Thời gian thấm thoát trôi qua, yêu cầu hẹn hò từ công ty đã tới vào ngày thứ 7.
“Tịnh tâm, tịnh tâm…”
Ryoma vừa ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng khuyết chễm chệ trên nền trời đêm, vừa chân ướt chân ráo tới điểm hẹn là bãi đỗ xe của ngân hàng trung ương.
Hôm nay là lần thứ 5 cậu đi “hẹn hò”. Tuy vậy, nếu phải nói theo cách khác thì đây lần đầu tiên cậu làm điều này với một người con gái khác ngoài Himeno.
Thời gian bắt đầu từ 8 giờ tối. Nhưng so với cái khẩu hiệu hô hào hai bên phải đến đúng lúc của công ty như mọi khi, lần này có đôi chút khác biệt.
Trước khi xuất phát, họ đã nhắn cậu rằng “Tới sớm 10 phút hơn giờ đã định.”
Đối với Ryoma mà nói, cậu cũng không thực sự lấy nó làm bận tâm nên đồng ý ngay tắp lự, nhưng cậu chỉ mới hẹn hò với Himeno và cũng không rõ rằng đây có phải điều thường thấy hay không. Cảm giác bất an là thứ không thể tránh khỏi… thêm nữa, trong đầu cậu đã lớ ngớ ra điều gì đó về thông tin khách hàng được gửi từ công ty vài hôm trước.
“Kamishiro Hazuki-san… nhỉ.”
Đó là tên của khách hàng lần này. Cô có chiều cao là 166cm với dáng người mảnh khảnh. 26 tuổi.
“Không, lẽ nào nhỉ…”
Trùng cả họ lẫn tên với người cậu cứu vào đêm khuya thứ 7 tuần trước. Từ chiều cao đến dáng vóc, ngay cả tuổi tác nữa, tất cả đều khớp.
Nhưng dính thế nào thì cứ việc, chứ đến mức này thì khó có thể tin được. Một người phụ nữ dư dả đến mức chọn sống trong tòa tháp cao sang đó, một người phụ nữ với nhan sắc mỹ miều đến nhường ấy, không lý nào lại đi sử dụng dịch vụ này cả. Ryoma có những ngờ vực như thế.
“Phù… Tốt hơn thì không nên nghĩ tới những điều thừa thãi chăng…”
Dù đương cảm thấy không quen, Ryoma vẫn thầm hiểu. Rằng tới thời khắc này rồi, cậu phải xác định tinh thần là dù đối phương tới đây có như thế nào đi chăng nữa, mình vẫn phải chơi tất. Mà không phải là Ryoma tay không tiến vào cuộc đấu này. Không đùa, cậu đã học hành hẳn hoi, cốt để có thể làm vừa lòng người phụ nữ, và cốt để cùng cô tận hưởng cuộc hẹn hò này.
“Yosh. Cố thôi.”
Ngay khoảnh khắc cậu nói như quát lên và vỗ vỗ hai má đặng tiếp lửa cho bản thân, Ryoma đã gặp phải một sự bất ngờ tột độ.
“Cho tôi hỏi ‘Yosh’ là cái gì vậy ta?”
“!?”
Như từ trên trời rớt xuống. Một giọng nói hơi hướm vẻ gợi tình lan tới tận mang tai làm vai cậu run đến mức nhảy dựng lên trông thấy. Và rồi, khi cậu quay ngoắt lại về phía nguồn âm ấy, một dáng người đã đứng lừng lững ở sau từ lúc nào không hay.
“Fufuu, không cần phải há hốc họng thế đâu, cậu đóng vai?”
“... Dạ.”
“Cậu đóng vai” Ba từ đó giúp cậu nhận ra rằng người phụ nữ ấy là khách hàng của mình ngày hôm nay.
Chiếc mũ màu xanh xám sậm đi cùng với cái áo len đen, bên dưới là chiếc váy bó sát màu đỏ đi kèm với đôi quần tất đen, sự phối đồ một cách nhịp nhàng như thế làm tôn lên vẻ người thanh mảnh, trông cô không khác gì người mẫu thứ thiệt. Người phụ nữ yêu kiều ấy, cái người đã say không biết trời trăng mây đất vào đúng một tuần trước ấy, giờ đang ở trước mắt cậu…
Khi vẫn còn chưa thể theo kịp tình huống này, Ryoma mở to con mắt như hai cái đĩa, mồm cậu cứ mở ra đóng vào liên tục mà không thể thốt ra lời nào và cậu chỉ đưa mắt lên chạm ánh nhìn của cô.
“Ái chà, có chuyện gì thế? Mặt của tôi có dính gì à.”
“... Xin, xin lỗi. Em lỡ đơ ra một chút.”
“8 giờ chúng ta mới bắt đầu hẹn hò nên cậu vẫn chưa vào đúng trạng thái, phải chứ? Thời gian vẫn còn đó, nên cứ thong thả mà chuẩn bị đi.”
“Cảm, cảm ơn chị…”
Việc một người đóng vai là cậu hành động lơ tơ mơ như thế thật lạ lùng làm sao. Nhưng dù vậy cậu cũng đành chịu.
Bởi lẽ, hình tượng của một Kamishiro Hazuki trong đầu cậu đã hoàn toàn sụp đổ từ trước.
Một Hazuki mà Ryoma biết sẽ bị rượu đánh cho tơi bời, sẽ giở ra chất giọng có phần ẻo lả, sẽ duỗi cái chân ra trên mặt đường mà đặt mông xuống như đúng rồi; và nếu phải nặng lời hơn, chỉ có mỗi hình ảnh một con người lôi thôi luộm thuộm kẹt mãi trong tâm trí cậu.
Và giờ thì sao… Mái tóc màu nâu gần ngả đen được buộc lên một cách gọn gàng, trang phục đẹp đẽ làm bật lên sự phong cách, tông giọng thì ngọt lịm; tất cả đều ẩn chứa sự quý phái mà cậu chưa từng được cảm nhận bao giờ.
Một Hazuki với vẻ thuần chất và một Hazuki ngây ngất bởi men say, đúng là khác nhau một trời một vực.
“... A hèm. Xin lỗi chị vì chuyện ban nãy. Cũng có hơi sớm một chút, nhưng em xin được tự giới thiệu bản thân ạ.”
“Fufuu, xoay nhanh như chong chóng nhỉ. Quả là một cái chất riêng của những người làm nghề này.”
“Cảm ơn chị.
Dù rằng đang ôm ít nhiều tâm tư, cậu vẫn phải làm công việc này. Nếu như muốn thu được ích lợi, nếu như muốn đẩy bầu không khí trở nên vui vẻ hơn thì không được để lại một ấn tượng khó coi.
“Vậy… Rất hân hạnh được gặp chị lần đầu, em là Shiba Ryoma. Mong chị chiếu cố cho em hôm nay.”
“Kamishiro Hazuki. Giúp tôi nhé.”
Hazuki chìa cái tay về phía Ryoma; trong một thoáng cậu để lộ sự do dự của bản thân, nhưng rồi cậu cũng nắm lấy bàn tay ấy và cả hai bắt tay nhau.
Ấy không phải là cảm giác mềm mềm như của Himeno, cậu có thể sờ được vẻ mịn màng trên những đầu ngón tay thon dài ấy.
“Tôi nghĩ là công ty cũng thông tin đến cậu rồi, nhưng tôi hơn Shiba-kun 6 tuổi lận. Nói năng thoải mái với một người lớn tuổi hơn ắt hẳn cũng cực cho cậu, nên Shiba-kun cứ làm theo những gì mình thấy ổn áp, tôi không để bụng gì đâu. Hãy cứ coi như đây là giữa những người bạn khác giới với nhau nhé.”
”Em hiểu rồi ạ. Vậy em sẽ giữ nguyên thế này.”
“Làm theo những gì mình thấy ổn áp” là cách Hazuki bày tỏ sự quan tâm ở mức vừa phải để cậu dễ bề hành động. Cái hình dung ấy, cái tâm tính tốt bụng ấy. Cả những lời nói được chọn lọc cẩn thận ấy. Từng chút, từng chút một, những ấn tượng ban đầu cậu có về cô tan đi theo mây khói.
Đó là còn chưa kể, việc khách hàng thu hẹp dần khoảng cách với Ryoma khi mà bản thân đang ở trong trạng thái căng như dây đàn là sự cứu cánh không hề nhẹ đối với cậu.
“Được rồi, màn chào hỏi đã xong xuôi, giờ tôi có câu hỏi dành cho Shiba-kun.”
“Gì vậy ạ?”
“Thật lòng nha, giữa Shiba-kun với tôi ấy, cái ‘Rất hân hạnh được gặp chị lần đầu’ là sao vậy? Tôi là tôi có nhớ về cậu.”
“... Vậy, vậy ạ? Không phải là do Hazuki-san tưởng tượng thôi à?”
“Cậu đang nói nghiêm túc ư?”
“Tất nhiên ạ.”
Dù trong lòng cũng thấy khổ sở nhưng Ryoma quyết định dựng lên lời nói dối để kháng lại câu hỏi của Hazuki. Đó là bởi Hazuki đã quan tâm đến cậu rồi, nên giờ mà đào lên chuyện cũ thì cậu cho là sẽ làm cô cảm thấy xấu hổ. Nói tóm lại, có qua có lại mới toại lòng nhau.
Vả lại, chuyện đó đã xảy ra vào một tuần trước. Đâu phải là cậu ra tay giúp đỡ cô với mong muốn là được đền ơn.
“Ái chà, vậy thì tiếc quá. Tôi đã được người đó cứu giúp nên muốn trả ơn cậu ta thật nhiều cơ mà. Không biết có ai đó sẽ ra trình diện trước pháp luật không ta.”
“Vậy, vậy ạ? Nếu như một người xinh đẹp như Hazuki-san đã nói như vậy rồi thì chắc em cũng phải dối lòng để được lãnh trách nhiệm quá. Ahaha.”
“Tự dưng lại đi khen người ta nhỉ. Ý đồ đánh trống lảng phải không.”
“Em, em đâu có định thế đâu…”
Hazuki nheo đôi đồng tử màu xanh lưu ly và nhìn thấu hoàn toàn ý đồ của Ryoma. Nhưng không biết có phải do vừa ý không mà cô vẫn nở một nụ cười phảng phất sự dịu dàng với cậu.
“Vậy Shiba-kun thật sự không phải là người đã cứu tôi đúng không? Tôi hỏi cậu lần cuối đó.”
“Dạ vâng. Bản thân em đâu liên quan gì nên nhờ chị gửi lời cảm ơn cho người đó nhé.”
Tất nhiên là cậu tò mò về lời cảm ơn của một Hazuki đang sống ở tòa căn hộ đó rồi. Nói là lãng phí thì cũng lãng phí thật, nhưng vấn đề ở chỗ mình đang lôi một chuyện không liên quan đến đại sự của ngày hôm nay mà.
Với tư cách là một người đóng thế, cậu thấy quá đủ với cái cảm giác bị thử này rồi, và nếu như nhiệm vụ hôm nay thành công mỹ mãn, cậu có thể nhận được nhiều tiền hơn cả mức lương theo giờ thông thường. Chiến thắng được cái cám dỗ kia là chuyện dễ như bỡn.
“Hưm… vậy nhỉ. Tôi cứ nghĩ phải là cậu cơ.”
“Sao, sao vậy ạ, cái vẻ mặt đó.”
“Trẻ măng vậy mà cũng khôn lỏi gớm, tôi chỉ nghĩ vậy thôi mà.”
Hazuki hơi ép cái mồm mình lại với nét hờn dỗi và làm một khuôn mặt phụng phịu nom đáng yêu theo cái cách đầy đặn biểu cảm vô cùng.
Ấy là vì cô tin chắc rằng người đứng trước mặt mình đây là Ryoma chính là người đã cứu giúp cô hôm nọ, nên sự tinh tế lúc này của cậu làm trái tim cô trở nên ấm nồng. Nhưng cùng lúc đó, với tư cách một người làm công ăn lương, Hazuki vẫn rất chi là nghiêm túc với việc ép cung của mình, bằng bất cứ giá nào cô muốn cậu phải nói sự thật.
“Ưm… Vậy em chuyển sang chuyện khác… điểm đến ngày hôm nay là Bar, em có sai không ạ? Em được công ty nhắn như vậy ạ.”
“Là vậy đó. Shiba-kun cũng lên đôi mươi nên cũng uống được chút ít chứ nhỉ?”
“Vâng, chút ít ạ.. Tạm thời thì em đã có tự tìm hiểu về nội quy cửa hàng… cái đó… ừ thì…”
Ryoma đã là người trưởng thành, trên danh nghĩa là vậy, nhưng khi vẫn còn chưa trôi qua một năm kể từ ngày sinh nhật lần thứ 20 của cậu, Ryoma chưa hề bén mảng đến cửa hàng này. Ấy chắc chắn là một ngưỡng quá cao so với cái tầm của cậu.
“Fufuu, không cần phải tỏ ra khốn đốn đến thế đâu. Chỗ ấy đối tốt với tôi nhiều rồi, và cũng chẳng phải một nơi cứng nhắc gì cả.”
Hazuki thốt ra một điều như thể ấy là lẽ đương nhiên, nhưng đối với Ryoma mà nói, đây là khoảnh khắc cậu tận tay cảm nhận được rằng sự khác biệt về khoản từng trải giữa cả hai lớn lao thế nào.
“Cảm ơn chị ạ. Cửa hàng ấy có gần chỗ này không ạ?”
“Đi bộ từ đây thì tôi ước chừng tầm 10 đến 15 phút. Tên nó là Shine nhưng lại nằm ở góc khuất, nên cũng ít người biết tới lắm đó.”
“Ồ… vậy đáng mong đợi thật.”
“Vậy mình đi nhé. Tôi dẫn đường cho.”
“Vâng, nhờ chị.”
Và rồi cậu sánh vai bên cạnh Hazuki để cùng hướng tới cái đích trước mắt.
Không có cái tình tiết quàng tay hay kể cả nắm tay gì cả, nhưng Ryoma nở được một nụ cười đong đầy vẻ người lớn “Hãy tận hưởng nào.”
*
Trong khoảng thời gian tiến bước đến Bar Shine, cả hai đều phải chịu cái lạnh thấu xương của mùa đông.
“Hazuki-san, chị có lạnh không ạ? Trông đồ mặc của chị có vẻ chưa đủ dày.”
“Fufuu, nếu tôi nói mình lạnh thì cậu sẽ cho tôi mượn cái khăn choàng âm ấm đó ư.”
“Tất nhiên ý em là thế ạ. Nếu được thì cả cái áo khoác này nữa.”
“Cậu nhường nhịn thật nhỉ. Nhưng nếu làm vậy, Shiba-kun sẽ phải chịu lạnh, phải không.”
“Cái lạnh không hề hấn gì với em, nên không sao đâu chị.”
“Đáng ghen tỵ thật nhỉ. Cơ mà… nói là ‘không hề hấn gì’, nhưng cậu không có đang nhẫn nhịn gì đâu chứ ha?”
“Có thì cũng có, nhưng nếu như Hazuki-san có thể thỏa mái thì bản thân em cũng cảm thấy hài lòng rồi ạ.”
“Cậu định ra oai à. Nhưng cũng cảm ơn cậu nhé. Vì đã tỏ vẻ như thế để tôi không phải ngại ngần gì.”
“Chị nói gì thế, em không hiểu gì cả.”
“Fufuu, vậy cứ coi đó là lời độc thoại của tôi và thả trôi nó đi mà đừng bận tâm gì cả. Dù gì Shiba-kun cũng là người hiểu rõ điều này nhất mà.”
“Đ-điều đó…”
Hazuki không tốn một giọt mồ hôi nào để đọc vị được cậu. Nói gì thì nói, trong công việc, cô đang đảm đương một chức vụ lớn là giám đốc khu vực. Con mắt tinh tường đó khác rất xa so với người thường, ở một lãnh vực mà Ryoma không thể nào địch tới nổi.
“...”
“...”
Một tẹo khoảng lặng được chêm vào, và đến đây Ryoma mới nhận ra.
“Mà, chị lảng tránh chủ đề hay ghê nhỉ!? Hazuki-san cũng đang lạnh, phải không ạ?”
“Không ngờ là cậu phát hiện ra… Fufu. Mình cũng đâu phải đi bộ tới đó quá lâu đâu, nên tôi ổn thôi. Ngay từ đầu tôi đã chọn bộ đồ tương ứng với sức chịu đựng của mình rồi.”
Hazuki đang muốn nói với cậu rằng đã chọn mặc một bộ đồ thời trang thì hứng chịu cái buốt này là điều đương nhiên. Thực lòng mà nói, cách suy nghĩ có lẽ sẽ nhận được sự đồng cảm từ nhiều phụ nữ khác, nhưng thế không phải là tất cả mọi sự.
