Về nguyên tắc mà nói, “gặp mặt” là hình thức gặp gỡ ngoài đời thực của những người chung sở thích với nhau, đồng thời quen biết nhau qua những nền tảng ảo, chẳng hạn mạng xã hội. Tuy nhiên, trong trường hợp của Nayu cùng với Haruya, khái niệm “gặp mặt” ấy đi kèm vài luật lệ.
Thứ nhất, mỗi người sẽ gợi ý cho nhau một bộ manga dòng tình cảm thiếu nữ, rồi chia sẻ cảm nghĩ về bộ truyện mình đọc
Thứ hai, tuyệt đối không tọc mạch về đời tư của nhau.
Tất cả gói gọn trong hai điều luật như vậy.
Như mọi lần gặp nhau, hai người bước vào quán, rồi ngồi xuống gọi món, chia sẻ về cảm nghĩ sau khi đọc manga, tiếp đó Haruya trao tận tay cho cô bộ truyện muốn cô đọc.
Hai người cứ như thế mà chuyện trò sôi nổi. Khoảng hai mươi phút sau… cuộc trao đổi bỗng nhiên rẽ sang một hướng khác.
”Mà này, Haru-san… cậu là kiểu chuộng uống cà phê đen ấy hả?”
Đúng lúc cậu đang ngồi nhấm nháp tách cà phê, Nayu hỏi một câu không rõ dụng ý gì.
Quả thực hễ lần nào bước chân vào một quán, món đồ uống cậu gọi luôn là cà phê đen. Cậu mê mẩn mọi thứ mà cà phê đen có, từ mùi vị hương thơm cho đến độ đậm đà. Thậm chí ngay lúc này, cậu cũng đang thưởng thức mùi hương của cà phê.
“Nayu-san không thích cà phê đen hay sao?”
Cậu cứ tưởng Nayu, một cô bạn có phần trưởng thành và chín chắn, cũng sẽ chuộng cà phê không đường giống như mình, thế nhưng…
“Mình… không hợp cái gì có vị đắng cho lắm.”
Giọng nói nghe có phần tự ti và buồn bã, cô gái định thêm đường với sữa vào cà phê, nhưng bị Haruya giơ tay mà chặn lại.
“Cà phê đen không đắng như cậu tưởng tượng đâu. Đây này, muốn thử một ngụm không?”
Theo như cậu hình dung, cà phê đen chẳng phải thức uống khó làm quen hay gì. Thấy cậu bạn đối diện chẳng có gì âu lo, Nayu nhướn mày lên như tỏ vẻ chất vấn. Phải mất đến một hồi, cô bạn với hít vào rồi thở ra thật sâu, như dồn hết quyết tâm mà nghe theo lời bạn.
“Haru-san đã nói thì mình thử xem sao. Trước tiên là hít nhẹ cái mùi tách cà phê… rồi nhấp một ngụm nhỏ từ từ phải không nhỉ?”
Cô vắt chéo hai chân, nét mặt hơi nhăn lại trông có phần khiên cưỡng. Phía sau cặp kính râm, tựa như bị thiên kiến bấy lâu nay chi phối, đôi lông mày của cô tuy hai mà hóa một.
Hai chân vắt lên nhau, một tay chống lên bàn, Nayu hờ hững nhìn cánh cửa sổ cạnh bên. Thái độ cô gượng gạo và khó chịu thấy rõ, thế nhưng cũng tạo nên sức hấp dẫn lạ kì, tựa như người phụ nữ đang đau đầu trăn trở với sự nghiệp trên vai.
“Khéo có khi mọi cái mình đều có thể sửa… ngoại trừ cái lề thói ăn mặc cẩu thả chăng?”
Cô bạn miệng thì thầm, lấy tay kéo vạt áo, rồi đưa mắt nhìn cậu như có ý muốn hỏi, “Đây này, thấy đúng không?” Dáng vẻ đầy bình tĩnh, cô đưa tách cà phê chậm rãi lên môi mình.
“Ồ, cũng không đến… Ưưư… Hự!”
Nét mặt đầy thống khổ, cô bạn trừng mắt nhìn chằm chằm tách cà phê. Dáng vẻ lạnh lùng kia tan biến ngay tức thì, kéo theo cả khí chất chững chạc hằng dựng lên. Nayu lè lưỡi mà quay sang Haruya, ánh mắt như chất chứa bao uất hận căm thù.
