Cô ấy đã phải trải qua bi kịch. Và đâylà câu chuyện về tất cả các kết cục. Bởi vì tôi nên cô ấy đã đánh mất tất cả mọi thứ.
“…!” Tôi bật dậy khỏi giường. “...Hừm..”
Cả cơ thể ướt đẫm mồ hôi. Trái tim đập loạn nhịp, hơi thở thì mất kiểm soát, và ngay cả đầu ngón tay tôi cũng trở nên lạnh cóng.
“…? …?!”
Tôi ngó nhìn xung quanh nhưng lạ thay cơ thể đẫm máu của Kazuhi không thấy đâu cả, với cả tôi cũng chẳng đứng ở trước ga tàu nữa. Đây là – nhà tôi. Tôi chộp lấy cái điện thoại đang nằm cạnh gối xem ngày tháng. Là thứ 5, 8 giờ sáng, ngày 7 tháng 7. Thời gian…đã quay ngược lại rồi. Vừa nãy, thanh thép nghiền nát Kazuhi… Chuyện đấy cảm giác như một cơn ác mộng vậy song thực chất không phải vậy. Bởi vì thực tại đã được đảo ngược. Tôi không biết tại sao, nhưng ắt hẳn có một sức mạnh huyền bí nào nào đó đã can thiệp vào. Lần này… Lần này, tôi sẽ bảo vệ được cô ấy…!
“Kazuhi…!”
Tôi lao ra khỏi nhà, phóng sang nhà hàng xóm và xông thẳng vào phòng Kazuhi.
“Wah… Sou-chan, chuyện gì thế?”
“…! Kazu..hi…!”
Tôi phải xác nhận là cô ấy vẫn ở đây. Rằng cô ấy vẫn là một phần trong cuộc sống của tôi.
“Kazuhi…! Làm ơn, đừng có đi đâu hôm nay. Đừng có bước ra khỏi nhà …!”
“Hả?”
“Nếu không…sẽ có chuyện khủng khiếp xảy đến với em đấy. Vậy nên, làm ơn… anh van em đấy…!
Do lúc này cô ấy không biết chuyện gì đang xảy ra, có lẽ trong mắt cô tôi lúc này chắc giống kẻ điên lắm đây. Dẫu vậy, tôi không thể để Kazuhi đau khổ thêm nữa. Nghe xong cô ấy bối rối, ngơ ngác nhìn tôi— Song ngay lập tức cổ mỉm cười lại.
“Được thôi, Sou-chan. Em sẽ làm như vậy”
“T-Thật sao? Đội ơn chúa... Nhưng…Ngạc nhiên thật đấy anh không ngờ là em lại dễ dàng đồng ý đến vậy. Em không nghĩ những gì anh nói kì quặc lắm sao?
“Chà… Anh trông có vẻ hơi khác so với bình thường, nhưng em chắc chắn rằng anh thật sự nghiêm túc. Và, em tin anh, Sou-chan. Đôi lúc anh có hơi chút bướng bỉnh, nhưng mà anh sẽ không bao giờ nói dối hay giỡn về điều khiến em lo lắng cả. Có lý do nào đó khiến anh nói như vậy, đúng không?”
“Ừ-Ừm…”
Thấy Kazuhi đồng ý mà không hề thắc mắc gì thế này khiến tôi muốn khóc. Tuy nhiên, tôi chưa thể khóc được. Kể cả lúc này, tôi tránh được bi kịch xe tải tông đi chăng nữa thì một điều tréo ngeo khác lại xảy đến. Với cả tôi cũng không biết nó sẽ xảy ra ở đâu và khi nào cả. Song, tôi sẽ không để Kazuhi khốn đốn như vậy lần nào nữa đâu. Với quyết tâm đấy, tôi đảm bảo rằng Kazuhi sẽ không rời khỏi căn phòng này và chúng tôi bên nhau suốt thời gian đó. Mẹ Kazuhi thấy và nghĩ rằng việc đấy thật kì lạ, song tôi đã bao biện bằng lý do “ Việc học của chúng con không được tốt lắm, nên chúng con đang học cùng nhau” và may mắn thay lý do đó mang lại hiệu quả khá tốt.
…Từng giây tíc tắc trôi qua lòng tôi lại cảm thấy như được cứu rỗi nhưng đồng thời sự cứu rỗi đấy cũng tựa như địa ngục. Tuy vậy, trong lòng tôi lúc đấy tràn trề hi vọng, nghĩ rằng miễn là ngày nay qua đi thì Kazuhi sẽ được cứu thôi. Trong lúc, bản thân lại cảm thấy tuyệt vọng, khiếp sợ về một điều gì đấy bất thường sẽ xảy đến và cướp lấy Kazuhi khỏi tay tôi. Cứ như vậy hai điều ấy tạo nên sự mâu thuẫn xoáy sâu trong tôi. Tuy ngày hôm nay được ban cho tôi để tôi tiếp tục nỗ lực thì từng phút trôi qua sự tỉnh táo của tôi lại càng bị bào mòn. Kazuhi hẳn đã đoán được có điều gì đấy không ổn, thành thử cô đã nói chuyện với tôi suốt cả ngày hôm đấy.
Cuối cùng thì…tinh thần tôi hoàn toàn kiệt quệ và cái ngày dài đằng đẵng này kết thúc mà chẳng có chuyện gì xảy ra. Tôi thật sự vô cùng bối rối. Tôi đã nghĩ rằng sẽ có chuyện gì đó xảy ra cơ. Và thực sự tôi đã vô cùng lo sợ đến cái mức tôi muốn ở lại nhà cô ấy vào tối nay. Song bố mẹ cổ ở nhà nữa, nên là không được. Tôi bảo cô ấy tránh xa những vật dụng gây nguy hiểm, và điện cho tôi nếu có chuyện gì xảy ra. Đến cái mức mà cô ấy chắc chắn sẽ thấy tôi thật phiền phức. Rồi đêm hôm đấy tôi đã ôm điện thoại suốt nên là không ngủ được chút nào cả.
Ngay khi trời lờ mờ sáng, tôi vội chạy đến nhà cô, đứng chờ bên ngoài. Khoảng 7 giờ sáng, một cuộc gọi đến từ Kazuhi. Trong thoáng chốc, tôi đã có thể cảm giác như mạch máu trên mặt mình đã biến mất, song khi tôi trả lời lại thì Kazuhi đã lên tiếng với giọng nói vui vẻ.
“À, Chào buổi sáng. Sou-chan, Nay em có thể ra ngoài được không? Em cần phải đến trường đại học.”
…Cô ấy an toàn rồi. Cô ấy vẫn còn sống. Tôi đã vượt qua ngày xảy ra tai nạn rồi. Liệu mọi thứ bây giờ đã ổn chưa? Liệu Kazuhi đã được cứu chưa? Mọi thứ thực sự chưa được rõ ràng cho lắm thế nên nỗi lo lắng của tôi vẫn chưa thực sự lắng xuống. Nhưng, tôi không thể nhốt Kazuhi trong nhà mãi được. Sau khi suy xét kĩ càng, tôi quyết định đi đến trường đại học với cổ. Đương nhiên rồi, tôi đã dính chặt lấy cô ấy như sam đến mức tôi trông giống mấy thằng dở người. Ngay cả một tiếng động nhỏ thôi cũng đủ làm huyết mạch trong người tôi muốn vỡ ra vì sợ hãi rồi. Và vì đêm qua tôi đã chả ngủ được chút nào, nên tôi hoàn toàn kiệt sức khi màn đêm buông xuống. Dẫu vậy, nỗi lo vẫn đang hiện hữu, đè nặng lên tôi.
“Sou-chan, em phải đi làm rồi…”
“Không sao đâu. Anh sẽ hộ tống em đến đó.”
“Nhưng bây giờ anh còn bài giảng mà, đúng không?”
“Anh không quan tâm.”
“Anh không nên làm vậy chứ! Anh đã lỡ mất một phần bài giảng hôm nay của mình vì bám theo em rồi đấy.”
“Không sao đâu. Chỉ là anh không muốn để em một mình lúc này mà thôi.”
Tất cả những gì tôi có thể nhớ được là cảnh tượng ác mộng đấy. Chỉ nghĩ đến thôi đã khiến cơ thể tôi run lên lạnh cóng rồi.
“Em đang… làm phiền anh à?”
Vì cô ấy không biết chút gì về việc đó cả, nên là tất cả những việc trên thật là đột ngột và phiền phức. Tôi thề. Song tôi không muốn cô ấy lo lắng, chỉ là…
“Không hề. Nếu em nói như vậy, thì anh chẳng có lý do gì để tức giận cả. Em luôn nghĩ đến anh mà, đúng chứ?”
Lời nói của cô ấy, nụ cười của cô ấy… sự ấm áp dần len lỏi vào tâm trí tê liệt này. Đôi mắt tôi bắt đầu ngấn nước đến mức tôi khó để ngăn chúng lại. Tuy vậy… tôi chưa kịp xúc động thì bi kịch lại ập tới mà chẳng báo trước, luôn nhắm vào những lúc mà bản thân bất cẩn… để cướp lấy thứ bản thân yêu quý nhất.
“Kazuhi!!”
Khi tôi nhận thức chuyện gì đang xảy ra, tôi đã nhanh chóng kéo Kazuhi lại gần mình và ôm lấy cô ấy. Song, tất cả đã quá muộn.
BANG
Âm thanh tuyên bố hạ màn vang lên.
<><><><><><><><>
—Tôi đã nhớ ra mọi chuyện rồi. Tất cả đều được liên kết lại với nhau. Hay chính xác hơn là, tôi nhớ rằng mình đã gặp tai nạn và đã quay trở lại quá khứ. Và bây giờ, tôi nhận ra rằng Sou-chan đang du hành thời gian, tạo ra các vòng lặp. Tôi đã quên hết mọi thứ, nhưng giờ tôi biết rằng đây chính là bi kịch thứ ba. Và mỗi lần tôi rơi vào tình trạng như này, tôi sẽ nhớ được tất cả mọi thứ.
Theo như những gì bác sĩ và gia đình tôi nói thì hình như là tôi bị bắn. Thủ phạm là người đã tốt nghiệp ở trường đại học chúng tôi. Không thể tìm được việc làm sau khi tốt nghiệp, không có người yêu, anh ta trở nên mệt mỏi với cuộc sống, tự hành hạ bản thân rồi sau đấy thì cướp được khẩu súng từ tay cảnh cảnh sát. Thủ phạm đã bị bắt và thú nhận rằng “Vì tao đéo có có được cuộc sống ấm no hạnh phúc, nên tao muốn cái trường đại học đấy nếm mùi địa ngục. Nếu là ai đó khác thì có lẽ tao sẽ bỏ qua thôi, nhưng mà tao nhìn thấy một thằng nhóc với một con nhãi trông như mấy cặp đôi mà tao ghét, vậy nên tao đã bực mình rồi bắn vào con đĩ ấy.”
Dù sao thì, đã quá muộn cho tôi rồi. Tai nạn giao thông, rồi bị một thanh sắt nghiền nát, và bị bắn… nguyên nhân gây ra khác nhau, vậy nhưng tôi đều rơi vào tình trạng tương tự như thế này. Có gì đó không đúng lắm. Giống như là có một sức mạnh huyền bí gì đó đang tác động, buộc tôi phải ở tình trạng này vậy. Sức mạnh đấy…có lẽ là giọng nói đó? Dù gì đi chăng nữa, tôi cũng chẳng thể làm gì được cả. Tôi bị nhốt ở cái bóng tối vĩnh hằng này, không thể di chuyển được cơ thể, trong khi bản thân nghe thấy Sou-chan liên tục lẩm bẩm “Anh xin lỗi” hết lần này đến lần khác.
Và thời gian cứ thế tiếp tục dài đến đến mức như vĩnh cửuvậy.
<><><><><><><>
Cảm giác như tôi vừa trải qua một cơn ác mộng dài vậy, tôi hầu như chẳng có nổi một giấc ngủ tử tế nào. Lúc thức dậy, cổ họng tôi có cảm giác như bị thiêu cháy khi tôi cố gắng kìm nén cơn buồn nôn của mình. Tôi cầu nguyện và cầm lấy điện thoại để xem ngày. Song than ôi—Thứ 4, ngày 7 tháng 7.
“…Mình quay lại rồi…”
Sau vụ nổ súng ở trường đại học, tôi đã trải qua một tháng mà không quay trở lại cái ngày này. Khi tôi thất bại thì vòng lặp không lập tức lặp lại. Đấy chỉ là mơ ước viễn vông. Và vòng lặp không bao giờ đến nữa, tôi suýt nữa đã nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc. Mỗi khi đi ngủ, tôi đều cầu nguyện rằng lần tới khi tôi thức dậy, tôi sẽ được ban cho một cơ hội khác. Thế nhưng thứ chào đón tôi chỉ mỗi khi thời gian trôi đi chỉ là sự tuyệt vọng. Tuy vậy, cái guồng quay vô tận đó cuối cùng cũng đã kết thúc rồi.
“Lần này…! Mình sẽ không để việc như thế xảy ra lần nào nữa…!” Tôi lao ra khỏi nhà và chạy vụt đến chỗ Kazuhi.
“Kazuhi…!”
Mở cửa ra, cô ấy chào đón tôi.
“Wah, Sou-chan?! Có chuyện gì sao…?”
Kazuhi… đúng vững ở đấy trên đôi chân mình. Với đôi mắt mở to rõ. Và… cô ấy đang nói chuyện với tôi.
“S-Sou-chan?!”
Chưa kịp nhận ra thì tôi đã khóc rồi. Hình ảnh Kazuhi nằm liệt giường ở vòng lặp trước vẫn hằn sâu trong võng mạc của tôi. Được nói chuyện với cô ấy… được ở bên cô ấy như thế này… Tôi chỉ đang vui quá mà thôi.
“Kazuhi, anh xin lỗi…anh thật sự vô cùng xin lỗi…!”
“Hả? Hả? Anh đang xin lỗi vì cái gì vậy? Và sao anh lại khóc chứ?”
“Kazuhi, Anh…anh…!”
Cô ấy ôm chặt lấy tôi. Rồi nhẹ nhàng vuốt ve lấy mái tóc của tôi trong lúc mặt tôi đang vùi vào ngực của cô ấy.
