“Yaegashi-san!”
Ở trường, Taichi đang đi trên hành lang thì bỗng nhiên nghe thấy người gọi tên mình. Cậu dừng chân và quay lại.
“Ồ, chào Kimura.” Kimura là cậu học sinh năm nhất mà đã nhờ cậu giúp một số vấn đề với con gái trước đó.
“Senpai! Cảm ơn vì những lời khuyên lúc trước. Mọi chuyện đều ổn lắm!”
“Nghe tuyệt vời lắm.”
“Vâng! Nhờ anh cả đó, senpai! Em cũng sẽ giới thiệu anh với bạn em nữa. Chào anh nhé!”
“Hả—từ đã, em không cần phải kể với ai—vaaaaà nó đã đi rồi.”
Taichi không thích phải suy luận ra mục tiêu của là gì, nhưng ít nhất thì, hiện tượng này không trực tiếp ảnh hưởng đến gì cả, hay cậu có thể tiên đoán được rắc rối gì phía trước. Nhưng nếu mà điều này thay đổi, theo thỏa thuận của cậu với Kiriyama, họ sẽ rút gây lập tức. Đây là điều kiện để họ có thể tiếp tục sử dụng sức mạnh này.
Hai tuần đã trôi qua kể từ khi họ bắt đầu chủ động đi giúp người khác, và giờ một hiện tượng khác đã bắt đầu chiếm lấy trường Cao trung Yamaboshi: một thứ mà chỉ có thể mô tả là một sự cuồng ái (không hẳn là một từ độc đáo, nhưng ít nhất thì vẫn chính xác). Taichi và Kiriyama không hẳn là hai người đã tiếp tay tạo ra nó; sau Lễ hội văn hóa, toàn thể học sinh đã có cơ hội để rút gắn khoảng cách giữa mỗi người với nhau, nên mọi người đã có một tâm trạng khá “ấm cúng” với nhau. Do đó, các cặp đôi mới bắt đầu mọc lên như nấm.
Và thế, trùng hợp thay, cũng là khoảng thời gian hai người họ bắt đầu chơi trò ghép đôi. Họ chỉ đóng vai trò thêm dầu vào lửa.
Hầu như ai cũng có trong lòng ít nhất một người, nhưng để thổ lộ với người đó không phải là điều dễ. Nhưng khi toàn bộ trường đang trong trạng thái như vậy, rủi ro thất bại không còn đáng sợ nữa. Và trong số các học sinh năm hai, có một sự mê tín đang gắn liền với Taichi và Kiriyama (nhiều phần là Taichi): nếu họ nói bạn làm được, thì bạn sẽ tỏ tình thành công. Lời đồn càng lan rộng thì càng nhiều người tìm đến họ.
“Này, Yaegashi-kun? Cậu có thể nói chuyện một chút với bạn của tớ và cho cô ấy một chút lời khuyên về anh chàng mà cô ấy thấy được không?” Người nhờ là một cô gái từ lớp khác—một người mà cậu có lẽ chưa từng nói chuyện cùng quá hai lần. Lúc ấy, bản thân cậu đã giúp hàng tá người rồi, vậy nên cậu không thể từ chối cô ấy được.
Cô ấy kể nhanh cho cậu câu chuyện, và khi kết thúc, cậu ấy gật đầu. “Chác rồi. Nhưng cậu phải biết, ‘lời khuyên’ của tớ khá bình thường. Tớ không phải là một nhà ngoại cảm hay gì đó giống thế. Và chuyện này có thể sẽ mất thời gian cho tớ để tìm được giải pháp. Thế được chứ?”
Với sự cuồng ái nồng nhiệt, chuyện tình cảm có thể xuất hiện trong ý nghĩ của bất cứ ai, có nghĩa là những ‘Giấc mộng’ liên quan đến tình cảm sẽ trở nên thường thấy hơn bao giờ hết.
“Oh, không vẫn đề gì. Tớ cũng muốn cậu dành thời gian ra để tìm ra được câu trả lời tốt nhất, cậu biết chứ? À, và đừng lo—Tớ cũng không quá quan trọng việc này. Chỉ là một chút mê tín vớ vẩn thôi!”
“Không có mê tín gì ở đây hết! Còn nữa, lời khuyên của cậu cũng có lý đấy. Cậu biết chứ, đoạn ‘dành thời gian’ ấy.”
Phần ngượng nhất của việc đưa ra một lời khuyên về tình cảm là mỗi lần cậu gặp phải một chuyện tình đơn phương. Rõ rang là cậu không thể nói với họ rằng người họ thích đang thích một người khác. Vì thế, cậu ấy đưa ra những câu kiểu như là “dành thêm thời gian” hoặc
“bắt đầu với việc làm bạn trước”.
Giờ tớ không cần phải lo lắng về việc cậu sẽ dành thời gian rảnh của cậu để làm gì trong chuyến đi chơi nữa!”
“Gì cơ? Ý cậu là cậu định bỏ tớ theo trai á?! Tớ phải làm gì nếu không có cậu?!”
“Đoán là cậu phải có một người bạn trai đã!”
“Ugh! Sao cậu không nói sớm? Sao cũng đuợc. Tớ sẽ nói chuyện với cậu sau, Yaegashi-kun. Cảm ơn nhá!” Và với những lời đó, cả hai cô gái bỏ đi.
Không chỉ có những người chủ động tiếp cận cậu để hỏi về những chuyện tình cảm, một vài người còn tiếp cận cậu ấy thay cho những người bạn hướng nội của họ. Tất nhiên, cậu ấy hiện tại cũng nói dối một chút về việc điều tra.
“Taichi!” Ở phía trước, cậu ấy có thể thấy Kiriyama đang chay về hướng cậu, cô ấy có vẻ nhiệt tình. “Cậu nhận được một yêu cầu nào à? Đó là ai vậy?”
“Ok, vậy…” Cậu ấy kể cho Kiriyama toàn bộ thông tin mà cậu ấy được cấp.
“Được rồi. Vậy thì tớ sẽ cố có được giấc mơ xem cái tên này thích ai.”
“Cảm ơn nhé.’
Họ đã có cuộc trao đổi như thế này ít nhất hàng chục lần rồi. Khác là lần này, Kiriyama chỉ đứng đấy, trông lo âu.
“Sao thế?”
“…Tớ không biết là chúng mình đã nên để chuyện này trở nên lớn như vậy.” Đây cũng không phải là lần đầu mà họ đã có cuộc trao đổi như thế này. “Chúng ta không khác gì đang theo dõi xem ai đang thầm thích ai, kiểu như xâm phạm quyền riêng tư của người khác, cậu hiểu không? Ừ thì đằng nào chúng ta cũng sẽ thấy thứ đó thôi, nhưng chúng ta đang cố tình làm vậy, và…”
Không chỉ mỗi Kiriyama, Taichi cũng đã cảm thấy lo lắng về điều này. “Không sao đâu, vì chúng ta đang không làm tổn thương ai. Với cả chúng mình cũng không rêu rao những điều mình thấy với ai, nên không ai sẽ biết được những gì mình biết,” cậu nói với cô, tuy nghe như cậu chỉ đang trấn an bản thân.
“Ừ thì cũng phải, nhưng…”
“Cứ thoải mái thôi. Chúng mình đang làm người khác hạnh phúc mà.”
Họ đang đưa người ta lại gần với nhau hơn—đưa hạnh phúc đến với mọi người. Có gì quan trọng hơn điều đó?
“Ừ… cậu nói phải. Quan hệ tình cảm, cũng khiến người ta hạnh phúc nhỉ?” cô thì thầm với bản thân. Rồi bổng nhiên ngẩng đầu lên. “Cậu có đang hạnh phúc với mối quan hệ của cậu không, Tachi?”
Taichi cố định hình lại mối quan hệ của mình với Inaba Himeko. Được ở bên cô ấy. Ôm cô ấy.
“Có, tớ đang hạnh phúc,” cậu trả lời thật lòng. Dù sao thì, cậu có thể thấy được Kiriyama cũng đang thật lòng, nên cậu không phải lo về việc cô sẽ trêu cậu về điều đó.
