Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vì cái trò cười ở Mẫn gia kia, ma xui quỷ khiến Tiêu Phượng Ngô thành danh, làm cho công việc làm ăn vốn thất thu của Hồi Xuân Đường náo nhiệt không ít, thu nhập mấy ngày nay hơn cả thu nhập nửa năm qua.
Tiêu Phượng Ngô khám xong bệnh nhân cuối, đem ngân châm cất vào cùng một chỗ, nhìn Tiền lang trung nói: “Có tiền rồi, nên thêm dược liệu, thuốc trong quầy sắp mốc meo rồi.”
Hắn xem bệnh không phân giàu nghèo, chỉ phụ thuộc chuyện hắn có muốn trị hay không. Vết thương quá nghiêm trọng, quá khó coi, đều bị chuyển sang cho Tiền lang trung, đến cùng cũng không có tư chất của một đại phu, có y thuật, không y đức, nếu không phải vì kế sinh nhai, có đánh chết hắn cũng sẽ không xem bệnh cho người ta.
Tiền lang trung nằm ở trên ghế bập bênh, dập tắt thuốc lá, khắp khuôn mặt toàn là nếp nhăn, trong mắt loé lên chút hồi ức, sau đó dùng giọng già nua than thở: “Hậu sinh khả úy, có bản lĩnh hơn tổ phụ nhà ngươi, lão ta ở tuổi ngươi còn chả có chút tiếng tăm gì, sau này mở y quán, cũng vẻ vang mà treo biển hiệu chữ vàng.”
Tiêu Phượng Ngô đang nghiền thuốc: “Mở y quán làm chi, khi nào ta góp đủ tiền, sẽ không làm đại phu nữa.”
Tiền lang trung nghe vậy trở mình ngồi dậy, không biết tại sao, lại từ từ nằm xuống, cái tẩu thuốc sứt mẻ vang mấy tiếng cạch cạch, tất nhiên là có chút tức giận: “Tiểu tử, y thuật tốt thế kia, đừng lãng phí chứ, trị bệnh cứu người có gì không tốt.”
Tiêu Phượng Ngô đem thuốc đã nghiền cho vào bình sứ, mất tập trung đáp: “Buồn nôn lắm, máu phun ào ạt, mủ chảy lênh láng, ta còn chẳng muốn nhìn, vết thương ở trên người còn đỡ, nếu như bị thương ở chân, chẳng lẽ muốn ta bám vào mà nịnh bợ?”
Nói xong đem bình sứ cho vào ống tay áo, thẳng thừng đi ra ngoài.
Tiền lang trung liên tục thở dài, lại thấy Đức Quý ở cửa hàng tỉ mỉ dán nhãn thuốc, trong lòng cuối cùng xem như là có chút an ủi, thầm nghĩ tên tiểu tử Tiêu Phượng Ngô này vẫn chưa từng chịu khổ, nên cứ lãng phí thời gian.
Thịnh Đức Lâu ngày nào cũng tổ chức diễn kịch, Tiêu Phượng Ngô cũng không leo tường nữa, đường đường chính chính mà trả tiền vào, ở hàng ghế thượng hạng, chọn một vị trí thật tốt đối diện sân khấu. Bảng bên ngoài ghi Tần Minh Nguyệt hôm nay hát “Mẫu Đơn Đình”, nhớ lúc đầu, y dựa vào vở này mà danh tiếng vang xa, dưới sân khấu vẫn như trước không còn chỗ ngồi, điên nhất vẫn là mấy thái thái, trâm và hoa tai không cần nữa thì cứ vứt lên.
Trên sân khấu, cải trang thành Đỗ Lệ Nương, như tiên giáng trần, đã hát đến đoạn Du Viên Kinh Mộng, giọng hát uyển chuyển, tựa mộng mà không phải mộng, làm người ta nghe như mê như say.
Tiêu Phượng Ngô không biết vì sao, càng nghe càng buồn ngủ, mí mắt đã bắt đầu đánh nhau rồi, hắn chỗ ngồi thấp, Tần Minh Nguyệt cũng không nhìn thấy hắn, hạ màn trở về sau cánh gà. Trần tiểu gia vẫn ở chỗ cũ, ân cần đi theo.
“Minh Nguyệt —— “
Tần Minh Nguyệt nghe vậy xoay người, thấy gã, liền nhàn nhạt thu tầm mắt lại: “Là Trần tiểu gia a, đa tạ ngài đến góp vui, nhưng sau cánh gà của rạp hát lộn xộn, ngài chớ vào, kẻo va chạm lung tung.”
