Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bệnh của Mẫn Tư Hành thật sự đã đến giai đoạn cuối, trên mặt trên người nổi đầy nước mụn màu đỏ, nhô lên thành từng cái bọng máu, có mấy cái vỡ rồi, máu trong bọc trong suốt chảy ra ngoài một cách dữ dội, có lẽ là sợ chạm vào vết thương, hắn quần áo trên người đều bị lột sạch, xa nhìn giống như cả người đầy máu.
Tiêu Phượng Ngô dùng khăn trắng che miệng mũi, hắn bị mùi máu tanh xông tới trợn tròn mắt, duỗi hai đầu ngón tay vén tấm chăn mỏng trên người Mẫn Tư Hành liếc nhìn, phát hiện những tổn thương màu hồng nhạt và đường mạch máu đã lan đến bên hông. Hắn mở khăn rồi buộc ở sau gáy, che hơn nửa khuôn mặt, lúc này mới bắt mạch cho Mẫn Tư Hành.
Mạch đập vô lực, hơi thở yếu ớt, Tiêu Phượng Ngô bẻ xương hàm gã, phát hiện hàm răng ngậm chặt, căn bản không đút nổi thuốc, cưỡng ép rót thuốc vào chỉ sợ thuốc chảy vào cuống họng. Hắn suy nghĩ một chút, đề bút viết xuống hai toa thuốc, nói với người hầu bên cạnh: “Đem dược liệu của phương thuốc thứ nhất trộn lại với nhau, sau đó ép thành bột mịn, cần hai mươi cân, thêm nước vào dược liệu của phương thuốc thứ hai, nấu với lửa lớn cho thành cao, xong thì bôi lên người hắn, chuẩn bị ngân châm, đốt lò than, khi ta muốn dùng thì bưng lại đây.”
Ngón tay trỏ của Mẫn Tư Hành đã sưng bầm, Tiêu Phượng Ngô rút một cây ngân châm ra, châm vào đầu ngón tay, đâm hơn nửa cây kim. Nha hoàn ở bên cạnh thấy thế, nét mặt lộ vẻ không đành lòng, chỉ cảm tay mình cũng bắt đầu thấy đau.
Ngân châm rút ra, kim biến thành màu đen.
Tiêu Phượng Ngô lấy con dao nhỏ, mở một vết thương nhỏ trên ngón tay trỏ Mẫn Tư Hành, sau đó dùng sức ép vào, thật lâu mới chảy ra ít máu, đen thui sền sệt, dính tại trên ngón tay chứ không rơi xuống, Tiêu Phượng Ngô dùng khăn lau, sau đó lại nặn máu ra, đến khi nhìn thấy máu chảy ra ngoài thành màu đỏ mới ngừng tay.
Mẫn Thượng Thiện huy động tất cả người hầu trên dưới trong nhà, không lâu sau thuốc bột và thuốc mỡ cũng nấu xong. Tiêu Phượng Ngô lần lượt rút ra ba mươi sáu cái châm trên người Mẫn Tư Hành, sau đó ra hiệu tôi tớ tới bôi thuốc: “Đem thuốc mỡ đắp toàn thân, những nơi bọng máu bị vỡ cũng phải thoa lên.”
Hắn không thích những chuyện này, dựa lưng vào cột giường, một mắt cũng không thèm liếc nhìn.
Tôi tớ sợ bệnh này truyền nhiễm, bôi thuốc cũng nơm nớp lo sợ, không dám thở mạnh, thuốc mỡ đen sì sì bôi đầy người, toàn thân Mẫn Tư Hành rất nhanh phủ một màu đen kịt, chẳng chừa một chút da thịt trắng nõn nào.
Tiêu Phượng Ngô mở túi thuốc, sau đó cho vào chậu than: “Bưng chậu than lại đây, đặt ở dưới gầm giường, ra sức quạt, bốn góc phòng cũng phải đặt lò than, tăng nhiệt độ lên.”
