Đêm giao thừa, mưa tuyết lớn ba ngày, rốt cục cũng ngừng rơi. Rất nhiều tăng ni đến Dưỡng Tâm điện tụng kinh cầu phúc, đến tận đêm tối mới rời đi. Kì Hữu mở tiệc chiêu đãi mấy vị trọng thần tại điện, tham gia lần này có đại tướng quân Tô Cảnh Hoành, Lễ thân vương Kì Hạo cùng vương phi Tô Diêu, Minh y hầu Hàn Minh, lục bộ thượng thư, thị lang, thị trung. Hậu cung có Hàn thái hậu, tam phu nhân, Lục chiêu nghi, Nghiên quý nhân, Tô quý nhân... Tất cả đều là trọng thần triều đình, sủng phi hậu cung, ta ngồi phía dưới Tô Tư Vân, cảm thấy mình không xứng ở nơi này, bởi ta chỉ là một nữ nhân không có tước vị.
Trong điện múa ca mừng cảnh thái bình, trọng thần triều đình chúc rượu lẫn nhau, thỉnh thoảng quỳ lạy kính rượu Kì Hữu. Đặng phu nhân đột nhiên nổi hứng, mỉm cười nhìn Tô Diêu ngồi đối diện, nhẹ giọng mở miệng: "Nghe nói vương phi là tài nữ nổi danh, vừa khéo bên cạnh đây có một vị trạng nguyên, hai người nên giao lưu một chút." Đặng phu nhân nói xong, người chung quanh đều gật đầu phụ họa, thúc giục bọn họ làm thơ.
Tô Diêu nhìn Kì Hạo hỏi ý kiến, mà Kì Hạo dùng ánh mắt dịu dàng thay lời đồng ý. Tô Diêu nở nụ cười má lúm tuyệt mỹ, sóng mắt đung đua rồi bật thốt: "Nàng hái sen dưới ánh mặt trời; Dưới ánh mặt trời thiếu một người; Thiếu một người hát vang khúc nhạc; Vang khúc nhạc với nàng hái sen."
Lời vừa dứt, ai nấy đều không khỏi trầm trồ ca ngợi. Ta cũng âm thầm tán phục trí tuệ của nàng, kiểu thơ láy từ này này tinh tế mà tao nhã, không ngôn từ hoa lệ, không bóng bẩy trau chuốt, chỉ miêu tả hoạt động ngày thường của nữ tử dân gian, lại cho người nghe cảm giác thanh cao thoát tục.
"Triển đại nhân, tới phiên ngài." Quan viên chung quanh nhất thời ồn ào. Ta cũng đưa mắt nhìn Triển Mộ Thiên, một khúc thơ không làm khó người thông minh như cậu ta đấy chứ? Quả nhiên, cậu ta lập tức đáp: "Ngắm hoa về ngựa phi như bay, phi như bay còn chàng uống say, uống say tỉnh dậy trời đã tối, trời đã tối lại ngắm hoa về."
Đối hay, đối hay lắm! Tô Diêu làm cô gái hái sen ca hát, Triển Mộ Thiên đối chàng trai cưỡi ngựa ngắm hoa, đều hình dung về cuộc sống của dân chúng bình thường. Cuộc sống bình thường nàyấy, chính là ước mơ tha thiết của ta.
Chung quanh vỗ tay ủng hộ, ngay cả Kì Hữu cũng tỏ vẻ ngợi khen, "Tài học của Triển đại nhân và vương phi quả thật tương xứng." Kì Hữu trầm tư một lát lại nói, "Triển đại nhân có thê tử chưa?"
Triển Mộ Thiên phút chốc ngẩn ra, ngầm hiểu ý Kì Hữu, ủ dột trả lời: "Vi thần chưa lập gia đình."
"Vậy trẫm ban hôn sự cho ngươi được không?"
"Hồi bẩm Hoàng Thượng, thần không..." Cậu ta đứng dậy, dường như định cự tuyệt, nhưng nửa chừng nhận thấy ánh mắt của ta, đành nuốt những lời chưa nói vào bụng, "Cẩn tuân thánh mệnh."
Kì Hữu chuyển ánh mắt sắc bén sang Tô Cảnh Hoành, "Tô tướng quân, trẫm nghe nói quý phủ của ngươi còn một nữ nhi vừa qua tuổi cập kê, trẫm chỉ hôn tiểu nữ ấy cho Triển đại nhân, thấy thế nào?"
Tô Cảnh Hoành cũng lập tức đứng dậy, "Hoàng Thượng, Triển đại nhân tuổi trẻ tài cao, phải cưới tiểu nữ nhà thần là thiệt thòi lớn."
