Không biết có phải do chúng ta nói chuyện quá to hay không, bên ngoài Mạc Lan nhẹ nhàng gõ cửa, "Chủ tử, người chưa ngủ ư?"
Ta và Triển Mộ Thiên lập tức im bặt, nhất định vừa rồi Triển Mộ Thiên nói đến chỗ xúc động, âm điệu điệu bất giác cao lên, hai chúng ta đều ngừng thở, tầm mắt bồi hồi trong bóng tối. Lại nghe thấy Hoa Tịch cất giọng, "Đừng nghi thần nghi quỷ, muộn vậy rồi, đương nhiên là chủ tử đã đi ngủ."
"Không được, ta phải vào xem sao." Mạc Lan vẫn không tin.
Hoa Tịch khẽ trách mắng: "Bé giọng một chút, đừng ồn ào đánh thức chủ tử, nếu không tội vạ đâu cô chịu."
Dần dần, bên ngoài trở nên tĩnh lặng, ta mới cùng Triển Mộ Thiên dời bước đến cửa sổ sau, bông tuyết vẫn bay tán loạn như lông ngỗng. Triển Mộ Thiên xoay người nhảy ra, "Tỷ tỷ bảo trọng, mấy hôm nữa đệ đệ sẽ đến thăm tỷ."
Ta gật đầu, "Triều đình gió nổi mây phun, đệ phải cẩn thận mọi bề." Dứt lời, lập tức ghé sát tai cậu ta thì thầm, "Ngày mai đệ phái người đến ngự thiện phòng làm giúp ta một chuyện..."
Ta đơn giản nói xong một lượt, Triển Mộ Thiên chỉ gật đầu, không hỏi gì thêm.
Nhìn cậu ta dần dần đi xa, bóng dáng buồn bã biến mất trong mưa tuyết, ta mới nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa sổ lại, trở về giường, vùi mình trong đệm chăn, ngẫm nghĩ về Mạc Lan. Tâm Uyển và Mạc Lan lúc nào cũng theo dõi ta, hơn nữa Mạc Lan còn nhất quyết canh gác cho ta mỗi đêm, mục đích chẳng phải giám sát một tấc không rời hay sao? Ban đêm như vậy, ban ngày không biết còn thế nào. Ta nhất định phải nghĩ cách tiêu diệt nàng, nhất định phải.
Suy nghĩ phiêu du, mí mắt dần nặng trĩu, cuối cùng im lặng khép lại, chìm vào mộng đẹp.
Sáng sớm ngày kế, ta ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm, để Hoa Tịch dùng lược phỉ thúy ngà voi chải tóc cho mình. Mạc Lan bưng chậu nước ấm tiến vào, "Đêm qua chủ tử ngủ ngon không?"
Ta cười cười, nhìn chính mình trong gương, "Ngon lắm."
"Vậy chắc do nô tì đa nghi. Đêm qua lại nghĩ nghe thấy tiếng nam nhân ở trong phòng chủ tử, nhất định là nghe lầm rồi." Mạc Lan thản nhiên cười nói, đặt chậu nước lên giá.
Ta vuốt ve mái tóc đen nhánh, "Nha đầu Mạc Lan thích đùa thật đấy, thâm cung đại viện làm sao có nam nhân?"
Mà Hoa Tịch rất bình tĩnh, chải tóc cho ta xong liền cất lược vào hộp, đi tới rương, lấy một chiếc váy màu hồng tường vi đến, "Chủ tử mau thay xiêm y rồi dùng bữa sáng."
Ta gật gật đầu, "Mạc Lan giúp Tâm Uyển thu xếp đồ ăn đi, nơi này có Hoa Tịch là đủ rồi."
"Hoa Tịch biết lấy lòng chủ tử thật đấy, chuyện gì cũng không rời chủ tử, Mạc Lan phải học tập mới được." Mạc Lan cười rất xấc xược, sau đó đủng đỉnh rời đi.
Hoa Tịch hừ lạnh một tiếng, "Dám to gan làm càn trước mặt chủ tử."
