Kimi wo Ushinaitakunai Boku to, Boku no Shiawase wo Negau Kimi

chương 7: hồi ức của cô ấy (2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sẽ luôn có bức tường ngăn cách giữa tôi và mọi người xung quanh. Ở thế giới này tôi là người lạc lõng nhất. Dù sao thì—ngay từ đầu tôi không phải người đến từ thế giới này mà. Tôi, Suzuya Hotaru, là phù thủy đến từ thế giới khác. Ở thế giới trước đó, tôi đã mất mạng khi còn nhỏ. Vị thần ở thế giới đó thấy tội nghiệp cho tôi nên đã cho tôi chuyển sinh sang thế giới khác. Và như một món quà kèm theo, tôi được giữ lại phép thuật của mình. Bạn có thể nói là tôi đã vô cùng may mắn song thật sự tôi đã vô cùng hoang mang khi rơi vào tình huống như thế. Suy cho cùng thì tôi không được phép tồn tại ở thế giới này và ý nghĩ đấy làm tôi đau đớn rất nhiều hồi còn nhỏ. Tôi luôn cảm thấy rằng bản thân lạc lõng ở thế gian này.

— Và rồi, vào một ngày hè… Lúc đó là nghỉ hè, tuy vậy tôi không có người bạn nào để chơi cùng cả, thế nên tôi đành đi dạo một mình. Đột nhiên, một luồng gió mạnh sượt qua, thổi đi mất chiếc ruy băng buộc trên tóc của tôi. Và khi chạy đuổi theo nó thì tôi thấy 2 người nào đấy.

“Nhìn kìa, Kazuhi! Có thứ gì đó đang bay trên trời kìa.”

“Wah, cậu nói đúng! Đó là một dải ruy băng! Và nó đẹp chừng luôn ấy!”

Đó là một cậu bé và một cô bé, có lẽ là cùng tuổi với tôi.

“Nè, hay chúng mình đuổi theo nó đi, Sou-chan!

“Oi! Cứ chạy như thế là cậu sẽ ngã đấy!”

…Bọn họ nom thân thiết lắm. Nụ cười của họ chói lọi đến mức làm tôi muốn lóa cả mắt. Đối với tôi, người luôn luôn cô độc một mình, nụ cười đấy thực sự khiến tôi không thể rời mắt khỏi. Đó thực sự là một quang cảnh tuyệt đẹp làm tôi mê muội. Tôi muốn ngắm thêm nữa. Tôi muốn tận hưởng của nụ cười của họ thêm nữa. Với mong muốn đó căng tràn trong tâm trí, tôi sử dụng phép thuật để che giấu sự hiện diện của bản thân và điều khiến dải ruy băng. Tôi đã điều khiển làm sao để dải ruy băng không rơi xuống đất để mà thấy được nụ cười của hai người họ nhiều hơn nữa.

“Hay thật đấy, Sou-chan! Nhìn kìa, dải ruy băng còn không rơi xuống luôn ấy!”

“Mà bọn mình phải đuổi theo nó bao lâu nữa đây? Chẳng phải chúng mình đến đây để tìm phù thủy sao?”

Phù thủy… từ đó khiến trái tim tôi lỡ mất một nhịp. Hai người bọn họ…tìm tôi sao? Có lẽ là họ sẽ trở thành bạn của tôi nếu tôi không có trốn nữa. Ý nghĩ đó chợt lóe qua tâm trí tôi, song tôi nhớ ra rằng ở thế giới này không tồn tại phép thuật vậy nên việc lộ diện bản thân bây giờ sẽ mang lại rất nhiều rủi ro tiềm tàng. Bởi vì lý do đó, tôi quyết định kiềm nén mong muốn tiếp cận họ lại.

Ấy vậy, tôi vẫn tiếp tục điều khiển dải ruy băng bằng phép thuật, dẫn lối họ đến nơi mà tôi có thể nhìn thấy nụ cười họ nhiều hơn nữa. Đó là một cánh đồng hoa hướng dương lớn bao trùm cả khu vực là màu vàng tươi sáng ngập tràn nhựa sống. Đây cũng là một trong địa điểm yêu thích của tôi. Khi đến nơi, phản ứng của hai người họ đúng như tôi đã mong đợi… Không còn hơn thế nữa, họ mỉm cười tươi rói tựa như ánh ban mai. Quả thật là một khung cảnh đẹp đẽ đến độ tôi có thể ngắm nhìn hàng giờ liền. Lúc đó, tôi chỉ có thể ngắm họ, tôi thậm chí còn còn không thể cất tiếng gọi họ. Nhưng…

Nếu chúng ta…nếu chúng ta có cơ hội gặp lại nhau, thì…tôi rất sẵn lòng làm bạn với họ. Suy nghĩ đó chợt thoáng qua tâm trí tôi—

Và rồi, ngày tái ngộ của chúng tôi thực sự đã đến. Tình cờ làm sao, họ học cùng trường với tôi. Dù vậy, lúc đầu tôi không nhận ra. Chúng tôi học khác lớp với cả ký ức của tôi về khuôn mặt của họ thật sự rất mơ hồ. Dĩ nhiên là vậy rồi, bởi vì tôi đã không thấy khuôn mặt của họ lâu lắm rồi mà. Lúc tôi nhận ra điều đó là khi cả trường ngập trong khói. Người gây ra chuyện đấy chính là Kusama-kun ở lớp bên cạnh.

