Koibito Daikou wo hajimeta Ore, naze ka Bishoujo no Shimei Irai ga Haittekuru

đêm vọng lễ giáng sinh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Muu…”

Vào một hôm nọ trong khoảng thời gian hai tuần trước ngày có đêm Noel.

Himeno nằm chúi mặt trên giường trong phòng riêng của chính mình và rên rỉ ỉ ôi với một giọng nói bé xíu. Cô nặn ra một vẻ mặt u uất vô cùng, đôi đồng tử tròn xoe nheo lại còn một nửa.

Nguyên do bắt nguồn từ manga trên Twittet đang hiện lên trên màn hình tinh thể lỏng của chiếc điện thoại mà cô đang khư khư trong tay.

Manga bốn khung tranh được Himeno đăng trên Twittet ra đời từ những trải nghiệm thực tế của cô khi hẹn hò với Ryoma. Nó có tên là “Có lẽ là chuyện thật” và đã ra được tới số thứ 4 rồi.

Qua cái tiêu đề thôi cũng đủ để ngờ ngợ ra chuyện gì, nhưng nhắc lại cho nhớ, đây thực chất là tác phẩm được chấp bút về dịch vụ đại lý người yêu, cụ thể là tham khảo trực tiếp từ việc đi chơi cùng Ryoma.

Một phần vì cô vẽ về sự thật, nên tính thực tế của câu chuyện cũng theo đó mà đi lên. Kết hợp với tài nghệ hội họa của Himeno, sê-ri này trở nên nổi như cồn, đặc biệt là chương mới nhất đã đạt được 40 ngàn lượt thích.

Tất nhiên, việc gom được lượng ủng hộ cỡ này là do cô đã nâng đứa con tinh thần của mình lên tầm vẹn mỹ, nhưng con số ấy cũng là cách dư luận đổ dồn sự kì vọng vào những chương tiếp theo.

Tiếp nối thành công đó, Himeno đang dày công chuẩn bị cho chương 5. Và cái sự “chuẩn bị” đó là bức vẽ hình ảnh nữ chính đang hí hoáy trên tờ lịch của ngày 24 tháng 12 dòng chữ “Được đi hẹn hò”. Kết quả là đúng như những gì cô nghĩ, cộng đồng mạng đang dần sục sôi.

[Cuộc hẹn hò hôm Giáng Sinh không biết sẽ ra sao đây ta!?]

[Ngóng dài cả cổ! Canh mỗi giây mà đăng đi!]

[Manga của Debiru-chan quả là tuyệt cú mèo! Chim chuột lẹ lẹ cái coi.]

[Cuộc hẹn hò nồng cháy nhất từ trước đến giờ sắp tới zồi!]

[Giáng Sinh năm nay có được cái manga này để nhai là diễm phúc.]

Himeno đang có hàng dài những người hâm mộ… à không, manga của Debiru-chan mới đúng. Thêm nữa, chính vì cô làm mọi người phải đoán tới đoán lui về mạch tiến của truyện nên những cảm nhận cứ lũ lượt kéo tới trẩy hội ở phần bình luận.

Việc tác phẩm của cô có tiếng vang như thế dĩ nhiên là điều đáng mừng. Mừng thì cũng mừng đó… nhưng giờ Himeno đang rớt cái bịch vào một tình cảnh kỳ thực chẳng thể nào hân hoan nổi.

“Shiba, để trống lịch được không đây…”

Cô lí nhí thành lời mối lo âu. Đến tận lúc này đây, một mẩu tin xác nhận vẫn chưa được gửi tới điện thoại của Himeno, làm cô thấp tha thấp thỏm không biết rằng cuộc hẹn hò với Ryoma vào đêm Giáng Sinh có được trở thành hiện thực hay không.

Nhờ những lần đi chơi với Ryoma mà manga của Himeno mới được tác thành và cô mới có thể nhập tâm vào cảm xúc nhân vật hơn hẳn.

Nói nôm na, nếu không cặp kè với Ryoma thì Himeno sẽ chẳng thể duy trì được chất lượng của tác phẩm mình.

[Ủa chứ lỡ như Ryoma kẹt lịch thì đi yêu cầu một người đóng vai khác cũng được mà?]

Dù ta có nêu một hướng giải quyết như thế với Himeno thì cô cũng không chịu gật đầu.

“...Shiba là được. Không phải Shiba, ghét…”

Đây không phải chỗ cô có thể nhượng bộ được. Trong đầu Himeno đã chắc như đinh đóng cột về việc hẹn hò với Ryoma. Nội việc ghép cặp với một người đóng vai khác như giải pháp thay thế là cô đã thấy không ưa rồi.

“Nên… liên lạc với Shiba thôi nhỉ.”

Nếu Himeno nhắn cho cậu một tin dò hỏi thì sẽ trót làm Ryoma luống cuống thêm. Hiểu được điều đó, cô chọn cách đợi cậu. Nhưng thời gian thì chẳng đợi ai.

Himeno nhấp vào nút DM[note37244] trên Twittet, rồi lại nhấp tiếp vào biểu tượng của Ryoma thêm lần nữa và gõ tin bằng cả hai tay.

[Shiba, ngày mai sau giờ học, có thể gặp ở trường không? Có chuyện muốn nói.]

Sự lưỡng lự bao phủ lấy Himeno, nhưng cô vẫn gửi lời nhắn này đi.

[Dự định Giáng Sinh ra sao rồi?]

Lúc đầu cô để thế này cơ. Nếu thế thì chỉ cần một câu trả lời, mọi sự bất an trong Himeno ắt hẳn sẽ tiêu tan. Có điều, cái tin nhắn ấy không thể giúp cô thực hiện chỉ một điều thôi. Cái ham muốn nhú lên trong lòng cô sẽ không tài nào được đáp ứng.

“Muốn gặp rồi nói quá…”

Một ham muốn mà cô tuyệt đối không thể tiết lộ với Ryoma. Ấy là nguyện vọng được mặt chạm mặt mà giao tiếp với cậu.

Gửi xong, nếu có hồi đáp thì tốt biết mấy… kỳ vọng là thế, nhưng cái màn hình vẫn cứ trơ ra như vậy, làm cô phải tiếp tục dán mắt vào nó. Ngay lúc ấy,

“m.”[note37255]

Khi cô chỉ mới nhận ra một giao diện khác tự ý xuất hiện trên màn hình điện thoại, một tiếng rung “brư brư” cất lên. Phản chiếu lên đôi đồng tử tím biếc ấy là màn hình cuộc gọi đề sẵn cái tên Ami, bạn cô.

Hôm nay, cô không có ý định gọi cho Ami hay gì cả. Himeno nhanh chóng bắt máy để cuộc gọi tới không bị ngắt, vẻ bất ngờ lộ rõ ra bên ngoài.

“A, alo… Ami?”

{A-lô! Cậu vất vả ròi, Himeno! Giờ đang làm gì zợ?}

“Nằm ườn trên giường.”

{Ô, vậy tớ gọi đúng lúc cậu đang khá là thư giãn hơ}

Bây giờ là 9 giờ 30 phút tối. Đã tối muộn vậy rồi, nhưng Ami vẫn trò chuyện với cô với cái khí thế không khác bình thường là bao.

“Cơ mà, sao gọi thế? Lúc nào nhắn tin xong là cũng gọi luôn mà.”

{Ờ thì… [Tớ gọi nhá?] Tớ lo là nếu nhắn thế thì chẳng phải sẽ bị từ chối sao. Nên tớ mới làm theo cái cách này.}

“Himeno, không phải không thân gì với Ami. Tại sao nghĩ vậy?”

{Ờm, thì nó cũng có liên quan tới lý do vì sao tớ đột ngột nhá cậu một cuộc… Kiểu Himeno có ổn không ta? Tớ muốn hỏi vậy ấy.}

Đến đây, cái chất giọng cao hứng bị dẹp sang một bên. Ami quay trở lại ăn nói nghiêm túc, thế nhưng Himeno vẫn không thể làm rõ điều Ami nhắc tới.

“Cái gì ổn?”

{Cậu hỏi thế làm tớ cũng khó tiếp lời thật… nếu có thọc mạch quá đà thì cho tớ xin lỗi, nhưng tớ nghĩ chẳng phải Himeno đang cãi nhau với bạn trai mình là Ryoma-san… hay sao.}

“Không, không cãi. Thiệt. Shiba rất tốt bụng.”

{Tớ cũng không tài nào tưởng tượng được cái lúc hai người cãi nhau đâu? Chỉ là Himeno gần đây, cậu cứ ngó điện thoại miết với vẻ bặm trợn cực kỳ rồi gầm gừ lên xuống, trông như đang vật lộn với nỗi lo lắng vậy, nên tớ chỉ nghĩ đến điều đó á.}

“Ừm…”

{Thế nên… Này, nếu trong tầm của tớ thì tớ sẽ tư vấn cho cậu nha. Tớ là đứa đã buột miệng rằng Himeno có bạn trai nên chắc cũng không đáng để đặt lòng tin vào, nhưng nếu lỡ có lần sau thì cậu cứ đạp mặt tớ luôn cũng được mà!}

Nghe câu ấy cho trót, Himeno mới ngộ ra. Rằng Ami gọi cho cô vì lo cho mối quan hệ của cô với Ryoma. Tuy vậy, việc cô hiểu lầm được đến thế này thì cũng là điều dễ hiểu.

Vì sự thật là cô đã trải qua khoảng thời gian trên trường đại học với cái vẻ mặt căng như dây đàn.

“Cảm ơn đã lo, Ami. Nhưng không có gì đâu đó. Với Shiba, thật sự vẫn vậy.”

Himeno thành ra như thế này là do Ryoma vẫn chưa báo cho cô biết, dù chỉ một tin thôi, rằng thời gian biểu hôm Giáng Sinh của cậu ra sao. Nếu phải nhấn thêm một câu nữa, lịch đăng manga của cô phụ thuộc vào tin nhắn ấy và rất có thể sẽ theo đó mà đổi luôn.

{Thế thì được, mà hôm qua tớ mới chợt nghĩ đến điều này thôi á. Rằng mình chưa từng thấy hai người đi về chung với nhau lần nào cả, dù cho Himeno và Ryoma-san học chung một trường. Sau khi tiết học kết thúc, cả hai người còn chẳng gặp nhau nữa, đúng chứ?}

“m! Đ-điều đó… Himeno đã nói với Shiba rồi mà. Rằng có việc nên cứ một mình về trước.”

{Ơ!? Nhưng những sự kiện như hẹn hò sau giờ học phải vui cực kỳ luôn mà!? Nếu xét tới tính cách của Himeno thì thậm chí, tớ cảm giác là cậu còn làm nũng với anh ấy kiểu ‘Cùng về thôi’ ấy}

“...”

Himeno nặn ra những lời đó để cho Ami không đọng lại ấn tượng xấu về Ryoma được, nhưng Ami lại nằm lòng tánh bạn mình ra sao và rốt cuộc cảm thấy cái gì đó cứ lệch lệch.

Định sẵn trong lòng sẽ chôn vùi sự thật về mối quan hệ của cô với Ryoma, Himeno bắt não mình phải hoạt động hết công suất để viện một cái cớ cho trót lọt.

“Himeno nói là về một mình… vì lo lắng cho tương lai. Himeno không muốn chuyện ấy lộ ra với Shiba.”

{Tương lai!? Mới năm nhất mà cậu đã tính chuyện tương lai rồi!? Mà nói sao ta, tớ thấy thế vĩ đại quá đi… Hửm? A! Hahaaa, hiểu rồi nhé.}

“...Gì, gì cơ?”

Ngay lúc nghe được nguồn cơn cho sự lo lắng của cô, Ami vang vảng cái tông giọng xen lẫn nụ cười toe toét, khiến Himeno liền có dự cảm chẳng lành. Và khoảnh khắc tiếp theo chứng thực cho điềm dữ trong lòng cô.

{Lo lắng cho tương lai ấy ha, là tự hỏi ‘không biết có thể được kết hôn đường hoàng với Ryoma-san không ta’, hay ‘không biết có người con gái nào khác đeo đuổi anh chàng không ta’, kiểu kiểu thế chứ gì? Cậu không muốn ảnh vì thế mà nghĩ mình õng ẹo quá đà nên mới đi về mình mình, đúng ha!? Thôi nào, Giáng Sinh sắp đến sát đít cả rồi, đừng làm cái bầu không khí phải căng cứng ngay trước sự kiện này chứ!}

“m, Himeno k-không nghĩ mấy điều đó. Khác cơ… Là về hướng đi sau khi tốt nghiệp.”

{Rồi rồi. Dù gì đi nữa, ham muốn độc chiếm của Himeno cũng vô cùng mãnh liệt, cậu đâu thuộc dạng hẹn hò cho vui, phải chứ? Tớ nghĩ thế tức là anh giai cậu chọn phải là một người có thể đi đường dài cùng cậu, và nếu đã có trong tay một anh bồ ngon đến nhường đó thì tớ chắc cậu cũng phải lo ngay ngáy lắm hơ.}

“...”

Không phải là Ami đang liên mồm về một điều chệch hoàn toàn. Nội cái việc hình dung Ryoma sắp sửa cặp kè với một khách hàng khác là cảm giác ghen tỵ đã bốc lên nghi ngút trong lòng Himeno rồi. Nhưng nếu hỏi cô tại sao con tim lại rẽ cô theo hướng đó thì câu trả lời ấy vẫn còn đang lọt thỏm trong một mê cung.

{Thực chất, Himeno muốn kết hôn với Ryoma-san chứ gì?}

“T-tại sao câu chuyện lại vậy.”

{Nào nào, đừng bẽn lẽn thế, thử kể mình nghe cái.}

“...”

{Ơ, bơ mình luôn!? Vậy là cậu không muốn ư!?}

“K-không phải thế. Chỉ là không thể tưởng tượng nổi… Không nổi nên không nói.”

{Hahaa! Quả thực là khi bị nói thế đột ngột thì cảm nhận như vậy cũng phải ha. Nhưng chỉ cần mấy lời ‘không muốn kết hôn’ không bị đưa ra thì câu trả lời coi như đã xuất đầu lộ diện rồi nhỉ?}

“Đang hẹn hò nên thế là lẽ thường tình…”

{Tông giọng đanh thép ghê hơ.}

Tuy là Himeno đang sử dụng dịch vụ của công ty đại lý người yêu, nhưng như vậy không đồng nghĩa với việc cô khư khư một thái độ dễ dãi trong cái chuyện hẹn hò. Việc hẹn hò nhiều lần với người đóng vai là Ryoma là một minh chứng cho câu nói trên.

{Nhưng mà, tớ cũng an tâm phần nào rồi. Tớ chưa từng được thấy những nét cơ mặt của HImeno đông đá đến thế trước đó, nên cũng đứng ngồi không yên luôn á. Có lẽ nào là một điều gì đó không thể vãn hồi được nữa, tớ cứ đắn đo không biết là cậu có lo mấy điều vậy không.}

“Ấy là sai, Himeno không sao.”

{Một lời khuyên cho Himeno nhé, so với việc ôm đồm nỗi thấp thỏm ấy một mình thì tâm sự với ai đó chẳng phải tốt hơn sao? Càng nghĩ càng thấy cái vai trò này không thuộc về tớ đâu, phải là Ryoma-san thì mới đúng người đúng việc cơ.}

“Vậy ư…? Được trò chuyện qua điện thoại với Ami làm Himeno đỡ lên.”

{Tớ thì thấy vui với lời đó của cậu rồi nhưng quả thực vẫn nhất anh bạn trai cơ. Bao quanh Ryoma-san luôn là một luồng hào quang của một con người xoay xở được vô số việc, cộng thêm cái sự chín chắn được phô ra hết cỡ cho mọi người coi đó? Nếu là mối tơ lòng của người bạn gái mà anh chàng trân quý, nhất định anh sẽ thành tâm lắng nghe cậu, và gỡ rối cho cậu đó. Theo những thông tin mình tìm hiểu được, nếu con trai được bạn gái mình nhờ cậy thì có vẻ họ sẽ sung sướng lắm đó.}

“Vậy… ư.”

{Dù jì, Himeno cũng sẽ đi hẹn hò hôm Noel giống như Fuuko, đúng không, và khi mà cái sự kiện một năm một lần đó đang cận kề lắm rồi thì cậu có thể dựa dẫm vào bạn trai mình từng ấy cũng được mà? Dù cho cậu có tin tưởng anh chàng, quả thực nếu không tỏ ra quyến luyến thì tớ e là nỗi lo bị người khác cuỗm đi sẽ không lắng đi. Mà chắc cậu không muốn nghe lời ấy từ một đứa cù bất cù bơ như tớ nhỉ.}

“Fufu.”

{Không phải điều gì đáng cười đâu, tớ nói thật đó. Cái hành động đó vô ý tứ thiệt nha!?}

“Cảm ơn Ami. Himeno, sẽ thử dựa dẫm.”

Nói vậy chứ, mối quan hệ giữa Ryoma và Himeno vẫn là một mớ bòng bong đến độ khó có thể tiết lộ với ai; căn bản mà nói, cô không thể cứ thế dựa vào cậu được. Đây chỉ là những lời dùng để trấn an Ami.

{Không có chi. Cậu mà cho những mối lo lắng được siêu thoát thì tớ cá là cuộc hẹn hò của cả hai sẽ tươi vui hơn nhiều, nên thử cố đi đó. Lỡ bị Ryoma-san càm ràm mấy câu kiểu ‘Phiền bỏ xừ’ thì cậu hãy liên lạc tớ nha? Tớ sẽ quăng cho cậu một phao cứu nạn hẳn hoi.}

“Shiba sẽ không phàn nàn như thế.”

{Tớ cũng biết mà! Vậy nhé, tối muộn rồi, tớ cảm thấy đến lúc cho việc đi tắm. Ngày mai lại gặp ở trường nha, Himeno.}

“Ừm. Cảm ơn về hôm nay. Đừng để cóng người, Ami.”

{Then kiu vì đã lo cho tớ nha, cô bạn gái của Ryoma-san.}

“m.”

Ngay khoảnh khắc Himeno như vừa ực một hơi lại, cuộc gọi đã bị ngắt. Himeno bỏ chiếc điện thoại áp vào tai xuống, cô vừa nhòm vào màn hình vừa lẩm bà lẩm bẩm.

“Ami lại chọc rồi…”

Dù vậy, cái quả trêu ấy là một đòn dễ chịu với Himeno. Với một người chưa từng có bồ như Himeno, nó để lại cho cô một dư âm mới mẻ.

“Nếu như Himeno có được một người bạn trai thật sự, mọi thứ chắc sẽ vui hơn rất rất nhiều…”

Con tim của Himeno thình thịch lên hẳn, cuộc gọi với Ami làm cho cô thành thực hơn với cảm xúc của chính mình. Nhưng chuyện vui chưa dừng lại ở đó.

“Aa.”

Điện thoại Himeno rung lên một nhịp, báo hiệu có thông báo tới. Người đã làm cô chầu chực mãi thôi giờ đã phản hồi lại tin nhắn của cô.

[Cảm ơn đã nhắn tin cho anh nhé, Himeno. Sau giờ học ngày mai, mình có thể gặp nhau được nha. Anh thì sau tiết 4 mới xong, còn thời gian biểu của Himeno thế nào?]

Tin nhắn ấy làm cho ngày mai thật đáng mong đợi.

“Fufu…”

Himeno giãn khóe miệng của mình ra trong vô thức, cô nhẹ nhàng đong đưa đôi chân của mình trên giường ngủ. Như để ém đi cái tình trạng đó của bản thân, cô gửi cho cậu một tin cụt lủn [Tiết 4. Cùng với Shiba].

*

Ngày hôm sau, giờ tan trường. Bầu trời trong veo mở rộng ra xa tầm mắt với sắc ráng chiều làm chủ đạo.

“Đã bao nhiêu ngày rồi kể từ lần cuối mình gặp Himeno ta…”

Ryoma chân ướt chân ráo hướng tới phòng học còn trống trên tầng 5 theo mẩu tin cậu nhận được từ Himeno, miệng lầm bầm những lời độc thoại như vậy. Hai người đều phải học tận 4 tiết, nhưng lớp của cô xong trước nên Himeno nhanh chân tìm điểm gặp gỡ cho cả hai.

Khi Ryoma mở cửa căn phòng được cô chọn trong niềm mong chờ về một cuộc gặp mặt sau khoảng thời gian dài đằng đẵng… thì ánh lên trong đôi mắt cậu,

Là hình ảnh một thiếu nữ với làn tóc lấp lánh màu bạch kim buộc sẵn bằng dây thun, trông cô không khác gì một học sinh sơ trung bé bé xinh xinh lọt thỏm giữa một ngôi trường đại học. Cô nàng nghe được tiếng cửa mở ra đóng vào và quay người sang hướng cậu. Ánh nhìn của cả hai khi ấy chồng khít lên nhau.