“Đ-đắng thế không biết chứ. Haru-san… định lừa mình đấy hả?”
“Không, không mà. Mình tưởng nếu chịu khó… thì ai cũng uống được cà phê đen hết thôi.”
“Đ-đừng có mà cười đấy. Ngượng muốn chết đi được.”
Nhìn cô bạn xấu hổ, Haruya bất giấc cất tiếng cười giòn tan.
Từ một thiếu nữ với khí chất đầy trưởng thành, thoắt cái cô bạn trông chẳng khác gì con nít. Bỗng dưng Haruya… thấy cô bạn ngộ nghĩnh dễ thương không chịu được.
Không để cô bạn phải hậm hực quay mặt đi, rồi buông lời độc địa làm mất tình hòa khí, rất nhanh Haruya tìm cách đổi chủ đề. Lý do cậu khơi mào cho cuộc gặp hôm nay… chủ yếu cũng xoay quanh câu chuyện cậu sắp kể.
“Nhắc mới nhớ, mình có chuyện thế này… Biết là hơi đường đột nhưng cậu muốn nghe không?”
“…Vậy nếu mình từ chối?”
“Không phải chuyện kì cục hay điên khùng gì đâu.”
Cậu mau miệng bào chữa, nhưng Nayu còn không che giấu vẻ ngán ngẩm. Não nề thở một hơi, cô bạn ra hiệu cho Haruya tiếp lời, coi bộ sẽ tạm thời nghe trước rồi tính sau.
“À thì, mình thật ra…”
Cậu chia sẻ đầu đuôi câu chuyện cho cô bạn. Nhìn chung thì cậu đang bị tâng bốc thái quá, bị gán cho hình tượng không hợp với bản thân, và không biết cải thiện tình hình bằng cách nào.
Nghe xong câu chuyện ấy, cô gái chọc ngón trỏ thẳng mặt Haruya.
“Dễ quá rồi còn gì. Người ta tâng bốc mình, tức là có tình cảm với mình rồi đúng không? Thế thì yêu nhau đi chứ đợi cái gì nữa?”
“Y-yêu nhau?”
Cậu đáp lại ngỡ ngàng, suýt thì nhảy dựng lên.
“Hai người mà càng dành nhiều thời gian bên nhau, thì sớm muộn đối phương kiểu gì cũng nhìn thấu bản chất cậu thôi mà. Muốn giải quyết hiểu lầm, thì thời gian chính là phương pháp rồi đấy thôi.”
Điều mà Nayu muốn nhắn nhủ Haruya… đó là không cần đến mưu mô làm gì cả.
“Thì ra là vậy ư…”
“Nam nữ mà muốn dành thời gian ở bên nhau, thì cứ việc hẹn hò yêu đương là xong chuyện.”
Đột nhiên, như sực nhớ gì đó, Nayu khẽ nghiêng đầu, căn dặn Haruya, dù không dặn thì chắc cả hai vẫn biết thừa.
“Nhân tiện nói luôn nhé. Đây không phải hẹn hò, chỉ là gặp mặt thôi.”
“Yên tâm, mình biết mà.”
Nghe xong câu trả lời, Nayu bỗng nhướn mày, trông có vẻ không vui. Cậu nghiêng đầu thắc mắc trước dáng vẻ lạ lùng, nhưng cô bạn hắng giọng mà đánh lạc hướng ngay.
“B-biết vậy thì tốt rồi. Nói chung là, Haru-san, nếu cậu cần lời khuyên, thì cứ hẹn hò với đối phương đi là được.”
“Hẹn hò… với đối phương… Được, hiểu rồi.”
Thành thực mà nói thì, cậu không tán đồng lắm với ý kiến của cô, nhưng sẽ dành thời gian cân nhắc cho cẩn thận.
“Cảm ơn. Nayu-san. Phiền cậu giúp đỡ rồi.”
“Không sao. Đừng bận tâm.”
Buổi gỡ rối tuổi hồng kết thúc ở tại đây. Hai người quay trở lại với chủ đề manga, say sưa đến tận khi chia tay mới chịu dừng.
-----
Giờ nghỉ trưa hôm sau.
