[note47345]
Tôi thở dài, tự hỏi sao mọi chuyện lại như này. Chà, cũng chẳng có ích gì đâu. Đã quá muộn để tôi quay đầu rồi.
Tôi nghĩ vậy trong khi thở dài lần nữa.
Sao tôi lại đang làm omurice á? Tôi cũng đang khá hoảng, nên tôi hít thở sâu. [note47347]
Tôi ấn tượng nửa vời với chính bản thân mình, rằng dù tôi không hứng thú với việc tự nấu ăn cho mình, nhưng có vẻ tôi có động lực để nấu cho người khác.
Hãy quay ngược thời gian một chút nào.
■■■
“Gì cơ ạ?”
Ngay khi cô ấy vừa mở miệng, tôi bắt đầu tự hỏi cô ấy nói cái quái gì vậy trời.
Tôi đã bị gọi đến phòng hướng dẫn học sinh mà chẳng biết gì, và điều này đã gây ra một vài rắc rối cho tôi. Thành thật mà nói, tôi đang thấy khá mệt mỏi.
“Khoan đã, chẳng phải đó là việc của cô sao, Sensei?”
“Fuyuki Kamikawa-kun, điều mà em vừa nói hoàn toàn chính xác. Dĩ nhiên, là một giáo viên, cô cũng đã thử vài cách, em biết mà?” Giáo viên chủ nhiệm lớp tôi Yayoi Natsume nói như vậy trong khi thở dài đầy lo lắng.
Tôi nghĩ có lẽ như thế thật. Giáo viên này là một người nghiêm túc. Thậm chí vài lần cô ấy còn nghiêm túc quá mức cơ. Tôi biết cô ấy có nhiều việc cần giải quyết, do đó ban đầu tôi đã muốn giúp cô.
—Nhưng lần này, dường như điều đó đã phản tác dụng với tôi.
“Cô đã nói chuyện với chồng mình, và anh ấy bảo cô nên nhờ giúp đỡ. Cô đồng ý với điều đó. Anh ấy cũng nói rằng một giáo viên sẽ không đủ khả năng giải quyết việc này. Anh ấy luôn cho
cô những lời khuyên tốt, là một điểm mà cô yêu ở–”
“Sensei, tem tém lại chút đi.”
Yayoi-sensei là một người rất nghiêm túc, nhưng khi nhắc đến tình yêu của cô, cô ấy không thể ngừng việc nói về chồng mình. Vì thế, lớp tôi từng trở nên rối tung vài lần. Đó là lý do tôi đã vô thức dừng cô ấy lại. Không đời nào tôi lãng phí thời gian quý báu của mình cho mấy lời luyên thuyên của Sensei.
“Em chắc chắn chồng Sensei rất tuyệt vời, nhưng giờ cô có thể nói cho em về Shimokawa được không?”
“Oh, chắc chắn rồi. Xin lỗi nhé. Về Shimokawa-san..”
“Yeah”
Tôi khẽ gật đầu.
Tôi chưa từng gặp Shimokawa lần nào kể từ khi chúng tôi lên năm hai. Ngay từ đầu, tôi không phải là người thích giao lưu, nên tôi chẳng mấy hứng thú về việc đã xảy ra với cô ấy, nhưng tôi nghe rằng cô ấy đã ngừng tới trường từ giữa năm nhất.
“Có vẻ nguyên nhân là do bắt nạt…”
“Gì vậy?”
Tôi choáng váng trước câu nói bất ngờ. Giọng sensei cũng nghiêm nghị hơn. Một đặc điểm ở ngôi trường này là hầu như học sinh theo học đều ở tỉnh, và đều cùng học chung trường tiểu học và sơ trung trước khi theo học tại đây. Người từ tỉnh khác như tôi khá là hiếm.
Nói cách khác, các nhóm bạn đều đã hình thành từ trước, và chẳng có chỗ cho một đứa ở ngoài cuộc như tôi tham gia.
Dù sao thì, tôi lại thấy vui vì tôi nghĩ việc tương tác với người khác thật phiền phức.
“Hầu hết giáo viên không biết nguyên nhân là gì, còn người biết thì nói ‘Điều đó không quá quan trọng đâu.’ Tuy nhiên cô nghĩ điều này mới là quan trọng nhất”
Yayoi-sensei thở dài nói.
“Cô đã thử đến thăm em ấy vài lần, nhưng cô không thể khiến em ấy gặp cô.”
“Vậy chẳng phải cũng vô ích nếu em đi sao?”