Mình sẽ không trao đổi mối quan hệ của mình với Inaba với bất kì gì trên đời. Miễn là mình có cô ấy, mình… Thì, mình sẽ là gì nếu không có cô ấy? Không, giờ không phải là lúc để nghĩ về chuyện nếu hay không. Nhưng khả năng chúng mình chia tay luôn hiện hữu—không! Sao nghĩ quẩn thế? Thế xui lắm!
—Cậu có thật sự thích lại tớ không?
“Tốt, tốt. Nghe tuyệt lắm…” Cô dừng lại một chút, rồi Kiriyama thì thầm: “Nhắc mới nhớ, dạo này tớ không nói chuyện được với Aoki nhiều lắm.”
□■□■□
Trong khi đó, Inaba và Fujishima đã trở nên yên lặng quá lâu. Và khi họ quyết định trực tiếp đối mặt với Taichi, đó là từ một phía mà cậu không hề lường trước được.
“Về cơ bản, ý chính ở dây là, buổi luyện tập của câu lạc bộ tennis diễn ra lâu hơn so với dự định, và giờ người giám sát của chúng em đang cáu ‘vì chúng em bị cho là ‘phá luật của trường’, và như là hình phạt, ổng muốn giảm thời gian hoạt động của bọn em và giao thêm nhiều bài tập về nhà hơn! Kiểu, em hiểu việc giảm thời gian hoạt động, nhưng bài về nhà á?! Chả có ý nghĩa gì cả! Hiểu chứ?” Kimura giải thích, một học sinh năm nhất và là một cầu thủ tennis, khua tay khi đang nói.
“Ok, và?” Taichi thúc giục.
“Thì, anh biết là chúng ta có chính sách giờ giấc của các câu lạc bộ được quyết định bởi Hội Học sinh dựa trên việc câu lạc bộ đó thuộc loại nào chứ? Thì, hiện tại họ đang cố lên ý tưởng cho một biện pháp đối phó với vấn đề phá luật, kiểu như là bắt các học sinh tiệc tùng tùng dưới phố vào buổi tối.”
“Và?”
“Và vậy nên bọn em đang nghĩ, kiểu, tại sao không đến gặp họ và thảo luận về vấn đề của câu lạc bộ tennis nhỉ? Thảo luận ý, anh hiểu chứ? Giữa bọn em và họ.”
“OK, và?”
“Và bọn em muốn anh giúp!”
“Tại sao? Anh có liên quan gì đâu?”
Cậu ấy luôn biết Kimura là dạng hay áp đặt. Điều đó được thể hiện rõ từ cách cậu ấy hay dùng để tiếp cận những học sinh lớn hơn như thể cậu ấy không hề sợ những tiêu chuẩn thông thường. Nhưng kể cả thế, Taichi chưa từng nghĩ rằng thằng nhóc sẽ lôi cậu vào việc này.
“Em biết anh chỉ là một người ngoài cuộc, nhưng… anh rất giỏi trong việc khuyên bảo đúng chứ chứ? Vậy nên em nghĩ rằng anh có thể giúp được! Làm ơn, Yaegashi-san! Ý em là, Taichi-san! Đó là cách Uwa gọi anh, phải chứ?”
“Xin lỗi vì việc này, Taichi-san. Em sẽ đem thằng này đi ngay đây.”
“Gì cơ—Uwa?! Chờ đã?! Bỏ tay tao ra! Tao tưởng mày cùng phe mà!”
“Không, tao đến để kiểm soát giới hạn của mày.”
Tất nhiên Kimura và Uwa Chihiro của Văn hội học chung một lớp. Hai người đã tiến lại gần Taichi. Hơn hết, còn một khách mời thứ 3 nữa—
“Không cãi lộn nữa, mấy miếng khoai chiên nhỏ kia!” Enjouji Shino, đang cắn thêm một miếng khoai chiên.“Xin lỗi? Ý cậu là sao khi nói mấy ‘thằng kia’?”
“Ơ… X-xin lỗi… Thế còn ‘cậu kia’ thì sao? Bởi vì Taichi-senpai là ‘anh kia’ rồi!”
“… Cũng có ý đúng, chắc vậy.”
“Whew! Cảm ơn nhá! Cậu biết không, tớ sẽ tăng cấp cậu lên thành ‘tên kia’ vậy!”
“Đừng có nháy mắt với tớ! Tớ còn không biết nó là gì!”
“Thế sao em lại ở đây, Enjouji?” Taichi là người hỏi.
“À, phải rồi! Thì, tớ nghe thấy bảo các cậu đang định đi gặp Taichi-senpai, vậy nên… tớ nghĩ là có thể tớ giúp được chút gì đấy!”
“Ok. Thế còn lý do thật sự là gì?” Lần này đến lượt Chihiro.
“Thì, ok, phần nào trong tớ chỉ muốn nghe cái giọng quyến rũ của anh ấy—ơ khoan, tại sao cậu lại bắt tớ nói mấy từ như thế?!”
Dạo gần đây 2 thành viên năm nhất của Văn hội đang khá hòa thuận.
“Thế mấy em muốn anh đại diện thay cho câu lạc bộ, phải chứ? Cảnh báo đây, anh không giỏi tranh luận với người khác đâu,”
“Nhưng Taichi-senpai, anh rất giỏi trong việc biện hộ mà! Và như em đã đề cập, anh đã có rất nhiều cuộc tranh luận tuyệt vời trước đây còn gì,” Enjouji nói vậy.
“…Vậy á?”
“Thôi nào! Anh hãy nghe Ejouji-san đi mà! CLB Tennis hiện giờ không có đàn anh nào mà bọn em có thể nhờ được nữa rồi!” Kimura nhấn mạnh, hơn nữa cậu còn được khuyến khích bởi Enjouji.
“Tại sao?”
“Bọn em không có quá nhiều năm 2 trong CLB, và những người em có thể nhờ vả được không quan tâm lắm tới chuyện này… còn năm 3 thì đều đã rời CLB rồi!”
“…Vậy chỉ còn lại anh thôi à, hả? Không, từ đã, nó vẫn chẳng có nghĩa gì cả? Thật đấy, sao lại là anh?”
“À… nói thật thì… một trong những đối thủ của bọn em đã đề xuất việc gặp anh. Cô ấy kiểu, ‘Sẽ có rất nhiều học sinh khóa trên đứng về phía ta, sao các cậu không tìm một người để giúp các cậu nhỉ? Tôi muốn đề cử Yaegashi-kun. Cậu ta thích đóng vai anh hùng lắm, nên cậu ấy không thể từ chối đâu.’”
“Wow, ơ, hả? ‘đóng vai anh hùng’? Ai nói—”
“Tớ nói.” Có một giọng nói bỗng thì thầm vào tai cậu.
“AAAAAAGH!” Tim của Taichi suýt nữa nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Rất vui khi làm cậu giật mình, Yaegashi-kun.”
“Biết mà…”
Tất nhiên rồi, Fujishima Maiko, một thành viên khá là tích cực của Ban Đối ngoại Hội học sinh.
“Tại sao cậu lại đem Kimura đến chỗ tớ thay vì người khác?”
“Thì, cậu là người đã thổi lên ngọn lửa tình yêu nóng bỏng xung quanh trường, kết quả là, có khá nhiều học sinh đang bắt đầu phá luật của trường. Vì thế, tớ muốn nghe ý kiến của cậu về việc này.”
“Từ—thật á?” Tim cậu ấy trật một nhịp. có phải những hành động của cậu vô tình tạo nên những kết quả tiê—
“Xin lỗi, đùa thôi. Tớ chỉ muốn nhìn mặt cậu như thế nào ấy mà. Nói thật, tớ chỉ muốn có cơ hội đối mặt với cậu một lần nữa.” Fujishima cười và nâng kính lên.
“Ờm…”
Cậu ấy nhìn vào đám năm nhất một cách lưỡng lự. Kimura đang chắp tay lại và cầu xin. Taichi ngay lập tức đổi hướng sang Enjouji.