“Lâu rồi không gặp nhỉ, Himeno. Trong lúc đợi, em ăn kẹo à?”

“Ừm.”

Khi cậu nhìn vào Himeno thì miệng cô đang nhồm nhoàm qua lại như một con chuột Hamster và cô gật lên gật xuống cái đầu mình. Trong lần hội ngộ kể từ đời nảo đời nào này đây, một tình huống độc lạ không hề nhẹ được bày ra trước mặt cậu, nhưng tánh ưa đồ ngọt nom ra dáng Himeno làm sao.

“A, cứ từ từ mà tận hưởng cũng được. Đừng cố mà nuốt cái ực.”

Lúc thấy cô ráng làm cho những miếng kẹo trôi xuống bụng bằng nước trà trong bình đựng nước mà mình mang theo, chắc hẳn muốn giữ ý tứ với cậu và còn để mau mau tiến đến màn đối thoại, cậu tốp cô giữa đường và tiến lại gần.

Ngay cái bàn chính diện chỗ ngồi của Himeno đặt một cái túi phồng to tổ bố, trong đó có hai loại đồ ngọt là bánh quy xốp bơ và chocolate chip[note37245] đã được phân chia sẵn. Cô cũng gom lại ngay ngắn phần vỏ bánh ăn xong thành một chỗ.

“Himeno, anh ngồi cạnh được không?

*Cộp cộp

“Hahaa, cảm ơn em.”

Lên rồi xuống, đầu cô vẫn thế, mồm không ngừng chuyển động. Himeno cựa quậy chẳng yên, cô còn lấy bàn tay bé nhỏ của mình chạm vào chiếc ghế bên cạnh và mời cậu ngồi, nhưng trong đôi mắt tròn xoe màu thạch anh tím ấy có lóe lên tia sáng. Cái biểu cảm ra vẻ lạnh lùng kia là chuyện thường ở huyện rồi, nhưng thấp thoáng ở đâu đó vẫn lộ ra một sự vui mừng khôn tả.

Được cô cho phép, Ryoma ngồi xuống trong từ tốn và đặt lên trên cái bàn rộng thênh thang chiếc cặp xách.

“...Shiba, vất vả rồi.”

“Em cũng thế. Em nuốt xong rồi thì mình làm lại lần nữa nhé. Lâu rồi không gặp, Himeno.”

“Ừm. Thật may khi đã gặp được hôm nay.”

Cái liếc ngang sang của Himeno ôm trọn lấy cậu và cô nói ra lời chào hỏi thẳng thừng của mình.

“Cái túi xách này, còn bỏ cả phần đồ ngọt của Shiba, nên vừa ăn vừa nói.”

“Cứ mỗi khi mình gặp là em lại chuẩn bị cả phần anh, cảm ơn nhé. Thật ra anh cũng đang có hứng ăn bánh quy.”

“Ăn nhiều vào. Cái này ngon.”

“Vậy anh không khách sáo nha.”

Mỗi lúc bí mật gặp nhau trong một căn phòng trống sau giờ học trên trường là họ lại nói chuyện với nhau như thế, lần nào cũng như lần nào. Chính vì Himeno mang đồ ngọt mỗi ngày và chia phần cho cậu nên thế ắt hẳn mới diễn ra được.

“Anh có cầm cả phần của Himeno đó. Rồi mời em.”

“Ừm.”

Ryoma lấy từ trong túi ra chiếc bánh quy cho mình và đưa thêm phần khác cho Himeno khi cô mới chén sạch sẽ ban nãy. Himeno nhận nó bằng cả hai tay, phần khóe mắt của cô nheo lại ra chiều mãn nguyện lắm.

“Ủa, đây là bánh của Himeno nhưng anh lại nói là ‘mời em’, nghe kỳ cục quá ha…”

“Hửm? Shiba đã lấy cho Himeno nên không kỳ.”

“Vậy ư?”

“Ừm.”

Đúng ra người chủ phải nói lời mời, nhưng Himeno thì không quan tâm đến những chuyện ấy. Cậu chu đáo tới cô rồi chuyền bánh cho cô, những hành động ấy làm cô lâng lâng trong hạnh phúc.

“Vậy… còn một cái nữa. Mời em.”

“Ừm. Cảm ơn.”

Khi Ryoma đưa cho cô thêm một cái bánh quy nữa, Himeno nhanh chóng nhận nó trong tay. Chẳng hiểu tại sao, cậu cảm giác như mình vừa cho một con vật bé xíu trong sở thú ăn.

Lúc này đây, bên tay phải của Himeno là bánh quy bơ, còn bên tay còn lại là bánh chocolate chip, cô đảo ánh nhìn liên tục, hết từ trái lại sang phải, trông vẻ mặt cô nàng đang đăm chiêu vô cùng. Himeno phân vân không biết nên lựa cái nào, nhưng rốt cuộc cô cũng ra được phán quyết và bánh bơ là bên chiến thắng.

Ryoma quan sát điều đó và cũng cho chiếc bánh vào mồm.

“Shiba, ngon không…? Himeno muốn hỏi cảm nhận sau khi ăn.”

“Ừm, ngon lắm ngon lắm. Đúng thực là chiếc bánh do Himeno chọn có khác nhỉ?”

“Himeno mua rất nhiều nên mới lựa được cái ngon.”

“Ahahaa, ra thế.”

Cả hai không liên tục tọng bánh quy vào mồm mà nhâm nhi từng chút một để cuộc trò chuyện không bị ngắt quãng.

“Đây là một câu hỏi thôi nhé… Mỗi tháng Himeno dành ra bao nhiêu tiền cho đồ ngọt vậy? Có thực sự tốn lắm không?”

“Kìm lại ở tầm 10 ngàn yên[note37246] mỗi tháng.”

“Hở? Đã kìm rồi mà tận 10 ngàn yên!?”

“Vì vẽ manga nên Himeno ăn kẹo để nạp đường.”

“A! Ra thế. Bánh kẹo cũng là món đồ thiết yếu với công việc nhỉ.”

“Ừm. Nhưng ở trường Himeno vẫn trót ăn rất nhiều, nên cũng chỉ cho vào một cái cớ.”

“Nhưng biết sao được ta, lúc học mình vẫn cần xài não mà? Em thấy đó, với học sinh thì việc học cũng na ná với công việc mà.”

“Shiba làm vậy là nhanh chiều hư…”

“Xin lỗi xin lỗi.”

Ryoma xin lỗi ngay tắp lự nhưng Himeno không phải là đang hậm hực gì cả. Một bầu không khí tươi vui đang bao bọc lấy chốn này, nơi mỗi người có thể nói với nhau những câu vụn vặt nhẹ bẫng.

Và nếu phải đề cập đến chủ đề thực sự thì thời điểm này có lẽ là tốt nhất.

“Thế hôm nay có chuyện gì vậy? Em nhắn là có chuyện muốn nói ấy.”

“Ừm. Chuyện muốn nói là dự định hôm Giáng Sinh. Himeno vẫn chưa nghe được gì từ Shiba nên hôm qua mới nhắn tin.”

“A!? Thế, thế cơ à… Anh thật có lỗi quá. Vì thiếu người ở chỗ làm thêm nên việc phân chia ca làm loạn xì ngầu lên cả. Tạm thời thì hôm nay ổn ổn rồi, nhưng trước khi mình gặp, anh nhá em được một cuộc thì tốt biết mấy nhỉ…”

“Không sao. Hôm nay đã hứa sẽ gặp nên Himeno nghĩ đến lúc ấy rồi nói cũng được.”

“Em nói vậy làm anh biết ơn lắm đó.”

Himeno tuyệt nhiên không đổ lỗi cho Ryoma, cô thậm chí còn nói ra những câu từ đồng cảm với cậu. Chủ nhân của phần tính cách dịu dàng đến nhường này lại chưa từng có một người bạn trai ở bên, đến giờ cậu như không thể tin vào mắt mình được.

“Thế… Dự định của Shiba ra sao? Có thể hẹn hò với Himeno vào ngày 24 không?”

Himeno nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình sang một bên, phần lông mày của cô rũ xuống trông không yên làm sao. Trước cái biểu cảm làm cậu lờ mờ ngớ ra cảm nhận bên trong của cô, Ryoma cảm thấy thật tội lỗi và quyết định xua tan đi bầu không khí này bằng giọng nói vui vẻ của mình.

“Vào ngày 24 thì anh được rảnh từ tối đến khuya luôn đó. Ấy tức là anh có thể làm người yêu của em độ từ 6 giờ đến 11 giờ đêm, Himeno có thể theo được cái khoảng thời gian ấy chứ?”

“m! Được.”

“Thế tốt quá. Trưa nay anh có liên lạc với bên công ty rồi, anh nghĩ tí nữa Himeno gọi cho họ thì sẽ nhanh chóng được xếp lịch.”“Hiểu rồi. Vậy Himeno sẽ gọi luôn hôm nay.”

“Cảm ơn em như mọi khi nhé, Himeno.”

“Không, Himeno mới vậy.”

Chỉ là nói miệng với nhau, nhưng thế này thì việc hẹn hò hôm Giáng Sinh đã được quyết định. Đối với Himeno mà nói, cô không chỉ có cơ hội được đi chơi với Ryoma, mà còn có thể sáng tác cho phần tiếp theo của manga kia. Coi như một mũi tên trúng hai đích… biết là thế, nhưng có một điều làm cô vướng bận trong câu nói ban nãy.

“Shiba, có điều Himeno muốn hỏi.”

“Kiểu ‘không thể đẩy lên sớm hơn’ à? Nếu ý em thế thì có hơi căng đó nha…”

“Không. Không phải thế… Buổi trưa ngày 24, Shiba cũng hẹn hò với người con gái khác ư? Vì trông Shiba đã kín lịch lúc ấy…”

Căn bản, đây không phải là thứ nên hỏi. Dường như Himeno hiểu rằng điều ấy sẽ thật khiếm nhã làm sao, nên cô ngước lên nhìn cậu bằng cặp mắt long lanh và đan từng từ, từng từ một.

Nhưng nếu không làm vậy thì sẽ chỉ tổ khoác lên khuôn mặt Himeno một vẻ u ám, khiến cô không cảm thấy thỏa mãn gì cả.

Ryoma càng đi hẹn hò với chị em phụ nữ khác nhiều lần hơn thì Himeno chỉ càng mong được chiếm cậu cho riêng mình, nhưng đây mới chỉ là thứ còn đang nhen nhóm trong cô.

“Hẹn hò…? A, sai rồi sai rồi! Cái ‘thiếu người ở chỗ làm thêm’ không phải bên công ty kia, anh đang nói đến ở tiệm sách ấy! Hôm 24 có đêm Noel nên có đồng nghiệp nhờ anh làm thay… kiểu thế. Lúc đầu thì anh từ chối người ta rồi, nhưng ngoài anh ra chẳng còn ai thế cả…”

“Vậy, Giáng Sinh là chỉ có Himeno? Hẹn hò với Shiba ấy.”

“Độc mỗi Himeno thôi. Kể cả ngày 25 cũng không có ai đặt lịch với anh qua công ty mà.”

“Thế, thế ư… Vậy sao…”

Ngay khoảnh khắc Himeno nghe được câu trả lời ấy, mặt cô đột nhiên nhuốm lên một màu đỏ tươi, còn hai bàn tay thì chồng lên nhau với vẻ thẹn thùng. Chỉ có một người hẹn hò với Ryoma. Mẩu tin ấy đã giải vây toàn tập cái ham muốn được độc quyền của Himeno. Chỉ cần những lời ấy lọt tai thôi là cô đã có thể vừa lòng.

“Himeno lúc nào cũng giúp đỡ cho anh để anh nói cho nghe điều này, anh đây, trên phương diện một người đóng vai, không nổi tiếng đến mức ấy đâu nhé? Vì thế, em không cần phải bận tâm cỡ đó đâu.”

“Không… nổi tiếng? Nói dối.”

“Anh đâu dối mấy lời này làm gì. Nếu nói đến người đã nổi danh như cồn thì anh nghe là trong khoảng thời gian này, họ phải bù đầu bù cổ với lịch hẹn Giáng Sinh thôi, nếu được thì hình như công ty còn ép phải xuất trận cơ, nhưng anh thì không như thế.”

“...Thiệt?”

“Thật.”

“Tại sao…? Điều đó, thật khó tin…”

“Ahahaa, chỉ cần em phản ứng như thế là anh vui rồi đó.”

Tía lia là vậy, nhưng chính chủ câu nói không hay biết. Rằng xét về đánh giá bình quân cũng như xác suất được hẹn ra tiếp, Ryoma đang phá đảo với những con số phát dị, đến mức phía công ty phải đặt cậu vào tầm ngắm. Số lượng khách hàng ít ỏi cũng có liên quan nhiều đến việc này, nhưng trong số những người đóng vai, điểm đánh giá cậu thuộc về tốp đầu.

Gạt qua cái mác lính mới, nếu như cậu lãnh cái trọng trách hẹn hò và thiết lập được mối quan hệ với nhiều nhân vật hơn nữa, cá chắc là Ryoma sẽ nhận được cái tin nhắn túm cổ đi làm của công ty cho mà xem.

Tuy vậy, dù ta có nói thông tin này cho Ryoma biết thì có lẽ cậu chàng cũng không tỏ thái độ gì đâu. Chính vì cậu tiến vào thử thách này một cách nghiêm túc nên mới có thể nhích gần tới khách hàng mình như hiện giờ được.

“Được rồi, em nhớ chiếu cố cho anh đêm Noel đó. Buổi hẹn hò cuối cùng của năm nay, nhờ em nhé.”

“Ừm, Himeno cũng vậy…”

Khi Ryoma nở ra một nụ cười, Himeno gật đầu cái rụp. Trong con mắt của cô, Giáng Sinh năm nay là một dịp rất đặc biệt. Bởi lẽ, dù đã sống qua 18 cái nồi bánh chưng rồi, đây mới là lần đầu tiên cô được tống khứ những chuỗi ngày Giáng Sinh lủi thủi một mình.

“...A, đúng rồi. Đang tiện nhắc tới chủ đề Giáng Sinh, cho anh hỏi một câu được không? Dù có hơi đường đột.”

“Gì.”

“Himeno thích ăn bánh gatô không? Em ưa ăn đồ ngọt nên chắc hẳn là em cũng thích.”

“Ừm, rất thích. Sau khi hẹn hò xong với Shiba, Himeno định mua ở cửa hàng tiện lợi.”

“Không phải là tiệm bánh kem à?”

“Vì một mình thì khó vào.”

“Ồ, ra thế… Cơ mà em thích loại bánh nào?”

“Tại sao lại quan tâm đến thế?”

“Ơ.”

Sẽ tốt quá chừng nếu mọi thứ tiến triển thuận buồm xuôi gió, nhưng lỡ mà nhấn sâu thêm thì việc bị đáp lại với sự ngờ vực thế kia cũng không phải là điều bất thường gì cả. Tuy vậy, cậu không định hỏi mấy điều vớ va vớ vẩn mà không thấu đáo từ trước.

Himeno ngoặt lại cậu thế này là do Ryoma có cái chủ đích chưa thể nói ra lúc này. Cậu phải lừa cô cho trót lọt để không bị lộ bài.

“A, xin lỗi. Anh vẫn chưa giải thích gì cho em nhỉ. Thật ra, ở chỗ tiệm sách nơi anh đang làm thêm, người ta nhập về một cuốn sách mới ra lò về những bài kiểm tra tâm lý và anh đã đọc thử nó, hình như là mình có thể thực hiện mấy bài kiểm tra này bằng loại bánh kem ưa thích thì phải, nên anh mới tự hỏi không biết Himeno có thể giúp anh tí tẹo được không ấy?”

“Ừm, hiểu rồi. Loại bánh mà Himeno thích là Mont Blanc[note37247], Shortcake[note37248], bánh chocolate và Mille Crepe[note37249]. 4 thứ.”

“Mont Blanc, Shortcake, bánh chocolate và Mille Crepe… nhỉ. Được rồi.”

“Kết quả bài kiểm tra tâm lý… ra sao?”

Himeno vẫn đinh ninh rằng mình đang ở trong một bài kiểm tra.

“Ừm. Một người dịu dàng và biết chu đáo.”

“...Shiba ngốc. Himeno biết là Shiba nói bừa.”

“A, ahaha… Tại anh quên hết trơn những thứ ghi trong sách rồi. Nhưng mà anh hiểu rồi á nha.”

“Mặt Shiba, đang cười nham nhở.”

“Thế à. Thôi để lần sau anh xem thử. Anh dò lại lần nữa nhé: Mont Blanc, Shortcake, bánh chocolate và Mille Crepe đúng không?”

“Ừm. Himeno mong chờ lắm. Nếu sách ghi những điều xấu thì đừng nói Himeno là được.”

“Rõ. Cơ mà, mấy điều anh nói ban nãy, ‘dịu dàng và biết chu đáo’ ấy, là không sai đâu.”

“Shiba lại nhanh mồm…”

“Hửm?”

“Không có gì…”

Ryoma vẫn lảng tránh chủ đề ở cái câu nói cuối cùng kia, nhưng rốt cuộc cậu cũng thành công trong việc moi được loại bánh kem mà Himeno thích ăn là gì. Cậu còn nói ra thành lời những thứ bánh ấy đến tận lần thứ hai như một minh chứng cho sự khắc cốt ghi tâm của mình.

“À mà này, chỉ còn một chút nữa thôi là một năm sẽ kết thúc nhỉ. Khi ngoái nhìn, anh cảm giác mọi thứ trôi nhanh thật đó.”

“Himeno cũng thế.”

“Mà, vào ngày 20, trường đại học bước vào kỳ nghỉ đông nên chắc đây cũng là lần cuối của năm nay anh nói chuyện thế này với Himeno ở trường nhỉ.”

“Nếu không vô tình gặp nhau thì sẽ là vậy…”

“Vậy sao mình không thử cùng nhau về nhà hôm nay, coi như là lần cuối của năm?”

“m!?”

“Tất nhiên anh và em đang giao tiếp với tư cách là bạn của nhau, chúng ta sẽ tạm biệt nhau ở giữa chừng để anh không biết nhà Himeno ở đâu.”

Trước một Himeno đang tròn xoe đôi mắt, Ryoma đan nên câu chữ và đề xuất phương án của mình với cô. Nói cho mà biết, cái “lần cuối của năm” kia không phải là cớ cho lời rủ này, Ryoma chỉ đang chiếu theo cái kế hoạch cậu dựng sẵn.

“Mình nói chuyện nghiêm túc một chút nha, anh chắc là khoảng độ này, những người bạn của Himeno… Ami-san và Fuuko-san đang nghi ngờ mối quan hệ của hai ta ha. Họ không nói với em mấy lời kiểu ‘Tớ chưa bao giờ thấy hai người về chung với nhau’ à?”

“Sao, sao Shiba lại biết…”

Ngay hôm qua, trong cuộc gọi với Ami, cô nàng đã thốt ra lời đó với Himeno. Trong một thoáng, Himeno đâm nghi rằng chẳng lẽ hai người này đang thông đồng với nhau hay sao, nhưng những lời giải thích tiếp theo nhanh chóng xóa tan mối ngờ của cô.

“Cũng không hẳn là ‘biết’, ấy nằm trong dự đoán của anh. Chúng ta ở chung một trường và đang hẹn hò với nhau, nhưng chẳng ai thấy anh và em về chung bao giờ, nên ắt hẳn họ phải cảm thấy có gì đó sai sai ở đây; vả lại đây là bạn của em mà, họ sẽ dễ dàng nhận ra thôi.”

Đến giờ Ryoma vẫn nhớ. Những lời hai người đã nói với nhau trong căn phòng trống vắng lúc sau giờ học một ngày tháng 11, hôm mà cậu lần đầu chạm mặt Himeno trong khuôn viên trường.

“Này nhé, người đã nói sẽ ứng xử làm sao để bảo vệ Himeno là anh cơ mà. Anh sẽ không phớt lờ những thứ mình dự đoán được, hay cả những điều mình để ý đâu đó.”

“Shiba…”

“Mối quan hệ giữa hai tụi mình lúc này đây cũng là giữa tiền bối-hậu bối trong cùng một trường, nên nếu đến lúc em muốn nhờ anh thì đừng lưỡng lự mà nói anh một tiếng nhé? Himeno cố giải quyết mọi thứ một mình, nhưng thế cũng cực lắm đó, em biết không.”

“m.”