“Đây chính là nghi thức cần thiết để triệu hồi tinh linh mạnh nhất! Và nếu như em có nó, em có thể điều khiển cả thế giới này!”

Khi giáo viên tóm được cậu thì Kusama-kun đã bị mắng ở hành lang lớp học. Song, cậu ấy chẳng hề tỏ ra hối hận hay gì cả. Thay vào đó, đôi mắt cậu lấp lánh. Thấy rằng lời khiển trách của mình vô ích, giáo viên đó thở dài và hỏi Kusama-kun.

“Bộ cậu có vấn đề gì với thế giới này hả? Hay là cậu thích gây náo loạn như này?

“Gì cơ?! Em chỉ thích mấy thứ huyền bí thôi à! Và nghi lễ này thực sự cần thiết…Chứ em không định làm phiền người khác đâu ạ…”

Trong lúc cuộc nói chuyện tiếp tục thì…

“Sensei, thầy cứ la mắng cậu ta bao nhiêu lần cũng được, nhưng mà cậu ta cũng chỉ là một thằng đần thôi ạ chứ không phải là người xấu xa gì đâu…Tuy có hơi chút ngốc nghếch nhưng mà điều đó không quan trọng.”

…một cậu trai tham gia vào cùng.

“Souuu! Ông theo phe tôi ấy à?! Đúng như mong đợi từ người bạn thân nhất của tôi!”

“Im đê, đồ ngốc! Với lại, hãy làm gì đó với đám khói kia đi! Tất cả chúng, nhanh!”

Mặc dù cậu ấy gọi Kusama-kun là đồ ngốc thế nhưng cậu ấy không có xúc phạm Kusama-kun hay gì cả. Tôi biết là cậu ấy đang nói đùa. Thấy được tình bạn thân thiết không câu nệ gì nhau thế này làm tôi cảm thấy thật ghen tị… nhờ thế mà tôi nhận ra cậu ấy là người tuyệt vời thế nào. Song, cậu nom có vẻ…quen thuộc lắm. Và ngay khi tôi cảm thấy như thế thì tôi nghe thấy giọng nói của một cô gái.

“Sou-chan, để tớ giúp nữa!”

“Ồ, Kazuhi!”

Trái tim tôi nhảy cẫng lên vui sướng. Tôi hiểu rồi… cậu trai đó…chính là cậu bé ngày đấy. Chàng trai mà tôi thầm ngưỡng mộ hóa ra là cậu bé mà tôi từng thấy thuở xưa. Trái tim tôi bắt đầu đập rộn ràng trước cuộc gặp gỡ định mệnh này và lồng ngực tôi nóng rực cả lên. Nhưng…tỉ lệ cho cuộc gặp gỡ này là bao nhiêu phần trăm vậy? Đây có phải thứ mà người ta gọi là cheat không? Hay đây là kĩ năng ẩn mà tôi có được sau khi chuyển sinh? Trời ơi, tôi muốn nói chuyện với anh ấy quá. Nhưng mà anh ấy có thể nghĩ tôi thật kì lạ khi đột ngột đến bắt chuyện.

Sau khi suy nghĩ một lúc, tôi đành từ bỏ vì không có đủ dũng khí. Tuy vậy, không lâu sau đó tôi muốn thử đồ ngọt ở cửa hàng gần trường, đó cũng là nơi tôi thấy họ lần nữa. Tôi nhận ra đây là cơ hội tốt nhất để tiếp cận họ… Nhưng thành thật mà nói, tôi thực sự vô cùng lo lắng. Lo lắng về việc họ sẽ nghĩ tôi thật kì lạ khi đột nhiên đến bắt chuyện…hay là việc tôi biết tên của hai người họ. Ấy vậy, bọn họ chẳng có chút bận tâm hay gì cả mà nói chuyện với tôi như không. Dù cuộc nói chuyện diễn ra không lâu lắm…nhưng thực sự tôi đã rất vui.

Tuy vậy, niềm vui đấy kéo dài không được lâu. Lúc nhìn thấy cuộc trò chuyện giữa hai người và thấy được cô ấy bối rối vì một nụ hôn gián tiếp thì tôi đã mãn nguyện, với cả tôi cũng thể xen vào chuyện tình cảm giữa 2 người họ được cho nên tôi quyết định dõi theo họ từ xa. Hay…là tôi đã định thế.

“Cậu đang làm gì ở đây vậy?”

Thời gian thấm thoát trôi qua, và giờ tôi đã là học sinh năm ba. Trong lúc tôi đang ăn trưa trên chiếc ghế nhựa ở trên sân thượng thì anh ấy…Haruoka-kun thấy tôi.

“…Tớ chỉ đang ăn trưa thôi à. Ngọn gió nào đã mang cậu đến đây vậy? Tớ tưởng học sinh không được phép lên sân thượng chứ?”

“Chẳng là cái vòng cổ phép thuật Yousuke mua trên mạng bị một con quạ cướp cắp mất. Nên là tớ mượn chìa khóa từ giáo viên để lên đây tìm…Còn cậu thì sao? Cậu thực sự ngồi ăn trưa ở nơi cấm học sinh lên ấy à?”

“Tớ sử dụng mối quan hệ của bố mình để có được chìa khóa. Nhân tiện, thì cậu đang nói đến con quạ ở đằng kia phải không?” Tôi chỉ vào con quạ đang ngồi trên hàng rào sân thượng, miệng đang chóp chép chiếc vòng cổ sáng bóng.