“Um… Anh có một cách nói chuyện khá hay… nên… em nghĩ sẽ rất tuyệr nếu… nếu anh không phiền giúp Kimura-kun.”
Sau đó cậu lại nhìn về phía Chihiro, người đã đụng phải ánh mắt của cậu nhưng lại không nói gì cả.
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cậu ấy chấp nhận lời yêu cầu cảu CLB Tennis? Cậu cũng không chắc được… nhưng cậu có thể cảm thấy họ cần cậu đến mức nào. Và những gì cậu cần là đứng về phía họ…
“Được rồi. Anh sẽ giúp, Kimura.” Mình không làm việc gì xấu hết. Mình đang giúp đỡ người khác.
“Anh là tuyệt nhất, Yaegashi-san—không, Yaegashi-sama! Em phải thông báo với mọi người về tin này mới đuợc!” Và với việc đó, Kimura phi thẳng đi; Chihiro và Enjouji cũng chào tạm biệt và đuổi theo cậu ấy.
“Và giờ chúng ta chính thức là kẻ thù, Yaegashi-kun.”
“Tớ không nhìn cậu như là kẻ thù. Cơ mà cậu có vẻ vui vì chuyện này.”
“Hee hee. Người tranh luận giỏi hơn sẽ chiến thắng.”
“Không phiền nếu tôi tham gia chứ?” Một giọng nói áp lực vang lên.
Taichi nhìn thấy Inaba đang đứng ngay gần đó. Chính xác thì cô ấy đã nghe đucợ bao nhiêu?
“Inaba…?”
Ngay lập tức, cậu ấy đã hiểu ra cô ấy không đứng về phía cậu trong trận chiến lần này.
“Nngh… Inaba-san… Cậu đến để bảo vệ bạn trai à, được thôi? Mọi người đều có quyền tham gia, vậy nên tớ không cản cậu được, nhưng… với cậu bên phe kia, cơ hội chiến thắng của tớ đang thấp đi đáng kể đấy…”
“Ai bảo tôi sẽ về phe họ? Tôi đang có ý định theo phe cậu, Fujishima.” Đương nhiên là, cô ấy có dự định đối đầu với cậu.
“Sao cơ? Vậy thì… Thú vị đấy. Tớ rất vui khi có cậu trong đội.” Fujishima cười.
Inaba cười gượng lại. “Hai người chúng ta mà cùng đội thì ai còn đấu lại được. Này Taichi, muốn cá với tôi không? Nếu phe tôi thắng, thì cậu sẽ dừng mấy cái trò này lại, có ổn không?”
“Sao cơ? Không. Sao tớ phải làm thế?” Đây mới là mục tiêu của cô ấy.
“Chậc… Có chán không. Mà sao cũng được. Ít nhất là chúng tôi kéo được cậu vào một cuộc đấu trí đích thực.”
Từ miệng cô, cậu biết đây hoàn toàn không phải là bịp bợm. Kế hoạch của Inaba là gì?
“À phải rồi, tôi muốn hỏi cậu chuyện này.”
Cô nhìn câu—không thắm thiết, không lạnh lùng, chỉ nhìn thẳng.
“Cậu có nghĩ là đúng không khi phản bác lại việc trường cho thêm bài về nhà cho những học sinh mà đã phá luật? Hay ngược lại, cậu có nghĩ việc thêm bài tập chẳng qua là hình phạt thích đáng cho bọn phá luật không?”
Theo giọng của cô, cô ấy đang muốn một câu trả lời nghiêm túc. Taichi cố nghĩ thêm một lúc.
“Thật lòng mà nói thì… nó khó để đưa ra quan điểm của mình nếu chỉ thuận theo một chiều. Cả hai bên đều có những ý đúng.”
“Và tuy thế cậu vẫn theo phe kia.”
“…Hả?”
Bằng một lý do nào đó, cậu có cảm giác như cô ấy đã tóm được sơ hở của cậu… nhưng Taichi không hề biết mình đã sơ sẩy chỗ nào.
□■□■□
Không thể ngồi không trước buổi tranh luận sắp diễn ra, Taichi đến một cửa hàng âm nhạc ở quảng trường nhà ga vào cuối tuần đó.
“Ơ kìa. Taichi-san đấy phải không?”
Cậu gặp phải Uwa Chihiro ở đó, mặc một chiếc áo đen dài tay vừa vặn và quần bò với xích lủng lẳng ở phần túi quần.
“Ồ! Chihiro à? Em đang làm—à phải rồi. Xem đĩa nhạc chứ còn gì.”
“Vâng cũng kiểu kiểu thế.”
Cậu ấy đang cầm một hộp đựng đĩa nhựa trên tay. Taichi không biết ban nhạc đấy, nhưng cậu đoán được đấy là một thể loại khá ít người biết. Thật sự thì, cậu không biết mình nên nói gì khi chỉ có hai người họ với nhau, nhưng ít nhất cậu cũng muốn nói cái gì đó trước khi đường ai nấy đi, nên cậu hướng đến chủ đề âm nhạc.
Sau một hồi, cậu nhận thấy cỏ vẻ cậu đang giữ Chihiro lại, nên cậu quyết định rút ngắn cuộc trò chuyện.
“Vậy thì lại gặp em ở trường—”
“Thật ra thì, Taichi-san, ừm… em muốn hỏi anh điều này,” Chihiro bắt đầu nói, giọng cậu bình tĩnh lại.
“Ừ em cứ hỏi đi.”
“Sao anh lại đồng ý giúp Kimura?”
Có vẻ “giúp” ở đây là về cuộc việc tranh luận đó.
“Tại sao à? À thì.. bởi vì nó hỏi?”
“Vậy là anh sẽ làm bất cứ điều gì miễn là có người nhờ?”
“…Không, đương nhiên là không rồi… nhưng…”
Bỗng nhiên bầu không khí xung quanh họ trở nên căng thẳng và khó chịu… và bản nhạc jazz nhịp nhanh đang chơi trong cửa hàng không giúp làm dịu nó đi chút nào.
“Anh là một người tốt bụng nhỉ?”
Đó không giống một lời khen, mà giống như một lời khẳng định thẳng thừng của sự thật, nên Taichi không biết cách phản hồi như thế nào. “Anh là như thế nảo hả…?”
“Tốt bụng đến nỗi, nó có cảm giác như anh còn không quan tâm dù thế nào đi nữa.”
“Ừm… anh không hiểu ý em là gì…?”
“Taichi-san…” Biểu cảm của Chihiro căng lên. “Anh không bao giờ nổi cáu, phải không?”
“Hả? À thì, anh cũng không hẳn là người nóng tính, nhưng thi thoảng anh cũng nổi giận mà.”
“Vậy thì… tại sao anh không cáu với em sau những gì em đã làm trong hiện tượng trước? Em đã làm anh mất trí nhớ đó, anh nhớ không?”
Đương nhiên là Chihiro đang nói đến những gì đã diễn ra với hiện tượng ‘Biến ảnh’.
“À… không, vấn đề không ở chỗ đấy. Anh không nhớ gì đã xảy ra, nên cũng hơi khó để giận em về điều này.”
Các thành viên khác đã bảo cậu là vào lúc đó cậu đã sống bình thường mà không có ký ức gì về các thành viên trong câu lạc bộ, và chỉ suy nghĩ đó thôi đã đủ khiến cậu khó ở, cậu không nhớ là mình đã bao giờ quên ai. Từ phía Taichi, hiện tượng đó cảm giác như đã tự giải quyết chính nó sau một đêm.
“Kể cả những gì em làm với Inaba-san sao?”
Đặc biệt là, Chihiro đã đóng giả Taichi và yêu cầu Inaba cởi đồ. Hiển nhiên điều đó sẽ rất khó chịu. Nhưng…
“Thì, em đã xin rồi, nên… chuyện đó xong rồi.”
“Phải rồi,” Chihiro cằn nhằn một cách lặng lẽ, môi cậu trông giống như đang chế nhạo.