"Tô tướng quân, Hoàng Thượng ban hôn sự, ngươi còn định thoái thác?" Thái hậu nghiêm nghị nhìn Tô Cảnh Hoành.
Ông cúi đầu do dự hồi lâu rồi đáp, "Thần... Tuân chỉ."
Hôn sự tới bất ngờ lại làm ta cảm giác là ý định đã lâu, nay Triển Mộ Thiên đang gây dựng thế lực, Kì Hữu đột nhiên chỉ hôn với con gái của Tô Cảnh Hoành, ý định rõ ràng là tăng cường sức mạnh. Mà nay hai nhà Triển, Tô kết thân, Triển Mộ Thiên chẳng khác nào lại leo cao vài phần. Ta sở dĩ dùng ánh mắt ý bảo cậu ta đừng cự tuyệt, là vì đoán được ý đồ của Kì Hữu, nếu Triển Mộ Thiên từ chối, khác nào chống lại Hoàng Thượng, sau này Kì Hữu có thể tin tưởng cậu ta nữa sao? Một vị quan không được Hoàng Thượng tin yêu, vĩnh viễn sẽ chỉ làm chức vụ nhỏ không danh không tiếng. Ta không muốn Triển Mộ Thiên vì khí phách nhất thời mà ôm hận ngàn thu.
Buổi tiệc giao thừa kết thúc sau màn chỉ hôn. Hoa Tịch cầm đèn đi theo ta, gió rét hắt hiu thấm vào cơ thể. Trên đường tuyết chưa tan hết, ẩm ướt đế giày, lạnh lẽo bàn chân. Ta mong sao có thể trở về cung nhanh chóng, cởi đôi giày sũng nước này ra, dùng lò sưởi ủ ấm hai chân, sau đó chui vào ổ chăn.
"Thần chủ tử, đi mệt lắm phải không?" Tô Tư Vân ngồi kiệu ngọc vượt qua, nghiêng người ngạo nghễ nhìn ta, "Chậc chậc, ai bảo không có tước vị, đành ấm ức đi bộ về thôi."
Ta mỉm cười, "Đúng vậy, Tô quý nhân được sủng ái nhất hậu cung, ngồi kiệu ngọc là tượng trưng cho thân phận." Nói đến đây cô ta đắc ý nở nụ cười, "Biết là tốt."
"Nhưng cô hiểu lòng dạ nam nhân không? Thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm, bình thường đều có mới nới cũ, huống chi là Hoàng Thượng? Bên cạnh chàng mỹ nữ như mây, ba năm tuyển phi một lần, nữ nhân tới tới lui lui nhiều vô số kể. Cô có dám cam đoan, lòng chàng với cô mười năm như một? Chưa kể thân phận của cô..." Ta hợp thời ngậm miệng, nhìn chăm chú sắc mặt tái mét của cô ta.
"Điều tiếp theo, chắc không cần ta phải nói? Tô quý nhân là người thông minh."
"Chỉ cần một ngày chưa thổ lộ bí mật, Hoàng Thượng sẽ không động đến ta." Tô Tư Vân chậm rãi vuốt bông hoa vẽ trên trán, tươi cười quyến rũ lạ thường.
"Cô theo Hoàng Thượng lâu như vậy, vẫn không hiểu chàng hay sao? Hơn hai năm, nếu cô còn định kéo dài, tính nhẫn nại của Hoàng Thượng sẽ bị cô mài sạch." Ta không dừng bước, sóng vai đi bên kiệu ngọc.
"Hoàng Thượng sẽ không động đến ta." Tô Tư Vân lại cười, tiếng cười quanh quẩn trong màn đêm trống vắng, nghe có phần đáng sợ. Giờ phút này, cô ta khác hoàn toàn lúc trước, rốt cục lộ ra bản chất thật. Tô Tư Vân ơi Tô Tư Vân, dựa vào đâu mà cô dám khẳng định Kì Hữu sẽ không làm gì mình? Chẳng qua biết kẻ chủ mưu mà thôi, dùng bừa bãi như thế sao?
"Công chúa Phức Nhã, ta khuyên cô nên tự giải quyết chuyện của mình cho tốt. Muốn báo thù chỉ bằng sức một người? Suy nghĩ kỳ quặc thật, thức thời thì biến khỏi Kỳ Quốc đi."
"Xin lỗi để cô phải thất vọng. Ta còn tính lưu lại sinh con cho Hoàng Thượng nữa kìa."
Nét mặt cô ta lập tức thay đổi, lạnh giọng đáp trả: "Giữ mạng rồi hãy nói tiếp."
"Mỏi mắt mong chờ, Tô quý nhân." Con của ta bị các người hại một lần, ta còn ngốc đến mức cho các người hại lần nữa hay sao?