“Ồ! Cảm ơn vì đã chỉ cho tớ. Biết ngay là nó sẽ lên đây mà…Nhưng tớ hơi lo về việc con quạ sẽ bay đi khi tớ tiến lại gần.”

“…”

Không nói một lời nào, tôi tạo ra một cơn gió mạnh bằng phép thuật, buộc con quạ phải nhả chiếc vòng cổ ra rồi chiếc vòng cổ đấy rơi xuống chỗ Haruoka-kun.

“Quả là một cơn gió tiện lợi nhỉ. Của cậu đây.”

“P-Phải…? Cảm ơn nhé.”

Haruoka-kun nom có vẻ hơi hoang mang về việc vừa xảy ra. Có lẽ anh ấy sẽ hoài nghi đôi chút, nhưng mà không đời nào anh lại nghĩ rằng là tôi sử dụng phép thuật đâu. Và dù anh không còn việc gì cần làm trên sân thượng nữa, anh ấy vẫn đứng đấy nhìn tôi.

“…Cậu thích ở một mình lắm sao, Suzuya?”

“…Đó không phải sở thích của tớ hay gì cả.”

Hay đúng hơn, tôi phải ở một mình. Bởi vì tôi là cá thể dị biệt ở thế giới này. Ấy vậy, hành động của Haruoka-kun lại lần nữa vượt xa những gì tôi dự đoán.

“Được rồi…Ờm, chúng tớ định đi ăn trưa, nên là nếu cậu ổn thì đi ăn trưa cùng không?”

Như thể là anh ấy đã nhìn thấu tâm hồn cô đơn của tôi vậy. Ấy thế anh ấy lại lúng túng gãi má sau khi nói vậy.

“Với cả, không chỉ có mỗi đám con trai không đâu. Bạn thuở nhỏ của tớ Amagase Kazuhi cũng ở đấy nữa. Cô ấy là người vô cùng tử tế và tốt bụng, và…”

Nói đoạn, Haruoka-kun bắt đầu liệt kê những điểm tốt về Amagase-kun. Tôi không ngờ anh ấy lại có thể thao thao bất tuyệt về người con gái khác trong khi đang có một cô gái trước mặt mình thế này. Anh ấy có vẻ là chưa nhận ra nhưng mà chắc chắn anh ấy có tình cảm với bạn thuở nhỏ của mình. Khi nhận ra điều đấy rồi thì tôi không thể ngừng mỉm cười.

Tôi quyết định sẽ không xen vào giữa hai người bọn họ, nhưng mà ý nghĩ ăn trưa với bạn bè thực sự quá sức hấp dẫn với tôi…Ăn trưa với bạn bè luôn là việc tôi hằng ngưỡng mộ. Trong lúc phấn khích quá mức, tôi đã lỡ chấp nhận lời mời đấy, đoạn Haruoka-kun gọi Amagase-san và Kusama-kun đến sân thượng sau đó chúng tôi cùng nhau ăn trưa.

“…Cậu đang ăn món gì vậy, Haruoka-kun? Nhìn có vẻ ngon nhỉ?”

“Ah, muốn thử miếng không? Người ta bán món này ở khu mua sắm đấy. Món croquettes ở đó là đỉnh của đỉnh luôn ấy.”

Nói đoạn, anh chia nửa chiếc croquette đó ra và đặt vào hộp cơm của tôi. Tôi nhìn chằm chằm vô nó một lúc trong lúc Haruoka-kun và Kusama-kun đang rôm rả nói chuyện.

“Hiếm khi thấy ông mang cơm hộp đi đấy, Sou!”

“Ờ, mẹ tôi mới mua một ít croquette từ chỗ người bán thịt ấy mà.”

Tôi nuốt nước bọt và đưa miếng croquette vào miệng.

“…Ngon quá…!”

Miếng khoai tây mỏng lát nhẹ nhàng tan chảy trong miệng tôi, tạo nên một hương vị đặc biệt làm vị giác của tôi thăng hoa. Chu choa, tôi sắp nghiện món này đến nơi rồi. Nhưng hơn thế nữa…được ăn trưa với người khác thế này đúng là làm cho thức ăn trở nên ngon hơn thật.

“Haha, nhìn kìa Suzuya ăn nó nhanh quá chừng luôn!

“Có vẻ như là cậu ấy rất thích món croquettes!”

Từ ngày đó trở đi, Haruoka-kun thường tìm đến tôi lúc tôi ở một mình. Nhờ vậy mà tôi đã có thể tìm được một nhóm bạn. Tôi thực sự vô cùng hạnh phúc. Họ là những người bạn đầu tiên mà tôi có kể từ khi tôi tái sinh ở thế giới này. Tôi yêu họ nhiều lắm. Thậm chí tôi còn đang kí học cùng một trường đại học với họ nữa cơ. Chúng tôi đã vô cùng thân thiết và lúc đó tôi chỉ mong rằng khoảng thời gian ấy sẽ tiếp tục mãi thôi.