Với Taichi, cậu ấy không hiểu biểu cảm đó đang mang theo những điều gì. Rồi Chihiro quay lưng lại phia cửa hàng.
“Đừng lo. Inaba-san và những người khác cho em ăn đủ thay anh rồi.”
Vậy á? Không ai kể Taichi về chuyện đó cả.
“Dù sao thì… Sau những gì em đã làm với mọi người, anh có quyền bác bỏ hết toàn bộ ý kiến của em, nhưng… thành thực thì, Taichi-san, cách cư xử của anh khiến em phát bệnh.”
□■□■□
Chỉ vài ngày sau khi Inaba và Fujishima lập hội, Taichi mới hiểu chính xác ý họ là gì khi nói đem đến một trận chiến thật sự.
“Này, Yaegashi! Tớ nghe về vụ tranh luận rồi. Nghe hay đấy,” Kurihara Yukina cười toe toét khi hai người họ đang ở trong lớp học.
“Sao cậu biết?”
“Thôi nào! Tất cả mọi người đang bàn tán về chuyện này đó. Họ kiểu, “Vãi chưởng, Tông đồ Tình yêu sẽ chiến đấu với trường học để dành lại tự do cho chúng ta!””
“Ugh… Nó đâu có nghiêm trọng đến mức đấy…” Thật luôn, mấy người, có thể đừng làm nó nghe như một chương trình TV được không?
“Thì… tớ cũng không chắc tại sao mọi người lại chao đảo vì một vụ tranh luận như này nữa? Ý là, nó đâu có ảnh hưởng đến toàn trường, đúng chứ? Chỉ mỗi CLB tennis thôi mà!”
Hiển nhiên cô ấy đúng. Khá là ngốc khi mà mọi người bàn luận về từng cuộc tranh luận của Hội học sinh. Trừ khi, phải rồi, trừ khi có ai đó đang cố ý loan tin… nhưng người duy nhất mà cậu ấy có thể nghĩ đến—
“Này Fujishima, hãy thảo luận một chút nào.”
Cảm nhận đuợc cái nhìn từ Taichi, Inaba Himeko liếc nhìn. Rồi cô ấy bước đến phía cậu cho đến khi môi cô ấy ghé sát vào tai cậu.
“Với nhiều người tám chuyện như thế này, tôi không dám biết được chuyện gì sẽ xảy ra nếu cậu thua cuộc tranh luận này đâu. Tùy theo tin đồn như thế nào, mọi người có thể sẽ mất lòng tin vào cậu… Rồi họ sẽ dừng đến xin lời khuyên ở cậu.”
Mọi chuyện đều diễn ra như kế hoạch của cô. Và nếu nó xảy ra như cô muốn, sự cố không liên quan này có thể dập tắt mọi hoạt động của cậu.
Vào lúc đó cậu nhận ra rằng việc biến Inaba Himeko thành kẻ thù là một sai lầm.
***
Vào ngày diễn ra cuộc tranh luận, mọi người đều gặp nhau ở phòng họp của Hội học sinh.
Căn phòng đó rộng hơn phòng 401 khoảng hai lần. Nhiều bàn và ghế dài được đặt ở bên phải và bên trái của căn phòng, mỗi cái đối mặt nhau, cùng với một cái bàn thứ ba được đặt ở phía sau, cạnh cửa sổ.
Ở bên trái là chỗ ngồi của bên phản đối việc trừng phạt: năm thành viên câu lạc bộ tennis, tất cả là con trai, thêm Taichi thì tổng là sáu. Ở bên phải là bên đồng ý với việc trừng phạt (hay đúng hơn là phản đối việc phản đối việc trừng phạt): năm thành viên của Ban Đối ngoại Hội học sinh, là những người thi hành các luật lệ của Hội học sinh, thêm Inaba Himeko thì tổng cũng là sáu.
Ở phía sau là các hòa giải viên hoặc/và bên trung lập: Hội học sinh, giám sát Hội học sinh, câu lạc bộ báo chí, và giám sát của câu lạc bộ tennis.
Nhìn chung, không khí trong căn phòng nghiêm nghị hơn những gì mà Taichi đã tưởng.
“Được rồi, bắt đầu thôi. Ahem… Chúng tôi đã chuẩn bị địa điểm này để mọi người có thể nghe được nhiều quan điểm về cái hay và không hay của việc cho thêm bài tập để làm hình phạt. Đầu tiên, xin hãy nhớ đây không phải là cuộc tranh luận giành quyền sống còn, và sẽ không có ai thắng ai thua,” đại diện chính của Hội học sinh từ tốn giải thích.
Sau khi cuộc tranh luận kết thúc, kế hoạch là ghi lại hết những ý được nêu lên, báo cáo lại với nhà trường, và đợi quyết định cuối cùng từ họ. Nhưng với một cặp đôi quỷ quyệt ở phe đối diện, Taichi biết nó sẽ không dễ thế. Kể cả khi đang ngồi ở bên kia phòng, cậu vẫn có thể cảm nhận được hung khí từ họ.
Đầu tiên, hai bên sẽ từng lượt giải thích quan điểm của mình, sau đó cuộc tranh luận tự do sẽ diễn ra. Tuy nhiên ngay từ đầu, Inaba và Fujishima đã chiếm thế thượng phong.
“Các cậu không có quyền phàn nàn về việc bị trừng phạt khi các cậu chính là người phá luật trước.”
“Các cậu tự làm tự chịu.”
“Các cậu không có tư cách đổ lỗi cho người khác.”
“Các cậu nên cảm thấy may mắn khi câu lạc bộ tennis vẫn chưa bị đóng cửa.”
“Các cậu thật trẻ con.”
Cho dù người bên phía Taichi có là ai đi chăng nữa, Inaba hoặc Fujishima đều sẽ bị áp đảo ngay lập tức. Trước tình hình trên, phía Taichi đã thử lái chủ đề cuộc tranh luận thành tại sao hình phạt của họ lại là giao thêm bài tập về nhà, nhưng kể cả như vậy, hai cô gái đó vẫn không chịu nương tay.
“Xét đến gốc rễ của vấn đề, tại sao những hoạt động của câu lạc bộ lại bị giới hạn thời gian? Đó là để đảm bảo học sinh có thời gian cho những thứ khác. Cụ thể là, học tập. Hay nói cách khác là bài tập về nhà.”
“Chúng tớ không ở đây để chơi thể thao, chúng tớ ở đây để học.”
“Và kết quả là kết quả học tập của các cậu đã sa sút trông thấy.”
Tiếp lời, giáo viên giám sát của câu lạc bộ tennis xen ngang vào: “Tôi biết chắc chắn điểm số của các cậu đã kém đi. Đừng có giả vờ như không có chuyện đó nữa.” ông ta tỏ ra rất tự phụ, có vẻ như ông ta nghĩ về một chiến thắng cho phe của Inaba.
“Thưa thấy, đây là cuộc tranh luận giữa học sinh với nhau.” giám sát của câu lạc bộ khác nhắc nhở.
“Oh, xin lỗi.”
“Vậy là điểm số các cậu đã tụt dốc không phanh. Chỉ riêng điều này cũng đủ để giảm bớt thời gian cho câu lạc bộ, cậu nghĩ thế không?”
“Các cậu biết đấy, việc học và hoạt động câu lạc bộ đều quan trọng cả. Nhưng khi phải chọn một trong hai, thì chắc chắn việc học quan trọng hơn. Đó mới là mục đích khi đến trường. Hoạt động câu lạc bộ là quyền lợi, không phải là nghĩa vụ.”[note49519]
Phe Inaba đang dần dần “đè bẹp” họ. Trong khi đó, Taichi như đang ngồi trên đống lửa. Cứ đà này, họ chắc chắn sẽ thua cuộc. Có nghĩa là chắc chắn sẽ có thêm bài tập về nhà như dự định. Có nghĩa là Taichi sẽ làm cả câu lạc bộ tennis —thậm chí là cả trường thất vọng. Có nghĩa là sẽ không ai xin ý kiến cậu ấy nữa. Có nghĩa là cậu không thể giúp thêm bất cứ người nào nữa…
Trong khi đó, cuộc tranh luận vẫn tiếp tục diễn ra.