“Nữ giới dễ bị lạnh nên chị không được gồng lên mà chịu đâu đó. Em biết em đang tỏ ra phiền phức, nhưng chị hãy trân trọng cơ thể của mình hơn.”
“...”
Nói tới thành viên trong gia đình Ryoma, ngoài chị ra thì chẳng còn ai cả. Cái môi trường lớn lên đó của cậu là lý do vì sao cậu có thể gửi gắm cảm xúc mãnh liệt của mình tới tận một người như Hazuki.
“Em nghĩ là chị sẽ không muốn quấn chiếc khăn của một đứa con trai mới gặp lần đầu nên cái áo… cái áo khoác này, chị mặc nó vào dùm em.”
“Trùi, cậu đã nói vậy rồi thì tôi còn nước nào khác ngoài nghe theo hả…”
“Em cảm ơn chị vì đã lắng nghe yêu cầu ích kỷ từ phía em. Vậy chị hãy xài cái này thoải mái đi ạ, trước khi cơ thể chị đông cứng như nữ hoàng băng giá. Bản thân em cũng đang mặc đồ HeatTech [note36353] nên không lạnh đến cỡ đó đâu ạ.”
Ryoma nhanh chóng cởi bỏ chiếc áo khoác dài, cậu cầm lấy toàn bộ phần cổ áo mà đưa nó cho Hazuki. Để không làm cô phải vướng bận gì, cậu nặn ra một nụ cười tự nhiên nhất có thể.
“Cảm ơn cậu. Tôi sẽ sử dụng nó một cách cẩn thận nhé. Không hề hấn gì với lạnh mà tại sao phải mặc HeatTech vậy hả, Shiba-kun?”
“Ủa, em nói thế khi nào vậy chị?”
“Giả đò giỏi ghê nhỉ, Shiba-kun… Vậy thôi khỏi chần chừ gì nữa, tôi xin được mặc nó vào nhé. Nói thật thì trời này cũng hơi lạnh.”
“Em nghĩ là cỡ người của mình hơi to một chút, mong chị du di cho em điểm này.”
“Trong số nữ giới thì bản thân tôi cũng thuộc loại cao đấy nên cái này không thùng thình đến cỡ ấy đâu… Mà, fufuu, ghê ta. Chỉ có đầu ngón tay thò khỏi ống tay. Này, Shiba-kun coi đi.”
Chiều cao của Hazuki hơn được bình quân của nữ giới, nhưng khi so với cái mốc hơn 1m75 của Ryoma thì đồ mặc của hai người sẽ không cùng một cỡ được.
Hazuki nâng khóe miệng của mình lên ra chiều lạ lạ lùng lùng, cô đứng thế một con ma rồi đi khiếu nại với cậu rằng lòng bàn tay của mình lọt không qua phần cổ áo. Đi kèm với đó là phần móng tay tô màu vàng của hoa bồ công anh khi nở cứ lồ lộ cho cậu coi.“...”
Phần tay áo quá khổ tạo cho Hazuki một phong thái quyến rũ, độ vênh ấy hút lấy toàn vẹn ánh nhìn của cậu.
“Ma nè ma nè ~ Nói zậy chả biết có dễ thương được chút không”
Một Hazuki như vậy đột nhiên lôi vẻ nhí nhảnh của mình ra.
Khi cậu còn đang nghĩ tới cách cô nàng khéo léo uốn lông mày theo hình chữ bát thì Hazuki thè cái lưỡi hồng hồng của mình ra và tạo dáng hình con ma.
Bấy giờ có một suy nghĩ chạy xẹt qua đầu Ryoma. Rằng thứ vũ khí làm đốn tim biết bao chàng trai của Hazuki là đây sao. Cái cảm giác chẳng thể nói lên lời đang dần ào ạt trong người, nó khiến toàn thân cậu không thể động đậy được gì.
Thành ra phản ứng như thế của cậu không chỉ làm cho Hazuki trở nên cụt hứng hẳn mà còn lôi tuột cái sự ngượng ngập ra và khiến nó làm ngập bầu không khí xung quanh.
“Con, ma... Con ma…”
Giọng nói của Hazuki dần dần rơi tõm vào không gian, cả phần đầu lẫn hai tay cô buông thõng xuống một cách chậm rãi… đoạn cô bắt đầu cài nút áo khoác lại.
“Ít, ít ra cũng đốp lại một tiếng đi chứ… Tôi biết đó không phải điều một người 26 tuổi sẽ làm mà.”
“Xin lỗi chị… Tại chị dễ thương quá nên em lỡ…”
Một sự bào chữa không thể nào muộn màng hơn, nhưng ấy thực sự là cảm nhận của cậu.
Nhưng cô là người có tội ở đây vì xém chút nữa đã hớp luôn cái hồn cậu mà.
“Nếu thế thì lần sau hãy phản ứng nhanh lên dùm tôi. Rõ chưa.”
“Em hiểu rồi ạ.”
Cô cho cậu một lời cảnh tỉnh khi đã để cô phải ngắt quãng giữa đường, thậm chí giờ Ryoma còn phải chuẩn bị luôn cả tinh thần cho những diễn biến tiếp theo, và đến đây cậu mới ngớ ra.
“Chị ơi, đến tận bây giờ em mới nói điều này, nhưng mà trang phục của Hazuki-san rất đẹp ạ, làm bật được vẻ người lớn và dù có bỏ chiếc áo khoác ra thì vẫn rất hợp ạ.”
“Cảm ơn. Nếu vậy thì tôi có nên bỏ chiếc áo khoác ra và cho cậu nhìn thêm lần nữa không ta?”
“Thế thì đâu còn ý nghĩa cho việc cho mượn áo nữa đâu ạ. Em nghĩ ở trong cửa hàng sẽ ấm hơn nên đến chỗ đó hãy cho em coi ạ. Chính vì nó thật sự rất hợp nên em thấy bản thân mình thật lạc quẻ khi ở bên cạnh chị.”
“Trùi… Cậu vẫn còn trẻ nên cái cách khen làm hạ bản thân mình xuống, tôi là tôi không thấy hay gì đâu đó.”
“Hở?”
“Thì với cái câu ‘em thấy bản thân mình thật lạc quẻ’ đó. Chính Shiba-kun ấy, cậu cũng quá được mà. Nói vậy chớ, chắc là cậu cũng quen được nói những câu như vừa rồi.”
“‘Quen được nói’ đó ạ, chuyện đó… Cảm ơn chị ạ…”
“Ryoma hiểu ngay ấy là những lời khen dành cho mình, nhưng khi cô nhắc lại lời cậu như để phản bác, trong lòng cậu tự nhiên cảm thấy lâng lâng.
“Shiba-kun năm nay 20 tuổi rồi, phải không nhỉ.”
“Dạ đúng vậy, chị cảm thấy tò mò điều gì ạ?”
“Nếu những điều này được coi là vô ý tứ thì tôi thật sự xin lỗi, nhưng với cái tuổi đó thì rốt cuộc là cậu đã tình tứ với những cô gái đến bao xa rồi hả. Không tài nào có người trơ cái mặt ra mà nói cái câu vừa nãy được.”
“A, aa… dạ vậy à. Em cũng bất ngờ với những gì bản thân mình thốt ra được lắm chứ.”
“Fufuu, câu nói đó là sao chứ.”
Sự thật là cậu không quen với nữ giới. Chỉ là bao quanh cậu có một luồng hào quang từa tựa vậy.
Cái câu đó bắt nguồn từ việc Ryoma tiếp nhận những lời chỉ bảo của chị cậu là Kaya và luyện tập để có thể áp vào công việc của mình một cách thuần thục.
“Sao mà không thấy đâu ra sơ hở vậy ta, Shiba-kun. Tính thêm cả cái cách nhượng lại công trạng cho một nhân vật giả tưởng nào đó thì loại người như cậu hiếm gặp thật đấy.”
“Đâu có như thế đâu ạ? Đây là bình thường thôi.”
“Trước mắt tôi sẽ ép cậu phun ra bất kỳ lời dối trá nào đã nói với tôi nên cậu hãy chuẩn bị tinh thần đi.
Hazuki lại đào mộ câu chuyện ấy lên và với một chất giọng không trầm cũng không bổng, cô định kết tội cậu. Sự thay đổi hoàn mỹ trong thanh âm ấy nghe không khác gì của diễn viên lồng tiếng làm cả. Khoảng cách giữa hai người vừa mới được thu hẹp lại thêm tí tẹo mà trông cô đã định lên âm mưu để cố mà tấn công thêm lần nữa rồi.
“Tôi sẽ nói lại thêm lần nữa, người đã cứu tôi là Shiba-kun, là cậu, phải không?”
“Sai rồi ạ.”
“Cậu mà khai ra thì sẽ được hưởng sự khoan hồng nồng hậu của pháp luật đó?”
“Dù có nồng hậu hay gì đi chăng nữa thì người cứu chị không phải là em đâu mà...”
Cuộc đấu trí này vẫn chưa đến hồi nhượng bộ, một bên là Hazuki mang cảm giác phải lãnh trách nhiệm và một bên là Ryoma với tư cách là một người đóng vai.
“... Ơ kìa, Hazuki-san đã nói là sẽ không tiếp tục câu chuyện này mà?”
“Chậc, dám hà hiếp nữ giới bằng cái câu không thể đúng hơn, cậu ác độc lắm đó. Không biết có nên kiện lên công ty chủ quản của cậu luôn không đây.”
“Từ từ đã, em đâu có ý định bắt nạt chị đâu!?”
“Chắc tôi nên bật khóc ngay và luôn thì hơn nhỉ. Cậu chẳng chịu nói ra sự thật gì cho tôi cả.”
“Chị hèn quá đó… Cơ mà, ngay từ đầu em không có liên quan gì ở đây rồi nên dù chị có sướt mướt thì cứ việc, em sẽ không cảm thấy gì đâu.”
Không ai nhường ai những chỗ đó. Đó là đặc trưng trong tính cách của cả hai, và ở một khía cạnh nào đó, mình cũng có thể nói họ tương thích với nhau cơ mà.
Từ đó trở đi cuộc trò chuyện không trở nên đứt quãng mà vẫn đắm rõ trong sự rôm rả, để rồi cả hai cùng tiến bước tới điểm đích sau khoảng chục phút.
Hazuki vỗ nhẹ lên vai Ryoma và đứng sững lại.
“Chỗ này đó, Shiba-kun.”
Hazuki đột ngột thay đổi phương hướng và khi cậu quay bản thân theo lối đó thì hiện ra trước mắt là một con hẻm tối om ở sâu bên trong. Thực tình mà nói, nơi đây có cái bầu không khí làm cho ít người dám bén mảng tới.
“Kỳ thực là chỗ này ạ?”
“Fufuu, dù có nói dối ở chốn này thì cũng đâu làm gì được khác nữa. Theo tôi đi.
Ắt là Hazuki quen với con đường này rồi nên cô không để lộ một chút lưỡng lự và đi thẳng vào con hẻm, Ryoma cũng tiếp tục theo cô từ đằng sau.
Ngay khi cả hai đi xuyên qua con ngõ.
“Đây này.”
Hazuki chĩa ngón trỏ về một nơi có những bậc thang nhỏ hướng lên tầng thứ hai, và khi nhòm vào chỗ đó, ta có thể thấy tấm bảng đề chữ “OPEN” được treo trên tay nắm cửa trong suốt.
Nhìn sơ qua cậu còn chẳng biết cửa hàng này có đang kinh doanh không.
“Sao mà em có cảm tưởng nơi đây chỉ dành cho những người đặc biệt vậy ta…”
“Mới đầu thì hẳn là khó bước chân vào đây rồi, nhưng tôi sẽ hỗ trợ cậu nên cứ an tâm đi.”
“Ahaha, em phiền chị quá.”
“Không cần bận tâm. Chỉ cần nói chuyện với Shiba-kun thôi cũng đủ vui rồi. Hôm nay có vẻ tôi sẽ được trải qua khoảng thời gian thoải mái đây.”
“Em cũng thế. Cảm ơn chị nhiều ạ.”
“Fufuu, thế mình vào nhỉ. Vào trong rồi còn làm ấm người nữa?”
“Phải rồi ha.”
Chắc cũng bởi cái lạnh rợn người ở bên ngoài mà cô ra hiệu và liền dẫn cậu đi.
Đây là lần đầu tiên đối với Ryoma, nhưng cá tính của Hazuki cùng với sự đáng tin cậy ấy quả thực đã cứu cậu một phen trông thấy. Nếu khách hàng hôm nay không phải là Hazuki thì cậu sẽ chẳng thể cảm thấy an tâm trong lòng đến mức này đâu…
*
Shine. Bên trong cửa hàng đó là một thế giới hoàn toàn xa lạ với Ryoma.
Cái tối thẫm trong không gian ấy được điều tiết ở mức vừa phải chỉ chừa cho ánh sáng từ ngọn nến hắt ra, chiếc loa ở trên trần nhà phát nên không ngừng nghỉ những bản nhạc Jazz Piano du dương nhưng lạc thời chắc cũng phải tới cả chục năm.
Ở quầy có đặt cái bình lắc rượu hàng xịn, còn đằng sau thì trưng ra một loạt những loại rượu khác nhau như Whiskey [note36359], Brandy [note36364] hay cả Liqueur [note36354].
Những cái chai ắt phải thuộc dạng cực hiếm được xếp lên những chiếc kệ có quy mô trưng bày lớn, một bộ sưu tập hoàn mỹ dường như đã biến thành hẳn một kho trưng bày.
Không hổ danh là một nơi ẩn náu nơi ngõ hẻm, ở trong cửa hàng chỉ có mỗi Hazuki và Ryoma là khách. Cách bài trí nội thất làm nó ra dáng một nơi mời rượu, và phảng phất chốn này là một bầu không khí trầm mặc.
“Thấy sao Ryoma-san. Cảm nhận của cậu về Shine thế nào.”
Một người con trai trẻ tuổi - người pha chế rượu ở đây - đã ăn diện chỉn chu trong đồng phục của cửa hàng và cất giọng nói về phía Ryoma.
“A, ahaha… nói thật thì em không quen cho lắm. Nếu như có lỡ làm điều gì vô ý tứ thì xin lỗi anh.”
“Không không. Đừng để tâm đến tác phong hay lễ nghi làm gì, cứ tận hưởng đồ uống là được rồi. Những lời này cũng là câu cửa miệng của sếp, người đã dồn việc cho tôi và sum vầy cùng gia đình.”
Anh ta vừa cười rất tươi vừa buông ra những lời mỉa mai đàn trên của mình, nhưng vẻ mặt đó trông dịu dàng vô kể. Cứ như thể lý do như thế là quá đủ để bị ép phải làm thêm.
Chính vì anh chàng duy trì mối quan hệ tin tưởng lẫn nhau với chủ cửa hàng này nên cậu có thể dễ dàng hiểu được cách nói năng đó.
“Rượu này dễ uống và rất ngon ạ.”
“Cảm ơn cậu. Từ rày trở đi tôi nghĩ cậu sẽ có nhiều cơ hội uống rượu nên khi đó phải tới chỗ chúng tôi nhé.”
“Vâng, em hiểu rồi ạ.”
Bằng khiếu ăn nói của mình, anh ấy làm tơi đi sự căng thẳng của Ryoma như một cách thể hiện sự chu đáo tới một người bỡ ngỡ như cậu. Ắt hẳn ấy là năng lực giúp làm người khác thấy thư thái.
“Đợi đã? Anh đừng có hở ra là chèo kéo Shiba-kun nhà tôi được không. Lỡ cậu ta nghĩ tôi đồng lõa thì sẽ đâm ghét tôi sao.”
“Xin lỗi cô, nhưng vì đây là công việc nên…”
“Và rồi anh vơ vét và cố nhồi nhiều khách hàng nhất có thể chứ gì, coi chừng dính quả báo và có người có thể còn cho cái tay anh gãy rôm rốp ấy nha.”
“Từ từ đợi đã. Ấy chẳng phải là vấn đề hoàn toàn khác hay sao cô ơi.”
Hazuki quan sát kĩ thời điểm cuộc nói chuyện giữa Ryoma và người pha chế tạm dứt để rồi đề cập đến một chủ đề khác.
Nội dung câu nói càng giật gân thì càng dễ cuốn Ryoma vào việc trò chuyện. Hazuki nhanh trí ra tay như thể cô đã quen với chuyện này rồi.
“Hở? Anh từng bị khách hàng mình bẻ tay rồi ạ?”
“Nói là ‘khách hàng’ thì cũng không thích hợp cho lắm, nhưng sự thật là thế đấy. Đó là câu chuyện của 8 năm về trước.”
“Tôi thấy chuyện hồi đó cực kỳ lãng mạn luôn ấy.”
“Lãng mạn… cơ ạ?”