—Tuy nhiên, tất cả đều kết thúc khi mà Amagase-san gặp tai nạn. Khi mới đầu nhận tin, tôi thực sự đã không tin nổi vào chuyện đó. Nhưng khi tôi đến phòng bệnh của cô ấy, tôi buộc phải chấp nhận sự thật đấy. Cô ấy nằm liệt giường, không thể tỉnh dậy dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Tôi muốn cứu cô ấy. Mong muốn đó bắt đầu ngập tràn trong lồng ngực tôi. Điều đầu tiên tôi nghĩ tới…đó chính sử dụng phép thuật của mình. Tuy nhiên, việc sử dụng mạng sống của người khác là điều cấm kỵ. Nếu như phép thuật thực sự có thể quyết định sự sống của người khác thì nó sẽ phá hủy sự cân bằng ở thế giới này và chuyện đấy có thể gây ra rất nhiều vấn đề nghiêm trọng.

Đấy là lý do tại sao phép thuật cứu mạng này có rất nhiều những điều kiện nghiêm ngặt. Đòi hỏi sự đền bù và một số bước làm vô cùng phức tạp để thực hiện. Chỉ cần thiếu một bước thôi thì phép đã không thể triển khai được rồi. Tất cả các bước làm đều có quy trình, quy tắc gắn liền với chúng. Và điều kiện để thực hiện là—

“Chỉ dành cho những người mong muốn được cứu…những người luôn luôn đấu tranh không bao giờ bỏ cuộc. Và để chứng minh được điều đó, họ cần phải thể hiện sự quyết tâm và ý chí của mình.”

Phép đấy không phải là thứ tiện lợi đến mức có thể cứu bất kỳ ai. Với lại tôi không thể cứu ai đó mà tôi thấy là phù hợp được. Để mà có thể cứu được hai người bọn họ, tôi phải đưa ra thử thách thật là khó để vượt qua và thấy được quyết tâm không bỏ cuộc của họ…Nhưng, liệu tôi được phép phá hủy luật lệ của thế giới này chỉ để cứu lấy người mà tôi vô cùng yêu quý không? Có lẽ y học hiện đại sẽ phát triển đến mức có thể cứu được cô ấy mà không cần tôi can thiệp vào.

Và giả sử tôi sử dụng sức mạnh của mình đi…Nếu như họ không thể vượt qua thử thách thì sẽ không có phép thuật nào xảy ra để cứu họ. Như thế thì thử thách đấy chẳng khác gì địa ngục trần gian cả. Thành thử tôi có đôi chút do dự. Tôi đã suy nghĩ về nó ngày này qua tháng nọ, lo lắng về việc thử thách đó có thể quá sức với bọn họ. Đến cuối cùng, tôi quyết định không mạo hiểm và quan sát sự việc diễn ra thế nào. Tuy vậy… khi mà tôi thấy Haruoka-kun trao nhẫn cho Amagase-san thì tôi đã chạm tới giới hạn của mình. Tôi muốn cứu bọn họ. Tôi muốn họ được cứu. Đó là lý do tại sao tôi đã gửi cậu ấy về quá khứ.

…Vào lúc đó, cô ấy đơn giản là mong muốn Haruoka-kun có được hạnh phúc bằng cách từ bỏ mạng sống của mình. Tuy nhiên, để cho phép đấy hoạt động thì người được cứu không được phép từ bỏ. Bất kể người thân thiết với cô ấy ước mong như thế nào thì cô ấy vẫn phải thể hiện quyết tâm của bản thân, nếu không thì tất cả sẽ đổ sông đổ bể hết. Thế nên… tôi muốn cô ấy xuy xét kĩ lại. Suy nghĩ thật kĩ về mong muốn từ bỏ mạng sống của mình để khiến Haruoka-kun hạnh phúc.

Ấy vậy, cô ấy lại chọn việc kết đôi tôi với Haruoka-kun lại. Vì cách đấy không hiệu quả vậy nên tôi đã quyết định xác nhận cảm xúc của anh ấy xem sao. Anh ấy nghĩ thế nào về việc đi cứu cậu ấy. Và, anh ấy lập tức chọn phương án cứu cô ấy. Với quyết tâm đó, thử thách mà tôi đưa ra cho họ…vòng lặp bắt đầu luân chuyển. Liệu họ có thể trụ vững bất chấp những sự việc sợ hãi và kinh hoàng xảy đến không? Liệu anh ấy có thể cưỡng lại được lời mời gọi…tuy ngọt ngào nhưng lại vô cùng hiểm độc của tôi hay không?

—Đây là một bài kiểm tra để xác nhận xem liệu anh ấy có phải là người xứng đáng…để tạo ra một phép màu không.

<><><><><><><><><>

“…Đấy là câu chuyện ở phía tớ. Giờ thì cậu đã biết hết tất cả mọi thứ rồi đấy, Haruoka-kun.”

Khi lấy lại được nhận thức, tôi nhận ra là bản thân đang đứng giữa cánh đồng hoa hướng dương. Đây là nơi tôi nhớ rõ nhất thời còn bé. Song, tôi lập tức nhận ra rằng nơi này không phải là thật. Hoa hướng dương nơi đây phát ra thứ ánh sáng mờ ảo và bầu trời được bao phủ bởi lớp sương lấp lánh. Nó tạo cảm giác giống thực vậy song lại không phải như thế…như thể chúng tôi ở một nơi nằm ngoài trái đất ấy. Ở nơi nằm giữa làn ranh mộng và thực. Ắt hẳn cô ấy đã tạo ra nơi này bằng sức mạnh của mình. Cô ấy—chủ nhân của giọng nói đó, người vừa tiết lộ ký ức của bản thân cho tôi—Suzuya Hotaru.

