì những hạnh phúc mà họ đem tới.
Chiều thứ sáu, sau khi kết thúc hoạt động câu lạc bộ, Taichi và Inaba ra ngoài hẹn hò với nhau lần đầu sau mười ngày.
“Cậu không quậy phá linh tinh gì đấy chứ?” Cô ấy đột nhiên hỏi vậy.
“… Ý cậu là sao?”
Cô ấy biết rồi sao? Làm thế nào? Họ gần như không làm gì đáng chú ý cả!
“Tôi biết cậu là kiểu người như nào, và tôi không thể làm gì khác ngoài việc lo rằng cậu có thể sẽ làm điều gì đó nguy hiểm như là hi sinh bản thân.”
Hiển nhiên, cô ấy không nghi ngờ vì một lý do cụ thể nào cả.
“Đừng lo!” Cậu ấy nói dối một cách mơ hồ. Rõ ràng là không nên lừa cô ấy như thế, nhưng như thế vẫn tốt hơn là gây thêm những mối lo không cần thiết cho cổ.
Với cô ấy, việc hành động dựa trên một ‘Thấu thị mộng tưởng’ sẽ tạo ra một vài biến cố không nên xảy ra… nhưng nếu nội dung đó là thứ mà cậu đằng nào cũng phát hiện ra, thì Taichi thấy rằng việc lo lắng là không cần thiết.
“Không những vậy, cậu dành cả cuối tuần có lẽ là để tiếp tục dùng ‘Thấu thị mộng tưởng’, và giờ thì có cảm giác cậu không còn nói gì về nó nữa. Hoặc có lẽ, là do tôi bảo mọi người không nói về nó nữa…” Đôi mắt cô ấy trở nên sắc bén.
“T-Thì… Tớ đã nói những gì tớ nghĩ rồi, và đó là tất cả những gì tớ làm được!”
Việc này làm Taichi nhớ lại hồi ‘Tua ngược tuổi tác’, khi mà bắt cậu ấy phải lừa những người khác. Và tất nhiên, cậu ấy thất bại toàn tập. Nhưng lần này thì khác, thay vì đứng ngoài cuộc, cậu ấy sẽ hành động. Cậu ấy sẽ làm những điều mà bản thân cho là đúng.
“Dù sao thì, nếu có chuyện gì xảy ra, tớ chắc chắn sẽ nói với cậu. Cậu thì sao, Inaba? Cậu vẫn ổn chứ?”
“Tôi… Đúng vậy, tôi ổn… C-Cảm ơn!”
Thành thực mà nói, cậu ấy thích việc nhìn thấy Inaba mất cảnh giác và đỏ mặt.
Suốt cả cuối tuần, Taichi đã nhìn thấy vô số “Thấu thị mộng tưởng” - nhiều hơn hẳn trước đây. Nhiều đến mức, cậu ấy phải ghi chi tiết vào một cuốn sổ (tất nhiên là loại trừ và xác nhận thông tin). Từ đây, cậu ấy và Kiriyama dành ngày thứ hai và thứ ba để biến những giấc mơ thành sự thật. Làm người khác hạnh phúc.
“Wa, chúng ta thực sự rất bận đấy. Nhưng chúng ta đã làm tốt đấy chứ!” Taichi nói nhỏ với Kiriyama, hiện tại cậu đang cảm thấy tự hào về những nỗ lực của họ. Cho đến nay thì họ chưa gặp phải điều gì nguy hiểm; nếu có dấu hiệu khả nghi, họ chỉ đơn giản là chọn không dính dáng vào.
“Kiểu như, tớ thừa nhận là đôi khi tớ cũng học được một vài thứ từ vụ này, nhưng hơn hết là, thực sự chẳng có chuyện gì xảy ra cả! Cảm giác như thể đây còn không phải một hiện tượng của ấy chứ, cậu hiểu không?”
“Tất nhiên, nhưng cũng không vì thế mà chúng ta hạ thấp cảnh giác được!”
“Tớ biết! Nghĩ lại về những gì đã xảy ra trong quá khứ, đây có thể là lúc xuất hiện một vài điều tồi tệ đấy!”
Một khi cuộc họp buổi sáng của họ kết thúc, hai người bọn họ quay lại phòng học 2-B – đương nhiên là mỗi người một đường. Khi đến nơi, Taichi chào một người bạn tốt của cậu—
[Có một anh bạn to cao với mái tóc nhọn, bờm xờm. Đó là Watase Shingo. Cậu đang mặc một chiếc áo thể thao và đang đá bóng. Máy quay phóng to vào đôi giày đinh của cậu. Rồi chuyển cảnh sang bên trong một cửa hàng thể thao. Watase mang đôi giày của mình đến quầy thu ngân và đưa cho người ở quầy.]
“Ơ, kìa? Dậy nào Taichi?”
Lạc mình vào ‘Giấc mơ’, cậu vô tình tạo một khoảng lặng trong cuộc trò chuyện. Tuy chúng không còn khiến cậu thấy choáng váng hay buồn nôn nữa, cậu không cưỡng lại được và dừng mọi thứ mình đang làm để xem. Bời vì, những ‘Giấc mơ’ này chắn mọi tầm nhìn của cậu vào thế giới thực mỗi khi chúng diễn ra.
“… Xin lỗi, không có gì đâu.”
Có vẻ như Watase muốn một đôi giày đinh mới. Mà đúng thật, cậu ấy có kể rằng là sắp tới có một trận đấu lớn… Taichi không giúp được gì cả, ngoài cầu mong sự bình an cho ví của Watase. Vừa lúc đó, ai đó bám lấy vai cậu từ phía sau.
“Hả?”
Cậu thấy Kiriyama đứng đó… chuẩn bị khóc.
“Taichi… Giúp tớ… Tớ vừa thấy gì đó cực quan trọng!”
Ngay lập tức, cậu biết có gì đó chằng lành.
“Tớ vừa có ‘Giấc mơ’ về ‘scandal’ của bố Aoki!”
Sau khi hết tiết hai, Taichi và Kiriyama giành giờ nghỉ của mình trên tầng ba, nơi có các lớp học của năm ba. Quả là căng thẳng đế đột nhập vào địa bàn của học sinh lớn tuổi hơn.
Trong lúc đó, Taichi cứ mải suy nghĩ về cuộc trò chuyện của cậu với Kiriyama trong lúc mình đang đi:
“Tớ có một ‘Giấc mơ’ về một cô gái… và rồi bố Aoki có ở đó! Mọi thứ đều hơi mơ hồ, nhưng chắc chắn tớ nghe được từ ‘sàm sỡ’ và gì đó về ‘bị sa thải’. Và có cả cảnh sát nữa! Và một phần của nó xảy ra trên tàu!”
“Ừ… Phải, nếu nó xảy ra trên tàu, thì nó nghe có vẻ liên quan đấy.”
Cậu không bao giờ ngường tưởng được khả năng cô gái từ vụ scandal ấy là một học sinh ở Yamaboshi, nhưng nếu vụ đó xảy ra ở quanh đây, thì cũng hoàn toàn khả thi.
“Nghĩ lại thì, ’Giấc mơ’ lần này không giống những giấc mơ khác…”
“Nó khác ở chỗ nào?”
“Đây là ‘Giấc mơ’ đầu tiên mà tớ nghe rõ được một phần của nó… và cô gái đó đang hét. “Không! Mọi người nhầm rồi! Tất cả là lỗi của cháu!” “
“Giọng nói của những người trong ‘Giấc mơ’ hầu hết đều rất khó nghe. Thế nên tớ đoán là cô gái đang cảm thấy có trách nhiệm với những chuyện đã xảy ra… Chờ chút, khoan đã? Lạ thật đấy. Nếu bố của Aoki quấy rối cô gái đó, vậy tại sao…?” Đúng ra thì ‘Thấu thị mộng tưởng’ sẽ chỉ cho thấy những thứ mà người bị ảnh hưởng khao khát thôi. Chưa có trường hợp nào mà ‘Thấu thị mộng tưởng’ thuật lại một sự việc trong quá khứ cả. Có nghĩa là… “Cô ấy tin rằng cô mới là người có lỗi trong chuyện này, và muốn phủ nhận việc bị quấy rồi lúc trước…?”
