“Um, cậu có muốn ăn gì không? Nếu không thì cũng ổn thôi. Chỉ là tôi tọc mạch, nên nếu cậu không thích, tôi sẽ về nhà.”
Nghĩ kỹ lại thì, sẽ là hoàn toàn bình thường nếu tôi bị tố cáo là một tên biến thái, bởi tôi, một học sinh cao trung, đã xông vào nhà của một cô gái đang trong bộ đồ ngủ.
Nhưng tôi nghĩ rằng cả hai đứa đều đang không suy nghĩ hợp lý vào lúc này.
Shimokawa cố nén giọng nói yếu ớt lại.
“Um, thế omurice có được không?” Cô ấy nói.
Cổ họng tôi khô khốc, nên là chẳng có lời nào cất lên. Tất cả những gì tôi có thể làm là một cái gật đầu nhẹ.
■■■
Tôi,
Fuyuki Kamikawa, tới từ một tỉnh ở phía Bắc Nhật Bản. Dù đã ở nơi đây một năm, tôi vẫn chưa quen được nơi không có tuyết như ở đây.
Do hoàn cảnh, nên tôi đã tới đây để học cao trung, nhưng vì kỹ năng sống nghèo nàn của tôi, tôi chẳng thể tham gia vào nhóm bạn nào.
Kết quả là bạn cùng lớp chỉ chào hỏi tôi. Ở trường, người nói chuyện
nhiều nhất với tôi chính là Yayoi-sensei. Khi đi làm thêm, thì là quản lí và vợ chú ấy. Còn lại, tôi giao tiếp rất ít, chỉ ở mức trao đổi vài từ là nhiều.
Tôi đã quyết định theo học ở ngôi trường này vì tôi nghĩ ở đây có ký túc xá để ở, nhưng ký túc xá đã đóng cửa vào năm ngoái. Điều này quá bất ngờ, nên tôi chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài tự sống một mình.
Đó là lý do tôi có khả năng làm
omurice, nhưng, không như thường lệ, giờ tôi phải nấu trong nhà cô gái tôi vừa mới quen…Tôi ko nghĩ bạn cần đoán xem điều gì sẽ xảy ra đâu, bởi tôi là một nam sinh trung học sống một mình mà. Yayoi-sensei à, cái thể loại trò chơi trừng phạt gì vậy trời?
Mặc dù tôi đã mượn căn bếp, nhưng kết quả lại là một mớ hỗn độn.
Cơm bị khê một chút, còn trứng thì không ra hình gì.
Phần trứng bị bong ra, khiến cho phần cơm bên trong ko dc bọc hoàn toàn.
“U-Um, tôi nghĩ mình sẽ đi mua vài thứ ở cửa hàng tiện lợi—”
Với vẻ mặt khó hiểu, Shimokawa nghiêng đầu.
“Tại sao, trông ngon mà? Cậu đã làm cho tôi, nên giờ cậu cũng nên làm cho bản thân cậu nữa.
“Huh? Làm cả cho tôi á?”
Shimokawa gật đầu.
“Và khi cậu nấu xong, hãy ăn cùng nhau. Oh.... nhưng nếu cậu không thích, thì không cần đâu.”
Cô ấy cúi đầu.
Đây chính là cơ hội để tôi chuộc lỗi. Hãy làm tốt hơn vào lần này để dành nó cho Shimokawa nào.
Quên đi mục đích ban đầu, tôi lại nhấc chảo lên lần nữa.
■■■
Sao lại thành ra thế này cơ chứ….
Tôi chùng xuống, cảm thấy chán nản.
Cơm thì bị khê hơn trước còn trứng thì bị xé toạc hoàn toàn.
Sao tôi cố trả thù chính mình thế này…
Kể cả khi đây không phải lần đầu tiên tôi làm omurice…
Tôi muốn viện cớ với Shimokawa rằng tôi sẽ nấu tốt hơn khi ở nhà, nhưng tôi đã do dự vì như thế thật đáng thương.
