Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
ực ực ——
Đoàn người vây xem cùng nhau nuốt nước bọt, chẳng ai nghĩ tới chuyện Tiêu Phượng Ngô có thể ác như vậy, xuống tay với một lão già năm mươi tuổi, Mẫn Thượng Thiệnở phía xa, thu tất cả vào mắt, xua tay ra hiệu cho hạ nhân khiêng Lý Tư Mâu nhấc đi, sau đó đi tới trước mặt Tiêu Phượng Ngô, nét mặt thả lỏng: “Tư Hành đã không còn việc gì nữa, Mẫn gia ta, nợ một món nợ ân tình của ngươi.
Tiêu Phượng Ngô căn bản không cảm kích, ngửa đầu nhìn mây trên trời: “Bây giờ thì không sao, không có nghĩa là sau này không sao, thế thúc vẫn nên ngừng tay, những kẻ buôn thuốc không thể sống sót, bệnh của Mẫn Tư Hành, nói không chừng là báo ứng của ông trời.”
Mẫn Thượng Thiện nghe vậy hơi híp mắt lại: “Tiêu gia cũng có lúc cường thịnh, cũng chưa từng tích đức, việc mua bán thuốc phiện chẳng phải cũng không ngừng lại sao.”
Tiêu Phượng Ngô cười toe toét buông tay: “Cho nên, nhà ta hiện tại đã gặp báo ứng, chết thì đã cũng chết, bỏ trốn thì cũng đã bỏ trốn rồi, chẳng lẽ thế thúc muốn theo dấu xe đổ của nhà ta?”
Mẫn Thượng Thiện nghe vậy nghẹn lại, một ngụm khí mắc kẹt trong ngực không lên không xuống, đại khái là chưa từng thấy ai có thể đem chuyện gia đình tan nát lại nhẹ nhàng như vậy, cuối cùng phất tay áo, ra hiệu quản gia tiễn khách.
Tiêu Phượng Ngô kéo ống tay áo tới khuỷu tay, cười híp mắt duỗi tay ra một cái: “Phí chẩn bệnh, hai trăm lượng bạc ròng, nhất tuyến châm của Tiêu gia trị giá bao nhiêu đó.”
Lòng Mẫn Thượng Thiện biết hắn chẳng muốn có dính líu gì với Mẫn gia, thở dài một hơi, ra hiệu quản gia trả thù lao, Tiêu Phượng Ngô nhận cái túi thiêu tinh xảo từ tay người hầu, dùng tay ánh chừng cân nặng của nó, sau đó nói với Tần Minh Nguyệt: “Đi thôi.”
Hai người rời Mẫn phủ, đi thẳng về nhà, Tiêu Phượng Ngô cứ đi, bỗng nhiên đem túi thêu ném vào trong ngực Tần Minh Nguyệt, làm người hưởng lợi đầu óc mơ hồ, Tần Minh Nguyệt nhận túi tiền, giương mắt hỏi: “Sao vậy?”
Bước chân Tiêu Phượng Ngô không ngừng, cũng không quay đầu lại, chậm rãi xoay người: “Cho em đó.”
Tần Minh Nguyệt ngẩn ra, theo bản năng nắm chặt túi tiền, đầu ngón tay trắng nõn nổi bật giữa túi thêu tím, tạo thành sự đối lập rõ ràng, hắn cúi đầu nhìn một chút tiền bên trong, sau đó bước tới, nhìn chằm chằm bóng lưng Tiêu Phượng Ngô nói: “Tại sao cho ta?”
Tại sao phải cho y à?
Tiêu Phượng Ngô cũng không biết, muốn cho thì cho, hắn quay đầu nhìn về phía Tần Minh Nguyệt, phát hiện ý cười trong mắt đối phương muốn giấu cũng không giấu được, đuôi lông mày tràn đầy nét vui vẻ, dường như y không cầm hai trăm lượng bạc, mà sở hữu một núi vàng vậy.
Hai trăm lượng bạc mà thôi, Tần Minh Nguyệt chỉ cần chịu lên sân khấu bán giọng hát, còn nhiều mà người nguyện ý vì y mà tốn vàng tốn bạc, chỉ có bấy nhiêu mà sao lại vui vẻ rồi
Tiêu Phượng Ngô nhíu mày không hiểu, sau đó dùng ngón tay cái ma sát ống tay áo, cười trêu nói: “Hồi đó, gia có thể vì em vung tiền như rác, hiện tại cũng có thể.”
