Koibito Daikou wo hajimeta Ore, naze ka Bishoujo no Shimei Irai ga Haittekuru

cuộc gặp gỡ mới mẻ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ryoma đã không bỏ chạy khỏi hiện trường đó. Không, phải nói đúng hơn là việc bỏ chạy còn không nằm trong những sự lựa chọn của cậu. Ắt hẳn ai cũng thấy như thế khi phải chứng kiến cái cảnh đôi bàn chân tự dưng lòi về phía mình.

Khi cả người Ryoma còn đang cứng đờ trước khung cảnh sốc hàng đó, cậu lại nghe được thêm giọng nói nữa.

“Fue~”

“...”

Đó là chất giọng ủ rũ, y như thể bị rút cạn sinh khí vậy.

Khi thử vểnh tai lên mà nghe, Ryoma không thể rũ bỏ được cái cảm giác rằng người ấy đang cầu mong một sự giúp đỡ từ một phương xa xăm…

Ai cũng thừa hiểu điều tốt nhất cho bản thân mà họ có thể làm bây giờ là nhắm mắt làm ngơ, nhưng ở đây là Ryoma, và với cái đặc trưng hay lo chuyện bao đồng của mình, cậu muốn xác nhận xem rằng là thực sự chuyện quái gì đã xảy ra.

Đối phương đang ngồi xuống nền đất, hơn nữa lại đeo giày cao gót. Cộng thêm cả giọng nói kia, không 10 thì cũng phải đến 9 phần rằng đó là một người phụ nữ.

Dù có bị tấn công sau khi cất tiếng gọi đi chăng nữa, Ryoma vẫn có thể tẩu thoát được. Khi trong đầu đã đi đến kết luận rằng tính mạng của bản thân có thể được đảm bảo, cậu như được tiếp thêm sự can đảm.

Ryoma vừa cẩn thận sao cho tiếng bước chân của mình không bị lộ ra vừa tiến từng bước, từng bước một trong sợ sệt. Và rồi, khi cậu đã đặt chân đến trước cột điện, Ryoma cố nhòm ra sau và thu toàn bộ khung cảnh vào đầu.

“Gi!?”

Và đó là một mỹ nhân xinh đẹp không khác gì người mẫu thứ thiệt đang dựa thân thể rệu rã của mình bên cột điện. Người phụ nữ ấy mang một vẻ ngoài thuần khiết, nhưng vẫn đẹp đến mức hút trọn ánh nhìn của cậu.

Bao quanh phần cổ là một khăn choàng sọc ca-rô nằm ở trên chiếc áo trắng. Bên dưới cô có mặc một chiếc váy xếp ly màu gạch, nhưng lạ là nó đã bị tốc lên đến quá phần đùi, để lộ ra làn da trắng mướt theo cái cách không thể nào liều lĩnh hơn.

Ngay cạnh đôi chân dài thon thả có phần khiêu gọi là chiếc túi xách hàng hiệu ắt cũng phải được định giá vài trăm ngàn yên đang lăn lộn dưới đất.

“Ưm… Cho hỏi đằng ấy ổn không ạ?”

“...”

“Dạ?”

“...”

Ryoma cất tiếng gọi đặng nhận được một lời hồi đáp, nhưng phản ứng của người ấy thì lúc được lúc mất. Mặt cô ửng đỏ, thậm chí còn nồng nặc mùi rượu. Ai cũng có thể luận được rằng cô nàng đang say mèm.

“Tạm, tạm thời thì xin lỗi chị. Em sẽ… để nó lại. Xin lỗi ạ.”

Dưới đôi mắt của một người nốc nhiều rượu đến nỗi gục xuống đường như thế này, cậu không biết được rằng hành động của mình sẽ bị quy chụp cho những tội ác nào đây.

Nhưng dù vậy đi nữa, cậu cảm thấy có gì đó sai sai khi cứ để váy của người đó tốc lên như vậy. Ryoma trả lại nguyên trạng cho chiếc váy, chỉ để phần rìa của nó lọt vào tầm mắt mình.

“Phơ… Cảm, on…”

“Không, chị đừng bận tâm gì cả…”

Không biết có phải bình thường người phụ nữ ấy rất nghiêm chỉnh hay không mà khi đã say tí bỉ rồi, cô còn gửi tặng lại cậu một lời cảm ơn. Người phụ nữ ấy nhìn chằm chằm vào cậu với đôi mắt màu xanh lưu ly của mình. Khi hai người chạm mặt với nhau, vẻ ngoài yêu kiều của cô chỉ càng phản chiếu rõ hơn trong mắt cậu.

“Ano, chị muốn uống nước không ạ?”

“Ư~m? Mu..ốn.”

“Em hiểu rồi ạ. Ở đằng kia có máy bán hàng tự động nên em sẽ đến mua nhanh thôi nhé.”

Ryoma đã trưởng thành rồi và cậu biết nước tốt cho việc giải rượu, nên cậu lấy ví từ trong túi ra và tiến đến máy bán hàng tự động ở đằng trước cách chỗ này chừng 50m. Ryoma bỏ ra 100 yên để mua lấy nước suối.

Trong một thoáng, Ryoma cảm thấy lưỡng lự, nhưng cũng biết làm sao được đây.

Đây là lần đầu tiên cậu gặp người phụ nữ ấy. Ryoma cũng không dư dả tiền bạc đến mức sẵn sàng xòe tiền ra cho một người hoàn toàn xa lạ như thế. Vì tiền học phí, và cũng vì muốn giảm bớt gánh nặng cho Kaya mà 1 yên đối với cậu cũng là nhiều và Ryoma chỉ mong tích cóp…, nhưng việc cậu có thể hành động nhanh chóng đến vậy là vì cậu là một người có lương tâm. Sau khi ấn nút mua, Ryoma cầm trong tay chai nước suối rớt ra từ cửa xuất và chạy tới bên người phụ nữ.

“Mời chị. Nước đây ạ.”

“Ừm, anh là người tốt bụng nhỉ~”

“A, ahaha…”

Khi Ryoma mở nắp và đưa lấy chai nhựa cho người phụ nữ, cô nàng vụng về cầm lấy nó bằng cả hai tay và nốc thẳng vào họng. Sau khi tu một phần ba chai nước, cô đưa chai nước ra khỏi miệng một cách chậm rãi với vẻ thỏa mãn.

“Đây này.”

“...Cảm ơn.”

Cô cứ thế chuyền lại cho cậu chai nhựa vẫn còn đang uống dở. Ví dụ như bây giờ Ryoma có mà đưa phần miệng chai này vào mồm mình thì ắt hẳn người phụ nữ trước mặt cậu cũng chẳng nghĩ điều gì đâu. Cô nàng bị rượu đánh gục đến mức cậu có thể suy tưởng được điều như vậy.

Nhìn ngoài vào cứ tưởng ăn mặc gọn gàng, vậy mà… Ryoma giữ trong lòng những nhận xét như thế và đóng nắp chai lại, cậu nhặt lấy chiếc túi xách lăn lộn trên nền đường và cho chai nước suối vào rồi cất giọng hỏi người phụ nữ.

“Ưm, thế cho em hỏi tên của chị là gì vậy ạ?”

“Tên… là, Kamishiro, Hazuki.”

“Là Hazuki-san ạ? Nhà của chị ở hướng nào thế ạ?”

Trước câu hỏi đó, đôi đồng tử của Hazuki khẽ mở ra, cô ngẩng mặt lên và chĩa ngón trỏ ra đặng hướng về một nơi nào đó. Cái đích là một căn hộ cao cấp cách xa nơi đây vài ki-lô-mét mà ai sống xung quanh đây cũng đều biết tới.

“Ừm… Đằng kia…”

“Hả!? Tòa nhà chọc trời kia ạ? Cái tháp 51 tầng kia…”

“Ừm…”

“Thật không ạ? Đúng thực là chỗ kia…?”

Tình hình là Hazuki đang say ngoắc cần câu. Dù cho cô nàng có mang theo túi xách hàng hiệu, dù cho cô nàng có đang vận một bộ đồ xứng tầm, vẫn có khả năng rằng cô chỉ đang lẫn lộn kí ức của riêng mình.

Không chỉ thế thôi, nhìn vào cấu trúc 51 tầng là đủ hiểu, tòa nhà đằng kia là nơi nổi tiếng nhất khu vực quanh đây. Cộng thêm cả sự đắt đỏ của nó nữa.

Xét tới vẻ ngoài của Hazuki, trông cô vẫn còn trẻ. Tầm từ 20 đến 25 tuổi. Nếu như suy luận theo cách bình thường thì đó chẳng phải là nơi có thể sống được với một độ tuổi như vậy.