“Cái gì? Tại sao?”
“Và nếu chính bố của Aoki xuất hiện trong ‘Giấc mơ’ này… Chắc chắn đây không phải là một ‘Giấc mơ’ ngẫu nhiên, đúng chứ?
“Đúng. Hoặc cô gái đó là nạn nhân, hoặc là nhân chứng.”
Taichi khá đồng ý. “Vậy tại sao cô ấy bị ám ảnh về chuyện này? Liệu cô ấy có ước nó chưa bao giờ xảy ra hay cái gì đó tương tự không?”
“Rồi tại sao cô gái đó lại hét “tất cả là lỗi của cháu”?”
Sau cuộc trò chuyện, hai người quyết định sẽ gặp cô gái đó, thế nên đã di chuyển đến tầng ba.
Lúc đầu, không ai biết tên cô ấy cả, nhưng Kiriyama nhớ đặc điểm ngoại hình của cô gái, thế nên họ chỉ cần hỏi từng người một cho đến khi có ai đó nhận ra là được (nhưng thật ra thì họ đã hỏi chi tiết quá, đến mức đáng báo động). Sớm hay muộn thì, họ cũng sẽ tìm ra cô ấy thôi. Dù ‘Thấu thị mộng tưởng’ chỉ có tác dụng đối với những người liên quan đến Yamaboshi, nhưng nó cũng giúp họ tiết kiệm khối thời gian.
Đi dọc theo hành lang, hai người họ ngó vào từng lớp một. Bình thường thì, do đây là giờ ra chơi, nên rất nhiều học sinh đã ra khỏi lớp… nhưng Kiriyama nhanh chóng tìm được ‘con mồi’ của cô.
“Cô ấy kia kìa.”
Kiriyama chỉ về phía một cô gái cao, có mái tóc ngắn ngang vai. Quầng mắt thâm khiến mọi người có cảm giác khó chịu, nhưng khi xem xét kĩ hơn, rõ ràng cô gái đó đang rất buồn. Mắt cô trĩu nặng. (cần chú thích chỗ này?)
“Nhìn cô ấy kìa! Chắc chắn là cô gái trong ‘Giấc mơ’ rồi.”
“Chúng ta có nên nói chuyện với cô ấy không?”
“Tớ cũng muốn lắm, nhưng… ý tớ là, chúng ta còn chẳng biết cô ấy thì giờ biết nói chuyện như thế nào.”
Vì vậy, hai người quyết định quay về lớp học và suy nghĩ về kế hoạch này sau.
“Hai cậu chắc hẳn là đã dành rất nhiều thời gian cho nhau mấy ngày gần đây nhỉ?” Nagase nói với họ ngay khi họ bước qua cửa. Giọng của cô ấy hoàn toàn tự nhiên - không quá nặng, không quá nhẹ - trôi nổi giữa đùa cợt và nghiêm túc. Có lẽ cô ấy chọn một tông giọng mơ hồ như vậy là có chủ đích.
“Hở?”
“Uhm, thì…”
Cả hai đều không có câu trả lời nào thỏa đáng trong trường hợp này.
“Hơn nữa, các cậu đều biến mất mỗi lần đến giờ nghỉ…”
“N-nhìn xem, bọn tớ chỉ đang… cậu biết đấy… nói chuyện thôi!”
“Nói chuyện? Về việc gì?”
“T-Thì…!” Cạn ý, Kiriyama tìm kiếm sự trợ giúp từ Taichi.
“Oh, ờm… chỉ là mấy việc vặt thôi! Kiểu như về Aoki, hay là… một vài lời khuyên cho việc hẹn hò?” Cậu ấy đang cố gắng tìm kiếm một lý do đáng tin.
“Ah, giờ tớ hiểu rồi. Đúng là những việc như thế thì không phải là sở trường của tớ thật, chắc vậy.” Nagase gật đầu.
Nhưng dù họ né được chuyện này, cô ấy nhìn trông vẫn chưa được thuyết phục.
Trong suốt thời gian học trong lớp, Taichi tiếp tục suy nghĩ về cô gái năm ba có thể liên quan đến vụ việc. Họ nên thử hỏi cô ấy về chuyện này, nhưng… nếu cô ấy là nạn nhân thật thì sao? Cậu không muốn ép buộc cô ấy hồi tưởng lại những ký ức nặng nề ấy. Nhưng sau cùng, dựa trên những gì Kiriyama miêu tả trong ‘Giấc mơ’, câu chuyện này vẫn còn uẩn khúc…
Cùng lúc, giáo viên bước vào và xóa bảng. Nhận ra bản thân chưa chép xuống vở xong, Taichi bắt đầu ghi lại một cách điên cuồng—
[Có một cô gái. Là cô gái năm ba mà Kiriyama đã nói đến. Cô ấy đang khóc. Cô ấy cúi khom người lại. Phía trước là một người đàn ông lớn tuổi. Là bố của Aoki. “Cháu đã cáu giận với chú. Đó là tại sao cháu nói dối.” Cô gái nói. “Nhưng sau đó thì cảnh sát xuất hiện, và mọi thứ vượt quá khỏi tầm kiểm soát… Cháu không đòi hỏi chú phải tha thứ cho cháu. Cháu chỉ muốn giải thích cho bản thân cháu thôi.” Cô gái đó quỳ xuống mặt đất.]
Taichi nhắm chặt hai mắt lại.
Khi mở ra một lần nữa, tấm bảng đen đã bị xóa sạch.
Với ‘Giấc mơ’ ngắn ngủi mà họ đã thấy, chỉ có thể rút ra được một kết luận:
“Tớ bắt đầu nghĩ bố của Aoki đã bị đổ tội.” Kiriyama nói với Taichi.
Cậu ấy gật đầu. “Có lẽ thế, nhưng ta cũng chưa chắc chắn được. Có quá nhiều chi tiết mới chỉ là phỏng đoán.”
Vào giờ ăn trưa, hai người họ tách nhau ra và rời khỏi lớp, sau đó gặp nhau ở một góc vắng vẻ để nói chuyện. May mắn là, Nagase đang khá là bận bịu với việc trốn khỏi Nakayama nên không để ý đến họ được (hy vọng thế). Giờ thì tất cả những gì họ cần làm là quay lại lớp không cùng lúc với nhau là đủ… nhưng trước hết thì, quay lại với vấn đề trước mắt.
Những thông tin mà họ có được thông qua hai ‘Giấc mơ’ nặng nề hơn những gì mà họ đã chứng kiến từ trước đến giờ. Hành động đối phó theo hướng này có thể thay đổi cuộc sống của những người liên quan.
“Theo như Aoki thì, bố cậu ấy hiện vẫn đang thuộc diện tình nghi, tức là chỉ có ba người biết sự thật: tớ, cậu và cô gái kia.”
“Việc ngẫu nhiên nhìn thấy những ‘Giấc mơ’ này nghe thật điên rồ. Nó giống như định mệnh—”
“Nghĩ thử xem nếu cậu nhìn thấy chúng… vì chúng ngẫu nhiên xuất hiện trong suy nghĩ của ta…”
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Cậu ấy ngay lập tức nhìn xung quanh. “!”
Chắc chắn rồi, một mặt vô hồn của Gotou Ryuuzen, điều khiển bởi . Taichi chưa bao giờ nghĩ hắn sẽ tiếp cận họ vào giai đoạn sớm như này - còn là vào giữa ban ngày.