Không biết chuyện bẻ xương bẻ khớp thì có liên quan gì đến cái từ “lãng mạn”, Ryoma tròn xoe đôi mắt trong sự mù tịt của bản thân và thúc câu chuyện đi tiếp.
“Này, Kamishiro-san. Vì tiết lộ quá khứ của tôi cho khách hàng thế này mà cứ vào ngày có người giúp đỡ tới, tôi suốt ngày bị trêu chọc thôi đấy.”
“Thì đi phàn nàn với người chủ đang muốn biến nơi này thành mái ấm tình yêu bí mật đi? Tôi đã nhận được sự cho phép rồi chứ bộ.”
“Không đi xin chính chủ là hách dịch lắm đó. Ryoma-san cũng nghĩ vậy chứ?”
“Tới tận đây rồi thì Shiba-kun cũng tò mò phải không?”
“Hở?”
Đột nhiên Ryoma bị ép phải đưa ra sự lựa chọn.
Trước câu hỏi của cả hai, sự lưỡng lự trong cậu chồng lên hết lớp này tới lớp khác, nhưng nếu đã theo người đồng hành với mình thì còn ai khác ngoài người này đâu.
“Xin lỗi anh, em đứng về phía Hazuki-san. Dù gì đi nữa, em cũng thấy hứng thú với câu chuyện ấy…”
“Coi kìa, thế tôi nhè ra được chưa?”
“Cứ như thế, chỉ chờ đến lúc tôi không thể chối từ là nhảy xổng vào mà… Thôi thích làm gì thì làm đi.”
Nhờ việc Ryoma theo phe Hazuki mà tình thế hai đấu một đã được tạo dựng.
Anh ta rũ vai mình một cái, không biết có phải đang cố tỏ vẻ mình vẫn còn hứng thú hay không, và rồi anh nhanh chóng để lộ biểu cảm dứt khoát.
“Fufuu, vậy tôi không chần chừ nữa đâu.”
Hazuki nốc ly cocktail loại Long Drink [note36355] màu cam và bắt đầu mở miệng như thể đang cao hứng lắm.
“Đúng như những gì anh chàng này nói, đây đã là chuyện của 8 năm trước, có một sinh viên đại học theo ngành điều dưỡng là khách hàng thường xuyên của quán thì phải. Người con gái đó 20 tuổi, bằng đúng tuổi cậu luôn đấy, Shiba-kun.”
“Ngang hàng em mà đã là khách quen rồi ạ…”
“Cả ngoại hình lẫn tính cách của cô ấy đều miễn chê luôn đó? Và cùng lúc đó thì ai đã đang làm thêm ở chỗ này đây?”
“... Tôi có đi phủ định gì đâu.”
Anh ta đang quay lưng về hướng này và làm công việc lau chùi đồ thủy tinh nhưng vẫn chỉ chịu hé miệng với hai người. Ắt hẳn anh ấy cảm thấy xấu hổ khi bị đề cập đến như người thứ ba trong câu chuyện của chính mình rồi.
“Làm sao mà phủ định thế này cho được, người ấy nổi tiếng đến mức nhận được lời tỏ tình từ những sinh viên khác cơ mà. Sau rồi, cứ đến ngày làm việc của anh này là cô nàng chắc chắn sẽ viếng thăm nơi đây thì phải, họ xích gần nhau đến mức còn đi chơi cùng nhau nữa ấy.”
“Em hiểu rồi. Thế tức là chị ấy đã để ý anh pha chế nên mới tới cửa hàng nhỉ.”
“Đúng thế đó.”
Những câu chuyện yêu đương luôn là thể loại lấp đầy niềm vui của bất cứ ai, không kể nam hay nữ. Ryoma biểu lộ một sự hứng thú sâu sắc, nhưng tình tiết từ đây có sự biến chuyển.
“Nhưng mà… mối quan hệ của cả hai không thuận buồm xuôi gió cho cam. Cũng vì sự nổi tiếng của mình nên cô bị chịu thiệt từ kẻ bám đuôi… Cửa hàng này cũng là một nơi như vậy đó.”
“Hở!? Nơi này là vậy sao…?”
“Ừa. Thằng đó cũng chẳng ưa anh chàng chút nào đâu. Hắn đến cửa hàng rồi phá tanh bành mọi thứ bên trong, hậu quả tồi tệ đến mức phải dừng kinh doanh trong nhiều tháng liền luôn.”
Ắt hẳn đã 8 năm trôi qua nên khi ta nhòm qua nơi đây, tàn dư của lần ấy đã mất tăm mất dạng từ đời nào. Sẽ chẳng lạ lùng gì nếu như người kể chuyện kết bằng mấy lời “Đùa đó”, nhưng biểu cảm của Hazuki cùng với việc nạn nhân của sự cố đó không ra tay cản cô là minh chứng cho sự thật.
“Rồi quay lại câu chuyện nãy, kết cục của việc bảo vệ người khách quen ấy là chấn thương nặng anh pha chế phải gánh chịu, cụ thể là gãy tay phải ấy.”
“Hiểu, hiểu rồi. Vậy ông bám đuôi đó xác định làm một pha tự hủy, phải không ạ…?”
Tình yêu đôi lúc làm con người hóa điên. Chắc đây là cách câu nói này đi vào hiện thực.
Cậu hoàn toàn không thể đồng cảm nổi với lối hành động đó của tên bám đuôi kia, nhưng vào thời điểm sự cố ấy sụp xuống và gây ra sự đình trệ trong kinh doanh bởi chấn thương nặng thì có gọi nó là thảm họa cũng không sai một ly.
“Rồi, cái cách gãy xương cũng quá chi là khủng khiếp nên anh đành phải nhập viện, và ngày qua ngày cô gái kia đều đến thăm bệnh anh. Sau rồi khi được hỏi, anh chàng đáp lại với vẻ sung sướng rằng thật may khi mình được cho vào viện đó.”
“A… Vậy tức là?”
“Ừa. Như cậu có thể đoán ra, chuyện ấy là nguyên cớ giúp hai người kề lại với nhau trong vô sự, và họ vẫn tiếp tục bên nhau trong tám năm ròng rã thì phải.”
“Chuyện là vậy nhỉ. Em cũng hiểu vì sao người chủ muốn biến nơi này thành mái ấm tình yêu rồi.”
“K-không không, chỉ toàn sự xấu hổ thôi.”
Nhìn từ góc nghiêng qua, khuôn mặt của anh chàng pha chế chỉ đang để lộ một vẻ bình thản của ngày thường, nhưng miếng vải làm cho mặt kính anh đang lau vang lên những tiếng rít liên hồi. Anh chắc chắn đã lau quá tay và không thể che giấu sự dao động của bản thân. Ắt hẳn cái điểm này của anh phần nào giúp cho mọi người dễ tương tác với anh hơn.
“Ưm, hỏi ra điều này thì thiếu tế nhị thật… Nhưng nếu đã hẹn hò 8 năm rồi thì hai người không có dự định tiến tới hôn nhân ạ?”
“Fufuu, anh được hỏi kìa?”
“Phải rồi ha. Công việc của cô ấy cuối cùng cũng đã lắng xuống, nên tôi dự định Giáng Sinh năm nay sẽ cầu hôn cô. Haha…”
“A! Vậy cố lên anh nhé. Em sẽ ủng hộ anh.”
“Xem phổng mũi vì bạn gái mình chưa kìa. Thậm chí vì cô nàng mà anh ta còn gọi toàn bộ khách hàng nữ theo tên họ thôi đó.”
“Hưm. Thôi dẹp câu chuyện này đi cái! Rượu của hai người cũng sắp hết rồi nên tôi đi chuẩn bị đây, tiếp theo là loại Cassis [note36356] mà.”
Ở phía bên kia cái quầy, anh chàng lúi húi bắt đầu chuẩn bị những ly rượu tiếp theo. Trông anh chẳng vững tâm nổi khi bị cạnh khóe mấy lời về bạn gái mình, đến độ cái vẻ điềm tĩnh thuở ban đầu đã hoàn toàn bay đi theo sương khói.
“Fufuu, mới nêu lên sự thủy chung đã bỏ chạy té khói rồi. Không những thế còn phớt lờ yêu cầu của chúng ta mà đi chế rượu, chẳng ra dáng một người pha chế nhỉ, Shiba-kun?”
“A, ahaha…”
Cùng a dua theo cô và đi trêu anh ta chắc cũng thú vị không kém gì, nhưng Ryoma chỉ cười khổ cho qua để không làm khó anh thêm nữa.
Ryoma đang đóng vai người yêu, và cậu hiểu được cảm giác của anh ấy. Cậu hồi tượng lại những lúc mình bị trêu như thế này.
“Vậy tôi sẽ nói thêm lời này nữa thôi ta. Anh ta cùng với người bạn gái đó, nếu ta xoay hẳn vị trí đứng của họ thì sẽ ra một mối quan hệ vô cùng thú vị đó.”
“Vị trí đứng… ạ?”
“Cái đó ha, thường thì anh ta sẽ đứng ra làm chủ, nhưng màn đêm buông xuống là bị bạn gái mình kéo lê lết không chút nấn ná thì phải đó.”
“Hở!?”
“Từ đã!? Cô đang nói cái gì thế!”
Não Ryoma bắt nhịp không kịp câu chuyện “người nhớn” đường đột. Thậm chí, nạn nhân chính là anh chàng kia còn nhoài người qua quầy rượu với chai rượu trong tay và cố cản cô lại.
“Hôm nay xong việc thì bạn gái anh sẽ tới đây đón anh và đi sang chỗ ấy, đúng chứ? A, nói là bị dẫn theo thì có sai không ta.”
“Tại sao… Kamishiro-san lấy cái tin đó từ đâu hả!? Tôi đinh ninh là bạn gái mình với Kamishiro-san không trao đổi số liên lạc…”
“Fufufuu, xin lỗi. Cái phản ứng đó, coi bộ tôi chọc đúng chỗ rồi nhỉ.”
Ngay khoảnh khắc nghe được phát ngôn đó, mặt anh chàng pha chế hóa cứng nhắc. Trong khi đó Hazuki nở nụ cười rạng rỡ “Ahihi mình lỡ”, gò má cô ửng đỏ, trông có vẻ mãn nguyện.
Một Hazuki tươi tỉnh ắt sẽ không nói chuyện như thế này đâu… Đây là điểm đáng sợ của rượu.
“... Kamishiro-san. Cô nói khích tôi rồi ha.”
“Tôi nghĩ không nhất thiết phải đi xác nhận đâu.”
“Haizz. Bị chơi rồi…”
Hazuki đã hơi có men say vào người rồi nhưng sự sắc nét và thâm sâu trong sách lược vẫn còn nguyên.
“Ryoma-san. Hãy ráng chú ý đến người phụ nữ này đó. Để lãnh kết cục như tôi thì đã muộn màng rồi.”
“Vâng… Em sẽ chú ý.”
“Dám kêu ‘người phụ nữ này’, vô ý tứ quá đó… trừi.”
Dù mặt mình đã hóa đỏ như gấc nhưng Hazuki vẫn nghiêm túc ăn thua với anh chàng kia. Ryoma như không thể tin vào mắt mình dù cho cái quang cảnh kia đã được bày ra trước mặt cậu.
“A, nhắc mới nhớ, tôi chưa hỏi nhỉ. Shiba-kun có bạn gái không thế?”
Ấy là lúc Hazuki vừa nốc xong ly thứ hai. Cô đang chạm đến phần đời tư của cậu.
Có thể cô cũng đang có ý phát triển câu chuyện chăng, nhưng đây cũng chẳng phải chiều hướng xấu gì cả.
Chính những cuộc trò chuyện này là cơ hội để cậu có thể rút ngắn khoảng cách với cô thêm nữa.
“Em không có bạn gái đâu. Nếu có thì đã chẳng thể ngồi đây đàm đạo rồi.”
“Ái chà, tôi cứ mẩm chắc… rằng cậu định lấy gì đó làm quà tặng bạn gái chứ. Trông cậu đã quen với nữ giới rồi mà.”
“Vui thì vui, nhưng em cũng phải cố sống cố chết bám trụ đó chứ? Đâu phải là em lành nghề gì đâu.”
“Fufuu, đùa một câu lộ liễu quá đó. Cậu không thể qua mặt chị gái này nhé.”
Có vẻ ảnh hưởng của chất cồn đang ngày một ăn sâu hơn. Hazuki đang xây xẩm mặt mày lắm rồi nhưng cô vẫn không ngơi tay mà nốc rượu vào người.
“Nhưng mà… giỏi giang thật nhỉ, Shiba-kun đó. Còn trẻ như vậy mà đã gắng sức kiếm tiền đàng hoàng.”
Được một người mệnh danh là sát thủ cựu binh như Hazuki tin rằng là mình “quen” là một thành tựu lớn lao trong đời, nhưng chính chủ ở đây chỉ đang gồng lên hết cỡ để ăn ý với cô.
“Không thể nói là ‘giỏi giang’ được đâu. Chỉ là em có ước muốn hèn hạ là được lòe người khác.”
Ryoma hừng hực kiếm tiền là bởi cậu muốn tự mình chi trả cho khoản học phí và không muốn chị cậu, Kaya, phải đỡ đần thêm gánh nặng.
Nếu đi bộc bạch với người khác điều này thì ắt họ sẽ nói “Giỏi giang quá” thôi. Nhưng trong Ryoma không mảy may chút suy nghĩ nào như thế.
Bố mẹ Ryoma đã sang thế giới bên kia trước khi cậu có thể đứng vững trên đôi chân mình; chính vì hoàn cảnh gia đình phức tạp vậy, nên cậu chỉ đang bận tâm tới lẽ thường tình.
“Cái ‘lòe’ cậu nói là như thế nào?”
“Ưm… Kiểu tỏ vẻ mình không có bất cứ vấn đề tiền nong nào… ấy ạ?”
Đại khái mà nói, cậu đang sống một cuộc đời túng thiếu, nhưng nếu đả động gì đến gia cảnh thì bầu không khí sẽ trở nên nặng nề lúc nào không hay.
Ryoma chọn câu trả lời lái xa khỏi sự thật nhiều nhất có thể.
“Fufuu, sao mà ví dụ cậu đưa ra cho tôi nghe dễ thương ghê, nhưng bản thân nó cũng là điều ‘giỏi giang’ lắm đó? Dù gì đi nữa, chỉ có người nỗ lực mới đạt được nó thôi, đi kiếm thù lao cũng đâu phải chuyện ‘hèn hạ’ gì. Phải chứ, anh pha chế?”
“Nãy cô chơi tôi một vố nên tôi chỉ muốn bác bỏ hết mấy điều cô nói, nhưng tôi chẳng suy ra được lời phản biện nào. Đúng vậy.”
Trong lúc Ryoma và Hazuki đang thủ thỉ tâm tình với nhau, anh ấy ắt hẳn làm công việc của mình ở một tiếng ồn nhỏ nhất có thể và suy xét làm sao để không làm phiền đôi bên, nhưng khi đã bị Hazuki thúc thì anh chêm vào câu chuyện.
Cái tình cảnh hai đối một này vừa có thể lăn theo chiều hướng tốt lẫn xấu.
Lúc bị chỉ trích thì sẽ vô cùng rắc rối, còn lúc tranh luận thì sẽ vô cùng có lợi.
“Sao mà em thấy bản thân vẫn còn con nít lắm. Quả thực cách nghĩ sai rồi nhỉ.”
“20 tuổi thì là người lớn rồi đó, nhưng ấy mới là bước đi đầu tiên thôi. Theo góc nhìn của tôi, cậu vẫn còn non tơ lắm.”
“Thế thì, theo góc nhìn của tôi, Kamishiro-san kém hơn 2 tuổi nên cũng chẳng già dặn gì đâu.”
“Mấy cục đá trong cái ly này, tôi có nên ném không ta.”
“Vậy tôi sẽ có vinh hạnh được báo cáo mọi sự với sếp, thế có ổn không ta. Định gây chuyện với một nhân viên là ăn chắc vé tiễn rồi đấy.”
“Ư…”
Anh ta ra khỏi quầy tiến tới lau bàn cho khách và với một thái độ hùng hồn, anh quăng cho cô một cái nhìn sắc lẻm.
Chắc là đòn trả đùa cho lần nãy rồi. Một pha phản công mãn nhãn đến mức không thể tin rằng là bạn gái anh chàng đang nắm quyền ưu khi đêm xuống.
“Được rồi, sao ta không ngó lơ ông chú xấu tính nào đó mà đi ăn bánh lẻ bên bàn rượu thôi. Tôi không cho anh nhập bọn nữa đâu mà.”
“Thế tiếc quá. Khi nào hết rượu cứ mạnh miệng hú lên một tiếng.”
“... Cảm ơn anh.”
“Không có chi.”