“Đây là, bằng chứng...Tôi đưa.”

“Hả?”

Hazuki nhặt chiếc túi lên và mở cái nút bên hông ra để đưa cho cậu thứ gì đó, ấy là một chiếc thẻ tỏa sáng màu vàng. Ở trên tấm thẻ đó có khắc chữ “Keycard”. Ryoma không biết rằng đó thực sự có phải là chìa khóa của căn hộ đằng kia không, nhưng đã giơ ra rồi thì cậu buộc phải tin vào nó.“Mà, em không cần thứ đó làm gì, chị cất nhanh nó đi ạ.”

“Zâang.”

Lúc hai người nói chuyện với nhau như thế này thì đồng hồ cũng đã điểm nửa đêm rồi. Để cô ấy một mình thì cái tình trạng vật vờ này sẽ cứ tiếp diễn. Trước mắt thì đã hỏi được địa chỉ nhà rồi, việc Ryoma có thể làm chắc chỉ có mỗi gọi xe ôm cho cô mà thôi.

“Hazuki-san, bây giờ em sẽ gọi taxi, nên chị cứ vậy mà về nhà đàng hoàng đi nhé.”

“Ưm-”

Nhìn vào vẻ bên ngoài thì trông cô có vẻ là một người phụ nữ rất coi trọng sự nghiệp. Thế nhưng, có cồn vào thì bản thân Hazuki lại hóa thành một đứa nhóc tì.

Cái sự chênh lệch đó khó có thể nói là tệ được, nhưng cậu thực lòng muốn cô nhanh quay trở lại như ban đầu. Ryoma lấy chiếc điện thoại ra, cậu tìm số của hãng taxi Hinomaru gần nhất và nhanh tay nhấn nút gọi.

“Vâng, xin cảm ơn vì bạn đã gọi. Chúng tôi là hãng taxi Hinomaru ạ.”

“Xin lỗi. Bây giờ tôi muốn gọi taxi… nhưng tôi có một câu hỏi.”

“Câu hỏi ạ?”

“Vâng. Ở bên công ty của quý vị có thể cử ra một tài xế nữ, được không… ạ?”

“Tài xế nữ ạ? Xin lỗi quý khách hàng ạ, nhưng cho bên chúng tôi biết lý do được không?”

“Ưm… Tôi muốn tiễn một người phụ nữ đang say rượu về nhà… ạ.”

Lúc này đây, Ryoma đang kêu đến một chiếc taxi cho một người phụ nữ mà mình không quen biết, thậm chí cô ở trong tình trạng say xỉn nữa chứ. Việc chọn ra tài xế nam cho một Hazuki đang không thể gắng gượng được gì nhiều ắt hẳn không phải là một ý hay cho cam. Nếu là một người tài xế cùng giới thì Hazuki chắc cũng an tâm hơn. Giờ họ mà từ chối thì cậu định sẽ gọi cho một hãng taxi khác..., nhưng cậu chỉ đang lo bò trắng răng.

“Chúng tôi đã nắm được tình hình rồi ạ. Nếu chuyện đã như vậy thì chúng tôi có thể lo liệu được ạ.”

“A, vậy à. Xin cảm ơn. Vậy tôi sẽ nhờ bên quý vị.”

“Rõ rồi ạ. Vậy cho chúng tôi xin tên, địa chỉ và số điện thoại, được không ạ.”

“Tên của tôi là Shiba Ryoma. Địa chỉ chỗ này là… xin lỗi, để tôi tra lại luôn.”

Và rồi, cậu cũng đã hoàn tất thủ tục với nhân viên tiếp nhận.

“Vậy chúng tôi sẽ cử một tài xế nữ sang bên đó. Thời gian là 15 phút, mong quý khách có thể chờ trong giây lát”

“Được rồi ạ. Xin cảm ơn.”

Người ở đầu dây bên kia không phải là đang ở trước mặt cậu, nhưng Ryoma vẫn cúi đầu và ngắt điện thoại. Giờ chỉ còn nước đợi cho xe đến.

“...”

Không có ai để chuyện trò, Ryoma đứng bên cạnh một Hazuki vẫn còn đang ngồi xuống mặt đường với phần đầu bị nghiêng sang một bên trong lặng im như để bảo vệ cô khỏi những người qua đường.

Việc cậu có thể làm lúc này chỉ là đứng canh sao cho cô không bị dính vào mấy người khác.

Từ lúc đó trở đi đã hơn mươi phút trôi qua, và rồi cậu cũng nhận ra một chiếc xe đang từ xa tới gần. Trên nóc xe có gắn bảng tên ghi chữ “Hinomaru”. Không thể sai được, đây là chiếc taxi mà Ryoma đã chuẩn bị cho cô.

Sau khi chiếc taxi đó đỗ trước mặt cậu, phần cửa sổ cho ghế phụ lái cũng như phần cửa cho những ghế ngồi sau được mở ra, và có một giọng nói cất lên.

“Xin lỗi! Đã để quý khách phải đợi rồi!”

“Không không, cho em gửi lời cảm ơn ạ”

“Mà, trời… Vị khách kia cũng phải say lả cả người rồi nhỉ… Bị cậu bạn trai đây ép uống quá chén rồi ư!?”

“Không, không phải. Em không phải là bạn trai, cả hai chỉ là người lạ. Em bắt gặp chị này khi vừa vô tình bước ngang qua đây”

Một tài xế nữ đã chạy xe đến chỗ này đúng theo nguyện vọng của Ryoma, nhưng đó là người thẳng thắn đến mức cậu chưa từng thấy trước đây.

“Hiểu rồi hiểu rồi. Vậy là một mỹ nhân như vậy đổ gục xuống đường rồi nhỉ…”

“A, ahaha…”

Cậu muốn chêm vào nhiều câu nữa, nhưng càng tiếp xúc thì cuộc nói chuyện ắt sẽ càng thêm lê thê. Cậu kìm bản thân mình lại và thúc Hazuki lên taxi.

“Hazuki-san. Taxi tới rồi đó. Ở ngoài trời lạnh lắm, chị mau lên xe đi.”

“Cảm, cảm ơn…”

Dù đã ra nông nỗi này rồi nhưng Hazuki vẫn gửi cậu một lời cảm ơn rồi mới đứng dậy, cô nhặt chiếc túi xách lên và ngồi vào xe taxi. Thế này thì chắc có thể nói là xong chuyện.

“Cho hỏi, cậu có biết điểm đến của quý khách hàng này không?”

Không biết có phải cô giữ ý với một Hazuki đang say xỉn không mà người tài xế nữ ấy quay sang hỏi cậu.

“Ưm, nhờ chị chở tới tòa tháp Guraiaru Garden GR… Là căn hộ đằng kia đó chị.”

“Hở!? Cái căn hộ cao cấp đó ư!”

“...dạ vâng.”

“Sao, sao mà cậu phát hiện ra được một người phụ nữ đỉnh theo nhiều cách khác nhau ghê nhỉ. Nội việc sống ở căn hộ đó…”

“Phải, phải rồi nhỉ… Mà, ở đằng sau có xe khác tới kìa, nên chị mà không nhanh cho xe chạy…”

“A! Phải rồi ha! Dây dưa đến tận đêm khuya thế này, cậu cũng vất vả nhiều rồi! Tôi sẽ đưa chị này về nhà cẩn thận, cậu cứ an tâm đi nhé!”

“Vâng, nhờ chị.”

Sau đó, phần cửa sổ bên ghế phụ lái tự động đóng lại, người tài xế giơ một tay lên để chào cậu và cho xe khởi động.

“Để người đó lo không biết có ổn không ta…”

Trái ngược hoàn toàn với câu nói “cứ an tâm đi nhé!”, chị ta cao hứng như vậy thì chẳng phải sẽ phóng đi với tốc độ bàn thờ hay sao, Ryoma cứ loay hoay với những suy nghĩ có phần khiếm nhã như thế, nhưng đã giao cho chị ta rồi thì ắt hẳn dù lo cũng không thể làm gì được.

“Mà, đến tận giờ này rồi ư!? Không về nhà nhanh thì chị Kaya phát cáu mất…”

Khi cậu nhìn qua đồng hồ trên điện thoại thì chỉ còn 30 phút nữa thôi là một ngày mới bắt đầu. Cuối cùng thì Ryoma cũng giải quyết xong rắc rối và giờ cậu có thể đặt chân trên con đường về nhà.

Và trong khoảng thời gian 20 phút chờ taxi, ngay cả chuyện Hazuki đã tỉnh rượu nhờ những cơn gió lạnh buổi đêm thổi qua, cậu cũng chẳng còn nhận ra..