Trước những câu từ ấm áp ấy, trước nụ cười đơm trên gương mặt ấy, Himeno cắn chặt môi lại và ngoảnh sang chỗ khác. Mái tóc màu bạc của cô rung lên theo chuyển động; qua cái nhìn thoáng qua sau ấy, ta có thể thấy hai bên tai nhỏ nhắn trở nên đỏ rực như táo chín.

“Hi-Himeno… muốn về cùng Shiba, nhưng không được. Himeno không thể làm thế.”

“Ý em là sao?”

“Nếu như về cùng Himeno, Shiba sẽ bị mọi người chỉ trỏ rằng mình là bạn trai của Himeno. Lỡ thành như thế…”

Himeno nói, sắc giọng đi kèm sự hối tiếc.

Nếu ta đề cập tới tình hình hiện giờ thì chỉ có thông tin rằng Himeno có bạn trai là được lan truyền rộng rãi. Còn việc người bạn trai ấy là ai thì dư luận vẫn chưa chỉ điểm ai cả.

Nếu như cậu chưa bị chỉ điểm, mọi người sẽ không chúi mũi vào cậu, sẽ không chòng ghẹo cậu hay không phao những tin đồn có dính líu tới cậu. Nói tóm lại, ấy đồng nghĩa với việc đời sống đại học của Ryoma sẽ không có ảnh hưởng gì cả.

Nếu là bạn trai thật sự thì không nói, đằng này mối quan hệ của họ không phải thế, nên cô không thể gây phiền hà cũng như đi dựa dẫm vào cậu được.

“Vì thế, đừng đi về chung thì hơn…”

Những điều Himeno đang nói là không sai. Làm theo hướng này là vì Ryoma.

Tuy thế, nếu như có hướng giải quyết thì bất cứ điều gì cũng sẽ trở thành ngoại lệ, và chính vì Ryoma đã nghĩ ra cách thức như vậy nên cậu mới đề xuất với cô.

“Về chuyện đó, anh quên nói một điều nữa, anh định là lúc về nhà cùng với Himeno, mình sẽ ăn diện như khi hẹn hò với em, chứ không phải là cái bộ dạng này.”

“Hở.”

“Ở trong trường thì anh đâu bao giờ làm thế đâu, nếu như anh cởi áo khoác ra và thay đổi cả trang phục thì chuyện chắc sẽ không vỡ lở đâu, nên em không nghĩ thế này thì ổn thỏa à? Anh ấy, bình thường anh đâu bao giờ làm nổi bật bản thân mình trên trường mà.”

Cách giải quyết mà Ryoma đã tìm ra. Đó chính là sửa đổi ngoại hình.

Nhờ vào việc cậu chưa một lần khoác lên mình bộ dạng khi ở riêng trên trường nên việc đó sẽ như sinh ra thêm một nhân vật có vẻ ngoài khác hẳn. Nếu như mọi sự trót lọt thì những lúc lên trường, Ryoma sẽ không bao giờ bị chĩa mũi dao lên cổ.

“Shiba có đang mang theo keo vuốt tóc và kính áp tròng… không?”

“Anh chuẩn bị sẵn rồi, vì nó không chiếm nhiều chỗ mà. Những lúc mắt kính vỡ ra chẳng hạn, có cái áp tròng thì tiện hơn mà.”

“D-dù có thay đổi hình dung thì cũng có khả năng bị lộ.”

“Anh phải thẳng thắn với em… lộ thì lộ. Kể từ lúc anh bắt đầu công việc đóng vai, hay kể từ lúc anh hứa với Himeno sẽ bảo vệ em, anh đã xác định tinh thần đến từng ấy rồi mà.”

“...”

Ryoma không phải hạng người tay nhanh hơn não. Khoản bạn bè của cậu không phải là nhiều nhặn gì, nên cậu tin chắc rằng nếu không phải là người quen của cậu thì họ sẽ chẳng biết được.

“Vậy… Himeno muốn dựa vào Shiba. Himeno muốn cùng Shiba về nhà…”

“Cảm ơn em vì đã lắng nghe lời đề nghị nhé.”

“Không, Himeno mới… cảm ơn.”

Đây là lần đầu tiên Ryoma thân thiết đến nhường này với một người khác giới. Con tim cậu đang tăng số trong từng nhịp đập, dồn dập khôn nguôi.

“Vậy chắc anh sẽ chau chuốt trước để có thể bước ra ngoài bất cứ lúc nào ha. Himeno đang đảm nhận công việc của một mangaka mà, anh nghĩ đến lúc ra được thì nên ra nhanh, càng sớm càng tốt.”

“Shi-Shiba sử dụng… gương cầm tay của Himeno không?”

“Ồ! Em cứu anh một phen rồi đó! Anh định dùng gương ở nhà vệ sinh để sửa soạn tóc tai rồi.”

“Vậy thì tốt.”

“Thế anh chuẩn bị ở đây nhé.”

Và với câu nói trên, chỗ này được chọn làm nơi trang điểm. Ryoma lấy từ trong túi ra hộp đựng kính áp tròng; Himeno cũng thế, cô mở túi xách và lấy ra chiếc gương cầm tay. Đó là cái gương tròn có vẽ hình một con dơi mũm mĩm nom rất dễ thương, một sự lựa chọn thật ra dáng Himeno.

“Đây.”

“Cảm ơn em. Tốn chút thời gian đó, anh xin lỗi nha.”

“Không sao. Đổi lại, Himeno muốn thấy lúc Shiba thay đổi.”

“Nhìn thì nhìn, anh nghĩ cũng chẳng có gì thú vị đâu.”

“Nhìn.”

“Trả lời ngay luôn… Tùy em vậy.”

Khi cuộc nói chuyện kết thúc, Ryoma mở chiếc gương cầm tay của Himeno ra và đưa vào đúng chỗ sao cho nó phản chiếu gương mặt của cậu. Sau khi đặt nó ở một vị trí dễ nhìn, cậu cởi chiếc kính có gọng tròn ra và bắt đầu công đoạn đính kính áp tròng vào.

“Ư, trông đau…”

“Áp tròng?”

“Ừm. Đang chạm mắt Shiba…”

Lúc Ryoma mở to mắt và định cho kính vào, Himeno cất tiếng và nhìn chằm chặp vào cậu bằng đôi mắt thường của mình. Cô thốt ra cảm nhận như thế vì bản thân không có kinh nghiệm làm điều này.

“Ahaha, đây không phải tiếp xúc trực tiếp đâu nên anh ổn mà. Hồi xưa anh cũng từng thử áp hẳn vào để thỏa mãn trí tò mò, nhưng anh thấy thế cũng không đau đâu.”

“T-thế ư?”

“Nếu làm thật mạnh thì đau thật, anh nghĩ thế, nhưng chỉ dừng ở cái chạm thôi thì ổn cả. Cơ mà, có khi phần kính dính vào phía sau mí mắt, nên chắc thế cũng đáng sợ.”

“Phía sau mí mắt? Làm sao lấy nó ra?”

“Nó mà tọt vào tít đáy thì moi không nổi đâu, nếu tích lên tầm 10 cái thì xác định lên bàn mổ là cái chắc.”

“Ô…”

Khi Ryoma liếc sang Himeno lúc ấy, cậu thấy đôi đồng tử của cô căng ra thật to, cứ như thể cô còn lo chưa đủ vậy. Cả cái vẻ mặt thấp thỏm như muốn nói “ổn chứ?” cũng lọt vào tầm mắt cậu.

Đến thời điểm này tiết lộ cho cô là được rồi đây.

“Ahahaa, đùa thôi. Lỡ như nó có chui vào mí, mình nhắm mắt lại và làm động đậy phần nhãn cầu thì anh nghĩ là lấy được.”

“Đừng đùa chứ… Lo rất nhiều mà…”

“Xin lỗi xin lỗi. Chả qua anh nổi hứng ghẹo em một tí… Rồi, thế này là tạm ổn.”

Ryoma hoàn tất việc cho kính áp tròng vào hai bên mắt và quay sang nhìn Himeno.

“A… Chỉ cần không đeo kính là quả thực khác hoàn toàn…”

“Thằng bạn anh nói y chang vậy đó. Himeno cũng nghĩ thế ư?”

“Ừm, khác hoàn toàn.”

“Vậy xịt thêm sáp thì chắc còn khác hơn nữa. Cả đứa bạn anh cũng bị sốc hàng.”

Nói thế, Ryoma liền mở nắp chai vuốt tóc, dùng ngón trỏ múc sáp lên và trộn nó lên cho đều trong hai lòng bàn tay rồi bắt đầu làm phần tóc ở phía sau.

“...Shiba, mình không thấy phần tóc sau trong gương mà?”

“Anh chỉ làm phần gần trung tâm nên dù không nhìn đến cỡ ấy thì vẫn ổn, chắc thế. Nói vậy chứ, anh cũng không phải là rành mấy chuyện này nên thường đặt thêm bước kiểm tra sau cùng.”

Trước cái nhìn chăm chú của Himeno với quả đầu của cậu đi kèm một vẻ hứng thú sâu sắc, Ryoma cũng dần dà tiến hành công việc của mình. Hôm nay, Ryoma chọn phân chỗ tóc của mình theo tỉ lệ 7:3 và nâng dần phần tóc mái đã rũ xuống chạm mắt từ nãy giờ.

Có sáp vào rồi thì tóc sẽ không đổ rạp xuống, hé mở phần trán cũng như cặp lông mày của Ryoma, để rồi một khuôn mặt ưa nhìn được lộ diện.

Bởi cái gương cầm tay bé tẹo nên đã tạo cho cậu ít nhiều thách thức, nhưng thế này thì việc làm tóc đã xong xuôi.

“Yosh… Để thế này ha, có chỗ nào lạ không em?”

“O-ổn…”

“Himeno đang tủm tỉm cơ mà? Có chỗ kỳ, đúng không!? Phần tóc sau dựng lên chẳng hạn?”

“Không lạ… mà.”

“Thật không?”

“Ừm, không kỳ.”

Khi cậu xáp mặt lại gần Himeno mà buông ra lời chất vấn, cô lại ra hết sức bặm chặt cái miệng be bé như đang phải chống chịu một điều gì đó. Cứ như thế, cô cúi mặt xuống đất để thoát khỏi cái nhìn của Ryoma.

“Vậy thì ổn… T-thôi thì, trước mắt anh đi rửa tay nhé. Sáp dây hết ra tay rồi.”

“U-ừm.”

“Cá chắc là Himeno đang nín cười đó ha? Chịu đựng đến mức mặt đỏ chót ra kìa…”

“K-không có. Nhanh rửa tay đi.”

“Được rồi. Anh đi đây nhé.”

Lỡ bị thọc một câu vào đúng cái chỗ mình không muốn người khác cạnh khóe chút nào thì có rít cái tông giọng lên cũng biết làm sao cho được. Trước một Himeno như thế, Ryoma đành vẫy cờ trắng đầu hàng và ngoan ngoãn tuân theo mệnh lệnh của cô.

“Bái bai.”

“Không không, anh còn quay lại nữa mà!?”

Ryoma vặt lại một câu nghiêm chỉnh với câu chào là lạ của Himeno, cậu rảo bước tới cánh cửa phòng học để đi rửa tay. Kế đó, ngay khoảnh khắc cậu mở được cửa bằng cái khuỷu tay không dính sáp, Ryoma cất lên một tiếng “A” rồi quay người lại.

“Himeno, anh quên nói một điều này.”

“Gì, gì vậy.”

“Hôm nay ấy, cái ‘anh muốn về với Himeno’ là anh nói thật lòng đó. Mấy cái thứ như ‘làm sao để mối quan hệ này không bị lộ’, hay ‘anh muốn bảo vệ em’ chẳng hạn, đều chỉ là cái cớ để anh được về cùng Himeno thôi.”

“mm…”

Ryoma hướng một nụ cười về phía Himeno như thể đã dứt lời, cậu mở ra rồi lại đóng vào cánh cửa và rời khỏi phòng học.

Himeno chỉ còn lại một mình, biểu cảm trên gương mặt cô trơ ra một vẻ ngơ ngác của con nai vàng trước sự bất thình lình ấy.

Trong bầu không khí lặng như tờ ôm trọn căn phòng trống trải. Từng giây một, từng giây một… khóe miệng của Himeno giãn ra trông thấy.

“...Shiba ngốc.”

Thứ thốt ra từ miệng cô là lời phàn nàn nghe thật êm tai làm sao. Vì cớ nào anh chàng lại làm những chuyện như đột ngột nói thêm… đó là để lấp đầy tâm trạng của Himeno. Là để cô không nghĩ mình đã gây ra phiền phức. Cô đã hiểu.

“Tại sao Shiba, lại toàn làm những chuyện vui đến nhường này… Lạ…”

Gầm gừ là thế, Himeno sắp xếp đồ đạc của Ryoma, nào là chai vuốt tóc rồi đến hộp đựng kính áp tròng, thành một chỗ như một cách trả ơn cậu.

Khoảnh khắc cô lấy chiếc gương cầm tay của mình và định cho vào túi vì đoán nó sẽ không được xài nữa, Himeno đã trót trông thấy...

Khuôn mặt ửng hồng toàn tập của bản thân phản chiếu trong gương, ngay trước lúc cô định đóng nó lại. Chiếc gương ấy đang ánh lên một sắc đỏ mà Himeno chưa từng được chứng kiến từ thời cha sinh mẹ đẻ đến giờ.

“Đùa…”

Việc nhận thức một cách rõ ràng chính mình đang thành ra như thế nào như một nhát chí mạng với Himeno.

Và khi nuốt được cái sự thật rằng khuôn mặt này đã bị Ryoma thấy hết, cô chỉ càng cảm thấy khuôn mặt mình bị nướng chín nhanh đến chóng mặt, cứ như thể sự xấu hổ đang tuôn xối xả ra xung quanh.

“Trời, cái gì vậy…”

Himeno trả nó về nguyên trạng và đặt lại trên bàn… đoạn cố lấp khuôn mặt mình trong đôi bàn tay bé xíu. Chưa hết, cô còn để lọt ra tâm tư tình cảm của mình, những thứ cô đã ráng đậy vung lên từ nãy giờ.

“Tại, Shiba hết… Thay đổi nhiều, quá đó…”

Việc khóe miệng của cô giãn ra, hay cả cái cách nó bặm chặt lại ngay sau đó, không phải là vì có chỗ gì kỳ cục trên người Ryoma.

Một độ vênh như được lôi ra từ manga, hay có thể nói là một màn lột xác ngoạn mục, được phơi ra trước mắt cô mà.

Với cái tính chất công việc của mình, Himeno không chỉ hay tưởng tượng về những điều như thế, cô còn muốn níu chúng lại làm của riêng.

“Trở nên ngầu đến thế… chơi xấu…”

In hằn trong đôi mắt của Himeno là hình bóng gương mặt của Ryoma trước khi cậu rời khỏi căn phòng trống, hành động ấy nhất mực là vì Himeno. Cô còn được đi về chung với một người dịu dàng đến nhường ấy. Đây là lần đầu tiên cô được thế kể từ khi vào đại học. Toàn là những chuyện vui không.

“Làm sao đây… Tại Shiba mà mặt, không sửa…”

Chỉ lúc này thôi là là bộ mặt lạnh như tiền của Himeno đang dần rơi loảng xoảng xuống đất.

Tuy vậy, cái cảm xúc mong ngóng những gì sẽ đến là thứ mà cô không thể nào giấu diếm nổi, dù có gắng sức đến bao nhiêu đi chăng nữa. Himeno buông thõng hai chân xuống ghế, cô lắc lư chúng qua lại và ngồi chờ Ryoma quay lại.

Sự kiện đi về nhà.

Hai người họ sóng vai bên nhau và rảo những bước chân chậm rãi qua hành lang, và với những học sinh tận mắt chứng kiến điều đó, nó vẽ ra trên từng khuôn mặt một những biểu cảm sốc nặng.

“Uây, uây nhìn kìa bà con… Lo-Loli Lynn… đang dẫn trai theo cơ á…!?”

“Đừng đùa tao chứ mày… A, ơ? Đ-đó có phải là người bạn trai trong truyền thuyết!?”

“Trời, hai người sát sàn sạt thì chắc kèo là vậy rồi. Một Himeno-chan như thế lại gần như trút hết cái vỏ ngoài kìa…”

“Cứ như kẻ khổng lồ với người tí hon vậy… Ơ, thế… ủa thằng kia sao ngầu bá cháy…”

“Người đó, không ở trong trường này đâu nhỉ!? Không đâu nhỉ!? Chắc là từ trường khác tới đón Himeno-san hay sao ấy…!?”

“Sao mà Himeno-chan trông sung sướng chưa kìa…”

Cái thông tin chấn động địa cầu rằng Himeno về chung với một anh trông rất ra dáng bạn trai dần dần lan rộng như tổ nhện. Đó là minh chứng không thể nào rõ ràng hơn cho độ nổi tiếng cao chót vót của Himeno, và chuyện này cũng đã đến tai Ami và Fuuko, hai người bạn của Himeno.

*

Tối hôm đó, vào lúc 8 giờ 40 phút.

[Himeno-chi! Hôm nay cậu về cùng Ryoma-san ớ hở!?]

[Ô, biết ngay là Fuuko cũng hóng hớt mà. Mà tớ cũng thế… Cái chuyện hai người kia vai kề vai rồi cùng về ấy.]

Trong group DM có sự góp mặt của cả Himeno, Ami và Fuuko, hai tin nhắn này đã bay đến tới tấp.

[Ami rep nhanh dữ! Cái dấu ‘đã đọc’ tích lên ngay làm tớ giật bắn người.]

[Ngay lúc tớ đang tweet nên nhận ra ngay ấy mà. Thì, có người để tám, Fuuko cũng vui cơ mà?]

[Không chệch một ly! Rồi, quay trở lại đại sự… lại làm một chuyện cần gan to rồi ha, Ryoma-san. Cái quả đường đường chính chính ra về cùng một Himeno-chi danh tiếng ngất trời ấy. Ngày mai mọi người phao tin ầm ầm, chuyện bé xé ra to cho mà xem. Tớ phán là chỉ có chuẩn!]

Dân tình ở bốn phương tám hướng, ai ai cũng nghe chuyện Himeno có bồ rồi, nhưng danh tính của người con trai số hưởng ấy ra sao thì lúc nãy vẫn còn là một dấu hỏi to tướng. Nhờ sự kiện lần này mà chuyện ấy đã được sáng tỏ.

Fuuko đang mường tượng cái khả năng cực cao rằng Ryoma sẽ bị mọi người cho vào buồng hỏi cung và quăng ra hàng loạt câu tọc mạch kiểu như “hai người đến với nhau thế nào”, chẳng hạn.

[A, tớ đoán thôi nhé, đây chắc là kế sách của ảnh đó? Dù gì, từ trước đến giờ, họ giấu miết chuyện mình hẹn hò mà.]

[Ơ, việc họ về chung chắc hẳn là sự thật nên chẳng phải họ đã tìm ra được giải pháp rồi sao? Kiểu ‘thế nào cũng được, bọn tôi không quan tâm sự đã đành’ ấy.]

[Suy luận bình thường là thế, nhưng đây là Ryoma-san và anh ấy có hai bộ mặt hẳn hoi mà? Một cái cho trên trường và cái còn lại cho lúc hẹn hò. Thế nên tớ nghĩ lúc đi về cùng với Himeno, anh ấy đã thay cái bộ dạng lúc hẹn hò vào rồi ha?]

[A, tớ ra rồi! Ryoma-san lúc nào cũng ăn diện thô sơ trên trường nên nếu cái vẻ ngoài đó không bị phát giác thì không có vấn đề to tát gì sất! Thông minh gớm…]

[Himeno chắc hí hứng lắm đây, được về cùng với Ryoma-san mà.]

Hôm qua, Ami đã nhá cho Himeno một cuộc. Khi đó, cô đang kể cho Ami nghe về việc mình đang không yên khi nghĩ về tương lai. Ami mẩm chắc rằng Himeno đã hỏi xin bạn trai cô một cách hẳn hoi và được anh chiều lòng.

[Thì đương nhiên rồi… Họ được ở bên nhau lâu hơn mà, anh chàng hành động như thế là để tỏ vẻ mình là người bạn trai tuyệt vời còn gì.]

[‘Người bạn trai tuyệt vời’ nghĩa là sao?]

[Thì chớp mắt thêm 2 tuần nữa là Giáng Sinh tới nơi đó? Dù cho cái thông tin Himeno-chi có bạn trai đã loan ra sẵn, ắt hẳn vẫn có nhiều thằng đang cố ngỏ lời đi hẹn hò với cậu ấy mà, lần này Ryoma-san ra mặt cũng là để chấn chỉnh ấy, tớ nghĩ thế.]