Hiện hữu trên sân thượng là hình bóng hai người, không ai để ai phải chờ đợi tốn thời gian. Ngồi bên cạnh Sara giống như ngày hôm qua, Haruya thưởng thức cơm trưa cô chuẩn bị.
Nhằm khiến cho Sara mất thiện cảm với mình, ban đầu cậu còn định từ chối thẳng mặt cô, không chịu ăn bữa cơm Sara dành cho mình. Thế nhưng…
“Cảm ơn cậu hôm nay vẫn giữ lời hứa nhé.”
Trước mặt là ê hề thức ăn ngon chờ sẵn… làm sao Haruya có thể dối lòng được?
“Mình tuy không tự tin về khoản bếp núc lắm, nhưng vì cậu đón nhận nên mình cũng rất vui. Hôm nay nếu không chê… thì cậu cũng cứ ăn thật nhiệt tình vào nhé.”
Vô tình hay hữu ý, Sara càng tiếp tục khai thác điểm yếu thêm. Giờ mà cậu lại bảo, “Chắc mình không ăn đâu”... thì khác gì giết chết một tâm hồn vô tội.
Mẹ kiếp thằng hèn này… À cơ mà đồ ăn hôm nay ngon thật đấy.
Ngậm bồ hòn làm ngọt mà khóc thầm trong tim, Haruya đánh chén muốn no căng cái bụng. Đồ ăn không có lỗi, thế nên chẳng dại gì cậu lại mở mồm chê.
“C-cậu thấy như thế nào?”
Giọng Sara có phần bồn chồn và lo lắng, thế nhưng…
“Ngon. Ngon lắm.”
Cậu không tiếc lời khen, và khen thật lòng chứ không khen kiểu lịch sự. Ngoài miệng thì là thế, còn trong thâm tâm thì cậu chửi “Thằng ngu này!,” đầu ngón tay siết chặt lấy hai lòng bàn tay, đến mức lòng bàn tay đỏ ửng những vết hằn.
Nhìn thấy cậu như thế, Sara lại tưởng rằng cậu cảm động muốn khóc trước công sức của cô, thế là cô sung sướng mỉm cười đầy mãn nguyện.
Asai-san không lẽ… hạnh phúc đến thế vì những gì mình làm ư?
Mối hiểu lầm đôi bên lại tiếp tục kéo dài. Haruya lúc này cũng dồn hết quyết tâm, thà mất hết chứ không cúi lưng lạy ông trời.
Muốn xóa bỏ hình tượng bị thổi phồng thái quá, cậu cần dành thật nhiều thời gian bên cạnh cô, đồng nghĩa việc hai người phải chính thức hẹn hò. Nayu, người bạn chung sở thích về manga thiếu nữ, chính là người đưa ra đề xuất này cho cậu.
Cơm hộp không thể nào đưa cậu đến thành công, thế nên Haruya bèn chớp đúng thời cơ mà dò hỏi cô bạn.
“À t-thì… m-mình muốn… hiểu thêm về con người Himekawa-san, t-thế nên nếu cậu rảnh… thì khoảng cuối tuần này, hai chúng mình đi chơi với nhau có được không?”
Không ngăn được giọng mình lắp bắp vì lo lắng, Haruya ngỏ ý mời cô một cuộc hẹn. Sara mắt tròn xoe, như không tin cậu lại chủ động đến như thế.
“H-hả…?”
Ngẫm kỹ lại từng lời Haruya vừa nói, Sara mặt ửng đỏ, mắt chớp mãi không thôi.
“N-nếu cậu có nhã ý… thì mình cũng không định từ chối làm gì đâu.”
“Cảm ơn cậu nhiều nhé. Mong được giúp đỡ cho.”
Cậu thở phào một hơi. Tuy là ban đầu có chút lo sợ thoáng qua, nhưng Sara đồng ý thì kế hoạch coi như vẫn tiến triển tốt đẹp.
Rủ hẹn hò xong rồi… nhưng tiếp theo biết phải làm gì mới được đây…
Nghĩ lại lời mình nói, toàn thân cậu nóng bừng, tự hỏi sao mình lại dùng từ quá ngô nghê. Nhưng dù sao đi nữa, hai người giờ coi như đã chính thức hẹn hò.