Tran và Edit: Stevegas
「Đi theo tôi」
Bức thư được niêm phong cẩn thận đã được Marrieda nhờ trao cho Ardis. Sau khi đọc đi đọc lại những dòng chữ ghi trên tấm thiệp, Ardis chìm vào suy tư trong một chốc.
Và rồi, Ardis có vẻ như đã quyết định được với một khuôn mặt quyết tâm, và rồi đề nghị được hộ tống Kyrill tới Liên Minh.
Kyrill — người đã nhận được rất nhiều từ Ardis mà vẫn chưa có gì để trả ơn — cố ngăn Ardis không giúp đỡ cậu thêm nữa, nhưng Ardis nói 「Không có gì đâu, tôi chỉ là có lý do để tới thăm Liên Minh, nên để nhóc đi cùng cũng chả có khó khăn gì」
Liên Minh ở phía Bắc Vương quốc Nagras, nói thẳng ra, đó không phải là một quốc gia. Đó chỉ là một vùng tập hợp nhiều thành phố tự trị, sự liên kết hợp và tác với nhau là điều khiến họ trở thành một liên minh. (Như thành phố Singapore đó)
Mỗi thành phố tự trị trong Liên Minh đều có một vị Vua, và một thành phố sẽ không bao giờ được can thiệp vào chính trị của thành phố khác. Đó là lý do tại sao, dù mang tên là「Liên Minh Các Thành Phố Tự Trị」, thì người ngoài vẫn còn tranh cãi có nên công nhận đây là một quốc gia hay không. Với những người sống trong Liên Minh, nó giống như tên của một khu vực hơn là tên của quốc gia, hay có lẽ là tên của phe mà thành phố tự trị của họ đang đứng.
Còn quê hương của Kyrill, tức thành phố tự trị Reiten, nằm ở phía đông của Liên Minh. Bị kẹp giữa Vương Quốc Nagras và phần còn lại của Liên Minh, nên nơi đây trở thành điểm trung chuyển giao thương giữa Liên Minh và Vương Quốc Nagras.
Tốn khoảng ba ngày để đi bộ từ Nagras đến Reiten. An ninh trên đường đi rất tốt vì có một con đường nối thẳng từ Nagras đến Reiten.
Nhưng đó chỉ là khi so sánh với nơi khác, vẫn có nguy hiểm nếu gặp phải thú dữ hay cướp. Thật khó có thể tin một đứa trẻ như Kyrill đã có thể du hành một mình được.
Đó là lý do tại sao Ardid đã đề nghị giúp đỡ Kyrill. Nhưng khi Kyrill hỏi lý do, Ardis sẽ chỉ trả lời 「Tôi không thấy phiền」 hay 「Tôi cũng có việc ở đó」, tất cả đều mập mờ
Với Kyrill, thật sự quý giá khi được một lính đánh thuê mạnh như Ardis hộ tống. Mặc dù Ardis có vấn đề của riêng mình, lý do mà anh hành động như vậy đó là bởi nội dung trong bức thư được niêm phong, nên Kyrill cảm thấy hơi có lỗi.
「Hãy để tôi giữ thanh kiếm tối nay」
Kyrill miễn cưỡng đưa thanh kiếm tìm được trong tàn tích cho Ardis, bởi cậu chẳng thể tự mình làm được gì trước việc bọn hình nhân cứ xuất hiện vào ban đêm.
Kyrill lâu rồi mới có một giấc ngủ ngon trên chiếc giường ấm áp, cậu rời vương đô cùng Ardis vào sáng hôm sau. Theo như Ardis, có vẻ như bọn sinh vật hình nhân lại xuất hiện lần nữa vào đêm hôm qua.
Còn việc những vị khách trong quán trọ không bị đánh thức bởi tiếng hét đinh tai của bọn hình nhân, đó là nhờ Ardis đã chủ động tìm một nơi kín đáo rồi đợi bọn chúng xuất hiện.
Kyrill thấy có lỗi khi chỉ có Ardis làm tất cả mọi việc. Bản thân Kyrill đang nói rằng hiện giờ cậu quá vô vọng, nhưng lòng tự trọng không muốn cậu thừa nhận điều đó. Cậu cho rằng chỉ nói lời cảm ơn với Ardis thì quá rẻ, nhưng không hẳn là cậu có bất cứ phương thức nào khác để trả ơn.
「Chính tôi tự quyết định đến Reiten và đó cũng nằm trong yêu cầu của tôi」
Nhưng lần nào Ardis cũng chỉ nhún vai trước lời của Kyrill.
Cái áo choàng mặc trên người, cái khăn buộc đầu máu tím trên chán. Anh nhìn khoảng mười lăm tuổi. Đó là tuổi bình thường mà người ta trở thành người lớn. Nhưng hành động của chứa đầy sự tự tin và lời của anh lại mang theo trọng lượng.
Mặc dù có ngoại hình bình thường, mái tóc và đôi mắt đen tạo cảm giác dễ chịu với Kyrill. Mặc cho Ardis nhìn trông chỉ già hơn Kyrill vài tuổi, anh trông như đã có nhiều hơn Kyrill khoảng 10 năm kinh nghiệm sống.
Khi cậu bằng tuổi Ardis, liệu cậu có thể trở thành một người giỏi như Ardis? Trong khi suy nghĩ như vậy, Kyrill nhanh chân để đuổi kịp Ardis.