►[Follow xiaoyangscorner.wordpress.com để cập nhập chương mới nhé ( ´ ∀ `)ノ~ ♡]
Từ xưa đến nay chưa từng thấy biện pháp chữa bệnh kỳ quái như thế, lòng người dù cảm thấy lạ, nhưng buộc lòng phải làm theo, mỗi người dùng quạt quạt tới mồ hôi đầm đìa, Tiêu Phượng Ngô lui ra, chỉ quan sát tình hình bên trong cách cửa sổ.
Dần dần, có khói trắng từ trong phòng bay ra, làm người ta nước mắt chảy ròng ròng, như là bén lửa, lão hói đầu dùng tay áo che mặt, nổi trận lôi đình nhìn Tiêu Phượng Ngô: “Chữa bệnh kiểu gì kỳ quái thế này, ngươi lấy bệnh nhân làm trò đùa à?!”
Tiêu Phượng Ngô khoanh tay, tựa cười mà không cười liếc nhìn lão: “Lão bất tử, im lặng, cha của ông còn chưa lên tiếng, ông ở đây ba hoa cái gì, gì, không đợi nổi muốn bái kiến tổ sư gia này sao?”
Lão hói ở Yến Thành kể ra cũng có chút thanh danh, đệ tử môn hạ vô số, chưa từng bị người ta chỉ vào mũi mà mắng, giận tới muốn té ngửa, suýt nữa là ngất đi rồi.
Mẫn Thượng Thiện lại kiên nhẫn hơn, vẫn không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào động tĩnh bên trong phòng.
Tiêu Phượng Ngô tới bên cạnh Tần Minh Nguyệt, kéo y ngồi dưới đất, sau đó cũng không ngại bẩn, gối lên chân y mà nằm tại chỗ, nhắm hai mắt nói: “Trời sáng nhớ gọi ta.”
Tần Minh Nguyệt nhổ cỏ dại trên đất, đầu ngón tay quấn quanh hai vòng, qua loa đáp một tiếng.
Lão hói thấy thế càng ghét: “Vô liêm sỉ!”
Tần Minh Nguyệt nghe vậy giương mắt, hơi nhếch môi: “Xiêm y còn chưa cởi, mà là vô liêm sỉ sao. Ông kia, chẳng lẽ ông còn là đồng nam, cũng có tuổi rồi, sớm mở mang tầm mắt, không thôi là đèn nhang cũng không có đó.”
Người thuộc tầng lớp hạ cửu lưu, nói chuyện kiểu hạ cửu lưu, những năm này Tần Minh Nguyệt đã từng nghe bao lời khó nghe rồi, bây giờ phải sợ một lão già nát rượu sao.
Tiêu Phượng Ngô nghe hai người khẩu chiến, nhịn cười quay đầu, nhìn Tần Minh Nguyệt nói: “Em nói xem, có phải mấy người này thích phá hỏng chuyện tốt của người ta không, giờ này, lẽ ra hai ta phải quấn chăn mà ngủ rồi.”
Tần Minh Nguyệt nhìn hắn chằm chằm, ũ rũ nói: “Ngươi cũng có tốt hơn người khác đâu.”
Tiêu Phượng Ngô dựa sát vào lòng ngực y, không để ý lắm: “Ta không xấu, em không yêu.”
Hừng đông chưa được bao lâu, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng mõ cách đó không xa truyền tới, trong phòng nóng như lồng hấp, người hầu thay mấy tốp người, Mẫn Tư Hành hình như chẳng có dấu hiệu tỉnh lại.
Mẫn Thượng Thiện ở đình viện đi qua đi lại, lột vẻ nôn nóng, thỉnh thoảng sẽ trầm mặt liếc mắt nhìn Tiêu Phượng Ngô, mắt Tần Minh Nguyệt thấy chân trời đã phủ một màu nhàn nhạt, trong lòng cũng có chút gấp, bận lay Tiêu Phượng Ngô tỉnh.