"Biết sao được, ai bảo ta chỉ là chủ tử, chưa được tính tước vị gì." Ta cười nhạt, cài dây kết đồng tâm hồ điệp bên hông.
"Để nô tì giáo huấn cô ta." Đôi môi Hoa Tịch cong lên, giống cười, lại giống như chế nhạo.
"Ta đã có cách xử lý. Tuyệt đối không thể để nhiều gian tế bên cạnh như vậy, ta phải xây dựng thế lực cho riêng mình." Thay xiêm y, xoay người ra ngoài tẩm cung, "Đúng rồi Hoa Tịch, ngươi tìm giúp ta quyển "Tẩy oan lục tập" của quan hình ngục Tống Từ thời Tống đến đây."
Buổi trưa, trời vẫn đổ tuyết lớn, tuyết phủ kín mặt đường. Các nô tài nào xẻng nào chổi, dọn dẹp một hồi mới miễn cưỡng nhìn thấy lối đi trơn trượt. Khung cảnh mông lung khiến cho Chiêu Phượng cung càng thêm thuần khiết như ngọc.
Kì Hữu bãi triều xong liền tới cung của ta, nhìn chàng thường xuyên đội tuyết lớn tới đây, trong lòng ta không khỏi ảm đạm. Ta cho lui tất cả nô tài, cùng chàng ngồi bên cửa sổ uống trà, ngắm tuyết.
"Phức Nhã, nàng sao vậy, cảm giác nàng hôm nay rất hay ngẩn người?" Kì Hữu nhấp một ngụm trà Long Tỉnh, xoa xoa trán, có vẻ đêm qua không ngủ ngon.
Ta chỉ vào chậu lan quân tử bên cửa sổ, bẹ lá xanh ngắt sáng bóng: "Loài hoa này rất giống chàng, hàm súc trầm lắng, thanh lịch trang trọng, mạnh mẽ kiên cường."
Chàng thản nhiên cười một tiếng, thuận miệng đáp: "Cũng tượng trưng cho phú quý cát tường, phồn vinh hưng thịnh, hạnh phúc mỹ mãn."
Nhìn đáy mắt Kì Hữu chậm rãi hiện lên tình cảm dịu dàng, trong lòng ta khẽ động. "Phú quý cát tường" ám chỉ thân phận cao quý của ta và chàng, "Phồn vinh hưng thịnh" ý chỉ Kỳ Quốc giàu có phát triển, còn "Hạnh phúc mỹ mãn" là để chỉ quan hệ giữa chúng ta ư? Hiện tại dạng này cũng coi là hạnh phúc được ư?
Ta thuận tay ngắt một bông lan, xoay nhẹ vài vòng, "Nhưng sớm muộn gì rồi hoa cũng tàn."
Chàng trầm mặc, lấy hoa từ tay ta, "Phức Nhã, ta biết nàng ấm ức, ngay cả một danh phận ta cũng không thể cho nàng. Nhanh thôi... Nhanh thôi..." Chàng liên tục lặp lại hai chữ "Nhanh thôi", nhưng không có vế tiếp.
Ta bèn lên tiếng: "Kì Hữu, thiếp muốn hỏi một vấn đề, rốt cuộc Tô Tư Vân chiếm vị trí thế nào trong lòng chàng?"
Nghe xong, chàng bất chợt thất thần, dường như đang tự hỏi thâm ý của lời này. Thấy chàng không đáp, ta lại nói: "Ở trước mặt thiếp, chàng luôn tỏ ra chán ghét cô ta, nhưng thực tế lại rất bao dung với cô ta. Thân phận là gian tế, tính tình thì điêu ngoa, nhưng chàng tin tưởng cô ta nhất mực, thậm chí chưa từng làm cô ta tổn thương, tới thiếp đây còn không được đối xử như thế." Ta ngừng một chút rồi nói, "Hơn nữa, giữ gian tế nước địch bên gối, ai biết cô ta sẽ giết chàng lúc nào."