“O-Okay, ờ thì… ít nhất thì đừng bắt cả câu lạc bộ chịu phạt khi chỉ có một vài người phạm luật chứ! Thật bất công mà!” Kimura bao biện.
“Tất cả các cậu phải làm gương tốt với vai trò là đại diện của câu lạc bộ. Nếu có thành viên nào đó đang trốn tránh trách nhiệm này, thì nó sẽ có phản ánh xấu lên toàn bộ thành viên,” Inaba tự tin phản bác.
“…Taichi-san, anh đã yên lặng được một lúc rồi đấy. Giúp bọn em với!”
“Anh biết rồi, biết rồi.” Tin tôi đi, tôi không có một chữ nào ra khỏi miệng được.
Cậu muốn giúp họ bằng một cách nào đó; chỉ đơn giản là cậu không có phương tiện nào để làm điều đó cả. Giá như là cậu có một cái gì đó để xoay ngược tình thế bây giờ… Với nó cậu có thể tiếp tục giúp đỡ mọi người và khiến thế giới thành một nơi tốt đẹp hơn—
[Có một người đàn ông. Đó là giám sát của câu lạc bộ tennis. Ông đang uống rượu ở một quán bar. Ngang với ông là cố vấn nhà trường. Ông đưa cô một tờ giấy với dòng chữ “Cải thiện điểm ở trường Yamaboshi” in ở trên. Cô nói: “Giờ toàn bộ câu lạc bộ tennis phải làm bài tập bù.” Ông nói: “Có thể chúng ta sẽ biến việc này trở nên định kỳ.” “Và áp dụng nó vào các câu lạc bộ khác nữa.” “Nếu học sinh dành hết thời gian ở câu lạc bộ vào việc học, có thể tỉ lệ tốt nghiệp sẽ cải thiện.” Lúc này, cô cố vấn nhà trường cười. Rồi hai người uống cốc rượu của họ.]
Taichi trở lại với thực tại. Nó xảy ra quá đúng lúc, khiến cậu phát sợ. Phải chăng cậu tình cờ gặp giấc mơ đó, hay đó là định mệnh?
Khi cuộc tranh luận gần kết thúc, Inaba đứng lên để đưa ra ý chính của quan điểm của cô. Mọi sự chú ý đều dồn đến cô.
“Nếu các cậu muốn sống chỉ cho riêng mình, chỉ trong thực tại, thì được thôi, cứ tiếp tục tiêu thời gian vào hoạt động câu lạc bộ đi. Nhưng cuộc đời không phải như vậy. Khi các cậu là người lớn, cậu phải tự chăm sóc bản thân. Rồi cũng sẽ phải giúp đỡ bố mẹ, hoặc gia đình của riêng mình.” Inaba nhếch mép về phía Taichi, và đôi mắt cô dường như nói tôi đã thắng rồi. “Đó là lí do tại sao học sinh chúng ta phải học, và để phục vụ điều đó, nhà trường phải đảm bảo rằng—”
“Tớ có thể nói được không?”
Mọi người ngạc nhiên quay ra nhìn khi cậu đứng lên.
“Có một thứ mà tớ đang… do dự để nói đến.”
Người cậu nóng lên, và tâm trí cậu trở nên mờ nhạt. Gần như chính cậu đang mơ giữa ban ngày.
“… Thật bất lịch sự để làm gián đoạn người khác khi họ đang nói. Cậu muốn gì, Taichi?” Inaba gầm gừ. Nhưng Taichi bỏ cô ngoài tai. Cậu cần phải làm điều này. Cậu cần phải thắng. Và cậu sẽ làm thế vì lợi ích của toàn trường.
“Thưa thầy?” Cậu nhìn sang phía giám sát câu lạc bộ tennis.
“… Hở”
“Có phải thầy đã giao chỗ bài về nhà này như một hình phạt không? Hay… còn điều gì đó khác?” Taichi hỏi với giọng run run.
“… Ý em là gì?”
“Thầy đã luôn muốn bịa ra mấy bài tập kiểu thế, phải chứ? Thầy chỉ cần một lý do thôi.”
“Em… nói lại xem nào?” Biểu cảm của thầy chuyển sang hoảng loạn.
Với Taichi, điều này đã khẳng định những suy nghĩ đáng ngờ của ông ấy vài giây trước.
“Thầy định làm gì với thanh tra trường học?”
“Cá… T… Tôi không…!”
“Thầy muốn học sinh phải phân bổ lại thời gian hoạt động CLB và học tập để nâng cao thành tích giáo dục của trường Yamaboshi. Phải chứ?”
Mặt giám sát CLB tennis trở nên trắng bệch, miệng hắn cứ mấp máy như một con cá vàng ngoại cỡ. Và đối với mọi người trong căn phòng, điều này giống như việc hắn tự thú vậy.
Sau một khoảng tĩnh lặng, Fujishima bắt đầu nói.
“Thưa thầy… thầy có thể giải thích chuyện này được không ạ?
Tất cả mọi người đều quay mặt lại nhìn ông ta. Bị bao vây tứ phía, cuối cùng hắn cũng chịu thua.
Mặt khác, chỉ có một người duy nhất đang hướng một cái lườm một cách giận dữ vào Taichi: Inaba Himeko.
***
Taichi chưa bao giờ biết chính xác chuyện gì đã xảy ra sau đó, nhưng đủ để nói, việc cuộc điều tra đã lật tẩy một kế hoạch xấu ngay giữa một bộ phận nhỏ các giáo viên. Rõ rang họ muốn cải thiện thành tích giáo dục để thu hút thêm nhiều học sinh triển vọng vào trường. Tất nhiên đây không phải một tội ác, nên không có hình thức kỷ luật nào được đưa ra. Kết quả là, không có thêm bài tập cho CLB tennis, cũng không có sự khiển trách nào cả.
Như dự đoán, chi tiết sự việc không được công bố rộng rãi cho học sinh, và tin đòn cũng đang dần biến mất…
“Yaegashi-san— không, Yaegashi-sama— không, Đấng toàn năng Yaegashi! Cảm ơn ngài rất nhiều!” Kimura hô lên một cách tràn đầy năng lượng. “Thật luôn, làm thế nào anh tìm ra được truyện đó? Em cần phải biết!”
“Đó là… bí mật. Thật đấy, đó chỉ là trùng hợp thôi.”
“Không cần giả đò như thế đâu! Ah, em đoán điều này xảy ra vì anh là Yaegashi-san, ngôi sao của trường…”
Ngay lúc đó, 2 cô gái năm nhất đi qua hành lang.
“Yaegashi?”
“Ừm, là anh ta kìa.”
“Ai cơ?”
“Cậu chưa nghe à? Anh ấy đã phát hiện ra âm mưu giao bài tập của giáo viên để bảo vệ chúng ta đó!”
“À, tớ nghe rồi! Ngầu thật đấy!”
Cứ thế, cả trường giờ tung hô cậu như một anh hùng cho hành động dung cảm đó.
“Phải… Anh tuyệt thật đấy,” Kimura cũng đồng ý.
Khi Taichi đang quay trở lại lớp một mình, có người bỗng nhiên xuất hiện trước mặt cậu.
“Chúng mừng cậu đã chiến thắng một cách hoàn hảo nhá! Nếu không có cậu, tớ đã tham gia vào một việc tồi tệ rồi.”
Tất nhiên cô ấy là người đã lôi Taichi vào vụ này. Cậu ấy cũng đang thắc mắc rằng cô ấy cảm thấy như nào về kết quả này, cô cũng chư hề đề cập gì đến nó.
“Cũng phải công nhận, cậu đã đánh bại bọn tôi một cách thuyết phục. Tất nhiên, cũng hơi khó chịu khi thua cuộc, nhưng…”
“Không. Các cậu hoàn toàn trên cơ bọn tớ mà.”
“Chúng tỡ có lẽ đã thắng những trận đánh nhỏ, nhưng đã thua trong cả trận chiến. Thế đấy!”