Ngay từ đầu, hà cớ gì mà tôi lại làm omurice trong nhà cô gái tôi vừa quen cơ chứ. Tôi đang ở trong một cuốn Light novel à? Không đời nào một người bình thường lại làm thế này đâu. [note47352]
“Tôi nghĩ cậu đã để quá lửa. Nhưng trông vẫn ngon lắm, cậu biết mà?”
Dù vẫn trông không ổn lắm, Shimokawa đã dùng sốt cà chua vẽ ‘yuki❤️’ lên trên omurice .
Cô ấy khá khéo tay đấy chứ.
Sau đó, cô ấy định vẽ tiếp trên đĩa của tôi, nhưng tay cô ấy ngừng lại. Shimokawa nhìn chằm chằm vào mặt tôi.
“Hm?”
“Xin lỗi. Dù chúng ta học cùng lớp, nhưng tôi không nhớ cậu rõ lắm…”
Mắt cô ấy sụp xuống.
“Không, không, tôi không đến từ đây, nên là bình thường rằng cậu không biết tôi mà.”
“Oh, thật sao?”
Biểu cảm của cô ấy trông có một chút ngạc nhiên xen lẫn nhẹ nhõm.
Thật đáng yêu.
“Tôi ko có đáng yêu đâu.”
Có vẻ như suy nghĩ của tôi bị lộ ra rồi. Tôi đang nói cái gì với người vừa mới quen thế này. Để đưa mọi chuyện về đúng hướng, tôi nói cho cô ấy tên tôi.
“Kamikawa. Tôi là
Fuyuki Kamikawa.”
“Fuyuki-kun…”
Shimokawa nhanh nhẹn vẽ ‘fuyu❤️’ lên trên phần trứng bị rách. Tôi cảm thấy xấu hổ một cách kỳ lạ khi có một cô gái làm như vậy.
Có lẽ quá mệt với việc vẽ, cô ấy ngồi xuống và thở dốc.
“Oi, cậu ổn chứ?”
“Ehehe, có lẽ tôi quá sức rồi chăng?”
Cô bẽn lẽn cười mỉm.
“Nếu không phải vấn đề gì to tát, thì ổn thôi nhưng…”
Tôi cảm thấy khá nhẹ nhõm.
“Cậu biết không, ăn cùng với ai đó khiến tôi hạnh phúc. Thật sự thì được ăn đồ ăn người khác nấu cho mình khiến tôi còn hạnh phúc hơn nữa”.
“Xin lỗi, tôi biết tôi đã ra vẻ, nhưng tất cả mớ hỗn độn này đều là do tôi gây ra.”
“Chúng ta đâu thể biết được hương vị của món ăn như thế nào nếu không nếm thử, cậu biết mà?”
“Tôi chắc chắn, kể cả không cần thử, chỉ cần trông chúng như thế nào thôi.”
“Và sau đó tôi sẽ nếm thử và nêu cảm nghĩ cho cậu.”
Shimokawa nhấc thìa của cô ấy lên.
“—Itadakimasu.”
Giọng của tôi theo sau Shimokawa, và sau đó cả hai giọng nói chồng lên nhau.
Tôi nếm thử một thìa đầy. Chà, không hẳn là không ăn được, nhưng món cơm đã bị cháy khá tệ.
“Chà, ngon thật đấy.”
Shimokawa cười mỉm đầy ngọt ngào.
“Đừng phá hỏng dạ dày của cậu đấy, okay.”
“Ý tôi là, ngọn lửa thực sự đã đốt cháy món này nhỉ…”
“Nó bị cháy đấy, heh,”
Có lẽ bởi câu nói kì lạ của tôi, Shimokawa bắt đầu cười khúc khích. Rồi tôi cũng cười theo cô ấy luôn—Và tới khi này, tôi mới nhớ những gì Yayoi-sensei đã nói.
■■■
“Shimokawa-san từng rất căng thẳng khi đối mặt với nhiều người, khiến em ấy thỉnh thoảng thở dốc. Hãy cẩn thận về điều đó.”