“Um… Em không hiểu chuyện gì xảy ra hết ấy, nhưng mà sẽ ổn thôi. Tất cả sẽ ổn thôi.” Khi tôi ngẩng đầu lên thì Kazuhi nở một nụ cười ấm áp. “Anh đã làm gì mà cần phải xin lỗi đâu. Nên là, bình tĩnh đi nhé. Mọi chuyện sẽ chuyện sẽ ổn thôi, đúng không nè?
Do cô ấy không nhớ chuyện gì cả. Nên cổ chỉ nghĩ là tôi vừa tỉnh dậy sau cơn ác mộng, bởi nụ cười của cô hồn nhiên thế mà. Nhưng nó không phải là mơ. Tôi sẽ không bao giờ có thể quên được cái tháng ấy nữa. Khi mà cô ấy bị bắn và không thể tỉnh dậy được… Đúng vậy! Giờ không phải lúc để khóc!
“Kazuhi.”
“Vâng, có chuyện gì sao?”
“Anh van em…Đừng
ra khỏi nhà. Không phải hôm nay, cũng như ngày mai” Tôi nói, và đúng như tôi mong đợi, Kazuhi đồng ý mà không thắc mắc bất cứ chuyện gì.
Ngày này qua ngày khác qua đi, ngay cả khi tôi đã chuẩn bị tinh thần cho những thảm họa có thể xảy đến, song mọi thứ lại rất là yên bình, như thể phản bội lại những nỗi lo toan của tôi. Ấy thế, như thể để phản chiếu trạng thái tinh thần của tôi, bầu trời trong xanh thường ngày giờ đây bị che phủ bởi những đám mây đen âm u.
“Này, Sou-chan, anh ổn chứ? Mắt anh xuất hiện quầng thâm kìa…Anh đã không ngủ một chút nào, đúng không?”
“Đừng bận tâm… đến anh…”
Chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Và tôi cũng chẳng thể làm gì… Tôi vẫn chưa tìm ra cách để thoát ra khỏi tình cảnh này. Cảm giác vừa nhẹ nhõm xen lẫn lo sợ trong tôi làm cho tôi chẳng thể nghỉ ngơi tử tế được nhờ thế mà thể chất lẫn tinh thần tôi đang ngày càng hao mòn hơn.
“Này, Kazuhi. Em có thể ở nhà hôm nay được không…?”
“V-Vâng. Em sẽ làm thế…Nhưng làm ơn đấy, nghỉ ngơi chút đi nhá, Sou-chan?”
“Cảm ơn. Nhưng, anh ổn”
Tôi không ổn chút nào cả. Đã ba ngày rồi kể từ lần cuối tôi bước ra khỏi phòng Kazuhi. Cảm giác chân tôi sắp bám rễ xuống sàn đến nơi rồi. Chúng tôi buộc phải ở lại căn phòng của cô ấy mãi mãi ư? Không được… Không, nếu đây là phương pháp duy nhất để cứu cô ấy, thì tôi có thể sống như vậy. Cơ mà, bố mẹ của Kazuhi…và thậm chí cả bố mẹ tôi, họ đang dần trở nên nghi ngờ. Họ không thích việc tôi bắt Kazuhi phải nghỉ học, nghỉ làm và tôi cũng sắp hết lý do để bào chữa rồi. Nói thì nói vậy chứ, tôi không nghĩ là họ sẽ tin vào tình cảnh mà tôi đang gặp phải đâu. Và cuối cùng thì đêm đến, buộc tôi phải quay về nhà.
“Kazuhi…Anh đã nói với em ngày hôm qua và hôm kia rồi, nhưng mà đừng đi ra ngoài nha. Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, em có nghe anh nói không đấy?
“Vâng, em hứa. Nhưng… làm ơn, hãy nghỉ ngơi chút đi. Anh sẽ chết nếu cứ tiếp tục như vậy đấy”
“…Anh không thể ngủ được. Anh sẽ không thể biết được chuyện gì sẽ xảy đến tiếp…”
Tôi muốn giữ bí mật về nỗi lo của mình, song bởi cơ thể lẫn tinh thần của tôi kiệt quệ lắm rồi rồi nên tôi đã lỡ buột miệng nói ra những thứ bên trong tâm trí mình. Chớp lấy cơ hội, Kazuhi nắm lấy tay tôi và nở một nụ cười ấm áp.
“…Thế thì anh càng phải nên ngủ. Anh… đang cố bảo vệ em khỏi thứ gì đó, phải chứ? Nếu anh thậm chí còn không thể cử động được, thì chẳng phải em vô vọng rồi sao. Đó là lý do tại sao, anh thật sự cần phải nghỉ ngơi đấy.” Ngạc nhiên thay, Kazuhi nói với giọng điệu gay gắt, sử dụng bản thân như là lý do. “Thế nên là làm ơn…ngủ chút đi nha?”
Kazuhi biết rằng tôi không thể nói không sau những lời đó. Cô ấy… tuyệt thật đấy. Mặc dù tôi chẳng nói cho cô biết điều gì nhưng mà cô vẫn dễ dàng đưa tôi những lời mà tôi muốn nghe. Và đó chính xác là lý do vì sao tôi muốn bảo vệ cô ấy… để làm được điều đó nghỉ ngơi là việc cần thiết.
“…Được rồi. Nhưng, thực sự…Đừng có ra khỏi nhà nha. Nếu em cần bất cứ thứ gì, anh sẽ mua cho. Và kể cả nếu có ai đó đến để gặp em, đừng có bất cẩn mở cửa. Hãy nhớ đóng cửa sổ lại nữa. Nếu có bất cứ thứ gì xảy ra, hãy điện cho anh. Chúng ta là hàng xóm mà, nên anh sẽ chạy đến liền.”
“Vâng. Cảm ơn anh, Sou-chan.”
Ngay cả khi lúc này tôi đang sống trong địa ngục trần gian thì nụ cười của Kazuhi vẫn luôn như là ân huệ cứu rỗi tôi. Cô ấy thực sự tin tưởng và lo lắng cho tôi. Điều đó làm tôi nhận ra mình phải cố gắng hơn nữa. Tôi cần phải nghỉ ngơi để hồi phục sức khỏe và sẵn sàng để bảo vệ cổ —Nhưng tại sao tôi lại nghĩ như thế và đi ngủ chứ? Dù bản thân đã trải qua hai bi kịch rồi, tôi vẫn quá ư là ngây thơ.
Tôi đã tự dặn bản thân rằng ngay cả những điều bất hạnh ngớ ngẩn nhất— chúng đều tồn tại rồi mà. Khi thức dậy vào sáng hôm sau, tôi biết rằng Kazuhi đã bị liệt sau khi bị sét đánh trong lúc đang tắm.
<><><><>
…Chúng tôi đã trải qua bao nhiêu vòng lặp rồi?
Lại lần nữa tôi lại bị giam cầm trên giường bệnh, trôi dạt trong khoảng không vô tận. Tại sao tôi lần nào cũng rơi vào tình trạng như này vậy? Dù Sou-chan luôn cố gắng để giúp tôi? Giọng anh ấy dần trở nên nặng nề và u tối mỗi khi gọi tên tôi. Giống như là anh ấy dần bị xé nát bởi cảm giác tội lỗi vậy.
‘Sou…chan…Em…xin lỗi…’
Lời nói của nói vẫn vô thanh, chẳng đến được với ai. Nhưng tôi tiếp tục nói hết lần này đến lần khác, như thể đang cầu nguyện.
‘Sou-chan…Sou-chan…’
Trong bóng đêm, ai đó tát vào má tôi. Tôi nghe được âm thanh tiếng tát đó tạo ra song tôi không thấy đau gì cả. Rồi tôi nhận ra rằng đó không phải là việc xảy ra ở thực tại. Đây chỉ là ảo giác hoặc là một giấc mơ mà thôi.
‘Sao “tôi” vẫn còn sống thế kia?’
Giọng nói hỏi tôi điều đó… là giọng của tôi. Một bản sao y hệt tôi đứng trước mặt như thể là tôi đang soi gương vậy. Tôi đã khóc khi tôi kia trừng mắt nhìn tôi.
‘Là lỗi của “tôi” đấy’
Đây chắc chắn là mơ. Ấy vậy mà, cảm giác tội lỗi và hối hận dần hiện hữu bên trong tôi. Và dù tôi biết đây chỉ là mơ thôi song…
‘Tại “tôi” vẫn còn sống nên Sou-chan mới đau khổ đấy’
Lời nói của tôi kia tựa như những nhát dao xiên thẳng vào cơ thể tôi
‘Tôi không muốn như thế này nữa đâu. Hãy để tôi chết đi. Làm ơn, hãy để tôi chết. Nếu “tôi” chết đi, Sou-chan sẽ không còn đau khổ nữa. Nếu không có cách nào để thoát khỏi tình cảnh này thì tôi sẽ người kết thúc tất cả. Chính vì anh ấy có niềm tin về việc lần tới có thể cứu được "tôi", điều đấy làm tôi cảm thấy tuyệt vọng vô cùng. Tại “tôi” vẫn còn sống, nên Sou-chan không thể từ bỏ được đấy. Nếu “tôi” chết đi, Sou-chan có lẽ sẽ cô đơn đôi chút, nhưng Suzuya-san sẽ bên cạnh anh ấy, rồi anh ấy sẽ có thể vực dậy được thôi. Phải không? Đây chỉ là đau khổ trong vô nghĩa mà thôi. Đủ lắm rồi. Vậy vì sao… “tôi” vẫn còn sống chứ?’
Thứ gì đó lạnh lẽo và kì quái bò lên chân tôi. Cảm giác như tôi đang bị lấp đầy bằng nước vậy, không thể thở được. Tôi kia ở phía trước bắt đầu rung lắc dữ dội, thay đổi hình dạng, và biến thành Sou-chan. Song…
‘Kazuhi… Không sao đâu. Sẽ ổn thôi. Lần tới, Anh nhất định sẽ cứu em…’
Nhưng so với ngoại hình mà tôi biết trước đó, bộ dạng anh ấy bây giờ tả tơi, giống như zombie vậy, đôi mắt anh giờ xuất hiện nhiều quầng thâm lớn ánh lên vẻ vô hồn. Anh ấy thành ra như vậy là do tôi. Tuy vậy, anh vẫn cố gắng hết mình để cứu tôi. Không thể chấp nhận nổi điều đấy, tôi gào thét, mặc dù biết rằng nó sẽ không thể chạm đến anh.
"Ah...Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa! Em xin lỗi! Em xin lỗi em xin lỗi em xin lỗi em xin lỗi...!"
‘Không sao đâu, Amagase-san’
Một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến phía tôi. Và… cảm giác như có tay ai đó đặt lên vai tôi. Đứng trước mặt tôi đó là Suzuya-san đang nở một nụ cười.
‘Không sao đâu. Sau cùng, Haruoka-kun sẽ ở bên tớ thôi.’
Bóng đêm, sẽ không bao giờ kết thúc. Mất một lúc tôi mới nhận thức được là giấc mơ kia đã kết thúc. Sau tất cả thì chẳng có gì thay đổi cả. Thực sự thì giác mơ đó giúp tôi có được cái nhìn rõ ràng hơn về tình trạng của mình. Đó là lý do tại sao— nếu tôi có thể ngủ mãi mãi, liệu mọi người sẽ hạnh phúc hơn không?
<><><><><><>
Tôi ngẩng đầu lên, cảm thấy người ngợm khi thức dậy nặng trịch như sắt, rồi ngay lập tức tôi hướng về phía điện thoại, như thể bản thân đang bò về phía ốc đảo giữa vùng hoang mạc— thứ 4, ngày 7 tháng 7.
“…Ah…Ah…Cuối cùng cũng…”
Tôi đã quay trở lại rồi. Vòng lặp đã được kích hoạt rồi. Ngày qua ngày, bất động bên Kazuhi cảm giác tựa như vĩnh hằng vậy. Mỗi ngày đều cảm thấy dài và nặng nề như thể kim đồng hồ đã dài hơn. Tôi dành cả ngày trong sợ hãi và lo toan rằng có lẽ tôi đã mất đi cơ hội. Rằng Kazuhi sẽ không bao giờ mở mắt ra nữa. Tôi cầu nguyện mỗi ngày, mong rằng thời gian sẽ quay trở lại.
Lần này, tôi sẽ không để cô ấy đau khổ nữa. Tôi sẽ bảo vệ cô ấy. Đó là tất cả những gì tôi muốn, song tôi lại thất bại. Sự sợ hãi và tuyệt vọng càng ngày càng đè nặng lên tôi. Không có chỗ cho sự yên tâm hay giải thoát nào ở đây cả. Nhưng tôi không thể cứ đứng yên như này được. Tôi mặc quần áo và đến gặp Kazuhi. Tôi không phải chỉ có ngồi chỏng chơ không làm gì bên cạnh Kazuhi suốt đâu. Tôi quyết định sẽ thay đổi kế hoạch của mình. Tôi sẽ tiếp cận vấn đề với góc nhìn khác.
“Kazuhi, anh có chuyện cần nói với em.”
Chạy đến phòng cô ấy, đó là điều đầu tiên tôi nói với Kazuhi, người giờ đang nhìn tôi với vẻ bối rối.
“Sou-chan?”
“Thứ mà anh nói lúc này…nghe thì có vẻ khó tin nhưng làm ơn… hãy tin anh.”
Tôi quyết định kể cho Kazuhi tất cả mọi chuyện. Rằng suốt thời gian qua tôi đã cố gắng để bảo vệ cô ấy… rồi thất bại. Rằng chúng tôi nên cùng nhau hợp tác, và việc làm này có thể dẫn tới con đường chính xác. Rằng tôi đến từ ba năm trước…rằng tôi đã trải qua vô số vòng lặp để cứu cô ấy… chỉ để thất bại. Thông thường thì mấy chuyện này nghe vô lý kinh khủng. Nhưng Kazuhi—
“Sou-chan.” Cô ấy nắm lấy tay tôi và nhìn tôi. “Cảm ơn anh vì đã nói cho em.”
“E…Em tin…anh sao?”
