Đêm đó tuyết rơi rất lớn, Triển Mộ Thiên vụng trộm tiến vào. Sắc trời tối mịt không thấy rõ năm ngón tay, tẩm cung không điểm nến, hai chúng ta lẳng lặng ngồi đối diện bên bàn ngọc bích, hàn huyên rất nhiều chuyện triều đình.
"Đệ để ý Hàn Minh giúp ta." Ta cuối cùng cảm thấy vụ Hàn thái hậu rất kỳ lạ, dường như nàng cố ý muốn ta biết, nàng chính là chủ mưu. Người thông minh như vậy, vì sao lại hành động sơ hở để ta tố giác?
Triển Mộ Thiên nghi hoặc nhìn ta một lúc, muốn nói lại thôi, ta hỏi: "Làm sao vậy?"
Cậu ta do dự hồi lâu mới nói: "Mấy tháng trước Hoàng Thượng cũng bảo đệ giám sát Hàn Minh."
Ta bỗng dưng ngẩn ra, "Hoàng Thượng muốn đệ giám sát Hàn Minh? Còn nói gì nữa không?"
"Không." Triển Mộ Thiên lắc lắc đầu, thở dài, "Mấy tháng qua đệ phái người giám sát Hàn phủ, nhưng không phát hiện dấu vết gì. Nhưng càng yên tĩnh lại càng khả nghi, nô tài khả nghi, nha hoàn khả nghi, Hàn Minh càng khả nghi. Nhưng khả nghi ở đâu thì không nói rõ được."
Ngón tay gõ gõ mặt bàn, tạo ra tiếng vang rất nhỏ, trái tim ta đập mạnh liên hồi. Chẳng lẽ Kì Hữu cũng hoài nghi Hàn Minh từ lâu? Nhưng nếu chàng biết rõ, vậy còn giữ Tô Tư Vân làm gì? Chẳng lẽ chàng thích cô ta? Không không, sự chán ghét trong mắt Kì Hữu rõ ràng không phải đóng kịch.
Ta cần tìm Kì Hữu để hỏi rõ ngọn ngành... Cũng không được, nếu Hàn Minh không có vấn đề gì, tùy tiện hỏi dò chính là đẩy hắn xuống đáy vực đen. Tốt nhất phải điều tra rõ ràng trước rồi mới hỏi Kì Hữu, không thể hành động lỗ mãng được.
"Mộ Thiên, đệ nhất định phải điều tra Hàn Minh thật kĩ. Có gì tin tức gì báo ngay với ta, phía Hoàng Thượng cứ tạm thời có lệ cho qua trước."
Triển Mộ Thiên tuy nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu đồng ý, "Hoàng Thượng nói, chỉ cần đệ làm tốt chuyện này, sẽ tấn phong đệ làm bộ binh thượng thư."
"Tấn phong là chuyện tốt với cả ta và đệ, nhưng thăng tiến quá nhanh sẽ chỉ làm bản thân rơi càng đau. Đệ hành sự trong triều phải cẩn thận mọi bề, đừng dễ dàng tin tưởng bất kì ai, đều là một đám quan viên gió chiều nào theo chiều ấy!" Ta lo lắng nhắc nhở, "Đệ càng phải coi chừng Kì Hữu, chàng là người cực kì đáng sợ, việc gì cũng nắm rõ trong lòng bàn tay. Đệ ngàn vạn lần đừng làm chuyện phản bội chàng, nếu không đến mười Triển Mộ Thiên cũng khó tránh được cái chết."
"Đệ biết, nếu muốn điều tra Hàn Minh, căn bản không đến lượt đệ, thật ra Hoàng Thượng chỉ muốn thử lòng trung thành của đệ thôi. Tỷ tỷ có từng nghe, Hoàng Thượng bí mật huấn luyện một tổ chức tình báo không?" Thấy ta lắc đầu, Triển Mộ Thiên hít sâu một hơi rồi nói, "Hoàng Thượng quả thật là vị quân vương rất lợi hại, làm bất cứ chuyện gì cũng mạnh mẽ dứt khoát. Tổ chức tình báo vốn là lời đồn đãi trong triều, đệ cũng không biết thật giả ra sao."