Một ngày sau khi Kyrill và Ardis rời thủ đô.
Khi đến gần biên giới Reiten, họ đi thẳng về phía Bắc theo tuyến đường chính. Đó là để hoàn thành nhiệm vụ Ardis đã nhận từ người quen là Jean ở thủ đô.
Yêu cầu là tới thảo phạt một con quỷ xuất hiện ở gần nguồn nước. Một con quỷ đã xuất hiện khoảng năm ngày trước ở ngôi làng sát biên giới của Reiten. Đó là lúc Ardis và Kyrill vẫn đang ở trong rừng Corsas.
Những người dân làng đi đến hồ để đánh cá như mọi khi nhận ra có một sinh vật màu tím nổi trên mặt nước. Ban đầu họ tưởng là nhìn nhầm, nhưng rồi họ thấy sốc khi chân nó lộ ra khi họ nhìn rõ.
Những gì dân làng thấy là một sinh vật quỷ với cái tên 『Dị Thánh』.
Một cơ thể hình tròn gần giống như một loại khoáng thạch, và bao quanh đó là thịt màu tím, chỉ có một phần của nó, có lẽ là những con mắt đang nổi trên mặt hồ.
Từ cái cơ thể không thể nào phân biệt được nổi đầu và thân, mười hai xúc tu duỗi ra, và mục đích của nó cũng chỉ là để bắt mồi. Nó là một con quỷ có thể miêu tả là một đống thịt tím với mười hai cái xúc tu.
Những người dân phát hiện ra nó, với đôi chân run rẩy đi một cách cẩn thận trở về làng. Khi dân làng nhận được tin, cả làng trở nên hỗn loạn. Đó là bởi 『Dị Thánh』 vốn là một quỷ đáng sợ.
Ở vùng đồng cỏ, Despair là con đứng đầu chuỗi thức ăn. Phía còn lại, 『Dị Thánh』 thống trị ở dưới nước. Sức mạnh của nó ngang hàng với Despair, nếu ở dưới nước, sức mạnh của nó thậm chí sẽ vượt Despair.
Tất nhiên, với việc chỉ là những người dân làng, họ không thể làm được gì khác ngoài việc ngoài đợi sự giúp đỡ trong khi nghiến răng, kể cả khi trong số họ có lính đánh thuê kiếm sống bằng việc tiêu diệt quái vật, nó vẫn là một đối thủ quá mức với họ.
Trưởng làng ngay lập tức gửi tin để được trợ giúp từ Vương Đô, nhưng Vương Đô lại đang trong bầu không khí lễ hội sau khi mỏ Trọng Thiết mới được mở ra.
Có những chiếc xe ngựa vận chuyển đủ các loại hàng hoá tới phía Bắc và những chiếc xe ngựa chở quặng và gỗ trở về. Đó là lý do tại sao, một phần quân đội của Vương Đô đã được điều động. Và tất nhiên, họ không phải là những người xử lý chuyện liên quan đến quặng Trọng Thiết.
Và vì thế, phía vương quốc đã tập hợp lính đánh thuê với tiền công hậu hĩnh đến nỗi tất cả lính đánh thuê trong Vương Đô đã hướng tới phía Bắc.
Trên hết, phía Vương Quốc cũng cần người khám phá hòn đảo mà con 『Tứ Mai Vũ Căn』 đã từng chiếm lấy, và chiếm lại cả pháo đài mà con 『Xích Thực』 đã từng chiếm. Vậy nên quân đội của Vương Quốc không có thời gian hay nguồn lực để xử lý con 『Dị Thánh』.
Mặc dù vẫn chưa có nạn nhân nào, hồ nước đó là nguồn thực phẩm cho cả ngôi làng. Nếu tình trạng này vẫn cứ diễn ra, cả ngôi làng sẽ bị thiếu ăn.
Jean – người đã có kế hoạch thuê lính đánh thuê từ phía Bắc cảm thấy cực kỳ vui khi Ardis trở lại. Gặp được Ardis, việc anh phải ra giá hai đồng vàng đã đủ cho thấy được sự tuyệt vọng của Jean.
Sau, bởi vì chung đường đi tới Reiten, Ardis quyết định chấp nhận yêu cầu.
「Sắp đến lúc chúng ta tới ngôi làng đã ra yêu cầu… Kyrill, mệt không?」
「Không, em ổn」
Dù gì, họ cũng đã đi bộ được ba mươi phút. Rốt cuộc, điểm đến của họ đã nằm trong tầm nhìn.
Có vẻ như đó là một ngôi làng bình thường nếu nhìn từ xa. Những căn nhà được xây bằng gỗ, và xung quanh được bảo vệ bằng hàng rào đơn giản.
Kyrill và Ardis bước vào ngôi làng nhận ra bầu không khí kì lạ.
「Không… có ai ở đây」
「Yên ắng quá...」
Dù cho ngôi làng có hẻo lánh đến mấy, vẫn phải có âm thanh của người dân xung quanh.
「Có lẽ nào ngôi làng đã được sơ tán?」
「Vậy là có vấn đề rồi đây—」
Khi Ardis trả lời câu hỏi của Kyrill, bỗng nhiên có một tiếng động lớn. Đó là tiếng của những miếng gỗ bị đập nát, và đi kèm là tiếng hét thảm thiết của ai đó.