“Đương nhiên rồi. Sau cùng thì đó là thứ mà anh nói với em mà. Và khi anh trưng bộ mặt đấy…Sao mà em có thể nói không được? Cô ấy đặt lòng bàn tay lên má tôi, gạt đi những giọt nước mắt. “Em xin lỗi…Anh đã phải trải qua quá nhiều chuyện buồn một mình rồi… Ắt hẳn đau đớn lắm.”
“…Kazuhi…”
Mắt tôi bắt đầu nóng ran cả lên. Dù cô ấy vừa mới lau nước mắt, nhưng giờ tôi lại cảm thấy muốn khóc nữa rồi. Kỳ lạ thật đấy.
“Không. Anh mới là người nên xin lỗi. Anh cứ mãi làm em đau khổ thôi…”
“Anh không hiểu rồi, Sou-chan.” Cô ấy nhìn tôi và nói với giọng trong vắt. “Em thực sự không nhớ chuyện gì xảy ra ở vòng lặp trước…nhưng nếu anh thực sự cố gắng để bảo vệ em suốt khoảng thời gian qua…và ở bên em sau khi thất bại…Thì anh không cần phải xin lỗi đâu… Chưa kể! Lần này, sẽ ổn cả thôi! Anh đã nói cho em biết rồi mà, vậy nên em có thể tự bảo vệ bản thân! Em sẽ cẩn thận, em hứa đấy!”
“Về chuyện đó thì, Kazuhi.”
“Hửm?”
“Hãy đến một nơi thật xa. Chúng ta sẽ chạy trốn thật xa, chỉ hai chúng ta thôi. Đến nơi mà không một bi kịch nào có thể ập tới”
Tôi nói với cô ấy những gì tôi nghĩ trước khi du hành đến thời điểm này. Nghe thì giống một cuộc chạy trốn đấy, nhưng nó chẳng có chút mạo hiểm gì cả. Cho đến bây giờ, tôi luôn cố gắng bảo vệ Kazuhi bằng cách nhốt cô ấy trong nhà, song nó chưa bao giờ thành công cả. Nếu vậy, có thể mọi chuyện sẽ khác nếu tôi đến một nơi nào đấy. Chúng tôi sẽ chạy trốn… đến nơi mà bàn tay quỷ dữ không thể chạm tới. Kazuhi chớp mắt cái rồi nhanh chóng gật đầu.
“Vâng. Miễn là em được ở bên anh. Em không bận tâm về nơi mà chúng ta đến đâu, Sou-chan.”
Ngay sau khi quyết định, chúng tôi thu dọn đồ đạc và rời đi. Chúng tôi đã quyết định đi xa, song không ai trong bọn tôi có bằng lái xe cả. Vì lý do đó, chúng tôi chọn taxi. Với tàu điện, tôi có thể thấy ngay được viễn cảnh nơi cô ấy bị đẩy xuống đường ray bởi ai đó và bị cán qua. Và tôi sẽ không để điều đó xảy ra đâu. Đó là tại sao tôi sử dụng tất cả số tiền mà bản thân đã tiết kiệm được và chọn phương án an toàn nhất. Miễn là tôi có thể cứu được Kazuhi, tiền bạc thế nào cũng được.
“Kazuhi, em ổn chứ? Em thấy không khỏe ở đâu, đúng không? Nói với anh liền nếu có gì đó không ổn.”
Bên trong taxi, chúng tôi ngồi kế bên nhau. Song tất nhiên rồi, tôi chẳng có thời gian để ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài. Những bi kịch trước đó đều do tai nạn hoặc do ai đó gây ra, nhưng không có gì có thể đảm bảo rằng cô ấy không tự nhiên mắc một căn bệnh gì đấy hay chết bất đắc kỳ tử cả. Mọi thứ xảy ra đều rất đột ngột và bất ngờ, tôi buộc phải học được điều đó.
“Ừm, Em ổn. Cảm ơn vì đã lo lắng cho em, Sou-chan.”
Cô ấy nói với một nụ cười, nhưng mà tôi không thể thư giãn dù chỉ một chút. Chuyện gì đó chắc chắn sẽ xảy ra. Mọi thứ xung quanh đều giống như là món vũ khí có thể gây hại đến Kazuhi vậy.
“Sou-chan.”
“Cái—Hở?!”
Kazuhi tiến lại gần tôi và thổi hơi vào tai với mục đích trêu chọc.
“Kazuhi, em…!”
“Hee hee, xin lỗi mà. Nhưng tại vẻ mặt anh nhìn nghiêm trọng quá…Em không chịu được.” Cô ấy nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng đan giữa hai lòng bàn tay.
Nhờ vậy mà tôi nhận ra ngón tay lạnh đến thế nào.
“…Không sao đâu. Sẽ ổn thôi. Em sẽ không để anh trải nghiệm cảm giác đấy lần nào nữa đâu. Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, chúng ta sẽ vượt qua thôi.” Cô ấy khẽ thì thầm với tôi để tránh làm phiền tài xế.
“Sou-chan…Em yêu anh.”
“…!”
Tôi cảm thấy cơ thể bản thân đang dịu đi giống như là băng bắt đầu ấm lên rồi tan chảy.
“Không, nghe này…Anh ở hiện tại không quen nghe mấy lời như thế đâu, nên…”
“À…phải rồi. Cơ thể anh bây giờ vẫn là Sou-chan, nhưng anh giờ là Sou-chan từ ba năm trước…Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, anh vẫn là Sou-chan, nhưng mà ba năm về trước, em với anh vẫn chưa có hẹn hò…”
Nói đoạn, cô kể lể hết chuyện về Sou-chan này đến Sou-chan khác, chủ đề này thực sự là làm người ta phát điên mà. Dẫu vậy tôi cũng chẳng thể tức giận được, nhờ cuộc nói chuyện đấy tôi dần cảm thấy bình tâm hơn. Bất chấp khoảng cách ba năm giữa chúng tôi, Kazuhi vẫn là Kazuhi. Cô ấy vẫn là ánh dương dẫn lối cho tôi. Niềm hi vọng cho cuộc đời tôi… Tựa như bầu trời mùa hạ. Tôi nắm chặt lấy tay cổ.
“…Kazuhi. Hãy cùng nhau vượt qua chuyện này nào.”
Đáng nhẽ ra tôi không nên cáng đáng tất cả chuyện này một mình. Nếu chúng tôi thành thật với nhau và nắm tay nhau như này thì không gì chúng tôi không vượt qua được cả. Với cái suy nghĩ đấy tràn ngập trong tâm trí mình, tôi có thể cảm thấy rằng trái tim mệt mỏi của mình đang được nghỉ ngơi. Tôi không phải người bất cẩn hay là thiếu tập trung hay gì cả. Tuy nhiên, nhờ việc xác nhận tình cảm của bản thân, mong muốn bảo vệ cô ấy của tôi ngày càng lớn hơn. Và dù vậy, như tuyết tan trong nước, tôi phải cố để kiềm được nước mắt.
Chúng tôi sẽ chạy thoát khỏi bi kịch. Chạy, chạy, chạy thật xa. Cho đến khi không còn gì để sợ nữa. Rồi sau đó chúng tôi sẽ cười về tất cả những chuyện này và nói rằng “Hah, sau cùng thì chuyện này cũng không tệ cho lắm”
—Một âm thanh va chạm xé toạc tai tôi. Một lúc sau tôi nhận ra đấy chính là tín hiệu cho việc hy vọng của tôi một lần nữa lại bị dập tắt, cùng với tiếng rít kì quái của bánh xe khi chúng cố để dừng lại. Bên trong chiếc xe… chẳng có bầu trời trong xanh nào cả. Chỉ có địa ngục và màu đỏ thẫm của máu mà thôi.
<><><><><><>
Một dải ruy băng bay vút qua vòm trời cao xanh. Đây không phải ‘hiện giờ’ lẫn ‘thực tại’. Đây là quá khứ. Tượng chưng cho điều gì đó đã xảy ra, song đã qua lâu rồi. Tại sao giờ tôi lại nhớ đến khung cảnh đấy? Có phải là do cuộc đời đang hiện ra trước mắt tôi không? Không, tôi chưa có chết. Sau vụ tai nạn taxi đấy, người tài xế và tôi chỉ bị thương nhẹ. Và chỉ có mỗi Kazuhi là nằm liệt giường như trước đó mà thôi.
Thế nên tôi mới dùng một ký ức xưa cũ để chạy trốn khỏi cái thực tại tàn nhẫn này. Dải ruy băng ấy bay xuyên qua bầu trời xanh thẳm…như thể nó có cánh vậy, nó nhảy múa điêu luyện trên không trung. Như là một con cá vàng đang bơi lội trên bầu trời xa xôi.
Vào năm lớp ba…. Mùa hè năm đấy, tôi và Kazuhi đuổi theo cái dải ruy băng đó. Gần như có cảm giác rằng nó đang dẫn lối bọn tôi đến một nơi xinh đẹp vậy. Việc này bây giờ nhìn lại nghe có vẻ ngu ngốc, nhưng trách sao được chúng tôi lúc đó còn trẻ con và ngây thơ mà. Chạy theo được một lúc, chúng tôi đến được cánh đồng hoa hướng dương. Tôi vẫn có thể nhớ rõ tất cả. Nào là tiếng ve kêu râm ran, hương thơm ngào ngạt của mùa hạ, tia nắng gay gắt như muốn đốt cháy làn da chúng tôi, cơn gió mát rượi thoang thoảng qua, màu sắc của hoa hướng dương lẫn bộ váy liền thân nhẹ nhàng đung đưa mỗi khi cô ấy chuyển động. Sau khi tôi bắt được dải ruy băng, tôi đã gọi cô ấy lại.
“…Kazuhi, đưa tay cậu ra đây.”
“Tay tớ ư?”
Cô ấy nghiêng đầu thắc mắc nhưng vẫn làm theo những gì được bảo, rồi tôi quấy dải ruy băng ấy quanh cổ tay cô.
“Waaah, dễ thương quá! Trông như vòng đeo tay vậy! Cảm ơn cậu nhiều, Sou-chan!”
Cô ấy nom có vẻ vui lắm, tôi lờ mờ nhớ ra những gì Yousuke nói với tôi lúc trước. Rằng trên thế giới, có cái gọi là ‘sợi chỉ đỏ tượng trưng định mệnh’. Và mặc dù dải ruy băng mà tôi bắt được có thể không phải là như thế, song tôi muốn nghĩ rằng nó có điều gì đấy tương tự vậy. Tuy nhiên, tôi lại quá xấu hổ để buộc vào ngón tay cô ấy. Bởi lúc đấy tôi vẫn chưa thực sự nhận thức được tình cảm của bản thân với Kazuhi. Lúc đó, với tôi chỉ cần thấy được nụ cười của Kazuhi là đủ rồi.
“Hehehe…Ôi trời, Bây giờ tớ hạnh phúc quá chừng luôn ấy!”
Nụ cười của cô ấy bên dưới chiếc mũ rơm tỏa sáng rực rỡ như thể chính nụ cười đấy là hiện thân của cuộc sống vậy. Chỉ cần nhìn thấy nụ cười của cô ấy thôi đã làm lồng ngực tôi cảm thấy ấm áp rồi. Nhưng, tất cả chỉ là quá khứ. Mùa hè đấy đã trôi qua lâu lắm rồi.
<><><><><><><>
Tôi bật dậy và ngay lập tức kiểm tra ngày tháng— Ngày 27 tháng 7. Lại một ngày nữa lại tới ở dòng thời gian này. Tôi có cảm giác như là có thanh tạ treo đầu khi tôi cố nâng cái cơ thể nặng nề này, ngơ đi cơn đau đầu dữ dội tôi bước đến thẳng phòng bệnh Kazuhi. Kể từ sau vụ tai nạn taxi… tôi đã trải qua vô số vòng lặp khác và luôn luôn thất bại trong việc bảo vệ Kazuhi. Dù cô ấy phải chịu đựng số phận, hay bi kịch gì, kết quả vẫn luôn là cô ấy nằm liệt giường như tai nạn đầu tiên. Cơ thể cổ không thể di chuyển, cô ấy không thể trả lời lẫn mở mắt. Và ngay cả thế, cô ấy chắc chắn vẫn còn nhận thức.
“Kazuhi”
Tôi tiến đến phòng bệnh của cô. Tôi biết là giọng tôi đang run khi gọi cô ấy mà.
“Anh đến nữa rồi đây. Em chắc hẳn thấy chắn lắm, đúng không? Hãy nói chuyện gì đó nào.”
Tình cảnh này…không khác gì lắm so với những kí ức đầu tiên Kazuhi cho tôi xem. Nội việc tới đây thôi, đã chứng tỏ là tôi đã thất bại trong việc cứu cô ấy rồi. Thực chất là tôi đang làm cô ấy đau khổ hơn. Nhưng… tôi có thể làm được gì khác đây? Cô ấy sẽ mắc kẹt ở đấy mãi mãi và tôi không được đến để gặp cô ư? Nếu cô ấy còn nhận thức thế thì cô ấy sẽ nhớ được mọi thứ. Sẽ biết được tất cả mọi chuyện đã xảy ra. Thật sự thì sẽ tốt hơn nếu cô ấy không còn nhận thức và chỉ ngủ trong suốt thời gian đó.
“Kazuhi, Em…đang nghĩ gì thế? Tôi hỏi, chỉ để giễu cợt chính mình.
Tôi biết câu trả lời cho câu hỏi trên. Tôi đã nhìn thấy suy nghĩ cô ấy trong những kí ức mà cổ đã cho tôi xem rồi mà. Đó là lý do tại sao…tôi không cần phải đoán cô ấy đang nghĩ gì…trong lúc vẫn đang mắc kẹt ở bóng tối sâu thẳm đó.
—Sou-chan, em xin lỗi. Em thật sự xin lỗi. Em chẳng thể làm bất cứ thứ gì cả. Lỗi là do em. Hãy…kết thúc tất cả đi. Hãy chấm dứt chuyện này đi.
Cô ấy sắp đổ gục rồi. Vô hình chung các câu chuyện về du hành thời gian và vòng lặp như này là chủ đề mà bạn thường hay thấy trên light novel hay game. Nhân vật chính vượt qua nghịch cảnh và nỗi sợ hãi để rồi cuối cùng cứu được nữ chính. Sau đó, tương lai hạnh phúc chờ đón họ phía trước. Sau tất cả, nữ chính sẽ không nhớ chút gì về các vòng lặp cả. Mà chỉ có nhân vật chính là người duy nhất giữ được những ký ức trên. Đó…là sự khoan dung duy nhất.