Hắn cảm thấy, hành động này không có gì ghê gớm cả, nhớ lúc đầu, đâu chỉ là nghìn kim, vạn kim hắn cũng vì Tần Minh Nguyệt mà tiêu tốn, có thể Tiêu Phượng Ngô quên mất, hồi xưa thì hắn gia tài bạc triệu, hiện tại nghèo rớt mồng tơi, cho đi, ý nghĩa cũng tất nhiên là không giống nhau.
Tần Minh Nguyệt không nói lời nào, siết chặt túi tiền, không biết tại sao, cuối cùng cũng buông tay, trả lại cho Tiêu Phượng Ngô: “Tiền này ngươi lấy lại đi, bản thân nghèo rớt rồi, cho ta làm cái gì.”
Tiêu Phượng Ngô chỉ lấy một trăm lượng bạc: “Mỗi người một nửa, còn lại là tiền ăn.”
Tần Minh Nguyệt đành phải nhận lấy, nắm lấy dây túi mà quấn mấy vòng: “Hùn tiền ăn cái gì, ta thấy ngươi hôm nọ bánh màn thầu, không biết ngon thế nào đấy.”
Đang nói chuyện thì hai người đã đến cửa viện, Tiêu Phượng Ngô đẩy cửa ra nói: “Có cái gì thì ăn cái nấy, có màn thầu thì ăn màn thầu, có thịt ăn thịt.”
Hắn xưa nay thích sạch sẽ, ngày hôm qua bị dằn vặt một đêm, cả người toàn mồ hôi, đun nước nóng liền đi tắm, Tần Minh Nguyệt ở nhà bếp, giúp bác Trung làm cơm, một nồi cháo gạo rang nấu đặc, lại gói mấy cái vằn thắn to, bác Trung nói: “Tiên sinh, cháo đã nấu xong, tại sao lại còn gói vằn thắn, nên ăn kèm với dưa muối mới phải.”
Tần Minh Nguyệt cúi đầu cán miếng da của vằn thắn, thuận miệng nói: “Hắn ăn cháo không thích ăn dưa muối, làm thêm mấy thứ, hắn thích ăn cái gì thì ăn.”
Tần Minh Nguyệt sống nghèo khổ nhiều năm, cái gì cũng từng làm qua, một đôi tay mặc dù được chăm sóc cẩn thận, mà nhìn kỹ vẫn thấy có chút thô ráp. Nước sôi, y cho vằn thắn vào nồi nước, sau đó vớt lên bỏ vào canh gà trong bát, cho chút hành thái rồi đem vào phòng.
Tiêu Phượng Ngô vừa tắm xong, lười biếng khoác áo, đẩy cửa đi ra ngoài, hai người tí nữa là va vào nhau, Tần Minh Nguyệt nhanh chóng phản ứng lại, lùi về sau, canh gà nóng giội thẳng vào tay.
Tiêu Phượng Ngô thấy thế ngẩn ra, định tiến tới, Tần Minh Nguyệt lại trực tiếp nghiêng người vào vòng, đặt vằn thắn lên bàn, lúc này mới vẩy tay bị bỏng, mắt thường có thể nhìn thấy hơi nóng bốc lên ở hổ khẩu, đỏ một mảng to.
Tiêu Phượng Ngô nắm cổ tay của y, vội vàng kéo người tới cạnh giếng, sau đó dội xuống một muôi nước lạnh, rửa như vậy nhiều lần, mới dừng lại, Tần Minh Nguyệt nói: “Đừng vội, đừng vội, lát nữa sẽ đỡ thôi, ngươi nhanh nhanh đi ăn cơm, lát sẽ bớt nóng.”
Tiêu Phượng Ngô vẫn không buông tay, nhìn chằm chằm vào vết thương nửa ngày, sau đó nói: “Phải đến y quán thôi.”
Tần Minh Nguyệt thấy nét mặt hắn nghiêm túc, càng lộ ra vẻ tuấn dật bất phàm, y dựa vào người hắn, đầu ngón tay cách lớp vóc, trên đùi hắn nhẹ nhàng vẽ mấy vòng, cười nói: “Ngươi không là đại phu sao, đi y quán cái gì.”
Tiêu Phượng Ngô nói: “Châm không trị được bỏng.”
