Kiếm sĩ được gọi là Thiên Kiếm Ma Thuật Sư

chương 58

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tran và Edit: Stevegas

Sau bữa ăn có vẻ khổ sở vì một vài lý do, Ardis thảo luận với Kyrill về kế hoạch kế tiếp của họ.

「Kyrill, tạm thời, hãy ở lại đây ngay hôm nay. Nếu nhóc thấy ổn, hãy để tôi giữ thanh kiếm đêm nay, tôi cũng sẽ trả tiền cho nhóc nếu nhóc không có」

「Ah, không, em sẽ tự trả tiền cho tối nay. Em đã để dành một số tiền cho chuyến trở về ……. Ngoài ra, còn nữa ạ…… 」

Trong khi nói, Kyrill lấy ra một vài đồng bạc.

「Gì vậy?」

「Xin lỗi. Bây giờ em chỉ có nhiêu đó thôi …… 」

Kyrill nói với vẻ mặt có lỗi.

「Tôi đang hỏi nhóc thế này là sao đây?」

Ardis hỏi Kyrill một lần nữa trong khi cau mày.

「Đó là khoản tiền công của em cho anh vì đã cứu em và tìm giúp thanh kiếm ……」

「Không cần đâu」

「Nhưng …… 」

「Tôi không giúp nhóc vì tôi cần tiền. Ngoài ra, nhóc còn vừa bảo đó là 『Tiền cho chuyến trở về』. Không phải sao?」

「 …… 」

Sự im lặng của Kyrill đủ đáp lại câu hỏi của Ardis.

「Tôi sẽ không chấp nhận số tiền này đâu」

Kyrill có lẽ đã nghĩ đến việc cảm ơn Ardis bằng cách trả tiền công dẫu cho việc đó có nghĩa là sẽ phải chi tiêu ở mức tối thiểu. Tiếp đó, cậu đã tính đến việc có thể phải cắm trại bên ngoài đường khi quay trở lại Liên minh. Đối với một đứa trẻ chưa có kinh nghiệm chiến đấu, đó là một kế hoạch quá liều lĩnh.

Có vẻ Kyrill vẫn chưa đủ sáng suốt để nhận ra điều đó. Nhưng, có lẽ cảm thấy có lỗi bởi cảm giác phải bằng cách nào đó trả ơn cho Ardis và sự bứt rứt khi không có gì để trả cho anh, nên cậu đã nghĩ đến việc này ngay cả khi điều đó có nghĩa là cậu sẽ phải chịu khổ.

Vì vậy, cậu đã đi đến quyết định trả cho Ardis số tiền để dành cho chuyến trở về của cậu. Chính mặt này của Kyrill, luôn có những suy nghĩ thiếu tính toán và bất cẩn đúng như một đứa trẻ khiến Ardis đau đầu.

Ngay cả khi Liên minh chỉ là một quốc gia láng giềng của Vương quốc Nagras, vẫn có mối nguy hiểm khi đi qua biên giới, và cũng sẽ tốn cả tiền để đi qua. Nếu Ardis chấp nhận tiền công từ Kyrill, thì cậu sẽ chỉ có vừa đủ hầu bao ngay cả khi mọi thứ suôn sẻ trong chuyến trở về.

Đối với những người đã quen với việc du hành, họ sẽ không dám đi một chuyến như thế này. Rốt cuộc, không có gì đảm bảo rằng họ sẽ đến đích đúng thời gian, vì có thể sẽ có những rắc rối bất ngờ xảy ra trên đường đi.

Ít nhất, dù có là thương nhân hay lính đánh thuê, tất cả đều sẽ chuẩn bị gấp đôi số tiền cần thiết. Đối với Kyrill, người có lẽ chưa bao giờ đặt chân ra khỏi quê hương được một lần trong đời, nên sẽ không thể tránh khỏi việc cậu không hiểu được.

Không phải là Kyrill không có khả năng. Khi mới mười hai tuổi, cậu đã tự mình đến vương đô của Vương quốc Nagras, thuê người hộ tống và đi vào rừng Corsas. So với những đứa trẻ bình thường khác, việc đặt chân đến đây cũng đã là một kỳ tích rồi.