Người pha chế nhẹ nhàng đáp lại lời cảm ơn của một Hazuki vẫn không thôi cái vẻ hờn dỗi. Ryoma ngồi ngang chứng kiến rõ rành rành cái phản ứng người lớn cùng với vẻ dễ thương của Hazuki.
“Aa, đúng rồi. Shiba-kun cũng 20 tuổi rồi ha, cậu đã đi làm công ăn lương đàng hoàng chưa?”
“Chưa ạ, em đang là sinh viên. Năm sau em lên năm 3.”
“...Ái chà, vì cậu làm công việc này nên đầu tôi cứ khăng khăng là vậy. Bố mẹ cậu cũng mềm mỏng nhỉ. Là học sinh nên ắt cũng khó nhận được sự cho phép nhỉ?”
Nếu là một công việc làm thêm bình thường thì không nói, đằng này là ở đại lý người yêu nên cái thường thức sẽ không áp vào đây. Vô vàn rắc rối nảy sinh giữa con người với nhau nên xác suất có được cái gật đầu gần như bằng không. Minh chứng là ở số lượng ít ỏi những người ngồi trên ghế nhà trường là một phần của công ty.
“Ừ thì vậy, nhưng không phải là em được cho đâu ạ. Em giữ bí mật với gia đình và lén lút đi làm ạ.”
“Hở? Thế ổn không đó?”
“Ahaha…, khó mà nói ổn được ha, phải thừa nhận là vậy. Giả dụ nếu bị phát hiện thì có lẽ em sẽ bị đuổi thẳng cẳng ra khỏi nhà, huống chi là tính được tới việc dàn xếp êm đẹp. Nhà em cũng có quy tắc, thông báo, liên lạc, tư vấn là tuyệt đối phải làm…”
Mỗi nhà ắt sẽ có luật có riêng họ. Trong trường hợp của Ryoma thì là 3 điều này. Đặc biệt là với những chuyện ảnh hưởng đến con đường học vấn, nếu không hé một tiếng thì sẽ không thể nào được dung tha.
“Xét tới tính cách của Shiba-kun thì cậu cũng phải thuộc dạng biết giữ lời, nên đoán rằng dù có tham vấn với gia đình thì cũng sẽ bị từ chối, cậu mới chọn phương án đó, phải không?”
“Đúng ạ. Lý do thì em xin không nói ra. Nó mâu thuẫn với chính em…”
“Cảm xúc của Shiba-kun thì tôi cũng hiểu đầy đủ rồi, nhưng nếu là tôi thì tôi sẽ theo phe của gia đình.”
“... Em cũng thế. Nếu như phải đổi lập trường thì em cũng sẽ làm vậy.”
“Vậy tức là có lý do nào đó khiến cậu không thể rút ra.”
“Vâng. Chỉ điều đó là chắc chắn ạ.”
Chỉ có chuyện học phí là đứng đằng sau cái lý do ấy. Cậu đã quyết tâm không để Kaya phải đỡ đần thêm nên tiếp tục công việc này, nhưng từ cái xuất phát điểm đó, Ryoma mới thấm thía. Rằng một công việc lương cao theo giờ khốc liệt như thế nào.
“Tôi sẽ không hỏi cho ra lý do đó là gì, nhưng cậu nên xác định trước tinh thần cho vững đó. Tôi nghĩ là cậu đã hiểu được rồi, nhưng có hàng tỷ rắc rối cậu phải đương đầu. Và đó không phải là những thứ cậu có thể tự mình đối phó được.”
“Ví dụ… Em hỏi thế, có được không ạ? Nói thực, cảm giác trong em không rõ ràng…”
“Fufuu. Hiểu rồi. Chỉ là đừng trách tôi nhé.”
“Trách?”
“Ừ, trách.”
Cứ như thể Hazuki đã lăm le từ trước câu gợi mở của Ryoma, cô đưa ra lời cảnh báo và nheo đôi đồng tử màu xanh một cách quyến rũ. Ngay khoảnh khắc cô liền đặt tay lên chống cằm,
không một chút chần chừ, Hazuki vươn cái tay còn lại của mình ra và nhẹ nhàng đặt lên đùi của Ryoma.
“Hơ!?”
“Đúng là. Lộ rồi.”Khi Ryoma rít giọng mình lên hòng tìm đường phản kháng, Hazuki nháy mắt với cậu như cố sao nhãng Ryoma khỏi ý định đó, còn cái tay đặt trên đùi kia thì bắt đầu xoa qua xoa lại theo cái cách không thể nào gợi tình hơn. Thậm chí nó như cố cuốn lấy cả phần cẳng chân thon dài.
“Fufuu, ngon nhỉ.”
“K-không… Ờm, điều này.”
Ryoma cứng họng trước sự sờ soạng của Hazuki đến tận những chỗ tế nhị, cậu toát mồ hôi lạnh và lay người đi chút ít như để bứt khỏi bàn tay cô.
Cả hai ở đây với nhau chỉ là vì tiền, sự tiếp xúc quá mức sẽ đi trái với luật của công ty. Cái ngưỡng đó là tuyệt đối không thể vượt qua. Nếu như mềm lòng thì sẽ thật mất tư cách một người đóng vai.
“... Hazuki-san, đừng làm gì thêm nữa.”
Khi thốt ra những lời mạnh bạo này, cậu không biết rằng mình sắp sửa bị làm cho chặn họng.
“Phải rồi ha. Đường đột làm sao, nhưng tôi không biết có nên nhắn chuyện này với công ty không. Rằng một nhân viên công ty là Shiba-kun đi giữ bí mật với gia đình mà làm công việc này.”
“Hở!?”
Ngay lúc đầu óc cậu cắt nghĩa được câu nói đó, Ryoma mở to hai con mắt, cử chỉ của cậu như đông đá hoàn toàn.
“Đúng là trong hợp đồng có đề là chắc chắn phải nhận được sự đồng thuận nhỉ.”
“...m”
“Đó là chưa kể tôi có quen biết với sếp của công ty cậu nữa. Vị giám đốc đó cũng thuộc dạng bảo thủ nên sẽ bắt cậu liên lạc với gia đình mà xin cho được cái giấy phép, nếu không làm cho xong thì đành xóa xổ cậu khỏi danh sách nhỉ. Âu cũng là biện pháp để giữ chân những người đóng vai lại cái ngành công nghiệp lắm sự vô cùng này.”
“...”
“Tức là, nếu như chuyện này vỡ lở thì sẽ là thảm họa đối với Shiba-kun, tôi nói có sai… không?”
Hazuki huyên thuyên liên hồi, cốt bịt sẵn mọi đường thoát của Ryoma và nở nụ cười của một ác ma.
“Nếu như không muốn tôi nhấn tiếp chuyện này thì không được a với ơ. Làm theo những gì tôi bảo. Rồi đó, Shiba-kun sẽ chọn hướng nào đây.”
Hazuki bày ra ngay ngắn những sự lựa chọn và cậu không thể vặt lại được bất cứ điều gì. Không còn cách nào khác ngoài việc ngoan ngoãn vâng lời. Vì cậu sợ bị gia đình phát hiện đến nhường đó…
“Hiểu rồi ạ… Em sẽ tuân theo.”
Chính vì cậu biết rõ hơn ai hết tính cách của Kaya, nên lời biện hộ “Em muốn ủng hộ chị” sẽ không được thông qua. Vấn đề còn nằm ở việc cậu lờ đi toàn tập quy tắc trong gia đình như đã nói ban nãy mà đã đi làm luôn.
“Fufuu, thế khi xong chuyện thì đi chơi với tôi đến khuya nhé. Nhờ cậu liên lạc với gia đình rằng bản thân đang hẹn hò đấy.”
Hazuki thoa phần đùi trong của cậu và ra lệnh với biểu cảm của một người lớn. Yêu kiều có, táo tợn cũng có, tất làm vẻ mặt Ryoma tái bợt và cậu dần dần hạ đầu mình xuống, tưởng như thắng bại đã rõ rành rành…
“Đây, chỗ này nhỉ.”
“Hở?”
Tông giọng của Hazuki thay áo ngay tức khắc, cô nhấc bàn tay mình ra khỏi đùi cậu.
“Làm gì mà phải sững sờ thế kia… Thì tôi đang lấy một ví dụ về những rắc rối mà. Nếu như khách hàng ở một nấc thang cao hơn hẳn so với người đóng vai thì không còn hướng nào khác cho họ ngoài việc tuân theo khách hàng. Tôi diễn ra một cái khó mà cậu không thể tự giải quyết được đó.”
“A… Khả năng diễn xuất siêu quá…”
“Quả thực tôi đâu bắt nạt một thằng nhóc được, đã là con người trưởng thành thì tôi tin bản thân nhận thức được những điều như thế. Chỉ là tôi có thể nói được một điều này thôi, nếu làm công việc này thì cậu không được để lộ phần yếu đuối của mình cho khách hàng, kể cả những người cậu tin tưởng. Nếu bị bắt bài thì dù chỉ một lần thôi, cậu cũng sẽ bị cho vào tình cảnh như bấy giờ.”
“Cảm, cảm ơn chị… Điều đó thật sự hữu ích ạ.”
Vận may có lẽ thực sự mỉm cười với Ryoma. Cậu không chỉ được hẹn hò nhiều lần với một Himeno không có chút ý xấu nào, mà người thứ hai cậu gặp là Hazuki đã chú tâm cho cậu đến tận những điểm thế này.
Lỡ như, cậu hẹn hò với một người khác thì rất có thể sẽ thành ra như nãy. Đây là một bài học quý báu với một người non trẻ như Ryoma và sự kiện lần này đánh dấu một bước trưởng thành to lớn.
“Shiba-kun tốt tính nên tôi càng lo hơn nữa. Cậu nói với tôi những điều vậy, tức tiết lộ thông tin của bản thân nhằm thu hẹp khoảng cách với tôi, đúng chứ?”
“Ahaha… Lộ tẩy rồi à.”
“Thiệt tình… Tôi chưa từng gặp một người đóng vai nào khác như Shiba-kun đó. Cậu gần như đã đặt cược hết rồi còn gì.”
“Em chưa từng nghĩ sẽ bị moi những chỗ như thế. Chỉ là, qua chuyện lần này, em đã học được nhiều ạ.”
“Nếu vậy cũng không bõ công những gì tôi nói nhỉ. Nhớ mà tiếp thu cho nghiêm chỉnh kẻo hối hận không kịp đi đó?”
“Cảm ơn chị ạ.”
Ryoma như trở nên êm lòng trước biểu cảm nhu hòa ánh lên trên khuôn mặt của Hazuki. Trái tim của cậu dần dần nóng ấm.
Từ lúc đó trở đi, cứ mỗi cái nhấp rượu là cả hai lại gần nhau thêm. Không thấy đâu cái sự ấp a ấp úng, chỉ đang hiện hữu một sự cao hứng khôn nguôi.
Đến lúc Ryoma thấm chút men say, vẻ mặt của Hazuki cũng đã ửng đỏ bộn phần. Nếu phải so đo tửu lượng cả hai thì không thể lẫn vào đâu cho được, Hazuki sẽ phải giương cờ trắng.
“Hazuki-san. Em còn một câu hỏi về đời tư, liệu chị trả lời không?”
“Ừ, được thì tôi nói.”
“Vậy thì em nói đây… Ưm, tại sao Hazuki-san lại sử dụng dịch vụ này ạ? Nói thẳng ra, em không thấy chị đang gặp khó trên đường tình duyên… phải không nhỉ?”
Đã có cồn trong người nên những suy nghĩ của Ryoma cũng thiếu bén đi đôi chút. Cậu thốt ra thành lời những điều mà ắt hẳn cậu sẽ không bao giờ ngó tới lúc tỉnh táo. Thế nhưng, ngay từ lúc gặp nhau khi ấy, những thắc mắc đó đã lấn cấn trong lòng cậu.
Hiếm thật mà. Đẹp không kém người mẫu, sống ở nơi xa hoa, một người phụ nữ như thế lại đi vung tiền cho những thứ như thế này.
“Câu này có trong cẩm nang ‘101 cách chiều lòng khách hàng’ à? Người đóng vai nào cũng hỏi tôi mấy điều tương tự.”
“Có thể thôi, em nghĩ những người cảm thấy giống như em cũng nhiều chị ạ. Ngay mới gặp chúng ta đã bàn rồi, nhưng mà Hazuki-san rất có sức quyến rũ, nắm thóp được em và đưa ra cho em những lời nhắc nhở… Cả bản tính tốt nữa, em kỳ thực không hiểu sao.”
Một sự hiếu kỳ na ná với nghi ngờ đã vượt lên cả sự ngượng ngập khi phải tung hô người khác, nó như tiếp Ryoma thêm dũng khí cho màn tuôn trào của cậu.
“Phải rồi ha. Từ trước tới nay, tôi chưa từng cho một người đóng vai nào biết cả, nhưng vì cậu đã rào trước cẩn thận cái chủ đề đụng chạm này rồi mới mở lời ra hỏi, nên tôi chiêu đãi đặc biệt cho Shiba-kun đó.”
“Đặc biệt?”
“Chứ sao. Những người khác thản nhiên đạp thẳng, kiểu ‘Sao lại yêu cầu thế?’ cơ đó. Shiba-kun thì khác, cậu cũng không dùng lối nói đệm như một giải pháp tình thế.”
“Có chuyện như thế nữa à…”
Từ miệng mình, Hazuki thốt ra những lời quá khó tin. Từ góc nhìn của Ryoma mà nói, việc xâm phạm đời tư của khách hàng là một sự thật gây sốc.
À không, chính vì khách hàng là Hazuki nên những người tiền nhiệm của cậu có lẽ mới có cái ham muốn ích kỷ là đẩy mối quan hệ này đi quá giới hạn.
“Nên Shiba-kun cứ giữ tính cách như vậy dùm tôi nhé. Được thế thì tôi cũng vừa lòng.”
“Tất, tất nhiên ạ.”
“Vậy quay trở lại vấn đề, lý do tôi sử dụng dịch vụ này, nói dễ hiểu thì vì công việc là người yêu của tôi… Mà tôi nghĩ một học sinh như Shiba-kun thật khó có thể đồng cảm được chuyện này.”
“Công việc là… người yêu? Cái từ ấy vẫn ở nguyên nghĩa gốc chứ nhỉ?”
“Ừa. Khi đã xài cái của công ty cậu rồi, tôi cũng muốn có bạn trai chứ, kể cả cái nguyện vọng được kết hôn nữa, nhưng vì đầu tắt mặt tối với công việc nên tôi không thể dành ra thêm thời gian riêng được.”
Hazuki ừng ực vào miệng thứ rượu màu tím đã rót sẵn trong ly thủy tinh, đoạn đan tiếp từng lời.
“Tôi ấy, trước đó từng đã có bạn trai rồi. Sau một tháng anh ta tuyên bố đá tôi.”
“Một tháng!? Dù là Hazuki-san ư…?”
“Tất nhiên là lỗi của tôi rồi. Kể cả đến lần chót hôm chia tay, tôi không thể để trống một ngày cho hai bên gặp nhau. Dự định đã có, nhưng rồi lại thêm nhiệm vụ mới… Tôi đúng là kẻ tệ hại hết thuốc chữa mà, đi tổn thương anh ấy đến tận những giây phút cuối cùng.”
“...”
Ryoma đang chăm chú hết sức để theo dõi câu chuyện, nhưng để nặn ra một phản ứng thì khó như lên trời vậy. Nói ra điều tạp nham nào đó kết cục sẽ chỉ làm đau Hazuki mà thôi.
“Đào sâu thêm thì chẳng có gì thú vị đâu, và sơ sơ mọi việc tôi cũng đã kể lể cả rồi, nhưng đây là lý do đó. Để không tái hiện quá khứ lầm lỗi đó, tôi mới đi sử dụng dịch vụ này… Quả thực, việc tổn thương người khác là điều tệ hại nhỉ. Tôi biết chứ, biết rõ là đằng khác, nhưng rồi vẫn tỏ ra bồng bột… hết nói nổi luôn rồi.”
“Hazuki-san…”
Chính vì Hazuki thành tâm như thế nên cô mới không thể thứ tha cho những hành động bản thân gọi là bồng bột. Bằng một tông giọng chắc nịch, cô đã tường thuật lại mọi sự.
“Cơ mà, đã được tận đây rồi thì không biết cậu có chịu nghe thêm chút không.”
“V-vâng?”
“Tôi nói công việc là người yêu mình rồi, nhưng điều đó cũng thật cay đắng làm sao. Tôi chưa kể với Shiba-kun thôi, bản thân tôi đứng ở cửa trên trong công việc, nên việc phải dùng những lời lẽ hà khắc là điều không thể tránh khỏi. Dù nắn nót con chữ bao nhiêu thì kết cục vẫn sẽ tổn thương đối phương bấy nhiêu… Chuyện đó mới xảy ra hôm qua thôi.”
“Hôm qua…”
Là an ủi, là đồng cảm, hay là trách cứ đây.