***

“Nhiệt độ trong xe có ổn không ạ? Tôi có thể cho điều hòa làm nóng hơn nữa, nên lúc nào muốn hãy cứ nói nhé!”

“...Cảm ơn cô vì đã lo cho tôi. Thế này là ổn rồi.”

“Được vậy tốt quá! Thế… địa điểm là tòa tháp Guraiaru Garden GR, đúng không ạ? Bây giờ tôi cũng muốn xác nhận với chính chủ.”

“Vâng, nhờ cô tới chỗ đó. Đêm hôm khuya khoắt, xin lỗi cô…”

“Không không, lái taxi cũng chỉ là nghề của tôi thôi, không cần để tâm gì cả!”

Đây đang lúc ở trong xe. Hazuki đã lấy lại được phần nào ý thức và trả lời lại câu hỏi của người tài xế. So với lúc nói chuyện với Ryoma thì trông cô như người khác hẳn vậy. À không, đây mới là con người thật của cô.

“Thế hôm nay có chuyện gì vậy ạ? Tôi được thông báo là có người đang bị say… kiểu là tiệc nhậu, phải không ạ?”

“Cũng không hẳn là ‘tiệc nhậu’, chỉ là đi uống thôi. Đưa ra mấy lời khuyên cho đồng nghiệp ấy.”

“Ồ! Là đàm đạo nhỉ! Trẻ như thế mà được nhờ vả cả rồi, chị cũng tuyệt thật đó chứ. Nếu là tôi thì sẽ không thể nghĩ nổi mấy chuyện đó đâu.”

“Fufuu, ắt cũng nhờ việc có thâm niên trong nghề cả. Mà, cô tài xế cũng trẻ đó chứ?”

“Năm nay tôi 26 tuổi.”

“Ái chà… Vậy là cùng tuổi với tôi rồi nhỉ. Tôi cứ nghĩ là cô nhỏ tuổi hơn tôi nhiều chứ.”

“Ơ, thật vậy à!? Không không, cảm ơn chị nhiều. Câu nói của tôi được hiểu theo hai nghĩa có làm mọi thứ trở nên hào hứng hơn, chị nhỉ.”

Ý đang nói tới việc cả hai cùng tuổi cũng như việc cô lái xe được coi là trẻ. Cô nàng lắc lư cơ thể qua lại, ra chiều hí hửng lắm, và trước cái sự cao hứng đó, Hazuki chỉ biết mỉm một nụ cười. Cũng chẳng có dịp nào được chứng kiến một người lái xe vui vẻ đến nhường này mà.

Tuy là cô ta trông như không đang giữ được sự bình tĩnh, nhưng quả nhiên người tài xế ấy vẫn có thể đảm bảo được việc lái xe một cách an toàn.

“Thế quay trở lại chuyện ban nãy, vậy hẳn là hôm nay chị đi tư vấn cho đồng nghiệp của mình và lỡ uống quá chén, phải không ạ?”

“Vâng, bên kia người ta cũng nặng đô với cồn…”

“... Thế là chị gái đây ép bản thân quá đà để người khác khỏi bận tâm.”

“Cũng vậy đó… Lần nào tôi cũng ra oai như vậy, nhưng từ rày trở đi tôi định thôi luôn rồi. Cũng không thể nào lặp lại cùng một sai lầm mà.”

“Phải rồi ha. Tôi nghĩ như thế cũng tốt cho cơ thể mình hơn nên nhất trí với chị!”

Cuộc trò chuyện diễn ra qua gương chiếu hậu. Một phần là do hai người cùng tuổi với nhau, nhưng cái cách mà khoảng cách giữa cả hai được rút ngắn cũng hơi bị nhanh.

“Này, chị cho tôi hỏi một câu được không? Có điều cứ mãi lấn cấn trong lòng tôi.”

“Chuyện gì vậy…?”

“Tại sao chị chọn cách tiếp tục giả vờ rằng mình vẫn đang say trước người con trai đã cứu chị vậy ạ? Trước khi tôi đến nơi thì chị vẫn còn bải hoải, vậy mà chị lại có thể lên xe được như thế này, chứng tỏ là chị đã tỉnh rượu, phải vậy không?”

“Quả nhiên là cô tài xế mà. Cô đã quan sát tôi kĩ rồi nhỉ.”

“Cảm ơn chị! Vậy lý do là gì vậy?”

“... Nhờ làn gió đêm thổi qua mà tôi cũng đã lấy lại được ý thức, nhưng đó là tôi không hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Bởi lẽ lại có một cậu trai không quen biết cứ đứng cạnh tôi miết mà. Lỡ như tôi bị tấn công thì cũng đâu thể chống cự được gì đúng không, và nếu như không làm cậu ta kích động theo cái cách lạ lùng gì thì tôi nghĩ sẽ an toàn hơn thôi.”

“Hở!? Vậy thế là chị không biết chuyện ai gọi taxi tới luôn à!?”

“Hình như có người khác làm chứ không phải tôi, tôi chỉ nhớ loáng thoáng vậy thôi.”

“Ra là vậy à. Nếu vậy thì cũng hợp tình hợp lý.”

Vào lúc đó Hazuki đang say tí bỉ. Chuyện thành ra như vậy cũng đành chịu. Đó là một điểm đáng sợ của rượu.

“Thế nhưng… cũng may ghê nhỉ. Chị được một người tốt bụng bắt gặp mà. Nếu như không có cậu trai đó thì tệ nhất, chị có thể bị đưa về nhà ai đó, hoặc là bị lén lút sàm sỡ rồi đó?”

“Cũng có khả năng rằng cậu con trai đó đã giở trò rồi mà. Dù rằng đã gọi xe cho tôi rồi thì nói ra cái câu nhận xét này làm tôi thấy tội tình thật.”

Hazuki không phải là có thể nhớ được tất tần tật việc nói chuyện với Ryoma. Cũng vì không có căn cứ gì để xác minh, nên cô mới tính thêm cái khả năng đó.

“A, nếu vậy thì chị không cần phải lo. Cậu trai ấy nhất định không làm chuyện đó đâu.”

“Hở? Tại sao cô có thể chắc nịch vậy được.”

Hazuki thốt ra như thế, và cuộc nói chuyện này cũng trở thành cái cớ để cho cô lần đầu tiên biết được, rằng sự tử tế của một Ryoma đã ra tay cứu cô khi đó là như thế nào.

“Tại vì ấy, cậu trai đó đã lấy lý do rằng ‘Có một chị gái đang say’ để chỉ đích danh một tài xế nữ ra, thay vì là một tài xế nam. Một người mà có thể chu đáo đến nhường đó thì không thể nào ra tay được đâu.”

“Vậy ư? Chứ việc sắp đặt một tài xế nữ không phải là sự ngẫu nhiên?”

“Đúng đúng. Còn nữa, lúc tôi đến đón ấy, cậu ta đợi cùng chị ở một khoảng cách có phần hơi xa. Nếu như đã có ý đồ đen tối thì tôi nghĩ là phải dính luôn vào chị rồi cơ, hoặc là chọn chỗ sát sàn sạt với chị.”

“...”

“À đúng rồi. Trong cái lạnh thấu xương này, cậu trai ấy đã đợi taxi đến tận 20 phút. Hay nói cách khác, cậu ấy đã bảo vệ chị trong suốt khoảng thời gian đó đấy. Ngay cả lúc tôi tới nơi, cậu ấy cũng không làm bất cứ vẻ mặt chán ghét gì cả. ‘Dù rằng còn trẻ măng nhưng cũng đáng tin cậy phết nhờ’ tôi thực sự nghĩ như vậy đó. Một người như thế mà đi quấy rối tình dục thì tôi đâm mất niềm tin vào nhân loại quá chị à.”

Không biết có phải đã quan sát đủ thể loại người đến nhường này hay không mà lời nói của người tài xế có sức thuyết phục hơn bình thường.

“...Thế ư.”

Hazuki nuốt trọn những lời ấy một cách điềm tĩnh, con tim cô sưng tấy.

Cô thầm nhủ “Người ấy đã quan tâm tới mình đến mức này, vì lẽ nào mà mình lại lỡ nghi ngờ hành vi của cậu ta vậy trời.”

Đúng lúc cô đã lắng nghe những lời giải thích ấy, Hazuki chợt nhận ra rằng có một chai nước suối được bỏ vô túi của mình. Ai đã mua thứ này được, và vì ai mà thứ này đã được mua, những ký ức dần hiện lên một cách sống động.

