“…Sou-chan?”
Hơi thở tôi nghẹn lại, ý thức của tôi đã quay trở lại nhờ tiếng gọi của Kazuhi. Pháo hoa thì vẫn đang chói sáng trên bầu trời kia. Từ lúc tôi tỏ tình với cô ấy đến giờ tôi không nghĩ thời gian đã trôi đi quá nhiều.
“Kazuhi…!”
“W-wah, chuyện gì?!”
“Chuyện vừa nãy… chuyện đó thực sự xảy ra sao?! Kí ức của cậu… lẫn tai nạn đó nữa…”
“Kí ức? Tai nạn? Cậu đang nói gì thế?”
Trong một thoáng, tôi cảm thấy vô cùng tức giận vì cô ấy đã giữ bí mật với tôi suốt thời gian qua, song tôi nhanh chóng nhận ra chuyện không phải vậy. Xét theo cách mà cô ấy cư xử nãy giờ, cô rõ ràng khác với trước đó, và cô ấy cũng không giả ngu hay gì cả.
“Quan trọng hơn, sao tớ lại ở đây thế? Lạ ghê đấy, tớ không nhớ cái gì cả…”
Bởi vì cho tôi xem kí ức của mình nên Kazuhi từ tương lai giờ đã biến mất. Nghĩa là, Kazuhi ở trước mặt tôi không nhớ chút gì về tương lai hay vụ tai nạn. Giờ đây cô ấy chỉ là cô gái tôi đã vô cùng thân quen dạo trước mà thôi. Nhưng, du hành thời gian thật sự có thể sao? Thật khó để tin song khi đã trải nghiệm những kí ức đó rồi, tôi không thể gạt phăng nó đi coi đó là lời nói dối được. Nếu vậy thật thì sẽ lý giải phần nào những chuyện xảy ra gần đây. Chủ yếu, là vì gần đây Kazuhi hành động chẳng giống bản thân 1 tẹo nào cả – Cổ gần như đã vỡ òa trong nước mắt ngày hôm đó, cô ấy tuyệt vọng để tôi với Suzuya kết đôi với nhau lẫn vẻ mặt buồn rầu mỗi khi tôi với Suzuya ở cùng nhau. Cùng với cả cách cô ấy thúc ép bản thân suốt thời gian qua. Nếu tất cả là bởi cô ấy đến từ tương lai thì…
“…Sou-chan? Này, có chuyện gì sao? Cậu ổn chứ?" Kazuhi nhận ra có điều gì đó không ổn ở tôi, rồi cô nhìn tôi với ánh mắt lo lắng.
“Kazuhi”
Cô ấy không biết về tương lai đó. Chính vì thế không cần kể cho cổ làm gì. Tôi biết.
“Tớ… Tớ không muốn đâu, Cái tương lai như thế…!”
Ngay cả khi tôi đã biết rõ như vậy rồi song tôi vẫn không thể kìm chế được cảm xúc của mình. Thấy được những kí ức lạnh lẽo và đau đớn như vậy, tôi không thể cứ ngồi yên mà chẳng làm gì được. Tôi không cho phép tương lai như thế xảy ra đâu– Ngay khi suy nghĩ ấy thoáng qua tâm trí tôi thì pháo hoa nổ tan tác. Tạo nên màu sắc tựa hồ cầu vồng– Không, chúng không phải là pháo hoa. Thứ gì đó trong đầu tôi đang nổ tung. Và rồi, thế giới bắt đầu xoay chuyển.
‘Dù vậy, tương lai đó vẫn sẽ xảy đến. Chúng là bất hạnh mà cô ấy trải qua, và là tương lai của cô ấy… cũng như là của cậu.’
Giọng nói ấy.. vang lên. Tiếng nói đấy làm đầu tôi đau điếng. Tôi thực sự không hiểu những gì nó nói nhưng mà nội dung của lời nói vẫn được truyền tải đến tôi một cách đầy đủ.
‘Nếu cậu mong muốn phá hủy tương lai đó… Nếu cậu thật sự muốn cứu cô ấy… thì thứ đang chờ cậu … là con đường phủ đầy chông gai. Và nó không dễ dàng chút nào đâu.’
Giọng nói ấy nghe khô khốc và không rõ ràng gì cả tựa như bóng bóng vậy khiến tôi có thể quên đi bất cứ lúc nào không hay. Tôi thậm chí còn chẳng thể xác định được danh tính của giọng nói đó là gì. Liệu nó là nam, hay nữ, hay thậm chí là con người.
‘Kể cả vậy… Cậu vẫn muốn cứu cô ấy chứ?’