Biết bao lời tâm huyết lại đổi về một tràng cười khẽ, ta nhíu mi sẵng giọng: "Chàng còn cười? Nếu hôm nay không giải thích rõ ràng, chàng đừng hòng dùng bữa!"
Nghe xong, chàng cười lớn hơn nữa, âm thanh vang vọng trong tẩm cung. Chàng kéo ta vào lòng, hôn lên má ta, "Nàng lo lắng cho ta phải không? Nhưng ta muốn nói cho nàng biết, ta tuyệt đối không sao hết."
Ta hiểu tiếp theo sẽ có lời giải thích, vì vậy im lặng dựa vào lòng chàng, tâm như gương sáng.
"Đại khái ba năm trước đây, Trường Sinh điện có hai gã thích khách, nếu không nhờ Tô Tư Vân và Hàn Minh, e rằng ta đã uổng mạng dưới kiếm của bọn chúng. Khi đó ta nhận ra, việc đào tạo ám vệ quan trọng cỡ nào. Hai năm qua ta huấn luyện một đội tử sĩ, phân làm ba tổ chức lớn." Nghe chàng nhắc chuyện thích khách, lòng ta ngẩn ra, không phải muốn nói đến lần ta và Hi đến Trường Sinh điện trộm tranh đấy chứ?
"Ám tổ, chủ yếu phụ trách thu thập tin tức tình báo từ ba nước; Vệ tổ, chủ yếu phụ trách mai phục bốn phía, bảo vệ an toàn cho ta; Dạ tổ, chủ yếu phụ trách nhận lệnh truy kích ám sát. Bất kì kẻ nào muốn đụng đến ta, trừ khi giết hết được tử sĩ Vệ tổ, vậy nên, một mình Tô Tư Vân không cấu thành uy hiếp." Chàng thì thầm bên tai ta, có lẽ sợ bị người khác nghe thấy. Ta biết, đây là chuyện cực kì bí mật, là phương án cứu nguy cuối cùng của hoàng đế, chàng nói cho ta, phải chăng vì tuyệt đối tin tưởng ta?
Ta ôm lấy thắt lưng của chàng, "Chàng đối xử với cô ta tốt như vậy, nếu cô ta không còn giá trị lợi dụng nữa, liệu chàng có giết không?"
"Nàng muốn ta giết Tô Tư Vân?" Chàng không đáp hỏi lại, dường như... Đang do dự.
"Nếu thiếp muốn chàng giết, chàng sẽ giết?"
"Chỉ cần nàng nói giết, ta sẽ giết."
Nói có vẻ kiên định, nhưng ta lại không phân được thật giả, cuối cùng chỉ thản nhiên cười nhạt, "Thiếp nào ác đến mức muốn cô ta chết, dù sao cô ta yêu chàng như vậy, cho tới bây giờ chưa từng muốn làm hại chàng. Chàng không phải ma quỷ, chàng cũng có nhân tính, thiếp tin tưởng chàng sẽ không giết Tô Tư Vân."
Chàng hơi cứng người, vừa mở miệng liền có tiếng cắt ngang: "Hoàng Thượng, chủ tử, bữa trưa đến rồi!"
Ta lập tức đứng dậy tới bên cửa sổ, thấy Tâm Uyển, Mạc Lan dẫn đầu, phía sau có năm tên nô tài cẩn thận bưng thức ăn, bọn họ đi rất chậm, sợ có chút sơ sẩy sẽ trượt ngã. Lần này ta dặn bọn họ làm một bữa ăn nhỏ, chỉ có ta và Kì Hữu, căn bản không cần phô trương lãng phí.
"Kì Hữu, chàng xử lý triều chính một ngày, đói bụng rồi phải không?" Ta kéo tay chàng ngồi xuống bên bàn hoa lê nhỏ, Kì Hữu tỏ ra hơi khó chịu, có lẽ vì vừa rồi đột nhiên bị Tâm Uyển quấy rầy.