Song với Kazuhi, chuyện không dừng lại sau các vòng lặp. Cô ấy buộc phải ở cái tình trạng đau đớn đấy và trải nghiệm tất cả các kí ức ấy cùng lúc. Không những đã trải qua chúng trước đây ở tương lai, mà cô ấy còn quay lại quá khứ để đảm bảo rằng tôi sẽ hạnh phúc… Vậy, tôi phải bắt cô ấy chịu đựng sự tra tấn đấy bao nhiêu lần nữa đây? Tôi đã tuyệt vọng cứu cô ấy, để chắc chắn rằng cô ấy có được cuộc sống bình thường. Song…phải chăng tôi không phải là người duy nhất cứ giết cô ấy hết lần này đến lần khác sao? Tôi thậm chí đã bắt đầu nghĩ như vậy. Bằng việc trải qua hết vòng lặp này sau vòng lặp khác, tôi buộc cô ấy phải sống qua hết bi kịch này đến bi kịch khác.
—Đừng cố nữa, Sou-chan. Em…yêu anh…
“Anh…cũng yêu em”
Tôi đáp lại giọng nói tưởng tượng của Kazuhi. Phải. Tôi yêu Kazuhi rất nhiều. Chúng tôi đã hạnh phúc. Và đáng lẽ ra chúng tôi phải có được thứ hạnh phúc đó. Chuyện quái gì đã xảy ra vậy chứ? Chúng tôi đã sai ở đâu? Và giọng nói ấy là gì vậy? Mục đích của nó là sao? Ý nghĩa của việc bắt tôi phải trải qua các vòng lặp này là gì? Tôi chỉ có thể nghĩ rằng đây là trò tiêu khiển của tên khốn nào đó có suy nghĩ vặn vẹo thôi à. Và rồi tôi nhớ ra điều mà giọng nói đã nói trước đó…Không phải với tôi, mà là với Kazuhi.
“Con đã nói là mình nguyện dâng hiến mạng sống của mình vì cậu ta. Mong con chớ có quên”
Kazuhi đã thề khi cô ấy nói chuyện với giọng nói đó. Và tôi chắc rằng lý do tại sao Kazuhi phải chịu đựng tất cả những bi kịch trên, khiến cô nằm liệt giường thế này, hẳn là do lời tuyên thệ đó. Nếu thế, con đường để chúng tôi thoát ra là gì? Nếu sự cứu rỗi là mục tiêu của chúng tôi, thứ gì đó đạt được thông qua sự trao đổi và đền bù…rồi hi sinh mạng sống của mình để cứu người còn lại…Liệu cái điều mâu thuẫn như vậy thật sự tồn tại sao?
<><><><><><><>
Ngày 20 tháng 7 — Đúng rồi đấy, ngày 20 tháng 7. Tôi lại thất bại nữa rồi. Nhưng đừng có hiểu lầm. Tôi thực sự luôn cố gắng để cứu cô ấy. Tôi không có mất đi động lực hay gì cả. Song, bất kể tôi có ước vòng lặp này là vòng lặp cuối cùng bao nhiêu lần, bất kể phương pháp tôi sử dụng là gì thì bi kịch luôn luôn ập đến, như thể đang cười vào bản mặt của tôi. Như để phản chiếu suy nghĩ trong tôi lúc này, bầu trời trông tối tăm và âm u vô cùng. Như là một cái xác biết đi, tôi loạng choạng tiến về phía phòng bệnh của Kazuhi...nhưng trên đường đi thì—
“…Haruoka-kun.”
Có một giọng nói gọi tên tôi. Quay người lại, đứng đó là một mỹ nữ với mái tóc đen dài óng ả. Suzuya Hotaru — hiện đang học đại học.
“…Ah, cậu cũng đến thăm Kazuhi à”
“…Phải, nhưng…” Cô ấy nhìn tôi, nheo mắt lại trong đau đớn. “Cậu…ổn chứ, Haruoka-kun?”
“…Cậu nghĩ tớ ổn sao?”
“Tớ xin lỗi. Tớ vô ý quá.”
“…Không…” Tôi lắc đầu “Tớ không cần cậu xin lỗi. Chỉ là tớ đang chán ghét về việc bản thân chẳng làm được cái quái thôi. Thứ mà tớ ghét nhất…chính là bản thân mình”
“Nhưng tai nạn đấy…xảy ra có phải lỗi của cậu đâu, Haruoka-kun”
“Dù sao thì, lỗi cũng là tại tớ. Tại tớ đã không bảo vệ được cô ấy.” Tôi có thể nhìn thấy những mạch máu nổi lên trên bàn tay đang nắm chặt.
Dường như hối hận một mình là chưa đủ. Cảm xúc tiêu cực trong tôi đang dần xé nát cơ thể. Đám mây đen ngòm của sự tiêu cực và sự tự ghê tởm bản thân sẽ sớm tuôn trào bóp nát trái tim tôi.
“Tớ…sẽ không bao giờ có thể bảo vệ được cậu ấy”
“Dừng lại đi. Đừng nói như thế nữa…” Giọng cô ấy run run rẩy.
Gần giống như là cô ấy quá sợ hãi để nghe những lời đó vậy.
“Haruoka-kun…Tớ nghĩ cậu và Amagase-san là rất hợp với nhau. Không một ai…không một thứ gì có thể chia cắt được hai người bọn cậu cả. Nhưng… tớ không thể cứ thế mà đứng nhìn cậu tiều tụy như này được nữa.” cô ấy nói, nhìn tôi bằng đôi mắt tựa như đá quý của mình.
Giờ đôi mắt của Kazuhi đã nhắm lại rồi, đó là điều tôi không quen để thấy chút nào cả.
“Làm ơn, đừng có tự trách bản thân như thế nữa. Hãy nhớ Amagase-san là nguời như thế nào đi…! Thấy cậu đau khổ, hối hận thế này, còn làm cô ấy đau đớn hơn là những việc xảy đến với cô ấy nữa đấy!…Thế nên, cậu không nên tự trách bản thân về thứ ngoài tầm kiểm soát của mình.” Nói đoạn, cô nắm chặt lấy bàn tay tôi.
Kể cả khi tôi nắm lấy tay Kazuhi, cô ấy sẽ không bao giờ có thể nắm lại.
“Y học đã tiến bộ hơn rất nhiều rồi. Việc Amagase-san còn sống là bằng chứng cho việc đó. Một ngày nào đó, cô ấy sẽ thức dậy. Tớ tin vào điều đó”
Những lời đó mang sức mạnh to lớn kéo ý thức tôi trở lại từ đáy vực thẳm. Cô ấy nói đúng. Kazuhi chỉ không thể mở mắt được ‘ngay bây giờ’ mà thôi. Chứ cô ấy vẫn còn sống mà. Bác sĩ nói khả năng hồi phục là thấp chứ không phải là không thể. Suzuya thật sự nói rất đúng. Nếu thế… có thể tôi nên bỏ cuộc “lúc này”?
“Amagase-san sẽ tỉnh dậy một ngày nào đó. Nên…chí ít cho tới lúc đấy…”
Việc chống lại số phận không thể thay đổi đã làm tôi vặn vẹo lúc nào không hay sao?
“Xin hãy, để em ở bên cạnh anh.”
—Chấp nhận số phận này và tiến tới tương lai…Đó chẳng phải cũng là một phương án khả thi sao?
“Khi cậu ấy tỉnh dậy, anh có thể coi như là không có chuyện gì diễn ra giữa chúng ta, và em cũng không nói với Amagase-san bất cứ điều gì đâu. Nhưng cho đến lúc ấy…thì hãy để em ở bên anh. Hãy dựa vào em bất cứ khi nào anh cảm thấy đau khổ. Em sẽ cho anh mượn bờ vai để dựa vào. Em sẽ làm mọi thứ có thể. Thế nên làm ơn, đừng tự trách bản thân mình nữa. Em sẽ không bảo anh dừng việc đau buồn hay gì cả. Nhưng cứ đà này, trái tim anh sẽ tan vỡ mất. Đừng…cố gánh vác tất cả một mình chứ.”
Đúng vậy. Suzuya đối tốt với tôi như này đấy…bất chấp tất cả mọi thứ. Và điều này cũng giống như trong ký ức ban đầu của Kazuhi. Đây ắt hẳn là lý do tại sao cô ấy luôn cố để tôi với Suzuya ở bên nhau.
“…Làm ơn đấy. Em muốn trở thành sức mạnh của anh, Haruoka-kun…” Cô ấy nhìn tôi với đôi mắt đẫm nước.
Và rồi, một ý nghĩ thoáng qua tâm trí tôi. Một ý nghĩ làm tôi buồn nôn —Sao cứ phải là Kazuhi chứ? Cô ấy là bạn thời thơ ấu của tôi. Là cô gái đã sống bên cạnh tôi lâu lắm rồi. Nhưng đồng thời, chúng tôi cũng chỉ là hàng xóm thôi. Nếu một cô gái khác sống bên cạnh tôi mà không phải là Kazuhi, liệu tôi có phải lòng người đấy hay không?
Đó là một giả thuyết vô nghĩa và ngu ngốc. Nhưng nếu tôi chấp nhận Suzuya, thì trong tương lai tôi có thể thật sự hạnh phúc, dù hiện tại không như thế. Đó là một sự đền bù... là một sự trao đổi—Không. Dừng lại đi. Tôi không muốn nghĩ về điều đó nữa. Tôi chỉ cảm thấy mệt. Quá…mệt mỏi mà thôi. Tôi đã trở nên quá mềm yếu rồi, trái tim tôi dễ dàng bị lay động thế này đây. Bình thường thì tôi sẽ không bao giờ cân nhắc cái phương án phải gạt phăng Kazuhi ra đâu. Tôi muốn đấm bản thân vì đã mong muốn được thoát khỏi nỗi đau khổ quá. Đó lý do tại sao tôi không thể tha thứ cho mình được… rồi tôi lườm Suzuya.
“Làm ơn dừng lại đi. Tớ không thể để cậu làm thế được…với cả cậu cũng không cần làm như vậy đâu.”
“Em làm vậy…theo ý muốn của mình. Em không thể cứ đứng nhìn anh như này được nữa. Và em không nghĩ là mình có thể lấp đầy lỗ hổng mà Amagase-san tạo ra trong anh. Em không có tự phụ đến thế đâu. Em đau đớn nhận ra rằng sự tồn tại của cô ấy quan trọng đến nhường nào đối với anh. Nhưng…dù thứ mà em có thể làm để giúp anh là rất nhỏ thôi…em vẫn muốn hỗ trợ anh. Em không thể cứ ngồi yên nhìn anh tự hủy hoại chính mình được. Bởi nếu anh cứ tiếp tục như thế này…anh sẽ tan vỡ mất.”
Cô ấy nói vậy nhưng chính giọng cô cũng đang trên bờ vực sụp đổ. Nước mắt đang chực trào trên đôi mắt ấy. Tôi không phải là người duy nhất đau khổ. Suzuya cũng đang đau khổ nữa. Cô ấy có thể không trải qua hết tất cả các vòng lặp và các bị kịch mà tôi trải qua, nhưng dù vậy một cái thôi…cũng đã đủ lắm rồi.
“…Em thích Amagase-san”
Đây ắt hẳn không phải là lựa chọn dễ dàng gì đối với cô ấy. Suzuya và Kazuhi là bạn của nhau, và nói những lời đó với tôi lúc này chẳng khác gì phản bội một trong những người bạn thân nhất của cô cả. Dẫu vậy, cô ấy vẫn chọn nói cho tôi những lời trên.
“Nhưng…em cũng…thích anh…” Cô ấy nói, chỉ để ngăn bản thân lại “Em xin lỗi vì đã đột ngột làm phiền anh như vậy. Nếu có thể, mong anh có thể cân nhắc lời đề nghị của em” nói xong cô ấy đi về hướng ngược lại, ra khỏi bệnh viện.
Cô ấy chắc hẳn nghĩ rằng mình không có quyền để gặp Kazuhi sau những gì bản thân nói và làm nữa. Cùng lúc đấy, cơn mưa bắt đầu đổ dưới bầu trời đen kịt. Bây giờ, Kazuhi không có ở đây. Song ảo giác dưới hình dạng cô ấy nói với tôi.
—Sou-chan, không sao đâu. Hãy chấp nhận Suzuya-san đi. Dù sao thì đó cũng là điều em hằng mong muốn trong suốt thời gian qua…
Và rồi, ảo giác đấy vỗ vào ngực tôi, đẩy tôi về hướng mà Suzuya đã bỏ đi trước đó.
Mưa ngày càng trở nên nặng hạt hơn, khi tôi lấy tay đập xuống đất, nước bắt đầu bắn tung tóe khắp nơi.
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaah?!”Tôi tự hỏi mình đã nghe thấy cái gì, để rồi nhận ra rằng đó là tiếng hét của tôi. Nhưng còn thứ gì đó khác nữa. Ah, tôi biết rồi. Đó là âm thanh cơ thể của tôi đang bị xé nát.
“Cái quái gì vậy!? Sao mà em lại nói như thế hả!? Tại sao…tại sao…Waaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaah?!” Tôi hét lên trong lúc ngón tay thì đang bấu vào nền xi măng cứng.
Đầu ngón tay tôi bắt đầu chuyển đỏ, cơn đau khiến não tôi cảm thấy tê tái khủng khiếp. Nhưng thế thì sao chứ? Kazuhi còn đau đớn hơn nhiều. Hơn những gì tôi có thể tưởng tượng được. 10 lần… 100 lần hơn so với chút cơn đau nhỏ nhặt này. Và cô ấy đã phải trải qua hết lần này đến lần khác hết lần này đến lần khác.