[Haa! Ra thế!! Ryoma-san thực sự trân quý Himeno quá ha!]

[Đến cỡ như Himeno-chi mà còn mê như điếu đổ là cậu hiểu rồi đó. Không phản ứng được thế thì tớ cá là khó mà lay cậu ấy đến vậy đâu.]

[Công nhận!]

Đương lúc không có Himeno ở đây, hai người họ thoải mái mà tám ngả tám nghiêng. Với hai cái mồm tía lia kia, nhiêu đây thôi không đủ để tốp họ lại.

[Ngay từ đầu, Ryoma-san tuyệt vời quá hơ. Ảnh không tỏ vẻ khùng khùng gì này, đối xử dịu dàng với cả tụi mình này, đúng là người bạn trai được Himeno lựa ra mà.]

[Này nhé này nhé, Himeno-chi ấy, lúc đứng trước Ryoma-san, trông cậu ấy thật muốn quấn quýt ảnh tới nơi rồi, cậu thấy không? Rồi còn cái kiểu lén la lén lút tủm với chả tỉm nữa. Hay lúc ngượng sấp mặt thì lấy tay che cho khít.]

[Chắc là cái vẻ mặt chỉ có thể cho bạn trai coi thôi ha…]

Ngay lúc câu chuyện bắt đầu bị đẩy theo hướng chòng ghẹo, nhân vật chính đã xuất đầu lộ diện.

[Hai người ồn ào quá.]

[Ô! Himeno-chi trong tin đồn xuất hiện!!]

[Ối trời, cái phản ứng đó tức là trúng tim đen, đúng hôm nè?]

[Tại sao trêu nhanh. Himeno mới chỉ gửi có một tin mà.]

[Bởi vì lúc Himeno-chi kêu ca hay nói xấu ớ, một là vì bị nói trúng phóc, hai là vì vui vẻ, chỉ có một trong hai thôi.]

[Chuẩn không cần chỉnh, Fuuko!]

[Không có.]

Thực ra, phải là [Không không có.] mới đúng. Ami và Fuuko đã nhắm trúng hồng tâm.

[Trời má, muốn chiêm ngưỡng Himeno-chi làm nũng quá! Khi nào cậu cho mình coi được dợ…?]

[Tại sao lại định sẵn là Himeno sẽ cho coi.]

[Đoán thôi nha, ‘Lúc nắm tay với Shiba’! Cậu sẽ nói vậy hơ?]

[Không nói.]

[‘Em mún anh ôm em’, ‘Em mún anh siết em vào lòng’, kiểu kiểu vậy!]

[Không nói ‘mún’]

Himeno mới thò mặt ra cái đã bị Ami và Fuuko coi như món đồ chơi rồi, nhưng đây là chuyện như cơm bữa nên cô cũng không cảm thấy bất mãn gì cả.

Nếu là điều đáng ghét thì sẽ nói ghét. Himeno là vậy.

[A, đúng rồi đúng rồi. Lý do hôm nay tớ nhắn tin cũng là để hỏi Himeno-chi một chuyện đó.]

[Fuuko? Chuyện gì?]

[Tớ băn khoăn không biết cậu đã quyết định được việc hẹn hò hôm Giáng Sinh chưa ấy.]

[Định là có đi rồi, nhưng địa điểm thì chưa.]

Ngay sau khi về đến nhà, Himeno liền liên lạc với công ty đại lý người yêu và giật được cái suất hẹn với Ryoma. Sau rồi chỉ còn chờ hôm hẹn hò, tức ngày 24, đến.

[U má ơi, những kẻ sướng đời cuối cùng cũng đã bắt đầu đàm đạo. Tớ khóc không ra nước mắt rồi đây.]

[Xin nhỗi! Chịu tí đi. Và chìm đắm trong cơn ghen tỵ đi nhá.]

[Hả!? Mai xác định một đấm vỡ alo nha, Fuuko.]

[Úi. Sợ quá sợ quá.]

Trong đám này, chỉ có mỗi Ami là chưa lập ra kế hoạch Giáng Sinh gì cả. Vấn đề thành ra thế này thì cũng đành chịu, nhưng nhờ bị chọc mà cô bồi được vài câu cho cuộc tám chuyện này.

[Rồi, quay trở lại chủ đề, bồ tớ lấy được vé đôi cho chỗ có đèn chiếu sáng[note37250], nhưng hố sao mà lộn giữa ngày 24, 25 với nhau và mua rồi. Đã mua vé một lần rồi thì không thể hoàn lại được nữa, túm cái quần lại là tớ đang cầm vé của hai ngày ớ.]

[Ừm.]

[Tụi tớ sẽ tới nơi đó vào ngày 25, nhưng nếu như Himeno-chi có dự định hẹn hò vào ngày 24 thì cậu có dùng cái vé đó không? Ảnh nói với tớ là ‘nếu có người để cho thì cứ việc’ á.]

[Được không? Himeno sẽ hẹn hò vào ngày 24.]

[Nếu thế thì tớ càng muốn cậu xài đi đó! Để vậy thì cũng vứt thôi, thế lãng phí lắm.]

[Vậy muốn. Himeno trả tiền nhé?]

[Ổn ổn! Cậu mà làm vậy thì bạn trai tớ lại lo lắng không đâu nữa. Thế, vé để mai nhé. Cậu mà đưa nó cho quầy tiếp tân thì sẽ được vào ngay thôi.]

[Cảm ơn. Himeno vui lắm.]

Đối với một Himeno đang trăn trở về nơi hẹn hò, tin nhắn ấy không khác gì một sự cứu cánh. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc cô có thể hân hoan nói rằng “Himeno lấy được vé rồi nên tới chỗ đó” cơ mà.

[Nè, tớ hỏi vì thấy tò mò thôi, Fuuko và Himeno đã chọn ra quà Giáng Sinh nào để đưa chưa?]

[Tớ định tặng đồ ngọt nhà làm á. Himeno-chi thì sao?]

[Himeno chưa quyết định. Quà là đồ ngọt thì có làm người nhận vui nhất không? Hãy nói cho Himeno.]

[Tớ nghĩ cái đó cũng tùy người thôi, nhưng nếu là đồ Himeno-chi làm thì Ryoma-san chắc phải sướng đến rơi nước mắt chứ? Như một quy luật bất thành văn, quà tặng do bồ mình nỗ lực hết sức để chuẩn bị luôn khiến người ta vui hơn, so với dăm ba cái thứ được bày bán á!]

[Hợp lý nhỉ! Himeno có kinh nghiệm làm đồ ngọt gì không?]

[Một lần cũng không.]

Phong cách của Himeno là vồ vập bánh kẹo cho thật nhiều ở siêu thị hay cửa hàng tiện lợi. Từ trước đến nay, cô chưa từng mảy may cái suy nghĩ chế biến thứ gì đó cả.

[Ô! Vậy thì lấy đồ ngọt Himeno-chi làm làm quà tặng chẳng phải ý hay sao!]

[Tại sao lại trêu chứ. Lần đầu của Himeno không đẹp như Fuuko.]

Cô không muốn Ryoma nghĩ mình khó ưa. Himeno mang trong mình những cảm xúc mãnh liệt như thế và qua cái câu lẽo nhẽo kia, cô đang nói rằng mình không thích cái ý tưởng đó. Tuy thế, ta có thể khẳng định Himeno đã trật lất.

[Trêu gì chớ! Trái lại, chính vì lần đầu tiên nên mới tốt á! Bước ra khỏi vùng an toàn vì Ryoma-san giúp cậu ghi điểm thật cao trong mắt ảnh đó!]

[Đặt câu đùa sang bên, tớ chắc cũng phải gật đầu với Fuuko. Nếu là Ryoma-san, anh ấy sẽ không kêu ca gì cái điểm đó đâu, tớ nghĩ ảnh sẽ vui mừng ‘vì anh mà em đã dốc hết sức rồi’ đó]

[Ừm, sao ta.]

[Cậu biết là tớ không dối đến cỡ này đâu mà! A, lỡ như Ryoma-san ghét đồ ngọt thì tớ nghĩ nên thay cái khác thì hơn, ảnh thấy thế nào?]

[Shiba, thích bánh quy.]

[Vậy quyết luôn cho nóng nha! Tớ cũng chơi cái quả tự làm như cậu luôn!]

[Nếu đã vậy, sao Fuuko và Himeno không thử làm chung đi? Himeno sẽ nhận được sự chỉ dạy từ Fuuko nè, Fuuko sẽ nhét thêm một lần luyện tập nữa, thế là vẹn cả đôi đường rồi.]

[Ừ nhỉ! Tớ OK tất, Himeno-chi thì sao? Cậu muốn thử tặng một món quà số dách cho Ryoma-san không!?]

[Ừm. Nếu thế, Himeno muốn cố…]

[Thêm tớ ủng hộ nữa đó, Himeno! Đừng để bị phỏng nha!]

[Ơ, Ami? Hò hét cho tớ sung nữa chớ!]

[Pha ‘Như lai thần chưởng’ ngày mai đảm bảo làm cậu sung lên tận cung trăng luôn, hãy đợi đó.]

[Mẹ ơi cứu con!]

Lần nhắn tin giữa ba người bạn thân này kéo dài đến tận giữa đêm, cả cái kế hoạch làm đồ ngọt cũng đã được cho lên lịch.

Và rồi, khi trường đại học bước vào kỳ nghỉ đông… đã tới rồi.

Ngày 24 tháng 12. Đêm vọng Lễ Giáng Sinh, ngày Himeno hẹn hò với Ryoma, đã tới rồi.

****

“Ơ, Ryoma, hôm nay… em đi chơi à? Vào đêm Noel?”

“Ư-ừm. Em nấu ăn sẵn rồi, nên ăn cho nghiêm chỉnh đó. Trước khi qua ngày mới, em sẽ về.”

Bây giờ là 5 giờ 30 phút. Ca làm ở tiệm sách đã xong xuôi, Ryoma đang ở nhà và bắt đầu công cuộc chuẩn bị cho việc hẹn hò thì Kaya bắt chuyện với cậu.

“Ngày hôm nay, em đi hẹn hò với ai à? Có lẽ nào là với người em thích mà em đã nói với chị từ trước? Chắc là mọi thứ thuận buồm xuôi gió rồi nhỉ?”

“Sa-sai rồi. Hôm nay em đi chơi với con trai, con trai ấy. Vẫn còn cả một khoảng cách với người em yêu, chị ạ.”

Đó là khi cậu mới bước chân vào công việc hẹn hò trả tiền. Ryoma đã nói dối rằng mình trót thầm thương trộm nhớ một người và được chị cậu là Kaya ban phát cho những lời khuyên quý giá. Giờ đây chuyện ấy đang bị đào lên.

“Hửm? Cái ‘vẫn còn cả một khoảng cách’ là em đang nói nghiêm túc ư?”

“Em đang ráng đưa lý thuyết vào thực tiễn, nhưng quá ư là khó luôn chị ạ.”

“Cái ‘khoảng cách’ Ryoma nói là còn bao xa, em cảm nhận ra sao? Nắm tay được chưa?”

“Không, mới dừng ở mức gặp nhau rồi nói chuyện thôi.”

“A, thế à.”

Ryoma không hề hay biết. Rằng cậu vừa làm một pha đi vào lòng đất với cái phát ngôn vừa rồi và Kaya vẫn ngầm đặt cậu lên bia đạn. Đúng rồi đấy, Kaya đã vô tình nhìn thấy cảnh em trai mình hẹn hò với Hazuki. Đã bắt gặp cái cảnh tượng như thế ngay trên đường về nhà thì không lý nào lại không tiếp cận để làm cho ra lẽ, nên cái cách nói khích này cũng là lẽ thường tình.

“Dám lừa phỉnh chị mày, Ryoma cũng trưởng thành rồi nhỉ.”

“Lừa gì chứ! Em nói thật mà!”

“Thôi thì trước mắt cứ xõa thoải mái đi. Nhớ về nhà trước lúc nửa đêm.”

“Tất nhiên em biết rồi mà. Dù có chuyện gì đi nữa, em sẽ cố liên lạc với chị.”

“Nhờ em nhé.”

Kaya chỉ chuyển chủ đề mà không truy cứu trách nhiệm gì thêm. Tuy vậy, cô tin chắc rằng Ryoma đã nói dối.

“...”

“...”

Cách ăn nói cùng với sắc giọng thì vẫn chẳng khác thường là bao, nhưng vẻ bất mãn của cô bốc khói nghi ngút gây áp lực không nhỏ cho cậu. Đến độ căng cứng bầu không khí giữa hai người. Đến độ làm cậu chỉ muốn vắt chân lên cổ mà chạy khỏi nhà.

“Ừm… em, nên đi thôi nhỉ. Sắp tới giờ hẹn rồi ạ.”

“Được rồi. Đừng để bạn em chờ.”

“Vâng…”

Cuộc trò chuyện với Kaya kết thúc tại đây.

Hôm nay, điểm hẹn của cậu với Himeno là trước đài phun nước ở công viên phía Đông, không khác gì so với lần đầu họ hẹn hò.

Có tốn thêm 10 phút ở nhà cũng vẫn kịp, nhưng cậu hướng ra phía cửa trước để thoát khỏi cái không gian này, lòng không ngừng cảm thấy bất an về một Kaya khang khác ngày thường.

Và rồi, sau khi Ryoma đã rời khỏi nhà, sự lo âu ấy đã ngoặt theo một hướng không thể nào tệ hơn.

“Xin lỗi sếp Hazuki vì cuộc gọi đường đột này. Bây giờ chị còn ở văn phòng không ạ?... A, thế cơ ạ. Thật có lỗi với chị, nhưng tôi muốn xác nhận vài chuyện về công việc…”

Kaya gọi điện để hỏi chuyện về việc Hazuki đã đi hẹn hò với Ryoma mươi ngày trước. Cô tìm hiểu thử xem Hazuki có đi chơi với ai đêm Noel không, cộng thêm kiểm tra chuyện công việc.

Trong đầu Kaya đã ngờ ngợ ra câu trả lời “Nó có làm việc ấy không ta”.

*

“Trông chị Kaya là lạ ta…”

Buổi tối đêm Giáng Sinh. Tiết trời duy trì cái giá lạnh ở mức 9 độ C.

Ryoma thở dài một hơi trắng xóa và hành xử sao cho sự lo lắng không cựa quậy ra ngoài, cậu thò tay vào túi của chiếc áo khoác dài màu đen rồi hướng tới điểm gặp mặt.

“Nếu là tưởng tượng thì không sao… nhưng mình không thể nghĩ thế nhỉ.”

Cậu không thể để lộ cho Kaya biết. Rằng mình đang làm thêm ở công ty đại lý người yêu.

Công việc này được gói chung với mấy thứ khác từa tựa như làm bia ôm hay host[note37251]. Cậu không thể nào được chị dung tha cho việc làm cái công việc lắm tai ương người đời này, thậm chí cậu còn đang phớt lờ bộ 3 quy tắc gia đình “thông báo, liên lạc, tư vấn”.

Lỡ như chị ấy biết tỏng… chỉ tưởng tượng cái viễn cảnh ấy thôi cũng đã khiến lòng cậu run như cầy sấy.

Hãy sống trong yên bình đi. Hãy chuyên tâm học hành đi. Trước một người chị tâm niệm như thế, nếu như chị không cho mình đỡ cái gánh nặng thì ít nhất cũng phải thường xuyên kiếm tiền, Ryoma muốn vậy.

Chính vì người này muốn những điều tốt đẹp nhất cho người kia, nên cái tréo ngoe như thế này mới được dịp phát sinh.

“...Cơ mà, ngay trước khi làm thêm, mình nghĩ cái gì thế hả. Sốc lại sốc lại.”

Không thể để công tư lẫn lộn được. Nếu trót để lộ ra sự lo lắng, dù chỉ một chút thôi, thì sẽ làm Himeno bận tâm những điều không cần thiết. Tạm quên chuyện này đi, tận hưởng cuộc hẹn hò thôi. Với tư cách là một người đóng vai, cậu chỉ đang thuận theo lẽ thường tình.

Ryoma kiểm tra giờ giấc trên điện thoại và bắt đầu rảo bước sao cho đến nơi vào đúng giờ hẹn là 6 giờ tối.

*

Khoảng hơn chục phút sau, Ryoma đã đến công viên phía Đông, ánh mắt cậu bắt gặp bóng dáng của Himeno đang ngồi trên ghế dài. Cô bận chiếc váy dài liền thân trắng với phần áo cổ lọ đi kèm với đôi bốt buộc dây màu đen, điểm nên khuôn người nhỏ nhắn. Trên vai cô có vắt qua một cái túi đeo chéo với chất liệu là enamel.

Hôm nay là lần hẹn hò trả tiền thứ 5. Khoảng cách giữa cả hai cũng theo đó mà được rút ngắn lại.

“Himeno!”

“m!”

Ryoma cất giọng lên từ đằng xa và tiến những bước chân lại gần, và khi nghe được giọng nói đó, Himeno giật thót lên một nhịp và mau chóng quay sang. Lúc họ mắt chạm mắt với nhau, cô đứng lên ngay khỏi chiếc ghế dài làm chiếc bốt phát ra tiếng bịch, đoạn sải bước nhỏ rồi dừng trước mặt cậu.

Khi Himeno tốp Ryoma lại, hiện lên trước mắt cậu là đôi đồng tử màu tím của pha lê đang ngước lên nhìn mình.

“Shiba, Himeno đang chờ.”

“Ahahaa, anh không ngờ em đón anh đó. Thực lòng cảm ơn em nhé.”

“...V-vì Himeno đã mong…”“Anh cũng thế. Nói thật, chắc anh còn ngóng hơn Himeno nữa cơ.”

“N-ngốc.”

Không biết có phải vì cô không nghĩ ra câu nào đáp trả không, Himeno áp phần khóe miệng vào ống tay áo len và buông lời nói xấu như thể che giấu sự xấu hổ của mình.

Chắc do cơ thể nhỏ bé của cô được ôm trọn trong chiếc váy mềm mại, cậu cảm nhận được sức dễ thương cùng với một mong muốn che chở cho cô vượt xa lúc thường.

“Sau đây, Shiba mà còn nói điều lạ lùng với Himeno thì má Shiba sẽ bị nhéo.”

“Thật ư? Vậy…”

“...Hứ.”

“Au!”

Khoảnh khắc cậu định thốt ra những “điều lạ lùng” (những điều khiến Himeno đỏ mặt), cô rướn cánh tay mảnh mai lên, mắt lăm le tới phần thịt chỗ má của cậu.

“Shiba, cấm nhón chân. Không nhéo má được.”

“Anh vẫn chưa nói gì mà?”

Khác biệt về chiều cao giữa Himeno và Ryoma là hơn 20 xen-ti-mét. Dù cho Himeno có với lên cỡ nào đi nữa, Ryoma chỉ cần xoay nửa người trên ra bằng cách kiễng chân thì đầu ngón tay của cô không chạm tới khuôn mặt cậu.

“Vì định nói, Himeno tránh.”

“Ahahaa, lộ rồi. Anh không nói nữa đâu, tha anh nhé?”

“Ừm. Lỡ có nói thì hãy nói từng chút một… Nếu không, Himeno sẽ không nói chuyện được.”

“Hiểu rồi. Từ lần sau, anh sẽ làm vậy nhé.”

Một người vừa ăn nói không ra hồn vừa trong sáng không tì vết như Himeno, khi được khen hay cho nghe những điều vui thì cô không ngăn được cảm xúc sung sướng hay cả xấu hổ dâng trào ngay sau đó. Đó là còn chưa kể việc đối phương là Ryoma làm cho nhiều tâm tư hơn nữa của chính cô cố trồi lên cho bằng được.

“Thế, anh mới nghe được thời gian kết thúc từ công ty thôi, Himeno đã quyết định được điểm đến chưa?”

“Hôm nay, Himeno định tới chỗ chiếu sáng. Bạn cho Himeno vé.”

“Ô... chiếu sáng cơ à!”

“Shiba, năm nay chưa đến chỗ đó cùng ai? Nếu là lần hai thì chắc sẽ bớt thú vị đi…”

“Đây là lần đầu tiên của anh đó, không sao đâu. Vả lại, nếu là cùng Himeno thì hai lần hay ba lần đi nữa, anh đều thấy vui.”

“...Ư-ưm. Vậy thì, được…”

“Ừm.”

So với lần đầu hai người hẹn hò trả tiền, Ryoma chẳng thay đổi gì cả. Mặc kệ cho những lo âu của Himeno, cậu làm vẻ gật gà gật gù.

Trước cái nét mặt như coi tất thảy là chuyện hiển nhiên, những xúc cảm không kết thành lời của Himeno cứ ngày một tích lại nhiều hơn.

