Sau khi hòa hoãn được dư vị cao trào của tình dục, Tôn Giai Oánh liền thúc giục Lạc Tử Khanh ôm cô đi tắm rửa.
Hắn có chút không tha mà sờ sờ thân thể mềm mại trơn bóng của cô, những dấu hôn tràn ngập khắp nơi, khuôn mặt của cô cũng ửng đỏ sắc tình vô cùng.
Bảo bối nhà hắn quá quyến rũ rồi!!!
Hắn lại muốn muốn!
Lạc Tử Khanh, còn muốn giở trò nữa thì đừng mong có lần sau!
Cô đã mệt rồi mà hắn vẫn còn sung sướng quá thể.
Đúng là sức chịu đựng của con gái với con trai khác nhau một trời một vực.
À, về tình dục cũng vậy!
Bỏ ngay cái thứ kia ra!!!
Cứ chọc chọc vào hông cô, đừng mơ lại đến một lần nữa! Hôm nay như thế là quá lắm rồi!
Lạc Tử Khanh đau lòng mà vỗ vỗ cậu nhỏ của mình, hắn ôm bổng cô lên, ngực của hai người lại dính vào nhau, sự nhơm nhớp của mồ hôi khiến cho bộ ngực đầy đặn trượt lên trượt xuống ở trên người hắn.
Hắn cố nín lại dục vọng của mình, hắn còn muốn lần sau nữa, ham vui quá mà mất tính phúc mai sau thì hắn sẽ hối hận đến tự tử mất!
Nhẹ nhàng đặt Tôn Giai Oánh ngồi xuống bồn.
Nước ấm đã tràn đầy, thân thể trước đột sau kiều cùng vòng eo nhỏ nhắn khiến cả người hắn nóng lên.
Cô không để ý đến hắn, nhanh chóng rửa sạch chất lỏng ở trên tay đi, lúc này Tôn Giai Oánh mới an tâm tắm rửa.
Bồn tắm rất lớn, ngồi hai người đàn ông trưởng thành cũng không vấn đề gì, thế nhưng quan trọng là một trong hai không hề giãy giụa quá trớn.
Lạc Tử Khanh, anh có ngồi im được không vậy?
Nước đã tràn ra hết ngoài rồi, nếu cứ tiếp tục thì chắc phải tắm ở trên cạn mất.
Bảo bối, sờ sờ một chút được không? Anh khó chịu quá...
Khuôn mặt thanh tuyển đẹp đẽ dí sát vào cô, bàn tay to cầm lấy tay nhỏ, kéo nó vào chỗ tiểu huynh đệ của mình.
Tôn Giai Oánh cũng không kháng cự, cô nghe nói nếu như để lâu mà không giải quyết thì có thể sẽ không được nữa, thôi, dù sao cũng chỉ là tay.
Qua nhiều chuyện như vậy, cô mới nhận ra là cô vẫn thích hắn!
Người con trai luôn đứng trước mặt bảo vệ cho cô hồi đấy vẫn còn vẹn nguyên trong kí ức.
Nếu như không phải vẫn còn tình cảm thì điều cô làm sau khi bị liệt chân chính là đâm chết hắn chứ không phải là dùng roi vọt như thế.
Tay cô ôm lấy lưng của hắn, thuốc đã bị trôi hết đi rồi, chút nữa phải xử lí lại thôi!
Hắn ngậm lấy vành tai tiểu xảo vào miệng, vòng quanh liếm mút trêu chọc cô.
Tôn Giai Oánh mặc kệ hắn, bàn tay mềm mại vẫn cử động có quy luật mà nắm lấy vật to lớn trong tay, đến khi cậu nhỏ run rẩy mà phun ra lượng lớn tinh dịch thì rút tay lại.
Được rồi đấy, giờ an ổn mà tắm đi.
Lạc Tử Khanh thỏa mãn mà hôn hôn khóe miệng cô, ý cười nồng đậm trong mắt.
Okkki bảo bối.
Chưa bao giờ được Tôn Giai Oánh mở lòng với, kể cả là ngày xưa thì người cầm đồ hay chờ đợi đều là hắn, hắn giống như chú cún luôn đánh hơi mùi hương của chủ nhân, không màng chủ nhân có thích mình hay không mà dán sát đến để lấy lòng.
Thật may, may mắn là cô không chán ghét hắn như hắn tưởng tượng.
