Từ khi nào mà tôi trở thành thế này ư?
Chỉ cần tương tác với mọi người cũng khiến tim tôi đau nhói, và khiến tôi khó thở.
Cho đến tận bây giờ, đã có nhiều người đến thăm tôi. Có lẽ người đến thăm tôi nhiều nhất là giáo viên chủ nhiệm của tôi năm nay, Yayoi Natsume. Nhưng mỗi khi tôi nhìn thấy mặt ai đó qua intercom, tim tôi lại bắt đầu đập dữ dội. Tim tôi nhói lên, và khiến tôi thở trong đau đớn. Tệ nhất, tôi có thể bị ngừng thở.
Tôi muốn tới trường. Nhưng bởi tôi như thế này, điều đó là không thể. Trong trường hợp xấu nhất, tôi có thể sẽ phải bỏ học, điều mà tôi đã nghĩ tới gần đây.
Ngay cả khi như vậy,
Qua intercom, tôi thấy một người mà mình chưa từng gặp trước đây. Nghe giọng nói đầy lo lắng của cậu ta, tôi nghĩ mình sẽ ổn để trò chuyện với cậu ta một chút—chỉ một chút thôi.
Phần lớn là do tôi nghĩ mình không thể cứ như thế này được.
Còn một phần là bởi ấn tượng đầu tiên của tôi về cậu ta là khuôn mặt tốt bụng của cậu, khiến tôi cảm thấy có thể tin tưởng cậu ta được.
Tôi không quá mong chờ điều gì cả. Tôi đã quen với việc đau đớn. Nếu tôi lại bắt đầu khó thở, chỉ cần rời đi thôi. Tôi đã biết cách để đối phó với điều này rồi.
Yeah, không căng thẳng. Tôi, Yuki Shimokawa, đã đưa ra một quyết định nho nhỏ rồi bước về phía cửa ra vào.
■■■
Tôi đã quên mất. Tôi không có thèm ăn gần đây, nên là tôi chẳng ăn gì cả. Tôi chưa từng nghĩ rằng mình sẽ bị chóng mặt tới mức trời đất quay cuồng như này.
“Shimokawa-san?”
Tới khi nghe được giọng nói của cậu ta, tôi vừa đủ sức để đứng dậy. Tôi phải nói gì đó, nói gì đó với cậu ta. Những gì tôi vừa kịp thốt lên chính là một lời xin lỗi.
“Tôi-, Tôi ổn. XIn lỗi vì cậu phải làm việc này cho người như tôi.”
Như nước tràn ra vì vỡ đập, lời xin lỗi tuôn ra từ miệng tôi.
Tôi
cảm thấy đầu gối chả còn tí sức lực nào rồi ngã khuỵu xuống. Đây hẳn là thiếu máu rồi. Thiếu máu do ăn không đủ và căng thẳng đây mà.
Vì là sàn bê tông, nên chắc sẽ rất đau đây mà. Tôi nhìn lên trong khi ngã xuống, bình tĩnh đến lạ. Tầm nhìn của tôi cứ như Slow Motion vậy.
—Kamikawa liền vứt cặp và tập tài liệu của cậu rồi đỡ lấy tôi.
“Huh?!”
“Cậu ổn không đấy?”
“A,A——”
Miệng tôi cứ đóng mở liên tục. Tôi phải nói gì đó. Cái gì đó, vào lúc này tôi phải nói cái gì đó, bất cứ thứ gì—.
“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi. Tôi ổn. Xin lỗi, xin lỗi, tôi xin lỗi–”
Những gì tuôn ra từ miệng tôi những lời xin lỗi từ tận đáy lòng. Lại một lần nữa. Tôi đã gây rắc rối cho một người khác lần nữa. Tôi chắc rằng cậu ta giờ chẳng cũng chẳng ưa tôi chút nào. Phải nhanh chóng. Tôi cần quay vào nhà thật nhanh.
(Hm?)
Tôi cứng đờ trước hành động bất ngờ của cậu ta.
Cậu ta đã kéo tôi vào lòng.
Tôi chẳng suy nghĩ được gì nữa.
Cậu ấy đang cố dỗ dành tôi như một đứa trẻ. Tôi nhận ra điều đó, nhưng vẫn chẳng bình tĩnh nổi.
Một mùi hương thuần khiết như hương sữa.