Những người đi đường đi ngang qua nhìn tôi với vẻ nghi hoặc và kinh tởm. Chẳng ai có thể hiểu tôi cả. Kể cả Suzuya hay là Kazuhi. Bởi vì họ tốt bụng nên họ sẽ chỉ nói là ‘Anh không cần cố gắng nữa đâu’. Mặc dù bản thân họ không muốn tôi bỏ cuộc. Thật sự chúng đang dần hủy hoại bản thân tôi mà thôi. Khiến tôi chỉ muốn bỏ chạy. Nếu Kazuhi nói ‘Xin hãy, cứu em’. Nếu cô ấy thật sự muốn được cứu thì tôi có thể làm thế này mãi mãi. Song chẳng có ai cầu cứu cả. Thứ duy nhất yêu cầu tôi cứu Kazuhi là cái tôi của bản thân. Và đồng thời, tôi buộc phải bước qua địa ngục…tất cả bởi vì tôi muốn cứu ai đó.
Nếu cô ấy không muốn được cứu thì cô ấy nên hận tôi. Trách tôi. Đổ vấy hết mọi lỗi lầm lên tôi. Bảo tôi nên xuống địa ngục như là một hình phạt đi. Chứ làm ơn…đừng có cầu cho hạnh phúc của tôi. Sự tử tế có thể phá hủy con người đấy. Bởi vì cảm giác tội lỗi sẽ đè nát họ từ bên trong.
“Aaaaaaaaaah! Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!”
Tại sao cô ấy cứ phải chết như vậy chứ? Ý tôi là, cô ấy thậm chí còn không thể chết một cách đàng hoàng nữa …Dù tôi muốn giúp cô ấy đến mức nào, dù tôi có nghĩ ra phương án nào, kết cục vẫn luôn như thế. Tôi…tôi thực sự vẫn cố gắng ấy chứ, và…! Có rất nhiều các lựa chọn khác mà. Suzuya rõ ràng là lựa chọn tốt hơn. Không phải là cô ấy không thể là người đấy… Nên là tại sao tôi không thể bỏ cuộc cơ chứ? Không một ai mong muốn tôi tiếp tục cố gắng mà.
“Tại sao… Tại sao lại là cô ấy chứ? Phải có những kẻ khác nữa chứ! Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt chết tiệt chết tiệt!!”
Tại sao cô ấy phải chịu đựng hết bi kịch này đến bi kịch khác chứ? Có nhiều kẻ xấu xa và đê tiện ở thế giới này xứng đáng hơn cô ấy nhiều mà. Sao cô ấy phải chịu khổ vậy? Tại sao tôi không thể đi tiếp mà không có cô ấy vậy? Sao tôi lại không thể yêu một ai đó khác và nói lời tạm biệt với cô ấy chứ?
“Aaaaaah…Ai đó…làm ơn…” Tôi giơ tay lên trời, cầu xin sự giúp đỡ.
Tuy nhiên, mưa vẫn tiếp tục đổ xuống với không một ánh ban mai nào. Máu rỉ ra từ đầu ngón tay tôi hòa lẫn với nước mưa, cứ thế rớt xuống mặt đất.
“…Ah…hah…”
Sau khi la hét đã đời, tôi cuối cùng cũng hết hơi. Tôi đành dành một vài giây hít thở và để cho trái tim đang đập tán loạn của mình ổn định trở lại.
“…Hừ…Hừ…Heh, đùa thôi. Tôi biết…là chẳng có ai ở đây rồi. Tôi chỉ đang xả stress thôi à, đồ ngốc.”
Đó chắc chắn là một hành động của một tên khùng điên nhưng nhờ nó mà tôi giải phóng những giải phóng tất cả các cảm xúc dồn nén. Ổn rồi… tôi vẫn còn có thể đứng dậy được. Tôi vẫn còn đứng được. Tôi vẫn có thể đứng lên vì
Kazuhi. Mọi người ai cũng tử tế cả. Chính vì thế nên tôi không có đồng minh nào hết. Nhưng kể cả vậy. tôi sẽ không bỏ cuộc đâu. Tôi vẫn sẽ tiếp tục các vòng lặp. Trên đôi chân loạng choạng của mình, tôi nghĩ rằng mình không thể gặp Kazuhi với bộ dạng như này được, nên tôi mua một cái khăn tắm và một bộ quần áo mới ở cửa hàng tiện lợi gần đó.
Cuối cùng thì tôi đi đến phòng bệnh và nắm tay Kazuhi như mọi khi. Tôi biết là thật dễ để từ bỏ. Nhưng kể cả vậy, ở bên cạnh cô ấy…đấy là nơi mà tôi thuộc về. Ngay cả khi cô ấy trở thành một con búp bê bị hỏng đi chăng nữa…điều đó cũng chẳng thay đổi được quyết định của tôi đâu.
“Kazuhi.”
Điều này nghe có vẻ phi logic, ngu ngốc vô cùng. Có thể cô ấy bây giờ có thể đang chịu khổ sở song cô ấy vẫn dễ thương như thường.
“Ngay cả khi đôi mắt em không bao giờ mở nữa…Ngay cả khi chúng ta không bao giờ có thể nói chuyện với nhau lần nào nữa…Ngay cả khi em không có đáp lại tiếng gọi của anh nữa…thì anh vẫn chọn em. Bởi vì anh yêu em, Kazuhi.”
Suzuya có thể nói rằng muốn ở bên tôi bao nhiêu lần tùy thích. Song tôi vẫn muốn nắm lấy đôi tay này. Không sự đền bù, không sự trao đổi nào hết. Kazuhi là Kazuhi. Không hơn không kém, không có thứ gì thay thế được cô ấy cả. Tôi ngu ngốc. Đấy là tiếng lòng của cái tôi này. Tôi chỉ đang nói năng vô cùng cao siêu trong khi tiếp tục làm cô ấy đau khổ. Tôi là đúng là quá kiêu ngạo rồi, muốn cứu cô ấy dù chỉ gây thêm nỗi đau khổ cho cô. Nếu tôi từ bỏ, cô ấy có thể tìm được sự bình yên mà.
“Miễn là em còn sống…bên cạnh anh…thế là đủ rồi.”
Thế là… quá đủ cho tôi rồi. Tại sao con người lại ám ảnh với quá khứ? Nghe thì đần thật đấy nhưng đấy là cách mà con người chúng ta hành động. Hiện tại và tương lai đều được xây dựng trên nền tảng quá khứ. Và cuộc đời tôi cũng vậy…tôi sống được như bây giờ là bởi cô ấy đã ở bên tôi. Nếu tôi không thể có cô ấy ở bên…thì tôi không còn là chính mình nữa. Đó là lý do tại sao…thế này là ổn rồi. Anh chọn em.
“…Haha…”
Nhưng…còn Kazuhi thì sao?
“Hah…Anh biết. Đừng có đánh giá thấp người bạn thanh mai trúc mã này. Anh có thể dễ dàng có thể đoán được em đang nghĩ gì đấy. Ha…haha…”
Em…chỉ muốn chết thôi, đúng chứ?
<><><><><><><>
Thứ 4 ngày 7 tháng 7. Tôi đã quay trở lại điểm xuất phát của vòng lặp rồi. Ngay cả khi chúng tôi ở nhà hay bỏ chạy thì bi kịch vẫn luôn sẽ luôn tìm đến chúng tôi. Không thể chạy thoát khỏi nó được. Đó là lý do vì sao tôi đến trường đại học với Kazuhi.
“Sou-chan…anh ổn không vậy? Anh nhìn mệt mỏi lắm đấy…”
Sau tất cả các vòng lặp đấy, tôi đơn giản là bị kiệt sức mà thôi nhưng Kazuhi lo lắng cho tôi. Tôi muốn cười và nói với cổ là tất cả đều ổn thỏa nhưng cơ mặt thì lại chẳng cử động theo ý tôi.
“Chào buổi sáng, Sou, Kazuhi-chan!...Phew, có chuyện gì sao? Sắc mặt của ông trông tệ thật đấy, Sou.”
Trên đường đến giảng đường, Yousuke gọi tụi tôi lại.
“Ông cảm thấy mệt, hửm? Ông đang nghĩ gì đấy? Là một pháp sư đại tài sử dụng hắc phép thuật, tôi đây có thể dùng sức mạnh của mình để giải quyết bất cứ vấn đề nào của ông!”
“…Ông đúng là trước sau vẫn như một nhỉ?”
“Ý ông là gì hả? Ông đang lấy sức mạnh của tôi làm trò cười ấy à?! Nghe này! Những sức mạnh kỳ dị có tồn tại ở thế giới này đấy!”
Bình thường, tôi sẽ chỉ ngó lơ mấy lời vô nghĩa đấy. Nhưng sau khi trải quá cái vòng lặp bí ẩn và phi lý kia, tôi không thể trêu chọc cậu ta nữa rồi.
“…Ah.”
“Hửm? Sao vậy, Sou? Ông muốn hỏi tôi về hắc ma thuật ấy à?
“Thực ra…”
Cho tới bây giờ. Tôi đã nói với Kazuhi về mấy chuyện vòng lặp rất nhiều lần rồi. Tuy nhiên, cô ấy là người duy nhất tôi chưa bao giờ mở lòng. Tôi nghĩ là chẳng ai sẽ tin tôi đâu. Nhưng… cậu ta thì sao? Mặc dù Kazuhi tin tôi, nhưng điều đó không dẫn tôi đi đến đâu cả. Vì vậy, nếu không có gì để mất nữa thì chẳng có lý do gì để tôi không thử cả. Bất cứ điều gì cũng có thể trở thành manh mối để tôi thoát khỏi hiện trạng này. Ngay cả một mạng nhện là quá đủ để bám vào rồi.
“…Này, Yousuke. Đây là câu hỏi what-if dành cho ông."
“Hửm?”
“Giả dụ như có một cái vòng lặp kỳ quặc nào đấy xảy ra buộc ông phải đối mặt với cùng một tình huống…”
“Khoan đã, bây giờ ông đang ở trong vòng lặp sao?! Điều đó nghe vô cùng hấp dẫn với một nhà giả kim như tôi! Chi tiết thế nào kể ra đê!”
“…Cuối cùng ông là người sử dụng hắc ma thuật hay là một nhà giả kim vậy? Dù sao thì ông phải trải qua vòng lặp này hết lần này đến lần khác, cố gắng để cứu một người nhưng ông sẽ thất bại dù thế nào đi chăng nữa. Vậy ông có bất kỳ ý tưởng gì về nguyên do của việc đấy không?
“Quá rõ ràng rồi! Đó hẳn là do quỷ dữ rồi! Sức mạnh của quỷ! Và để thoát ra vòng lặp, ông phải tiêu diệt con quỷ đã đưa ông vào!
“…”
“Ông thực sự đang ngó lơ tôi ấy à?! Đừng lạnh lùng như thế chứ! Bình thường, ông sẽ ngay lâp tức đâm vào những chỗ đau nhất của tôi bằng những lời phỉ báng của mình mà.”
Tôi không có ngó lơ cậu ta. Tôi chỉ đang nghĩ về những gì mà cậu ta nói thôi. Nhìn qua thì nghe có vẻ ngu ngốc nhưng… Cho đến bây giờ, tôi vẫn luôn ưu tiên việc bảo vệ Kazuhi. Giữ cho cô ấy an toàn là ưu tiên hàng đầu của tôi. Vậy nên tôi không có xem xét đến khả năng phải đánh bại thứ gì đó. Tuy nhiên ai hoặc là cái gì mới có thể là kẻ thù chứ. Những bi kịch ập đến Kazuhi trải dài từ tai nạn đến các hành vi phạm tội và chúng thay đổi mỗi lần xảy ra. Có thể giọng nói đó là người đứng đằng sau giật dây. Nhưng nếu vậy…nó ở đâu? Ai là người sở hữu giọng nói đấy. Và thậm chí trước đó, giả sử giọng nói đó là quỷ dữ…giả sử ác quỷ toàn năng như thế thực sự tồn tại đi…
Tại sao Kazuhi lại được chọn chứ? Tôi không muốn nghe như là một chính trị gia nào đó thờ ơ nói về cái chết dưới dạng số liệu thống kê đâu, nhưng mà những tai nạn như thế không phải là hiếm. Có vô số người gặp tai nạn hoặc mắc bệnh. Vậy tại sao phải là Kazuhi? Tôi là người đang phải trải qua các vòng lặp. Nhưng, chúng đều bắt đầu từ Kazuhi. Thứ gì đã trở thành nguyên nhân gây ra tất cả? Liệu đây chỉ là ý thích của quỷ dữ—
“À, tôi biết rồi! Vì ông đang không được khỏe cho lắm nên tôi có món đồ này cho ông đây! Nhìn ngầu cực kì!”
“…Ngầu?”
“Ờ! Nhìn nè! Đó là một chiếc đèn lồng chứa một con quỷ sẽ ban cho ông mọi điều ước! Tôi đã mua nó trên mạng đấy!”
“…Tôi thề…” Tôi rũ vai xuống và thở dài. “Ông có thể dừng mua mấy thứ ngu ngốc được không? Ông cũng đã làm cái trò này trước đây rồi đấy.”
“Hửm? Tôi đã làm rồi ư?”
“Ờ. Vào năm nhất cao trung, ông đã mua mấy thứ kì lạ trên mạng còn gì.”
“Trời ạ! Tôi không có nhớ xa đến thế đâu!”
“Ông…ông nói đó là một hòn đá kì quái cho phép con quỷ trong đó thực hiện hiện bất kỳ điều ước nào của ông nhưng vì ông không còn chỗ trống nào trong phòng nên ông đã cho Kazuhi—” Tôi nói đến đấy và quên luôn cả việc thở. “…!”
Câu trả lời xuất hiện trong nháy mắt. Tôi nhớ lại một cuộc trò chuyện trước khi Kazuhi từ tương lai đến.
—Cậu bảo cậu ta đi, Kazuhi. Nói là ông nên mua một cuốn tập thay vì ném tiền qua cửa sổ cho mấy món đồ vớ va vớ vẩn đấy. May ra như thế sẽ giúp não cậu ta phát triển hơn.
—A-haha…Nhưng, ý tưởng về một viên đá có thể ban cho ta bất kì điều ước nào nghe thú vị lắm sao.”
— Đúng là Kazuhi-chan của tớ! Cậu đúng là hoàn toàn hiểu được! Được rồi! Vì cậu rất tử tế, cậu có thể có được viên đá này, Kazuhi-chan!