Trần Tử Kỳ chẳng lẽ không nhìn ra vẻ lạnh nhạt của y, nhưng lòng lại muốn tới, lại sợ làm phiên y, đành phải ngượng ngùng lui ra.
Tiêu Phượng Ngô vừa tỉnh ngủ, thấy đã diễn đoạn khác rồi, vỗ đầu một cái, từ trên ghế đứng dậy ra đằng sau cánh gà. Mực vẽ trên mặt Tần Minh Nguyệt đã được lau sạch, đối diện gương dùng lược búi tóc, Tiêu Phượng Ngô thấy thế, từ trong tay áo lấy ra một cái trâm vấn tóc bằng ngọc, tiện tay cài lên cho y.
Trâm cài tóc đơn giản trong suốt, không phải là thứ trang sức gì đắt tiền, chỉ khảm một mảnh ngọc hình trăng khuyết, trông rất đặc biệt.
Tần Minh Nguyệt cả kinh, theo bản năng quay đầu lại, thấy Tiêu Phượng Ngô, không khỏi tròn mắt: “Sao ngươi lại tới đây? Lại leo tường ấy à?”
Tiêu Phượng Ngô kéo ghế ngồi cạnh, ống tay áo bào giật giật: “Làm em thất vọng rồi, hôm nay gia dùng tiền mà vào, nhưng tiếc quá, nửa màn diễn chẳng nghe được gì.”
Tần Minh Nguyệt nhìn gương, nhìn trâm ngọc trên tóc, vuốt nhẹ cái mảnh ngọc hình trăng lưỡi liềm, nghe vậy thuận miệng hỏi: “Sao lại không nghe?”
Giọng Tiêu Phượng Ngô mang theo vẻ lười biếng, mới tỉnh ngủ, thở dài nói: “Đang ngủ, sớm biết vậy thà leo tường vào còn hơn.”
“Hừ!” Tần Minh Nguyệt nghe vậy quả nhiên tức giận lắm, quay đầu nhìn hắn chằm chằm, “Không hiểu diễn mà tới nghe, từ khi ta hát tới bây giờ không ai dám ngủ!”
Tiêu Phượng Ngô cười hì hì chỉ mình: “Ta dám.”
Nói xong liền kéo tay y, kề bên môi hôn một cái, cười liếc nhìn y, từ trong tay áo lấy ra một cái bình sứ, lấy thuốc mỡ bôi lên chỗ bị bỏng của Tần Minh Nguyệt: “Có thích không, lúc ta thấy, ta nghĩ nó hợp với em.”
Đang nói cây trâm.
Tần Minh Nguyệt không nói lời nào, lẳng lặng nhìn hắn, không biết là vui hay buồn, mà Tiêu Phượng Ngô tự hỏi có phải y đang giận mình xem kịch vui ngủ gà ngủ gật không. Hai má bỗng nhiên truyền đến chút ấm áp, hắn giương mắt, đột nhiên không kịp chuẩn bị nhìn vào đôi mắt giảo hoạt như hồ ly của Tần Minh Nguyệt.
Tiêu Phượng Ngô phản ứng lại, khóe môi nhếch lên, thuận thế kéo y vào lòng, bản tính công tử phong lưu không hề thay đổi, nắm lấy cái cằm tinh xảo của Tần Minh Nguyệt: “To gan thật đấy, không sợ bị người nhìn thấy à?”
Bên cạnh còn có mấy đào hát đang hóa trang.
Tần Minh Nguyệt nghe vậy nghiêng đầu nhìn, trừng mắt đáp trả ánh mắt tò mò từ bốn phía, có lẽ là vừa hát xong, cổ họng còn hơi khàn khàn, sau đó quay đầu, hỏi ngược lại hắn: “Ngươi cảm thấy ta sẽ sợ sao?”
“Thật đấy, càng ngày càng thấy em khác xưa, ” Tiêu Phượng Ngô dường như rất thích tính tình của y, nâng mặt Tần Minh Nguyệt, cắn mấy lần lên lỗ tai trắng như ngọc, thấp giọng nói: “Tối về, em chỉ sợ …”
Tần Minh Nguyệt nghe vậy con ngươi đen bóng, tinh thần phấn chấn, nửa câu nói cũng không nói, chỉ ôm lấy cổ của hắn cười.