“Tất nhiên rồi!!” Tôi quả quyết.
Thực, ảo bắt đầu lẫn lộn lại với nhau. Ngay cả Kazuhi, người đứng trước mặt tôi không lâu trước đó, giờ cũng biến thành một luồng khí nóng mờ ảo. Bộ não tôi giờ đây cũng bị lấp đầy bởi vô số pháo hoa nổ, dẫu thế tôi vẫn hét thẳng vào hư vô.
"Tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra. Tương lai có trở tồi tệ thế nào tôi cũng chả quan tâm. Tôi sẽ giải thoát cô ấy ra khỏi thứ định mệnh đó. Tôi sẽ không cho phép Kazuhi đau đớn như vậy đâu... Tôi muốn cứu cô ấy!"
“Hiểu rồi” Giọng nói trả lời, vô cảm như thường lệ. “Vậy thì ta sẽ ban cho cậu.. một cơ hội.”
Và vì giọng điệu nó nói chả có chút tình người gì cả nên làm tôi có cảm giác như bị lừa vậy.
<><><><><><><>
“…Hở…?”
Khi tôi mở mắt ra, bầu trời đầy sao, pháo hoa lẫn Kazuhi đã biến mất hoàn toàn. Thay vào đó, bầu trời giờ đây lại xanh vắt, không có gì khác thường cả. Tôi thì đứng ở trên vỉa hè với lan can ở bên phải.
“Có chuyện gì sao, Sou? Sao ông tự nhiên dừng lại thế?”
“Cái…Hả?!”
Tôi đứng ngây người ra khi giọng nói đó gọi tôi.
“Ông là… Yousuke, đúng chứ?”
Đứng bên cạnh tôi là một cậu trai. Cậu ta làm tôi liên tưởng đến Yousuke, song cậu ta nhìn không giống người mà tôi biết cho lắm.
“Trời ạ! Ông đang nói cái quái gì zậy? Dĩ nhiên tôi là tôi rồi. Còn ai khác nữa… Chờ đã, có phải ông đã gặp song trùng của tôi hay cái gì đó dạng vậy đúng không?! Nếu là vậy, hãy kể cho tôi biết đê!”
Vâng, lời nói và thái độ đấy chắc chắn giống với Yousuke mà tôi biết. Vì thế có một khả năng chợt lóe sáng trong đầu tôi.
“Nói đi, Yousuke… Năm nay là năm bao nhiêu?”
"Hể? Hỏi gì mà kì thế?” Yousuke nghiêng đầu bối rối rồi nói cho tôi ngày tháng hôm nay.
Hôm nay là tháng bảy, ba năm sau kể từ lễ hội hè.
“Thật đấy, ông bị gì vậy? À, tôi biết rồi! Ông chắc chắn đã du hành thời gian đến hôm nay! Nếu vậy, hãy để đó cho tôi! Ông thích thiết lập kiểu gì? Tình cờ vào cỗ máy thời gian? Hay ông thích tự phát triển nó? Nhưng, ông có chắc mình nên giỡn như này không đó? Ông có buổi hẹn hò với Kazuhi-chan sau đấy mà, phải chứ?”
“Cái gì?”
"Ông ổn không vậy? Ông nói là ông sẽ xem một bộ phim mà Kazuhi-chan thích mà đúng không? Ý tôi là, tôi đang có công việc gần đấy, thế nên tôi không ngại đi theo một đoạn đâu, nhưng tôi cũng sẽ không cản chân ông đâu, đừng lo! Mà, ông làm tôi sợ thật đấy, tự nhiên dừng lại và hành xử như vậy —Chờ đã, Sou.”
Tôi thậm chí còn không chờ Yousuke nói xong mà đã bắt đầu chạy. Tôi không biết ai hay giọng nói đó là gì, hay là thứ sức mạnh nào đang được kích hoạt ở đây. Nhưng rõ ràng là – tôi đã du hành thời gian đến tương lai ba năm sau. Nếu thế thì Kazuhi sớm muộn gì cũng sẽ cuốn vào vụ tai nạn đấy. Và nếu đã biết rồi thì tôi có thể ngăn chặn việc đó xảy ra. Tôi có thể cứu cô ấy. Với quyết tâm đó trong mình, tôi dùng hết sức bình sinh lao thẳng đến nơi cô ấy đang đợi. Nhờ ký ức của cô ấy, tôi cũng biết được địa điểm chính xác. Giờ chỉ là trận chiến với thời gian thôi. Vậy nên làm ơn— Kịp điiii!!