Trái lại, hắn giống như cảm giác được là cô có tình cảm với hắn, không phải là tình thân, mà là tình yêu giữa nam và nữ.
Bỏ tay ra.
Lạc Tử Khanh nghe lời bỏ tay ra.
Lui ra phía sau.
Ngoan ngoãn lui ra phía sau.
Tôn Giai Oánh vừa ý gật đầu.
Cô cầm lấy khăn tắm, chậm rãi kì cọ người mình, người đàn ông phía sau cũng không nhịn được mà lau phía sau lưng cho cô.
Tôn Giai Oánh hơi giật mình, thế nhưng không thấy hắn đi vượt qua giới hạn liền thôi.
Vậy là công cuộc tắm rửa cũng xong.
Bầu ngực sữa vẫn còn in đậm dấu tay to, vừa nãy tên kia lại không nhịn được mà táy máy tay chân.
Tôn Giai Oánh khoác áo tắm lên người, chặt chẽ mà bao lấy mình, sau đó liền trừng mắt nhìn hắn.
Bảo bối, anh cam đoan sẽ không có chuyện gì nữa, vậy nên đừng mặc quần áo vào được không?
Tôn Giai Oánh nghiêm mặt
Không được! Một là lấy hai là cút ra phòng khác ngủ!
Ăn mặc lỏng lẻo như nay để mà tay heo có cơ hội táy máy à? Cô lại không có ngu.
Vậy được rồi.
Quen ôm thân thể thơm tho mềm mại của cô gái nhỏ rồi, bây giờ để hắn phòng đơn gối chiếc trên chiếc giường rộng lớn không phải là muốn hắn chết sao?!!!
Không mấy tình nguyện mà cầm váy ở trong tủ ra, hắn chậm rãi đi đến trước mặt cô.
Quay đầu đi.
Nghe lời mà làm theo.
Tôn Giai Oánh cởi áo choàng tắm ra, chậm chạp mặc đồ lên người.
Bởi vì chân không có phương tiện, bây giờ cô làm gì cũng rất khó khăn, nếu không phải sợ tên kia động tay động chân rồi lại tự châm hỏa bắt cô dập thì Tôn Giai Oánh đã bắt hắn mặc cho mình.
Được mĩ nam phục vụ không tốt hơn à, sao phải tự mình động thủ?
Được rồi.
Lại đây!
Cầm lấy hộp thuốc trên tay, Tôn Giai Oánh cởi áo phần trên của hắn ra, sau đó nhẹ nhàng mà xử lí lại miệng vết thương đã bị nước làm cho trắng bệch.
Thời gian lặng lẽ trôi đi, bây giờ đã hơn ba giờ rồi, nếu như được thì cô cũng không muốn ngủ nữa.
Để tối có thể dễ dàng nhắm mắt thì ban ngày không nên ngủ thừa giờ.
Anh có muốn ngủ không?
Không, anh không buồn ngủ gì cả!
Tôn Giai Oánh im lặng không nói nữa.
Cô cũng không biết phải làm gì tiếp theo, chẳng lẽ là ra ngoài dạo quanh một vòng để riết thời gian?
À, Oánh Oánh, em có muốn đi xem phim không? Mới hôm trước mẹ có đưa cho anh hai vé ở rạp, nếu, nếu em không ngại nơi đông người thì chúng ta đi!
Mẹ Tôn có được hai vé bình dân ở rạp chiếu, nếu đi thì bọn họ phải ngồi với những người khác, mà quan trọng là...!bọn họ sẽ nhìn thấy chân cô.
Đi, đi chứ sao lại không!
Tôn Giai Oánh biết hắn đang nghĩ gì, thế nhưng lúc này cô có người phục vụ, được đi chơi nhiều nơi chứ không phải là bị giam lỏng ở trong biệt thự nữa.
Cô không có gì phải khó chịu, thả lỏng bản thân, bỏ qua những thứ trong quá khứ thì mới sống tiếp được chứ.
Cứ chìm đắm mãi trong đó thì những người thân của cô sẽ không thể chịu được, nhất là Tử Khanh và mẹ cô.
Nghe thấy cô đồng ý, mắt hắn liền sáng lên, khuôn mặt tuấn tú vui vẻ phơi phới.
Bọn họ được đi hẹn hò với nhau rồi!
Lạc Tử Khanh vui sướng đến mức muốn hét thật lớn!!!.