“Shiba, tối hôm nay trở lạnh, chú ý… Nếu muốn uống đồ ấm, nói ngay.”

“Fufu, cám ơn em, Himeno.”

Khi đó, Ryoma đột nhiên mỉm một nụ cười, cứ như thể nó được ỉm đi từ nãy giờ.

“Tại sao cười?”

“Biết hôm nay cóng đi, nhưng đồ chống rét… găng tay thì lại không đeo ha.”

“m… Shiba hôm nay chơi ác… Chơi ác thật…”

Khi Shiba chỉ cho cô nghe bằng cái vẻ mặt như thấu hết mọi sự, Himeno hiểu rằng cái lý do cô không đeo đã lộ cả rồi. Nếu như cậu đã biết tỏng thì thôi, cô đành đánh liều một phen.

Không nói không rằng, Himeno khẽ khàng bám lấy ngón trỏ bên phía tay phải của Ryoma.

“Cùng Shiba, Himeno muốn nắm tay… Sao bắt nói điều xấu hổ vậy…”

“A, ahaha… anh đâu có ý định thế đâu đó?”

Không có chút nói dối gì trong lời nói của Ryoma cả. Chỉ là, cậu thử trêu cô tí tẹo tèo teo.

Nhịp đập trong lồng ngực của Himeno vô tình lọt tới tai Ryoma, đoạn cậu từ tốn gỡ những ngón tay đang níu lấy mình kia rồi giữ trọn lấy tay cô trong lòng bàn tay của mình.

“Cơ mà, tay Himeno lạnh quá nhỉ.”

“Xin lỗi… Himeno thả?”

“Không không, em đâu cần phải xin thứ lỗi gì! Lẽ nào em đã đợi anh từ sớm rồi ư?”

“Hẹn hò, không chờ nổi…”

“Hi-Himeno…”

Khi Ryoma hướng tầm mắt sang Himeno, cô chút mặt xuống đất và không chịu chạm mắt với cậu. Chỉ có mỗi bàn tay nhỏ nhắn ấy là cựa quậy khôn nguôi.

Cái cách Himeno trút hết dũng khí để bộc bạch nỗi lòng chắc hẳn khiến Ryoma cảm thấy quá tải, lời nói của cậu tắc tị ngay sau cái phản ứng nom dễ thương vô cùng ấy. Thứ cậu nói ra được, duy chỉ có tên cô. Những thanh âm trong trái tim cậu vang lên thật to, đến độ xém chút nữa thôi là truyền tới Himeno.

“T-trước mắt, mình tới chỗ đó đi ha. Chúng ta mới gặp thôi, nếu không nhanh chân thì lãng phí thời gian mất.”

“Ừm…”

5 phút trôi qua kể từ khi hai người gặp nhau. Họ rời khỏi công viên, sự ngượng ngùng vẫn không buông tha cho cả hai.

Sau đó hai người lên tàu điện ngầm cách chỗ vừa rồi vài phút đi bộ rồi dùng tàu điện đi qua 9 trạm. Tốn thêm 15 phút nữa đổi sang đi xe taxi để đến nơi.

Chỗ có đèn trang trí được ca tụng là “Thiên đàng ánh sáng”. Họ đã tới công viên giải trí theo chủ đề có cái tên gọi là “Floral Tempus”.

Ở quầy tiếp tân có rất nhiều cặp đôi và đoàn người theo gia đình xếp thành hàng dài đằng đẵng, còn hàng trăm, thậm chí hàng ngàn loại ánh sáng đang vẽ nên một lối vào đậm chất huyền ảo.

“Shiba, có nhiều cặp đôi…”

“Anh đã lường trước rồi, nhưng vẫn nhiều thế này sao. Nói thật, anh bất ngờ lắm đó.”

“Mọi người đang tình tứ.”

“Ahaha, quả đúng là không khí đêm Noel ha.”

Đó là cảm nhận của họ khi quan sát những cặp đôi lũ lượt theo hàng. Có người thì ôm eo nhau, người khác thì lại quấn khăn chung với nhau, có cả những cặp đang khoác tay nhau nữa, cảnh tượng chi chít những người yêu nhau còn nhiều hơn những gì thấy được trên phố lọt vào tầm mắt của cả hai.

“...Shiba. Shiba có nghĩ là Himeno và Shiba trông giống cặp đôi không?”

“Hửm? Chúng ta tới đây vì hẹn hò mà, em lo lắng đến vậy ư?”

“T-tại vì…”

Ta không thể nói cả hai là người yêu thật của nhau được. Ắt hẳn cô đang thấp thỏm không biết bản thân có lạc loài so với những người xung quanh không. Ứng biến theo những điều ấy cũng là một phần công việc của cậu.

“Vậy mình thử làm thế này xem sao.”

Ryoma đang nắm theo kiểu ôm trọn để giữ ấm cho bàn tay lạnh buốt của Himeno, nhưng cậu quyết định thay đổi. Ryoma thả tay cô ra và luồn từng đầu ngón tay một giữa những kẽ hở tạo nên những ngón tay của Himeno và siết chặt một lần nữa.

Tay này khóa trong tay kia, kiểu nắm người người đều biết.

“Nếu cách này có thể làm vơi đi nỗi lo của em phần nào thì anh vui rồi, em vẫn lo ư?”

“Ưm… C-cảm ơn… Ổn rồi…”

Ryoma đang đi chơi với Himeno với tư cách là người yêu của cô. Điều quan trọng là phải giữ cho khách hàng của mình là Himeno trong tâm thế thoải mái và cố làm sao cho cô cảm nhận chân thực rằng mình đang trải nghiệm một cuộc hẹn hò.

“Lúc nào cũng được, nếu như có điều lấn cấn trong lòng hay em muốn anh làm gì đó thì cứ nói anh nhé.”

“Ừm, vậy tay Shiba… Himeno nắm chặt hơn nữa, được không?”

“Chỉ có thế thì em không cần phải xác nhận với anh làm gì. Himeno cứ làm theo những gì mình muốn là được mà.”

“Vậy, bóp chặt…”

“Mời em.”

Ngây thơ có cái tội của nó, cách Himeno làm nũng thực không khác gì so với trẻ con; Ryoma đang trát lên một vẻ điềm tĩnh nhưng trái tim cậu thì không được như thế, nó cứ tiếp tục thình thịch ngày một rõ hơn. Không chỉ là vì họ đang ở một điểm hẹn hò, bầu không khí xung quanh còn điểm xuyết những nét nữ tính của Himeno như một người trưởng thành thứ thiệt.

“Nhắc mới nhớ, lần cuối Himeno đến nơi đây là khi nào rồi? Năm ngoái em có đến cùng bạn không?”

Ắt hẳn phải hơn chục phút nữa họ mới xong cái thủ tục đợi chờ này. Ryoma gợi chuyện để giết thời gian.

“Không, kể từ khi lên cao trung, Himeno chưa tới lần nào. Có tới cùng gia đình khi học sơ trung.”

“Ơ!? Vậy được 3 năm rồi à!?”

“Ừm. Đã nói với Shiba rồi, Himeno chưa từng có bạn trai. Vì thế, đây cũng là lần đầu tiên đi cùng một người đàn ông.”

“Sao mà câu nói của em làm anh ngượng quá. Anh sẽ cố để có thể dẫn lối cho đàng hoàng, nên cứ tận hưởng nhé.”

“Nếu là cùng Shiba, Himeno đều vui.”

“N-này… Hôm nay Himeno ăn nói mạnh dạn nhỉ? Chắc là anh tưởng tượng thôi ha…”

Vẻ mặt nghiêm túc của Himeno phát huy tính hiệu quả của nó vào những lúc thế này. Chính vì cô đang thẳng thắn nêu lên tấm lòng mình với cậu, nên những lời ấy làm cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Nếu phải nói ra điểm khác biệt của Himeno lúc bây giờ so với khi hai người mới gặp nhau thì cô đã truyền tải cảm xúc của mình thường xuyên hơn hẳn.

“Shiba lúc nào cũng nói như thế. Còn nữa, Shiba ác ý.”

“Ác ý!?”

“Không dừng lại ở lời nói, Shiba còn hành động nữa. Lúc nãy, Shiba tự nhiên nắm tay kiểu người yêu.”

“A, lẽ nào em không thích…?”

“Không phải không thích. Himeno bất ngờ… nhưng vui. Cách nắm tay ấy, không phải do Himeno làm, do Shiba làm mà.”

Himeno đưa ánh mắt sang bàn tay đang được nắm rồi hướng lên Ryoma, đoạn lại tập trung vào hai bàn tay đang khóa vào nhau. Ấy như thể cô đang dò xét kỹ càng lại hiện thực này.

“Ơ, có phải là việc chủ động nắm tay em… anh chưa từng làm lần nào nhỉ.”

“Ừm. Nhưng mà, Shiba có quan điểm riêng, nên đành chịu.”

Himeno hiểu. Rằng đứng trên phương diện của người đóng vai, họ buộc phải vào thế bị động.

Việc người đóng vai tự tung tự tác không phải là điều gì sai trái cả, nhưng lỡ như phán đoán sai tình huống thì bên phải hứng lấy những cảm xúc tiêu cực là khách hàng. Đối với những người ở vào thế phải làm cho cuộc hẹn hò trở nên mĩ mãn như Ryoma đây, ấy là điều hết sức nguy hiểm.

Để cuộc hẹn được tiếp tục trong êm thấm mà không gợi ra bất cứ rắc rối nào, quy trình bắt đầu từ việc người đóng vai phải hỏi xin khách hàng và nhận được sự đồng thuận.

Tuy vậy, Himeno nhận thức được điều đó, khiến cho cái quy củ ấy không còn áp dụng ở đây.

“Himeno, nếu là Shiba, thì không nghĩ ghét. Vì thế, việc Shiba chủ động làm Himeno vui…”

“Em đã nói thế thì anh rất vui… nhưng thật chứ?”

“Ừm…”

Trước một Himeno không chừa ra giây nào để đáp lại Ryoma, cậu trưng ra vẻ nghi hoặc như tin chắc rằng cô đang diễn. “Không biết em ấy có giữ kẽ với mình không?” Chính vì cậu cảm thấy thế nên mới buông mấy lời nhẹ bẫng sau.

“Em vạch ra như thế làm anh muốn trêu quá đi, nói vậy thôi.”

“Shiba trêu, làm gì cơ?”

“Hở?”

“Shiba trêu Himeno như thế nào?”

Khi Ryoma mở miệng nói một câu nửa mang ý chòng ghẹo, nửa tiềm ẩn mong muốn Himeno đừng nói thế nhiều làm gì, cậu không ngờ cô quăng ra cho mình một câu hỏi.

Bị chơi một quả từ trên trời rớt xuống, Ryoma vận hết nơ-ron thần kinh và nhanh chóng chắt ra được một câu để né đạn.

“Giả sử nha, trong suốt buổi hẹn hò hôm nay, anh cứ nắm tay em không rời, chẳng hạn… đến lúc đó, anh thử đổi kiểu nắm của mình ấy?”

“m.”

Himeno mở to con mắt rồi nháy lại trong một chập.

“Mông ta lung nhỉ, kiểu anh chạm vào vai Himeno… chẳng hạn.”

“m!!”

Đến những lời này, Himeno mà tỏ ra không thích thì đúng là cậu đã vượt qua làn ranh rồi. Một nửa câu nói này là đe dọa. Ấy là cậu mong sao cô sẽ không nói những lời như “nghĩ ghét”.

Luôn tồn tại khả năng những người đóng vai lợi dụng câu nói đó để làm những điều khiến cô khó chịu. Nói đến những cá nhân làm nghề này thì mỗi người một vẻ, có cả những thành phần mà mình không thể nói là họ chấp hành luật được.

Tuy vậy, trái lại với những lo âu đó của cậu… Đôi đồng tử của Himeno lại càng trở nên sáng rực, không khác gì viên đá quý.

“Được mà.”

“Hở?”

“Cái ‘trêu’ ấy, làm lên Himeno đi.”

“Từ từ đợi đã. Thực sự không cần ép bản thân quá đáng đâu. Ắt sẽ có những lúc em muốn thả tay ra mà, vả lại nãy là đùa…”

“Làm đi.”

Himeno chặn họng Ryoma và không chừa cậu đường thoát.

“Himeno nói được. Vì thế, làm được.”

“...”

Trong một thoáng, những lời nói của Hazuki sượt qua tâm trí Ryoma “Không khéo chừng, cậu có thể bị dính bẫy của khách hàng và từ bỏ công việc này.”

Thực lòng mà nói, rất có thể một cái “bẫy” nào đó được giăng sẵn trong những cảnh huống thế này, nhưng Ryoma đặt niềm tin vào Himeno. Cậu tự mình xua đi nỗi bất an ấy.

“Ừm, được rồi. Vậy tạm thời anh không bỏ tay ra.”

“Khi nào tới lưng…?”

Không biết có phải do nhiều luồng sáng đang dần trẩy hội trước mắt không mà trông Himeno thấp thoáng vẻ vui tươi, nhưng ấy là điều chỉ có cô mới hiểu được.

“Cái đó thì em chờ để sau, được không? Kiểu anh chưa nắm được cái thời điểm.”

“Được rồi. Himeno sẽ ngóng chờ.”

“Ngóng?”

“Shiba nghe nhầm.”

“Không, anh cảm giác sao mình nghe nhầm được ha.”

Trong lúc họ chuyện trò qua lại, hàng người lại thụt lên thêm một nấc. Chỉ có điều, những con người đứng sau Ryoma, khi nghe cuộc nói chuyện ấy thì lại chêm vào một câu… trong tâm trí họ.

[Cô bạn gái này, muốn bồ mình làm thế nhỉ…]

Himeno sẽ nói ghét với những điều đáng ghét. Cái thời điểm việc ấy không xảy ra đồng nghĩa rằng trò “trêu” của cậu đã không thành công.

*

“Oa…”

“U choa… Ghê thật…”

Sau khi hoàn tất thủ tục vào cổng ở trong tòa nhà, cuối cùng hai người cũng được vào “Floral Tempus”, và thứ đón chờ cả hai ngay lúc mới vào là một vườn hoa nhuộm trong bảy màu cầu vồng đang tỏa sáng lung linh dưới nền trời đêm. Nếu không ngó nghiêng cái đầu hết sang trái rồi lại sang phải thì sẽ chẳng thể nào thu vào tầm mắt một không gian rộng mênh mông như thế được.

“Shiba, Himeno muốn tới gần hơn.”

“Anh cũng nghĩ vậy đó. Mình tiến về trước đi.”

So với những chiếc đèn led được trang trí quanh phố thì đây khác như một trời một vực vậy. Cả hai mới vào chỗ này được khoảng 5 phút nhưng rất nhanh chóng bị áp đảo bởi thế giới muôn màu của ánh đèn, từng luồng sáng một như thôi thúc bước chân của mỗi người để cuộc hành trình được tiếp tục. Cái giá lạnh xuyên thấu da thịt giờ chỉ còn là thứ yếu.

“Shiba, tuyệt quá. Tuyệt…”

Himeno lầm bầm không ngừng, khuôn mặt thì cứ quay qua quay lại nhìn láo liên xung quanh, xem chừng chộn rộn không yên. Cô ngoác con mắt ra để in hằn vào trong tâm trí cái quang cảnh đẹp tuyệt trần này.

Một Himeno nghèo nàn vốn nét mặt giờ trông thật hưng phấn, bàn tay đang nắm với cậu thì đang chuyển động qua lại như xích đu.

“Đằng kia, đang làm hình trái tim. Kia ngôi sao… Kia ký hiệu bông tuyết… Màu sắc cũng dần thay đổi…”

“Ahahaa, phải vậy ha.”

Himeno dùng bàn tay bên kia chỉ chỉ chỏ chỏ những nơi tương ứng, nom dễ thương quá chừng, và ngay khoảnh khắc sau đó, cô gập đầu gối xuống để cố nhìn cho ra nguồn sáng lồ lộ trước mắt ở cự ly gần.

Họ đang ở thế đan tay vào nhau và khi thay đổi tư thế, cả hai đều phải hứng chịu hậu quả bởi sự khác biệt chiều cao giữa họ.

“Oa!?”

“A, xin lỗi…”

“Anh mới bất ngờ, xin lỗi. Anh lỡ phản ứng thái quá.”

Do Himeno cúi xuống nên tay Ryoma bị kéo đi với một lực thật mạnh, nhưng cậu nhanh chóng hiểu được tình hình và cùng ngồi xổm xuống với cô.

“...”

“...”

Trong bầu không khí vừa hóa lặng thinh giữa cả hai, khi Ryoma liếc sang Himeno, cô đang ngắm nghía nguồn sáng thật kỹ, gương mặt đắm trọn trong hàng vạn tia sáng muôn màu. Nhưng ắt hẳn ý thức vẫn dồn trên đôi tay thắt chặt kia, nên trông Himeno chẳng có ý định thả Ryoma ra, thậm chí cô còn dồn thêm lực nữa.

Góc nghiêng khuôn mặt Himeno được ánh sáng chiếu rọi trông phảng phất nét trưởng thành làm sao.

“Đẹp nhỉ, Himeno.”

“Ừm, rất đẹp…”

Khi nhìn vào hai người này, chắc chẳng ai không nghĩ họ là cặp đôi đâu. Cả hai như tan hẳn vào bầu không khí ấy.

“Vui nhỉ, Shiba.”

“Mình mới chỉ bắt đầu thôi, nhưng anh nghĩ vậy đó.”

Khi Himeno cất tiếng gọi Ryoma, cậu lại quay sang nhìn cô một lần nữa. Đó chỉ là phản ứng hiển nhiên thôi, nhưng ngay giữa cái sự lãng mạn này… một thứ đã vô tình lọt vào tầm mắt cậu.

Do Himeno đang trong tư thế ngồi nên chiếc váy len bị vén lên, phơi ra phần đùi trắng không tì vết. Cộng thêm cả việc cong đầu gối, phần đùi mềm mại ấy vươn dài ra theo chiều ngang trong tầm nhìn của cậu.

“m.”

Để không làm cô thấy thiếu thoải mái, cậu nhanh chóng lảng đôi mắt đi và loay ha loay hoay trong tâm trí, nhưng hành động đó không thể qua mắt được Himeno.

“Shiba, có chuyện gì vậy?”

“Hở!?”

“Tay cựa quậy qua lại.”

“A, a… xin lỗi em. Anh hơi thấy cảm động trước khung cảnh này…”

“Fufu, Himeno cũng vậy.”

Không tài nào nói được cái lý do khiến tay mình không yên, cậu đành viện ra một thứ liên quan và nhận được cái gật đầu từ cô. Khi cậu hướng về phía trước đặng không bị phần da của Himeno choán hết suy nghĩ, cô lắc lắc cái tay cậu như muốn nói “hãy nhìn sang đây đi”.

“Himeno nghĩ. Nếu như người đóng vai người yêu ban đầu… không phải Shiba thì không biết mọi thứ sẽ ra sao.”

“Thật ra anh cũng có suy nghĩ này, rằng nếu như không có công ty đây thì chắc hẳn em đã sượt qua đời anh rồi. Giả dụ có chạm mặt ở trường đại học đi chăng nữa, anh chẳng lấy đâu ra dũng khí để bắt chuyện với một người mình không quen biết.”

“Chỉ cần nghĩ đến, Himeno ghét.”

“Ahahaa, quả thực, tụi mình thân được với nhau như thế này ha.”

“Himeno, thật may khi được gặp Shiba.”

“Anh cũng thế. Nếu không được gặp em thì chắc anh sẽ không thể trải qua những khoảnh khắc như đây đâu… cơ mà, anh thấy xấu hổ rồi này, chẳng hiểu sao.”

“Himeno cũng nghĩ thế.”

Ta không thể có được cuộc trò chuyện về những chủ đề như đây nếu không có sự sẵn lòng từ đôi bên. Và những xúc cảm được rót lên như thế này ắt hẳn là lẽ thường tình.

“Shiba, tới chỗ tiếp theo đi.”

“Không nhìn nữa ư? Cứ làm theo những gì em muốn, anh theo được nên đừng để tâm tới anh làm gì.”

“Cảm ơn. Nhưng, Himeno không sao.”

“Thật ư? Được rồi. Vậy mình di chuyển tới chỗ tiếp theo thôi ha.”

“Ừm.”

Tay trong tay, họ đứng dậy và bước khỏi vườn hoa bảy màu. Cứ thế, cả hai sóng vai nhau và mươn theo dòng người qua lại để tiếp tục dạo bước trên cung đường được thắp sẵn một màu xanh dương.