Nói xong, từ bên giếng đứng dậy, dường như thật sự muốn kéo y tới y quán, Tần Minh Nguyệt vẫn đau lòng vì mình đã vất vả khổ sở để gói vằn thắn, cắm rễ ở chỗ cũ không đi: “Ăn cơm xong đi rồi nói, nguội rồi không ngon, vậy chẳng phải uổng công ta chịu nóng sao, dù sao cũng có phải bệnh chết người đâu, ăn xong rồi đi.”
Tiêu Phượng Ngô bất động, tựa cười mà không cười nhìn hắn, hai người ở cửa không hề có một tiếng động mà giằng co.
Tần Minh Nguyệt bị ánh mặt trời đâm tới không mở mắt nổi, thấy Tiêu Phượng Ngô siết tay mình không buông, trên người vẫn mặc trường sam trắng, tóc hơi ướt vắt trên vai, tựa như tiên nhân, tâm cũng không tránh khỏi mà hơi rung động.
“Thập Lục Gia,” Tần Minh Nguyệt dùng đầu ngón tay chỉ chỉ vào lòng bàn tay của hắn, “Vằn thắn mau nguội lắm, ta cố ý làm cho ngươi mà.”
Tiêu Phượng Ngô nhìn vào trong phòng, rốt cục cũng đi vào, bát sứ trắng chứa mười mấy viên vằn thắn, mặt trên nổi một lớp mỡ gà, tỏa ra hơi nóng, canh vẫn còn nóng, hắn dùng thìa canh múc, ăn từng miếng từng miếng, động tác thậm chí có mấy phần thanh tú.
Tần Minh Nguyệt mặc áo bào màu đen, khí chất không diễm lệ đa tình như gương mặt, ngược lại lạnh lùng hiên ngang, trong tay y cầm một một ly rượu, tùy ý đặt xuống bàn, nhẹ nhàng như có như không, thấy Tiêu Phượng Ngô ăn xong mì vằn thắn rồi, lúc này mới giương mắt.
“Thập Lục Gia.”
“Ừm.”
Tần Minh Nguyệt gối lên cánh tay, nghiêng đầu nhìn hắn, mắt phượng hẹp dài hơi nheo lại, trên mặt bỗng nhiên dẫn theo mấy phần đắc ý, khôn khéo như hồ ly.
Còn sao lại đắc ý, chính y cũng không nói được.
►[Follow xiaoyangscorner.wordpress.com để cập nhập chương mới nhé ( ´ ∀ `)ノ~ ♡]
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Phượng Ngô như cũ tới Hồi Xuân Đường, nào ngờ còn chưa đi vào, bên ngoài đã có một đống người chen lấn, la hét cái gì đó, Đức Quý thì lại chặn cửa không cho bọn họ đi vào, dùng sức ngăn lại nói: “Ối giời, sao mới sáng sớm đã đến khám bệnh, Tiêu đại phu còn chưa tới đâu! Mấy người đừng có nóng!”
Người, từ xưa đều yêu tham gia trò vui, thầy thuốc đấu thuốc với nhau cũng là chuyện thường xảy ra, đêm qua Tiêu Phượng Ngô khuất nhục các thánh thủ của các tiệm thuốc lớn, buộc hơn ba mươi lão đầu cung kính gọi hắn là tổ sư gia, khiến người than thở hậu sinh khả úy. Chuyện này không biết sao từ Mẫn gia nhanh chóng lan truyền, sáng sớm đã truyền khắp thành, những người không quen biết đều chen ở cửa Hồi Xuân Đường, nhưng đáng tiếc chữa bệnh không có mấy ai, xem trò vui lại không ít.
Tiêu Phượng Ngô đứng ở phía sau đám người, nét mặt kỳ lạ, Đức Quý khó khăn nhìn thấy hắn, như thấy cứu tinh, môn cũng không thèm chặn lại nữa, nhanh chân chạy tới: “Thập Lục, huynh tới rồi, những người này đều tới tìm huynh xem bệnh, ta nói huynh chưa tới, bọn họ lại không tin!”
Đức Quý nói xong, mọi người liền quay đầu nhìn lại, Tiêu Phượng Ngô trước những ánh mắt không rõ có cảm xúc gì, đi tới trước đẩy cửa vào, sau đó nói: “Ha, muốn xem bệnh, trước tiên trả tiền phí chẩn bệnh, trả tiền xong mới khám.”