“A! Tôi biết là tôi đang nói theo kiểu thần thánh hóa câu chuyện, nhưng cậu ta là người cho tôi biết rằng chị sống ở căn hộ kia, nên chị lo mà nói lời cảm ơn đi đó! À có khi đó là động cơ của cậu ta chứ nên? Nhưng kể từ khi chiếc xe này lăn bánh thì tôi nghĩ cơ hội đó cũng hơi bị mong manh chứ chả đùa đâu.”

“Fufuu, kết cục chẳng phải là một điều được ‘thần thánh hóa’ hay sao.”

“Thì đó là điều mà tôi cũng đã đặt ngần ấy sự tin tưởng của bản thân … xin lỗi chị nha!”

“Cô đã đứng về phía cậu ta đến mức ấy thì tôi cũng không thể không tin được mà. Nói thẳng với cô là tôi cũng đã đồng ý luôn rồi.”

Hazuki đã trở nên thật lố bịch làm sao. Cô cứ một mực tỏ ra cảnh giác trước người con trai mà tài xế ấy đã khen hết lời, và còn tiếp tục giả vờ mình đang say. Trước sự chu đáo của một người mình không hay biết ấy, một cảm giác ấm nồng được thắp lên trong Hazuki. Không chỉ thế thôi, là một con người đã trưởng thành, những xúc cảm thường tình ấy còn đang sục sôi trong lòng cô.

“Cô tài xế ơi, tôi có một thỉnh cầu.”

“Vâng, chuyện gì thế ạ?”

“Cô biết số điện thoại của cậu trai ấy, đúng không? Nếu vậy thì…”

“...Chỉ vậy thôi thì xin lỗi.”

Người tài xế hiểu được những tâm tư đó, cô chen vào lời của Hazuki mà hạ giọng xuống với vẻ hối lỗi.

“Tôi hiểu được cảm giác muốn cảm ơn cậu trai của chị gái, nhưng đây là vấn đề tôi không được phép công khai.”

“Phải rồi nhỉ… Xin lỗi cô. Tôi đã ép cô nói ra điều bất khả kháng rồi.”

“Xin lỗi cô vì tôi không thể linh hoạt được khoản này.”

“Fufuu, ngay từ đầu thì cô cũng đâu có quyền lựa chọn rồi mà?”

“Phải, phải rồi ha!”

Cả hai đều là những người có công ăn việc làm. Với cái thường thức đã được chắp nhặt đến một mức nào đó, họ hiểu chuyện ngay nên mới có thể cho nó qua một cách dễ dàng.

Nhưng cái cách họ nhanh chóng gạt bỏ bầu không khí u ám sinh ra từ câu từ chối đó thì đúng là khó có thể nào mà tái hiện lại được. Từ lúc đó trở đi cả hai tiếp tục trò chuyện rôm rả, và chiếc taxi cũng đã đến tòa căn hộ là nơi ở của Hazuki.

“Hôm nay thật sự cảm ơn. Cô đã cứu tôi rồi.”

”Không không, không có gì đâu ạ! Thế cho tôi xin 910 yên! [note35293] Thẻ tín dụng cũng được ạ!”

“Để tôi trả bằng tiền mặt… Rồi, cái này. Tấm lòng của tôi đó.”

“BHở!?”

Không một chút lưỡng lự gì cả, ngay khoảnh khắc nhìn thấy số tiền Hazuki rút ra, người tài xế ấy đã thốt ra một giọng nói nghe chẳng khác gì một con ếch bị đạp lên. Phản chiếu trong tầm mắt của cô không phải là 9,000 yên hay 5,000 yên. Lớn hơn thế, đó là tờ tiền 10,000 yên [note35294]. Sự khác biệt về đẳng cấp khi ta lấy 10,000 yên trừ cho 910 yên. Tính sơ qua cũng phải 9,100 yên.

“K-không không…! Thế này thì quả thực tôi phải thối lại tiền thừa! Ưm, nhẩm nhẩm… ưm…”

“Phần thừa thì để tôi nhận danh thiếp của cô. Nếu lần sau có cơ hội tôi sẽ lại nhờ cô nhé.”

“Danh thiếp của tôi không đáng giá đến thế đâu!? R-rồi đây! Thế này thôi!”

“Cảm ơn cô… Và, tôi sẽ thành tâm nhận lòng tốt của cô nhé. Dù gì chúng ta cũng cùng tuổi với nhau, không cần phải ngại ngần gì cả.”

Hazuki đón danh thiếp bằng cả hai tay, và với cái tiền đề ‘trao đổi danh thiếp’, cô để lọt tờ 10,000 yên vào tay của người tài xế. Đó là một thủ thuật mà nếu không thực hành hàng chục, thậm chí hàng trăm lần thì sẽ không thể nào làm cho trót lọt được. Trăm hay không bằng tay quen.

“Vậy lần sau lại nhờ cô nhé.”

“Ơ, A… V-vângg! Vậy tôi không khách sáo nữa! Cảm ơn quý khách đã sử dụng dịch vụ!!”

Sau khi đã thanh toán xong, Hazuki quay lưng lại về phía tài xế lúc này đã bỏ đi cùng với chiếc xe và tiến gần về phía cửa ra vào của căn hộ.

Ở phần cửa bên ngoài, nơi cô chỉ đang ở một mình mình, có một điều làm Hazuki suy nghĩ.

“Fuu… Làm sao để người tài xế ấy tiết lộ cho mình đây ta. Với một người nhiệt huyết với công việc như vậy thì có mà hao tâm tổn sức mất.”

Bản thân Hazuki cũng hiểu được rằng khi đối phương đã theo chủ trương bảo đảm bí mật thì mình cũng không thể làm gì hơn, nhưng từ tận thâm tâm, cô vẫn chưa hề bỏ cuộc. Quyết tâm trả ơn người con trai ấy cho bằng được đang sục sôi mãnh liệt trong người cô.

“Fufuu, không biết kể từ khi nào mình có trải nghiệm vui vẻ đến nhường này mà không làm ‘điều ấy’ rồi ta”

Hazuki lấy từ trong túi ra và đặt lên tay mình thẻ khóa cửa cũng như điện thoại, cô vừa tạm ngắt hệ thống an ninh ở phần lối vào vừa mở nguồn điện thoại và bắt đầu thao tác.

Khi cô đã dừng tay hẳn, phản chiếu trên màn hình tinh thể lỏng là… trang chủ của dịch vụ đại lý người yêu.

***

Chuyện của hai ngày sau.

Đây là phòng phát triển sản phẩm của một chuỗi công ty ẩm thực lớn. Lúc này cũng đã tháng 12 rồi, có tầm từ 20 đến 30 nhân viên đang làm việc trong một văn phòng có trang bị sẵn một chiếc lò sưởi.

Bên cạnh máy lọc khí đang chạy hết công suất, căn phòng rộng lớn ấy còn đặt thêm cả những cái bàn to thật to, đó là chưa kể cái máy photocopy đời mới và một chiếc máy pha cà phê được cho sử dụng tùy ý.

Ngoài những chiếc màn hình máy tính đã được bố trí sẵn, công ty cũng chuẩn bị thêm một không gian rộng lớn dành cho những cuộc bàn bạc làm ăn hay tụ họp giữa nhân viên với nhau, thâm chí là cả giờ giải lao hay ăn trưa, họ đều có quyền được tận dụng theo ý muốn.

Trong cái không gian tiện nghi đó, có một người phụ nữ nọ đang đảo mắt qua những tài liệu được làm bởi một cậu con trai là cấp dưới của cô.

“Fuun… Cậu, làm tốt đó. Nghĩ được cả về cân bằng dinh dưỡng, trông sản phẩm vô cùng ngon miệng rồi đó. Tổng hợp kỹ lưỡng đến từng chi tiết nhỏ nhặt, và cũng còn kha khá thời gian mới đến hạn chót.”

“Cảm, cảm ơn ạ!”

“Phần việc cậu đã làm là hoàn hảo luôn rồi đó, nhưng tôi không thể cho một con điểm tương tự với cái tài liệu này được.”

“Hở!? Hazuki-cha.... Sếp, tại sao vậy ạ!?”

Lúc thì khen, ngay sau đó là chê.

Hazuki vận dụng phương pháp này, vị nữ tướng ấy xếp lại những tờ giấy cô được đưa cho và quăng một ánh nhìn sắc lẻm về phía cấp dưới của mình. Cô không bỏ qua phát ngôn của cậu ta.

“Cậu, cố gọi tôi là ‘Hazuki-chan’ cơ à? Phải nói thêm, lâu lâu tôi mới được gọi như vậy đó nhỉ.”