“Ờ ha. Himeno không cần phải chụp hình chỗ này ư? Em thấy đó, mọi người xung quanh đều chụp rất nhiều pô kìa, vả lại anh thấy nó sẽ rất hữu ích khi em cầm bút lên vẽ.”

Ánh lên trong tầm mắt của Ryoma là những cặp đôi đang chụp ảnh bằng gậy tự sướng, là những gia đình đang thu vào máy từng phông nền một.

Chắc hẳn rất nhiều người ở đây muốn lưu lại những khung cảnh tuyệt đẹp trong những bức ảnh, ráp khung cho chúng và giữ làm kỷ niệm.

Dù vậy, Himeno không có vẻ gì là định lấy điện thoại ra cả.

“Himeno ổn. Himeno nghĩ những người chỉ thấy được một lần mới giữ chúng trong tim.”

“Có cách nghĩ như thế nữa à… Vậy tức là không nhất thiết phải chụp sao?”

“Cảnh sắc chẳng hạn, đúng thế. Không phải qua lăng kính, Himeno muốn trực tiếp ngắm nhìn bằng mắt mình.”

Trước đây, Himeno chưa từng lập ra kế hoạch đến chỗ này cả. Nói cách khác, lễ hội ánh sáng, nơi cô đến cùng với Ryoma này, là lần đầu tiên của năm nay và cũng là lần cuối cùng.

Ắt hẳn mọi người có quan điểm khác nhau về việc nên chụp hay không, nhưng Himeno đang làm theo cách riêng của mình và sự lựa chọn ấy giúp cô không cảm thấy hối hận.

“Còn nữa, nếu cố chụp hình thì sẽ tập trung vào chỗ ấy mất.”

“Hở? Đối với Himeno thì điều ấy không được ư? Này nhé, nếu không chú tâm căn chỉnh thì sẽ không có được những pô đẹp mà, và mình sau rồi còn nghĩ nó chẳng ra làm sao cơ.”

“K-không phải thế…”

“Không phải thế…”

Himeno ngắt quãng chỗ đó, đoạn hết nhìn qua Ryoma rồi lại ngó chỗ khác.

“...Himeno, thời gian cùng Shiba… muốn trân trọng nhất, mà.”

“...m!?”

“Thế nên, Himeno không chụp ảnh. Himeno không tập trung một mình.”

“A, ahaha…”

Gò má của Himeno ửng một màu hồng và cô nói cho cậu nghe, ắt hẳn việc ấy bòn rút của cô biết bao nhiêu dũng khí. Cái lý do quan trọng nhất khiến Himeno không chụp hình.

Vốn dĩ, việc đáp lại cho ra ngô ra khoai với những lời như thế là nghĩa vụ của một người đóng vai, nhưng Ryoma vẫn còn non và xanh lắm. Khi cậu đã hiểu ra những gì cô nói thì ngần ngại nhoẻn được một nụ cười thôi đã là hết cỡ với cậu rồi.

Ngay lúc này đây, Ryoma một lần nữa cảm nhận được. À không, tin chắc được. Rằng trông Himeno có chút gì đó phá cách.

“Sao, sao mà? Himeno quả là đang bạo dạn ghê nhỉ? Anh không nghĩ do mình tưởng tượng… lẽ nào có người nào đó khuyên em à?”

“Không, Himeno nghĩ làm thế thì tốt hơn. Bày tỏ rõ ràng mà không tỏ ra xấu hổ thì tốt hơn… Có lẽ việc được gặp Shiba, năm nay là lần cuối mà.”

“...Chuyện là vậy sao.”

Cuối cùng, đến lúc này đây, lời nói và hành động của Himeno mới ăn khớp với nhau. Nhờ vào việc gửi gắm những cảm xúc một cách thẳng thắn, trông Himeno có vẻ đang chiếm thế thượng phong trong cuộc trò chuyện, nhưng khi cái lý do ấy đã được tiết lộ cho cậu biết thì tình thế nhanh chóng đảo lộn.

“Lẽ nào, sai ư…?”

“Đúng là việc em truyền tải cảm xúc bằng lời làm anh vui đó. Thế nhưng… Himeno mà ép bản thân quá thì anh chắc không vui đâu.”

“Himeno không ép.”

“Dù em đang bôi đỏ cả mặt mình đến thế?”

“Không bôi đỏ gì cả.”

“Cần ngó qua gương không?”

“C-cái đó thì không được…”

Himeno khẽ lắc đầu qua lại trước lời đề nghị của Ryoma. Nếu cô không ngờ ngợ trước được thì chắc cô đã ngoan ngoãn nghe theo cậu rồi. Nếu không có sự hiện diện chi chít của ánh đèn thì ắt hẳn cô đã núp được mặt trước của mình, nhưng chừng nào họ còn ở đây, ta có thể khẳng định rằng chiêu trò ấy là không thể.

“Anh thực sự muốn cảm ơn em nhiều vì đã nghĩ cho anh, nhưng Himeno cứ như bình thường là được rồi. Ngược lại như thế còn khiến anh vui hơn ấy. Anh hiểu rõ Himeno như thế nào, nên đừng ép bản thân đó.”

“...”

Tận tâm. Himeno chắc hẳn phải thuộc tuýp người này.

Dở khoản ăn nói. Cả khoản biểu lộ ra mặt cũng tệ nốt, chính vì thế cô mới tận dụng dịp này để bày tỏ niềm cảm kích của năm nay với Ryoma.

Hành động này thật đáng ngưỡng mộ làm sao, nhưng quả thực, nếu cô càng cố bứt ra cái khuôn ấy thì sẽ càng không thể tập trung vào cuộc hẹn hò giữa hai người họ.

“Nếu là cảm ơn thì anh đã nhận đủ phần rồi, và dù cho em không thể gửi gắm những cảm xúc khác được trọn vẹn thì anh cũng biết được tấm lòng của em rồi. Anh chưa từng nghĩ về Himeno của từ trước đến nay dăm ba mấy điều như ‘vô ý tứ quá’ cơ mà, một lần cũng không.”

“...m.”

Đây là một điều cậu muốn nhắn nhủ cô lần này. Ryoma dồn lực mạnh vào bàn tay của Himeno.

Cả Ryoma lẫn Himeno đều không ưa một cuộc hẹn khiến cho mỗi bên phải gồng mình lên. Cơ mà, nếu phải nói thêm điều này nữa, Himeno chủ động lên công nhưng rốt cuộc lại bị cuỗm mất thế tiên phong.

Để hoàn thành công việc đối với người đóng vai như Ryoma một cách mỹ mãn thì cậu phải đứng ra dẫn lối để trách nhiệm không bị đẩy lên vai một Himeno ngây thơ.

“Anh tất nhiên cũng thích một Himeno cố gắng hết mình, nhưng quả thực anh thích một Himeno được là chính mình hơn ấy nha.”

“D...nói dối. Không thể như thế được…”

“Ơ? Himeno không tin lời bạn trai ư?”

“...m.”

Và cán cân đã nghiêng hoàn toàn về phía Ryoma, thưa quý vị. Chẳng những thế, khóe miệng của Himeno khẽ hẹp lại trước những lời ấy, như thể đang cố không nhè ra một nụ cười cho bằng được.

Một Himeno cố gắng hết mình với một Himeno là chính mình. Cô được khen cái nào thì sẽ vui hơn, chẳng cần phải nghĩ câu hỏi ấy làm chi cho mệt.

“...Được rồi. Himeno, sẽ quay trở lại ban đầu. Vì Shiba nói là… thích kiểu ấy hơn.”

“Ừm. Đó là những gì anh thực lòng muốn nói.”

“Ưm.”

Sau khi cuộc chuyện trò ấy kết thúc, Himeno cũng thít chặt tay cậu hơn. Đến lúc cả hai như được bao bọc trong bầu không khí tràn ngập sự nồng ấm, Ryoma bắt đầu cử động.

“Ô! Nhìn kìa, Himeno. Tiếp theo, mình thử tới chỗ kia không?”

Cậu chỉ tay vào một chỗ đèn treo nọ. Ở chỗ đó có đủ loại ánh sáng hết đỏ rồi hồng được người ta bố trí thành hình trái tim quấn quanh những băng ghế.

Lũ lượt những cặp đôi đang xếp thành hàng dài, ở đây có dịch vụ chụp ảnh hai người được thực hiện bởi các nhân viên ở công viên này, cùng với cái hiệu lệnh “Hi Cheese”.

“Kìa, nếu ra chỗ kia thì hai chúng ta có thể dành thời gian bên nhau, nên không ổn sao? Còn tạo được kỷ niệm mà.”

“Không cần cái đó… Lúc sắp được chụp ảnh, bị mọi người nhìn sẽ xấu hổ…”

“Anh biết là em sẽ nói thế.”

“Trừi, biết thế thì sao lại nói vậy chứ.”

“Xin lỗi em nhé. Để anh xác nhận xem em đã về lại tư thế thoải mái cho nghiêm chỉnh hay chưa ấy mà? Nếu tỏ ra như ban nãy thì chắc em sẽ nói ‘đi’ rồi.”

“...Cách xác nhận của Shiba, láu cá.”

“Nguyên do là Himeno đã chọn thằng bạn trai này.”

“Ngốc.”

“Ahahaa.”

Đáp lại việc bị chơi khăm là câu chửi tương ứng cô dành cho cậu, nhưng nói theo cách chẳng đáng sợ gì cả thì chỉ có Himeno mới làm thế. Khi biết cô đã trở lại với vẻ vốn có, Ryoma cuối cùng cũng có thể bình tâm.

Từ đó trở đi, cả hai lần lượt ghé thăm hàng loạt chỗ treo đèn trang trí khác nhau đặc sệt chất kỳ ảo, từ bờ hồ được trải thảm màu xanh dương tới đường hầm của ánh sáng, hay phải kể tới những cây Giáng Sinh khổng lồ nữa.

Chuyện xảy ra ở địa điểm tiếp theo.

“m!”

Cậu nhìn về thứ khiến Himeno như muốn nhảy dựng lên. Đó là tượng nhiều loài vật khác nhau được tô điểm bởi ánh đèn, gọi là Animal Illumination.

“Nhìn kìa. Shiba, có nhiều.”

“U choa, điều đó dữ dằn thật.”

“Ý không phải là ‘có nhiều Shiba’. Ý là có nhiều động vật.”

“Đáp trả một câu được đó. Mình tới gần để xem nào.”

“Ừm… cảm ơn.”

“Tại sao Himeno lại nói cảm ơn vậy?”

“Không hiểu sao.”

Tính cách của Himeno không phải là kiểu nói cảm ơn “không hiểu sao”.

Cậu không đáp lại cô bằng một câu hỏi như “Tới chứ?”, mà chọn cách nói “Tới nào” cho cô, vì thế giúp cô dễ gật đầu hơn.

Cứ thế, hai người tiến gần chỗ có tượng động vật.

Không biết có phải do chủ đề năm nay là Bắc cực hay không, mà những con vật được chọn gồm có tuần lộc, gấu trắng, chim cánh cụt và hải cẩu, thêm cả những loài hơi bị hiếm khác nữa.

Trong số đó, Himeno quấn lấy con chim cánh cụt nhất. Cô đứng trước dây được giăng sẵn để cấm người ngoài áp sát quá đà, mặt đối mặt với con chim ngay chính diện và nhìn chằm chằm vào nó.

“Cái này, tạo được hay ghê…”

“Nhắc mới nhớ, Himeno thích động vật nhỉ.”

“Ừm. Rất thích. Hôm nay cũng muốn thấy nó nữa.”

So với những chỗ khác họ đã ngó qua hôm nay, nơi đây gần như không để lại dấu ấn gì cả, nhưng tùy mỗi người sẽ có những sở thích khác nhau của riêng họ. Một người cuồng các loài vật như Himeno thì đây trúng gu cô nhất rồi.

“Trong đầu anh hiện lên hình ảnh những đồ vật dễ thương liên quan tới động vật chất thành đống trong nhà Himeno ấy nha.”

“Ừm, đoán đúng rồi. Dép con mèo này, giấy lau tay hình gấu này, thú nhồi bông cá mập nữa.”

“Em có nuôi con nào không?”

“Himeno, hiện giờ đang sống một mình nên không nuôi. Ở nhà bố mẹ có đang nuôi chó với mèo.”

“Đang sống một mình ha… cơ mà, ơ? Chó với mèo? Bọn chúng không choảng nhau ư?”

“Cả chó với mèo đều là bạn thân. Nhưng, chó thì nhớn[note37252] nên đang nuôi ở ngoài.”

“Ồ, thế con chó chắc thuộc cỡ lớn ha?”

“Đúng. Himeno yếu nên đi dạo rất mệt.”

“...”

“Sao không nói gì hết rồi.”

“Ơm, Himeno một mình kéo đi dạo hở…? Con chó ấy?”

Điều này thật vô ý tứ làm sao, nhưng đầu cậu trót mường tượng nhanh không tưởng cái khung cảnh Himeno bị con chó lôi đi. Một người thấp bé nhẹ cân như Himeno liệu có thể kiểm soát con chó to tướng không… cái nghi vấn ấy cứ ngắc ngứ lên trước.

“Lúc này, Shiba đang nghĩ những điều vô ý tứ.”

“Đ-đâu có đâu em?”

“Shiba đang nghĩ Himeno sẽ bị chó lôi đi. Lý do thì mọi người ai cũng nghĩ vậy hết.”

“Th-thế cơ à…”

Himeno nói cho thật rõ từ suy đoán đến nguyên do. Thậm chí, nó còn trúng phóc nữa, nên Ryoma chỉ biết đáp lại cô bằng một nụ cười cay đắng.

“Vậy em có thể dẫn nó đi bộ ngon lành ha.”

“Ừm, vì tính cách nó hiền. Shiba có thích động vật không?”

“Ừm. Anh cũng thích, nhưng chưa từng nuôi con nào cả. Vì thế mới thèm… tương lai được nuôi thì tốt biết mấy.”

“Vậy, Shiba thấy con gái thích động vật được không?”

“Anh không muốn ép cô ấy quá vì có thể cô nàng bị dị ứng thì sao, nhưng nếu cho anh được đòi hỏi thì chắc thế đáng yêu hơn.”

“Fufu.”

Khi nghe được câu trả lời thực lòng đó, Himeno díp đôi mắt lại, trông như một tiếng thở phào nhẹ nhõm. “Chẳng biết hành động ấy có ý nghĩa quái gì đây ta” Nếu như cậu không cù lần thì có lẽ đã ngờ ngợ ra điều gì đó rồi.

Từ đó trở đi, họ tiếp tục chậm rãi đi quanh nơi Animal Illumination này, coi hết con tuần lộc rồi lại sang ngó gấu trắng.

Cậu đoán là cô phải thích động vật dữ lắm, vì người dừng chân tại nơi đây tận vài phút duy chỉ có mỗi Himeno mà thôi. Sau khi Himeno coi xong toàn bộ con vật, chốc chốc cô lại gật gù cái đầu, ra chiều đã thỏa mãn no nê và báo cho Ryoma biết.

“Shiba, tới chỗ tiếp thôi. Shiba không để ý chỗ nào?”

“Anh? Anh thì sao ta. Từ 8 giờ rưỡi tối người ta có tổ chức buổi trình diễn ở đài phun nước, cái này hình như có ghi sẵn trong tờ bướm ấy, Himeno có hứng thú không? Anh nghĩ sau 20 phút nữa là bắt đầu rồi, nên nếu giờ mình tới đó thì sẽ vừa kịp luôn, và còn cho đôi chân được nghỉ ngơi chút nữa.”

“...Bí ẩn thật. Tại sao Shiba biết Himeno đang mỏi chân chứ?”

“Chẳng phải vì anh là bạn trai sao?”

“Trùi… Lại nói những điều như thế.”

“Ahahaa, xin lỗi xin lỗi.”

Thực lòng mà nói, di chuyển qua lại liên tục cũng làm chân Ryoma rã rời. Với một người suốt ngày ru rú trong nhà như Himeno thì việc cái sức ép còn đè nặng hơn nữa lên đôi chân cô là trong tầm dự đoán của cậu.

“Vậy mình đi sớm để lấy chỗ nghỉ ngơi trước thôi ha.”

“Ừm.”

Họ quyết định được lịch trình tiếp theo và bước tiếp tới tận nơi có thể trông rõ được buổi trình diễn theo bản đồ vẽ sẵn trên tờ rơi… và không biết có thể gọi là đúng thời điểm hay không mà họ đã tìm được chỗ ngồi trống.

“Ô, đúng lúc băng ghế kia đang trống kìa. Mình ngồi ở đó đi ha.”

“May là tìm nhanh được. Nhờ công Shiba.”

“Không không, may mắn thôi em.”

Khi cậu trả lời như thế xong, họ liền tiến bước với đôi chân nhanh nhẹn và lấy chỗ để những vị khách khác không chiếm được.

Cái giá lạnh ngoài trời hoành hành, để lại chút dấu tích của nó trên băng ghế. Đây là nơi Ryoma thể hiện sự tỉ mỉ trong từng chi tiết của mình.

Cậu thọc một tay vào túi áo khoác dài và lấy chiếc khăn tay dày ra. Sau đó, cậu trải rộng nó ra trên băng ghế rồi nhẹ nhàng hướng dẫn cô.

“Rồi, ngồi được rồi đó.”

“...Đây?”

“Ừm. Trên cái khăn tay. Với bộ dạng của Himeno, nếu em cứ thế mà ngồi thì ắt hẳn sẽ lạnh lắm, và vì em mặc đồ màu trắng nên anh không muốn nó bị vấy bẩn ấy.”

“...”

HImeno chớp chớp đôi mắt liên hồi, tựa như vừa bị cú sốc đánh úp xong. Khuôn mặt nghiêm túc của cô vào những lúc này đây là thứ mà cậu vẫn không thể nhìn ra được xem nó muốn nói lên điều gì.

“Ơ, chẳng lẽ không có khăn tay thì tốt hơn sao? Vậy chắc anh lo mấy điều thừa thãi rồi…”

“K-không phải. Cảm ơn… Chỉ bất ngờ…”

Nói đoạn, Himeno an tọa lên chiếc khăn tay, kế sau đó Ryoma cũng làm điều tương tự. Khoảng cách giữa hai con người chỉ xấp xỉ một nắm đấm. Giữa lúc này đây, họ vẫn nắm tay nhau thật chặt, nhưng trông Himeno có gì đó khang khác.

“Himeno sao thế? Coi bộ em đang chút không yên nhỉ.”

“B-bởi lẽ Himeno không ngờ… mình được làm cho điều như thế này mà.”

Himeno nhấc lên một góc của chiếc khăn được cô đặt mông lên để ám chỉ cái “điều như thế này”.

“Shiba, quen rồi. Himeno biết Shiba cũng làm cho những người phụ nữ khác…”

Từ bối rối sang mừng rỡ, cuối cùng là vẻ mặt phiền não… Đâu đó lấm tấm sự phũng phịu trong tông giọng của Himeno.

Vốn dĩ, những người đóng vai ắt hẳn phải cảm thấy khó xử không biết trả lời sao cho phải lẽ khi được nói những điều như vậy. Nếu đã theo công việc này rồi thì họ tự khắc làm những hành động đó một cách thuần thục.

Nhưng điều đó không áp vào Ryoma.

“Himeno là người đầu tiên anh làm điều này cho đó, anh nói thật.”

“...”

Khoảnh khắc Ryoma thốt ra điều đó, Himeno dán mắt về phía cậu với vẻ hồ nghi, nhưng cậu không lấy nó làm bận tâm và tiếp tục thêu những lời tiếp theo. Lúc này đây, cậu hiểu rằng lòng cô đang chùng xuống.

“Thật có lỗi với em khi anh kể lể về lỗi của anh, nói đúng hơn là chỗ thiếu kinh nghiệm của anh, nhưng lúc chót trong ngay ngày đầu tiên anh hẹn hò với Himeno, em nhớ không?”

“Nhớ.”

“Lúc anh ngồi trên băng ghế của công viên ấy và nói chuyện với Himeno, cả những lúc khác khi mình hẹn hò nữa, anh đâu làm những điều như thế này, phải không?”

“...Đúng thật.”

“Chính vì thế, nếu em nghĩ cho anh rằng ‘chuyện là vậy sao’ thì anh vui lắm đó. Giả dụ anh mà thành thục mấy điều này thì sẽ làm cho em ngay từ đầu rồi. Sẽ rất thiếu ý tứ với cả Himeno cũng như phía công ty nếu anh làm qua loa mà.”

Bầu không khí của buổi hẹn hò có trở nên u ám. Nhưng không còn cách nào khác ngoài việc trưng bộ mặt nghiêm túc đi kèm với thái độ tương ứng để cho cô tin cậu. Cả sắc giọng của cậu cũng đổi theo nốt, Ryoma muốn cô biết rằng cậu đang nói sự thật.

