Kiều Thê Tại Thượng Tổng Tài Mau Quỳ Xuống

chương 15: thích thì chiều h

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bữa cơm đầm ấm đầy ắp những tiếng cười trôi qua, Tôn Giai Oánh được hắn ôm lên ghế sofa ngồi xem phim, bản thân thì xung phong nhận nhiệm vụ rửa bát dọn đồ.

Bây giờ cả người hắn đã ướt đẫm mồ hôi và máu, hương vị khó nghe khiến cho ba mẹ Tôn cũng phải chú ý đến.

Nhà họ Tôn ngồi ăn ở một cái bàn dài, bởi vì Lạc Tử Khanh che dấu quá tốt, lúc này hai người mới nhận ra.

Tiểu Khanh, con chưa xử lí vết thương đúng không? Mau đến đây!

Lạc Tử Khanh khựng lại, hắn vẫn không đi qua

Ba mẹ, không có gì đâu!

Chút nữa để bảo bối bôi thuốc cho không phải là sẽ sắc tình hương diễm à? Cẩn thận còn vì mấy cái vết thương cỏn con này mà nhận được "phần thưởng" đặc biệt của cô cũng nên!

Vừa tránh được ba mẹ mắng Oánh Oánh, vừa được cánh tay mềm mại du loạn khắp cơ thể.

Một mũi tên trúng hai con nhạn, perfect!!!

Mẹ Tôn hoằm mặt, bà quay người lại, Lạc Tử Khanh không lường trước được hành động này của bà, vậy nên không kịp làm gì.

Trơ mắt nhìn bà đi đến chỗ Tôn Giai Oánh, giọng nói nghiêm túc không dung kháng cự:

Giai Oánh, chút nữa con xử lí chỗ vết thương cho Tiểu Khanh đi, thằng bé mà ngất ra đấy thì mai ai ôm con đi khám bệnh?

Đột ngột bị nhắc tên, Tôn Giai Oánh ngẩng đầu lên, cô bỏ điều khiến trên tay xuống, ngoan ngoãn gật đầu:

Vâng ạ, con biết rồi.

Vết thương của hắn là do cô gây ra, bây giờ hậu quả cô phải xử lí là đúng rồi.

Thế nhưng...!cái tên đàn ông lưu manh này nhất định sẽ không để cô làm việc một cách an bình như thế đâu!!!

Mẹ Tôn không biết cô đang nghĩ gì, bà thấy cô đồng ý liền thôi không nói nữa.

Chuyện giữa hai đứa chúng nó, bà cứ đứng ở trung gian, đôi khi xen vào một chút thì được, chứ không lại phản tác dụng thì toi!

Lạc Tử Khanh tay chân nhanh nhẹn, chỉ một lúc thì cả bàn bát đũa liền xong.

Hắn nóng đến mức mồ hôi nhỏ như mưa trên mặt rồi, ôm bảo bối rồi lên phòng ngay thôi.

Mẹ, hai người nghỉ ngơi nhé, bọn con lên tầng trước.

Nhẹ giọng nói với ba mẹ Tôn, thấy hai người họ đều gật đầu thì nhanh chóng vòng tay qua người Tôn Giai Oánh, hắn ôm thốc cô lên, bởi vì có hơi vội vàng mà người cô hơi khó chịu.

Mau dịch khuỷu tay ra!

Cứng rắn mà đặt đầu lên, đúng là đau chết mất!

Lạc Tử Khanh nghe lời mà làm theo.

Đến khi thoải mái rồi Tôn Giai Oánh liền không giãy dụa nữa.

Chân dài sải bước một lúc là đến được phòng.

Hắn chậm rãi đặt cô xuống giường, bàn tay thon dài với khớp xương rõ ràng dịu nhẹ mà xoa lên đầu gối cho cô.

Đầu gối Tôn Giai Oánh bị sưng một chút, bởi vì đã được khử trùng và băng bó lại rồi, vậy nên cô cũng không cảm thấy đau nữa, chỉ là bị quấn chặt quá nên cô hơi khó chịu.

Đừng đụng chạm nữa, mau cởi áo rồi lấy thuốc ra đây.

Áo khoác được cởi ra, Lạc Tử Khanh thở phào một hơi, cuối cùng cũng được giải thoát!