“Ta chả bao giờ cảm nhận được ngươi sẽ tiếp cận… Ngươi làm kiểu gì vậy?” Kiriyama hỏi vậy và vào tư thế chiến đấu, hai tay nắm chặt lại thành nắm đấm.
“Cô nói gì vậy, Kiriyama-san…? Tôi chỉ bước đến như bình thường thôi…”
“Thế, ngươi muốn gì?” Taichi hỏi.
“Oh… thì… à, phải rồi… tôi đến để nói với mấy người… chỉ có hai người nhìn được những ‘Giấc mơ’ đó… một, vì Kiriyama-san muốn… và hai, vì Yaegashi-san đã rành rất nhiều thời gian nghĩ về nó.”
Hắn có thể đọc được suy nghĩ của chúng ta à?
“Nhưng thế… không có nghĩa là các cậu luôn thấy mọi thứ mà các cậu muốn…”
“Rồi sao nữa, lý do thực sự mà ngươi đến đây là gì? Ta biết ngươi không đến đây chỉ để nói cho bọn ta điều đó.”
“Uh… Thực ra là có…”
“… Gì cơ?” Kiriyama trở nên bối rối, cô ấy quên mất cả sự thù địch.
“Dù sao thì… nó không chắc chắn, nhưng… nó vẫn giúp các cậu có thể nhìn được ‘Giấc mơ’… dựa trên những việc các cậu chưa hoàn thành… tôi nghĩ là thông tin đó sẽ hữu ích cho các cậu, phải chứ…?”
Hắn nhìn chằm chằm vào họ. Hắn có đang vui không, khi quan sát họ?
“Ngươi đang điều khiển bọn ta à? Có phải ngươi đã tính đến chuyện này ngay từ đầu?”
“Thì… Tôi đã hy vọng rằng các cậu có lẽ… sẽ đi theo hướng đó… dù sao thì nó cũng chả quan trọng lắm…”
Câu trả lời này nghe thật mơ hồ, Taichi không chắc rằng bản thân phải hồi đáp như nào.
“Nhưng nếu như cậu muốn… tôi đoán là tôi có thể giúp cậu… dù sao thì đây cũng là một màn thưởng…”
“Nếu ngươi muốn giúp, sao ngươi không kết thúc việc này luôn đi?”
“Nhưng nếu tôi kết thúc bây giờ, các cô cậu sẽ mất cơ hội có thể giúp được Aoki-san… và các cậu cũng sắp làm được rồi… Đó có thực sự là điều cô muốn không, Kiriyama-san…?”
Kiriyama hít sâu cô ấy cắn môi và nhìn xuống sàn. Ý của là gì? Có phải hắn đang cố nói rằng giả thuyết của họ về vụ scandal là đúng? Hay là hắn chỉ đang cố gắng chọc tức họ?
“Dù sao thì… Tôi sẽ chỉ đứng xem kể từ giờ, vậy nên… vui vẻ nhé… À, và … đừng để những người khác biết về sức mạnh của cô cậu… tôi ghét việc mọi chuyện trở nên phức tạp lắm…”
Với điều đó, đi vào trong tủ đựng đò. Khi Gotou Ryuuzen bước ra, ông ấy đã trở lại bình thường.
Thể chất là môn duy nhất mà lớp 2-B và 2-D học chung, có nghĩa là cả 5 thành viên của Văn Hội sẽ gặp nhau. Cá nhân Taichi thấy khá thú vị khi họ vẫn chăm chỉ lên lớp dù cho họ đang vướng vào các hiện tượng siêu nhiên.
Hôm nay, con trai sẽ chơi bóng rổ, còn con gái là bóng chuyền. Khi phía con trai phải chia cặp để khởi động và rê bóng, Taichi đã chọn Aoki, cậu ấy xem chừng muốn chon một người bạn.
“Pass… Ặc! Oa!” Aoki chuyền bóng cho chân, thành ra vô tình sút bóng. “Úi… Xin lỗi nhá.”
“Cậu ổn không thế? Trông cậu có vẻ thiếu ngủ đấy.”
“Ừm, thì… hôm qua cũng thức khá muộn… à, sáng nay, để họp gia đình. Chị tớ quát tớ phải đi ngủ, nhưng hiển nhiên là tớ không nghe rồi, thế đấy.”
Sự việc này không chỉ ảnh hưởng đến Aoki. Nó còn ảnh hưởng đến cả gia đình cậu – thậm chí còn tệ hơn.
“Quả nhiên là tốn nhiều tiền để nuôi một thằng con trưởng thành thật,” cậu cười.
Bằng cách nào đó tiền nong luôn là vấn đề đau lòng nhất để nghe.
“Kết cục là, cuộc nói chuyện bị xé ra to, và bố mẹ tớ bắt đầu nói đến chuyện ly hôn… không phải là tớ nghĩ họ sẽ làm thế thật đâu. Họ luôn nói những thứ mà họ không có ý làm… Nhưng tớ đang nói hơi nhiều rồi! Mẹ, cậu luôn khiến tớ phải trải lòng vậy!”
Aoki mạnh bạo chuyền bóng cho Taichi. Cậu bắt được, mong là mình đã giúp Aoki giải tỏa được phần nào. Không tốt chút nào khi cứ để mọi thứ trong lòng như thế.
Thật vậy, quả là rất lạ cho Aoki trở nên yếu ớt như thế. Thường thì cậu sẽ luôn tuân theo vai trò của mình là một tên hề của lớp, như kiểu đó là trọng trách của cậu. Nhưng quả như vấn đề thực tại này không phải là một thứ mà cậu có thể cho qua được so với những hiện tượng siêu nhiên khác.
Lúc đó, Taichi cảm nhận thấy ai đó đang đi về phía họ. Cậu ngoảnh ra thì nhìn thấy Kiriyama đang lườm Aoki với một ánh mắt đáng sợ.
Nhưng Aoki không để ý được.
Sau tan học, trước khi đến phòng câu lạc bộ, Taichi và Kiriyama tự ra gặp nhau.
“Cậu có nghĩ rằng… nếu ta có thể chứng minh được rằng bố Aoki vô tội… thì ông ấy sẽ không phải mất việc không?” Kiriyama hỏi nhẹ.
“Tớ nghĩ có thể được… nếu giả thuyết của mình đúng.”
“Vậy nếu chúng ta nói với cảnh sát rằng thật ra là lỗi của cô gái ấy… Không, nếu ta bảo cô ấy thú nhận… thì giải quyết được việc này, nhỉ?”
“Nhưng nếu ta chứng minh được cô ấy buộc tội sai… thì chẳng phải thế cũng là chứng minh cô ấy phạm tội à…?”
Vậy thì, thế nghĩa là cô ấy đã khai man với cảnh sát. Nhưng, bởi vì cô ấy trông có vẻ muốn xin lỗi như vậy, rõ ràng cô cảm thấy tội lỗi vì hành động của mình.
“Yeah… Tớ đoán những gì cô ta làm là hành vi phạm tội rồi, nhỉ?”
Và họ chắc chắn cần phải đưa chuyện này ra ánh sáng. Nó đã vượt ra khỏi mọi phạm vi của những ‘Giấc mơ’ trong sáng, vô hại mà họ đã gặp trước đây. Có an toàn không khi tác động đến những chuyện nghiêm trọng như này? Đây có phải sự lựa chọn đúng đắn không?
Bất cứ ai phạm tội đều đáng bị trừng phạt. Đây là điều mà hầu hết mọi người đều nhất trí. Nhưng liệu họ có thể tự đưa ra quyết định không? Liệu đô có phải là sự lựa chọn mà họ có thể thực hiện được không? Taichi không thể ngừng do dự. Sau cùng, họ cũng có phải thần thánh đâu.