Ta trầm tư suy nghĩ, tổ chức tình báo? Hẳn không phải là tin đồn vô căn cứ chứ?
"Mộ Thiên, lần trước đệ nói phụ thân qua đời trong bạo loạn, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?" Ta không muốn tiếp tục nhắc đến Kì Hữu, thản nhiên dời đề tài, cũng mong hiểu Triển Mộ Thiên nhiều hơn.
Triển Mộ Thiên vừa nghe ta nhắc tới phụ thân, cơ thể bỗng chốc cứng đờ. Bởi vì trong phòng quá tối, ta không thấy rõ vẻ mặt của cậu ta, nhưng lại tinh tường cảm nhận được thứ cảm xúc u buồn. Ta nhẹ nhàng vỗ lưng cậu ta an ủi, "Mộ Thiên, rốt cuộc chuyện thế nào, nói ta nghe một chút."
"Đều do đám quan lại chó má trong triều đình!" Triển Mộ Thiên phẫn nộ đập bàn, "Tục ngữ nói đúng lắm, quan quan tương hỗ, quan lại bao che cho nhau!"
"Năm đó hạn hán, mùa màng thất thu. Triều đình cho ba mươi thuyền lớn chở lương thực đến cứu tế, nhưng vào tay lũ tham quan, bọn chúng không chịu phân phát. Nếu muốn lương thực, phải bỏ tiền ra mua, mà giá cả còn cao hơn bình thường chục lần!"
"Lúc ấy dân chúng căm phẫn tột cùng, tổ chức bạo động, đánh bọn cẩu quan bầm dập mặt mũi, vô cùng thảm hại. Bọn đệ cướp được lương thực, nhất thời ấm no."
"Nhưng đám cẩu quan kia lại báo với triều đình rằng bọn đệ không tuân thủ pháp luật, bạo loạn khi chưa kịp phát lương, cướp kho lương không còn một hạt. Triều đình không thèm thẩm tra liền phái binh trấn áp, lần đó bạo loạn chết vô số người, trong đó có phụ thân của đệ. Trước khi chết, phụ thân giao cho đệ mọt trăm lượng bạc tích góp khổ sở bao năm, dặn đệ nhất định phải đỗ, đòi lại công bằng cho dân chúng uổng mạng."
"Khi đó đệ căm hận triều đình tột cùng, muốn từ bỏ con đường khoa cử, nhưng lại nghĩ đến tỷ tỷ đang ở chốn nước sôi lửa bỏng, nghĩ đến di ngôn của phụ thân, nghĩ đến cả đám cẩu quan ăn hối lộ trái pháp luật, đệ liền kiên trì cố gắng."
"May mắn là, đệ vào triều chưa lâu đã được Hoàng Thượng coi trọng. Trước kia đệ từng quy hết mọi tội lỗi cho Hoàng Thượng, nhưng khi biết Hoàng Thượng căn bản không biết chuyện bạo loạn, đệ thực sự kinh ngạc. Nhiều ngày ở chung, đệ phát hiện Hoàng Thượng là một hoàng đế tốt, tuy tàn nhẫn, nhưng trong lòng có thiên hạ, mong mỏi thống nhất ba nước để không còn chiến tranh xảy ra."
Chỉ mấy lời ít ỏi lại khiến ta trầm mặc, quan lại bao che cho nhau, cấu kết làm việc xấu là việc thời nào cũng tồn tại, nhưng chính tai nghe thấy vẫn đong đầy cảm xúc. Thì ra Triển Mộ Thiên trở nên vô tình đều là vì trận bạo loạn, vì phụ thân chết oan.
Mà Kì Hữu là hoàng đế tốt... Ta luôn biết điều đó, hơn nữa chưa từng hoài nghi. Nhưng thủ đoạn của chàng quá mức cứng rắn tàn độc, vì thống nhất ba nước, ắt hẳn máu sẽ chảy thành sông.