“V-vậy sao hôm nay lại làm được…?”

“Ơ? Chỉ cái chỗ đó thôi là anh không muốn em khoáy vào cơ…”

“Nói đi. Lý do nào cũng được, Himeno ổn.”

“Nếu như anh không nói thì em sẽ ra mệnh lệnh sao?”

“m! Ra mệnh lệnh.”

“Ây da… Anh cảm giác bản thân vừa đạp thẳng vào bom xong…”

“Thoát rồi.”

Chỉ nhờ một câu nói của Ryoma thôi đã giúp Himeno chiếm thế thượng phong. Tình hình này coi bộ mọi đường thoát đã bị đóng cái rầm.

“Nói sao ta… dù có bỏ qua mối quan hệ giữa người đóng vai và khách hàng thì chắc cái tính xác thật còn mong manh lắm, nhưng anh đơn thuần muốn làm Himeno cảm thấy mãn nguyện. Vì thế, anh mới đi học hành và thu thập kiến thức để em được vui vẻ? Kiểu kiểu vậy.”

“...”

“Nói nghiêm túc này, hôm nay cũng là đêm Noel nên Himeno muốn có được một buổi hẹn hò đáng để ưỡn ngực tự hào với bạn bè khác… Đây cũng là vấn đề thể diện rồi, nhưng với tư cách là người bạn trai của em, anh cũng có suy nghĩ rằng ‘phải làm sao cho xứng’ ấy.”

[Mày chỉ không muốn cuộc hẹn hò thất bại để rồi để lại ấn tượng xấu chứ gì?] hay [Mày chỉ vì tiền mà nói mấy thứ na ná vậy chứ gì?], người khác có phán như thế, cậu cũng chẳng thể phủ định.

Tuy vậy, vượt trên cả những cảm xúc ấy, cậu đã tìm tòi nghiên cứu với cái đích trong lòng là Himeno, và điều này không thể sai vào đâu cho được. Chính vì cậu dám thành tâm đối mặt với khách hàng, dám phá bỏ những hàng rào để tiến gần họ hơn, nên ngay cả một người được mệnh danh là sát thủ cựu binh như Hazuki cũng dành cho cậu những thiện cảm.

“Vì vậy, với những cảm xúc đó mà anh đã vượt qua được. Cố nhón chân cho cao, anh thật chẳng muốn lộ ra cái nét đó chút nào, nhưng Himeno nói là mệnh lệnh nên…”

Ngay từ đầu, Ryoma đã tính là sẽ khoác lên mình một vẻ thạo nghề để rồi dẫn lối cho cô, nhưng cậu nhận ra rằng Himeno gần đây cứ bám lấy không rời cảm xúc nặng nề khi động tới chuyện đó.

Ryoma nặn ra vẻ nhăn nhó trông hơi mất tự nhiên nhưng không quá kỳ cục và đẩy bờ vai mình chạm nhẹ vai Himeno, đoạn mặt đối mặt với cô.

“Sh-Shiba nghiêm túc quá… Chắc, không có người đóng vai nào như vậy…”

“Nhiêu đây thôi thì chắc vậy nhỉ. Trong công việc anh đang làm, những người quen với chuyện hẹn hò có lợi thế lớn, nói đúng hơn vốn liếng của họ đầy ắp để mua vui cho đối phương; thực sự là ở đây toàn dân lành nghề không, nên một người non tơ như anh phải gồng hết sức chỉ để cong đít lên mà đuổi họ.”

“Điều đó, Himeno muốn Shiba nói vào lần hẹn hò đầu tiên…”

“Ừ thì, nói điều như này ra làm anh thấy bản thân ẻo lả ấy mà.”

Đây là điều người này có thể tiết lộ cho người kia vì giữa hai người họ không còn là mối quan hệ của người dưng nước lã nữa. Ngay lúc họ ngồi trên ghế tâm sự thêm xong một câu chuyện nữa,

*ách xì

Himeno đột nhiên đưa tay lên bụm miệng và hắt một hơi nhỏ nhẹ. Một phần vì họ yên vị trên ghế mà không cử động cơ thể, nên cái lạnh ắt hẳn đang bắt đầu phát huy sức ảnh hưởng của nó.

“Đúng như những gì Himeno nói, thời tiết dần dà trở lạnh hơn này. Cũng đến lúc mặc áo khoác của anh rồi ha. Cơ thể em cóng rồi, phải không?”

“Không, không sao.”

“Anh chắc chuyện tuyệt đối không phải như thế mà…”

“Himeno không muốn làm những việc khiến Shiba cũng phải chịu lạnh. Trách nhiệm là ở Himeno vì đã không chuẩn bị.”

“Cái cảm giác phải chịu trách nhiệm của Himeno, nó mạnh quá mà… Em diện đồ vì anh nên một nửa cái trách nhiệm ấy không đẩy sang cho anh sao?”

“Không đẩy.”

“Vậy ư…”

Himeno giữ kẽ với Ryoma và nhất quyết không gật đầu. Ổn hay không ổn, chỉ cần nghe cái hắt hơi lúc nãy là đủ hiểu.

Cậu lại vận hết não lực hòng tìm cách nào đó gỡ cái nút thắt này và…

“Aa.”

Hướng giải quyết ấy lại vô tình nằm sẵn trong trí nhớ của cậu.

“Himeno, em thả tay ra một chút thôi nhé.”

“Không… Cứ nắm là được… Shiba đã nói trêu là sẽ nắm suốt.”

Himeno dồn thêm nhiều lực nhất có thể trên bàn tay bé ơi là bé của mình để không cho cậu thoát ra được. Cái vẻ quyết tâm cho bằng được ấy không thể nào dễ thương hơn nữa, nhưng Ryoma nói vậy là có mục đích chính đáng của riêng mình.

“Himeno còn nhớ một trò trêu khác nữa không? Giờ anh muốn làm điều đó, nhưng nếu để thế này thì không được.”

“m! Được rồi.”

Lúc nghe được điều đó, cô buông tay cậu ra ngay tức khắc. Để nhắc lại, Ryoma có nêu ra hai màn “chơi xấu”. Một cái là không thả tay, còn cái kia là chạm vào lưng. Và cậu định làm cái ở sau.

Đây là lần hẹn hò trả tiền thứ 5 của họ và cũng là lần đầu tiên họ làm điều này. Ưu tiên tay hay lưng, mọi người chắc hẳn đã nhất trí rồi ha.

“Thế, từ giờ anh làm nhé.”

“Ừm.”

Himeno đặt hai tay trên đùi và co cơ thể mình cho nhỏ lại. Chắc là để Ryoma dễ bề hành động đây. Rất biết ơn vì cô đã chọn tư thế đó, cậu cố nén sự căng thẳng trong lòng và bắt đầu làm công việc của mình.

“Đừng động đậy nhé.”

Ryoma chỉ nhắc nhở cô từng đó, đoạn cầm lên tà áo trước của cái áo khoác dài rồi cứ nắm thế mà phủ cho hết phần lưng của Himeno.

Khi đã tới hết lưng, cậu dùng tay còn lại kéo phần vạt áo qua hết chính diện cơ thể của Himeno.

“mm!?”

“Anh nghĩ đây khác với những gì Himeno tưởng tượng… ráng chịu nhé.”

Ryoma vẫn khoác áo lên người, cậu tận dụng phần không gian trống mà che đến hết cơ thể của Himeno cho kín kẽ. Kế đó, cậu cài những chiếc cúc lại sao cho nó không bung ra để cái màn “chơi xấu” của mình được đúng bài. Để thế này thì Ryoma sẽ không phải chịu lạnh và cậu cũng có thể bảo vệ Himeno khỏi cái giá rét này.

Bên trong chiếc áo khoác, cơ thể của cả hai đang chạm vào nhau, đến mức người này có thể cảm nhận hơi ấm từ cơ thể của người kia.

“Sh-Shiba… tại, tại sao…”

“Hửm?”

Himeno như đông đá hoàn toàn trước hành động đột ngột ấy. Không hẳn là sự ngỡ ngàng, bởi cô đã ngờ ngợ từ trước cái diễn tiến này.

“Tại sao… Shiba biết? Đây, Himeno đã vẽ trong manga…”

“Hình như là quyển hai nhỉ? Manga của Debiru-chan-sensei được trưng sẵn trong tiệm sách, lúc nào anh đọc cũng thấy vui hết… à không, phải là được cho đọc mới đúng.”

“m!?”

“Quả thật, anh không làm mượt như trong manga được, xin lỗi em nhé.”

Hay việc Himeno là mangaka, Ryoma cũng đóng góp được chút ít cho doanh thu bán hàng bằng việc mua ấn phẩm của Debiru-chan, cậu còn cày truyện của cô cho đến những trang cuối cùng.

Sự ngẫu nhiên ló ra từ một góc xó xỉnh nào đó, kéo theo sự xuất hiện của diễn tiến này. Himeno không hề cựa quậy gì cả, cô ngồi đực ra đó và cảm nhận cơ thể được sưởi ấm, tựa như con chim cánh cụt non.

“Mình cứ thế này ngồi coi buổi trình diễn ha. Còn năm phút nữa là bắt đầu rồi.”

“Thật sự là ổn ư?”

“Tất nhiên.”

“Vậy, cứ thế coi…”Himeno lấy tay giữ chiếc áo khoác của Ryoma đang phủ lên cơ thể mình để nó không bị tốc lên. Một tư thế trông chẳng khác gì của một loài ấu trùng bướm[note37253] cả.

“...Himeno dựa mình vào Shiba, được không?”

“Không được.”[note37254]

“Không, không phải không được.”

Câu trả lời của Himeno được định sẵn ngay từ đầu rồi. Cô gạt câu nói của Ryoma sang một bên và giao phó cơ thể bé nhỏ của mình cho cậu.

“...Himeno nặng thì nói đi.”

“Đâu nặng chút nào đâu. Trái lại, em còn nhẹ đến độ làm anh phát lo.”

“Vậy, thì được.”

Nhờ hành động đó của cô mà khoảng cách giữa hai người lại càng được thu nhỏ hơn nữa. Lấy áo làm chăn và lấy cơ thể Ryoma làm gối, Himeno hơi ngóc đầu của mình lên.

“Shiba.”

“Hahaa, sao thế, từ nãy giờ.”

“Này… nhé. Chỗ này đây, thật may khi Shiba là người con trai đầu tiên Himeno tới cùng… Thật, thật may.”

“Từ đã!? Đ-đừng nói thế khi đang trong tư thế này chứ…”

“Fufu, Shiba… đang đập thình thịch. Vì là tư thế này, nên Himeno hiểu.”

“Thì không quen nên mới thành ra thế này mà… Cơ mà, một Himeno ngây thơ chắc chắn cũng trở nên giống anh rồi gì.”

“Không có…”

Đến những phút cuối cùng, cả hai đều bị dính đòn của nhau. Himeno dúi mặt mình vào trong chiếc áo và một mực phủ định, nhưng khuôn mặt cô thì bị trét lên một màu đỏ toàn tập bởi sự dễ chịu cùng với ngượng ngùng đang thi nhau tấn công.

Dù vậy, tư thế này vẫn luôn được giữ nguyên. Hai người không đi đâu nữa cả, họ cùng nhau đón chờ màn trình diễn ở đài phun nước kéo dài trong 30 phút.

Khi đang chìm trong sự ngất ngây với khung cảnh đầy tính nghệ thuật tạo nên bởi ánh sáng và nước… lâu lâu, Himeno lại xoa xoa má mình vào cơ thể của Ryoma, lòng thầm tận hưởng cuộc hẹn hò.

*

Bây giờ là 9 giờ 40 phút tối. Sau khi rời khỏi lễ hội ánh sáng và bắt chuyến taxi rồi lên tàu điện, hai người họ đã về tới ga gần nhất.

Trong xe taxi, Himeno lén lút nắm tay cậu. Trên tàu điện, Himeno cũng lén lút nắm tay cậu. Trông cô không nỡ rời xa cuộc hẹn hò này.

“Đến lúc này rồi… Nhanh thật…”

Còn 20 phút thôi là lần hẹn này sẽ khép lại. Hôm nay họ đã đi chơi tới 4 tiếng lận, nhưng mọi thứ dường như vụt qua trong chớp mắt.

“Chỗ giăng đèn trang trí đó đẹp thật, em ha.”

“Ừm, là kỷ niệm nhớ nhất. Himeno được tựa vào Shiba nữa…”

“Dù cái màn trình diễn kia đã xong rồi, em còn chẳng đứng dậy khỏi băng ghế nữa đó?”

“S-sai rồi.

Chỉ có Shiba là không đứng.”

“Ơ, ai nói ‘Giữ thế này một chút nữa’ vậy ta.”

“Shiba.”

“Anh cơ à.”

Trước cái cách Himeno giấu đầu hở đuôi, Ryoma đành chào thua với cô.

Họ tiếp tục bước những bước chậm rãi tới công viên, cũng là nơi hai người họ hẹn gặp nhau, trong tầm 3 phút. Ngay lúc một cửa hàng nọ lọt vào tầm mắt của Ryoma, cậu cất tiếng gọi cô.

“Ờm… này, anh thấy bản thân thật có lỗi làm sao khi nói điều như thế này với Himeno, nhưng anh có một điều muốn em giúp ấy?”

“Gì.”

“Mình ghé cửa hàng chỗ này một chút thôi, được không…?”

Cái đích theo hướng chỉ tay của Ryoma là tiệm bánh kem thuộc một chuỗi cửa hàng nổi tiếng. Còn 20 phút nữa là nơi ấy đóng cửa.

“Himeno thì không sao, nhưng sắp đóng cửa nên không còn bánh… chứ? Ở chỗ quầy bán đang hết sạch.”

“Thật ra anh có đặt hàng vào hôm nay, và anh đang gọi họ để tới lấy trước khi bên họ đóng cửa ấy.”

“Vậy thì nên đi nhanh. Himeno, đợi ở ngoài.”

“Xin lỗi nhé, thật sự cảm ơn em.”

Himeno phải bỏ tiền ra để có được buổi hẹn với cậu và nếu hành động thế này trong khoảng thời gian ấy thì cô có mà nổi giận với Ryoma, cậu cũng chẳng thể than phiền điều gì. Có khả năng cô sẽ đâm đơn phàn nàn về cậu lên phía công ty, và có khả năng cậu để lại một ấn tượng tiêu cực. Cậu lường trước những rủi ro nhưng vẫn đâm đầu vào làm là vì có lý do hẳn hoi đằng sau.

Ryoma lấy từ trong ví ra biên đặt hàng và nhanh chân chạy biến vào trong cửa hàng rồi cho nhân viên xác nhận, sau đó cậu cầm lấy phần bánh đã đặt một cách trơn tru và quay trở lại đứng cạnh Himeno.

“Thật xin lỗi em khi anh dựa dẫm thế này. Anh đã xách ra được đàng hoàng rồi đây.”

“Vậy thì tốt. Himeno rất vui khi Shiba dựa dẫm vào Himeno.”

“Cảm ơn em, Himeno.”

Với tư cách là một người đóng vai, Ryoma phải thừa nhận cách dựa dẫm của mình có phần lộ liễu. Thật không ngoa khi nói rằng cậu đang lợi dụng lòng tốt của Himeno, nhưng trước cái vẻ mặt không có một gợn chán ghét nào, cậu chỉ thấy biết ơn cô vô kể.

“Trước khi về nhà, Himeno có dự định mua bánh ở cửa hàng tiện lợi, phải không?”

“Ừm… Chỉ là, Shiba lãnh lấy trách nhiệm làm ra vẻ ta đây với Himeno.”

“Ta, ta đây? Anh… trót làm thế ư?”

“Câu vừa rồi, nghe như thể ‘bánh kem ở tiệm thì ngon hơn cả bánh ở cửa hàng tiện lợi cơ mà’.”

“Anh tuyệt nhiên không có cái ý đó đâu nhé!? Chỉ xác nhận chút thôi…”

“Himeno cũng nghĩ thế… Giống lúc ở chỗ đèn trang trí, nếu Shiba chạm vào lưng Himeno thì Himeno sẽ tha.”

Ai ai chắc hẳn cũng nhìn ra cái mục đích của Himeno khi cô lên công rồi ha. Dù thế, dù cho Himeno có chậm lớn đi nữa, chính cô là người nghĩ ra cái kế khôn khéo này.

“Shiba, làm gì đây?”

“Làm cái kiểu gì đi nữa, bị chơi vậy rồi thì anh chỉ có một sự lựa chọn thôi nhỉ… ahaha.”

“Vậy làm ư?”

“Ừm. Để anh làm thế cho em nhé.”

“m!”

Himeno chớp chớp đôi mắt của mình khi ấy. Đó là cách cô thể hiện niềm vui của mình.

Tính ra, đây là lần thứ hai trong hôm nay Ryoma làm điều này. Ngay cả khi so với lần đầu, cảm giác miễn cưỡng đã không còn. Ngoài ra, bầu không khí của đêm Noel cũng đóng góp một phần nguyên nhân để mọi sự dễ bề tiến hành hơn.

Đầy ra đó những người đang thoải mái chim chuột mà không để tâm gì đến xung quanh. Hòa mình vào nơi đây thì dễ hơn nhiều.

Ryoma chạm vào lưng Himeno và nhẹ nhàng kéo cô lại gần.

Cơ thể của Himeno nhẹ bẫng quá đỗi, chỉ cần áp mạnh thêm chút nữa thì ắt hẳn hình bóng ấy sẽ vỡ vụn lúc nào không hay. Ryoma chăm chút cho từng cái chạm để cơ sự ấy không xảy đến.

“Himeno có thích thế này hơn cả việc nắm chặt tay không?”

“Không, cái nào cũng thích như nhau… Có điều, hôm nay là lần đầu tiên Himeno được Shiba làm cho điều này… Nếu không phải hôm nay, Himeno đã nghĩ sẽ chẳng thể nói ra.”

“Nếu phải nói theo cách khác, ‘nếu như được tận hưởng như hôm nay thì có lẽ Himeno sẽ yêu cầu Shiba’... thế được chứ?”

“Ừm, chắc. Còn thời gian của riêng hai người nữa. Vì hôm nay mọi người đang quấn lấy nhau, nên làm được.”

“Được. Anh hiểu rồi.”

“Shiba lại nghiên cứu về hẹn hò ư…?”

“Tất nhiên. Học thì cũng có mất mát gì đâu, vả lại việc được hẹn hò với em làm anh vui mà.”

“...Vậy, Himeno cũng sẽ cố, để Shiba trở nên vui khi làm khách hàng của Himeno.”

“‘Cố’ là sao vậy?”

“Himeno sẽ trở thành một mangaka nổi tiếng hơn nữa.”

Himeno đang cho rằng ai cũng cảm thấy sướng hơn khi đi chơi với người nổi tiếng, nhưng mỗi người sẽ có quan điểm khác nhau về việc này.

“Hưm, nghề chính của Himeno là bên đó nên anh nghĩ đặt ra mục tiêu ‘nổi tiếng hơn nữa’ là một điều quan trọng, nhưng anh thì không màng tới thân thế khách hàng hay gì đâu. Ngay từ đầu, em đặt lịch với anh là anh vui rồi; thật ra, lần nào mình hẹn hò là thời gian cũng trôi vèo vèo mà.”

“...”

“Cảm ơn em như mọi khi nhé. Hôm nay em đã lôi hết can đảm để gửi gắm cảm xúc cho anh… điều đó cũng làm anh vui nữa đó.”

“Điều đó, cấm Shiba lật mặt…”

“Ahaha.”

Với một người kém khoản biểu lộ cảm xúc như Himeno thì quả thực cô đang làm quá lên rồi. Lời nhấn mạnh nặng nề đó là cách cô đậy sự xấu hổ của mình lại. Cô áp chặt phần lưng đang nằm trong vòng tay Ryoma về phía cậu mà ra vẻ phản kháng.

“...Lưng Himeno, nếu Shiba làm mạnh hơn nữa thì Himeno sẽ tha.”

“Tức là muốn anh ôm chặt hơn nữa ư?”

“Ừm. Thời gian còn lại cũng… không nhiều mà.”

“Được rồi. Lỡ có đau thì nói luôn nhé.”

“Ừm…”

Không biết có phải do đã mải mê tư thế này hay không, Himeno vẫn cứ thế nép mình về phía Ryoma. Từng giây, từng phút càng trôi qua, họ càng tiệm cận khoảnh khắc chia tay hơn. Một khoảng thời gian thật cay đắng làm sao, cả Himeno và Ryoma đều thấy thế. Nó dường như hiện hữu trong cả khí trời, trong cách những bông tuyết khởi nhịp tung bay lất phất.