Hiển nhiên là, nếu cậu phát hiện ra tình tiết này một cách bình thường, chắc chắn cậu đã tố cáo cô ấy không do dự. Nhưng vấn để là họ không phát hiện ra một cách bình thường — họ sử dụng siêu năng lực. Điều đó đã vượt ra khỏi các quy luật tự nhiên.
“Thế có nghĩa kiểu gì cũng có người sẽ phải ngồi tù hả? Chúng ta nên làm gì đây?”
Không may, Taichi không đáp lời nào.
Không thể thống nhất được ý kiến, họ đành lê bước tới phòng câu lạc bộ. Khi họ tới, họ đã thấy cả bốn thành viên khác đã đợi săn rồi; chỉ thiếu mỗi Aoki.
“Sao Aoki lại không đến vậy?” Kiriyama hỏi Inaba – bạn cùng lớp với Aoki.
“Một số chuyện gia đình thôi.” Inaba trả lời.
Kiriyama ngay lập tức thất vọng.
Hoạt động của câu lạc bô vẫn như bình thường, với việc mọi người trò chuyện bâng quơ để tránh nghĩ về nó nữa… nhưng với việc “Thấu thị mộng tưởng” đang treo lơ lửng trên đầu, căn phòng đã trở nên im lặng và căng thẳng.
Những ngày này, gần như không có thành viên nào dám nói về “Thấu thị mộng tưởng”. Inaba sẽ hỏi mọi người xem có ai phát hiện điều gì khác thường không, câu trả lời là không, và chỉ có vậy thôi. Nếu có ai muốn tiếp tục cuộc tranh luận từ câu hỏi đó, Inaba sẽ bảo họ “im đi” hay “không nói về chuyện này nữa”.
Do vậy, Taichi và Kiriyama lên kế hoạch liên hệ với Nagase sau khi buổi họp câu lạc bộ kết thúc.
“Ờ thì, tớ có một việc cần làm trước khi về nhà,” Taichi nói khi vừa đứng dậy.
“Đó là việc gì thế?” Inaba hỏi.
“Đó… là thứ mà tớ phải tự mình giải quyết…”
“Cậu chưa trả lời câu hỏi của tớ… Không có gì. Quên lời tớ vừa nói đi.” Vì lý do nào đó, Inaba quyết định không ép cậu khai ra nữa. Thay vì thế, cô đổi chủ đề nói chuyện. “Cậu biết mà, dạo này chúng ta không dành nhiều thời gian cho nhau như trước. Tớ nghĩ có lẽ cậu đang bận rộn với… việc hướng nghiệp và một số thứ khác giống thế nữa…”
“Phải…”
Khá khó để nói chuyện với Inaba khi mà không làm theo những gì cô ấy nói - không, là ước mong của cổ - ngay sau lưng cô. Không phải là Taichi bị bắt buộc phải vâng lời cô ấy. Cậu ấy là chính bản thân mình, và tạo ra những lựa chọn riêng cho bản thân.
Ngay sau đó, Enjoji thở dài. “Làm việc vặt một mình… việc hướng nghiệp… Phải rồi! Đây là báo trước cho sau này, khi mà ta biết được Taichi-senpai đang học trong một trường lồng tiếng nào đó!”
“Không, không phải thế. Không có cái gì báo trước ở đây hết. Bỏ cái tưởng tượng của cậu ra xa khỏi tớ đi!” Chihiro đáp trả lại.
May thay, việc thấy hai năm nhất cãi nhau như này cũng phần nào giúp làm giảm không khí căng thẳng giữa Taichi và Inaba.
Tại công viên gần trường, Taichi đang đợi Kiriyama đến cùng với Nagase. Kế hoạch là Kiriyama đến nói với cô ấy rằng cô ấy “cần nói chuyện một chút”, và mang cô ấy đến.
Khi họ xuất hiện, Nagase nhìn vào Taichi và nói: “Aha! Tớ biết mà.”
“Xin lỗi vì đã đưa cậu tới đây!” Taichi xin lỗi. “Ta không thể nói chuyện trong khuôn viên trường được, và cũng không thể là trong phòng câu lạc bộ khi mà Inaba còn ở đấy, vậy nên là…” Cậu ấy đưa cho họ mỗi người một lon nước ngọt.
Họ đã định ngồi lên ghế, nhưng cái ghế gần nhất thì khá bẩn nên họ đành phải đứng để nói.
“Nagase, cậu nghĩ sao về cuộc thảo luận về những ‘Giấc mơ’ của chúng ta?” Taichi hỏi vào thẳng vấn đề. “Lần trước cậu là người chủ trì cuộc họp nên bọn tớ vẫn chưa nghe được ý kiến của cậu.”
Taichi và Kiriyama cho rằng việc sử dụng sức mạnh này sẽ an toàn nếu họ dùng cẩn thận. Nhưng Inaba và Aoki thì cho rằng chúng nguy hiểm trong bất kì trường hợp nào. Nói cách khác, họ đã chia làm hai phe. Họ không muốn đem vấn đề này ra để biểu quyết hay những việc giống thế, nhưng họ vẫn muốn biết Nagase đứng về phía nào.
“Hmmm…” Nagase suy nghĩ một lúc, cô ấy quay người lại và tiến lên một vài bước.
Hôm nay là một ngày oi bức, và hoàng hôn cũng không giúp gì nhiều cho việc hạ nhiệt. Taichi nheo mắt lại nhìn Nagase đang tiến về phía trước trong khi đang nghịch lon nước ngọt.
“Việc sử dụng bất kì năng lực mà cậu được ban tặng vào bất kì mục đích liệu có đúng? Hay việc sử dụng một tận dụng một khả năng gian lận như thế là sai?” Cô ấy tự hỏi một cách nhẹ nhàng. Ngay lập tức, cô ấy quay người lại phía bọn họ. “Cá nhân tớ thấy đây không phải là điều mà tớ có thể lựa chọn. Chưa phải bây giờ.” Nagase nhún vai, cười khẽ, mái tóc dài của cô ấy đung đưa nhẹ nhàng. “Xin lỗi các cậu! Tớ biết là các cậu đang mong là tớ sẽ về phe mình.”
“Không, không, ổn mà! Ý tớ là… chắc rồi, sẽ rất tuyệt nếu cậu cùng phe với bọn tớ, nhưng…”
“Sau cùng hì, cho đến khi tớ có thể lựa chọn, tớ sẽ không sử dụng nó. Ý tớ là, tất cả chúng ta đều biết những thứ này nguy hiểm như thế nào.” Nagase giải thích vậy. Theo cách nào đấy, nghe giống như là cô ấy đứng một mình một phe. “Các cậu có thể nói rằng tớ thiếu quyết đoán, hoặc là tớ chỉ đang cố gắng tránh việc phải quyết định bằng cách này hay cách khác, và có lẽ các cậu cũng không sai đâu.”
“Nah… Tớ không nghĩ thế đâu!”
Có thể nói, cô ấy đã đối mặt với vấn đề này và đưa ra lựa chọn riêng cho việc đó.
“Dù sao thì,…” Nagase tiếp tục, “nếu các cậu định sử dụng sức mạnh này, các cậu cần chuẩn bị chắc chắn cho những gì mà nó có thể gây ra. Đó là tất cả những gì tớ có thể nói.”
Sau khi Nagase tách ra và đi về, hai người họ tiến đến ga. Kiriyama trông có vẻ đang chìm vào suy nghĩ, vậy nên Taichi cũng đã có một suy nghĩ riêng cho bản thân, lần này là có sử dung thêm cả ý tưởng của Nagase.
Cho đến cuối ngày, có một giới hạn nhất định mà họ không muốn vượt quá. Họ đã có một cuộc thảo luận từ trước; họ cần phải giữ được giới hạn đó, hoặc là họ sẽ nhảy múa trong lòng bàn tay của . Chả có nghĩa gì nếu lan truyền hiện tượng này đến cuộc sống của người khác.
