Ba mẹ Tôn nhìn Lạc Tử Khanh mặc áo khoác bế Tôn Giai Oánh xuống lầu, hai người liền thoáng nhìn nhau, sau đó lại nhìn ánh nắng gay gắt trên trời.
Bây giờ là h trưa, vừa nãy bọn họ đều thấy Lạc Tử Khanh tắm một lần rồi, lúc đó thì còn nói là người ướt đẫm mồ hôi nên đi tắm, thế nhưng lúc này tắm thì là vì...
Chuyển mắt nhìn Tôn Giai Oánh, mẹ Tôn liền biết được chuyện gì xảy ra.
Chắc chắn là vừa nãy con nhóc này lại đánh đập Tiểu Khanh rồi, sao khi nghe thấy tiếng hét của nó bà lại không nghĩ đến cơ chứ!
Tôn Giai Oánh không dám nhìn thẳng vào hai người, không nói đến áy náy, vừa nãy tên chết tiệt kia lau người cho cô, bầu ngực sữa và xương quai xanh, vùng tai và bụng đều bị xoa nắn và cắn mút thành những dấu đỏ tươi.
Bây giờ Tôn Giai Oánh không biết chui mặt vào đâu nữa!
Tất cả đều tại tên chết tiệt này!!!
Lạc Tử Khanh nhẹ nhàng đặt cô ngồi xuống ghế.
Vào mùa hè mà mặc áo khoác nhưng mặt hắn không đổi sắc.
Chưa có người bôi thuốc lên vết thương sau lưng cho, bây giờ máu vẫn còn chảy, vậy nên hắn không thể không lấy đồ để che đi.
Mẹ Tôn biết mình không nói được thằng nhóc này, vậy nên đành chuyển qua nói với Tôn Giai Oánh.
Không thể để con bé tự tung tự tác mà đánh người như thế này nữa! Bà muốn tiểu bảo bối ôn nhu dịu dàng thích ngồi yên tĩnh đánh đàn vẽ tranh của bà quay trở lại!!!
- Oánh Oánh, con...
Chưa nói hết câu, mẹ Tôn liền chú ý thấy vết đỏ khả nghi ở phía cổ của Tôn Giai Oánh.
Dù đã cố gắng che dấu rồi, thế nhưng vết hôn quá dày đặc, nếu không quàng khăn thì nhất định không thể che hết đi.
Lời nói tạp ở cổ họng, mẹ Tôn khụ một tiếng.
Trẻ con thời nay thật không e dè gì cả!
Không để hai người trách vấn, Tôn Giai Oánh liền ngồi nghiêm chỉnh, khuôn mặt nhỏ bé tràn đầy sự chắc chắn.
- Mẹ, con muốn đi xem bệnh!
Ba Tôn nghe thấy thế liền quýnh cả lên, ông hấp tấp hỏi:
- Bệnh gì hả con? Tiểu Oánh, đấy không phải bệnh, đấy chỉ là...
Bên hông bị véo một cái, mặt ba Tôn lệch đi, cả người đều cong xuống.
Vợ ơi, đau chết anh mất!!!
- Oánh Oánh, con nghĩ kĩ rồi sao?
- Vâng ạ.
Mẹ Tôn thở dài.
Bà nghĩ thật sự nên đi xem một chút, hôm trước trên TV không phải chiếu bộ phim nam nữ chính là mối quan hệ SM sao? Một đứa thích đánh đập hành hạ đứa khác, một người thì im lặng chịu đựng không hề phản kháng.
Đây đúng chuẩn hai đứa nhóc này rồi!
- Vậy thì ngày mai, hai đứa đến chỗ bác sĩ Tôn, ông ấy là chuyên gia về loại bệnh kiểu này.
Cả hai đều khám một lượt đi!
Loại bệnh này là phải đến chỗ bác sĩ tâm lí, thôi miên rồi mới biết được hai đứa trẻ có bị gì không.
Cô gật đầu:
- Vâng ạ.