“...A, ơ, ơ…”

“Ắt là cậu không biết ăn nói với cấp trên như thế nào ha.”

“K-k-k-k-không phải vậy!? Kiểu thi thoảng em lỡ buột miệng vài câu! Sếp Hazuki tốt bụng!”

Từ góc nhìn của cậu cấp dưới, sự tồn tại của Hazuki dần trở nên lừng lững hơn hẳn. Nội cái hành động gõ cây bút đỏ lên bàn cùng với cách nói có phần chì chiết kia thôi cũng đã làm uy quyền của cô tăng lên bộn phần.

“Thiệt tình, cậu nịnh hót như vậy nên mới… Thôi sao chẳng được. Vậy để tôi giải thích vì sao cái này không đạt điểm tối đa.”

“V-vâng, nhờ sếp chỉ bảo ạ.”

Đây là công việc của Hazuki lẫn cấp dưới của cô. Họ nhanh chóng thay đổi tâm thế của mình và một bầu không khí nghiêm túc lại bao trùm nơi đây.

“Lý do đầu tiên là thế này, dù là đối với công ty đi nữa, cái giá đề xuất 1350 yên sau thuế cho món cơm đút lò cà ri với thịt băm viên rán là hơi bị chát đó. Trước tiên cậu nhắm đến phân khúc khách hàng nào trong đầu hả?”

“Dành cho nữ giới hết ạ.”

“Chung chung quá nhỉ. Ấy chỉ áp dụng được với những tài liệu được thu thập kỹ càng… Thôi được rồi, mình đổi câu hỏi đi. Cậu biết thu nhập bình quân hằng năm của toàn thể phụ nữ chứ.”

“Thu nhập bình quân hằng năm của tất cả bọn họ ạ? Kiểu 400 ngàn yên ạ…?”

“Không, còn chưa tới 300 ngàn yên nữa đó.”

“Hở, thế ạ!? Thật ra em có ấn tượng rằng họ sẽ kiếm được tầm ấy cơ…”

“Khác với nam giới, nữ giới họ không được tăng lương nhiều nhặn gì. Phần lớn là do họ phải tất tả ngược xuôi với những giai đoạn lớn của cuộc đời như kết hôn hay nuôi con lớn khôn.”

“Ra, ra vậy…”

Hazuki mới 26 tuổi, nhưng ở cái độ trẻ măng như vậy, thành tích và năng lực của cô đã được đánh giá cao, và cô đang kiêm một chức vụ quan trọng là giám đốc khu vực ở phòng ban này.

Chính vì quan trọng nên vai trò của một giám đốc khu vực cũng khá là đa dạng.

Làm trung gian giữa trụ sở chính với cửa hàng. Lên kế hoạch, tiến hành, tiếp thị nhằm mục đích tăng doanh thu. Hoặc hỗ trợ để làm sao quản lý cửa hàng cho thích hợp.

Những kỹ năng cần thiết cho công việc cũng dài ngoằng không kém gì danh sách nhiệm vụ trên.

Phân tích và quản lý số liệu. Khả năng thu thập thông tin để nắm bắt nhu cầu mới nhất. Tư duy sáng tạo trong những kỹ năng nghiệp vụ. Năng lực giao tiếp giúp tường tận tiến độ công việc của cấp dưới.

Đó là còn chưa kể kỹ năng nhân sự, tức làm cho họ muốn theo mình và nỗ lực vì những gì mình đã nói; sự tận tâm, tức sẵn sàng hoàn thành mọi công việc được giao.

Chức danh giám đốc khu vực của Hazuki liên quan rất nhiều tới thành tích và doanh thu nên như một lẽ thường tình, cô rất khắt khe với công việc. Cô không giở giọng lên xuống gì, nhưng nếu không làm những chuyện đáng lẽ phải làm, thì có buông những lời đay nghiến cũng là chuyện thường ở huyện. Tuy vậy, chính bản thân cô không chỉ luôn cho mọi người thấy tác phong làm việc đứng đắn mà còn nói ra những lời chí lý, nên sự đánh giá cũng như tin tưởng từ xung quanh trở nên cao một cách bất thường.

“Nếu cậu đã tính tới thực trạng trong thu nhập hàng năm của phụ nữ hiện nay thì đã hiểu những lời tôi muốn nói rồi chứ?”

“Dạ là nếu ra mức giá đề xuất 1350 yên thì sẽ làm khó cho họ… ạ?”

“Ừ. Một thực đơn đưa vào rau củ theo mùa như đây, theo tôi đúng là có sức hấp dẫn thật. Chính vì thế, điều mấu chốt là phải nỗ lực hạ giá thành xuống một chút và thúc đẩy mong muốn đặt hàng từ khách hàng để rồi họ còn quay lại với mình nữa. Nếu cậu lưu ý được điểm này mà làm vậy thì không chê vào đâu cho được.”

“Ra thế… Em cũng không còn gì để nói ạ.”

“Đừng có bi quan như thế chứ. Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tài liệu này xuất sắc đó. Cũng đáng để cậu gọi tôi là Hazuki-chan.”

“Cảm, cảm ơn ạ!

Một lời giải thích đến đối phương cũng phải hiểu được. Đó đang trên đường trở thành một thương hiệu của riêng Hazuki, đưa ra những lời khẳng định đặng không làm sứt mẻ nguồn động lực của họ.

Việc chỉ ra đúng sai một cách thích hợp là vô cùng quan trọng, nhưng nếu vì những lời đó mà tổn thương người khác và làm giảm hiệu suất công việc thì việc làm thêm giờ là không thể tránh khỏi. Và cũng để không rơi vào vòng lặp của sự thất bại thì phải biết chú trọng việc đừng để cắt xén đi sự hăng hái của từng người.

“Em đã hiểu được những điểm sếp đã vạch ra rồi ạ! Vậy em đi sửa ngay đây!”

“Đợi đã. Tôi còn chưa nói xong mà.”

“A, xin lỗi.”

Việc được khen ngợi bởi một người đàn trên như Hazuki ắt hẳn làm cậu chàng hí hửng thấy rõ. Trông có vẻ cậu cấp dưới này sẵn sàng chạy biến đi để tỉa tót tài liệu ngay lập tức.

“Dù tôi đã chỉ ra như thế nhưng bản thân tài liệu là đạt rồi đó. Xong rồi thì để tôi chỉnh sửa cho.”

“Hở? Sếp Hazuki cũng còn việc mà? Em không thể để sếp lãnh gánh nặng như vậy được!”

“Thiệt tình… cậu lải nhải ồn ào thật đó. Đi uống cà phê hay gì đó như là hình phạt cho mình đi.”

“Điều, điều đó… Cái đó sao có thể gọi là phạt được, em muốn gắng sức vì sếp Hazuki nhiều hơn nữa ạ.”

“Fufuu, nghỉ ngơi xong xuôi cả rồi thì tôi sẽ quăng tiếp cho cậu mớ việc nên lo mà chuẩn bị tinh thần đi.”

“Vâng, vâng ạ! Vậy không khách sáo nữa, em xin phép đi nghỉ ạ.”

“Ừ. A, lời cuối, cậu đưa tay phải ra cho tôi được không nhỉ.”

“Tay phải ạ…?”

Tự dưng có người nói với mình như vậy làm người cấp dưới cảm thấy sững sờ. Trên mặt cậu xuất hiện dấu hỏi chấm to tướng, nhưng cậu vẫn chìa tay ra theo chỉ thị của cô. Hazuki nhẹ nhàng đặt lên trên bàn tay ấy một thứ gì đó đã được bọc bên ngoài.

“Rồi, quà cho cậu đây. Lần sau cũng nỗ lực thật nhiều nhé. Cậu vất vả rồi.”

“!”

Hazuki vừa nói những lời cảm ơn vừa đưa cho cậu nhân viên nắm một chiếc bánh quy chocolate hình tròn. Đó đơn thuần chỉ là một miếng đồ ngọt mà thôi, nhưng khi được công nhận cho những cố gắng của mình từ người đứng trên thì việc nhận một món quà thế này ắt hẳn sẽ làm cậu ta sung sướng.

“Cậu không ăn mà vứt thùng rác thì tôi không tha đâu đó?”

“Uuu…, Hazuki...chan.”

“Chậc, không biết có nên chỉ định cậu làm thêm giờ cho hôm nay không ta. Tới giờ vẫn chưa đi nghỉ mà còn cản trở công việc của tôi. Rồi lại gọi tôi là…”

“Xin, xin lỗi sếp!”

“Fufuu, đi bảo trọng.”