“Trông giống Fujishima đấy!”
“Tớ sẽ coi như đó là lời khen.”
Biểu cảm của cô ấy trông khá nhẹ, không thấy sự thất vọng sau khi thua—
“May mắn là, trận chiến đó chỉ là một phần nhỏ trong trận chiến lớn hơn. Và tớ đang thắng trận đó.”
Cô ấy nhấn giọng, toát ra khí thế như một chiến binh.
“Cậu đang… nói gì…?” Taichi có một dự cảm không lành về chuyện này.
“Không thể nào cậu có thể biết được âm mưu của giáo viên… và vì một lý do nào đó, cậu lại biết.”
“Không, tớ—”
“Cậu có thể đọc được suy nghĩ à?”
“Tớ đã nói, tớ—”
“Và có vẻ như cậu hoàn toàn không để ý đến kế hoạch của tớ… Vậy là năng lực của cậu có giới hạn à? Ừm, điều này giải thích được nhiều đấy. Nếu không thì cậu đã trên cơ tớ trong cuộc phản biện rồi, hoặc là cậu đã vạch trần âm mưu đó sớm hơn. Sau cùng thì, cậu cũng không phải kiểu người thích khiến cho người khác căng thẳng.”
Ngay trước mặt cậu, cô ấy đang phân tích rõ ràng những thông tin mà cô có. Cô ấy đang đi đến một kết luận.
“Hmmm… Có phải năng lực của cậu chỉ kích hoạt một cách ngẫu nhiên? Hay nó cần thời gian giữa hai lần kích hoạt? Cũng có thể cậu chỉ có thể dùng một số lần nhất định trong ngày?”
Cô ấy đang tiến gần đến sự thật— không, tệ hơn thế, cô ấy đang đứng ngay trước cửa sự thật.
“Chờ đã… Đó mới là lý do thực sự mà cậu muốn tớ tham gia vào cuộc tranh luận sao…?”
Căn phòng đó chỉ là để cô ấy theo dõi thôi sao?
“Cậu thực sự nghĩ tớ chuẩn bị như vậy vì không gì cả sao?”
Không. Chắc chắn không.
“Lời khuyên đây, Yaegashi-kun: đừng bao giờ đánh giá thấp Thám tử Fujishima Maiko. Vì tớ đang truy đuổi cậu đấy.”
Và với tuyên bố một cách chắc chắn không giống thám tử cho lắm, Fujishima nhếch mép.
□■□■□
Quay lại lớp 2-B, lớp trưởng Setouchi Kaoru thở dài. Cô ấy đặt một chồng giấy trên bàn, đếm chúng, và thở dài một lần nữa. Sau đó cô lại lấy ra một bảng tính khác, nhìn vào nó, và ôm đầu với vẻ thất vọng.
“Hôm nay cậu trông không ổn lắm nhỉ ?” Taichi thắc mắc.
“Hả? Oh… Thì, cậu biết đấy, chúng ta sắp có một chuyến đi chơi trường, vậy nên giờ có rất nhiều việc phải làm đây.”
Chuyến đi chơi diễn ra vào tuần sau; Taichi đã chuẩn bị xong hành lý.
“Nghe hay đấy! Cố lên nhá!”
“Cậu thì sao, Yaegashi-kun? Cậu thực sự phải giải quyết mấy chuyện tình yêu này nhỉ.”
Số lượng người đang tìm kiếm lời khuyên về tình cảm đang gia tang cực mạnh, điển hình là năm hai. Nhưng ‘Thấu thị Mộng tưởng’ không thể kích hoạt như ý muốn, nên Taichi bắt buộc phải lừa một vài người với những yêu cầu vô lý. Và khi ‘khách hàng’ của cậu đang vui vẻ chờ đợi, cậu ấy muốn mình đưa ra câu trả lời cho họ vào một thời điểm lý tưởng.
“Với tớ thì, tớ muốn mọi người nộp cái khảo sát nghề nghiệp càng sớm càng tốt. Hạn nộp rất sát đấy, tớ nghe bảo thế.”
Cô ấy có nhiệm vụ phải thu gom chúng, nhưng rõ ràng là chuyện đó không tiến triển tốt lắm. Ngay cả Taichi cũng chưa nộp chúng.
“Ờ, tớ chắc là mọi người sẽ nộp chúng vào đúng ngày hạn nộp.”
“Ừ, tớ biết mà… tớ chỉ lo là mọi người đang quá quan tâm vào chuyện tình cảm để dành thời gian mà hoàn thành chúng. Không có ý là tớ không hiểu việc tìm được nửa kia để cùng nhau đi chuyến dã ngoại này cũng quan trọng thế nào đâu.”
“Ừ, hai việc đấy cũng đi đôi với nhau thật. Thôi, ít nhất thì tớ sắp nộp cái của tớ rồi.” Cậu đã quá tập trung vào việc đưa lời khuyên, chính cậu cũng không có thời gian suy nghĩ về tờ khảo sát ấy.
“Nhanh lên nhé. Tớ không muốn mọi người tập trung quá vào việc tình cảm để quên về việc thật sự quan trọng… Cũng không phải đến lượt tớ nói về việc đấy đâu.”
Vào năm nhất, Setouchi đã trở nên quá si tình với người cô thích đến nỗi cô đã làm nhiều việc không được hay lắm… và Taichi là một trong số nạn nhân của cô. Nhưng đối với cậu, mọi chuyện đều đã qua rồi.
Mà nhắc mới nhớ. “Chuyện của cậu với Shiroyama thế nào rồi?”
“Thật ra là cũng khá ổn…” Setouchi cười e thẹn. Sau khi cô và câu lạc bộ nghiên cứu Văn hóa đã làm hòa, cô ấy đã làm cho giấc mơ tình yêu của mình thành sự thật. “Chúng tớ đang có kế hoạch dành chút thời gian với nhau trong chuyến đi này.”
Nhìn thấy cô hạnh phúc thấy cậu cảm thấy ấm lòng. Cậu mong mọi người khác cũng có thể thấy được niềm vui đó của cô. Cùng lúc thì, xu hướng đang hiện hành này bắt đầu khiến cậu lo lắng… Nhưng cậu là ai để quyết định xem xu hướng nào là tốt hay xấu?
“Cậu với Inaba đang có kế hoạch gì không? Nếu cậu có gợi ý gì thì cứ nói cho tớ nghe.”
“Hả? À… Không, tớ vẫn chưa nghĩ nhiều về nó lắm, giờ cậu nhắc đến…”
Cậu và Inaba chưa bàn gì về chuyến đi cả. Sao mà làm được, khi mọi chuyện này đang xảy ra? Nhưng trừ khi có gì đó thay đổi, cậu biết rằng là mình sẽ chỉ có một mình trong chuyến đi.
“Ờ thì… chắc là tớ chỉ hạnh phúc được ở bên người con trai mà tớ yêu… Được rồi, nghe sến thật,” Setouchi cười.
Vào lúc này, cậu bắt đầu nghĩ: Ai mà có thể chủ động chọn việc không phát tán tình yêu đi đến càng nhiều người càng tốt được?
“Này, Sone-kun! Miyagami-kun! Đừng quên hoàn thành tờ khảo sát nghề nghiệp nhé!” Setouchi nói với hai bạn nam cùng lớp đang đi qua.
“Đ-Được rồi…”
“O-Okay…”
Họ trả lời có chút rụt rè, chắc là vì cô ấy đã bất chợt gọi họ. Rồi một bạn nữ của Setouchi bước đến, nên Taichi quyết định theo bước của Sone và Miyagama và chuồn đi.
“Chào nhé, Yaegasho. Cậu chơi được với mọi người nhỉ, kể cả Setouchi ta?” Sone hỏi, một tên otaku bụ bẫm (“Không phải lỗi của tớ mà tớ lùn và mập!”) mà là một thành viên của câu lạc bộ Manga. Taichi chỉ vừa mới gặp cậu ta từ năm nay, nhưng hai người cũng đã chơi thân rồi.