Ngay cả chuyện Kyrill trở thành người học việc trong một hiệp hội thương nhân khi mới 10 tuổi, được nhìn thấy cuộc sống nhiều hơn những đứa trẻ cùng tuổi với cậu, đó cũng là điều không hề dễ dàng. Tất nhiên, có những đứa trẻ phải làm việc đồng áng từ khi còn nhỏ, nhưng hầu hết chúng vẫn đang trong độ tuổi được cha mẹ bảo vệ.

Điều khiến Ardis bực mình nhất là cái người dở hơi đến mức cử đứa trẻ này sang một nước láng giềng để lang thang trong khu rừng Corsas, lãnh địa của bọn quỷ.

Anh không thể chịu đựng được vì ít nhất họ cũng có thể cử một người hộ tống đi cùng với Kyrill, hoặc có thể để một người lớn khác đi cùng. Nhưng những gì anh nghe được từ chính Kyrill, số tiền cho chuyến đi này ngay từ đầu đã quá ít. Thực tế là cậu chỉ có thể trả một đồng vàng cho những người hộ tống là đủ để hiểu.

「Tôi không cần một đứa nhóc phải lo lắng cho mình」

Từ chối khoản tiền công được đề nghị từ Kyrill, Ardis hỏi ngược lại Kyrill, người có vẻ đang thất vọng.

「Người yêu cầu nhóc, cô ấy đã cử nhóc đến đây là vì cô ấy muốn thanh kiếm?」

「Eh? Ý anh là gì ạ?」

「Bảo nhóc rằng tới đây lấy thanh kiếm để lấy cớ, nhưng mục đích thực sự là—」

Ardis nuốt những lời sắp thốt ra vào họng 『Nhưng mục đích thực sự là muốn loại bỏ nhóc vì nhóc là thứ ngáng đường』, đó không phải là điều mà anh có thể nói thẳng với một đứa trẻ.

「―Không, nghe có vẻ kế hoạch này không được kĩ lưỡng lắm, có vẻ như cô ấy không nghiêm túc về việc nhóc lấy được thanh kiếm」

Nói rồi, Kyrill nghiêng đầu.

「Em không nghĩ là vậy ……. Đúng như những gì Marrieda-san đã nói, chúng ta đã tìm thấy thanh kiếm trong tàn tích, và cũng đã gặp Ardis-san như đã đoán trước」

Đang ngáp to, Ardis đang há miệng thì đột nhiên dừng lại.

「Vừa rồi, nhóc vừa nói gì cơ?」

Ardis xác nhận lại lời Kyrill với vẻ mặt nghiêm túc.

「Em không nghĩ là vậy?」

「Khúc đằng sau」

「Đúng như những gì Marrieda-san đã nói, chúng ta đã tìm thấy thanh kiếm trong tàn tích, và cũng đã gặp Ardis-san―」

「Đó!」

Ardis chỉ ra lời của Kyrill.

「Hở? Sao vậy ạ?」

「Ý nhóc là sao khi nói rằng 'Giống như cô ấy nói'. Nhóc nói như thể đã định gặp tôi từ trước vậy?」

Và nhờ vậy, Ardis đã giúp đỡ Kyrill và lấy được thanh kiếm mà cậu đang tìm. Lý do Kyrill có thể trở về từ khu rừng mà cậu vốn chỉ có thể sống sót nếu từ đầu cậu thuê được những lính đánh thuê kỳ cựu, đó là nhờ cuộc gặp gỡ tình cờ với Ardis.

Ít nhất, Ardis cũng không biết về Kyrill cho đến khi họ gặp nhau. Có lẽ với Kyrill cũng vậy. Nếu cậu biết về Ardis, thì Kyrill sẽ phải liên hệ với anh ít nhất một lần trước khi tiến vào rừng Corsas.

「Không, em chưa hề nghe về tên của Ardis-san từ trước cả. Những gì em được bảo chỉ là 『Em có thể tin tưởng người đeo băng buộc đầu màu tím』. 」

Kyrill phủ nhận lời của Ardis. Những gì Kyrill nghe được từ trước không phải là một cái tên cụ thể của ai hết.