Giả sử như có một nguyên nhân nào đó… một nguyên nhân khiến toàn bộ chuyện này xảy ra. Không lẽ…là vậy sao. Và rồi tôi nhớ đến điều mà Kazuhi đã nói với tôi khi tụi tôi nói về chiếc ruy băng.
—Hả? Không đời nào! Tớ không thể cứ thế mà vứt những đồ mà người khác cho tớ được.
…Phải rồi. Kazuhi sẽ giữ lại mọi thứ, bất kể nó vô dụng thế nào. Chỉ bởi vì cô ấy nhận được chúng từ người khác. Cô ấy là người như vậy đấy.
"Kazuhi!"
“Eeek! V-Vâng?”
“Cái viên đá Yousuke đưa em mấy năm về trước… Em vẫn còn giữ nó, phải không? Viên đá đấy đâu rồi?!”
“À, viên đá từ hồi cao trung phải không? Nó ở trong ngăn kéo phòng em ấy…”
“Được rồi…!” Tôi nắm lấy bàn tay Kazuhi và bắt đầu chạy.
“Chờ đã, Sou?! Ông đang đi đâu thế?! Còn bài giảng của tụi mình thì sao?!”
Yousuke ngơ ngác, nhưng tôi không để thèm tâm đến cậu ta mà tôi chỉ chạy một mạch về hướng ngược lại.
“Wah…C-Chuyện gì xảy ra vậy, Sou-chan?”
“Làm ơn, hãy đi cùng anh. Chúng ta phải nhanh chân mới được…!”
Cuối cùng thì tôi cũng đã tìm thấy một chút hi vọng rồi. Nhưng tôi không thể cứ thế mà lơ là được. Ngay cả khi chúng tôi đang chạy về nhà, vẫn có khả năng chuyện gì đó sẽ xảy ra. Kẻ sát nhân đi ngang qua đường chẳng hạn. Thế nên làm ơn, hãy để tụi tôi trở về nhà an toàn đi. Tôi xin nguời. Hãy để chúng tôi vượt qua bi kịch này.
“…Hehe.”
“…Kazuhi? Em đang cười gì thế?”
Ngay cả khi chúng tôi chạy hết tốc lúc, Kazuhi vẫn cười bất chấp việc thở không ra hơi. Ý tôi là, sẽ tốt hơn nhiều so với việc thấy cô ấy khóc. Tôi chỉ…không hiểu tại sao. Tại sao cô ấy lại cười lúc này?
“Chuyện này làm em nhớ đến khoảng thời gian chúng ta còn học cao trung. Anh thường nắm tay em khi chúng mình chạy đến trường. Ah, chuyện này làm em nhớ lại…”
Kazuhi…lúc này anh không thể nói với em, nhưng…anh vẫn còn đang học cao trung đấy. Tuy nhiên, cô ấy không sai chút nào. Khoảng thời gian đó thực sự hoài niệm làm sao so với bây giờ. Chúng thật yên bình và vui vẻ. Những ngày đó…sao mà xa vời quá đi. Nhưng mà lần này, tôi sẽ lấy lại hết. Tôi sẽ đưa chúng tôi trở về những ngày buồn chán nhưng tràn đầy ý nghĩa đấy.
Chúng tôi bắt chuyến tàu từ ga tàu gần trường đại học nhất, trong lòng tôi lúc đấy trần trề quyết tâm lẫn lo lắng và chúng tôi lên đường trở về nhà. Trong suốt chuyến đi, tôi nắm chặt lấy tay Kazuhi suốt, cảnh giác với mọi thứ xung quanh. Mười phút sau, chúng tôi đã đến phòng của Kazuhi. Tôi mở ngăn kéo ra lấy viên đá. Đây là viên đá tôi coi là rác thải trước đó được Kazuhi lấy về. Bóng đèn huỳnh quang chiếu vào viên đá khiến nó phát ra ánh sáng màu đen đầy mê hoặc.
“Kazuhi, em có bộ đồ nghề không?”
“Có… Bố em thường dùng chúng để làm vài việc trong nhà. Để em đi lấy nó.”
Kazuhi quay trở lại với bộ đồ nghề, tôi nhanh chóng lấy chiếc búa. Tôi đặt hòn đá xuống sàn và vung búa.
“…!”
Dù tôi không hề nương tay một chút nào song viên đá chẳng hề nứt mẻ tí nào.
“A-Anh có sao không vậy, Sou-chan?”
Chắc hẳn Kazuhi phải bối rối về mấy chuyện đang xảy ra lắm đây, song cô ấy vẫn tiếp tục xem tôi làm.
“Tránh xa khỏi anh. Sẽ tệ lắm nếu em bị trúng mấy mảnh vỡ đấy…Nhưng, đừng đứng xa quá! Đủ gần để anh có thể bảo vệ em!”
“V-Vâng…Hiểu rồi.”
BANG BANG BANG BANG, tôi tiếp tục dùng búa đập vào viên đá như thể tôi là chú thợ rèn chăm chỉ. Càng đập nhiều thì tay tôi càng đau hơn. Nhưng so sánh với nỗi đau và sự đau khổ mà Kazuhi đã trải qua, thì chẳng có là bao. Tôi trút hết sự thất vọng và giận dữ của mình vào những cú đập. BANG BANG BANG, tiếng kim loại va đập với đá vang vọng khắp căn phòng. Thông thường thì nó sẽ là một âm thanh vô cùng kỳ quái và khó chịu vô cùng, nhưng với tôi nó như là đếm ngược đến thời khắc tự do. Như thể là tôi đang chạy lên cầu thang dẫn đến vạch đích đến cuối cùng.
Đập thêm chút nữa, tôi có thể thấy những vết nứt dần xuất hiện trên viên đá. Thấy được bản thân đã đi xa đến mức này rồi tôi cảm thấy là nước mắt đang chực trào trên đôi mắt mình. Song để nhìn rõ hơn, tôi lau chúng đi và nói chuyện với Kazuhi.
“Kazuhi.”
“Vâng?”
“Anh thật sự xin lỗi…vì mọi thứ. Nhưng lần này sẽ là lần cuối.”
“…? Sao anh lại xin lỗi chứ? Và thứ gì sẽ kết thúc?”
"…Quên đi. Nhưng…"
Các vết nứt bên trong viên đá ngày càng sâu dần. Tôi sắp đến được với kết thúc rồi. Ngay cả hơi thở của tôi cũng chuyển từ mệt mỏi sang hào hứng.
“Khi tất cả chuyện này kết thúc, hãy hứa với anh. Rằng em sẽ không bao giờ từ bỏ bản thân nữa.”
Đừng có nói là em không bận tâm đến chuyện xảy đến với mình. Đừng có nói là em ổn với chuyện chết đi. Với lời nguyện cầu ấy, tôi vung phát búa cuối cùng. Phát búa kết thúc tất cả.
“…!”
KRIIIIING, âm thanh vang vọng cả căn phòng. Giống như thứ gì đó đã nứt và vỡ ra vậy. Như thể bi kịch tàn nhẫn được lặp lại này cuối cùng cũng đã kết thúc…Tôi làm được rồi? Tôi cuối cùng cũng đã phá hủy viên đá này rồi.
“Ah…Ahh! Anh làm được rồi! Với điều này…với điều này…!”
“Sou-chan…?”
“Anh làm được rồi, Kazuhi! Giờ chúng ta có thể… giờ chúng ta sẽ…”
Chúng tôi tự do rồi. Tất cả nỗi đau, sự đau khổ đã kết thúc rồi. Xúc động quá mức. Tôi bắt đầu khóc và quay người về phía Kazuhi để ôm cô ấy. Tuy nhiên, cô ấy không nói một lời nào cả mà chỉ gục về phía tôi. Lưng cô bị một người đàn ông lạ mặt đứng sau lấy dao găm vào.
—Lại nữa, hả? Tôi nhanh chóng nhận thực được chuyện đang xảy ra. Vậy lần này không phải là tan nạn mà là một vụ cướp vũ trang à? Tôi hoàn toàn choáng váng và chán ghét cái kết luận thoáng qua trong đầu mình.
Cái địa ngục này…Lại tiếp tục mà chẳng có chút nhân từ nào.
<><><><><><><>
Tôi ngồi xuống trong phòng bệnh. Kazuhi thì vẫn nằm trên giường và chẳng cử động tí nào như mọi khi. Cứ như là mở một buổi trình diễn toàn bộ tất cả những bi kịch có thể xảy ra trên thế giới này. Cứ như là bạn đang thực hiện màn chạy đạt được 100% thành tựu trong game. Kazuhi bị hành hạ bằng đủ loại bi kịch mà bạn có thể nghĩ tới. Tôi tưởng viên đá là khởi nguồn cho vòng lặp chứ. Nhưng chẳng có thứ gì là thay đổi khi tôi phá nó cả. Thứ gì đúng? Thứ gì sai? Tôi chả biết nữa. Tôi cũng chẳng thể hiểu nổi.
“…Haruoka-kun.”
“…Suzuya…”
Khi tinh thần lẫn thể lực hoàn toàn kiệt quệ, cô ấy bước vào phòng mà không nói lời nào. Cô ấy hẳn nhận ra rằng không gì chữa lành được trái tim tan vỡ này nữa. Và trong khi im lặng, cô ấy chỉ xoa mái tóc tôi. Giống như một bà mẹ dịu dàng đang cố bảo vệ đứa con của mình.
“…Tớ sẽ ở bên cậu.”
“…”
Tôi muốn ở bên Kazuhi. Mong muốn đấy…bây giờ tôi vẫn có thể cảm nhận được. Nó mãnh liệt hơn bao giờ hết. Bởi vì tôi yêu cô ấy mà. Đó là cảm xúc của tôi…nhưng đó cũng là tại sao…tôi chỉ muốn cô ấy tìm được sự yên bình mà thôi.
“…Kazuhi…Anh…”
Những từ tôi nói bắt đầu thấy là chẳng có kết cục gì. Tôi chỉ ngồi lên ghế trong im lặng, thời gian trôi qua một cách tàn nhẫn ngay cả khi Suzuya đã biến mất. Nhưng mà tôi không chịu nổi nữa rồi. Não tôi còn không cho phép tôi suy nghĩ hẳn hoi nữa. Tôi thậm chí chả thể nhìn thẳng được… Và rồi, chuyện này xảy ra.
‘Đến lúc để cậu chọn rồi.’
Không chút lòng thương, không chút sự dè dặt nào cả, giọng nó ấy xâm nhập vào tâm trí tôi.
‘Cậu sẽ tiếp tục đi qua địa ngục này trong lúc khiến người mà cậu yêu thương đau khổ chứ? Hay là cậu sẽ bỏ cuộc và chọn lấy một hướng đi khác?
Có…Có phải là mọi sự nỗ lực chiến đấu với số phận…cuộc chiến chống lại số phận của tôi…là vô ích ư? Từ bỏ…là con đường duy nhất để thoát khỏi chuyện này sao? Và giọng nói đi xa đến mức tra tấn tôi…chỉ để khiến tôi nhận ra điều ấy sao?
‘Đây sẽ là lần cuối. Đó là tại sao, chỉ lần này’ Giọng nói tiếp tục như thể muốn bóp nghẹt suy nghĩ của tôi “Ta sẽ cho phép cậu nói chuyện với cô gái đấy, khi mà cô ấy có được tất cả ký ức.
Giây sau, thế giới nổ tung.
Bầu trời trong xanh đến lạ thường. Đó là một màu xanh mạnh mẽ và tươi mát, làm tôi ngay lập tức nghĩ đến từ “mùa hè”. Và vì nó quá là đẹp đẽ đi nên chúng thật sự không phù hợp với cuộc nói trò chuyện mà chúng tôi sẽ nói từ lúc này. Tôi thực sự không thấy cảm thấy thoải mái lắm. Chúng tôi đứng trên tầng thượng ở trường cao trung chúng tôi. Đây là nơi mà Suzuya, Kazuhi và tôi từng ăn trưa cùng nhau. Không có một bóng người nào ở đây cả như thể thế giới này được tạo ra dành riêng cho bọn tôi vậy. Và cô ấy đứng dưới bầu trời rực rỡ đó. Ánh sáng mặt trời chói chang tạo ra dải bóng dài chạy từ chân cô ấy xuống.
Khi trải qua nhiều vòng lặp khác nhau, tôi luôn phải trở lại điểm bắt đầu. Song nếu những gì mà giọng nói đấy nói là thật…thì lần này là khác. Vì quá sợ để chấp nhận được việc đấy nên tôi chẳng thể bước nổi đến chỗ cô ấy.
“…Sou-chan,” Kazuhi gọi tên tôi.
Giây phút tôi nghe giọng nói của cổ, tôi đã biết. Những gì giọng nói đấy nói là sự thực. Ngay bây giờ, Kazuhi đang đứng trước tôi….không còn có chút hi vọng gì. Bởi vì những ký ức về cái địa ngục mà cô ấy đã trải qua cho đến nay.
“…Kazu…”
Trước khi tôi ngăn bản thân lại thì tôi thậm chí còn không thể gọi tên cô ấy đầy đủ. Tôi nên nói gì với cô ấy đây? Tôi đã hứa là sẽ bảo vệ cô ấy ấy vậy mà tôi lại bắt cô ấy trải qua cái địa ngục ấy hết lần này đến lần khác.
“Sou-chan…Đây là kết thúc,” nụ cười cô ấy trông nhợt nhạt và mong manh, như là bong bóng trong chai Ramune tan biến trong nước, cô ấy tuyên bố kết thúc cho tất cả. “ Cảm ơn anh…vì mọi thứ.”
Đây chắc chắn là lần cuối rồi. Kazuhi không còn ‘từ lúc này’ hay là ‘sau này’ nữa. Nhưng…dù vậy—cô ấy vẫn mỉm cười.
“…Tại sao…”
Cô ấy chắc chắn là người phải khổ nhiều nhất. Tại sao…sao mà cô ấy có thể cười bất chấp những việc đã xảy ra? Tất cả…tất cả cô ấy làm là cười…!
“Tại sao em lại cảm ơn anh? Anh chẳng làm cái quái gì xứng đáng với sự biết ơn đó cả. Em nên trách anh thì đúng hơn đấy. Em thật sự ổn với điều này à? Em không có, phải chứ? Phải trải qua cái địa ngục ấy…hết lần này đến lần khác.”