Vượt qua giới hạn của bản thân, tôi cứ vậy chạy. Hơi thở của tôi dần trở nên nặng nề, cả bắp chân cũng bắt đầu trở nên đau nhức khủng khiếp. Còn trái tim thì như muốn nổ tung thành từng mảnh. Nhưng vậy thì sao? Tôi sẵn sàng cứu cô ấy ngay cả khi cái giá phải trả là đôi chân của mình. Ngay cả khi lúc này trái tim tôi đang bị nghiền nát. Cứ mỗi lần bước là mỗi lần tôi cảm thấy sợ hãi. Sự tuyệt vọng lẫn ý nghĩ tôi không thể đến bên cô ấy kịp lúc cứ thế bủa vây lấy tôi. Để rũ bỏ nỗi sợ đó, tôi chạy nhanh hơn nữa. Và rồi tôi thấy cô ấy. Cô đang chờ ngay trước nhà ga, kế bên là vạch kẻ đường. Cô ấy đang đợi tôi.
“Kazuhi”
Nghe thấy giọng của tôi, cô liền quay về phía tôi. Cô ấy trông trưởng thành hơn một chút so với những gì tôi nhớ. Khi thấy tôi chạy đến chỗ cổ, cô ấy nghiêng đầu với vẻ hoang mang. Không biết thì cũng không sao cả. Cô ấy không cần phải biết về nỗi đau lẫn sự tuyệt vọng đấy cho đến hết cuộc đời của mình. Bởi tôi tới đây để cứu cô ấy mà. Sau đó tôi nhìn thấy đứa trẻ đấy. Đó chính là đứa trẻ mà Kazuhi đã cố để cứu. Tôi đến đây để cứu cô ấy, song điều đó không có nghĩa là tôi sẽ để đứa bé tội nghiệp ấy phải chết.
“Đừng đi ra khỏi đó!” Tôi nói với Kazuhi rồi chạy về phía vạch kẻ đường.
Dĩ nhiên, tôi nhìn thấy chiếc xe tải ấy đang lao về phía đứa trẻ. Chỉ cần sai một bước thôi, kết cục của tôi cũng sẽ giống với Kazuhi. Song dù vậy, tôi đã quyết rồi. Chính vì thế, tôi mới đứng đây. Chí ít, tôi sẽ không để Kazuhi phải khổ sở thêm lần nào nữa. Tôi mặc kệ cơn đau ở chân và tiếng gào thét của trái tim, lao thẳng về phía đứa trẻ ấy. Rồi tôi ôm lấy đứa trẻ dưới cánh tay của mình trượt ra khỏi hướng của chiếc xe tải.
May mắn thay chiếc xe tải không tông vào tôi mà tông vào cửa sổ nhà ga. Kính vỡ tan tác khắp nơi, và vì Kazuhi đứng ở gần đó, tôi đã lo rằng công sức của tôi nãy giờ trở thành công cốc hết — Song khi tôi nhìn về phía cổ thì cô đứng đó trong sự sững sờ…nhưng cô ấy còn sống. Cô ấy an toàn rồi. Cô ấy vẫn còn sống, tôi còn sống và đứa trẻ cũng thế.
“Tôi… đã làm đươc ư..?”
Tay tôi run lẩy bẩy. Tôi thực sự đã rất kinh hãi. Chỉ cần sai một bước thôi ai đó có thể sẽ mất mạng rồi. Vậy nên tôi không được phép thất bại. Thật sự thì, trái tim tôi vẫn còn đập điên cuồng này, làm tôi nhớ lại những hành động liều lĩnh ấy. Nhưng, cô ấy còn sống. Kazuhi…còn sống. Tôi đã làm dược rồi. Tôi thực sự đã làm được. Tôi đã sử dụng thành công cơ hội thứ hai này. Bây giờ tương lai đó sẽ không xảy ra nữa—!
“Kazuhi! Anh làm được rồi! Bây giờ chúng ta có thể-"
SQUASH
Tôi chưa từng nghĩ rằng thay đổi số phận lại dễ đến vậy cả. Tuy vậy trong thoáng chốc, lòng tôi ngập tràn sự nhẹ nhõm, an tâm, xen lẫn
hạnh phúc. Rồi lúc ấy tôi nghe thấy tiếng của một ai đó đang bị nghiền nát.
“…Cái gì cơ?”
Như thể cười vào sự kiêu ngạo của tôi, nghĩ rằng mọi chuyện đã được giải quyết… Như thể tôi đã bị chơi khăm ở 1 chương trình truyền hình nào đó vì sự thiếu hiểu biết của bản thân… Một thanh thép đã rơi ra khỏi khu vực thi công trên nóc nhà ga. Liệu chuyện này có liên quan đến chiếc xe tải kia hay không… Chẳng quan trọng nữa rồi. Tất cả những gì tâm trí của tôi có thể hiểu được lúc này là việc Kazuhi bị đè bẹp bởi thứ chết tiệt kia.