Tôi sững sờ, cố nghĩ sao con trai cũng có mùi hương này, rồi nhận ra đầy bất ngờ.
Bụng tôi đã “biểu tình” một tiếng ‘Guu’, báo hiệu rằng tôi đang đói.
Tôi ngồi phịch xuống sàn.
Tôi đang được ôm, mùi hương của Kamikawa, và cái bụng đói cồn cào của tôi. Mọi thứ diễn ra cùng lúc khiến cho tôi
bối rối. Mặt tôi đỏ bừng. Tôi cần làm gì bây giờ, xấu hổ quá.
“Um, tôi không ăn nhiều lắm gần đây vì tôi không thèm ăn. N-,nhưng tôi ổn. Tôi sẽ ăn gì đó. Tôi có nhiều năng lượng để làm việc đó!”
Vận hết sức bình sinh, tôi bắt đầu nói lan man cùng một lúc. Có lẽ tôi đã dùng nhiều năng lượng nhất cả ngày cho lúc này. Bằng cách nào đó, tôi đứng dậy và cố gắng đóng cửa lại.
Nhưng, trong tôi đang cố đóng cánh cửa, Kamikawa liền thì thầm vào tai tôi.
‘Này, um…”
Tôi chưa từng gặp ai nói chuyện tử tế với tôi như thế này ngoài bố mẹ mình. Tôi chỉ có thể thở hổn hển vào lúc này.
“Nếu cậu không chống lại được cơn đói, hãy để tôi nấu cho cậu nhé?”
Tất cả những gì tôi làm được là một cái gật đầu nhẹ.
Hóa ra, tôi mới là người người nấu ăn tốt hơn. Kamikawa, người đã rất tự tin, bây giờ trông rất chán nản. Nhưng tôi rất hạnh phúc. Tôi cực kỳ hạnh phúc, tới mức không thể không mỉm cười. Có lẽ việc Kamikawa chỉ tập trung vào món omurice bị cháy của cậu là một điều tốt.
Tới tận giờ, những gì tôi nhận được từ mọi người chỉ là những lời lợi dụng. Kể cả lúc này, tôi vẫn nghi ngờ, và cảm thấy mình thật bất cẩn khi để một cậu trai vào nhà. Nhưng, nhìn cậu ấy đang suy sụp như vậy, cảm giác như tôi có thể tin tưởng cậu ấy.
“U-Um, tôi nghĩ mình sẽ đi mua vài thứ ở cửa hàng tiện lợi—”
Nghe câu nói mất tinh thần của cậu ấy, miệng tôi tự nhiên lên tiếng.
“Tại sao, trông ngon mà? Cậu đã làm cho tôi, nên giờ cậu cũng nên làm cho bản thân cậu nữa.
“Huh? Làm cả cho tôi á?”
Tôi gật đầu.
“Và khi cậu nấu xong, hãy ăn cùng nhau. Oh.... nhưng nếu cậu không thích, thì không cần đâu.”
Tôi kinh ngạc bởi mình có thể nói điều đó rất mượt mà.
Sau đó, Kamikawa liền nấu lần thứ hai và…..cậu làm làm món omurice cháy hoàn toàn. Nghĩ mình sẽ làm cậu ấy vui lên, bởi cậu ấy trông cực kỳ chán nản, nên tôi đã dùng tương cà và vẽ tên của tôi lên trên omurice.
‘Vẽ cả tên của Kamikawa nữa nào.’ là những gì tôi nghĩ.
Tay tôi ngừng lại ngay trên đĩa omurice của cậu ấy. Bởi tôi không nhớ tên của cậu. Kể cả khi cậu ấy đã tự giới thiệu bản thân trước đó…
“Xin lỗi. Dù chúng ta học cùng lớp, nhưng tôi không nhớ cậu rõ lắm…”
Tôi cảm thấy thật có lỗi.
“Không, không, tôi không đến từ đây, nên là bình thường rằng cậu không biết tôi mà.”
“Oh, thật sao?”
Tôi bất ngờ. Vậy là cậu ấy cũng chẳng biết gì về tôi, nhưng vẫn cố giúp tôi.
Tôi cảm thấy hạnh phúc, nhưng cũng tự hỏi liệu cậu ấy có vỡ mộng nếu biết về tôi của xưa kia hay không.