Cụm từ “làm thêm giờ” có một sức sát thương vô cùng ghê gớm. Chỉ cần nghe nó thôi thì ai nấy đều bủn rủn chân tay cả. Hazuki tiễn cậu nhân viên kia rời khỏi nơi đây như chạy trốn với một nụ cười yêu kiều.

Ở chỗ ấy còn một người cấp dưới khác cất giọng nói với cô.

“Sếp Hazuki, cà phê đây ạ.”

“Ái chà, Kaya-san vẫn luôn tinh ý nhỉ. Đúng lúc tôi định đi lấy rồi.”

“Thế thì tốt quá ạ. Cũng phải cảm ơn sếp vì đã tư vấn cho tôi hôm đi uống thứ 7 đương lúc bận bịu ạ.”“Không, đừng để tâm làm gì. Tôi cũng vui đó.”

Đặt chiếc cốc đã cạn nước lên khay, Kaya để lại một ly cà phê đen mới được đổ đầy lên trên tấm lót cà phê, và cho những ai chưa đoán ra, cô là Shiba Kaya.

Cả hai duy trì một mối quan hệ cấp trên-cấp dưới, nhưng khi ở ngoài công ty, họ là những người bạn của nhau và thường rủ nhau đi chơi.

“Sếp Hazuki, không lẽ có chuyện gì tốt vừa xảy ra à?”

“Ái chà, Kaya bắt sóng nhanh ghê ta. Dù tôi đã có ý định giấu tiệt rồi.”

“Cũng không phải là chắc chắn gì, chỉ là có linh cảm vậy thôi ạ. Nếu vậy cho tôi hỏi được không?”

“Vì thế mà mang cà phê đến đây, Kaya-san cũng lanh nhỉ. Tạo cho tôi một cái nợ thì cũng không thể chối từ được. Trong công việc cô cũng đã làm vượt chỉ tiêu luôn rồi.”

“So với sếp Hazuki thì vẫn còn kém ạ.”

Kaya nở nụ cười khổ khi nhìn thấu ra nhanh ý tứ trong câu nói của Hazuki. So với những văn phòng khác thì bầu không khí ở phòng phát triển sản phẩm thoải mái hơn nhiều. Đó cũng là một phương châm ở nơi đây.

Nhờ việc trao đổi qua lại giữa một bộ phận lớn nhân viên với nhau mà ý tưởng mới được nảy sinh, việc phát triển sản phẩm mới tiến hành trôi chảy được. Và vì trong một bầu không khí gượng ép, điều đó sẽ trở nên khó khăn nên Hazuki mới làm điều như vậy.

“Cả Kaya-san và tôi vẫn còn công việc của mình nên tôi sẽ nói vắn tắt thôi, thế có được không?”

“Tất nhiên rồi ạ. Cảm ơn sếp.”

Vì đang trong giờ làm nên hai người đương nhiên giữ một khoảng cách nhất định, nhưng họ cũng là bạn nhậu của nhau khi ở ngoài công ty.

Hazuki nói về chuyện xảy ra vào hai ngày hôm trước với Kaya.

“Hôm thứ 7, chúng ta đã đi uống với nhau, đúng chứ? Lúc đó là trên đường về nhà, tôi được một người con trai nọ cứu giúp.”

“Đang nói đến sếp Hazuki ạ…? Tôi cứ có cảm tưởng sếp là một người có thể xoay xở mọi thứ một mình nên có chút bất ngờ.”

“Nói điều gì vậy chớ. Tôi đây vẫn còn non và xanh lắm.”

Hazuki tất nhiên giấu tiệt. Rằng tửu lượng cô thấp thế nào. Cả chuyện cô say tí bỉ đến nỗi xém lăn ra ngủ trên nền đất.

Nhìn là đủ hiểu, cô chưa bao giờ để lộ một cái mặt khác như vậy của bản thân ở công ty. Ắt là không ai tài nào tưởng tượng nổi bộ dạng say xỉn của cô là như thế nào.

“Về việc cậu ta cứu tôi ra sao thì tôi sẽ xin giữ bí mật, nhưng sau khi làm vậy xong cậu ấy nhanh chóng về nhà mà không cho tôi biết số liên lạc. Sẵn sàng thể hiện tấm lòng hào hiệp với người khác mà không đòi hỏi sự đáp đền, cô nghĩ mà thấy tuyệt vời không chứ?”

“Ồ, thật đáng ngưỡng mộ làm sao. Ngày hôm đó sếp cũng mang theo một chiếc túi hàng hiệu, một người như thế chắc chắn phải nhận ra điều đó rồi.”

“Cũng vì lẽ đó mà tôi cảm thấy thật hứng khởi đây. Không thể lẫn vào đâu cho được, đó là một cuộc gặp gỡ để đời, là một điều tôi sẽ không thể đón nhận thêm lần nào nữa, nhưng với tư cách là một người trưởng thành, tôi muốn cảm tạ cậu ấy, bằng bất cứ giá nào.”

“Rồi lại thêm tính cách của sếp nữa nhỉ. Nhưng mà, tôi có cảm giác cậu trai đó chỉ đang tỏ vẻ thôi.”

Nếu không đả động gì tới cái sự thật rằng cậu đã ra tay cứu giúp khi cô còn đang say khướt, thì có lỡ nêu bật một lời cảm tưởng như thế cũng đành chịu thôi.

“Fufuu, nhưng mà người ấy tốt bụng thật đó. Nói nôm na là phiên bản đàn ông của Kaya-san ấy.”

“Của tôi đó ạ? A, nhưng nếu nói đến ‘phiên bản đàn ông’ thì em trai tôi cũng có tính cách như vậy đó. Thằng nhóc là một người cũng được mà.”

“Chậc, tôi có nên dẹp cuộc trò chuyện này trước khi Kaya-san lại giở thói cuồng em trai của mình không ta.”

“Phải rồi nhỉ. Vậy tôi sẽ nhịn đến lúc lại tan ca nữa.”

“Đến lúc đó kể cho tôi nghe một cách kĩ càng nhé. Vậy mình quay trở lại công việc thôi nhỉ.”

Cuộc tán gẫu trong văn phòng chấm dứt tại đây. Xét về mặt thời gian thì nó tốn 5 phút.

Việc cho những chuyện này kết thúc ở một mức độ không ảnh hưởng gì đến công việc cũng là bởi cô còn phải tính tới lịch trình làm việc cả ngày.

Đây là nơi mà Hazuki đặt hết tâm trí của mình vào, mọi thứ phải đang vận hành trơn tru theo kế hoạch.

Buổi tối hôm đó, vào lúc 0 giờ 30 phút sáng

Hazuki sống ở tầng 20 của tòa căn hộ và khi mà đằng sau lưng mình là phông nền huyền ảo của khung cảnh ban đêm, cô đang nói chuyện điện thoại với một người nọ.

“Fufuu, đêm hôm khuya khoắt, xin lỗi Chiaki-san nhé. Không biết bây giờ cậu có rảnh không.”

“Rảnh hay là gì đi nữa, đột ngột nhá máy cho người ta vào tầm này thì có hơi… Cậu cũng đang toe toét ra kìa.”

“Mình với Chiaki-san là bạn mà. Ngoài cậu ra thì mình sẽ chẳng làm cái điều thiếu ý tứ này với ai khác đâu.”

“Lại nữa lại nữa, một nhát hoàn mỹ vào chỗ làm người khác mát dạ. Đã nói vậy rồi thì sao mình còn phản pháo được gì nữa.”

“Chiaki-san cũng có yếu điểm mà nhỉ.”

“Lúc nào cũng chơi cái chiến lược hèn hạ ha, Hazuki-chan.”

Hazuki đang nói chuyện rất thân thiết với Chiaki qua điện thoại. Cả hai vừa là bạn chí cốt của nhau, vừa có một quan hệ đôi chút đặc biệt.

“Haizz. Mình đã phóng như bay đến cái điện thoại chỉ để chiều theo một Hazuki-chan như vậy sao…”

“Cái câu đó là gì vậy chứ. Ý cậu là mình làm cậu chịu mất mát về mặt thể xác và tinh thần luôn hả?”

“Chắc đúng”

“Fufuu, Chiaki-san luôn tỏ ra không nhân nhượng mà. Nhưng nhờ việc bắt máy, cậu thu được cái lợi từ mình nên đâu tệ đâu nào, đúng chứ?”

“Những lời phát ra từ người giàu sụ có sức khác biệt hẳn nhờ, thiệt tình. Dù mình có nói gì đi nữa thì cũng sẽ bị đốp lại luôn rồi.”