“…Tớ đã buộc cậu phải nếm trải địa ngục đó vô số lần. Tớ thực sự đã làm một việc vô cùng tàn ác với cậu. Tớ muốn dùng lí do vì đấy là điều kiện cần thiết cho phép thuật của tớ để bào chữa , nhưng… tớ không nghĩ vì thế cậu sẽ tha thứ cho tớ hay…”

“K-Khoan, chờ đã. Cậu làm vậy vì chúng tớ, phải không? Và giờ…Kazuhi có thể được cứu rồi đúng vậy chứ?”

“Điều đó…đúng, đúng là như vậy. Vì cậu đã vượt qua thử thách mà tớ chuẩn bị thế nên phép thuật đã được kích hoạt. Vận mệnh đã được thay đổi và Amagase-san sẽ không bao giờ phải trải qua bất cứ bi kịch như vậy nữa. Và tất nhiên, đứa trẻ mà cô ấy đã cứu không bị thương. Nhưng…kể cả vậy…thứ mà tớ đã làm…”

“Khoan đã. Cậu nói thật sao?! Kazuhi ổn rồi đúng không?!”

“Ừ-Ừm. Thật đấy.”

“Vậy…Vậy thì, tớ biết ơn cậu nhiều lắm, Suzuya. Cảm ơn cậu rất nhiều vì đã cứu Kazuhi.”

Đôi mắt Suzuya mở to. Như thể là cô ấy không ngờ tôi sẽ nói lời cảm ơn. Như thể cô ấy đang chuẩn bị tinh thần để nhận lời mắng chửi vậy.

“…Không, người đã cứu Amagase-san là cậu. Đó là bởi vì cậu đã không bỏ cuộc. Và…"

“Và?”

“…Tớ mới là người cần phải cảm ơn cậu. Amagase-san là người bạn vô cùng quan trọng của tớ. Những tai nạn xảy ra ở các vòng lặp đều là do phép thuật của tớ cả. Tuy nhiên, tai nạn đầu tiên xảy đến…thực sự là do sự sắp đặt của định mệnh. Theo lẽ thông thường…cô ấy sẽ không bao giờ có thể tỉnh dậy nữa. Nhưng bởi mong ước của cậu đã truyền tải được tới tớ, thế nên tớ đã để cậu mượn lấy sức mạnh của mình. Tớ không thể tự mình cứu cô ấy được. Vậy nên…tớ biết ơn cậu rất nhiều, Haruoka-kun.” Cô ấy nhìn tôi với đôi mắt đẫm nước.

Nó làm tôi cảm thấy hơi áy náy thành thử tôi đành gãi má và nhìn ra chỗ khác.

“C-Chà, thật vinh dự làm sao khi được nghe những lời như vậy ha? Nhưng mà tớ vẫn chưa thực sự nuốt trôi được sự thật tất cả chúng đều là do phép thuật hay là việc cậu là phù thủy.”

Thế giới khác… và sức mạnh của phép thuật. Thứ sức mạnh đấy đã cho phép chúng tôi quay về quá khứ và tạo ra các vòng lặp. Giờ nghĩ lại, khi mà tôi bắn đổ Mon-chan tại lễ hội mùa hè, ắt hẳn cô ấy đã dùng phép thuật của mình để làm nó rơi xuống. Đúng thật là khó tin vô cùng, song tôi lại không có chứng cứ để bác bỏ điều đó.

“Ừm…tớ nên giải thích phần này một chút. Trong lúc Amagase-san du hành thời gian, ký ức của Amagase-san ở đại học đã bị ghi đè vậy nên Amagase-san ở cao trung sẽ không có bất kỳ nào về quãng thời gian đó. Tuy nhiên, trong lúc cậu đang du hành thời gian trải qua các vòng lặp, thì tớ đã tạo ra thế giới huyễn tưởng nhốt linh hồn cậu lại ở đó. Đó là lý do tại sao cậu sẽ giữ lại những ký ức đấy, Haruoka-kun…” Cô ấy nói với vẻ mặt tối sầm. “Thử thách đó…chắc hẳn khiến cậu phải khổ sở nhiều lắm, đúng không?” Cô ấy cố để giữ bình tĩnh nhưng giọng nói lại tỏ rõ vẻ run rẩy.

Dù đấy là điều kiện tiên quyết để cứu chúng tôi, nhưng mà cô ấy thật sự không muốn chúng tôi phải nếm trải địa ngục như thế.

“Nhưng mà…sự hiện diện của cậu ở các vòng lặp thực sự đã giúp tớ rất nhiều đấy. Cậu vẫn luôn luôn ủng hộ tớ mà.”

Tôi muốn cô ấy rũ bỏ cảm giác tội lỗi bên trong nhanh nhất có thể thế nên tôi đã nói vậy. Dù sao thì đấy cũng không hẳn là nói dối. Suy cho cùng, khi tôi đánh mất bản thân và rơi vào tuyệt vọng thì cô ấy vẫn luôn ở đó.

“Chà, giờ thì tớ nhận ra tất cả đều là diễn để phục vụ cho lợi ích của thử thách, nhưng nói thật thì cậu diễn quá tốt. Cậu thực sự đã làm trái tim tớ rung động đôi lần đấy.” Tôi nói với tông giọng đùa cợt, vui vẻ.