“Sẽ là nói dối nếu em nói chuyện đấy không làm em mệt mỏi. Nhưng vì…anh đã cố để cứu em trong suốt thời gian qua. Dù em đã bắt anh trải qua những điều đó…Anh vẫn nắm lấy bàn tay này. Anh vẫn kết nối em với thế giới này. Sao mà em có thể trách anh được?. Em biết ơn anh không hết ấy chứ. Tuy nhiên…”
Như thể đang đẩy tôi ra…thúc giục tôi tìm đến một hướng đi khác sau này… Kazuhi lại mỉm cười. Song, đôi mắt của cô ấy tràn ngập nỗi đau khó có thể kiềm nén. Giống như buổi sáng nọ…khi cô ấy quay về quá khứ.
“Em không muốn thấy anh đau đớn nữa đâu…Em không thể chịu được việc thấy anh đau đớn, Sou-chan.
Tôi không muốn nghe điều đó chút nào cả. Nhưng vì cô ấy đã nói rõ như vậy rồi thế nên tôi chẳng thể phản bác được. Chúng tôi có cùng chung suy nghĩ. Cả hai chúng tôi đều không muốn tổn thương đối phương bằng bất kì vòng lặp nào. Hơn thế nữa…sẽ thật ngớ ngẩn. Nếu chúng tôi phải đi trên cùng con đường chỉ để làm nhau tổn thương. Chúng tôi phải vạch ra giới hạn ở đâu đó. Rồi cuối cùng chấm dứt chuyện này.
“Đó là tại sao…Sou-chan. Đây là yêu cầu cuối cùng của em.”
Và ngay cả thế…thì tôi vẫn chẳng muốn nghe chút nào.
“Xin hãy, quên em đi. Làm ơn hãy bước trên một con đường khác…cùng với Suzuya-san. Làm ơn…hãy chọn lấy tương lai mà anh sẽ hạnh phúc.”
“Im đi! Đừng có nói nữa! Và…đừng có mỉm cười như thế…!” Tôi hét lên đến mức rát cả cổ họng nhưng những lời tôi nói lại chẳng mang sức nặng gì. “Chúng ta đã ở bên nhau từ khi chúng ta còn bé xíu. Anh đã dành hơn nửa cuộc đời mình có em bên cạnh. Một nửa của anh…Không, em là tất cả của anh. Làm sao mà anh có thể quên em được chứ?! Anh thích nụ cười của em! Nhưng bây giờ…khuôn mặt em…không phải thứ mà anh muốn…!”
“Sou-chan.” Bàn tay của Kazuhi chạm vào má tôi.
Nó nhẹ nhàng, như muốn hút chặt lấy tôi vào.
“Lý do mà em cười…lý do mà em cố để cười…là bởi anh, Sou-chan. Bởi vì anh luôn ở bên cạnh em.”
Đôi mắt cô ấy run run, nước mắt bắt đầu tuôn ra. Chúng thật…đẹp, tôi buộc phải nhìn vào cô ấy, mặc dù tôi biết rõ đây sẽ lần cuối cùng.
“Em luôn…luôn thích anh, Sou-chan. Anh làm em hạnh phúc nhiều hơn những gì em mường tượng ra được. Có anh bên cạnh…Thấy anh cười như một tên ngốc bướng bỉnh… Nắm lấy bàn tay em mỗi khi chúng ta chạy đến trường. Dịu dàng xoa lấy mái tóc của em…Luôn luôn ở bên hỗ trợ mỗi khi em cần…em hạnh phúc lắm. Bất kể cái kết nào đang chờ lấy em, sự thực là có rất rất nhiều kỷ niệm mà em muốn cảm ơn... điều đó sẽ không bao giờ thay đổi cả. Chúng sẽ không bao giờ biến mất. Vậy nên…thế là đủ rồi. Em đã nhận được rất nhiều thứ từ anh rồi. Vậy nên, anh cần phải trở nên hạnh phúc. Hãy hạnh phúc thay phần em…Không anh phải hạnh phúc với Suzuya-san… vì em.”
Lý do mà cô ấy diễn giải lại phần cuối như thế là để hích tôi lần nữa. Để chắc chắn rằng tôi không thể làm trái với nguyện ước của cô ấy.
“Em…thực sự yêu anh, Sou-chan.”
Không lời nào mà có thể nghe ngọt ngào…lẫn đau đớn đến vậy được. Song cô ấy nói theo thể bị động. Nó khác với những gì cô ấy nói với tôi trước đó…bởi vì lời nói của cô giờ đây không còn chút ‘hiện tại’ hay ‘tương lai’ nào. Cảm giác như cơ thể tôi đang bị xé vụn ra từng mảnh. Tiếp tục tìm kiếm một lối ra cái khả năng đấy không tồn tại…sau khi nghe lời nguyện ước của Kazuhi…có lẽ đây chỉ cách để tôi tự thỏa mãn của bản thân mình thôi. Nhưng tôi phải từ bỏ rồi. Đi theo một hướng khác….hướng đi mà có thể mang lại cho tôi hạnh phúc…Đó là điều là Kazuhi thật sự mong muốn.
Cô ấy…có lẽ sẽ chết. Nhưng đó chỉ một trong nhiều kiểu kết luận khác nhau. Bởi vì sau đó cô ấy sẽ được thoát khỏi cái địa ngục vĩnh hằng lẫn nỗi đau mà cô ấy đã phải trải suốt thời gian qua mà. Với cái giá phải trả là cái chết của Kazuhi…tôi có thể có được tương lai với Suzuya. Đó là tại sao…đấy là cách duy nhất để thoát khỏi nỗi đau này. Không còn con đường nào khác tôi có thể chọn nữa rồi. Và nếu giọng nói đấy thực sự là quỷ dữ thì đây chẳng khác gì một trò chơi nho nhỏ để chúng tôi có thêm chút hy vọng rồi đập nát chúng phút cuối cả. Chẳng có sự cứu rỗi nào ở đây hết. Đó là điều thằng khốn đấy muốn bọn tôi trải nghiệm.
Kazuhi buông tay tôi ra, từ từ bước xa khỏi tôi. Cô ấy quay lưng lại, tiến về phía hàng rào sân thượng rồi quay lại lần nữa. Dù tôi có cố gắng nhiều đến thế nào, kết quả vẫn luôn như vậy. Sẽ luôn luôn như vậy. Nếu vậy thì có lẽ cô ấy muốn tự mình kết thúc tất cả…
“Tạm biệt, Sou-chan.”
Cô ấy nói lời tạm biệt, và như thể là đang chờ đợi những lời đó, hàng rào cô ấy đang tựa mình vào biến mất. Tôi cảm thấy rất kỳ quái nhưng đồng thời cũng thật tự nhiên, khiến tôi thậm chí còn không nhận ra.
"—Kazuhi!"
Kazuhi từ từ ngã về phía sau, mọi thứ như diễn ra ở chế độ slow motion vậy. Tôi phản ứng nhanh hơn một chút, và đã nắm được lấy tay cô ấy. Tay phải tôi thì nắm lấy cổ, tay trái tôi nắm lấy phần dưới của hàng rào. Mặc dù người Kazuhi rất là nhỏ và nhẹ cân, nhưng sức của cánh tay kia của tôi cũng vừa đủ để nắm, trong khi tôi đang cố gắng chống chọi với cơn đau như sẽ xé nát cánh tay này.
“Hehe…Đã…quá muộn rồi.” Kazuhi thậm chí còn không nghĩ tới việc trèo lên
Tôi có thể là đã nắm lấy tay cô ấy, nhưng cô ấy lại không chịu nắm lại. Như thể cô ấy ổn với việc rơi xuống vực thẳm kia vậy, cô ấy lơ lửng bên dưới tôi.
“Em đã nói với anh rồi mà? Đây là kết thúc. Anh phải buông bỏ bàn tay em ra và nắm lấy bàn tay của Suzuya. Bởi vì sau đó….anh sẽ có được tương lai,” cô ấy nói, thúc giục tôi từ bỏ bàn tay cô ấy.
Đúng rồi. Đúng như Kazuhi đã nói, không còn cách nào khác nữa. Thay vì lặp lại cái địa ngục đấy mãi mãi, nếu tôi chỉ cần buông tay ra, thì Kazuhi sẽ không phải đau khổ nữa. Tôi…phải buông bỏ bàn tay cô ấy. Buông—
“…!”
“…Sou…chan…?”
Rồi, thứ gì đó thoáng qua tâm chí tôi. Đó là dải ruy băng màu đỏ bay lơ lửng trong gió mà tôi đã buộc vào cổ tay Kazuhi. Từ nãy đến giờ, tôi đã quá ám ảnh với sự thật rằng đây sẽ là cuộc nói chuyện cuối cùng giữa chúng tôi…quá tập trung vào cuộc nói chuyện…quá tuyệt vọng để có được càng nhiều hình ảnh của cô ấy càng tốt trước khi quá muộn…đến nỗi không nhận ra. Song không nghi ngờ gì nữa. Đó là màu đỏ của định mệnh. Cái ruy băng mà tôi đã buộc ở cổ tay cô ấy lần đó để tạo thành vòng tay.
Mặc dù…chuyện đấy đã diễn ra lâu lắm rồi. Đúng là ngốc thật đấy. Cô ấy vẫn luôn trân trọng nó suốt quãng thời gian qua…Nhưng đây là con người cô ấy mà. Đây là Kazuhi—người luôn luôn mỉm cười. Luôn muốn người khác có được hạnh phúc. Trân trọng những thứ nhỏ nhặt nhất. Cô ấy đúng là đồ đại ngốc mà…và vô cùng tốt bụng nữa. Cô ấy…là người con gái quan trọng nhất với tôi trong cái thế giới này.
“Nào…bỏ ra đi…”
Ấy thế mà, người con gái ấy lại cầu xin như thế đây. Nên bàn tay đó tôi—
“…Méo!”
Tôi nắm chặt lại. Thậm chí còn chặt hơn lúc trước.
“Kể cả thế…Anh vẫn sẽ không chấp nhận đâu…!”
Một cơn đau dữ dội xuyên qua cánh tay tôi. Tôi đang hơi lo lắng về việc tay tôi sẽ bị đứt sớm. Nhưng nó cũng chẳng quan trọng lắm. Tôi sẽ để cho con quỷ đó có một cánh tay hay hai cánh tay gì đấy vậy.
“Anh không muốn cái kết như này đâu! Anh muốn em…bên cạnh anh. Anh muốn em sống. Anh muốn em cười! Bên anh! Mãi mãi!”
Không còn những lời lớp mật ngọt phủ lên nữa. Tất cả sự do dự lẫn sự ngượng ngùng đều đã biến mất. Tôi phun ra hết những tiếng lòng của mình. Những cảm xúc ích kỉ, trẻ con, tự cao tự đại, vô lý nhất.
“Anh không thể hạnh thúc mà không có em được. Không có nụ cười của em, anh không thể sống được. Anh biết là mình chỉ đang làm em tổn thương. Và anh ghét bản thân vì đã chấp nhận kết luận kia dù bản thân chẳng thể bảo vệ em. Anh là tệ nhất. Anh là vô dụng nhất. Thế nhưng, Anh vẫn không muốn từ bỏ! Anh không muốn từ bỏ! Anh không muốn từ bỏ! Anh không muốn từ bỏ đâu!”
Lời của Suzuya nói thoáng hiện lên trong đầu tôi. Rằng ngay cả khi bạn mất đi ai đó quan trọng với bạn, bạn vẫn có thể hạnh phúc với ai đó khác…và gọi đó là kết thúc có hậu. Vâng, bạn hoàn toàn có thể nói như vậy. Ngay cả khi tôi từ bỏ ở đây, sẽ có ai đó nói “Cậu đã làm tốt lắm rồi. Giờ cậu có thể nghỉ ngơi rồi.” Và rồi tôi sẽ tìm được cái kết cho phép tôi hạnh phúc sau khi vượt qua tất cả sự đau buồn và mất mát. Nhưng…đây là hiện thực. Chẳng phải là câu truyện nào cả. Dù cho trăm người nói “Đây là giải pháp tốt nhất,” thì tôi sẽ là người duy nhất từ chối kết cục đó.
“Thứ mà anh muốn…là kết thúc có hậu tuyệt vời nhất cái mà sẽ nghiền nát và phá hủy tất cả mọi bi kịch và khổ đau không thể vượt qua ấy! Mấy cái kết có hậu nửa vời không có thỏa mãn nổi anh đâu! Làm như anh quan tâm với mấy lũ nói thế này là tốt rồi ấy! Em có thể nói anh phải chấp nhận cái kết ấy bao nhiêu cũng được…Nhưng anh sẽ chối bỏ cái kết ấy bấy nhiêu lần đấy. Nghe này Kazuhi! Nếu như em chết ở đây, anh sẽ không bao giờ hạnh phúc cả! Bất kể có bao nhiêu người phụ nữ tán tỉnh anh, anh vẫn sẽ dành toàn bộ phần đời còn lại một mình…không thể quên em… không thể vượt qua điều đó…anh sẽ khóc đến khi thiếp đi rồi nhốt mình trong phòng như mấy tên neet! Và đến khi anh chết thì anh vẫn sẽ gọi tên em cho đến hơi thở cuối cùng! Đừng có nghĩ là em có thể bỏ đi và thoát tội bằng việc nói với anh là ‘hãy hạnh phúc’, em có nghe rõ không hả?!”
Đúng là một màn độc thoại thảm thương mà. Về cơ bản tôi chỉ đang buông xuôi theo cảm xúc của mình, đe dọa người con gái mà tôi yêu thôi. Thế này còn tệ hơn mấy đứa trẻ đang hờn dỗn nữa ấy chứ. Nhưng mà…
“Có lẽ em nên xem xét đến cảm xúc của cái tên mất đi người mà bản thân yêu nhất và bị bỏ lại trong cái thế giới chết dẫm này, buộc cái tên đấy phải sống vì họ!!”
Khi mà cô ấy nói ‘Hãy quên em đi và hạnh phúc’, thì cô ấy không khá hơn tôi là bao. Cô ấy chỉ đang nói mấy điều vô nghĩa để thỏa mãn tôi mà thôi. Thật sự thì những lời kia cũng tàn nhẫn chẳng kém gì những lời tôi vừa nói.