“Mình đâu phải mỉa mai gì. Tiền cậu còn nhiều hơn mình nữa, đặc biệt gần đây việc kinh doanh bên cậu cũng đang phát đạt hẳn… mình nói có đúng không, tổng giám đốc công ty dịch vụ đại lý người yêu?”

“Này, bỏ cái cách gọi đó đi chứ. Dù rằng nhờ công lao trời biển của cậu mà mọi thứ qua được trót lọt theo cái cách thần kỳ nào đó.”

Rồi đó, hiểu ra ai đang nói chuyện điện thoại với Hazuki chưa? Ấy chính là Chiaki, người đứng ra vận hành dịch vụ ấy ở khu vực này.

Cả hai cũng đã xây dựng một mối quan hệ giữa đối tác kinh doanh với nhau. Và lý do cho việc Hazuki gọi điện inh ỏi vào cái giờ giấc này, lúc nào cũng chỉ có từng ấy mà thôi.

“Thế Hazuki-chan muốn gì đây? Mình đoán là cậu muốn đặt lịch hẹn chỗ bọn mình, đúng chứ?”

“Ừ. Mình bận tối mày tối mặt mấy ngày hôm nay nên muốn thư giãn ấy.”

“Không hổ danh là giám đốc khu vực cho một công ty có máu mặt mà. Sự kỳ vọng, rồi cả trách nhiệm, cậu cũng phải gồng gánh dữ lắm.”

“Làm sao mà sánh được với Chiaki-san. Chẳng phải cậu còn phải lo cho cuộc sống của nhân viên sao.”

“Không không, mình thì phó thác cho những người xung quanh và toàn bỏ bê công việc thôi. Chuyện không có to tát đến vậy đâu.”

“Fufuu, hà cớ gì lại phải nói dối làm chi. Cậu mà như thế thì làm sao có thể vươn tới mức này chứ.

Đúng như những gì Hazuki nói, khi Chiaki đảm nhận trọng trách sếp sòng ấy, thành tích công ty cứ đều đặn nhiều lên theo từng năm. Nhu cầu sử dụng ngày càng tăng cao là điều đương nhiên, và trình độ của những người đóng vai trong công ty cũng được nhận định là ở mức chuyên nghiệp.

“Thêm nữa, nếu đã bỏ bê công việc thì làm sao có thể tiến hành được nghiệp vụ hả? Thực tình mà nói, khung giờ để khách hàng đặt lịch hẹn cũng qua rồi. Với một Chiaki-san nỗ lực đến cùng kiệt, có nói cảm ơn thôi cũng không đủ.”

Vào lúc này đây, Hazuki cúi đầu mình xuống và gửi gắm những lời tri ân của cô qua đường dây điện thoại.

“Dẻo cái mồm gớm, thiệt tình. Quả đúng là một người lần lượt làm đổ từng anh giai kỳ cựu một bên mình.”

“Cậu lại đùa cái kiểu ấy rồi.”

“Đùa gì đâu. Trước giờ mình chưa nói thôi chớ, trong công ty mình Hazuki-chan còn được mệnh danh là nữ vương sát thủ cựu binh mà.”

“Gì, gì vậy trời, cái biệt danh quái gở gì đây… Dù gì thì người đi gán cho mình cái chức đó, còn ai khác ngoài cậu được.”

“Chính xác.”

“Trừi, thiệt đó… thái độ như thế với một khách hàng là không được đâu ấy.”

“Nhưng mà mình không có phịa gì đâu đấy. Mình nói thế này chắc cậu cũng không tin, nhưng mới chỉ một lần hẹn hò thôi mà cậu lại hớp hồn được những người đâu phải là tay mơ gì đâu. Trong số những khách hàng nữ giới, cậu không thể nào đào ra thêm một người như vậy đâu đó?”

“Rồi rồi. Mình cứ có cảm giác chuyện không phải vậy.”

Thường khi Chiaki bông đùa thì Hazuki sẽ lại chốt hạ một câu đặc trưng của riêng mình, nhưng lần này những gì Chiaki nói không phải là dối trá hay khoa trương gì cả. Đó là sự thật.

“Thôi quay trở lại chuyện ban nãy, về việc đặt lịch hẹn cho lần hẹn hò tiếp theo, mình không biết Chiaki-san có thể đề cử cho mình một người đóng vai bạn trai được không đây.”

“Cậu nói là muốn mình đề cử vậy chớ, cũng chỉ vì Hazuki-chan làm mê mẩn nhiều người dày dặn kinh nghiệm nên gần đây số lượng cũng sụt hẳn đi đó. Và kiểu những lần hẹn hò khác cũng không tiến triển tốt đẹp gì cho cam nên họ chủ động xin thoái lui rồi.” [note35296]

”Thế ư? Nếu vậy thì chọn những người chủ chốt, hay là những gương mặt Chiaki-san thấy triển vọng là được rồi.”

“Giờ mình không thể để những người ấy nối gót tiền nhân được… mà nói điều này ra nghe có vẻ cục mịch quá. Người mình kỳ vọng thì chọn mấy cậu tân binh được không?”

Nói đi cũng phải nói lại, Hazuki là “nữ vương sát thủ cựu binh”. Cái tên đó là hàng thật giá thật. Đứng trên phương diện công ty, Chiaki mong muốn nó phát triển và trở nên ổn định, và khi ta xét tới khía cạnh đó thì lời đề nghị của cô là một điều dễ hiểu.

“Nếu được thì mình xin miễn mấy cậu lính mới. Một lần mình cũng sắp đặt hẹn hò với một người như vậy qua bên cậu rồi và kết quả là cuộc trò chuyện chẳng vui vẻ tí nào cả. Ngoài việc mất tiền ra, nó còn làm mình lo ngay ngáy không biết có được trải qua một khoảng thời gian thoải mái không.”

“Aa… Người đó thì đổ Hazuki-chan ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi nên mình bỏ qua cho cậu đó.”

“Cậu ta làm gì biểu hiện như vậy đâu? Mình cứ tưởng rằng mình bị ghét rồi cơ.”

“Thì họ dù gì cũng đang làm việc mà, làm sao thể hiện nó ra được! Hazuki-chan chưng diện đẹp người vậy mà cũng lơ tơ mơ thế nhỉ.”

“Lơ tơ mơ gì ở đây chứ.”

“...”

“Cậu tự đào hố cho mình với cái câu phủ định ngay tức khắc đó rồi…” Chiaki muốn đía vào một câu như vậy, nhưng làm thế thì cuộc trò chuyện này sẽ chẳng thể tiến triển đi đâu nên cô im ỉm nó trong lòng.

“Ừm vậy, trước mắt thì mình giới thiệu cho cậu hai người ở mức giữa và một tân binh để dự bị, thế được không? Nếu không ưng thì để mình kiếm người khác cho cậu.”

“Cảm ơn. Thế nhờ cậu nhé.”

Để tối đa hóa công việc, Chiaki làm hẳn một danh sách những người đóng vai trong công ty mình. Máy tính đã khởi động sẵn, chỉ cần nhòm vào đống dữ liệu thôi là màn giới thiệu với khách hàng của quý cô tổng giám đốc sẽ bắt đầu.

“Hưm… người đầu tiên, tên là Nakagawa Jun. Cao 177cm, 32 tuổi. Đã được yêu cầu 23 lần, đạt 4 điểm trên thang điểm 5. Rất chu đáo và biết cách ăn nói, vẻ mặt có phần bặm trợn nhưng khi để lộ nụ cười thì ngọt ngào vô cùng. Sở thích là chăm sóc hoa lá. Nghe cũng dễ thương ấy nhỉ, nhiều khi cũng dễ hợp cạ với nữ giới nữa.”

“Con số yêu cầu nhiều như vậy nhưng đánh giá cũng cao ghê nhỉ. Ắt hẳn ấy cũng là minh chứng cho việc mọi người đã hài lòng thế nào.”

“Mình gửi cho Hazuki-chan trang giới thiệu trên trang chủ bọn mình rồi đó.”

“Nhanh nhạy trong công việc” chính xác là như thế này. Vừa dứt lời, Chiaki đã chuyển thông tin vào điện thoại Hazuki.

“Cảm ơn cậu. Tiếp người thứ hai được không. Mình vừa nghe vừa kiểm tra thông tin cậu gửi nhé.”

“Được. Trụ cột thứ hai của bọn mình cho cậu nhé. Tên là Kato Noboru. Cao 169cm, 29 tuổi. Đã được yêu cầu 20 lần, đạt 3.9 điểm trên thang điểm 5. Biết nhiều về rượu và sẽ giới thiệu được cho cậu những loại ngon. Theo cảm nhận của mình thì trong số những người đóng vai ở cái tầm này, người này là có khuôn mặt cân đối nhất. Sở thích là chơi game.”