“Ý cậu là sao, ‘chơi được với’ cậu ta?”
“Kiểu là, cậu nói chuyện được với cậu ấy ý! Nó năm ngoái hổ báo lắm cậu nhớ không?”
Cũng phải thừa nhận rằng cô ấy cũng đã khá… cục cằn… ngày xưa lúc cô ấy còn tẩy tóc mình đi.
“Tớ cũng không chắc nó cũng đã hổ báo lắm. Nhưng dù sao thì nó cũng đã hiền đi rồi.”
“Cứ kệ nó đi, Yaegashi. Nó chỉ nhát gan thôi.”
“H… Tớ á?! Nhát gan á?! Ai bảo thế?”
“Bố đấy! Wahaha!” Miyagami cười, một thành viên câu lạc bộ chụp ảnh với mái tóc sành điệu và cặp kính vuông. Cùng với Sone, Taichi đã gặp và kết bạn với cậu ta từ đầu năm hai.
Ba người bọn họ được chọn vào một nhóm năm người để đi dã ngoại cùng với Ishikawa người chơi bóng chày và Watase người chơi bóng đá.
“Thôi trật tự đi, Miyagami! Cậu không cưa được em nào khi cứ đeo cặp kính đấy và làm kiểu tóc như người mẫu tạp chí đâu! Trông cậu ngu lắm!”
“Hả… ?! Nói cho mà biết nhé, đây là kiểu mốt nhất cho con trai đấy! Cứ chờ mà xem!”
“Thôi nào. Bình tĩnh lại hai tên kia,” Taichi nói.
“Ugh… giờ tên Casanova này lại chơi trò làm người giảng hòa…” Sone than.
“Bằng cách nào đó, tớ lại cảm thấy tệ hơn…” Miyagami thở dài.
Tuy hai người thường hay đôi co với nhau, nhiều khi thì, họ thường cùng có chung một quan điểm.
“Nhiều người sẽ dành thời gian với bạn trai và bạn gái họ trong chuyến đi này… Giá như mà tớ có ai đó với mình…” Miyagami cằn nhằn.
“Cứ để Tông đồ Tình ái này chỉ cho cậu vài đường là được!” Sone đùa.
“Ồ, phải nhỉ! Tớ quên mất có một người nổi tiếng đang ở bên cạnh mình!” Miyagami chen vào.
“Ha ha, hài hước đấy. Chắc tớ sắp lên mấy tờ báo buôn chuyện của cậu đấy. À mà, Setouchi đang hỏi về cái tờ khảo sát nghề nghiệp của các cậu. Vẫn đang làm hả?” Taichi hỏi, mong muốn đổi chủ đề.
“À cái đống đấy hả? Meh. Tớ đã quyết định được năm ba mình học gì rồi, kệ chứ. Tớ vẫn còn phải quyết định mình nên học trường đại học nào nữa thôi.” Miyagami nói.
“Tớ chỉ biết là, tớ muốn học xã hội học. Bỏ xừ cái khoa học đi,” Sone nói.
“À thì… chắc các cậu nên suy nghĩ thêm chút về việc này đi,” Taichi nhấn mạnh.
“Hoàn toàn không! Xong chuyến Hokkaido rồi tính sau! Dù sao thì, chuyến đi này là dịp đỉnh cao của đời niên thiếu của mình. Chúng ta sẽ làm một chuyến thật đáng nhớ, rồi sau đó, đó mới là lúc tớ sẽ dừng lại để suy nghĩ về cuộc đời mình sau cao trung. Đương nhiên là sau khi tớ có được bạn gái.”
“Thế chắc là cậu sẽ nộp bản của mình sau khi lên đến tuổi 30 nhỉ?”
“Câm đi, Sone!”
Về phần Taichi, cậu đã thấy khó để khiến mình cảm thấy hào hứng cho chuyến đi này, nói gì đến định hướng tương tai. Vậy thì cậu đang dành hết năng lượng của mình cho đâu? Cậu đang muốn hoàn thành việc gì? Cậu không rõ… và sự không chắc này làm cho cậu sợ. Sợ trở thành một quyển sách không có chữ bên trong.
“Chắc là bọn mình có thể nhờ Yaegashi giới thiệu cho mình em nào đó,” Miyagami nghĩ thành tiếng.
“Cá là cậu ấy biết được nhiều em xinh tươi lắm. Cứ nhìn Inaba-san đi,” Sone gật đầu.
Giá như mà bọn họ biết trái tim cậu đang rỗng như thế nào—nếu vậy thì họ sẽ nghĩ sao về cậu? Cậu ở đây, đang được ngợi khen và cảm ơn hàng ngày. Vậy thì tại sao cậu lại cảm thấy tệ hại về việc đó? Giải pháp là gì?
Đằng sau họ, Setouchi kêu, “Trời ơi, Gotou! Đây là lí do tại sao em muốn thầy thông báo với mọi người mà vẫn chưa nộp bản của mình!”
“Eeek! Thầy xin lỗi, Setouchi-saaaan! Thầy bận quá mà quên mất!” Gotou Ryuuzen rên rỉ, cố vấn cho lớp 2-B. Quả nhiên là thầy lại trốn tránh trách nhiệm của mình.
“Thấy không, tớ nói rồi? Setochi đáng sợ lắm!” Sone nói vậy.
“Tin tớ đi, nếu cậu phải nói chuyện với Gossan hằng ngày, cậu cũng sẽ hét lên thôi,” Taichi đáp lại.
Có lẽ… không phải mình, nhưng cũng thế cả thôi.
□■□■□
“Taichi, tớ xin ít phút được không?” Sau khi kết thúc hoạt động CLB, Aoki hỏi.
“Được,” Taichi đáp lại.
“…Cả cậu nữa, Yui.”
“T-Tớ…?”
Nghe giống như Kiriyama và Aoki đã tránh mặt nhau kể từ lần cuối họ cãi nhau, vì thế cô ấy bất ngờ khi Aoki mở lời.
“Thì… Tớ nghĩ là tớ nên nói chuyện với các cậu. Tớ cần làm rõ vài thứ.” Giọng của cậu ấy nghe thật khác biệt và nghiêm trọng.
Với Taichi và Kiriyama, tính cách vui vẻ trên lớp của Aoki đã bị lãng quên. Đây không phải là kết quả của sự căng thẳng hay rối loạn tích tụ; cậu ấy vẫn tỏ ra bình thường trước mọi người xung quanh. Thực tế cậu ấy vẫn đang tức giận việc họ can thiệp vào cuộc sống của những người xung quanh, hoặc cậu ấy chỉ muốn giữ khoảng cách với ‘bên kia’.
“…Sao cậu không hỏi lúc trong phòng CLB?”
“Tớ thực sự không muốn đề cập truyện này trước mặt Chihiro và Shino-chan.”
“…Ok”
Họ nói với những người khác rằng họ có việc phải làm, và tiến thằng đến khu sân sau— dù địa điểm không ảnh hưởng lắm, nhưng đây là nơi gần nhất mà họ có thể nghĩ ra. May mắn, không có ai quanh đó cả; Aoki ra hiệu cho họ ngồi xuống ghế, nhưng họ đều từ chối.
Thay vào đó, Taichi nhìn chuyện này như là một cơ hội để hỏi một câu hỏi luôn quanh quẩn trong đầu cậu bấy lâu nay: “Bố cậu sao rồi?”
Lúc này, biểu cảm của Aoki bị loạn đi đôi chút khi lông mày cậu giật giật. “Có vẻ là ông ấy sẽ không bị sa thải nữa, và tớ vẫn có thể học đại học bình thường. Vậy nên là, gia đình tớ lại trở lại bình thường.” Ngụ ý rằng vận xui của họ đang đuợc một ai đó khác hứng chịu thay. “Nên, có lẽ người bị đuổi có thể sẽ gặp may mắn hơn trong công việc khác. Bố tớ không nói cho tớ biết người đó là ai. Oh, và ông ấy không định tiếp tục truy cứu cô gái đó nữa, nên cô ấy sẽ không bị điểm xấu nào trong học bạ đâu.”