Nhưng như thế là chưa đủ lý do để không giải quyết những việc có thể giải quyết được trong thế giới thực. Không phải khi có người đang phải chịu đựng ngay trước mặt họ, và họ có sức mạnh để sửa chữa nó.
“Tớ sẽ không dừng lại đâu.” Kiriyama đọt ngột tuyên bố vậy, giọng cô ấy tràn ngập quyết tâm. “Đây là vì công lý! Và tớ sẽ không từ bỏ niềm tìm của tớ đâu!”
Công lý – một từ quá xa vời với một học sinh trung học bình thường như Kiriyama.
“Chúng ta phải bảo về họ. Chúng ta phải giúp họ. Còn nếu chúng ta làm ngơ họ… thì chúng ta cũng không khác gì loài cầm thú cả.”
Dạo gần đây, Taichi đánh giá cao sự tốt bụng, thẳng thắn và cao thượng của cô. Cậu mong cô sẽ không bao giờ mất
“Đúng thế… tớ đồng ý,” cậu nói trong vô thức. Cậu biết đó chắc chắn là quyết định đúng đắn. Cả Kiriyama cũng vậy.
Cậu không phải đang hùa theo Kiriyama. Chính cậu đã đưa ra quyết định này. Không chỉ vậy, cậu cảm thấy mọi quyết định khác của cậu đã dẫn cậu đến với quyết định này. Đó là một quyết định đúng đắn.
“Chúng ta có trách nhiệm giải quyết chuyện này. Tớ không biết liệu đang suy tính điều gì, nhưng chỉ cần cẩn thận thì mọi thứ sẽ ổn thôi.”
Hai người đã vượt qua những chuyện như thế này không biết bao nhiêu lần rồi; chắc chắn họ biết họ đang làm gì. Họ không được để nỗi sợ làm họ chùn bước. Không thì họ sẽ chẳng bao giờ thẳng được cả.
“Chúng ta sẽ giải quyết tất cả vấn đề trong khả năng. Và sẽ rút lui nếu việc đó quá rủi ro. Không do dự.”
Kiriyama gật đầu. “Chúng ta thật sự không thể nói với ai khác cả, đúng chứ? Bởi vì, nó là lựa chọn của riêng chúng ta thôi – không thể để ai khác dính vào được. Vậy tớ đoán nó là bí mật của riêng hai ta thôi.” Vừa nhăn mặt, cô lại cười. “Khá lạ, nhỉ? Chúng ta luôn ở cạnh nhau nhưng mà lại chẳng phải là người yêu hay gì cả. Và trên hết, chúng ta đang giấu chuyện này với Inaba và Aoki, ngay sau lưng họ.”
Giọng của Inaba văng vẳng trong đầu cậu: “Đừng làm gì cả”. Nhưng Taichi gạt nó sang một bên. Nếu cậu ấy muốn đứng bên cạnh Inaba, vậy thì cậu ấy cần là chính bản thân mình trước đã. Cậu ấy cần làm điều này cho chính cậu ấy.
“Việc Inaba là bạn gái tớ không có nghĩa là tớ phải nghe theo mọi thứ cậu ấy nói… và bên cạnh đó, những gì mà cậu ấy không biết sẽ không làm cậu ấy tổn thương." Không phải Taichi đang ích kỉ - mà cậu ấy đang bảo vệ cô.
“Được rồi… làm thôi!” Kiriyama đấm lên không trung. “Mọi khi thì, tở chỉ toàn ngồi một chỗ và để Aoki giúp… nhưng giờ là lúc để tớ trả ơn cậu ấy.”
Nhưng Taichi vẫn có thể nhìn thấy đâu đó sự mỏng manh trong câu nòi vừa rồi - gần như là lòng tin của cô ấy được xây dựng lên từ những cảm xúc cá nhân không đáng tin cho lắm. Rồi cậy nghĩ thế cũng tốt. Tất nhiên là họ được thúc đẩy bởi cảm xúc rồi.
Cuối cùng thì, cậu chọn không chỉ ra điều đấy.
Và thế là họ triển khai kế hoạch ngay từ ngày hôm sau. Dù sao thì, họ không có cách nào để biết được cuộc điều tra tội phạm hay quá trình đuổi việc đang tiến triển ra sao. Nhưng, kể cả nếu họ đang lao đao vì không gì cả, thà hành động còn hơn ngồi không.
Vào lúc này, họ nhận ra rằng phương án tốt nhất là trực tiếp gặp mặt cô gái, không vòng vo gì cả. Chiến dịch bắt đầu giờ ăn trưa - cụ thể là ngay khi nó kết thúc.
“Cậu có chắc về việc này không, Taichi? Nhỡ đâu mình sai về cô ấy thì sao? Rồi chúng ta sẽ trở thành những kẻ bội tội sai!” Kiriyama thì thầm, run lập cập.
“Nếu sai, thì xin lỗi. Vậy là xong,” Taichi đáp chắc nịch.
Cậu ấy hiểu tại sao Kiriyama đang hồi hộp, bởi vì – cô ấy phải đảm nhiệm một phần của kế hoạch hoàn toàn một mình.
“Xin lỗi vì đã làm phiền, senpai… em là Kiriyama Yui, từ lớp 2-B… Chị có thể theo em được không ạ? Em muốn nói với chị về một chuyện… Xin lỗi vì đã làm phiền, senpai…” Kiriyama thì thầm một mình, tập lại lời mình cần nói.
“Cậu làm được mà,’’ Taichi động viên.
Từ đó, cậu đến điểm tập trung sớm rồi bồn chồn đợi mọi người đến. Mỗi giây qua đi có cảm giác như cả thập kỉ. Ba phút trôi qua. Rồi năm. Rồi bảy. Rồi—cuối cùng thì, Kiriyama xuất hiện với thành quả của mình. Quả là quyết định cử một người đi gặp cô ấy có thành công. Bước một hoàn thành.
“Chuyện này là sao vậy? Sao em lại mang chị ra tận đây?” cô gái hỏi. Rồi Taichi bước ra từ sau phòng kho. “Whoa! Th… Thế này là sao?!” Sợ hãi, cô bước lùi lại như thể cô đang chuẩn bị chuồn đi.
“Đ-Đợi đã!” Kiriyama tóm lấy tay cô ấy.
Không có thời gian để giải thích. Họ phải đi vào vấn đề chính, ngay lập tức.
“Em sẽ nói thẳng với chị, senpai. Chúng em muốn có một cuộc nói chuyện thật lòng về… vụ sàm sỡ trên tàu,” Taichi nói ra, đủ mơ hồ để cô ấy vẫn có thể từ chối, nhưng đủ cụ thể để biết được là cậu biết mình đang nói về cái gì.
Ngay lập tức, cô gái đóng băng tại chỗ. “C…cá…” Cô ấy nói không ra tiếng. Một lúc sau, cô ấy hít vào một hơi thật sâu đến mức tưởng như cô ấy vừa mới nhớ ra việc thở. “C… Các em đang nói về chuyện gì vậy?”
Đến mức này rồi, thậm chí cả một đứa trẻ cũng hiểu được là cô ấy đang giấu gì đó.
“Bọn em đã nghe về chuyện đó… từ… một người đã chứng kiến toàn bộ mọi chuyện.”
“Đó là nói dối!” Cô ấy ngay lập tức phản bác lại, nhưng mặt cô ấy lại cực kì căng thẳng.
“Đó là sự thật!” Kiriyama chen vào ngay sau đó.
“DỐI TRÁ!” Cô gái hét lên, tiến tới Kiriyama và nắm lấy cổ áo trước khi cô ấy kịp phản ứng. “Điều đó! Không! THỂ NÀO! Các người đang NÓI DỐI! Không có ai đến từ Yamaboshi ở trên chuyến tàu đó! Và cũng không có hành khách nào khác cho… đến khi bọn tôi…” Ngay lập tức, mặt cô ấy xám lại khi cô ấy nhận ra những gì mà bản thân đã thú nhận. “Tại sao… Tại sao lại là bây giờ, trong tất cả thời điểm…?”