Tựa như một bóng đèn bị vỡ, đầu tôi tràn ngập bóng tối, không thể xử lý những gì mình vừa chứng kiến. Và rồi, tôi lại nghe thấy giọng nói đó.
‘Đây mới chỉ là khởi đầu thôi, Haruoka Sou à. Đây là thử thách dành cho cậu…và thời gian sẽ thử thách hai người bọn cậu. Để xác nhận xem hai người có xứng đáng để cứu hay không. Có cách để thoát ra đấy—Nhưng chừng nào chuyện này còn lặp lại thì cậu vẫn sẽ đau khổ dài dài.’
Giọng nói kì lạ ấy truyền thẳng lời nói ấy vào tâm trí tôi với tông giọng vô cảm.
‘Nhưng yên tâm đi. Miễn là cậu muốn như vậy, cậu sẽ được thách thức số mệnh lần nữa. Với cả, cậu cũng không có nhiều thời gian để làm đâu. Ân sủng này là thứ ta dành cho cậu , ta sẽ cho cậu bắt đầu vào buổi sáng hôm nay. Cậu có thể lặp lại cái ngày này bao nhiêu lần tùy thích. Tuy nhiên, có một điều kiện’
Trước mặt mình, tôi vẫn có thể nhìn thấy máu của Kazuhi phun ra xối xả từ bên dưới thanh thép. Mặc dù tinh thần của tôi giờ tồi tệ đến mức bất kỳ người bình thường nào rơi vào cũng chẳng thể nghe được bất kỳ cái gì thì tôi vẫn nghe thấy giọng nói đó. Và nó tiếp tục nói, không một chút thương tiếc.
‘Mỗi khi cậu bắt đầu lần thử mới, ký ức về người cậu yêu sẽ biến thành một mảng trắng, và cô ấy sẽ nhớ lại được nỗi buồn khổ lẫn nỗi đau mà bản thân đã trải qua sau vụ tai nạn. Mỗi lần tai nạn xảy ra, cô ấy sẽ lấy lại những kí ức mà cô ấy đã mất ở các vòng lặp trước đó. Cậu có hiểu đó nghĩa là gì không? Là mỗi lần cậu thất bại, cô ấy sẽ tích lũy thêm những ký ức kinh hoàng và đáng sợ đó, số lượng đó sẽ tăng lên bằng với số lần thử mà cậu lãng phí. Điều ấy có vẻ nghe…tàn nhẫn với cậu lắm nhỉ? Chà, vòng lặp ngay từ đầu không tồn tại…chẳng phải dễ dàng quá sao, cậu có nghĩ vậy không?’
“Tại sao… ngươi lại làm thế…” Tôi lẩm bẩm, gần như chẳng có đủ sức để nói tiếp.
Khỏi cần phải nói, tôi chả trông chờ vào bất cứ câu trả lời hợp lý nào cả. Tuy nhiên, thứ mà tôi nhận lại lại không giống câu trả lời cho lắm mà nó giống như một câu đố hơn và nó dường như không phù hợp với mức độ nghiêm trọng của tình huống này cho lắm.
‘Cậu đã bao giờ thấy bong bóng chưa từng tan biến chưa?’
Thế nghĩa là sao cơ chứ? Nhưng mặc dù đang giễu cợt nó, tôi chợt nhớ ra một điều. Khi chúng tôi còn nhỏ, tôi và Kazuhi thường uống ramune. Bên trong chất lỏng màu lam nhạt, lạnh nhưng ngọt ấy… là những bong bóng đang sủi bọt. Cô ấy nhấp một ngụm, rồi mỉm cười lại với tôi. Khuôn mặt đỏ chót khi cô ấy trở nên bối rối tất cả chúng đều rất ngọt ngào. Và dù tôi có thể nhớ rõ như thế, song chẳng có gì trong số đấy là một phần của hiện tại cả. Ngay cả những bong bóng ngọt ngào nhất cuối cùng cũng sẽ vỡ và biến mất. Thay vào đó là một tương lai đẫm máu dựng lên trước mặt và ngăn cản bản thân tôi tiến bước.
‘Giờ thì, cậu có thể chịu đựng được thử thách này trong vòng bao nhiêu lâu đây?’
Giọng nói tuyên bố - Báo trước sự khởi đầu của địa ngục.