“Dậy, trời sáng rồi.”
Tiêu Phượng Ngô vốn cũng không ngủ sâu, nghe vậy mở mắt, khẽ thở dài ngồi dậy, Tần Minh Nguyệt vuốt mấy vụn cỏ trên người hắn xuống: “Ngươi nhanh vào xem thử, trong phòng toàn là khói, lỡ xảy ra chuyện.”
Tiêu Phượng Ngô chỉ nói: “Chờ ta ở đây.”
Lão hói Lý Tư Mâu dẫn một đám đại phu nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Tiêu Phượng Ngô, ai nấy đều lắc đầu bật cười: “Tiểu tử, ăn nói ngông cuồng, tự chui mình vào rọ, trời sắp sáng rồi, gà cũng sắp gáy kìa.”
Tiêu Phượng Ngô không để ý tới, đẩy cửa đi vào, một luồng hơi nước xông thẳng tới, bên trong có bốn tên gia đinh đang quạt lia lịa, mồ hôi đầm đìa, ai nấy như được vớt từ dưới nước lên.
Mẫn Tư Hành nằm ở trên giường, một chút phản ứng cũng không có, thuốc mỡ trên người đóng vảy, nhẹ nhàng đụng vào, sẽ rơi xuống. Tiêu Phượng Ngô lấy cái khăn trắng, lau bã thuốc trên cổ tay gã, sau đó nhắm mắt bắt mạch, lát sau, mở mắt ra, hướng mi tâm, yết hầu đâm một châm: “Tiếp tục quạt, tới khi nào bã thuốc cháy sạch.”
Nói xong cũng không ra ngoài, tìm cái vị trí tại cách đó không xa mà ngồi, dựa vào lưng ghế dựa nhắm mắt dưỡng thần, đầu ngón tay nhịp nhịp có quy luật trên gối.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chân trời lộ ra một dải màu bạc, màu đen đặc quánh trên bầu trời cũng từ từ biến đổi, ánh rạng đông từ tầng mây trút xuống, con gà trống nhà bếp Mẫn gia nuôi cũng rướn dài cổ, bắt đầu cất lên tiếng gáy rõ to khiến người ta rùng mình.
Điểm bất đồng chính là, lão hói rất chi là hưng phấn, Tần Minh Nguyệt lại căng thẳng, sắc mặt Mẫn Thượng Thiện khó coi, xuyên qua cửa sổ mà nhìn, phát hiện Mẫn Tư Hành vẫn không nhúc nhích, mà Tiêu Phượng Ngô dựa vào ghế tựa như đang ngủ, rốt cục giận không nhịn nổi, đẩy cửa đi vào.
Sáng sớm không khí còn lạnh, cửa phòng đột nhiên mở ra, một luồng hơi lạnh xông vào làm mấy tên gia đinh đang quạt không khỏi rùng mình một cái, trên đầu Tiêu Phượng Ngô cũng có mồ hôi, nhưng là do nóng, hắn dùng khăn không nhanh không chậm lau một chút, nhẹ như mây gió.
Hàm răng Mẫn Thượng Thiện sắp nghiến tới nát rồi, giọng căm hận nói: “Tiêu Phượng Ngô ——!”
Tiêu Phượng Ngô vẫn không nhanh không chậm: “Ở đây.”
Lão hói cười âm u: “Lang băm hại người, Mẫn lão gia, đừng nói nhảm với kẻ cuồng đồ này, trực tiếp trói hắn đem tới nha môn đi.”
Bên ngoài, tôi tớ cũng dồn dập chen ở cửa sổ hóng trò vui, Tiêu Phượng Ngô mở mắt ra, từ trên ghế đứng dậy, sau đó nhìn lão hói nói: “Thật muốn cắt lưỡi của lão, dông dài còn hơn mấy bà già nữa.”
Lão hói cười nhạo nói: “Sắp chết còn cố cãi! Lão phu không tính toán với người chết.”