Hazuki muốn cậu phải thốt ra những điều như thế nào, Ryoma không hay. Đầu cậu không lóe lên bất cứ ngôn từ tinh tế nào.
Chỉ là, hơi rượu nồng nàn giúp Ryoma lắng đọng những lời than thở của Hazuki. Nếu như là cậu lúc tỉnh, cậu tuyệt nhiên sẽ không thể cảm nhận được như thế.
“Thế nên, cứ mỗi khi trở nên buồn bã, cứ mỗi khi muốn cảm nhận niềm vui đong đầy, cứ mỗi khi thỏa mãn thú tiêu khiển, cứ mỗi khi công việc thêm phần ngặt nghèo, tôi lại quay lại với dịch vụ này. Bởi lẽ, khi chường cái mặt ra chỗ làm với một tâm trạng não nề, mọi người xung quanh cũng sẽ bị vạ lây.”
“Vậy… cơ ạ.”
Dĩ nhiên Ryoma hiểu những gì cô nói, nhưng một phần vì cậu chưa từng làm sếp của ai cả, việc đồng cảm là không thể. Nếu lỡ bồi thêm một câu kỳ quặc thì sẽ chỉ làm cô cảm thấy khó chịu.
Dù đang đóng vai người yêu của cô, cậu chỉ là một măng non không có khả năng làm điều gì hơn, nỗi bực dọc cuộn trào lên như sôi sục thấy rõ.
Vào lúc này đây, cậu không có tâm trạng cho những câu “Không thể làm hài lòng được” hay “Tiền thưởng sẽ sụt mất”.
Ngay lúc cậu trốn tránh sau ly rượu như để khỏa lấp khoảng lặng trôi qua.
Vô tình phản chiếu nơi khóe mắt của Ryoma, là hình ảnh anh chàng pha chế của cửa tiệm này đang lắc cả phần thân trên qua lại như để hút sự chú ý của cậu bằng hành động lạ lùng của mình.
Khi cậu chỉ lé mắt trông sang và bắt gặp ánh nhìn của anh, anh ta tự dưng làm cái động tác này.
Kiểu mà phải đưa tay ra trước và nói ‘Rồi rồi’, y như thể có khuôn mặt ở bên vậy…
“...!?”
Khi đã thấm được ý của anh ta, Ryoma nuốt hơi thở mình lại. [Sao mà làm cái việc đó được hả trời!] Cậu lắc nhẹ cái đầu để truyền ra cho được ý nghĩ đó, nhưng rồi,
[Cậu không muốn an ủi cô ấy sao?]
Anh chàng khoanh tay lại và giao tiếp bằng mắt với cậu trong khi vẫn trơ ra một vẻ nghiêm nghị.
[Biết, biết là vậy, nhưng nếu chị ấy không thích…]
[Tin tôi đi. Nhìn khuôn mặt của Kamishiro-san hiện giờ là hiểu mà.]
Anh pha chế lén lút chĩa ngón trỏ về phía Hazuki. Khi đầu cậu nghiêng sang như răm rắp nghe theo, hình ảnh của một Hazuki phủ bóng khuôn mặt mình với biểu cảm như suy sụp hiển hiện trước mắt.
Cứ như thế, cô khoác lên bản thân một dáng vẻ u sầu, đoạn hướng ánh mắt xuống dưới như mất hút vào thế giới của chính mình, tay vẫn mân mê ly cocktail.
[Phán đoán về sau, tôi giao cho Ryoma-san đấy.]
[... Hiểu rồi ạ.]
Ryoma gật đầu với anh ta, rồi hít một hơi thật sâu. Cậu làm một cuộc giác ngộ với cái mong muốn mãnh liệt là giúp cho trái tim Hazuki được sưởi ấm.
Ryoma vẫn an tọa ở đó, cậu lần tay theo mép bàn và nhướn cơ thể chếnh choáng của mình lại gần. Và rồi… dè dặt chìa bàn tay tới, cậu rốt cuộc cũng chạm được nhè nhẹ vào mái tóc của Hazuki.
“Ưmm.”
Hazuki thốt ra một tiếng sững sờ và ngước mạnh đầu của mình sang phía Ryoma, nhưng cậu chỉ nở một nụ cười và bắt đầu cử động bàn tay.
Những sợi tóc đẹp tuyệt tựa loại kẹo bông đầy đặn như mềm mại quấn lấy tay cậu. Thật óng ả làm sao, cậu chỉ muốn được tiếp tục xoa chúng trong tay.
“Hazuki-san.”
Vỏn vẹn 2 giây trôi qua trước khi Ryoma cất những lời nói tiếp theo thành lời.
“Chị lúc nào cũng vất vả với công việc rồi. Nhưng bây giờ chị đang cùng em thoải mái nên xin chị hãy quên hết những chuyện mệt nhọc trong lòng đi. Vì em sẽ cố để có thể dẫn lối cho đôi ta ạ”
Nói thẳng ra thì cậu chỉ toàn để Hazuki “dẫn lối” mà thôi, nhưng những xúc cảm ấy là hoàn toàn chân thật. Ấy là những gì cậu có thể làm.
“...”
“...”
Đôi đồng tử xanh bích của Hazuki đang chăm chú vào Ryoma không ngớt, nhưng trong lúc ấy, cậu không dừng lại bàn tay đang đặt trên đầu cô.
“Shiba… kun”Hazuki lảng đôi mắt e thẹn khỏi ánh nhìn của cậu, cô vừa đặt bàn tay lên miệng vừa cảm nhận khuôn mặt mình bừng lên. Toàn thân buông thõng xuống, cô gọi tên… và hất cái chất giọng hờn dỗi về phía cậu.
“C-cậu nói với tôi rồi… Nhỏ tuổi hơn mà…”
“Aha, haha…”
Từ tông giọng đó, Ryoma lo ngay ngáy rằng không biết mình có đang đụng chạm cô không, nên đến đây cậu định bụng thả tay ra.
Thế nhưng, lo lắng của cậu chỉ là bằng thừa.
“Shiba-kun đã nói như thế thì… một chút nữa… cậu tiếp tục làm vậy cũng được…”
“!?”
Hazuki chỉ thốt ra như thế, cô chớp đôi mắt một cách cứng nhắc và nhẹ nhàng giao phó cơ thể mong manh của mình cho Ryoma như để cậu được thế tiến lên hơn.
“Gì vậy trời, cái phản ứng đó… Đừng làm tôi phải nói ghét chớ.”
“K-không… không có gì đâu ạ.”
Hai bên tai Hazuki đỏ rực ẩn ẩn núp núp đằng sau làn tóc nhưng cô vẫn rất mực bướng bỉnh, và Ryoma đành gom góp một sự thanh bình tặng cô.
*
Từ khi ấy trở đi, ắt hẳn hơn mươi phút đã trôi qua rồi.
“Phì, phì…”
Hazuki đã thiêm thiếp giấc nồng, cô cất tiếng thở đều đặn ngay tại chỗ ngồi ở quầy. Bởi sự vất vả từ công việc, bởi áp lực, bởi men say. Ba thứ ấy chắc chắn đã đè nặng lên cô.
“Kamishiro-san, cô ngủ mất rồi à.”
Anh chàng pha chế cất giọng hỏi cô vào ngay lúc đó.
“... Vậy rồi nhỉ. Mà em cũng muốn gửi lời cảm ơn cho pha hỗ trợ lúc nãy của anh. Nếu như không có sự chỉ bảo đó thì em đã không thể động đậy được gì.”
“Để ý gì chứ. Nói vậy chớ, Ryoma-san là người đầu tiên tôi hướng dẫn như thế đó thôi. Cơ mà, cậu có uống gì nữa không?”
Anh ta nhận ra ly thủy tinh trống trơn và nhẹ nhàng gặng hỏi Ryoma.
“Ưm, vậy cho em Ginger Ale [note36357] được không? Nếu nốc thêm rượu thì em cảm giác việc săn sóc cho Hazuki sẽ trở khó… Xin lỗi anh ạ.”
“Quyết định khôn ngoan đấy. Được rồi.”
Ryoma vẫn còn chưa quen với đồ uống có cồn nhưng cậu đã gượng tới 4 ly.
Cơ thể nóng lên, nhịp tim cũng đập nhanh hơn, cậu hiểu cả. Nếu giờ mà uống vào nữa, cậu tin bản thân sẽ không thể ở trong trạng thái bình thường được.
Ryoma chỉ đang làm công việc của mình, huống chi cái vai trò bồ hờ với Hazuki. Cậu không thể mắc sai lầm chỉ vì thứ nước uống đó được.
“Dù gì đi nữa, Kamishiro-san cũng tin tưởng Ryoma-san ghê ta. Vì Kamishiro-san đang ngủ nên tôi mới nói chuyện được với cậu mà thôi.”
“Thế cơ ạ? Bản thân em thì không nghĩ thế…”
Anh pha chế vừa đưa ra từ quầy một ly Ginger Ale có bỏ đá vừa gợi chuyện với Ryoma, và cậu vặc lại một câu như vậy. Nhìn kiểu gì đi nữa, việc Hazuki đặt niềm tin vào cậu là điều đáng nghi vấn.
“Cứ mỗi khi Kamishiro-san đến đây cùng người đàn ông nào đó, cô ấy đều tốp lại ở cùng lắm là ly thứ hai thôi. Đó là chưa kể cái kết nhanh gọn lẹ nữa, nên việc ở lâu đến mức này, nói thực là làm tôi giật mình.”
“Ơ? Hôm nay em cảm giác chị ấy uống năm ly cơ…”
“Đó là vì tám với Ryoma-san vui vẻ. Nếu để tôi nói thêm nữa thì tôi thấy là dù bản thân có say bét nhè đi nữa, cô ấy vẫn tin rằng cậu sẽ không làm gì cả, cậu nghĩ sao? Về cái điều sau ấy, tôi đoán là Ryoma-san có manh mối gì đó rồi.”
“... Nói, nói sao ta. Ahaha…”
Anh chàng nói là đoán, nhưng coi cái bộ dạng chắc mẩm kia thì Ryoma đã thất bại toàn tập rồi. Dù cậu có đánh trống lảng và làm cho câu từ hơi hướm mùi phủ định, cái sự vụ rằng cậu đã cứu Hazuki lúc cô say tí bỉ đương nhiên đã xảy ra.
Chỉ qua chuyện Hazuki uống tới bến mà đã nhìn thấu được đến đây cho thấy anh ta nắm rõ tính cách của cô, cũng như trực giác bén cỡ nào bên trong con người đó.
“Phản ứng vậy thì tôi an tâm rồi, nhưng nếu không có căn cứ nhất định thì tôi sẽ không chỉ chỉ chỏ chỏ như thế đâu. Lỡ như Kamishiro-san có tỏ ra không ưa, cả tôi phải chịu trách nhiệm mà.”
“Anh đã nói thế thì… Cũng có rủi ro cho anh pha chế nhỉ.”
“Tất nhiên. Nói vậy chớ, kết quả ngọt xớt hơn tôi hình dung nhỉ.”
Anh ta hướng cái nhìn ấm áp thường dành cho con trẻ về phía Hazuki, đoạn quay lại chú ý tới Ryoma.
“... Mỗi khi Kamishiro-san say xỉn vì rượu, cô ấy lại léo nhéo về những thất bại hay tự kiểm điểm về công việc, lần nào cũng như lần nào đó. Tôi cũng hiểu sương sương việc cô ấy muốn được an ủi ra làm sao vào những lúc cô huyên thuyên kiểu ‘Đáng lẽ nên ngó xung quanh thêm chút’ hay ‘Nếu như làm khác cách mình bực dọc đi một tí thì chưa biết chừng sẽ không làm họ mếch lòng’, nhưng bản thân tôi đã có bạn gái nên việc đó là không thể… ấy.”
May thay Hazuki đã thiu thiu, anh chàng mới từ từ tiết lộ cho cậu nghe những mảnh tin riêng tư. Dù vậy anh vẫn suy xét cho thật kỹ những điều không thể công khai được.
“Thế nên, hôm nay giúp cậu được gián tiếp, tôi cũng mừng lòng. Được chiêm ngưỡng một Hazuki-san nũng nịu như thế, tôi càng có thêm tư liệu để cà khịa cô nàng mấy lần sau.”
“A, làm có điều độ thôi anh…”
“Vậy chịu vậy, nếu Ryoma-san đã nói thế rồi. Được thôi.”
Ryoma đang bình tĩnh lắng nghe câu chuyện, nhưng con tim cậu thì không được như thế. Nội cái cụm “Hazuki-san nũng nịu” lọt vào tai thôi là nó đã gào lên thình thịch.
Cảm giác về làn tóc suôn mượt của Hazuki vẫn vỏn vẹn trên tay cậu. Cả mùi dầu gội đầu tựa xà phòng nữa, cái chạm vào con thú nhồi bông ấy chỉ khiến cậu muốn sờ nữa không thôi.
“Dù trong công việc hay trong đời tư, Kamishiro-san vẫn luôn gồng mình lên, nên cậu càng ‘dẫn lối’ được nhiều bao nhiêu thì có lẽ cô ấy càng cảm thấy vui vẻ bấy nhiêu đấy.”
“Với thực lực của em thì việc ‘dẫn lối’ cho Hazuki-san có hơi căng ấy…”
Đối với một người khác xa Ryoma cả về lập trường lẫn kinh nghiệm thì điều đó nặng nề vô kể, nhưng nếu thành công thì cậu có thể giúp cho Hazuki tận hưởng hết mình.
“... Nói vậy chứ, tôi nghĩ Ryoma-san không cần nhiệt tình đến thế đâu. Mọi thứ sẽ ổn thỏa, kể cả khi không làm những điều bất khả.”
“Tức là?”
“Thực lòng mà nói, đây là lần đầu tiên tôi thấy Hazuki-san tiếp xúc thân thiết với ai đến nhường đó. Ấy là tính cả việc cô ấy chưa từng cười chiếu lệ nữa. Tôi cho là cô thực sự đã có một khoảng thời gian vui vẻ bên Ryoma-san.”
“Anh nghĩ thế ạ!? Mình đang nói về Hazuki-san, nên em không hiểu cho lắm những điều ấy…”
“Cô ấy ngụy tạo mượt mà quá nên quả thực là có chỗ khó, nhưng tôi đã được tiếp xúc cô ấy cũng lâu nên từ bầu không khí mới luận ra được.”
“Như thế thì em mãn nguyện rồi, mà…”
“Tự tin lên. Dù gì đi nữa, cậu đã nói được mấy lời kiểu ‘Chị lúc nào cũng vất vả với công việc rồi. Nhưng bây giờ chị đang cùng em thoải mái nên xin chị hãy quên hết những chuyện mệt nhọc trong lòng đi. Vì em sẽ cố để có thể dẫn lối cho đôi ta ạ’ mà”
“Hơ!? Anh nhớ được từng câu chữ luôn à…!”
“Có thể nói là tính chất công việc thôi. Tôi không có ý định chọc quê cậu đâu, nói thẳng ra là cậu ngầu lắm đó.”
“Đ-điều đó… Cảm ơn anh…”
Ryoma không hẳn là quen sẵn với lời khen thật lòng từ một người lớn tuổi hơn, huống chi dạng chín chắn như anh chàng pha chế kia. Đặng xua tan đi sự xấu hổ, cậu phóng tầm mắt tới chiếc đồng hồ đặt trong cửa hàng.
Bây giờ là 10 giờ 10 phút tối. Còn khoảng 50 phút nữa thôi là công việc hôm nay sẽ kết thúc. Ngay lúc cậu vươn tay tới toan đánh thức Hazuki dậy để còn tính tới chuyện thanh toán thì,
“A, Ryoma-san. Nếu cậu dư dả về thời gian thì tôi có thể nhờ cậu để Hazuki ấy ngủ tiếp trong khoảng 10 phút được không ta. Vẻ mặt cô nàng trông dễ chịu quá chừng kìa.”
“Hở?”
“Nếu như cậu đồng ý thì tôi cho cậu miễn phí hôm nay. Vì Kamishiro-san cả, cậu thấy sao.”
“Đ-được không ạ? Thường vào những lúc này, bên em phải là người trả…”
“Hãy chấp nhận hảo ý của người lớn tuổi đi. Nói vậy chứ, tôi đang nhờ cậu mà.”
“...”
Ngoài đại lý người yêu, Ryoma còn làm thêm ở tiệm sách. Cậu không chỉ hiểu rõ được rằng việc kiếm tiền vất vả thế nào, nên trên cả việc nhận lòng tốt từ người khác, được nói cái từ “miễn phí” quả thực làm cậu phải ái ngại.
Anh ta nhìn thấu nỗi lòng ấy, à không, phải nói là anh chàng đã nhắm tới diễn tiến này.