“Hiểu biết về rượu là điểm cuốn hút nhỉ. Cũng dễ cùng nhau lui tới quán bar nữa.”

“Ừm ừm, khách hàng thường chọn người này để đi tới mấy nơi vậy lắm. Dẫn ảnh theo để có người bầu bạn bên bàn rượu là một sự lựa chọn không tồi đâu. Mình gửi cho cậu cả thông tin trên trang chủ rồi đó.”

“Cảm ơn cậu. Cuối cùng là người mới nhỉ. Nói thật chớ, mình không có hy vọng gì đâu.”

“Mồm miệng sắc lẻm thế, Hazuki-chan. Dù rằng mình hiểu cậu không có kỷ niệm đẹp với cậu mới vào.”

Chiaki hùa theo cô một câu như vậy, nhưng lúc trước bản thân lại nói là “giới thiệu một tân binh để dự bị”. Cả hai điều cũng chẳng khá khẩm hơn nhau là bao.

“Rồi, người mới đây. Tên là Shiba Ryoma. Cao…”

“... Từ từ đợi đã. Cậu nói lại cho mình cái tên thêm lần nữa được không.”

“Tên? Cậu này tên là Shiba Ryoma.””

“Shiba Ryoma…”

Hazuki lấy tay chạm vào phần cằm có đường nét của mình, mặt cô đâm nghiêm túc hẳn. Cô nhớ mang máng rằng mình đã nghe nó ở đâu đó rồi.

“Sao thế Hazuki-chan? Mình đâu nghĩ cái tên này có gì lạ.”

“Không có gì sất. Cậu tiếp tục giải thích dùm mình đi.”

Để lấy lại sự tĩnh tâm, Hazuki làm quay chiếc ghế xoay hẳn 180 độ, cô vừa hướng cặp mắt về phía quang cảnh buổi đêm vừa bắt đầu thở ra từng hồi một cách từ tốn.

Ánh đèn từ chiếc xe hơi hắt ra trên nền đường. Tia sáng le lói khỏi nhà nguyên căn hòa vào cái nền của tòa cao ốc lung linh. Một bức tranh hợp thành từ đèn điện làm dịu đi con tim cô.

“Được rồi nha. Tên là Shiba Ryoma. Cao 176cm, 20 tuổi. Được yêu cầu 4 lần, đạt 4.9 điểm trên thang điểm 5.”

“Hở? Dữ vậy, người mới này…”

“Thực ra, số điểm này là từ một khách hàng cố định cứ yêu cầu anh chàng này nhiều lần rồi. Trong một khoảng thời gian ngắn đã có thể được ai đó nhắm tới, và con điểm này cũng tương ứng với độ yêu thích của khách hàng đó thôi.”

“Fuun.”

“Còn nữa nhé, cái thang đánh giá này hơi bị thú vị đó… người khách hàng này tỏ ra phẫn uất quá vì lúc nào cũng được làm cho mãn nguyện không, nên mới lòi ra cái vụ 4.9 đó! Hahahaa, nghe thú vị đúng không! Trong công ty thì cậu này 5/5 rồi đó!”

“... Cậu nói cho mình mẩu thông tin tiếp theo đi.”

“Từ đã, háu ăn quá không tốt cho sức khỏe đâu đó!?”

“Xin lỗi. Chỉ là mình hơi tò mò.”

Trong thâm tâm Hazuki giờ chỉ có một điều thôi, những mảnh ký ức lòe nhòe về hôm thứ 7 say khướt. Cậu con trai khi ấy dường như đã đánh một cuộc đến công ty taxi với cái tên Shiba. Hơn nữa, cô có linh cảm là cái tuổi cùng với chiều cao kia là hoàn toàn trùng khớp.

Cậu mua nước cho cô để giúp cô giải rượu. Cậu đích thân chỉ ra một tài xế nữ cho cô. Cậu đứng đợi cùng cô trong suốt hàng chục phút ròng rã dưới cái lạnh điếng người. Cô đã bỏ lỡ cơ hội để cảm ơn người con trai ấy.

“Vậy tiếp nhé! Đây mới chỉ là cảm nhận của một người thôi nên mình nghĩ cũng không đáng để tham khảo gì nhiều, nhưng ấy có ghi là Shiba Ryoma biết cách lắng nghe và thu hẹp khoảng cách. Là người có khả năng giao tiếp. Có thể dựa dẫm được. Công nhận sở thích người khác và đáp ứng sự ích kỷ mà không tỏ vẻ mặt khó chịu gì. Gì, đứa con gái này, khen cậu chàng lên mây luôn, ahaha! Ở đây chẳng ghi điểm trừ nào nè.”

Có thể dựa dẫm được. Không tỏ vẻ mặt khó chịu. Từng chút từng chút một, những lời miêu tả ấy dần ăn khớp sự ngờ ngợ trong lòng Hazuki.

“Rồi, thế này đó… thấy sao? Cậu có chọn ai trong số hai người trên kia không? Hay là để mình kiếm ông khác cũng vậy cho cậu?”

“Chiaki-san, cậu gửi cho mình sơ yếu lý lịch của Shiba-kun được không. Nếu như công khai cả ảnh chụp khuôn mặt luôn thì tốt.”

“Công khai mà, nên không có vấn đề gì đâu, nhưng coi vậy là cậu đặt cậu chàng vào tầm ngắm hơn cả hai người kia à?”

“Gửi cái sơ yếu đi” Đây là lần đầu tiên Hazuki thốt ra một yêu cầu như thế với một người mới vào như Shiba. Chiaki vẫn mau chóng chuyển thông tin sang dù trong lòng cảm thấy là lạ, và ngay cái khoảnh khắc cô gửi thêm một câu “Gửi rồi đó” như thường lệ…

“Fufufuu… Ôi thật bất ngờ, thiệt tình…”

Hazuki để lộ một nụ cười bạo dạn và rồi tuyên thẳng một câu như thế.

“Chiaki-san. Mình ấy, sẽ chọn Shiba-kun này nhé.”

“Trùiii! Đ-ừ-n-g có trêu vậy chớ. Cậu chắc không đó?”

“Trêu gì chứ. Mình nói thiệt mà.”

“Hở!? Cậu thật sự ổn với người này ư!? Dù rằng mình nói là mình đưa cậu này lên để dự bị thôi đó!?”

“Không phải là cậu ta thì không được. Người ta cũng 20 tuổi rồi, tức là đủ tuổi uống rượu, đúng không, và ngay cả điểm hẹn mình chọn nữa, cũng không có vấn đề gì chứ.”

“À ừm, nếu thành ra giống như cậu lính mới trước đó thì mình cũng không biết gì đâu à nha?”

“Đến lúc đó thì sẽ có cái vui của nó… nếu là cậu kia thì ắt sẽ không thể như thế này đâu.”

“Hửm…?”

Hazuki vừa ngó qua trang web Chiaki gửi cho cô vừa thầm thì lời độc thoại ở một âm lượng nhỏ đến mức không thể lọt qua được điện thoại.

“Cậu Shiba-kun đó, không biết có rảnh vào ngày thứ 7 tuần này không ta.”

“Nếu là từ buổi tối trở đi thì hình như là ổn đó. Mà còn cái điều khoản là phải được đưa về nhà trước 12 giờ đêm nữa.”

“Thế thì không sao. Vậy thì chốt là thứ 7, thời gian từ 8 giờ tới 11 giờ tối, thế được không.”

“Ư-ừm. Hiểu rồi. Chơi khung thời gian đó vậy…”

Dù rằng Chiaki vẫn đang ngoác mồm ra trong sự bàng hoàng trước lựa chọn táo bạo của Hazuki, cô vẫn nhanh chóng thao tác trên máy tính và xác nhận việc đặt lịch hẹn. Từ đó trở đi họ còn nói chuyện phiếm thêm một chút nữa rồi mới kết thúc cuộc gọi.

“Fuu…”

Khi bầu không gian cô độc được trao trả, Hazuki mới thở ra một tiếng nhè nhẹ và đặt chiếc điện thoại lên bàn, cô nâng khóe miệng mình lên thành một nụ cười mỉm thấy rõ.

“Không ngờ rằng là cậu ấy lại làm một công việc như thế này, đúng là sự sắp đặt kỳ lạ của số phận…”

Trên bề mặt cửa kính nhìn thấu xuyên màn đêm và chập chờn dưới nền căn bếp phản chiếu hình ảnh một chiếc chai nhựa rỗng, món quà cậu dành tặng cô khi ấy.

Truyện Chữ Hay