Cô ấy lẩm bẩm như vậy và bắt đầu run rẩy - sau đó quay mặt bỏ chạy.
“Này!” Kiriyama hô lên.
Nhìn cô gái hoàn toàn hoảng loạn như vậy khiến Taichi cảm thấy sợ hãi. Có lẽ họ vẫn không hoàn toàn hiểu đúng những gì mà họ đang làm. Ở một mức độ nào đó họ nghĩ họ đã rời xa khỏi thực tế, nhưng không phải. đây không phải là một bộ phim hay chương trình TV. Đây là thực tế. Họ đang quấy rối người khác.
Kiriyama ngay lập tức chạy theo, và Taichi vội vàng theo ngay sau.
“Ch-chúng ta làm gì đây?!”
“Tớ không biết! Trước hết phải dừng chị ấy lại đã!”
May mắn là, dù cho chạy trước, một cô gái bình thường hoàn toàn không có cô hội này trước một người có năng khiếu vận động như Kiriyama. Cô ấy vươn tay ra và bắt lấy tay của cô gái đó một lần nữa. “Chờ đã! Làm ơn đừng chạy! Thư giãn đi!”
Cô gái khua tay một cách dữ dội. “Không! Bỏ ra! Sai rồi! Đó không phải lỗi của tôi!”
“Đó không phải những gì chúng em định nói! Chỉ là… Có người đang cực kì gặp rắc rối bây giờ! Một người học cùng trường với chúng ta! Người đàn ông trên tàu - đó là bố cậu ấy! Làm ơn!” Kiriyama cố gắng giải thích, sự tuyệt vọng lộ rõ trong giọng cô ấy.
Cô gái kia đứng hình, vai cô ấy hạ xuống với hơi thở gấp gáp.
Nếu những gì trong ‘Giấc mơ’ của cô gái đó đúng, thì chắc hẳn cô ấy đang rất hối hận về chuyện này. Có lẽ nên nói như thế này ngay từ đầu rồi.
“Senpai… Chị thấy hối hận về hậu quả của chuyện này phải không ạ? Giờ vẫn còn kịp. Chị chỉ cần xin lỗi thôi, và mọi chuyện sẽ trở lại như ban đầu ạ. Rồi chị sẽ không còn cảm giác có lỗi nữa. Chị sẽ giúp một ai đó. Làm ơi… giúp chúng em với.” Taichi cầu xin cô ấy.
Và khi cậu nói, nước mắt cô gái tuân trào… rồi chảy xuống má.
“Chuyện này không thể xảy ra được… Chị… chị xin lỗi…. rất xin lỗi… Ít nhất thì… hãy nghe chị nói… được không?” cô ấy nghẹn ngào. Dường như cô đã biến thành một đứa trẻ.
“Tất nhiên rồi. Xin chị, hãy kể với chúng em chuyện gì đã xảy ra ạ.” Kiriyama giục cô ấy.
Cô ấy khuỵu xuống, ngẩng đầu nhìn chúng tôi và nói. “Chị… chị không hề muốn điều này xảy ra. Không một chút nào!”
Cô ấy bày tỏ mọi thứ với chúng tôi, những thứ mà cô đã giấu kín suốt thời gian qua.
Tất cả bắt đầu khi cô ấy đang nói chuyện qua điện thoại khi đi tàu. Bố của Aoki trách mắng cô ấy vì nói to trên tàu và bảo cô cúp điện thoại đi, nhưng cô ấy vẫn bỏ ngoài tai những lời của ông ấy và tiếp tục nói chuyện. Rồi bố của Aoki nhắc cô thêm lần nữa, và ông ấy nắm lấy tay cô để khiên cô chú ý. Điều này như giọt nước tràn ly, và cô hét “Cứu! Ông ta đang sờ mó tôi!” [note48520]
“Rồi khi người soát vé đến… họ nói qua bộ đàm với một ‘cảnh sát đường sắt’ … và mọi chuyện trở nên mất kiểm soát với chị…. Những cánh sát bắt đầu suy đoán vô căn cứ, như là, ‘Có phải ông ta chạm vào chỗ này của cháu không?’ “
Với việc gần như không có hành khách nào ngồi ở gần đó, không ai có thể tự nhận mình đã chứng kiến cuộc nói chuyện giữa hai người.
“Rồi, khi chị về nhà… chị đã thấy những các bài viết nói về một vụ ‘buộc tôi quấy rối nơi công cộng’… và họ nói rằng người đàn ông đó sẽ bị đuổi việc… và chị cảm thấy rất hối hận về những gì chị đã làm… nhưng mà mọi chuyện bị làm to như thế này rồi, chị cũng không biết phải làm thế nào cả - chị muốn nói với tất cả mọi người chuyện này hoàn toàn là lỗi của chị, nhưng chị không thể nói được!”
Cảm xúc tuân trào, những lời giải thích đôi lúc lạc chủ đề, nhưng vẫn khá rõ ràng. Nó không khiến những gì cô ấy làm bớt tồi tệ, nhưng mà, rõ ràng cô không phải là kẻ xấu.
Vì có dính dáng đến cảnh sát, nên họ phải đến đồn cảnh sát và trình bày rõ mọi chuyện. Cô ấy cũng biết chuyện này. Nhưng liệu cô có bị buộc tội vu khống không? Không ai biết chắc chắn cả.
“Vậy thì… chị muốn làm gì về chuyện này đây?” Taichi hỏi, một khi cô ấy đã bình tĩnh lại.
“Sau khi nói chuyện với các em, chị đã quyết định rồi. Chị muốn đến chỗ cảnh sát thú nhận. Và chị sẽ xin lỗi người mà chị đã buộc tội… đúng như những gì chị đang mong muốn làm.”
Cậu biết cô ấy đang nói sự thật. Dù sao thì, ‘Thấu thị mộng tưởng’ đã cho thấy sự khao khát được chuộc lỗi như thế nào.
Rốt cuộc là, nỗ lực của cậu và Kiriyama đã có ảnh hưởng không nhỏ trong việc đưa đẩy mọi chuyện về chiều hướng tích cực. Tuy họ không thể khiến cô ấy làm phần khó một mình được… nên họ nhờ Fujishima Maiko để liên lạc với bố cô ấy, người giữ một vị trí có quyền hạn ở đồn cảnh sát. Họ tin rằng cô ấy có thể kéo dây dàn xếp được chuyện này cho họ.
Sau khi họ đã giải thích được tình hình, Fujishima ngay lập tức gọi cho bố cô. Và sau khi tan trường, một thanh tra cảnh sát đang đứng đợi ngoài cổng để đưa cô gái đến đồn.
“Tớ đã nhắc chú ấy bảo họ hãy nhẹ nhàng hết mức có thể. Dù sao thì, chú ấy cũng đã bám vào chị ấy mà, nên tớ nghĩ chị ấy sẽ bị buộc tội gì đâu… nếu hai bên đều chấp nhận cho qua.” Fujishima giải thích cho Taichi và Kiriyama sau khi xe cảnh sát phóng đi.
“Hiểu rồi, cảm ơn nhiều nhé, bọn tớ còn nợ cậu dài.”
“À, phải rồi, hai cậu đâm đầu vào một vụ scandal khá tầm cỡ đấy! Nhưng rồi vẫn hành động đúng đắn, để sự thật được phơi bày và cứu một cô gái khỏi một cuộc đời ám ảnh bởi tội lỗi.”
“Ch-Chúng tớ chỉ may mắn thôi mà.” Kiriyama trả lời khiêm tốn, dù có chút hơi vội.
“Ồ vậy hả? Có phải thế không, Yaegashi-kun? May mắn thôi hả?”