“Phải rồi ha. Nếu trong lòng cậu trót cảm thấy băn khoăn thì lắng nghe một yêu cầu này của tôi, có được không? Thế thay cho phần tiền lần này.”
“Cảm ơn anh. Vậy thì em cũng thấy yên lòng rồi…”
Nếu như có thể đáp ứng được đòi hỏi của anh pha chế, Ryoma chấp nhận thế, nhưng cậu sẽ không thể nào ngờ nổi điều anh ta sắp nói ra.
“Vậy thì, hôm nay cậu hãy tiễn Kamishiro-san về tận nhà mà không dùng taxi nhé. Nhà cô ấy không xa lắm thì phải, nên trông cậy vào cậu.”
“K-không dùng taxi ạ!? Thế cớ nào…”
“Ryoma-san đã tuyên bố rồi cơ mà. Cái câu ‘Chị lúc nào cũng vất vả với công việc rồi. Nhưng bây giờ chị đang cùng em thoải mái nên xin chị hãy quên hết những chuyện mệt nhọc trong lòng đi. Vì em sẽ cố để có thể dẫn lối cho đôi ta ạ’ ấy.”
“A, ơ…”
Vẻ mặt của anh chàng pha chế liền ngoặt một đường kiểu “Ăn một quả đau hôm?”. Cậu cảm giác anh ta không để mình thoái thác với một câu “Cậu nói rồi à nha?”. Anh ta đứng về phe Hazuki.
“Cậu mà chơi đường tắt bằng taxi thì sẽ chỉ làm Kamishiro-san phải buồn lòng thôi. Đồng hành để rồi làm cô nàng vui vẻ đến tận phút chót đi nhá.”
Anh ta nói như thể mình đã đọc vị chính xác tâm tư tình cảm của Hazuki.
“Anh ơi, Hazuki-san đang lướt khướt đến độ gục luôn rồi, thiết nghĩ phải dùng taxi thì sẽ nhẹ nhàng cho cơ thể hơn chứ ạ…”
“Nếu là chuyện đó thì an tâm đi. Loại rượu tôi đưa cho Kamishiro-san có nồng độ cồn thấp hơn mức bình thường từ trước rồi. Để phòng thì tôi sẽ giải thích nhé, đây là yêu cầu của Kamishiro-san nên đâu phải là mình vi phạm gì đâu, và mọi thứ đã được điều tiết để cô khỏi phải bét nhè.”
“C-cả điều đó cũng được sao…”
“Đặc quyền cho những vị khách quen đó. Nếu lỡ thay đổi độ mạnh của cồn thì có thể phát sinh khiếu nại mà.”
Là người chuẩn bị rượu, anh chàng có chủ trương như thế. Vả lại Hazuki là khách hàng thường xuyên của cửa hàng. Mạnh ra sao, yếu ra sao, nên cho uống nồng độ bao nhiêu, ắt hẳn anh ta phải hay. Cậu chẳng thấy chỗ nào để phản bác.
“Khi cô nàng tỉnh giấc thì tôi nghĩ cô sẽ khư khư cái bản tính cứng nhắc, nên hãy giúp cô ấy vui vẻ tới bến nhé. Lỡ như trông cô đau khổ quá thì gọi taxi cho tôi nhé. Ấy sẽ thành ‘phần tiền” cho hôm nay.”
“Em hiểu rồi ạ. Cảm ơn anh rất nhiều.”
“Sao mà tôi thấy có lỗi quá, đùn cho cậu cái vai này...”
“Không có chuyện đó đâu ạ. Em thực sự rất vui khi được đi chơi với Hazuki-san, thậm chí có lẽ là diễm phúc ạ.”
“Có lẽ là diễm phúc… cơ à. Cho tôi hỏi nghĩa cái từ ‘có lẽ’ được không?”
“Anh pha chế đã nói với em rằng Hazuki-san cũng đang cảm thấy vui vẻ, nhưng bản thân em lại không cảm thấy thế cho lắm… ấy ạ. Đó là chưa kể sự tốt bụng của Hazuki-san nữa, em nghĩ chắc là chị ấy phải lưu tâm nhiều lắm đến một người non nớt như em.”
“Ồ?”
“Quả thực, việc Hazuki-san được tận hưởng nhiều nhất có thể thì còn gì bằng ạ, đối với em ấy chính là diễm phúc.”
Đây không phải là những xúc cảm mới đâm chồi từ công việc ở đại lý người yêu… mà là từ sự am hiểu của cậu với tình cảnh của một người từng trải như Hazuki.
Nhờ những ly rượu mà sự yếu đuối của Hazuki mới được bộc lộ, và cùng với đó là sự lao tâm khổ tứ mà thật khó có thể ngó lơ. Ryoma chỉ muốn rũ bỏ chúng đi, bằng cách gì đi chăng nữa.
“Hahaa, vậy à vậy à… Kamishiro-san đã tóm gọn một người đàn ông tuyệt vời rồi nhỉ.”
“Không, a, em đâu phải muốn người ta đánh giá cao hơn đâu đó!? Cơ mà, chắc do ảnh hưởng từ rượu cả. Bình thường em sẽ không nói mấy điều này đâu…”
“Hôm nay được gặp cậu là một trải nghiệm quý giá. Cùng là nam với nam, tôi đã lắng nghe được nhiều điều đáng học hỏi rồi.”
Cuộc nói chuyện giữa hai đấng mày râu với nhau. Tuy vậy, chỉ có mỗi anh chàng pha chế là đảo tầm mắt của mình sang hướng nọ trong một thoáng cực nhỏ.
“Fuu.”
Và rồi, anh ta lén la lén lút nhoẻn một nụ cười sao cho Ryoma không tài nào hay biết được. Ấy là dành cho người phụ nữ đã trực tiếp lắng nghe lời bộc bạch của Ryoma và không còn có thể ngồi dậy được nữa.
Đúng là cô nàng đang say mèm, và những câu từ ấy vang vọng trong con tim cô còn hơn bất kỳ lời nào khác. Cô tiếp diễn màn thở ra thở vào của một người đã thiếp đi như để khuất lấp niềm vui sướng cùng với sự xấu hổ.
*
“Xin chân thành cảm ơn. Từ tận đáy lòng, chúng tôi mong đợi quý khách hàng sẽ lại ghé thăm cửa hàng lần nữa.”
Ryoma và Hazuki được tiễn ra tận cửa, và khi giọng nói trầm ấm của người pha chế lọt tới đây, quán bar Shine đã ở đằng sau họ.
“Hazuki-san, chị có cảm thấy khó chịu không ạ? Em xin lỗi vì thiếu chu đáo. Lỡ như có vậy thì em sẽ gọi taxi ngay.”
“... Cảm ơn cậu. Tôi ổn, cậu không cần lo.”
Ryoma không hề biết rằng cuộc trò chuyện với anh chàng pha chế của cậu đã bị nghe lén. Chính vì thế, cậu mới trát vào những lời như “thiếu chu đáo”. Phát ngôn ấy có thể trót làm giảm sự đánh giá về cậu, nhưng đây là Hazuki, và cô biết được tấm lòng của Ryoma là muốn cô được vui vẻ, nên những lời ấy có chăng chỉ sưởi ấm trái tim cô thôi.
“Tửu lượng tôi cũng cao mà. Chấp hết.”
“Chị, chị không cần phải phô trương vậy… Lúc nãy chị tít thò lò làm cho câu nói không có sức thuyết phục gì đâu đó?”
“Thật à?”
“Đừng nói dối chị à.”
“... Thật mà.”
“Thế, cho em hỏi tại sao cái?”
“Chỉ, chỉ là làm việc mệt quá thôi. K-không phải là cái xoa đầu của Shiba-kun đã quá hay gì đâu đấy.”
Hazuki đột ngột ngoác cái mặt ra chỗ khác để khỏi bị chọc khoáy.
Phản ứng như vậy là quá đủ để đối phương hiểu được những lời ấy trái ngược hoàn toàn so với nội tâm, nhưng anh chàng Ryoma nhà ta không thấy thế.
“Ahaha… phải rồi ha. Quả thực nếu là Hazuki-san thì sẽ hiểu rồi nhỉ. Rằng em không quen với mấy chuyện như vậy.”
“Hửm?”
Nếu như Ryoma không thuộc dạng cù lần, và nếu như cậu đã tiếp xúc với một giống loài được mệnh danh là “Tsundere” [note36358] dù chỉ một lần thôi, câu trả lời ấy sẽ thành ra một thứ hoàn toàn khác biệt… Tất nhiên, cả câu nói tiếp theo của Hazuki cũng vậy.
“Shiba-kun, tôi cá chắc là giờ, cậu đang nghĩ về những điều thiếu ý tứ kinh khủng, phải không.”
“Hở…?”
“Tôi cảm giác ẩn ý của cậu là tôi sẽ để bất cứ ai xoa đầu mình đó ha.”
“...”
“Im lặng là đồng ý rồi nhỉ. Vô lễ quá đó.”
“N-nhưng… ý em đâu phải vậy?”
“Làm cho ra ngô ra khoai với cậu nhé, tôi ấy, ngoài bố ra, chưa từng để một người khác giới nào xoa đầu cho mình. Đến tầm tuổi này rồi mà.”
“Ơ!? Thế cơ ạ!? Nhưng về kinh nghiệm trong mặt trận hẹn hò…”
Suốt từ lúc còn bé tí ti, Hazuki đã nổi tiếng rồi. Đây là ấn tượng của Ryoma. Có trót nghĩ cô đã tích lũy rất nhiều kinh nghiệm từ trước đến nay cũng đâu là điều không thể.
“Không nhất thiết lúc nào cũng phải tạo dựng một mối quan hệ để rồi đi tót tới việc làm những chuyện chỉ có người yêu với nhau mới làm mà.”
“Ơ, hơ…”
“Làm gì mà bất ngờ tới thế vậy. Trùi…”
Lần này Hazuki chu cái mỏ mình lên. Cậu không cảm thấy cách ăn nói cũng như đi đứng của cô có gì là lạ cho cam, nhưng ảnh hưởng của rượu ắt hẳn vẫn còn đó. Cô kể cho cậu nghe những chuyện riêng tư của mình.
Nói là nồng độ cồn đã được đẩy xuống nhưng không thể nào cô không say cho được. Một người có tửu lượng thấp như Hazuki lúc nào cũng chỉ chọn phương án an toàn là 2 ly, vậy mà hôm nay cô phá lệ tới thêm 3 ly nữa.
“Để tôi dạy cho cậu Shiba-kun thiếu phép tắc như thế một bài học quan trọng nha.”
Nói đoạn, Hazuki áp sát khuôn mặt mỹ miều của mình lại gần cậu. Đôi đồng tử xanh bích tuyệt đẹp như hai hòn bi ve phản chiếu hình ảnh Ryoma, cùng lúc đó, bờ môi căng mọng của cô dần được tách ra.
“Này nhé, đúng là tôi cũng đi chơi với những người khác giới nhiều rồi, nhưng tôi không phải là người phụ nữ dễ dãi đâu đó. Tôi không nhúng tay vào dăm ba cái hành sự của ‘người nhớn’ nên cũng không để da dẻ mình bị chạm đơn giản như vậy đâu.
Hazuki mào đầu một tràng như vậy, cô ngước lên nhìn bầu trời rồi dậm chân lại một nhịp chắc chắn.
“Chính vì thế, để tôi nói điều này… Shiba-kun. Tôi chắc bản thân cậu vẫn chưa nhận ra mình đã phạm một tội tày trời lên tôi.”
“Tội tày trời? E-em lỡ làm một điều như vậy à?”
“Làm gì có chuyện Shiba-kun không biết điều này được nhỉ. Quy định đối với người đóng vai mà công ty đã đặt ra ấy.”
“...m.”
Ngay lúc ấy, Ryoma đâm cứng họng. Khi cậu đảo tầm mắt liên tục sang hai bên, số lần chớp mắt cũng theo đó mà vọt lên hẳn. Khi cô nói đến đó, cậu mới nhận ra cái ‘tội tày trời’ là gì.
“Làm ngơ hoàn toàn cái phần về luân thường đạo lý rồi nhỉ, Shiba-kun. Tôi cứ nghĩ là đến lúc làm những chuyện thân mật như xoa đầu thì phải hỏi xin ý kiến của người đóng vai chớ nhỉ.”
“Vâng… Đúng là thế ạ.”
“Để nói rõ ra thì những hành động như nắm và khoác tay là kịch sàn. Làm trò gì vượt ngưỡng đó thì bắt buộc phải xin phép khách hàng. Cái lý do cho chuyện chỉ mới có bố sờ đầu tôi là vì tôi không để người đóng vai làm những chuyện như thế đó.”
“Xin lỗi chị. Em thực sự có lỗi ạ…”
“Chỉ có nói quên là xong được không nhỉ, cái vấn đề này ấy.”
“Vâng…”
Không nói được gì. Cậu không tài nào chêm thêm gì hơn. Rằng ấy là cậu làm theo chỉ dẫn của anh pha chế, chẳng hạn.
Ngay từ đầu thì Ryoma là người thực hiện tất cả trò đó. Từ trước tới giờ, cậu đã hoàn toàn bỏ ngoài tai quy định về lúc hẹn hò. Và đến thời điểm này, cậu sẽ phải là người chịu trách nhiệm.
“Lời giải trình?”
“Không thể.”
“Hưm.”
Chắc chắn là cậu không thể. Bởi lẽ, chẳng có điều gì xấu coi hơn việc biện minh mà.
“Đâu phải là cậu không thể giải trình được, đúng chứ? Shi, Shiba-kun đã nói rồi mà, rằng cậu sẽ cố để ‘dẫn lối’ cho tôi ấy.”
“A, ơ…”
Ryoma loay hoay cố tìm lời mà nói, nhưng Hazuki đã đón đầu đi trước.
“Shiba-kun đã nói những điều như thế, nhưng rồi cậu chỉ định đi chơi với tôi trong hôm nay thôi, đúng không?”
Cô nói, vẻ mặt nhuốm màu buồn bã.
“Tôi hoàn toàn không có ý định đổ lỗi cho cậu chuyện này đâu. Ngay từ đầu tôi cũng đã sờ đùi Ryoma-kun rồi, gọi là tiếp xúc quá mức cũng được… K-không, tôi lo lắm chứ. Rằng lỡ như Shiba-kun dính chiêu trò của những khách hàng khác để rồi phải thôi việc sao. Tôi biết là cậu xoa đầu để an ủi tôi mà.”
Không có ý định đổ lỗi. Những lời ấy ắt hẳn là sự thật. Hazuki không có dáng vẻ gì là giận dữ cả, một tí cũng không. Hơn cả thế, gương mặt xị xuống ấy đã không được kéo lên lại.
“Có thực đó. Những khách hàng sẵn sàng chà đạp lên lòng tốt như của Shiba-kun ấy. Họ sẽ cố tình làm những điều khiến cậu phá vỡ quy tắc và chuẩn bị đến cả bằng chứng để đâm đơn phàn nàn có sức nặng. Nếu có chứng cứ thì toàn bộ số tiền sẽ về tay khách hàng, cả phí yêu cầu lẫn tiền môi giới phía công ty; họ nhắm đến cái điều khoản đó. Shiba-kun chắc cũng đã nghe rồi, phải không?”
“Vâng.. Từ công ty ạ.”
“Đây là bẫy giăng cho những người đóng vai tốt tánh mà. Tới được đây rồi thì để tôi nói luôn nhé, vào lần hẹn hò tiếp theo, tôi sẽ lại chỉ định Shiba-kun ra đó. Thế nên, cậu mà để khách hàng khác xúi đi phá luật rồi bị gạch tên khỏi hồ sơ là tôi tuyệt nhiên không tha đâu.”
“Ha, Hazuki-san.”
Ryoma cuối cùng cũng ngộ ra, sau tất cả những lời ấy.
Rằng cô sẽ không truy cứu trách nhiệm từ những việc cậu làm để mà khiển trách ai cả. Rằng cô đã nói đến khô cả cổ họng cũng vì lo lắng cho cậu.
“Được chưa? Hứa với tôi đi. Nếu hứa với tôi rồi thì cả hai sẽ để chuyện hôm nay trôi qua trong dĩ vãng nào.”
“Cảm ơn chị rất nhiều. Em hiểu rồi ạ.”
“Fufuu, nhờ cậu đó nhé. Hôm nay tôi sẽ chỉ đưa phí yêu cầu thôi, nhưng nếu như lần sau cậu đảm bảo đàng hoàng cái lời ước hẹn này thì tôi sẽ cho thêm nhiều tiền tiêu vặt nữa nha.”
“Được không ạ? Dù em không tự tin lắm về việc có thể làm chị thoải mái được không…”
“Nếu cậu cứ lơ mơ làng màng thì tất nhiên tôi sẽ phàn nàn với công ty rồi, nhưng hãy dựa dẫm tôi chút đi. Một người làm công ăn lương như tôi chỉ có thể làm cho Shiba-kun như thế thôi.”