“Thế là tốt rồi,” Kiriyama nói, trông an tâm.
Aoki quay sang nhìn cô, rồi ngoảnh đi như thể để giấu đi biểu cảm của mình. “Dù sao thì, tớ chỉ nói được với các cậu từng đấy thôi. Mọi thứ còn lại gia đình tớ sẽ tự giải quyết.”
“Nhưng vấn đề hiện giờ không khác gì đã được tóm gọn rồi đúng không?” Taichi hỏi.
“Không hẳn đâu. Nó chưa xong đối với người mà bị đuổi thay. Trường hợp tệ nhất thì, nó có thể ảnh hưởng đến cả cuộc đời họ.”
Có phải họ đã tạo nên một vấn đề mà sẽ kéo dài suốt quãng đời của một ai đó? Taichi mang nặng ý nghĩ này trong đầu.
“Aoki đừng có nói nó như—” Kiriyama bắt đầu nói, rồi ngắn giọng. “Thôi quên đi.”
Một phút giây yên lặng trôi qua theo cơn gió mùa thu; Aoki là người phá vỡ không khí đó.
“…Tớ biết thế là không giống tớ để nói mấy chuyện nghiêm nghị như thế này, nhưng thế đấy. À mà, có vẻ như Inabacchan đang không dùng phương pháp tiếp cận trực tiếp nhỉ.”
Có vẻ như Aoki đã nghĩ ra được kế hoạch tác chiến của riêng mình. Họ đang quá phân tâm với Inaba và Fujishima, mà quên lo lắng về cậu ấy.
“Ý cậu là sao, tiếp cận trực tiếp?” Kiriyama hỏi.
“Hiện giờ các cậu đang chơi cái trò ghép đôi đúng không? Có vui không?”
“Vui là sao?”
“Tớ đang hỏi đấy, làm cái trò đấy có vui không?”
“Chúng tớ không làm thế để vui,” Kiriyama giận. Có vẻ như Aoki đã chạm đúng tim đen của cô.
“Thế tại sao các cậu đang làm thế?”
“Để khiến mọi người hạnh phúc, rõ ràng là thế. Nhưng bọn tớ không ép buộc ai cả.”
Đối với Taichi, hành động của họ là đúng và chính đáng.
“À thì, thế cũng hay và các thứ--"
Thấy chưa, cả cậu ta cũng thừa nhận thế!
“—nhưng các cậu chắc là mình đã đủ sức kiểm soát việc đó không?”
“Cậu đang nói gì thế? Bọn tớ đang giữ nó trong tầm ‘kiểm soát’ mà!”
“Nhưng có vẻ như nó đang hơi hỗn loạn nhỉ, tớ nói đúng không?”
“…Ờ-Ờ thì…”
“Chúng tớ không định tìm hiểu tất cả mọi thứ một cách quá chi tiết đâu.” Taichi xen vào, từ lúc Kiriyama im lặng.
“Vậy, ý các cậu là, các cậu cứ nhún vai mặc kệ và làm, bất chấp mọi thứ, phải không?” Aoki đáp lại, giọng nói như đang buộc tội hai người.
“Chúng… Những việc chúng tớ đang làm hoàn toàn đúng đắn!”
“Chúng ta không ở đây để quyết định chuyện đó đúng hay sai.” Aoki chậm rãi nói với Kiriyama.
“Rrrgh! Cậu có VẤN ĐỀ à?! Nếu cậu muốn chỉ trích tớ, thế thì đừng phí lời nữa!” Kiriyama tức giận hét.
“Tớ không chỉ trích cậu. Tớ chỉ đang cố gắng khiến cậu suy nghĩ về chuyện đó mà thôi.”
“Chuyện đó là chuyện gì?! Cậu nghĩ tớ chưa bao giờ nghĩ về chuyện này à?”
“Tớ không bảo chuyện đó. Cậu đã bao giờ nghĩ về những thứ mà cậu cần chưa?”
“Tất nhiên là tớ có rồi! Tớ…” giọng điệu của Kiriyama dịu hẳn ngay khi mới nói được nửa câu.
“Vậy là cậu vẫn nghĩ về những vấn đề của chính cậu, đúng chứ?”
“Tớ… Tớ vẫn nghĩ về tương lai chứ, tất nhiên rồi, và… và…” Kiriyama cúi măt xuống và lẩm bẩm. Cô lén nhìn câu, rồi lại nhìn xuống đất lần nữa. “Và… tớ đã nghĩ đến… cậu và chuyện của chúng mình.” Kiriyama nói lí nhí. “Từ tận dáy lòng tớ, tớ… tớ đã sẵn sàng. Tớ luôn sẵn sàng. Nhưng rồi những chuyện đó xảy đến với gia đình cậu, và rồi ‘Thấu thị mộng tưởng’ xuất hiện, và… rồi mọi thứ trở nên thật phức tạp…”
“Vậy, cậu nghĩ bây giờ cậu có thời gian để lo cho chuyện người khác ư?”
“Thì..” Kỉriyama lại im lặng thêm lần nữa. Nhưng lần này Taichi không nói đỡ nữa.
Aoki liếc nhìn Taichi, và cậu ngay lập tức cảm thấy xấu hổ. Aoki giống như nhìn thấy sự trống rống của cậu vậy. Aoki không hề có tài hùng biện hay trí thông minh, nhưng cậu có trực giác rất nhạy bén, và Taichi nhận ra bản thân cực kì sợ việc Aoki có thể đã nắm thóp được mình.
“Dù… Dù sao thì, tớ hiểu tại sao các cậu lại làm vậy. Tớ chỉ muốn các cậu để ý hơn đến những điều mà tớ vừa nói thôi, có thể nói là như vậy. Thì, đó là tất cả những gì tớ muốn nói!” Aoki kết thúc câu bằng giọng điệu tấu hài như thường. Nhìn Aoki như vậy, khiến Taichi nhận ra Aoki gần đây hành xử khác hẳn lúc trước… và có vẻ Kiriyama cũng nhận ra điều này.
“Giờ tớ có việc bận rồi, nên—”
“N-Này!” Kiriyama gọi.
Aoki quay lại, nhưng cô vẫn chưa nghĩ ra cần phải nói gì, và nói như thế nào. Có thể thấy rõ việc Kiriyama bắt đầu lo lắng.
“Ừm… Tớ… À phải rồi! Cậu còn yêu tớ—gaaahhh! Không! Không phải như thế! Ý tớ là… cậu nghĩ như thế nào về tớ?”
Aoki trìu mến nhìn Kiriyama và nói: “Tớ yêu cậu.”
Ngay lập tức, mặt Kiriyama đỏ như gấc.
“Nhưng tớ không thích những gì mà cậu đang làm.” Aoki khẳng đinh chắc nịch. “À, còn một điều nữa: tớ có cảm giác, nếu cậu không ngừng ngay việc mà các cậu đang làm bây giờ, thì chuyến đi chơi cùng trường chắc chắc sẽ trở thành thảm hoạ.”
Aoki rời đi với lời khuyên cuối cùng vừa rồi.
Liệu họ có thời gian để giúp đỡ người khác không, khi mà cuộc sống của họ như thảm hoạ. Hay cuộc sống của họ như thảm hoạ bởi vì họ đang giúp đỡ người khác? Liệu đây có phải cái giá phải trả không?
Cơ thể cậu không hề bị thương, vậy mà lại rất đau. Cậu đang bị ám ảnh bởi việc giúp đỡ người khác. Bị hao mòn dần. Bị chỉ trích thậm tệ. Vậy mà cậu vẫn quyết tâm giúp đỡ mọi người. Cậu được lợi lộc gì từ việc này? Cậu có giúp được người khác không? Cậu có được tuyên dương không? Còn cuộc sống của cậu thì sao?
Phiếu khảo sát nghề nghiệp của cậu vẫn trống trơn, chứ chưa nói đến những vấn đề khác nữa mà cậu đang gặp phải.
Và rồi chuyến đi cùng trường đang cận kề.