Tiêu Phượng Ngô nhấc vén áo ngồi bên giường, bắt mạch của Mẫn Tư Hành, sau đó nhổ ngân châm ở mi tâm xuống, đang muốn chạm vào cây châm ở cổ họng, không biết nhớ tới cái chuyện gì, rũ mắt suy tư chốc lát, bỗng nhiên cười thu tay về: “Ầy, tay run quá, Lý Tư Mâu, lão tới rút giúp ta cây châm này đi?”
Lý Tư Mâu chính là lão hói, hắn nghe vậy sững sờ, sau đó xem thường nở nụ cười: “Bản thân không trị hết, lại muốn hại lão phu? Nằm mơ giữa ban ngày.”
Mấy ông lão kia cũng cười ra tiếng, sau đó thoáng nhìn sắc mặt, Mẫn Thượng Thiện liền thu lại tiếng cười.
Tiêu Phượng Ngô vỗ đầu gối: “Lý Tư Mâu, lão sợ cái gì, rút châm thôi mà, chẳng chết người được, vậy đi, chữa chết thì tại ta, tốt thì nửa phần là nhờ có lão.”
Trực giác Lý Tư Mâu nghĩ: có bẫy, không muốn tiếp lời, Mẫn Thượng Thiện lại kéo tay lão, đẩy tới: “Rút!”
Lý Tư Mâu là đại phu trợ tá ở Thiên Kim Đường của Mẫn gia, cổ áo bị nắm, lúc này không ngừng kêu khổ, Tiêu Phượng Ngô thuận thế đứng dậy, phủi ống tay áo, cười, tay làm dấu mời: “Mời ngài.”
Yết hầu là huyệt dễ khiến người bỏ mạng, làm sai lầm sẽ mất tính mạng, Lý Tư Mâu lấy lại bình tĩnh, cũng không do dự, nhanh chóng rút ra cái châm kia, nói thì chậm nhưng làm lại rất nhanh, mọi người chỉ thấy Mẫn Tư Hành vốn nằm ngay đơ trên giường, bỗng nhiên mở mắt, phun ra một ngụm máu đen thui, Lý Tư mâu chưa sẵn sàng, bị phun đầy mặt, nhất thời cứng cả người.
Mẫn Tư Hành kề sát bên giường, ho khan không thôi, xác thuốc trên người vì tác động mạnh mà rơi xuống, mắt trần có thể nhìn thấy, bọng máu đều biến mất, Mẫn Thượng Thiện vui vẻ tiến lên: ” A! Con tỉnh rồi!”
Mẫn Tư Hành phun ra máu độc, tanh tưởi khó ngửi, Tiêu Phượng Ngô thấy Lý Tư Mâu trợn mắt lên, khoang ngực chập trùng bất định, rất giống một con cóc ghẻ, cười rồi đi tới cửa, ra tới cửa thì cười to.
Tần Minh Nguyệt bị chặn, không vào được, ở cửa sổ thấy rõ toàn bộ quá trình, thấy thế trong lòng cùng cũng coi như thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tiêu Phượng Ngô nói: “Trị xong thì đi mau, ta ở chỗ này thêm một chút lại lòng lại không yên.”
Tiêu Phượng Ngô nghe vậy chuyển động con ngươi, chậm rãi cúi người, bỗng nhiên không kịp chuẩn bị mà hôn lên mặt y một cái chụt rõ to, Tần Minh Nguyệt sợ giật bắn người, đã thấy hắn tới chỗ cổng vòm, ung dung thong thả lắc đầu nói: “Đi nè, đừng sợ, không vội.”
Mặt Tần Minh Nguyệt còn hơi tê, y dùng tay vỗ mặt, sững sờ một lát, sau đó liếc mắt nhìn Tiêu Phượng Ngô một cái, cười mà không cười đứng ở bên cạnh, cũng không lên tiếng.