“Thật ra, mọi chuyện dường như có nguồn gốc sâu xa. Cô vẫn chưa rõ một chút, nhưng theo như cô biết được, điều này đã bắt đầu từ trước khi em ấy vào cao trung.”
“Hm?”
“ —Dường như mọi chuyện bắt nguồn từ khi em ấy học tiểu học, nên có lẽ em ấy không còn
tin tưởng vào giáo viên, những người chẳng giải quyết được vấn đề, cũng như bạn cùng lớp của em ấy nữa. Ít nhất là như vậy.”
“....”
“Nên cô đã suy nghĩ, và kết luận rằng em sẽ là người phù hợp, bởi Shimokawa chưa từng gặp em trước đây.”
“Haa..”
“Và em cũng giúp chúng tôi khá nhiều nữa.”
“Thì, em thuộc câu lạc bộ về nhà và không có công việc nào mà, nên em có thời gian rảnh.”
“Đó cũng là lý do cô muốn em giúp cô.”
“Dù sao đi nữa, sau khi lắng nghe, càng khó hơn với em để từ chối.”
Tôi đã bực bội và định phàn nàn nhiều hơn, nhưng sự tận tâm của Yayoi-sensei đã khiến tôi cảm động.
“Chà, có thể em không làm được gì đâu, nên mong cô đừng kỳ vọng quá nhiều.”
“Dĩ nhiên. Cô chắc chắn sẽ hỗ trợ em, nên đừng lo lắng!”
Tôi nghĩ bạn có thể nói rằng tôi đã vướng vào mớ hỗn độn này.
■■■
Tôi bất ngờ vì nhà cô ấy rất gần nhà tôi.
Khi tôi bấm chuông, không có phản hồi nào.
Thiết nghĩ đúng là địa chỉ này rồi mà nhỉ?
Tôi nhìn vào tập tài liệu, và một giọng nói yếu ớt của một cô gái đáp lại từ intercom.
“...Vâng..?”
“Oh, um, Shimokawa-san? U-uh, rất vui được gặp cậu?.”
Sao tôi lại nói như đang hỏi thế này? Sau này, khi tôi nghĩ về khi ấy, tôi tự hỏi sao mình lại lo lắng đến vậy. Cảm giác như tôi đang tsukkomi chính tôi của quá khứ vậy.
Cánh cửa mở ra một cách chậm rãi.
Một cô gái với bộ đồ ngủ màu hồng từ từ đưa tay ra ngoài.
Mặt cô ấy nhợt nhạt một cách kì lạ.
“Shimokawa-san?”
“Tôi-, Tôi ổn. XIn lỗi vì cậu phải làm việc này cho người như tôi.”
Đầu gối của Shimokawa Yuki bất thình lình khuỵu xuống, và cô ấy ngã gục.
Theo bản năng. tôi liền vứt tập tài liệu và đỡ lấy Shimokawa.
“Huh?!”
“Cậu ổn không đấy?”
Ngay khi vừa nói, tôi nhận ra mình đang quá gần cô ấy, và má tôi đỏ bừng lên. Đây không phải là quấy rối tình dục đâu nhỉ?
“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi. Tôi ổn. Xin lỗi, xin lỗi, tôi xin lỗi–”
Có vẻ cô ấy nghĩ đã làm tôi bị đau, nên cô bắt đầu xin lỗi hết lần này đến lần khác. Tôi liền kéo cô ấy vào lòng, ôm cô ấy như ôm một đứa trẻ. Tôi nhớ rằng cháu trai tôi đã ngừng khóc khi tôi làm thế này. Tôi sẽ suy ngẫm liệu đây có phải cách để dỗ dành một nữ sinh cao trung.
“Tôi rất xin lỗiiiiii—”
“Cậu không phải xin lỗi đâu. Và trông cậu có vẻ không khỏe, nên giờ cậu nên vào nhà nghỉ ngơi đi.”
Ngay khi tôi vừa dứt lời, dạ dày của của cô ấy đã “biểu tình” một tiếng ‘Guu’ đáng yêu.
“Huh?”
Shimokawa ngồi ở lối vào, ôm bụng của chính mình. Mặt cô ấy đỏ lên.
“Um, tôi không ăn nhiều lắm gần đây vì tôi không thèm ăn. N-,nhưng tôi ổn. Tôi sẽ ăn gì đó. Tôi có nhiều năng lượng để làm việc đó!”
Cô ấy run rẩy cố đóng cánh cửa lại.
“Này, um…”
_
Tôi gọi cô ấy.
“Nếu cậu không chống lại được cơn đói, hãy để tôi nấu cho cậu nhé?”