“Với cả…nếu em chết thì anh chẳng có lý do gì để tiếp tục sống nữa. Thật sự, có lẽ anh sẽ đi theo em luôn đấy…Nhưng dù vậy…!”
Cả hai chúng tôi đều muốn được giải thoát. Nhưng chúng tôi không muốn chết. Chúng tôi muốn được hạnh phúc. Chúng tôi muốn được cười. Tôi muốn có Kazuhi bên cạnh khi tôi tận hưởng sự bình yên thường nhật của mình. Đó đơn giản như vậy đấy…Đó là một nguyện ước đơn giản. Chúng tôi sẽ không tiếp tục sống nếu cứ phải đau khổ đâu. Làm như tôi quan tâm đến cuộc sống tràn đầy nỗi đau nhưng có niềm tin về một thứ tốt đẹp ấy. Giải pháp tốt nhất là sống một cuộc sống hạnh phúc và tràn đầy niềm vui, không phải sao?!
“Kazuhi…Anh yêu em! Anh yêu em nhiều hơn gì em có thể tưởng tượng được. Em là người duy nhất trên thế giới này mà anh quan tâm nhất. Đó là lý do tại sao…”
Tôi đáp trả lại những lời cô ấy đã ném vào tôi ngày hôm đó, để xem cô ấy sẽ đáp lại chúng ra sao.
“Nếu anh không thể trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất quả đất này…thì anh chẳng có nghĩa lý gì để sống nữa!”
Có vẻ cánh tay tôi sắp tới giới hạn rồi…Nhưng hơi ấm từ bàn tay của Kazuhi mà tôi cảm nhận được…và những ký niệm về những ngày chúng tôi bên nhau…Khi chúng tôi chạy đến trường như những đứa đần…trong lúc kéo cô ấy theo sau mình…Ờ. Kéo cô ấy theo…Đó…là vai trò của tôi.
“…”
Lắng nghe những lời nói của tôi, đôi mắt Kazuhi mở to trong sự ngỡ ngàng. Tuy nhiên, đôi mắt đấy giờ đây—chứa đầy ánh sáng.
“…Chẳng có nghĩa lý gì sao?”
“Ừm, chẳng có nghĩa lý gì.”
Kazuhi im lặng một lúc. Như là cô ấy đang nghĩ về thứ gì đó…cân nhắc hai lựa chọn mà cô ấy được cho. Cuối cùng thì đôi môi cô dần mở ra.
“Em xin lỗi.”
Những lời vừa xong khiến tôi choáng váng, làm tôi suýt thì ngất đi. Có thể cô ấy đang lúng túng trước những câu nói của tôi? Tôi không thể trách cô ấy được. Thực tế là tôi chỉ đang ích kỷ mà thôi. Nhưng…
“Em…vẫn chưa bỏ cuộc đâu. Nãy giờ em chỉ đang làm khó anh mà thôi.”
Lời xin lỗi của cô ấy không nhằm vào những lời trước đó của tôi.
“…Hehe, Em thật là ngốc quá phải không? Em thật sự đã ép buộc bản thân hơi quá rồi…Em không thể chịu nổi việc không được ở anh. Em ghét cái ý nghĩ phải thấy anh với người con gái khác. Em muốn là người ở bên cạnh anh cơ…!”
Nói được giữa chừng, những giọt nước mắt lớn tuôn rơi từ đôi mắt cô ấy. Chúng lấp lánh như kim cương, phản chiếu tia sáng của một ngày hạ trong lành.
“Làm ơn…Sou-chan. Đây là nguyện ước thật sự của em. Em sẽ không nói dối hay diễn nữa…” Kazuhi nói để tránh rơi nước mắt. “Dù anh có thất bại bao nhiêu lần đi chăng nữa. Dù em có tan vỡ bao nhiêu lần đi chăng nữa…em muốn anh đến và cứu em. Em sẽ cố gắng…vậy nên đừng chọn ai khác. Hãy làm lại hết lần này đến lần khác đi—Và cứu em!”
Đôi mắt cô ấy ánh lên vẻ rạng rỡ tràn trề sức sống. Lời nói cô ấy giờ đây tràn ngập hy vọng…thể hiện sự tàn nhẫn tuyệt đối.
“…Em thật sự mong muốn điều đó sao?”
Tôi biết rất rõ là lựa chọn này sẽ đau đớn hơn nhiều so với việc bỏ cuộc. Đặc biệt là người sẽ phải chịu đựng tất cả điều đấy…là Kazuhi mà.
“Vâng”
Kể cả vậy, câu trả lời của cô ấy vẫn sảng khoái và tươi tắn vô cùng.
“Như vậy là quá tốt cho em rồi. Anh biết không…Em còn ích kỉ và tự phụ hơn những gì em tưởng. Còn hơn việc rơi xuống địa ngục vô số lần, việc chúng ta không thể ở bên nhau nữa…còn làm em đau đớn hơn nhiều. Nếu em phải chọn giữa anh hạnh phúc với người con gái khác và việc anh đau khổ mãi mãi vì em thì thú thực em không biết chọn cái nào nữa. Hay đúng hơn, em chả thích lựa chọn nào trong đó cả. Em không thể chọn bất kì cái nào cả…! Nhưng nếu em nói anh điều đó…em lo rằng anh sẽ ghét em…và mong muốn thấy anh hạnh phúc không phải là dối trá hay giả dối gì cả. Em ổn với việc mình là người duy nhất đau đớn, nhưng để anh phải tổn thương theo nữa…em không thể chấp nhận được. Đó là lý do tại sao em muốn chúng ta đưa ra quyết định rõ ràng…và em đã cố kiềm chế không nói ra suy nghĩ của mình…Nhưng…Nếu em được phép nói ra cảm xúc của mình…Nếu em được phép thành thật và ích kỷ…Thì…Em không muốn anh hạnh phúc với bất kỳ người con gái khác nào hết. Em không muốn bất kỳ ai có được anh cả! Anh là của em, Sou-chan!”
“…Kazuhi.”
Cả hai bọn tôi đều nói những điều tồi tệ. Tôi thì muốn Kazuhi phải qua địa ngục đấy hết lần này đến lần khác, và Kazuhi thì muốn tôi chịu đựng vô số những vòng lặp vì cô ấy. Chúng tôi thực sự hết cứu được rồi. Nếu ai đó thấy được, họ sẽ gọi chúng tôi là lũ đần mất. Nhưng với bọn tôi….đây là giải pháp tốt nhất…và là giải pháp duy nhất.
“Làm ơn, Sou-chan…Em muốn trở nên hạnh phúc. Và…em muốn là người khiến anh hạnh phúc! Đó là lý do tại sao…”
Bàn tay tôi đang nắm lấy nãy giờ co giật, rồi cô ấy nắm lại tay tôi. Hơi ấm của cô ấy giờ đây biến thành sức mạnh ban cho tôi sức sống mới.
“Hãy cứu em…bao nhiêu lần tùy thích.”
Không chỉ có mỗi tôi là người cố để cứu cô ấy bằng cách nắm tay nữa rồi. Giờ chúng tôi sẽ cùng nhau đi theo con đường đâm xuống địa ngục này, tay trong tay. Ôi quả là…một bàn tay quyết rũ mà.
“Ờ, Anh hứa.”
Vai tôi như sắp chuẩn bị bật ra khỏi khớp tuy vậy tôi vẫn dồn thêm sức vào tay, cố gắng kéo Kazuhi lên.
“!”
Tuy nhiên lại lần nữa, cái cảm giác như là không một sự cứu rỗi nào là dành cho chúng tôi. Phần còn lại của hàng rào tôi bám vào giờ đã vỡ rồi.
“Sou-chan…!”
"Không sao đâu."
Chuyện này chẳng có gì ổn hết ấy, nhưng tôi vẫn mỉm cười trấn an cô ấy. Và để đánh lạc hướng cô ấy, tôi tiếp tục nói.
“Này, Kazuhi. Khi tất cả chuyện này kết thúc, hãy cùng nhau làm thứ gì đó đi. Bất cứ thứ gì em muốn. Chúng ta có thể tới nơi mà em muốn đến, đến ăn món ăn nào đó mà em thấy thích.”
“Thật ư? Yay!...À, em biết rồi. Em muốn đến cánh đồng hoa hướng dương mà chúng ta đã tới hồi còn nhỏ.”
Bình thường thì đây hẳn là lúc tuyệt vọng nuốt chủng lấy bọn tôi rồi. Song chúng tôi giả bộ như là mọi thứ đều ổn thỏa và mỉm cười. Biến vở bi kịch này trở thành
vở hài kịch.
“Nghe hay đấy. Dù gì thì nơi đó đúng là dễ chịu thật.”
“Ừm…chúng ta đã đi rất nhiều nơi và làm rất nhiều thứ rồi nhỉ?”
“Bởi vì chúng ta luôn ở bên nhau mà. Nào là lễ hội, bể bơi, công viên giải trí…Đúng thật là chúng ta chưa đi riêng bao giờ.”
“Hehe…Hai người chúng ta đã đến công viên giải trí rồi đấy, anh biết không? Chúng ta thậm chí còn ngắm nhìn thành phố vào ban đêm trên vòng đu quay. Rồi khi em ngồi kế bên anh, anh đột nhiên kéo vai em lại gần. Trời ạ, việc đó làm tim em đập thình thịch luôn ấy…”
“Anh thật sự đã làm vậy ư…?”
“Hehe…Anh đã làm vậy mà. Sao em có thể nhầm được?”
“Anh hiểu rồi…Dù gì thì em cũng có nhiều kỷ niệm bên anh mà anh chưa từng trải qua mà.”
Những kỷ niệm về việc bọn tôi là một cặp đôi ngốc xít thật là ngọt ngào đến mức tôi cảm giác như sắp ói ra đường vậy, nhưng khi em hạnh phúc và hành xử như mấy đứa ngốc thì đó là sự kết hợp tuyệt nhất.
"Em muốn được ở bên cạnh anh. Hơn xa cả tương lai mà anh biết nữa .”
“…Ừm, anh cũng vậy.”
KRAKK
Lan can mà tôi bám vào nãy giờ không thể chịu được sức nặng của chúng tôi nữa rồi, nó gãy ra hoàn toàn. Trong lúc chúng tôi nắm tay thì bọn tôi rơi xuống vực thẳm. Trong suốt quá trình rơi, tôi ôm chặt lấy Kazuhi. Cho đến bây giờ, mỗi khi bi kịch ập đến, tôi luôn sống sót bằng cách thần kì nào đó, chỉ có Kazuhi là phải đau khổ. Liệu vòng lặp sẽ xảy ra không nếu tôi chết cùng với Kazuhi? Hay là chúng tôi sẽ cùng chết? Thật sự mà nói chuyện đó chẳng quan trọng nữa rồi. Tôi sẽ không buông bỏ bàn tay đấy ra đâu.
“Kazuhi,” Tôi mỉm cười với cô ấy rồi cô ấy mỉm cười lại.
Chúng tôi là những kẻ ngốc nghếch vô cùng, ngay cả cái tình huống tràn ngập sự tuyệt vọng thế này cũng không làm chúng tôi lo lắng mấy. Bọn tôi còn chưa tung hết sức nữa mà. Chúng tôi biết là ôm lấy nhau trong khi mỉm cười chính xác là thứ mà bọn tôi cho là hạnh phúc. Rồi chúng tôi lại cười vì cảm thấy thật ngớ ngẩn khi nghĩ như vậy. Và trong lúc bọn tôi cười, chúng tôi đang dần rơi xuống mặt đất.
Thật đúng là cạn lời khi nói tới chúng tôi mà…nhưng tôi lại cảm thấy thoải mái vô cùng. Đến cái mức mà tôi có thể cười vào mặt mình vì đã cư xử như mấy thằng ngốc trong suốt các vòng lặp vừa qua. Chắc là mạng sống tôi sắp kết thúc rồi, tôi tự hỏi là tôi có hạnh phúc với kết cục này không. Nhưng rồi lại lần nữa, tôi biết rằng tôi với Kazuhi…miễn là bọn tôi ở bên nhau, chúng tôi là bất bại. Tôi sẽ không từ bỏ Kazuhi đâu và cô ấy cũng vậy. Chúng tôi sẽ không ngừng ở bên nhau. Đó là tất cả những gì…những gì tôi cần.
—Rồi chuyện gì đó xảy ra.
“!”
KSHIIIING ,một âm thanh lớn xuyên thủng tai chúng tôi. Nó làm tôi nhớ đến tiếng thủy tinh vỡ. Theo trực giác, tôi có thể nói âm thanh đấy đã phá hủy thế giới tàn ác mà chúng tôi đã đi suốt thời gian qua. Khung cảnh xung quanh chúng tôi dần trở nên mờ ảo, ngay cả mặt đất bên dưới chúng tôi cũng biến mất. Mọi thứ biến thành những đốm sáng rồi phát ra ánh sáng như những con đom đóm. Chúng phát ra thứ ánh sáng mờ ảo, đem lại sức sống cho thế giới xung quanh. Sau đó một màu đỏ thẫm xuất hiện như thể màu trời lúc hoàng hôn. Theo sau là một dòng sông trong biếc. Màu tím như màu của hoa ajisai bắt đầu xâm lấn thế giới này. Màu trắng tuyết nhẹ nhàng tung bay giống như những cánh chim bay phấp phới trên bầu trời…Thế giới giờ đây rực rỡ tựa như cầu vồng vậy—Như thể đây là một loại phước lành.
'Chúc mừng.'
Không những thế. Giọng nói chúc mừng và ban phước vang vọng trong đầu bọn tôi. Và, giọng nói đó…tôi đã nghe nó trong suốt khoảng thời gian qua nhưng bởi vì nó nhanh chóng biến mất như bong bóng thế nên tôi chưa thể biết ai là người sở hữu giọng nói đó. Nhưng, giờ khi các sắc màu kết hợp lại với nhau rồi, tôi có thể nói là tôi biết giọng nói đó thuộc về ai. Đó là—
‘Tớ thực sự rất vui vì cậu đã tìm ra được lối thoát…Haruoka-kun, Amagase-san.’