Rồi, Ardis đưa tay lên chiếc băng buộc đầu màu tím quấn quanh trán.

Ngay cả khi xem xét dân số rộng lớn ở vương đô, nếu đang nói cụ thể về màu sắc của một chiếc băng buộc đầu, thì những người có nó hẳn là rất ít. Như thể đối thủ đã biết trước Ardis khi chỉ dẫn cho Kyrill, Ardis cảm thấy khó chịu trong họng.

「Cụ thể là về cái gì?」

「Em cũng không biết gì thêm về điều đó nữa. Chị ấy chỉ nói mà không cho em biết lý do, và dặn em đừng bao giờ quên điều đó」

Đó là từ một thương nhân tên là Marrieda, người đã chỉ dẫn cho Kyrill. Cô ấy là người đã chỉ Kyrill lấy thanh kiếm từ tàn tích trong rừng Corsas để có thể trả nợ cho hiệp hội thương nhân mà Kyrill đang tham gia.

「À, nghĩ lại thì ……」

Như thể nhớ ra điều gì đó, Kyrill bắt đầu tìm kiếm trong chiếc túi nhỏ của mình.

「Chị ấy nói mở cái này khi tìm được thanh kiếm」

Nói rồi, thứ được lấy ra là một bức thư dài khoảng 5 cm.

「Cái gì vậy?」

「Không biết được ạ ……. Marrieda-san bảo rằng đó là 『Một thứ cần thiết sau khi lấy được thanh kiếm』 …… 」

Kyrill trả lời với giọng bối rối. Bức thư trông mỏng và nhẹ. Vì vậy, nó không thể chứa số tiền cần thiết để Kyrill trả công.

「Chà, hãy mở nó ra và chúng ta sẽ hiểu thôi」

「Đúng ạ」

Đó là thứ mà cậu được chỉ rằng hãy mở ra sau khi lấy được thanh kiếm. Vì họ đã có thanh kiếm ngay bây giờ và đã trở về vương đô, nên sẽ không có vấn đề gì nếu họ mở nó ra ngay lúc này.

Kyrill ngay lập tức mở bức thư được niêm phong. Và bên trong nó là một tấm thẻ nhỏ.

Kyrill nhìn chằm chằm vào tấm thẻ một lúc với biểu cảm bối rối trên khuôn mặt.

「Có chuyện gì vậy? Có gì ở trên nó vậy? 」

「Chà, cái này …… em không hiểu ạ」

Một câu trả lời dường như xen lẫn chút bối rối.

「Không hiểu? Không đọc được sao?」

「Không phải vậy, em có thể đọc được tốt, nhưng ……em không hiểu ý nghĩa là gì cả 」

「Nó viết gì vậy?」

「Umm ……, 『Thanh kiếm của chúng ta là vì chiến thắng, trái tim của chúng ta là vì đồng đội. Ở đây chúng ta hành quân, với niềm vinh dự thêu trên lá cờ của chúng ta 』…… nó có nghĩa là gì ạ?」

Nghe những dòng chữ Kyrill vừa đọc to, nước da của Ardis đột nhiên thay đổi. Chiếc ghế gỗ mà anh vẫn ngồi nãy giờ đổ xuống đất với một tiếng động lớn.

「C-Có chuyện gì vậy?」

Kyrill ngạc nhiên trước Ardis, người vừa có phản ứng bất thường.

Như thể không nghe thấy câu hỏi của Kyrill, Ardis chồm dậy và giật lấy chiếc thẻ nhỏ từ tay Kyrill. Sau đó, anh đọc đi đọc lại những dòng chữ được viết trên tấm thẻ, ánh mắt anh dán chặt vào đó.

「Ừm ……, Ardis-san? 」

Kyrill lo lắng gọi Ardis, nhưng không có bất kỳ câu trả lời nào. Ardis, người dường như đang cô lập bản thân khỏi mọi tiếng ồn xung quanh, thốt ra lời nói không rõ là hướng đến ai.

「Tại sao …… ai lại có thể ……」

Truyện Chữ Hay