Sân khấu và bên ngoài cách nhau một cái rèm, bây giờ bị một người từ bên ngoài vén lên một góc, từ khe hở nhìn vào, có thể nhìn thấy rõ ràng hai người nào đó vành tai và tóc mai chạm vào nhau vô cùng thân thiết. Trần Tử Kỳ siết rèm trong tay tới nổi lên gân xanh, phát ra tiếng xương răng rắc, sắc mặt dường như cũng trở nên dữ tợn hơn, sau một lát mới buông tay ra, oán hận buông tấm rèm mà đi.
►[Follow xiaoyangscorner.wordpress.com để cập nhập chương mới nhé ( ´ ∀ `)ノ~ ♡]
Mùa hạ đã tới, bên trong tiểu viện có một hồ nước, bên trong trồng hoa súng đang ra nụ hoa, chợt có chú chim tước kinh sợ làm rụng một phiến lá, làm mặt hồ gợn sóng, cửa sổ phòng ngủ đóng chặt, lại không ngăn được tiếng thở dốc nhẹ nhàng bên trong.
Tần Minh Nguyệt ngồi ở trong lồng ngực Tiêu Phượng Ngô, mặt đối mặt, quần áo xốc xếch, da thịt trong suốt như ngọc thấy một lớp mồ hôi mỏng. Y cắn đầu ngón tay, nuốt xuống từng tiếng rên rỉ chực chờ, đôi môi đỏ tươi như muốn chảy máu.
Tiêu Phượng Ngô liếm nước mắt chảy ra từ khóe mắt của y, cẩn thận ôm cơ thể gầy yếu tinh tế của Tần Minh Nguyệt vào ngực, như là dây đàn, gảy qua gảy lại, làm người thở dốc khóc rưng rức, nhưng không muốn lên tiếng.
“Thập… Thập Lục Gia…”
Giọng Tần Minh Nguyệt khá lớn, vụn vỡ lạc điệu, búi tóc rơi xuống, tán loạn. Mái tóc dài màu mực rơi ở đầu vai, trẻ trung xinh đẹp, đầu lưỡi Tiêu Phượng Ngô nhẹ nhàng xẹt qua hầu kết của y, vươn mình thay đổi cái tư thế, Tần Minh Nguyệt không chuẩn bị, trợn mắt lên, phát ra một tiếng kêu sợ hãi.
“Suỵt —— “
Tiêu Phượng Ngô đè lại môi y, giọng nhắc nhở, “Giọng Tần lão bản cao quá, đừng làm hàng xóm kinh sợ.”
Mí mắt Tần Minh Nguyệt rung rung, lông mi dày làm người đố kị, y dùng đôi chân thon dài ôm lấy eo Tiêu Phượng Ngô, làm hai người càng ôm càng chặt, đầy mê hoặc, đầu lưỡi lộ ra, liếm liếm lòng bàn tay hắn.
Tiêu Phượng Ngô buông tay ra, chế trụ môi y, cạy hàm răng, liều chết dây dưa, phát ra tiếng nước bọt đầy ám muội. Tần Minh Nguyệt thực sự không thở nổi, thở hổn hển nằm ở trong lồng ngực hắn, đầu ngón tay ôn nhu nắm cằm y, đắc ý nhíu mày nói: “Thập Lục Gia, vừa nãy như muốn ăn ta vậy đó.”
Vết bầm xanh vai xanh tím và dấu răng chứng thực y nói không ngoa.
Tiêu Phượng Ngô cũng không biết mình bị làm sao, nghe vậy ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa xoa phía sau Tần Minh Nguyệt, làm y rên lên một tiếng, lúc này mới lười biếng nói: “Có lẽ là em sinh ra câu nhân quá, làm ta chẳng kiềm chế nổi.”
Nói xong đứng dậy khoác xiêm y xuống giường, tới bếp chuẩn bị nước tắm, ôm lấy Tần Minh Nguyệt đặt vào thùng nước tắm, Tiêu Phượng Ngô vốn định chọc ghẹo y, ai ngờ trộm gà không thành còn mất nắm gạo, nước bắn tung tóe làm ước cả người.
Tần Minh Nguyệt ở trong thùng nước, cười tới run rẩy, lại thấy nước trên người Tiêu Phượng Ngô như viên ngọc từ mặt rơi xuống, thuận theo hầu kết chảy thẳng vào áo, nhất thời nhìn tới sững sờ.