“Ahaha… Vậy em sẽ không khách sáo gì nữa ạ. Đổi lại, em sẽ cố gắng để làm cho cuộc hẹn hò trở nên thú vị hơn…”
“Ừa, lần tới cố đi rồi còn ‘dẫn lối’ tôi nhé.”
Khi Hazuki ngắt đi vẻ chì chiết, một bầu không khí vui vẻ nhanh chóng được trao trả và hai người họ gửi tặng những cái mỉm cười, trông như tâm tư người này đã phần nào chạm đến bên kia.
“Cơ mà này, Shiba-kun. Bây giờ mình đang hướng đi đâu vậy. Cậu còn chưa nói tôi nghe điểm đến mà.”
“Đi đâu là đi về nhà của Hazuki-san đó? Thời gian hẹn hò cũng sắp hết rồi, em nghĩ ít nhiều thì chị vẫn còn đang say nên hãy để em đưa về nhà hẳn hoi cho. Vào tầm này, để phụ nữ ra ngoài một mình cũng là điều nguy hiểm mà.”
Chính vì Ryoma biết rằng Hazuki đang sống ở tòa căn hộ, nên không cần một sự chỉ dẫn, cậu có thể đưa cô về nhà riêng. Và cũng chính vì cậu chỉ được cho biết rằng chỗ hẹn hò là quán bar, cậu mới đẩy câu chuyện theo hướng đó.
Rất chi là hợp tình hợp lý, phải không các bạn? Nhưng thực chất cậu chàng đã làm một pha tự đào mộ.
Ryoma đã nhắc đi nhắc lại một điều. Rằng người cứu cô ngày thứ bảy ấy không phải là cậu.
“Fufu, cuối cùng cũng lòi đuôi rồi nhé, Shiba-kun. Khi tình thế chuyển từ căng thẳng sang bình thản, con người thường nới lỏng sự phòng bị nhỉ. Tôi hiểu cảm xúc ấy mà.”
“...A? Ơ…”
Hazuki đã trước cậu một bước, à không, hai ba bước lận. Bị qua mặt hoàn toàn rồi, từ tận đáy lòng mình cậu tự nhủ thế.
Bởi lẽ, từ việc nhắc nhở rằng cậu đã vi phạm quy tắc của công ty, Hazuki đã đạt được rất nhiều mục tiêu cho chính mình.
Thứ nhất. Tạo cho cậu sự cảnh giác để từ rày khỏi bị sa thải.
Thứ hai. Hẹn hò với cậu những lần tiếp theo.
Thứ ba. Đây là cái chính này, làm cho cậu tự thú chuyện mình đã cứu cô hôm nọ.
“Rồi nào rồi nào, tại sao Shiba-kun lại biết nơi tôi đang ở vậy ta. Lý do thì chỉ có hai điều, đúng hôm nè. Một, cậu là người con trai đã ra tay giúp đỡ một tôi đã say bí tỉ hôm thứ bảy; hai, cậu là một kẻ bám đuôi tôi. Thấy sai sai thế nào nhỉ.”
“A, aha… Cái, cái đó nói sao ta…”
“Lỡ như, cậu mà theo phương án sau thì chúng ta cứ thế về đồn nha… Cậu sẽ khai thật chứ nhỉ?”
Hazuki nhoen nhoẻn cái miệng như muốn cười tươi lắm rồi, để lộ hàm răng trắng tinh khôi của bản thân và buông những lời uy hiếp có sức sát thương ở mức hủy diệt. Không biết có phải cô đã lăm le cơ hội này mãi rồi hay không, nhưng khi bị dồn đến đường cùng thì Ryoma đành phải chào thua.
“Fuu…, vâng. Em đầu hàng. Hôm thứ bảy, người gọi taxi cho Hazuki-san là em…”
“Fufuu, làm được rồi. Cuối cùng cũng khai. Shiba-kun cứng đầu cứng cổ thiệt mà.”
“K-khôngg..., haizz… Kết cục thành ra thế này…”
“Vẫn còn non và xanh lắm nhỉ, Shiba-kun ha. Từ lúc này trở đi tôi sẽ dũa cậu te tua luôn, nhớ mà chuẩn bị tinh thần đi đó. Những lần hẹn hò tiếp theo sẽ luôn đi kèm với việc cảm ơn cho chuyện này nhé.”
Trên gương mặt của Hazuki hiện rõ một nụ cười tươi tắn. Cô cảm nhận rõ ràng việc được Ryoma trân trọng mình thế nào từ việc cậu thú nhận với cô, hay ngay cả từ cái cách cậu đứng với cô bên làn đường.
“Shiba-kun, nắm tay với tôi rồi cùng về đi nào. À, nếu cứ thế này mà về thì thời gian sẽ hụt đi chút ít nên mình đi đường vòng nhé.”
“Ơ, Hazuki-san, chẳng phải từ trước đến nay chị chỉ mới bắt tay với những người đóng vai thôi sao…”
“... Cậu có phàn nàn gì à?”
Tay chĩa ra, cô đổ dồn ánh nhìn của mình vào cậu.
“A, nếu không phải là vậy… cho em xin lỗi. Vậy cho em xin phép.”
“Không cần phải kính cẩn đến vậy đâu. Thời gian hẹn hò vẫn còn đó nên dẫn lối cho tôi tới cùng luôn nhé, fufuu.”
“Vâng, em sẽ cố ạ.”
Và rồi, trên con đường được rọi sáng bởi ánh trăng đêm, họ cùng nhau sóng vai ở một khoảng cách chỉ có những cặp yêu đương mới dám làm.
Bóng của cả hai hòa trọn làm một in hằn xuống cung đường ấy.
***
“Trời máa, hôm nay uống dữ ghê ha, Kaya-yan[note36360]! Bụng tao nhun nhũn luôn rồi ớo. Họp lớp vui quá chừng màa.”
“Tao cũng thế. Nếu không uống sẵn cái thực phẩm chức năng này thì mai chắc chắn là tao lăn quay ra luôn á.”
Bây giờ là 10 giờ 40 phút tối.
Kaya, chị của Ryoma, đang trên đường về nhà cùng với người bạn vào cùng khóa của cô.
“Phải rồi hơo. May mà nhét được cái chủ nhật nên ổn thỏa cả, chứ mà còn cồn trong người thì sếp Hazuki nổi đình nổi đám thì có mà chết dở mày ạ!”
“Mà ấy là tự nghiệp tự đắc cả nên biết làm sao cho được nhỉ? Đã là người làm công ăn lương thì ấy cũng là điều hiển nhiên thôi.”
“Tao ấy, trình đóng vai sếp Hazuki không phải dạng vừa á nhaa. Nè, nghe đi nghe đi ‘Ái chà chà, chẳng cần phải đoán, rượu vẫn chưa tha cho cô à?’. Đấy, sao!?”
“Chắc là cũng na ná. Nhưng sếp Hazuki mà nghe được những gì tụi mình nói thì sẽ rầy cho bằng được ấy…”
“Íiii! Nhắc đến tào tháo là tào tháo đến kìa.”
Cô nàng vừa mới nhét vội câu tục ngữ thì có hai người đang tiến bước tới ngã ba hình chữ 丁, trông rất vui vẻ bên nhau. Hướng ấy là lối về của họ, và là nơi mở màn cho một chuyện không tưởng.
“Nè, Shiba-kun. Sờ đầu tôi thêm lần nữa được không?”
“Chị, chị đang nói gì thế hả!?”
“Fufuu, lạnh lùng quá đi.”
Họ không đánh tầm mắt sang bên này mà cứ thế tiến thẳng.
“Ơ…? Ryo,ma…?”
“Sếp Hazuki…?”
Nhờ có ánh đèn soi xuống cung đường nên khuôn mặt của cả hai mới được hiện rõ. Cuộc trò chuyện cùng với một khung cảnh không thể tin nổi thoáng qua trong chớp mắt. Cả hai đã vô tình chứng kiến cảnh tượng ấy.
“Đùa… phải không…”
“Ây, Kaya-yan, mày thấy chứ ha!? Sếp Hazuki, dẫn trai đi đâu đó áaa!? Kia cũng chuẩn soái ca kìa!?”
“Từ từ, đợi đã. Thằng con trai ấy là em tao mà…”
“Ha-hả!?”
“Tạm gác phần giải thích cái đã… Tại, tại sao chứ. Sếp Hazuki…? Ryoma và sếp Hazuki…”
Cả hai quay mặt nhìn nhau, nom đã ngộ ra một sự vi diệu của vũ trụ.
“”Hẹn hò ư?””
… Hai giọng nói chồng khít lên nhau.
***
“Alo, Chiaki-san? Không biết bây giờ cậu có rảnh không.”
{Không không, tại sao cậu lại nhá máy cho mình vào cái giờ này chớ…, Hazuki-chan. Hơn 11 giờ đêm rồi mà. Nếu là bàn về cảm nhận của cậu về lần hẹn hò sau 9 giờ tối thì để mai rồi tính ấy.}
Đêm hôm khuya khoắt ấy.
Chiaki, tổng giám đốc công ty dịch vụ đại lý người yêu, tống ra những lời phàn nàn vào cái điện thoại. Người nhận chính là Hazuki khi cô mới hẹn hò xong với Ryoma.
“Xin lỗi nhé. Dù gì đi nữa mình có chuyện muốn nói cho bằng được mà.”
{Thôi thì, mình ngủ cùng lắm là một tiếng, Hazuki chắc cũng biết nên mới gọi cho mình.}
“Fufuu.”
Đúng như những gì Chiaki nói, Hazuki nắm được giờ giấc cô dành ra để chìm vào giấc ngủ nên mới gọi cho cô một cuộc. Nhưng ấy không đồng nghĩa là muốn làm gì thì làm.
{Nhưng mà nhé, Hazuki-chan. Đừng có làm cái màn phàn nàn ngay trước lúc mình say giấc thôi đó. Ít nhất, chừa ra những lời độc địa, có được không?}
“Ơ? Thế là sao, cái câu đó.”
{Gần đây, mình đã mua loại mền dạng mì Udon[note36361], sản phẩm đó có tên là ‘Udon-chan dành cho giấc ngủ’, và có được những giấc ngủ dễ chịu lắm, cậu à. Giờ mà nghe những lời hà khắc thì mình sẽ không ngon giấc nữa đâu.}
“Không phải điều người đứng đầu nên nói với một khách hàng đâu đó, cái điều vừa rồi ấy. Bị tung lên mạng là người ta cho ăn cả đống gạch đá đó?”
{Ưu ái cho sự thô lỗ mà tha cho mình đi mà. Mình cũng đã nói cậu chọn người rồi… Rồi, vào thẳng chủ đề chính, cậu muốn kiện cáo thế nào? Anh lính mới đã làm những điều thất lễ gì với Hazuki-chan?}
Chiaki coi bộ đăm đăm miết vào việc phàn nàn và cô cứ lải nhải về điều đó.
“Mình nghĩ điều này suốt rồi, tại sao Chiaki-san lại hướng cuộc trò chuyện theo cái tiền đề kiện tụng vậy thế hả.”
{Khôngg, trông cậu vội vội vàng vàng nên mình mới quy ra thế thôi ấy. Cậu gọi để thông báo cho mình biết rằng người đóng vai như thế nào, đúng không? Cái lần này ấy.}
“Ừa, tất nhiên. Lúc nãy mình có nói rồi, dù gì đi nữa mình có chuyện muốn nói cho bằng được mà.”
{Ừm, ra thế haa. Dù gì đi nữa nhỉ…}
Cái thái độ cố mà nêu ra ý kiến đến nhường này của Hazuki làm người khác không khỏi quan ngại sâu sắc. Đặc biệt là khi Hazuki còn được mệnh danh là nữ vương sát thủ cựu binh trong công ty cô.
Danh xưng ấy không phải là điều gì phóng đại quá trớn, nó được rút thẳng ra từ thực tiễn.
{Quả là cho người mới cặp với Hazuki-chan là một trọng trách quá lớn cho cậu ta rồi. Mình không nỡ để những anh kinh nghiệm hơn bị Hazuki-chan nốc ao thẳng cẳng nên mới giới thiệu cậu kia, trách nghiệm cũng là ở mình nhỉ. Xin lỗi nhé, mình trả lại hết phần tiền cậu đã tiêu trong lúc hẹn hò lẫn phí môi giới cho.}
“Lần sau mình sẽ chỉ định cậu ta đó.”
{Ừm ừm. Cậu ta được đánh giá 5 sao nên mình nghĩ là có triển vọng lắm chớ, đời không đẹp như mơ nh...nhi, nhỉ…? Hả!?}
Mạch suy nghĩ của Chiaki chợt tốp lại trước một câu cô không nghĩ Hazuki sẽ thốt ra. Tông giọng kinh ngạc dần loang rộng như thể được phát ra từ một cái loa phóng thanh.
“Hả? A lộn, lần sau cho mình chỉ định cậu ta nhé.”
{Ahahahaa! Đêm hôm thế này, không cần phải trét ra lời nói dối nào đâu, Hazuki-chan! Mình biết mà, từ trước đến nay cậu có bao giờ hẹn hò với ai bên mình thêm lần nữa đâu chứ.}
“Mình thực sự nghiêm túc đó. Nếu không thì mình đâu có gọi cậu rồi nói về sự thất lễ làm gì.”
{... Nghiêm túc của nghiêm túc? Thật sự là vậy ư?}
“Đây cũng đâu phải điều gì lạ lùng lắm đâu? Mình cũng chỉ là một người phụ nữ thôi, cũng phải để ý tới một anh đóng vai chứ.”
{Bi-biết là vậy, nhưng lần hẹn hò này có biến gì à? À không, hỏi thiệt tình đó. Nói tóm lại thì đây là lần đầu tiên Hazuki-chan muốn hẹn hò thêm nữa đó!? Chưa kể là với cậu lính mới…}
“Bụp bụp!” Chiaki vỗ vỗ cái má và làm cho tươi tỉnh đầu óc. Cô cảm giác mình đang nghe lộn thôi. Bởi lẽ, định nghĩa căn bản cho một nữ vương sát thủ cựu binh là người lần lượt hạ đo ván sạch sành sanh những tay lão luyện mà không nấn ná lại với một người duy nhất.
“Chẳng có ai đủ sức so găng với một người con gái như thế mà…”
“Những con người chủ chốt lại khăn gói ra đi nữa ta…”
“Tệ thiệt đó! Nhanh nhanh tìm người lấp vào đi!”
Cô ấy nổi danh vô cùng trong công ty đến nỗi họ phải nháo nhào lên như vậy, và một anh chàng đóng vai đã xuất hiện và ra tay chặn đứng người đó. Thậm chí kinh nghiệm của cậu ta chỉ mới gọn lỏn trong một tháng.
“... Cậu nên giới hạn số lần hẹn hò thêm cho anh chàng đó đi. Trước khi Shiba-kun phải hủy hoại sức khỏe vì bận bịu quá mức. Mình nghĩ tính cách cậu ta là ép bản thân tới cùng vì tiền, vả lại vẫn còn là học sinh nữa chứ.”
{Không, thiệt sự là có chuyện gì xảy ra…?}
“Không phải lúc nào cũng nên đi với người có kinh nghiệm nhỉ. Trong số những lính mới còn đó những ngoại lệ. Đây là điều hiển nhiên nhưng giờ mình mới được thấm đó.”
{Đã nói là chuyện gì màaaa!?}
Chiaki chỉ mới hiểu được vỏn vẹn một điều thôi, ấy là Ryoma, một tay mơ, đã trả được một phát cho đàn anh của mình. Cậu đã mang đến cho cô cảm giác thỏa mãn và sự vui vẻ vượt hẳn tiền lệ.
“Chính vì thế, mình mới muốn nói với Chiaki-san cho nhanh, dù chỉ có thế thôi. Rằng cân nhắc việc giới hạn giống như những người đóng vai nổi tiếng khác cho cậu ta, cho Shiba-kun… Một người ngoại lai như mình đây lại bô bô về những điều nội bộ, thật có lỗi với cậu.”
{Ừm, giới hạn à. Không phải là mình không tin con mắt nhìn người của Hazuki-chan đâu, nhưng thế hơi bị tàn nhẫn đó? Từ rày trở đi nguyện vọng của khách hàng được gọi cậu ta ra tiếp sẽ không được đáp ứng mà.}
“Đó chính là lý do vì sao mình đặt trước cái sàn mà. Đến thời điểm này đây, tính cả mình, chỉ mới có hai người sử dụng cậu ấy, phải không? Giới hạn thêm vài người nữa thì mình nghĩ là đủ rồi. Sau đó, nếu trong số đó mà trượt ra thì mình có thể ghép cặp thêm khách hàng nữa.”