Tâm Uyển và Mạc Lan cầm bát đũa thử đồ ăn trên bàn, Kì Hữu nắm tay ta nói tiếp, "Đừng đa nghi nữa, cô ta vẫn còn giá trị lợi dụng với ta."
Đôi tay Mạc Lan thoáng cứng đờ, có lẽ đang suy nghĩ "Cô ta" rốt cuộc là ai. Ta dùng khóe mắt liếc xéo, nàng mới nhận ra mình thất lễ, vội vàng gắp một miếng lươn để vào miệng. Trái tim căng thẳng lúc này mới dần dần thả lỏng, ta nhìn Kì Hữu, "Thiếp biết, thiếp luôn biết."
Kì Hữu nghe vậy, nhẹ nhõm thở phào, "Ăn đi." Rồi đích thân lấy đũa ngọc cho ta.
Món đầu tiên khiến ta dừng đũa là lươn hầm nhân sâm, "Đây là lươn? Thứ tanh thế này cũng mang lên?"
"Nô tì vừa thử, nhà bếp đã khử mùi, thịt lươn mỏng, trơn, ngon miệng, chủ tử ăn xem sao." Mạc Lan khiêm tốn trả lời.
Kì Hữu quát lạnh một tiếng, "Chẳng lẽ ngươi không biết nàng không khỏe, bị thái y cấm ăn đồ tanh? Các ngươi làm nô tì kiểu gì? Lui hết ra cho trẫm!"
"Hoàng Thượng bớt giận, nô tì đáng chết." Mạc Lan lập tức quỳ xuống, Tâm Uyển nơm nớp lo sợ lấy đĩa lươn khỏi bàn, "Đây đều là nhà bếp làm, nô tì không hề biết."
"Quên đi." Ta khoát tay áo, tha thứ cho khỏi phiền.
Dùng bữa xong, vừa tiễn Kì Hữu đi, ta chợt nghe thấy một tin tức, Mạc Lan đã chết!
Quan khám nghiệm kiểm tra thi thể qua loa, nói là do ăn nhầm chất độc, Kì Hữu nghe vậy giận dữ, phái người điều tra.
Cuối cùng chứng thực đĩa lươn chính là thứ mang độc, vậy nên ngay lúc đó Mạc Lan đau bụng dữ dội, một lát sau chết bất đắc kì tử. Kì Hữu ra lệnh đuổi tất cả nô tài của ngự thiện phòng, ban chết cho kẻ nấu món lươn, việc này cứ thế chấm dứt.
Ta im lặng lấy quyển "Tẩy oan lục tập" đặt trên bàn, mở một tờ, cười nhìn mấy chữ: Lươn sau khi chết, máu đông tụ thành chất độc, không được ăn.
Đầu ngón tay miết nhẹ dòng chữ, mới vừa rồi ta còn lo Tâm Uyển ăn lươn trước, nhưng cho dù là Tâm Uyển, vậy cũng chỉ có thể trách số nàng không tốt, chịu tội thay Mạc Lan. Ai bảo các nàng đều là gian tế?
Đây sẽ được coi là sai lầm của ngự thiện phòng, làm thịt lươn chết đưa tới chỗ chủ tử. Bọn họ nên biết ơn ta chưa ăn vào, mà không phải hoài nghi đây là vụ mưu sát. Huống chi, Mạc Lan chỉ là một cung nữ, nào có ai vì cung nữ mà dốc sức điều tra?
Sau khi Mạc Lan chết, tra ra món lươn có vấn đề, Kì Hữu lập tức bỏ việc triều chính chạy tới Chiêu Phượng cung. Ta còn chưa mở miệng, đã bị chàng ôm chặt, "May mắn nàng không sao, may mắn nàng chưa ăn lươn." Giọng nói chân thành như vậy, ta không thể cầm lòng, một hàng lệ cứ thế chảy xuôi.
Kì Hữu ngốc, đường đường vua của một nước lại sợ thiếp gặp chuyện không may, vậy trước kia, tại sao lại nhẫn tâm hạ độc thiếp?