Bởi vì tôi vẫn có thể cười đùa như vậy thế nên là tôi không muốn cô ấy cảm giác tội lỗi nữa.

“…Ừm, đó đúng là việc cần thiết và quan trọng để kích hoạt phép thuật của tớ, đó là lý do vì sao tớ nói những lời ngon ngọt như vậy. Tuy nhiên… đây cũng là điều mà tớ nghĩ.”

“Ý…cậu là sao?”

“Những người có thể được cứu bởi phép thuật của tớ là những người không bỏ cuộc trước nghịch cảnh. Nhưng mà, làm sao mà tớ có thể trách những người đã bỏ cuộc được? Tớ có quyền gì để phán xét họ.”

“…Suzuya?”

“Sở hữu một trái tim kiên cường, bất khuất dù thử thách có khó khăn thế nào…đấy chắc chắn sẽ là kết thúc có hậu cho họ. Tuy nhiên, nếu ai đó đầu hàng trước nỗi đau và chọn một hướng đi khác… tớ không muốn gọi đó là kết thúc tồi tệ.”

Tôi nhớ đến lần bọn tôi trò chuyện về phim ảnh. Liệu bạn có thể gọi đó là kết thúc có hậu nếu như người mà mất đi ai đó bản thân trân quý nhất, tìm được hạnh phúc bên ai đó khác? Cá nhân tôi cũng không nghĩ đó là hướng đi sai lầm. Trốn chạy, bỏ cuộc…hay thậm chí đúng hay sai, chẳng điều gì trong số chúng tồn tại cả. Đó chỉ là một trong số hàng vạn hướng đi bạn có thể chọn. Lựa chọn ai đó khác chắc chắn cũng có thể dẫn lối tới hạnh phúc. Tuy nhiên… đó không phải là tương lai mà tôi đã chọn.

“…Suzuya…”

Đây là… cuộc đời thứ hai của cô ấy. Cô đã mất mạng ở thế giới trước, giờ thì lại lạc lõng ở thế giới này. Hẳn là cô ấy đã phải trải qua rất nhiều điều mà tôi thậm chí còn không thể vờ như mình hiểu được. Vậy nên cô ấy mới có thể nói những lời như thế.

“Nhưng…đúng thật là kỳ quặc khi nghe tớ nói về con người nhỉ?”

“Tại sao chứ? Chẳng có kỳ gì đâu. Dù cậu có là gì đi chăng, cậu vẫn là Suzuya mà.”

Cô ấy chớp mắt nhìn tôi, nhưng…không hiểu sao nom như kiểu cô ấy tiên liệu được những lời tôi nói ấy rồi cô mỉm cười.

“…Cậu biết không, Haruoka-kun? Tớ không biết liệu bây giờ tớ có quyền gọi mình là con người hay không. Bởi vì… tớ khác với con người ở thế giới này. Cũng có lúc tớ cảm thấy sợ hãi và cô đơn. Lý do tớ không thể kết bạn với ai…có lẽ là tại tớ đã xây dựng bức tường ngăn cách bản thân với mọi người xung quanh. Nhưng…” Cô ấy nói tiếp với gương mặt tươi tắn, tựa như làn gió nhẹ thoang thoảng lướt qua bầu trời mùa hè. “Dẫu vậy, bây giờ tớ sẽ trở thành con người bình thường.”

“Cậu sẽ trở thành…con người bình thường?”

“Cái giá phải trả để sử định phép thuật cứu mạng là…tớ sẽ không thể sử dụng phép thuật nữa.”

“?” Tôi tỏ rõ vẻ hốt hoảng, không biết trả lời ra sao.

Cô ấy nói ra điều đó một cách vô cùng hờ hững, song những lời nói đó như thể là phát hiện ra điều gì đó lớn lao vậy.

“T-Tại sao chứ… Có phải là do thử thách mà chúng tớ trải qua là chưa đủ không?”

“Thử thách là thử thách, nhưng cái giá phải trả lại là phạm trù khác. Cũng giống như điều kiện người muốn được cứu là phải thể hiện sự quyết tâm còn bên thi triển phép phải đồng ý với hậu quả mà nó mang lại… Điều đó chứng tỏ tại sao phép này lại đặc biệt đến vậy… khi mà nó nằm rất gần với ngưỡng cấm.”

“… Không phải cái giá cậu phải trả là quá lớn sao…?”

“Tất cả sức mạnh mà tớ có từ trước đến giờ… sẽ biến mất. Đúng thật, là tớ có đôi chút lo lắng. Nhưng kể cả vậy…”

Khuôn mặt cô ấy không có chút nuối tiếc nào. “ Tớ muốn cứu hai người. Dù cái giá phải trả là gì đi chăng nữa…đó là con đường mà tớ đã chọn.” Cô ấy mỉm cười dịu dàng…song nụ cười đó tan biến dần. “Nhưng…Haruoka-kun này…tớ thực sự…đã cố gắng rất nhiều đấy…”

Cô ấy nắm vào tay áo tôi. Cánh tay cô ấy run lẩy bẩy, như là một đứa trẻ lạc lối cầu mong được dẫn đường vậy.

“Giờ tớ…khóc được không?”

Những lời đó giúp cô ấy chắt lọc đi tất cả— Thì, ít nhất là một số cảm xúc dồn nén bên trong cô.

“Ừm…Tất nhiên rồi.”