Tôn Giai Oánh sững người nhìn thân thể săn chắc đẹp đẽ của hắn chảy dài những chỗ máu lớn nhỏ, cơ bắp sáu múi cũng bị mấy vết thương đan chéo lên nhau, nhìn thôi mà ghê người!

Tử Khanh...

Lạc Tử Khanh mắt sáng rực nhìn cô, vành tai hắn hơi đỏ lên.

Oánh Oánh nhà hắn rất ít khi gọi tên hắn, thế nhưng tên của hắn phát ra từ khuôn miệng nhỏ của cô lại dễ nghe đến kì lạ, nó giống như một liều thuốc kích thích khiến thân thể hắn run lên, cậu nhỏ hưng phấn mà đứng thẳng.

Chưa để ý thấy túp lều nhô cao của hắn, trong mắt Tôn Giai Oánh bây giờ chỉ có "kiệt tác" mà mình đã gây ra.

Hốc mắt cô đỏ lên.

Oánh Oánh, không đau không đau, chúng ta bôi thuốc nhé.

Bôi thuốc là mai sẽ khỏi!

Tôn Giai Oánh nhận lấy khăn mềm từ hắn, nhẹ nhàng mà tẩy rửa miệng vết thương, chậm rãi bôi thuốc lên những vết roi dài, trong quá trình đó Lạc Tử Khanh không kêu một chút nào, thân thể đĩnh bạt vẫn thẳng tắp, thế nhưng lại có chút run rẩy.

Cô sợ hãi mà dừng tay lại, giọng nói lo lắng:

Tử Khanh, đau lắm sao? Xin lỗi, đều là...

Còn chưa kịp nói hết câu, người đàn ông cao lớn đã quay phắt người lại, hắn đè cô xuống giường.

Bờ môi ấm nóng hôn lên môi thơm của cô, lưỡi to nhanh như chớp mà chui vào khoang miệng, câu dẫn lưỡi nhỏ quấn quýt triền miên với mình.

Chậc...!chậc...!chậc...

Tiếng nước bọt vang vọng khắp phòng.

Hắn nuốt hết nước bọt của cô, câu lưỡi cô tiến vào khoang miệng mình mà dây dưa, dòng nước chảy ra khỏi miệng cũng bị hắn liếm hết.

Tôn Giai Oánh giãy dụa, thế nhưng sức lực của cô làm sao đủ sức chống cự lại hắn?

Cô bị hôn đến khó thở, cả miệng đều tê rần, khóe mắt đỏ lên mới được buông tha.

Bàn tay to trượt xuống rồi nắm lấy gò đồ căng tròn mềm mại, hắn nắn bóp nó thành mọi loại hình dạng khác nhau, thỉnh thoảng còn lấy đầu ngón tay khẩy khẩy nụ hồng.

Cả mặt cô đều bị hắn liếm láp hết một lượt, chiếc cổ thiên nga trắng ngẩng cao lên, đầu lưỡi liền trượt một đường xuống, xương quai xanh cũng bị gặm cắn không sót chút nào.

Ưm...!dừng, lại đã...!vết, vết thương...

Tiếng rên đứt quãng cùng giọng nói ngọt lịm như làm nũng chui vào trong tai hắn.

Đôi mắt Lạc Tử Khanh đỏ lên, hắn tháo dây áo con của cô ra, cởi hết đồ vật vướng víu ở phía trên.

Thân thể trắng nõn bại lộ trong không khí, hắn thở dốc mà sờ nắn cơ thể cô, môi lại lấp kín môi cô, hơi ấm phả vào khuôn mặt cô khiến cô ngứa ngáy vô cùng.

Làm...!làm xong...!rồi bôi tiếp

Hắn khó khăn mà trả lời cô.

Thân thể của hai người nóng bỏng, Tôn Giai Oánh vặn vẹo người, tiếng rên rỉ mê người thoát ra khỏi miệng.

Ưm, Tử Khanh...!từ từ...

Lạc Tử Khanh dịu dàng mà hôn hôn mặt cô, sau đó môi liền trượt xuống khuôn ngực đầy đặn, mỗi nơi hắn đi qua đều để lại những hồng ấn chói mắt.