►[Follow xiaoyangscorner.wordpress.com để cập nhập chương mới nhé ( ´ ∀ `)ノ~ ♡]
Người rời khỏi đầu tiên là Thẩm đại phu, ông ta chưa bao giờ đổ lỗi bệnh này là do cổ thuật, hóng thị phi, ôm hòm thuốc vui cười hớn hở đi ra ngoài, chắp tay nói với Tiêu Phượng Ngô: “Đúng là thế hệ nào cũng có nhân tài, Tiêu công tử thiếu niên anh tài, lão phu bội phục, cả gan thỉnh giáo, đây là gì bệnh gì, sao chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy?”
“Đây là hồng liên sang, trước giờ nghe các trưởng bối trong nhà bàn chuyện phiếm, thế nên mới biết rõ ràng, người bình thường là sẽ không mắc bệnh này, vẫn là Mẫn gia có phúc khí.” Tiêu Phượng Ngô rõ ràng ca ngợi nhưng ngầm mỉa mai, sau đó nhìn Thầm đại phu chắp tay: “Lão gia ngài đi thong thả.”
Thẩm đại phu chậm rãi xoay người: “Không dám không dám.”
Có một ông lão theo sau, tưởng thánh thoát được, kết quả Tiêu Phượng Ngô vừa nhấc đôi chân dài, trực tiếp dùng chân chặn cửa, hắn cười tủm tỉm nhìn ông lão kia, cũng không nói, nghĩ lão ta đầu óc mơ hồ, Tần Minh Nguyệt nhíu mày, nhắc nhở: “Đứng ngây ra đó làm gì, còn không gọi tổ sư gia?”
Thiếu chút nữa là quên mất tiêu rồi.
Tiêu Phượng Ngô nắm một cục gạch trong tay, nhưng không vứt: “Không muốn gọi cũng được, cho lão tự vỗ một cái, chuyện này coi như cho qua.”
Đối phương nghe vậy hít một ngụm khí lạnh, Tiêu Phượng Ngô vốn là một kẻ tàn độc, vỗ xuống một cái có lấy mạng người hay không?
Phân vân giữa mặt mũi và tính mạng, ông lão kia thẳng thắn chọn vế sau, dùng tay áo che mặt, chắp tay nói: “Đệ tử Khang Kỷ Minh, bái kiến tổ sư gia.”
Tiêu Phượng Ngô hạ chân, hơi nhấc cằm: “Ừ, đi thôi.”
Có người mở đầu, mấy người sau, đặc biệt là viên gạch trong tay Tiêu Phượng Ngô, uy thế hừng hực, các đại phu lần lượt đứng xếp hàng, chỉ có thể thức thời.
“Đệ tử Công Tôn Khởi, bái kiến tổ sư gia.”
“Đệ tử Phàn Dũng, bái kiến tổ sư gia.”
“Đệ tử Tôn Thiếu Tổ, bái kiến tổ sư gia.”
Người hầu Mẫn gia đứng xem, bắt gặp kỳ cảnh trăm năm khó gặp, một đống lão đầu cúi đầu chắp tay, cung cung kính kính hành lễ vãn bối với một thiếu niên, còn gọi là tổ sư gia.
Người duy nhất không nhúc nhích chính là Lý Tư Mâu, sắc mặt lão âm trầm, vết máu trên mặt đã rửa sạch, chòm râu không gió mà bay, lạnh lùng nói: “Lão phu tình nguyện chịu gạch.”
Tiêu Phượng Ngô rũ mắt hỏi ngược lại: “Vậy sao?”
Lý Tư mâu: “Cứ tự nhiên.”
“Bụp ——!”
Vừa dứt lời, Tiêu Phượng Ngô không hề báo trước đập viên gạch tới, viên gạch rơi xuống đất vỡ thành hai nửa, thân hình Lý Tư Mâu lung lay hai lần, ngã xuống đất nghe cái ầm. Tiêu Phượng Ngô vỗ bụi trên tay: “Tưởng lão tử không dám động vào lão à.”