“…!”

Tựa như con đập bị vỡ, nước mắt cô ấy bắt đầu tuôn ra.

“…Tớ…Tớ sợ. Thực sự vô cùng sợ hãi. Tớ vô cùng kinh hãi mỗi khi vòng lặp mới được bắt đầu. Rằng trái tim cậu có thể đổ vỡ bất cứ lúc nào. Rằng tớ sẽ làm gì khi thất bại. Rằng chỉ một sai lầm nhỏ thôi... sẽ khiến cho hai người phải trải nghiệm địa ngục đấy mãi mãi. Tớ ngày càng nghi ngờ khả năng khiến hai người cậu hạnh phúc. Nhưng…tớ rất yêu hai người cậu…vậy nên tớ đã cố gắng rất nhiều. Tớ thực sự đã cố gắng rất nhiều, mặc dù nó đau đớn vô cùng…”

“Ừm. Cảm ơn cậu, Suzuya.”

“N-Nhưng…tớ đã bắt cậu phải…trải qua quá nhiều…”

“Cậu sai rồi. Cậu luôn cố để cứu chúng tớ mà. Tớ không biết chuyện thực sự đã xảy ra…chỉ trút giận lên người đã tạo ra vòng lặp…Tớ xin lỗi. Cậu chẳng làm chuyện gì sai cả.”

“Đúng vậy đấy…Tớ luôn…cố gắng để cứu cậu…Nhưng, thấy hai người cậu đều cầu mong đối phương có được hạnh phúc…tớ cảm thấy ganh tị vô cùng…Và kể cả vậy, tớ vẫn yêu hai người cậu vô cùng…tớ chỉ rất mừng…!”

Hiện giờ, tôi đang học cao trung còn cô ấy thì đang học đại học. Ấy vậy mà, lúc này cô ấy lại đang khóc như một đứa trẻ, tôi thực sự không biết phải hành xử thế nào cho nó hợp lý cả. Cuối cùng thì tôi đành nhẹ nhàng xoa đầu cô. Rồi cô ấy tiếp tục vùi mặt vào lồng ngực tôi và khóc. Suzuya, khi vòng lặp bắt đầu, cậu đã hỏi tớ điều này đúng không?

—…Cậu đã bao giờ nhìn thấy bong bóng chưa bao tan biến chưa?

Và đúng như cậu nói, không có bong bóng mà sẽ tồn tại mãi mãi cả. Tuy nhiên…con người không phải bong bóng. Thế nên chúng ta sẽ không tan biến. Nhưng…bao nhiêu lâu đã trôi qua rồi? Bầu không khí nơi đây mang lại cảm giác xa lạ, không giống thực chút nào, và vì không gian cứ liên tục đóng băng làm tôi có cảm giác như thể thời gian đã dừng lại vậy. Cuối cùng, cô ấy dường như đã giải phóng toàn bộ những cảm xúc tồn động bên trong. Đoạn cô ngẩng đầu lên và gạt đi những giọt nước mắt. Cùng lúc đó, tôi có thể cảm thấy rằng không gian nơi đây bắt đầu rung chuyển. Có vẻ như cuộc trò chuyện của chúng tôi tiến vào hồi kết rồi. Cô ấy sẽ mất đi sức mạnh của bản thân và trở thành người bình thường…Không, không hẳn là như vậy. Cô gái đứng trước tôi đây…đã khóc vì người bạn của mình…cô cũng chỉ là một cô gái có tấm lòng nhân hậu mà bạn có thể tìm thấy ở bất kì đâu thôi.

“…Haruoka-kun, đây là thỉnh cầu cuối cùng của tớ. Người đã bắt cậu trải qua tất cả các vòng lặp kia…là tớ ở tương lai. Vậy nên tớ học ở cao trung… chắc chắn sẽ không nhớ bất kì thứ gì về chuyện kia cả.”

“Ừm”

“Và dù vậy… cô ấy vẫn yêu hai người cậu vô cùng.”

“Ừm”

“Thế nên…tớ sẽ thực sự rất vui nếu hai cậu sẵn lòng làm bạn với tớ lần nữa đấy.”

“Cậu đang nói cái quái gì vậy?”

Không gian nơi đây sắp đóng lại rồi. Suzuya ở đại học và tôi ở cao trung sẽ sớm phải nói lời từ biệt. Rồi chúng tôi sẽ quay lại dòng thời gian tương ứng của mình. Tôi ngay tức khắc hiểu được điều đó. Vòng lặp, du hành thời gian tất cả đã kết thúc. Và tôi phải quay lại nơi mình thuộc về. Đó là lý do tại sao…tại thời khác cuối cùng này, tôi giơ ngón tay cái lên và mỉm cười rạng rỡ. Điều tôi vừa nói vô cùng sến súa và có đôi chút khuôn mẫu, nhưng mà tất cả sẽ ổn nếu có một cái kết có hậu làm lý do hậu thuẫn, đúng không nhỉ?

“Chúng ta chẳng cần phải trở thành bạn lại lần nữa đâu. Bởi vì chúng ta đã là người bạn thân thiết nhất rồi, Suzuya à!”

Cô ấy đã phải trải qua bi kịch. Mất mạng ở thế giới khác. Và được tái sinh ở thế giới này trong khi vẫn giữ được sức mạnh. Đây chính là cái kết cho câu truyện của cô ấy. Bởi vì tôi…Bởi vì cô ấy muốn cứu chúng tôi, cô đã hi sinh sức mạnh của mình. Cô ấy đã mất tất cả mọi thứ. Ấy vậy mà—cô ấy lại trông hạnh phúc vô cùng.