*

“Shiba, đã 10 giờ.”

“...Phải rồi ha.”

“Himeno nghĩ hôm nay là lần đầu tiên, Shiba không nói.”

“Ờm, nói sao ta… trời. Cảm ơn đã nói cho anh nhé, Himeno…

Thời điểm kết thúc trong hợp đồng, 10 giờ tối. Cuộc trò chuyện này được diễn ra trong công viên, nơi tuyết đang rơi.

Việc người đóng vai nhắc nhở khách hàng mình thời gian kết thúc là điều không cần phải bàn cãi, và đứng ở vị trí đó, cậu không thể nào trốn tránh được kết cục, dù có làm gì đi chăng nữa.

Tuy vậy, Himeno đã không chỉ giúp đỡ Ryoma mà còn tạo nên khoảng thời gian vui vẻ như thế này, và cậu kỳ thực chỉ muốn né việc phải lôi ra chuyện tiền bạc với cô.

“Hôm nay sẽ khép lại thế này… Vậy là anh đã vẽ được số tiếp theo của manga cùng với Himeno-chan chứ?”

“Ổn. Chắc chắn.”

“Ô? Nghe được câu khẳng định ấy làm anh cũng thấy an tâm đó.”

Một khuôn mặt bầu bĩnh. Một thân thể nhỏ nhắn. Himeno là thế, ai nhìn vào cũng cảm thấy cô thật không đáng tin cậy làm sao, nhưng bên trong con người ấy là linh hồn của một mangaka chuyên nghiệp có bút danh là Debiru-chan, nổi tiếng đến độ có đông đảo lượng người hâm mộ.

Và câu nói “chắc chắn” được một người như thế thốt ra có một vẻ chắc nịch đáng kể.

“Không chắc lắm, nhưng Himeno nghĩ có thể ra được đến trước ngày 1 tháng 1.”

“Ơ, sớm vậy cơ á!? Tác phong làm việc của em quả thực nhanh gọn lẹ ghê ha.”

“Vì là chủ đề Giáng Sinh, nếu để chậm trễ nhiều thì dịp này sẽ trôi qua. Và công việc tiếp theo bắt đầu từ tháng 1, nên Himeno mới có thể tập trung vào một thứ.”

“Ồ, ra thế.”

Trình tự thời gian giữa thế giới thực và thế giới trong manga là như nhau. Ta ngâm tác phẩm của mình càng lâu thì độ hiệu quả của trào lưu càng xẹp xuống.

Himeno đang dồn hết sức vượt qua khó khăn để manga này có cơ hội được chuyển thể.

“Đạt được bao nhiêu lượt thích, sau khi đăng Himeno sẽ nói cho Shiba.”

“Anh mong chờ lắm đó. Tiện thể, em có đặt mục tiêu thu về số lượt thích nhất định không?”

“Đến mức có thể làm Shiba bất ngờ. Bây giờ, Himeno đã quyết định.”

“Nếu vậy mình lấy con số 50 ngàn lượt thích, em thấy sao?”

“Ơ… nếu nói con số đó với những mangaka khác, họ sẽ chửi mình ngốc.”

“Ahaha, anh biết nó lớn thế nào mà, nhưng Himeno đang nắm trong tay đủ sức để làm nên chuyện, nên anh đâu có ưu ái gì đâu.”

Ryoma đã đọc manga của Himeno và đánh giá cao tác phẩm của cô, nên không có chuyện cậu đặt ra một con số mà ai ai cũng có thể đạt được.

Có một người sẵn sàng nói thẳng lý do ấy ra mà không ưu ái gì cả, ấy chỉ có thể là vinh dự đối với một mangaka lành nghề.

“Himeno, sẽ cố. Chính vì thế, nếu đạt được mục tiêu… Himeno muốn xin Shiba.”

“Lúc ấy, em thích anh làm gì đi nữa, anh cũng chiều tất. Điều đó tuyệt vời đến nhường ấy mà.”

“Gì đi nữa? Thật chứ?”

“A, cho anh giới hạn ở những điều bình thường thôi nhé.”

“Được rồi. Himeno sẽ cố nhiều nhiều nữa.”

Đã quá 5 phút kể từ lúc cuộc hẹn kết thúc như đã định, ngay lúc tưởng như họ có thể nói gì với nhau cũng được, Ryoma liền thay đổi thái độ. Đến lúc đối mặt với khoảng thời gian tàn nhẫn.

“Vậy thì… Himeno, anh xin được nhận phần tiền hôm nay. 4 tiếng trôi qua nên tổng là 8,000 yên.”[note37256]

“H-hiểu rồi.”

Himeno mở chiếc túi đeo vai enamel ra và bắt đầu lục lọi bên trong. Bình thường thì Himeno sẽ lấy ví ra rồi, nhưng chỉ hôm nay thôi, cô đưa một thứ khác hẳn lên.

“Ơ?”

Himeno lấy ra hai thứ. Một thứ là chiếc hộp hình vuông được gói lại trông rất đẹp mắt, thứ còn lại là một phong bì dễ thương với họa tiết chấm bi.

“R-rồi… Shiba… đây.”

Himeno cầm chúng bằng cả hai tay và đưa cho cậu. Cô dán mắt vào Ryoma, khuôn mặt ửng một màu đỏ, còn cái tay thì run run như không thể giữ nổi sự bình tĩnh.

“C-cảm ơn em. Phong bì này thì anh nghĩ là phí yêu cầu, còn cái hộp này thì?”

“Đó là… q-quà… từ Himeno.”

“Quà!?”

“Ư-ừm. Hôm nay… là đêm Noel, nên quà…”

Giọng nói ấy mong manh đến mức cậu cảm tưởng mình không thể nghe ra được gì nếu xung quanh đang đầy ắp tiếng người. Dù vậy, chẳng có lấy một bóng ai ở công viên vào độ 10 giờ tối, nên câu nói của cô mới truyền được đến tai cậu.

“Himeno… đã cố làm bánh quy, nên muốn Shiba nhận chúng.”

“...”

“Đây là lần đầu tiên, nên chắc hình thù bừa bộn… nên chắc không ngon, nhưng Himeno đã cố.”

Himeno thốt nên cảm xúc của mình với cậu, vừa nhất quyết lại thành tâm. Himeno càng nói, đầu cô càng gằm xuống. Kết quả là cô không đáp lại ánh nhìn của cậu, nhưng đây ắt hẳn tất cả những gì cô có thể làm được, và cô hôm nay đã làm tới cùng. Ryoma không định ép Himeno quá đáng gì nữa, tựa như đã thấm thía được tấm chân tình của cô.

“Himeno, thực sự cảm ơn em. Anh vui lắm đó.”[note37257]

“X-xấu hổ lắm… nên Shiba hãy mở ra, khi ở nhà…”

“Hiểu rồi. Anh sẽ nói rõ ràng cảm tưởng của mình.”

“Ừm. V-vậy… Himeno, về thôi…”

Quà đã tặng xong, lời muốn nói đã dứt. Himeno vội vã đứng dậy khỏi băng ghế và tìm cách ra về với vẻ như chạy trốn. Nhưng Ryoma tốp cô lại ngay tắp lự.

“...A!? Đợi đã, Himeno!!”

“G-gì…”

“Trông anh như đợi xong xuôi mới làm vậy, nhưng thật ra anh cũng có thứ đưa em… Không ngờ anh với em đều cùng chung một suy nghĩ, anh sốc lắm đó.”

Himeno quay người lại, khuôn mặt vẫn không ngớt đi vẻ đỏ lựng là bao. Ryoma nhìn lên cô khi ấy và mở túi của mình ra.

“Xin lỗi vì anh không thể chuẩn bị được đồ tự tay làm như Himeno nha…”

Ryoma mào đầu như thế và lấy ra… một hộp quà được bọc lại một cách đẹp đẽ, trông không khác gì của Himeno. Cậu đứng dậy, tay cầm hộp quà ấy cùng với cái bị bỏ sẵn bánh kem, và tiến lại gần chỗ Himeno.

“Rồi, Himeno. Đây là quà Giáng Sinh từ anh đó.”

Ryoma cho hộp quà vào cái bị bánh kem và chìa về phía cô.

“...S-sai rồi. Bánh này là của Shiba… Của Himeno chẳng phải hộp quà đặt trên bánh kem…”

“Không, cái bánh này là anh đặt hàng trước vì Himeno, nên của em đó. Anh biết là em thích đồ ngọt mà, vả lại em nói là khó vào tiệm bánh kem một mình mà.”

“...”

“N-này? Himeno?

Himeno hoàn toàn đứng chôn chân trước mắt Ryoma. Cậu vẫy tay qua lại để giải thoát cho cô và nói tiếp.

“Này em, đừng đơ ra thế, nhận đi chứ.”

“C-cảm, ơn… Shiba.”

Himeno bụm nửa dưới khuôn mặt vào chiếc áo cổ lọ của mình và giơ hai tay đón nhận món quà, miệng vẫn không ngừng lí nhí những lời cậu chẳng nghe ra được.

Cảm xúc của Himeno khi ấy, tựa hồ như niềm vui vừa bắt đầu tuôn trào thành từng dòng, rót cho đầy ắp con tim cô.

“Anh biết là sớm trước hai tiếng… chúc mừng Giáng Sinh. Từ rày trở đi, anh mong manga của Himeno sẽ tiếp tục thuận buồm xuôi gió.”

“m!!”

Khoảnh khắc ấy là lúc Himeno nghe xong những lời cuối cùng này và nhìn Ryoma nở một nụ cười ngượng ngùng. Cô tròn xoe đôi mắt, giọng thì run run. Như đã phó mặc tất cả cho cảm xúc…

“Shiba…a.”

“Hưm!?”

Đó là điều chính Ryoma còn không tưởng tượng đến. Có trong mơ, cậu cũng không thể thấy được nó.

Himeno lấy đôi tay vẫn còn đang giữ lấy gói quà ôm quanh phần lưng của Ryoma, cô lao hết mình về phía cậu và ôm chầm vào cậu từ chính diện.Himeno cứ vậy mà đắp mặt mình vào phần bụng của cậu mà ôm lấy ôm để. “Cảm ơn… Cảm ơn” Cô trao những lời cảm tạ cho cậu không biết bao nhiêu lần.

“Vui. Thật sự, vui…”

“Himeno…”

Nhận được món quà thế này, nghe được những lời thế này, Himeno chưa lần nào có được trải nghiệm như thế cả. Cô không hề bén mảng tới cái suy nghĩ rằng mình sẽ được dành cho một bất ngờ như vậy.

Cảm xúc hạnh phúc ấy không thể diễn tả thành lời.

Bị cho cái ôm đường đột, Ryoma ngạc nhiên đến độ xém nữa thì té ngửa người ra, trông cậu như đã chào thua trước khí thế của Himeno, nhưng cô vẫn níu chặt lấy cậu không rời.

Thực lòng mà nói, Ryoma đã lo lắng rất nhiều. Rằng không biết Himeno có chấp nhận món quà của cậu hay không, rằng không biết cô có thực sự sung sướng hay không.

Mối tơ lòng ấy thoảng đi theo chiều gió khi cậu chứng kiến phản ứng của cô. Trong một thoáng rất nhỏ, cậu như thốt ra tiếng thở phào nhẹ nhõm. Nó… làm cậu quên đi vai trò người đóng vai của mình.

“Anh mới… cảm ơn em nhé, Himeno.”

Cùng lúc với lời cảm ơn trên, Ryoma vòng tay qua phần lưng nhỏ bé của Himeno… và ôm sát cô về phía mình, nhẹ nhàng.

“...a.”

“...Thực sự cảm ơn em.”

“...”

“...”

Trong thâm tâm của Himeno và Ryoma đều lảng vảng một điều. Càng hẹn hò với nhau nhiều lần hơn, họ sẽ càng trót nhìn nhận đối phương như một người khác giới. Còn cả việc có thể bị cuốn theo bầu không khí nữa. Đó là điểm đáng sợ của công việc này.

Không biết cái ôm này đã kéo dài trong bao nhiêu giây rồi, Himeno dần dần nới lực ôm Ryoma, cả thân thể cô vẫn chôn chặt trong vòng tay của cậu. Ngay sau đó, đôi tay ấy rơi thõng xuống đất, nhưng dáng người thì không đổi… cuối cùng cái ngưỡng ấy đã bị vượt qua.

“Shiba, trùi… chết mất…”

“A!?”

Cạnh lồng ngực Ryoma vang lên âm giọng run rẩy lại mong manh như đã tan chảy từ lâu. Nó làm cậu hoàn hồn và cậu đột ngột thả nhẹ tay mình ra.

“Hi-Himeno, xin lỗi!”

“mmmm….”

Cơ thể của cả hai nhanh chóng tách nhau ra. Dù thế, Himeno đã chịu hết nổi rồi. Sắc mặt cô thì như vừa bị đút vào lò nướng, còn toàn thân thì không ngừng run lên bần bật. Một bước, hai bước, cô lùi bản thân ra sau.

Đó, là lúc hai người chia tay.

“...A!?”

Himeno díp mắt cho thật chặt rồi cứ thế chạy đi.

Cái “bái bai” của cô dành cho cậu như mọi lần cũng mất tăm mất dạng, đây là lần đầu tiên họ tạm biệt nhau kiểu này.

Trong công viên nơi được màn đêm phủ kín, chỉ còn một mình Ryoma bị bỏ lại. Khi ý thức đột ngột được trao trả cho cậu, khuôn mặt cậu không chỉ toát thành dòng từng giọt mồ hôi lạnh, nó còn trở nên tái mét.

“M-mình… chuyện gì…”

Ryoma không thể hoàn tất câu nói của mình.

Biết là thời gian kết thúc đã qua từ lâu và cậu cũng đã nhận tiền, nhưng tiễn khách hàng đến những phút cuối cùng là nhiệm vụ của người đóng vai. Phải ngăn những gì Himeno đã làm là nhiệm vụ của Ryoma. Biết là vậy, nhưng cậu đã bị cuốn theo tình huống để rồi trót đáp lại cái ôm của cô.

Từ cái phản ứng đó, mình lỡ làm Himeno ghét mất rồi… Những cảm xúc đáng sợ đang khuấy động tâm trí cậu. Rồi bên công ty sẽ liên lạc với mình sao đây…

Khi Ryoma đã bình tâm trở lại, cậu vẫn thừ người ra, không thể tiến thêm một bước nào, bởi cái cảm giác tội lỗi vẫn chẳng chịu buông tha cho cậu.

Những hạt tuyết vẫn đang rơi rớt không ngừng, làm khoảng thời gian nặng nề xen lẫn bất an này thêm phần thâm trầm.

****

“Uuuu… Xấu hổ quá.”

Himeno lướt qua cánh cửa nhà mình, cô không cởi giày mà ngồi bệt xuống đất.

Himeno thốt nên giọng nói chẳng thành tiếng và lắc qua lắc lại phần đầu của mình, hai tay vẫn không ngừng áp lên khuôn mặt nóng ran.

“Himeno, lỡ ôm Shiba… Shiba, ôm lại Himeno.”

Cảm giác khi ôm. Cảm giác khi được cho lại cái siết thật mạnh. Còn cả hơi ấm cùng với mùi hương thoang thoảng từ Ryoma. Tất cả đang đọng lại trong tâm trí cô.

Chưa hết, con tim Himeno vẫn nhảy qua nhảy lại không ngừng, khiến việc hít không khí vào thôi cũng gian nan vô kể. Ryoma không chỉ choán hết suy nghĩ của cô, Ryoma còn không dứt khỏi đầu cô nửa bước.

“Cái cảm xúc này, gì thế này…”

Trải nghiệm Himeno chưa từng có trong đời đang tấn công cô như vũ bão. Vui cũng có, xấu hổ cũng có, lảo đảo cũng có, hàng loạt những xúc cảm bí ẩn.

“A…”

Đến lúc đó, Himeno nhớ ra. Món quà cô nhận từ Ryoma… Cô vươn tay tới gói quà được đặt trên hành lang, lồng ngực cô càng thình thịch hơn nữa.

Cô tạm thời lấy cái hộp quà được bọc sẵn ra rồi gỡ màng bọc đi, sau đó mới mở hộp bánh ra.

“Ơ.”

Ngay lúc cô nhìn vào những gì bên trong. Himeno đứng hình trong giây lát, đôi đồng tử màu tím biếc lay lên.

Có bốn loại bánh được bỏ vào trong hộp. Đó là Mont Blanc, Shortcake, bánh chocolate và Mille Crepe. Những thứ bánh cô cực kỳ yêu thích… và Himeno giờ mới biết.

[Thật ra, ở chỗ tiệm sách nơi anh đang làm thêm, người ta nhập về một cuốn sách mới ra lò về những bài kiểm tra tâm lý và anh đã đọc thử nó, hình như là mình có thể thực hiện mấy bài kiểm tra này bằng loại bánh kem ưa thích thì phải, nên anh mới tự hỏi không biết Himeno có thể giúp anh tí tẹo được không ấy.]

Rằng lý do cậu hỏi loại bánh cô thích sau giờ học hôm nọ ở trường đại học, không phải là để kiểm tra tâm lý này nọ, nó là món quà cho Himeno.

Rằng đã có một sự bất ngờ dành sẵn cho cô vào đêm Noel khoảng mươi ngày sau.

“N-ngốc, Shiba… Thiệt tình…”

Cậu đã hoàn toàn qua mặt được cô. Himeno đã không ngộ ra bất cứ điều gì, nhưng trái tim cô vẫn ấm nồng… Himeno hơi nhíu đôi mắt mình lại và nở ra một nụ cười, cô đóng hộp bánh kem lại rồi quay sang chiếc hộp còn lại và cẩn thận mở nó ra.

“C-cái này là gì đây…”

Niềm vui sướng không vơi lại được nữa. Những xúc cảm chẳng thể nói nên lời đang trào dâng.

Chiếc hộp ở cỡ hơi nhẹ mà cũng hơi nặng. Cái chạm cho cô biết thứ đó được cho vào trong hộp nhựa. Có chỗ mở để lấy mọi thứ ra, cô cho tay vào đó và đưa nó ra khỏi bị.

“Oa…”

Thứ ở trong chiếc hộp nhựa là một con gấu bông. Chưa hết, nó đang ôm một cái hộp nhỏ màu hồng ở phần bụng với vẻ trân trọng.

Himeno thận trọng lấy vật ở bên trong ra, và khi cô mở chiếc hộp nhỏ ôm trên tay con gấu bông, lại một món quà khác được cậu chuẩn bị cho cô.

Đó là chiếc vòng cổ vàng hồng tỏa sáng lấp lánh. Chiếc vòng ấy được phỏng theo hình cỏ bốn lá, và trên một nhánh lá có đính một cái đá thạch anh màu hồng.

Đây là món quà Giáng Sinh Ryoma đã lựa cho Himeno.

“Đẹp… Đẹp thật…”

Himeno đặt chiếc vòng cổ trên lòng bàn tay, giọng lại run run thêm lần nữa.

[Anh biết là sớm trước hai tiếng… chúc mừng Giáng Sinh. Từ rày trở đi, anh mong manga của Himeno sẽ tiếp tục thuận buồm xuôi gió.]

Đó là những lời cậu dành cho cô kèm với món quà này.

Và ngôn ngữ của cỏ bốn lá được trang trí trên chiếc vòng cổ là “may mắn”.

Lời nói của Ryoma, rồi cả ý nghĩa chiếc vòng này, cả hai đã hòa vào làm một.

Himeno đã thốt nên được. Rằng hôm nay, cô đã nhận được món quà làm cô vui nhất từ trước đến nay… Sự hạnh phúc đã đầy ắp.

“Shiba, sao cứ làm Himeno vui vậy, chứ…”

Himeno áp con gấu bông cùng với chiếc vòng cổ vào lồng ngực… Tựa như không muốn bất cứ ai lấy đi, tựa như gửi gắm những cảm xúc này đến Ryoma… Cô nói ra thành lời trong vô thức những tâm tư của chính mình.

“Yêu lắm…”

------------------------

Ông nào mà còn nuwngs nữa thì thằng trans này cho bonus thêm nè.

Chuyện là tôi đang coi lại anime OneRoom (đừng hỏi tại sao :v), và tôi phát hiện ra một nữ chính na ná Himeno. Minase Inori đỉnh thật. Nghe nè[note37258]

Enjoy ('ω')

P/s: Biết là có kha khá những điểm khác biệt nhưng đây là phiên bản gần nhất với Himeno tôi tình cờ gặp được. Ai có đề xuất tốt hơn hú tôi một miếng nhá :)

Truyện Chữ Hay