Ngậm nụ hoa vào trong miệng, tay kia thì vân vê thưởng thức bên còn lại, hắn liếm xung quanh một lượt, sau đó liền cắn cắn rồi kéo nó ra.

Aaaaa....

Sự run rẩy vui thích từ sâu trong linh hồn thoát ra khiến cho Tôn Giai Oánh hét thảm một tiếng.

Thân thể cô cong lên, giống như mời gọi mà áp cả ngực lên mặt hắn, đưa nụ hoa chui vào càng sâu trong miệng hắn.

Thấy được cô gái nhỏ đã hưởng thụ được sự thích thú, ngón tay thon dài liền chui xuống phía dưới, tìm kiếm động nhỏ mà khiêu khích.

Phía dưới đột nhiên truyền tới sự tê dại, cả người Tôn Giai Oánh đều run rẩy, cô nắm lấy tóc hắn, kéo hắn lên phía trên rồi tự động mút hôn cần cổ hắn, gặm cắn yết hầu nhô lên.

Lồng ngực hắn phập phồng, đôi mắt dầm dề hơi nước, khuôn mặt cũng đỏ hồng, tiếng thở dốc nặng nề ở phía trên khiến cho Tôn Giai Oánh rất hưng phấn.

Bình thường cô không phối hợp với hắn, thản nhiên mà nhận lấy sự hầu hạ của hắn, cuối cùng chỉ có bản thân cô thoải mái mà hắn lại phải đi giải quyết dục vọng bằng cách tắm nước lạnh.

Bây giờ thấy hắn bởi vì những hành động của mình mà vui thích hưởng thụ, Tôn Giai Oánh càng ra sức hơn.

Cô in lên người hắn vô số vết hôn, miệng ngậm lấy hạt đậu nhỏ căng cứng của hắn mà cắn cắn mút mút.

Lạc Tử Khanh không kịp kinh ngạc thì đã được cô gái nhỏ làm cho cả thân thể cao trào, giọng nói đứt quãng trầm khàn tràn ngập dục vọng vang lên bên tai.

Oánh, Oánh Oánh, bảo bối của anh, yêu, yêu em

Sau đó bàn tay to liền tập trung hầu hạ động nhỏ ở phía dưới, ngón tay giống như được vô số cái miệng nhỏ mấp máy ngậm lấy, ở bên trong ấm áp mà tốt đẹp vô cùng.

Cả người Tôn Giai Oánh ửng hồng, cô giống như trái đào chín mọng mê người, mị nhãn như tơ mà nhìn hắn.

Đầu óc Lạc Tử Khanh như nổ tung.

Thế nhưng chưa dừng lại ở đó, bàn tay to mềm mại đã trượt xuống phía dưới, lách qua cặp quần của hắn mà nắm lấy cậu nhỏ đang đứng thẳng.

Hai mắt hắn mở lớn, không thể tin tưởng được mà nhìn cô.

Lần đầu tiên được cô động vào chỗ này, không phải bài xích chán ghét hay bị bắt buộc, là cô cam tâm tình nguyện yêu thương nó.

Tôn Giai Oánh nở nụ cười, tay nhỏ trượt lên xuống cậu nhỏ của hắn, thỉnh thoảng còn nắn nắn chỗ này chọc chọc chỗ kia khiến cho Lạc Tử Khanh thở dốc liên tục.

Tiếng ồ ồ vang bên tai.

Phía dưới của Tôn Giai Oánh cũng được hầu hạ không kém.

Cuối cùng cả hai cũng không làm đến bước cuối.

Tôn Giai Oánh và Lạc Tử Khanh đều cao trào.

Lần này mới là sự vui thích thực thụ khi nếm trải tình dục.

Thật là dư vị khiến người ta muốn dừng mà không dừng được.

Hai khuôn mặt áp sát lên nhau, đuôi mắt cô vẫn đỏ ửng, liếc hắn như liếc mắt đưa tình mà nói.

Lạc Tử Khanh, anh xuống nhà ăn cơm vậy mà lại không mặc quần lót!!!

Cái tên biến thái chết bầm này.

Giọng nói kiều kiều mềm mại như làm nũng.

Lạc Tử Khanh thở dốc.

Cậu nhỏ của hắn lại đứng lên rồi!.

Truyện Chữ Hay