<><><><><><><><>

Khi có lại được nhận thức, tôi nhận ra là bản thân đang nằm trong phòng ngủ của mình. Tôi lập tức bật dậy kiểm tra ngày tháng ở điện thoại của mình… chiếc điện thoại nằm kế tôi là cái tôi dùng hồi cao trung vậy nên tôi liền biết là. Tôi đã quay trở về dòng thời gian—nơi tôi đang học cao trung năm nhất. Ngày mà tôi kiểm tra ở điện thoại trùng với ngày diễn ra lễ hội hè nhưng lúc này đã là đêm. Theo những gì bố mẹ tôi nói, thì hình như tôi đã ngất ở công viên thấy thế Kazuhi liền điện cho bố mẹ tôi đoạn bố tôi đến và ẫm tôi về phòng. Họ đã vô cùng lo lắng đến độ suýt thì gọi cứu thương nhưng tôi đã kịp ngăn họ lại bằng lý do “Đám đông làm con ngộp quá thôi ạ.”

Thực sự thì tôi muốn phóng thẳng ra khỏi nhà để gặp Kazuhi cơ, nhưng cơ thể tôi nặng như chì và không thể chuyển động theo ý tôi muốn. Đây có lẽ là hậu quả sau cuộc nói chuyện đó. Dù sao thì không lâu trước đó, ý thức của tôi còn không ở cơ thể này nữa mà. Đó là lý do tại sao tối hôm đó tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy tôi nhận ra sự mệt mỏi gần như đã biến mất vì tôi có thể cử động cơ thể một cách bình thường. Tuy vẫn rất đau song có thứ còn quan trọng hơn. Tôi mặc trên mình bộ đồng phục, bước ra khỏi nhà thì thứ chào đón tôi là bầu trời trong xanh của mùa hạ, và— Kazuhi đứng chờ trước nhà chờ tôi. Đó là Kazuhi ở học cao trung, người mà tôi biết rất rõ.

“Sou-chan”

Cô ấy nhìn và gọi tên tôi. Chỉ vậy thôi…cũng làm tôi hạnh phúc và xúc động vô cùng rồi.

“Sou-chan, cậu biết đấy…tớ không nhớ bất cứ chuyện gì xảy ra ngày hôm qua nên tớ cảm thấy hơi chút bối rối, nhưng mà…thấy được gương mặt cậu lúc này…tớ nghĩ tớ hiểu rồi. Cậu đã cố gắng rất nhiều…vì thứ gì đó phải không? Nó làm tớ có cảm giác việc chúng ta có thể nói chuyện được như này…chẳng khác gì phép màu cả.”

Du hành thời gian đã kết thúc rồi, Kazuhi lúc này sẽ không có bất kì ký ức nào của Kazuhi trong tương lại. Ấy vậy mà, ánh mắt cô ấy dịu dàng vô cùng tựa hồ những tia sáng ấm áp sưởi ấm cho tôi.

“…Sou-chan…”

Và rồi, nước mắt lăn dài trên đôi gò má cô. Tôi đã thấy cảnh này rất nhiều lần rồi, nhưng…bây giờ, có thể là cô ấy đang khóc…nhưng mà cô ấy cười. Một nụ cười tràn đầy hạnh phúc.

“H-Hả? Sao tớ lại khóc vậy ta? Lạ thấy đấy…X-Xin lỗi, nước mắt tớ cứ không ngừng tuôn ra. Nhưng mà…không phải là tớ khóc vì buồn hay gì đâu nha!”

“…Ừm, tớ biết mà.”

Tôi cũng cảm thấy như vậy nên là tôi cũng không thể dừng khóc. Nước mắt chúng tôi dần rơi xuống làm ướt phần đất bên dưới. Nhưng, chẳng có gì trong số chúng đáng bận tâm cả. Tôi sẽ ngoảnh đi đâu. Nếu không thì tôi sẽ không thể thấy được gương mặt của cô gái mà tôi yêu nhất mất. Tôi sẽ không bao giờ ngoảnh đi trước kết quả mà tôi cuối cùng cũng đạt được đâu. Tất cả niềm hạnh phúc và sự vui mừng làm đầu óc tôi trở nên trống rỗng.

“Tớ…Tớ vô cùng hạnh phúc…Được ở bên cạnh cậu thế này…Tớ thật sự vô cùng…hạnh phúc…”

“…Tớ cũng vậy. Tớ cũng vậy, Kazuhi.”

Không thể ngăn được dòng cảm xúc của bản thân, tôi ôm chặt lấy Kazuhi. Thay vì xấu hổ, tôi muốn cho cô ấy biết rằng tôi sẽ không bao giờ buông bỏ cô ấy một lần nào nữa.

““W-Waaaaaah! S-Sou-chan…Tớ thực sự…rất rất hạnh phúc…”

“Ừm…Ừm.”

Tôi đã muốn làm điều này lâu lắm rồi. Tôi muốn mọi chuyện như này mãi mãi. Và từ giờ trở đi, điều đó là có thể.

“Tớ thực sự rất hạnh phúc khi có cậu ở bên, Kazuhi.”

Truyện Chữ Hay