Cuối cùng ta và Tô Tư Vân mỗi người một ngả. Vừa rồi không khí đậm mùi thuốc súng, là lần đầu tiên ta và cô ta đấu khẩu với nhau, có lẽ, cuộc chiến này chỉ vừa bắt đầu. Ta thật chờ mong được so tài cùng Tô Tư Vân, ta nghĩ, sẽ cực kì thú vị.
Lúc ta và Hoa Tịch tới góc rẽ hành lang, bất ngờ gặp Hàn Minh đứng đón gió, ánh nến từ đèn lồng hắt trên khuôn mặt hắn, nửa sáng nửa tối, cái bóng đổ dài thật dài. Ta đến cạnh, cùng hắn sóng vai, gió lạnh như dao sắc, quất lên gò má có chút đau đớn. Hoa Tịch rất thức thời lui về phía sau, tránh mặt chúng ta.
"Minh Y hầu đang chờ ta?" Ta mở lời trước, âm thanh tan nhanh theo gió.
"Đúng vậy."
"Có việc gì sao?"
"Cảm ơn ngươi đã không bẩm báo, ngày ấy thật xin lỗi, ta phải bảo vệ tỷ tỷ của ta."
"Ta có thể hỏi một câu được không?" Thấy hắn gật đầu, ta mới mở miệng, "Ngươi và thái hậu rốt cuộc là quan hệ gì? Tỷ đệ? Tình nhân?"
Hàn Minh ngẩn người, chuyển tầm mắt từ trời đêm về phía ta, "Ân nhân."
Nhận được đáp án, ta gật đầu tỏ ý đã hiểu, "Còn một vấn đề nữa, có thể hỏi không?"
Thấy hắn lại gật đầu, ta hít sâu một hơi, đối diện con ngươi đen láy của hắn, gằn từng tiếng: "Năm năm trước, ta bị Linh Thủy Y hủy hoại dung mạo, ngã xuống sườn núi, làm sao ngươi biết mà cứu ta?"
Hắn vẫn rất bình tĩnh, nhưng không trả lời. Ta cười nhạt, dường như có thể soi thấu lòng hắn. Trước kia không hỏi hắn cứu ta thế nào, đó là bởi vì không muốn nhắc lại chuyện cũ đau thương, mà nay ta hỏi, đó là vì vấn đề này đã không thể không hỏi. Nhưng ta nghĩ, hắn sẽ không cho ta biết, vì thế ta chuyển sang vấn đề khác, "Nghe nói thiên hạ đệ nhất thần y y thuật cao siêu, không dễ dàng cứu người. Thế nhưng ngày đó ngươi tìm được ông cụ đến dịch dung cho ta, thật sự rất lợi hại."
Hắn khẽ hé miệng, chỉ nói một câu, "Phan Ngọc, đừng quan tâm việc này nữa."
"Ngươi bảo ta đừng quan tâm? Ngươi muốn con của ta chết oan?" Ta kích động cao giọng, nghĩ đến con, đôi mắt có chút ướt át. Ta nén khóc, cố nở nụ cười, "Ngươi không hiểu một người mẫu thân yêu con thế nào, chính như lúc trước ngươi gạt ta chuyện Kì Hữu thả xạ hương."
"Chuyện đó, ta xin lỗi." Giọng hắn không có nhiều cảm xúc. Ta cười châm chọc, "Không cần nói xin lỗi, hai ta không nợ nhau gì hết." Nước mắt sắp rơi, ta lại ép trở về, quay đầu gọi, "Hoa Tịch, hồi cung."
"Thưa vâng." Vừa nghe ta gọi, Hoa Tịch liền chạy tới. Ta không nhìn Hàn Minh thêm lần nào, nhấc đôi chân nặng nề bước trên hành lang dài. Hoa Tịch nhìn nghiêng mặt ta, có chút lo lắng hỏi: "Chủ tử, người khóc đấy ư?"
"Không." Ta lập tức phủ nhận, nhìn tuyết trắng đọng trên chạc cây, nghe tuyết tan giọt giọt rơi xuống, thanh thúy dễ nghe, "Giúp ta truyền lời đến Triển đại nhân, điều tra thân phận của Tô Tư Vân." Ngừng một chút lại nói, "Cả Hàn Minh nữa."
Tô Tư Vân dám khẳng định Kì Hữu sẽ không động đến mình, vì sao?
Hàn Minh, phần lớn bí ẩn dường như đều tụ lại ở hắn, liên quan với hắn như thế nào? Ta không tin, Hàn Minh... Là người tốt, ít nhất ta vẫn luôn cho là vậy.