Đa số người tới tham gia trò vui, nghe vậy cũng không tụ tập chen lấn nữa, cách khoảng chừng ống tay áo, áng chừng số lượng bệnh nhân cũng nhiều hơn so với trong tưởng tượng của Tiêu Phượng Ngô, hắn hỏi Đức Quý: “Hôm nay sao lại nhiều bệnh nhân vậy?”
Đức Quý nói: “Này, nghe nói mấy đại phu ở y quán lớn như Thiên Kim Đường, Hạnh Lâm Các đều cáo bệnh tạm nghỉ, tám phần mười là sợ trên đường gặp huynh thì lúng túng, không mặt mũi trước mặt mọi người gọi huynh là tổ sư gia, bệnh nhân đều chạy tới Hồi Xuân Đường xem trò vui đến chứ, ồ, với lại, nghe nói Lý Tư Mâu bị huynh đánh hôn mê, giờ còn chưa tỉnh đâu.”
Tiêu Phượng Ngô nghe vậy vui vẻ, cười nhạo nói: “Đáng đời lão, tiểu gia không dùng một viên gạch đập chết là coi như tốt số rồi.”
Hôm nay bệnh nhân nhiều, thường ngày chỉ là người dân nghèo, hiện tại có không ít thương nhân người giàu có, ai nấy đều tai to mặt lớn, mặt dầy muốn vòi vài đơn thuốc dưỡng sinh trong hoàng cung đại nội, Tiêu Phượng Ngô thích nhất là kiểu làm ăn này, kiếm nhiều tiền, mà chẳng tốt sức.
Thao Thiết lâu là tửu lâu trứ danh bậc nhất Yến Thành, món ăn nổi tiếng là canh Bát Tiên, nghe đâu thần tiên đến phải mê mẫn, hơn nữa còn không phải có tiền là có thể thưởng thức. Trước đây Tiêu Phượng Ngô cũng từng làm khách nhà này, thấy bệnh nhân đối diện có chút quen mắt, nhìn kỹ lại, mới phát hiện là bếp trưởng Thao Thiết lâu Lưu Nhất Đao.
Tiêu Phượng Ngô thấy vẻ mặt gã khổ sở, một đôi tay tráng kiện có mấy vết thương nhỏ lí nhí chi chít, mặc dù không nghiêm trọng, nhưng lại hết sức doạ người, không khỏi nhíu mày đầu: “Sao vậy, sao lại để thành như vậy?”
Thứ đầu bếp coi trọng nhất chính là một đôi tay.
Lưu Nhất Đao lắc đầu: “Hầy, đừng nói nữa, mấy ngày nữa Huyện thái gia muốn mời tiệc mời khách quý ở Thao Thiết lâu, chỉ dùng canh Bát Tiên, nhưng cần dùng cá mặt quỷ mới tạo được vị, mà chưa tới mùa. Ta đưa mấy tên đồ đệ đến Bích Thạch đàm ở sau núi để bắt, tốn sức mà chưa tới hai cân, cá mặt quỷ to bằng bàn tay, lại thích trốn ở trong khe đá, nếu không cũng không bị thương thành như vậy.”
Tiêu Phượng Ngô nghiền thuốc, thuận miệng hỏi: “Khách quý thì làm sao, gia cảnh lớn lắm à, Huyện thái gia nếu tôn kính người ta như vậy, nên tự mình xuống sông mò đi, vậy mới có tâm ý, nhẹ nhàng mở miệng, đè chết bao nhiêu đầy tớ.”
Lưu Nhất Đao nghe vậy nhìn bốn phía, sau đó kề sát tới, nhỏ giọng nói: “Ai bảo ta là dân thường, nghe nói đối phương quan lớn trong là kinh thành, phụng ý chỉ hoàng thượng tới, nếu không chủ quán nhà ta cũng không bắt ta đi bắt cá, Huyện lão gia trông cậy vào lần này để thăng tiến lên một bậc đấy, nếu không cũng chẳng nịnh bợ thế làm gì.”
Tiêu Phượng Ngô xem thường: “Hoàng thượng phái tới, cũng không nên bảo sao nghe vậy, tri huyện tuyệt vọng thì cái gì cũng thử, ai biết sau này còn có chó nào mèo nào… Vết thương được băng bó xong, ngày mai tới bôi thuốc tiếp, tới chừng nào đóng vảy, hôm nay về không làm nặng, tự tiện tháo băng tự chịu trách nhiệm.”