“Ư-Ừ, đương nhiên rồi.”
“Phải rồi…”
Nhưng ánh mắt cô ấy nói rằng cô không hẳn là đồng ý.
Tuy rằng họ cố gắng không gây sự chú ý, các tin đồn vẫn được lan truyền. Và đến thứ hai tuần sau, một phần lớn học sinh đã biết được về một cô gái năm ba và vụ buộc tội sàm sỡ sai mà Taichi và Kiriyama đã giúp làm sáng tỏ.
“Cậu là một người hùng, Yui!” Kurihara Yukina hô lên và xoa tóc Kiriyama.
“Dừng lại đi, Yukina! Tớ không phải mà… Thật đấy.”
“Không cần phải thấy có lỗi với cô ấy như vậy đâu, Yui-chan!” Setouchi Kaoru chen vào. “Nếu cậu làm điều gì sai, cậu chắc chắn sẽ phải đối mặt với hậu quả. Đó là tất cả!”
Điều này giúp Taichi cảm thấy đỡ hơn chút. Cậu ấy không muốn làm to chuyện này, nhưng không gì có thể ngăn cản được tin đồn lan rộng. May thay, không một ai đề cập đến những chi tiết dù là nhỏ nhất, giống như là nạn nhân trong việc này luôn là bố của Aoki. Nhưng kiểu gì Inaba và những người khác cũng tìm ra.
…Ơ, mình đang đùa ai vậy? Chúng ta đang nói về INABA đó. Chúng ta thực sự nghĩ rằng cô ấy không phát hiện ra à?
“Taichi. Yui.”
Tim cậu ấy lỡ mất một nhịp với cái timing siêu hoàn hảo đó. Tất nhiên rồi, Inaba đã xuất hiện ở lớp 2-B.
Nhưng cô ấy… im lặng. Một sự im lặng bất thường. Và điều đó khiến cảm xúc hiện tại của cô ấy rất khó đoán.
“Tôi cần nói chuyện với các cậu một chút… Gặp tôi vào giờ ăn trưa.”
Nụ cười của cô ấy giống như là đang đe dọa vậy.
“Các cậu đã dùng sức mạnh của ‘Thấu thị mộng tưởng’ để giải quyết sự việc của bố Aoki, phải chứ?”
Không dẫn dắt, đi thằng vào vấn đề.
Inaba đang bực mình. Nhưng thay vì trút giận lên họ, cô ấy giữ lại sự bực tức dù vẫn có thể thấy điều đó. Điều này thực sự tệ.
“…Ừm, đúng vậy!” Đến thời điểm này rồi thì không có gì phải giấu nữa, Taichi nghĩ vậy.
“Tôi muốn chi tiết.”
Cả 5 thành viên năm 2 của Văn Hội ngồi trong phòng 401. Taichi có thể cảm thấy Kiriyama đang nhìn cậu ấy một cách lo lắng, vậy nên cậu chịu trách nhiệm cho việc giải thích.
“- và sau đó cảnh sát đưa cô ấy đi, đó là toàn bộ mọi chuyện.”
Inaba giễu cợt. “Đối với cậu thôi, có lẽ thế”
“…Ý cậu là gì?” Cậu ấy hỏi, với cảm giác có chút khó chịu.
“Tớ đang nói các cậu không hề biết chuyện này sẽ gây ra điều gì. Với cậu, mọi thứ đã kết thúc – nhưng đối với những người thật sự bị dính vào chuyện này, nó sẽ ảnh hường đến họ suốt phần đời còn lại. Nói với bọn họ đi, Aoki.”
Tất cả ánh mắt hướng về phía Aoki, người mà họ chưa bao giờ thấy tỏ ra nghiêm túc và lạnh lùng như lúc này.
“Thì, bố tớ đã thoát khỏi mọi nghi ngờ, và sẽ không bị phạt nữa. Tớ không chắc chuyện gì sẽ xảy đến với cô gái đấy, nhưng bố tớ không có ý định kiện cô ấy, ít nhất là như vậy. Và đối với công việc thì… gần như chắc chắn bố tớ sẽ không bị đuổi.”
Sau khi nghe Aoki nói, Kiriyama đã hơi dịu xuống. Taichi cũng thấy vui vì điều đó. Vậy tại sao Aoki lại tỏ ra rất tức giận?
Trong khi đó, Nagase lặng lẽ quan sát cuộc nói chuyện.
“Giờ thì có vẻ sẽ có người bị sa thải thay cho bố của Aoki. Công ty đó đang tái cấu trúc, vậy nên họ sẽ sa thải một số nhân viên, không bằng cách này thì bằng cách khác.”
“Giờ thì mọi người đã hiểu chưa?” Inaba từ từ hỏi, khiến mọi người thật sự phải suy nghĩ. “Hành động của các cậu giờ đã hại đến cuộc sống của người khác—của cả gia đình họ.”
“Nhưng thế—!” Taichi hô lên, và lúc xong cậu cảm thấy rùng mình vì mức độ nghiệm trọng của phản ứng của mình. Cậu không bao giờ nghĩ mình lại là người cứ hô hào như thế. “Nếu chúng mình đã không làm những gì mình đã làm, bố Aoki sẽ bị đuổi việc cho việc mình không làm, và rồi Aoki—”
“ĐẤY Đ*O PHẢI LÀ VẤN ĐỀ Ở ĐÂY!” Inaba hét lên, đập mạnh tay lên bàn.
Cơ thể cậu đông cứng lại như thể mình bám rễ chặt vào sàn.
“Cậu nghĩ thế là ổn để HỦY HOẠI CUỘC SỐNG NGƯỜI KHÁC miễn là làm thế để GIÚP BẠN MÌNH À?! Bỏ mẹ đi! Sao các cậu dám bỏ ngoài tai lời cảnh báo của tôi và hành động sau lưng tôi!”
“T-Từ đã Inaba,” Kiriyama cứng họng, vẫn cố gắng nói. “Tớ nhận rằng, chúng tớ đã không nên hành động sau lưng cậu, và tớ xin lỗi. Nhưng làm ơn hãy hiểu rằng… chúng tớ chỉ làm thế bởi vì… bởi vì đã có người bị buộc tội vô lý! Chúng tớ không có ý hủy hoại ai cả!”
“Vô lý? Công lý CHẢ CÓ liên quan gì đến việc này cả! Cậu là ai mà phân định cái gì đúng cái gì sai hả?!”
Cứ như thế, phản bác của Kiriyama sụp đổ. Taichi không thể cứ ngồi im một lúc nào nữa.
“Đấy… Đấy là PHẠM PHÁP! Tớ nghĩ luật pháp sẽ quyết định chuyện đó là đúng hay sai!”
“Luật pháp chỉ áp dụng với những người nằm trong vòng thực tại!”
“Vậy—”
“Nhưng hiện tại chúng ta đang ở phía bên ngoài thực tại, nhớ không?! Tôi biết là các cậu nhớ điều đó!”
Làm sao để họ có thể kiểm soát bản thân, khi họ là những con người bị nguyền rủa bởi những thứ sức mạnh vượt quá tầm hiểu biết của nhân loại?
Tiếng thở của Kiriyama vang vọng khắp phòng.
“Tớ đang làm điều đúng…” cô ấy nói vậy một cách đày nước mắt. “Tớ đã giúp mọi người! Và lần này tớ đã giúp bố của Aoki… và cả Aoki nữa.” Cô ấy nhìn thẳng vào Aoki, kể cả có là người ngoài cũng hiểu được rằng cô ấy đang cầu xin Aoki đứng về phía mình.
Cô gái mà cậu ấy yêu hiện đang cầu xin cậu. Aoki nhăn nhó—
“…Tớ chưa bao giờ nhờ cậu giúp đỡ cả, phải chứ?!” —và từ chối cô ấy.