Tiêu Phượng Ngô lau nước trên mặt, Tần Minh Nguyệt phản ứng lại, nắm tay hắn, như thường ngày đặt vào trong nước. Tiêu Phượng Ngô cười, khẽ cúi người, đỡ eo y, thấy đôi lông mày mảnh khảnh của Tần Minh Nguyệt nhíu lại, nhíu lại rồi giãn ra, không biết là sung sướng hay khó chịu.
Nụ cười Tiêu Phượng Ngô nghiền ngẫm nói: “Sao không học cách tự rửa đi.”
Tần Minh Nguyệt càng ngày có thể kích khích tâm tư Tiêu Phượng Ngô, dựa vào trong lồng ngực của hắn, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: “Không học được, Thập Lục Gia ăn sạch sẽ tới thế, cũng phải dọn dẹp tàn cục một chút chứ, không phải sao.”
Giọng khàn khàn, vô hình trêu người.
Tần Minh Nguyệt nói: “Xem xem, lăn qua lăn lại như vậy, mấy ngày nữa ta không lên sân khấu hát nổi đâu.”
“Rầm —— “
Tiêu Phượng Ngô ôm y từ trong thùng nước ra, “Không hát thì không hát, nửa đời sau gia nuôi em.”
Tần Minh Nguyệt nghe vậy, ôm cổ hắn không buông, chôn trong lồng ngực hắn hồi lâu không lên tiếng, Tiêu Phượng Ngô chỉ có thể ôm người ngồi ở bên giường, sau đó lấy tấm khăn mỏng đắp cho y.
Sau một hồi, giọng Tần Minh Nguyệt trầm thấp vang lên: “Thập Lục Gia nói thật chứ?”
Ngón tay Tiêu Phượng Ngô thon dài, đặt ở trên người y, chầm chậm lưu luyến, không mang theo một chút hương vị tình dục nào, như động viên hơn: “Là giả đấy, đừng tin.”
Vừa dứt lời, bên hông thấy đau, Tần Minh Nguyệt ở trong lồng ngực hắn ngẩng đầu, như trả thù mà nhéo một cái, lúc này lại tiếp tục dựa vào vai Tiêu Phượng Ngô, không muốn xa rời mà dụi dụi, thấp giọng nói: “Kỳ thực ta cũng không muốn hát hí khúc nữa… Khi còn bé kéo gân mở cổ họng, luyện không tốt sẽ bị ăn roi mây, đau tới khóc, khóc thì không được ăn cơm, còn phải đứng tấn với gạch, ta từng muốn tự tử, mà con người ta, ai lại chẳng muốn sống… Sau đó ta gắng liều mạng, từ từ cũng có khởi sắc như bây giờ.”
Tiêu Phượng Ngô vuốt ve vết thương nơi ngón tay y, đưa tới bên môi, hôn một cái, Tần Minh Nguyệt cười, nhìn về phía hắn: “Ngươi không phải rất ngại mất kể có vết thương thối rửa sao, hôn cái gì mà hôn.”
Tiêu Phượng Ngô nắm chặt tay y, hôn hai lần: “Gia không chê em, được chưa.”
Tần Minh Nguyệt hơi ngượng, lỗ tai cũng đỏ, rồi lại không nỡ lòng rút tay về, chỉ có dựa sát vào ngực Tiêu Phượng Ngô, thấp giọng nói: “Thập Lục Gia, bây giờ huynh bảo ta đi chết, ta cũng nguyện ý…”
Tiêu Phượng Ngô vỗ vỗ y: “Mạng là của em, sống cho tốt là quan trọng nhất, chết rồi thì sẽ mất nhiều thứ.”
Tần Minh Nguyệt kéo hắn nằm xuống giường, song song nằm cùng hắn: “Cũng đúng, ta mà chết, ai đi lại tốn sức gói vằn thắn cho huynh… Ngày mai làm tiếp cho huynh ăn có được không?”
Tiêu Phượng Ngô lười biếng: “Ngày mai không hát hí khúc à?”
Tần Minh Nguyệt nói: “Ngày mai Tri huyện mời tiệc quý khách, bắt bọn ta tới phủ xướng khúc biểu diễn tại nhà, ta nói cổ họng không thoải mái, không đi, để Phạm Vân Phương hát chính.”