Hazuki không có bất cứ dính dáng gì đến việc vận hàng của công ty, nhưng việc mạnh dạn phát biểu ý kiến với vị sếp sòng là Chiaki, dĩ nhiên là có lý do của nó cả.
Đó là vì lúc mới thành lập công ty, Hazuki đã đầu tư vào công ty cô với cái cớ đại loại là lấy lãi, một ân nghĩa lớn đến mức không thể nào đong đếm được. Nếu như không có khoản tiền ấy từ trước, chỗ cô sẽ không thể phát triển tới độ này mà.
{‘trong số đó mà trượt ra’ Nói thì đơn giản lắm, nhưng ngay từ đầu, xác suất để có được thêm lần hẹn hò là thấp lắm á? Một người mới mà làm trót lọt hết thì hơi bị kì.}
“Cậu ta là ngoại lệ mà. Anh chàng nắm trong tay một ý chí mạnh mẽ đến mức khó hiểu nên sẽ cố sống cố chết giúp khách hàng được thỏa mãn đó. Ấy có liên quan đến kết quả hôm nay đó, mình cho là thế.”
{Ra thế… Trước mắt mình hiểu được cái lý do ngầm của Hazuki-chan rồi.}
“N-ngầm gì chứ.”
Bị nói trúng tim đen, Hazuki trơ ra một khoảng lặng đặng không làm giọng của mình trở nên cao vút, đoạn chống chế.
Chính vì đứng ở một vị trí cao như vậy, nên dù cho hai người đang không chạm mặt trực tiếp, cô vẫn dễ dàng nhìn thấu ý đồ của Hazuki.
{Nếu giờ làm cho cậu ta gò bó lại thì Hazuki-chan có thể tự do đi chơi với người ta chứ gì? Cứ thế mà để xổng ra và để độ nổi tiếng của anh chàng lên vùn vụt… À không không, vì tin chắc cậu ta sẽ được ưa thích qua công việc này nên cậu mới ‘kề dao lên cổ’ mình nhỉ?}
“... Xin lỗi. Đúng là thế.”
{Với một người đóng vai nổi tiếng thì vào ngày họ được đặt lịch hẹn, việc đi chơi các kiểu với một khách hàng khác gần như là không thể. Vì tính chất công việc nên những ngày Hazuki được rảnh rang là hoàn toàn ngẫu nhiên, nên thế chẳng khác nào một nhát chí mạng cả. Cảm xúc của cậu thì mình hiểu rồi, nhưng còn việc giấu diếm cái cách thì sao? Mình vẫn chưa thể biết được cậu lính mới ấy có nổi danh hay không mà.}
“Đã không nổi thì càng ít khách hàng nhòm ngó mà. Thế nên những phụ nữ đã hẹn hò nhiều lần rồi thì mới có mắt nhìn người mà.”
{Một Hazuki-chan như vậy nói đến thế luôn sao…}
Chiaki gần như đặt trọn niềm tin vào nơi Hazuki. Ấy không chỉ là cho tính chính xác trong những điều Hazuki gửi gắm, mà là cả cách cô khen ngợi người khác thế này, thứ mà Chiaki mới lần đầu được thấy.
“Nếu cậu ta chỉ lăm le đến tiền mà không phải lợi ích khách hàng thì ý kiến này cũng sẽ đổi theo, nhưng trước mắt thì có lẽ là vậy đấy.”
{Ờm, ấy là điểm mạnh của cậu lính mới nhỉ? Không coi khách hàng như những ví tiền di động mà nhích lại thật gần tâm can họ.}
“Ừa. Điều kỳ lạ là anh chàng không có động cơ thầm kín nào. Thật sự là một người đóng vai hiếm gặp đó.”
{Ừ thì… ừm, nếu theo cái cớ ích kỷ của cậu đó, cậu ta cũng đáng thương thật nhỉ? Làm công việc này thì tức là cũng mong muốn có tiền mà, lỡ mà đặt ra giới hạn thì anh chàng cũng sẽ không kiếm được số tiền đáng lẽ phải về tay mình.}
Dù gì đi nữa, suy nghĩ về những người đóng thế là công việc của Chiaki. Nếu làm cho Hazuki phải lưỡng lự nhằm giữ cho hệ thống khỏi chênh vênh thì cô sẽ rút ra những lời thế này.
“Vì vậy nên mình sẽ trả nhé.”
{Trả?}
“Mình sẽ trả thật nhiều cho phí môi giới ở phía công ty, còn với cậu ta thì bên cạnh tiền yêu cầu sẽ là phần tiêu vặt trên danh nghĩa quà tặng để đền bù cho việc không thể sử dụng cái tên Shiba-kun cho sự công nhận rộng rãi. Thế này thì không có vấn đề gì chứ?”
{Ơ? Nếu là Hazuki-chan thì cậu quả thực có lắm tiền thật, và mấy thứ như trên thì ắt hẳn là trong tầm với… nhưng thế chẳng khác nào hỗ trợ người ta mặt tài chính cả? Đổ rồi à?}
“Mới có làm một lần thì sao mà đổ được chứ? Mình không dễ dãi vậy đâu đó”
{Thế thì tại sao?}
“Phải rồi ha…”
Trước câu hỏi đó, Hazuki nhắm hai mắt lại và trầm ngâm thật lâu… đoạn chọn ra một câu trả lời trông như mới được bốc ra từ một câu đố.
“Giải thích một cách đơn giản, mình nghĩ nó tựa tựa việc tìm thấy một Wan-chan [note36362] đó”
{Wan-chan là chó hử? Không không không, cậu nói gì mình chả hiểu…}
“Fufuu, thì mình cố tình để cho cậu không hiểu mà.”
Chó là loài động vật mà Hazuki thích nhất. Những lúc người chủ lâm vào cảnh khó khăn, nó thường nhẹ nhàng nhích sát lại họ. Ráng hết sức để vơi đi nỗi buồn của họ. Con người tên Shiba Ryoma ấy chắc chắn là vậy, cô cài cắm những ẩn ý như thế. [note36363]
Một người bận bịu như Hazuki không nuôi thú cưng vì cô không thể chăm lo cho chúng đường hoàng được. Nếu như cô có nuôi một con chó thì ắt sẽ dùng một cách biểu đạt khác rồi.
{Xấu tính nhá. Cái điểm đó ở cậu đấy.}
“Mình vẫn chưa thể nói cho cậu mấy điều đó được. Xin lỗi.”
Hazuki không có ý định tiết lộ cho cô. Về tất tần tật những chuyện hôm nay.
Nếu như cô tiết lộ chúng, Chiaki rất có thể sẽ biết được việc vi phạm quy tắc (Ryoma sờ đầu).
Chiaki là một tổng giám đốc và xứng với cái chức danh đó, cô hà khắc vô cùng với những chuyện thế này. Nếu biết mà cho qua những vi phạm của khách hàng thì những rắc rối phải chịu trách nhiệm sẽ nhân lên. Là người điều hành công ty, cô chỉ làm theo lẽ thường tình.
Chính vì Hazuki đã rất chú trọng trong việc nhắc nhở Ryoma cho đàng hoàng nên cô mới ứng phó cho được.
{Hiểu rồi mà. Thế mình chuyển chủ đề đây, cậu có thể cho mình biết số sao đánh giá về cậu lính mới chứ? Tiện đường mình hỏi luôn.}
“Thực ra mình đã quyết rồi, cậu cho 4.9 dùm mình nhé. Cay cực kỳ nên để mình cho cậu ta điểm trừ.”
“Từ từ, khó chịu thế là sao chứ!? Khách hàng trước cũng nói điều như thế! Cái đánh giá thực là 5 sao rồi còn gì…”
“Phải rồi ha. Vậy đánh cho mình 5 sao trong đánh giá công ty đi.”
Số sao được Hazuki chọn là đây. Ấy đồng nghĩa với việc Ryoma được 5 sao sau 5 lần hẹn hò, một con điểm tuyệt đối.
{K-không, nhưng hiểu òi hiểu òi! Tia đến thế cơ à. Nhưng đây là điều làm mình vui nhất đó.}
“Tại sao?”
{Nãy mình có nói rồi còn gì, cái việc Hazuki đánh gục hết anh này tới anh khác khiến việc kinh doanh của bọn mình gặp khốn đốn ấy ấy. Nhưng một phần nhờ cậu lính mới ấy giật được thêm lần hẹn hò từ cậu mà mình có thể cho ấp những người đóng vai khác rồi nè.}
“Đừng có nói như mình là cục nợ chứ…”
Nói đi cũng phải nói lại, Hazuki là nữ vương sát thủ cựu binh, cô đã hớp hồn liên tiếp nhiều anh chàng đóng vai và khiến họ phải nghỉ hưu sớm, tạo nên ảnh hưởng nhất định trong cách công ty vận hành. Trong con mắt của những người phía công ty, sự tồn tại của Ryoma y như một đấng cứu thế cản lại bước tiến của một Hazuki đang muốn làm gì thì làm.
{Sao mà cái trải nghiệm này gợi lại chuyện xưa quá đi… Thiệt tình.}
“Hửm, chuyện xưa.”
{Ừa ừa, chuyện xưa.}
“Nếu như Chiaki-san có thời gian thì không biết cậu kể mình nghe có được không. Xem chừng một chuyện cực thú vị mà.”
Trước lời thầm thì đầy ẩn ý qua điện thoại, Hazuki phản ứng một cách tự nhiên. Chiaki đã chêm vào câu đệm thì cũng đến lúc cô gặng hỏi chứ.
{Tuyệt zời, cậu hỏi mình luôn rồi nhỉ! Nói thực nhé, lúc ấy là khoảng một năm sau khi mình lập ra cái dịch vụ đại lý người yêu này. Khi đó việc kinh doanh vẫn chưa đến đâu cả, nhưng mình đã tuyển được một người đóng vai. Về sau được mệnh danh là ‘nữ thần bá đạo’ đó?}
”Trời, lại tậu thêm một cái tên kỳ cục rồi… Xét tới tính cách của Chiaki-san thì người đóng vai đó để lại ấn tượng đến thế cơ à.”
{Ừ thì thế! Mình tuyệt đối không thể quên đâu, chỉ người con gái ấy thôi.
Từng lời của Chiaki chất chứa sự cảm tạ như nuối tiếc khôn nguôi.
{Cô nàng quay sang làm việc cho một công ty lớn nên nghỉ việc bên mình sau 9 tháng rồi, một con quái vật thật sự cậu à, mới 18 tuổi đầu đã đạt được tỉ lệ chỉ định 81% rồi. Mình phải mang quà cáp sang mà xin xỏ ‘Đừng bỏ mà!’, cứ qua qua lại lại như vậy không biết bao nhiêu lần rồi.}
“Chiaki-san… làm đến mức đó ư? Còn chưa kể con số 81%, có lộn không vậy…? Quả thực quá khó tin mà.”
Một vị sếp như Chiaki gặp mặt người đóng vai và đi thương lượng triền miên thì đúng là chuyện hiếm.
Không biết cô ấy đã đóng góp được nhiều bao nhiêu cho Farfalle, công ty dịch vụ đại lý người yêu rồi. Hành động ấy là cách cảm xúc không nỡ rời xa của Chiaki được hiện thực hóa.
{Thì thế mới có từ ‘bá đạo’ mà. Nắm rõ trái tim của lũ đàn ông trong lòng bàn tay và làm nên những con số chẳng khác nào là gian lận kia. Mình còn trả tiền cho cổ để đi dạy và làm hình mẫu cho những người đóng vai khác, nhưng ấy là nhón hai chân vào thế giới tâm lý học rồi.}
“... Với một người 18 tuổi thì đúng là quái vật thiệt.”
{Giống như Hazuki-chan đó. Một tháng cuối trước khi rút ra, mỗi tuần cô nàng phải ngập mặt với 6 lần hẹn hò, mình nghĩ cổ còn nhận được một khoản không nhỏ cho việc rời công ty từ khách hàng. Nói thực thì có thể chơi luôn con số 7, nhưng thế như giết người vậy nên mình đã phải ra tay điều tiết mà.}
“Như chẳng có ngày nghỉ vậy…”
Đương nhiên, người đã làm nên kỳ tích này, không ai khác ngoài “nữ thần bá đạo”.
{Người đó đã quy tu ở ẩn rồi, nhưng nhờ việc được gặp một cá nhân xuất chúng như vậy mà công ty mình còn có được những khách hàng sẵn sàng trả phí môi giới lên gấp nhiều lần đó? Dã man con ngan luôn cậu hơ?}
“Trình cỡ đó thì Chiaki-san cũng phải làm một cuộc thăm hỏi trực tiếp nhỉ. Đối với công ty thì không gì khác có thể đáng khích lệ bằng.”
{Thế đó, thế đó. Đến giờ mình vẫn còn day dứt, rằng giá như có thể cản lại quyết định ra đi của cô ấy, dù có phải dồn hết nguồn lực khi đó vào cô á. Cô nàng vẫn còn trẻ măng à, đến cuối cùng ắt hẳn sẽ trở thành mặt hàng cực kỳ có giá của công ty.}
Một tông giọng thành thực không chút gì là tâng bốc.
Một nhân vật để lại cho Chiaki nỗi nuối tiếc đến nhường này, có lẽ từ giờ trở đi sẽ không còn xuất hiện.
“Nè, cậu càng nói mình nghe, mình càng nghĩ là hình như đã tiếp xúc với nữ thần bá đạo này rồi thì phải…”
{Không, cái người phải chịu trách nhiệm cho sự thất thoát nghiêm trọng những thành viên tai to mặt lớn nhất trong công ty mình đang nói cái gì thế hả. Làm được chuyện tầm cỡ này với tư cách là một khách hàng, ngoài Hazuki-chan thì còn ai trồng khoai đất này nữa. Tiện thể, sao Hazuki-chan không thử làm một người đóng vai nhỉ!? Hazuki-chan mà làm đồng minh của mình thì an tâm không gì bằng, có khi công ty này còn xưng bá cả thiên hạ.}
“Fufuu, thôi mình xin kiếu. Với cái thế giới không ngọt ngào ấy.”
{Phải có tài cán của Hazuki-chan cơ. Cậu làm chìm nghỉm hết trơn cựu binh bên mình mà.}
“Phản lại một câu khó đỡ nhỉ…”
Ngay lúc Hazuki thốt ra câu cảm nhận thực lòng đó… Chiaki tiếp lời với một tông giọng được cất lên từ con tim sâu thẳm.
{Nhưng vận mệnh chơi gì hề hước quá. Công ty mình 2 lần được cứu bởi cái tên họ đó, cảm động đến phát khóc luôn, bây giờ này.}
“Hửm? Nữ thần bá đạo ấy cũng có họ là Shiba à?”
{Ôi!! Tẹo nữa là chết! Nguy nguy. Bí mật công việc!}
Chiaki lỡ để lộ một sự thật cực kỳ nguy hiểm, và vì lẽ đó, cô tốp bản thân lại với những từ ngữ chỉ an toàn ở mức vừa đủ. Không phải là giờ làm việc ở công ty nhưng cô nàng vẫn giữ khư khư sự chắc chắn.
Dù thế… những lời nói của Chiaki vẫn đọng lại trong tâm trí cô.
“Fuu…”
10 phút sau khi cuộc gọi đã ngắt, Hazuki ngắm nhìn khung cảnh trải rộng từ tòa căn hộ, hai bên lông mày của cô đã nhíu lại về phía trung tâm.
“Nữ thần bá đạo…”
… Nhân vật này.
“Một người phụ nữ đã nghỉ việc để làm cho một công ty sừng sỏ… Có họ hiếm là Shiba, khi ấy còn 18 tuổi. Hình như cô ấy cũng có nói là mình có em trai…”
Hazuki chỉ biết lờ mờ về duy nhất một người.
“Kaya-san… sự trùng hợp đó, không thể đâu ha…”
Lời độc thoại như thầm thì đã mất hút bên trong căn phòng.
--------------------
Trans: Đấy, cái bản chất của dịch vụ này nó phải thế. Luôn còn đó những mảnh đời thiếu thốn về mặt tình cảm dù cho họ đã có cuộc sống sung túc hơn bao người, đặc biệt là trong xã hội Nhật Bản, nơi mà “sức khỏe tinh thần” vẫn chưa được chú ý đúng mức và từ đó loại hình này mới được sinh ra, cốt để chất phần thặng dư về mặt vật chất sang cho tinh thần (tôi tin ý nghĩa ban đầu ít ra là vậy). Chứ còn vờn qua vờn lại cho thật đã như “Kanojo, Okarishimasu” (bạn gái thuê) thì nó thuộc một “phạm trù” hoàn toàn khác rồi…
.
.
.
.
.
.
.
Mà tôi chém cái nhảm lìn gì trời. Oanh oem ở đây đâu phải vì cái này. Món khai vị đã được dọn lên. Giờ chuẩn bị đi húp mâm chính thôi nhá ('ω')ノ