Sau đó nhìn đồ ăn thơm ngon đang nhả khói trước mặt, Tôn Giai Oánh liền cầm đũa, cô nhẹ giọng nói:
- Con mời ba mẹ ăn cơm!
Lạc Tử Khanh cũng theo sau:
- Con mời ba mẹ ăn cơm!
Hai người thật sự rất đói.
Thời gian trôi qua lâu như thế, bây giờ nói là đói đến bụng dán vào lưng cũng không ngoa!
Ăn mấy miếng hắn gắp cho, rồi gắp mấy miếng cho ba mẹ, lúc này Tôn Giai Oánh mới giật mình, cô không thể tin được mà nói:
- Mẹ, vị bác sĩ đấy không phải là người sống ở trong rừng đó chứ?
Cô vẫn còn nhớ có một người mà mẹ Tôn tin cậy từ hồi cô còn nhỏ, ông ấy có một khu đất nhỏ thuộc về bản thân ở trong rừng.
Nghe nói là ở đó có một số người quan trọng, có chức vị không thể thay thế được thì quốc gia để họ sống ở đó.
Và vị bác sĩ Tôn này còn là nhà sinh vật học, nghiên cứu học đứng đầu.
Ông đã đóng góp rất nhiều thành quả vào ngành y học nước nhà.
- Đúng vậy, nếu không phải là mẹ với ông ấy thân quen với nhau thì làm sao chúng ta có thể gặp được ông ấy.
Tôn Giai Oánh bất đắc dĩ nói:
- Mẹ, chỗ ở của ông ấy vòng vèo ở trong rừng, mẹ nghĩ là Lạc Tử Khanh có thể an toàn mà ôm con đến gặp ông ấy được à?
Mẹ Tôn khó hiểu, thế nhưng bà chưa kịp nói gì thì Lạc Tử Khanh đã mếu máo kêu oan:
- Anh có thể mang em được đến đó.
Làm gì có chuyện Lạc Tử Khanh anh không làm được, hơn nữa anh sẽ không để em xảy ra chuyện!
Bảo bối quá khinh thường hắn rồi.
Bảo vệ người con gái của mình vào trong rừng mà còn không làm được thì hắn là thằng đàn ông vô dụng nhất thế giới mất!!!
Tôn Giai Oánh mỉm cười, ánh mắt giễu cợt mà nhìn hắn:
- Lạc Tử Khanh, anh quên mất bệnh mù đường của mình rồi à? Chúng ta lạc đường cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi!
Lạc Tử Khanh trợn mắt.
Miệng hắn cũng hơi mở ra, nhìn bộ dáng này của hắn, ba người ngồi trên bàn đều phì cười.
- Không sao, mẹ có vẽ đường đi đến đó rồi, hơn nữa có con chỉ dẫn rồi thây? Con chỉ hướng nào thì thằng bé đi hướng đấy, như vậy là hoàn mĩ.
Ba Tôn gật đầu phụ họa:
- Đúng rồi đúng rồi, hai đứa kết hợp là xong hết!
Tôn Giai Oánh thở dài:
- Thì phải như vậy chứ biết làm sao nữa!
Lạc Tử Khanh ở bên cạnh hai mắt hồng hồng nhìn cô:.
Truyện Khác
- Anh không có mù đường! Anh phân biệt hướng rất tốt đấy!
Tôn Giai Oánh có lệ gật đầu:
- Ừ ừ
Mới là lạ...
Bao nhiêu lần rồi chứ có phải là không căn cứ đâu, chỗ đơn giản còn lạc được nữa là...
- Anh không bị mù đường!
- Ừ ừ, anh không bị mù đường! Anh phân biệt hướng rất tốt.
Lạc Tử Khanh nghe ra giọng nói có lệ của cô, hắn liền cảm thấy vết thương trên người như đau hơn, máu ướt đẫm cả áo trong cũng không bằng nỗi đau trong lòng hắn!
Trái tim bị đả kích nghiêm trọng!.