Kiriyama bị sốc, da cô ấy trở nên trắng bệch.
“Nếu cậu làm thế, thì cậu có thể làm ảnh hưởng đến rất nhiều những người khác nữa. Cậu không thể chỉ giúp mỗi tớ không. Như thế thất bất công!”
“Ai… Ai QUAN TÂM việc nó bất công hay không chứ?!” Câ ấy đang giận đến mức đỏ mặt. “Chúng tớ đã biến điều xấu thành điều tốt, vậy thì vấn đề nằm ở đâu chứ?! Cậu đã luôn giúp tớ, nhớ chứ?! Và giờ tớ cuối cùng cũng có cơ hội để trả ơn! Giờ chúng tớ có thể… chúng tớ có thể giáp đáp được các thắc mắc và tất cả những thứ khác! Và cậu muốn nói rằng tớ đã sai sao?!”
“Vậy cậu nói cậu giúp tớ chỉ vì tớ đã tốt với cậu một vài lần?! Cậu đâu nhất thiết phải trả ơn! Nếu cậu làm thế chỉ vì cậu cảm thấy tội lỗi, hoặc cậu cảm thấy bắt buộc phải làm, vầy thì đừng… đừng làm!” Aoki cắn môi.
Tại sao? Tại sao Aoki lại trở nên bướng bỉnh như vậy? Không… Có lẽ đây chính là giới hạn mà Aoki không thể vượt qua, cũng giống như Taichi và Kiriyama không thể từ bỏ lý tưởng của mình để chiều lòng Inaba.
“Tại sao…?! Cậu đáng lẽ phải vui vẻ chứ… Tại sao cậu không thể vui vẻ được chứ…?!” Kiriyama ôm đầu và khóc.
“Luôn có những thứ sai trái.” Inaba nói, cô ấy đã lấy lại được sự bình tĩnh. “Và cậu phải chấp nhận điều đó, dù cho nó phi lý, bất công hay độc ác đến mức nào đi nữa.”
“Sao, thế giờ chúng ta cứ để người ta phạm tội à? Để người ta chịu khổ sao?” Taichi hỏi. Phải chăng cậu lại hành động theo lý tưởng của mình? Không, đây là một phản hồi đúng về mặt đạo đức. “Tớ đồng ý là ta không được dùng sức mạnh này chỉ phục vụ cho lợi ích cá nhân hay chỉ vì mình muốn vậy. Nhưng nó hoàn toàn để cứ không bao giờ dùng nó khi đang có người cần giúp đỡ—”
“Cậu nghĩ mình là gì, anh hùng chắc?” Inaba hỏi một cách khinh miệt. “Mọi chuyện đều phải bắt đầu từ cậu đúng không?”
“Thế có nghĩa là gì hả?”
“Cậu như là một nam chính “mất não” trong một cậu chuyện hành động-phiêu lưu. Cậu biết tôi đang nói gì rồi chứ? Mọi người đều có thể sống yên bình nếu họ cứ ổn định một mình, nhưng không, ai đó phải đi chọc tổ ong trên danh nghĩa chống lại thế lực tàn bạo. Và cậu đang là thằng ngu đấy đó.”
Cậu ấy chỉ đang cố giúp người khác thôi. Hành động của cậu có thật sự đáng gây nên cuộc tranh cãi không cần thiết này?
“Thường thì phức cảm anh hùng của cậu không hẳn là vấn đề, nhưng bây giờ, trong hoàn cảnh này, nó đang là một khuyết điểm lớn đấy… bởi vì thế nghĩa là cậu không có khả năng để không làm gì cả.”
Lời chỉ trích cay nghiệt của cô khiến máu dồn lên não cậu. Cảm xúc mãnh liệt đang tuần hoàn qua người cậu.
“Phải, cậu nói đúng - Tớ không thể cứ thế đứng nhìn được. Thế thì sao? Sinh ra tớ đã thế, và tớ không đổi được! Theo cậu thì là thế! Nhớ không?”
Inaba đã từng một lần gọi cậu là ”kẻ thích hy sinh bản thân” và nói không có cách nào sửa được—nhớ được điều đó, cậu biết rõ mình cần phải làm gì.
“Tớ sẽ không ngừng. Tớ sẽ làm bất cứ điều gì mà mình nghĩ là đúng… và thế nghĩa là dùng “Thấu thì mộng tưởng” để giúp người khác.”
Đó là phương án duy nhất của cậu. Và khi cậu đứng lên vì lý tưởng của mình… Kiriyama vào cuộc.
“Tớ cũng sẽ không ngừng. Tớ sẽ chứng minh cho mọi người thấy là tớ đã đúng.”
Aoki định mở miệng nói… rồi suy nghĩ lại và lấy tay vuốt tóc mình. Nagase vẫn đứng hoàn toàn im lặng, xem mọi chuyện diễn ra.
Taichi và Kiriyama ngồi cạnh nhau, đối mặt với Inaba và Aoki, cũng ngồi cạnh nhau. Bốn người họ nhìn chằm chằm nhau.
Tại sao? Tại sao chúng ta lại giận nhau? Tại sao chúng ta lại cãi nhau? Họ chưa xâm phạm riêng tư của ai cả. Không ai đã bị bắt hành động theo cảm xúc của mình. Quá khứ của họ không ràng buộc ai cả. Không ai có suy nghĩ của mình được mọi người nhìn thấy. Không có kể mạo danh nào đang nhởn nhơ. Hiện tượng này không trực tiếp gây nên rắc rối cho bất kỳ ai trong bọn họ… nhưng bởi vì thế, cảm xúc họ đủ điềm tĩnh để biết rằng họ sắp tách rời nhau.
Họ sắp đến ngã ba đường, và đã đến lúc họ nghe theo trái tim mình mà hành động.
Inaba nheo mắt lại… rồi quay sang lườm Kiriyama và Taichi.
“Tôi chỉ nói điều này một lần thôi. Không cần biết ý đồ của cậu là gì, nếu hai cậu dùng sức mạnh này để ảnh hưởng đến thế giới thực, thì cậu không tốt hơn đâu. Hai người đang làm những việc mà sẽ không thể rút lại được, và thế là sai. Chấm hết.”
Cô ấy đã luôn ở đó cho Taichi.
“Nên không, tôi sẽ không hành động, kể cả “giấc mộng” có cho tôi thấy cái gì. Và nếu các cậu có muốn hành động, thì tôi sẽ tìm mọi cách để ngăn lại.”
Nhưng giờ cô đang trách móc họ.
“Bởi vì đối với tôi, đó là điều nên làm. Đó mới là công lý.”
Đây là lần đầu tiên, Inaba đang là một chướng ngại vật cản đường họ.
“Rrrrgh! Tại sao nó lại phải như thế này?!” Inaba Himeko gầm gừ với bản thân trên đường về nhà. Cô đứng lại đá cây cột điện để bộc lộ sự ức chế của mình ột cách tệ hại.
Mình đang chiến tranh với Yui và Taichi. Chiến tranh. Với Taichi. Với Taichi. Với Taichi. Với Taichi!
“Không phải là mình không hiểu đâu… Cậu ấy là người tốt… Họ đều thế cả… Đương nhiên là mình hiểu tại sao họ lại muốn giúp người khác rồi…”
Nhưng họ đang lạc lối, và chỉ có Inaba mới thấy được điều đó—nên cô cần phải ngăn họ lại. Nếu cô mà rút lại lý tưởng của mình, đó là một vé một-đi-không-trở-lại xuống con dốc trơn trượt. Rồi họ sẽ không thể hoàn toàn “trở lại” với thế giới bình thường.
Và mình sẽ không thể quay trở lại với—
Cô ấy là hàng phòng thủ cuối cùng, và cô biết rằng mình sẽ phải hy sinh mọi thứ để bảo vệ nó.
Đây là một cuộc chiến.