“Thật đáng yêu.” Kamikawa lẩm lẩm bẩm. Má tôi vô thức nóng lên.
“Tôi không có đáng yêu đâu.” Tôi đáp lại.
Có lẽ cậu ấy không định để tôi nghe thấy, Kamikawa bắt đầu bồn chồn. Chà, Kamikawa mới là người đáng yêu hơn ở đây mà.
“Kamikawa. Tôi là Kamikawa Fuyuki.”
“Fuyuki-kun…”
Tôi vẽ xong ‘fuyu❤️’ lên trên omurice của cậu ấy.
Tôi đã quá sức rồi.
Tôi đang làm gì với người vừa mới quen vậy trời.
Tôi quyết định ngồi xuống ghế của mình, muốn đổi chủ đề.
“Oi, cậu ổn chứ?”
“Ehehe, có lẽ tôi quá sức rồi chăng?”
Vậy là cậu ấy lo lắng cho tôi. Hạnh phúc quá đi.
“Nếu không phải vấn đề gì to tát, thì ổn thôi nhưng…”
Cậu ấy trông có vẻ nhẹ nhõm.
“Cậu biết không, ăn cùng với ai đó khiến tôi hạnh phúc. Thật sự thì được ăn đồ ăn người khác nấu cho mình khiến tôi còn hạnh phúc hơn nữa”.
“Xin lỗi, tôi biết tôi đã ra vẻ, nhưng tất cả mớ hỗn độn này đều là do tôi gây ra.”
“Chúng ta đâu thể biết được hương vị của món ăn như thế nào nếu không nếm thử, cậu biết mà?”
“Tôi chắc chắn, kể cả không cần thử, chỉ cần trông chúng như thế nào thội.”
“Và sau đó tôi sẽ nếm thử và nêu cảm nghĩ cho cậu.”
Tôi nhấc thìa lên.
“—Itadakimasu.”
Giọng nói của Kamikawa theo sau tôi ngay tức khắc, rồi giọng của chúng tôi chồng lên nhau.
Omurice ngon đến bất ngờ, Oh, biểu cảm của Kamikawa trở nên nhăn nhó kìa. Chà, sau cùng thì đĩa thứ hai bị cháy hơn mà.
“Chà, ngon thật đấy.”
Tôi nói với cậu ấy điều đó lần nữa.
“Đừng phá hỏng dạ dày của cậu đấy, okay.”
“Ý tôi là, ngọn lửa thực sự đã đốt cháy món này nhỉ…”
“Nó bị cháy đấy, heh,”
Cách cậu ấy nói thật thú vị, và, không những thú vị mà còn an tâm nữa. Tôi cười như thể lần đầu tiên được cười sau một
quãng thời gian dài.
Thật tuyệt nếu Kamikawa quay trở lại đây vào lần sau—
Tâm trí tôi trôi dạt tới những suy nghĩ như thế, và, khi tôi hoàn hồn, tôi cảm thấy xấu hổ một chút. [note47387]
“—Cảm ơn vì bữa ăn.”
Chúng tôi tự nhiên đồng thanh.
Mắt tôi mở to.
Một đứa háu ăn như tôi luôn ăn xong trước những người khác, nhưng Kamikawa lại ăn cùng tốc độ với tôi. Tôi thực sự vui về điều đó.
Sau cùng thì tôi cảm thấy ngại ngùng và xấu hổ bởi không thể nhớ lại ít từ chúng tôi trò chuyện với nhau.
Kamikawa dọn dẹp bồn rửa chén rất tốt, để nó sạch hơn so với khi cậu ấy vừa tới.
Nhưng cuối cùng, điều làm tôi hạnh phúc nhất chính là—
“Gặp cậu sau.”
Đó không phải là “Gặp cậu ở trường’ hay ‘Cố lên”, hoặc gì đó như vậy. Cậu ấy không ép tôi phải ra ngoài.
Nếu Kamikawa đến đây lần nữa, thì lần đó tôi sẽ không trong bộ đồ ngủ đâu. Tôi sẽ không để mái tóc rối nữa. Tôi đang phấn chấn và nghĩ về những điều như thế. Vào khi đó, tôi chưa hề nhận ra.
■■■
Tôi đã nói chuyện với Kamikawa, mà chẳng hề khó thở chút nào. [note47388]